Ta Thăng Cấp Trong Thời Đại Tu Tiên
Chương 59: Lệnh bài
An Nhân Đạo Tiên
07/12/2021
Trở lại với đại hắc cẩu, đại hắc cẩu hóa thành một đạo hắc sắc rời đi. Nơi
đại hắc cẩu hắn tới chính là đi tới nơi hôm trước hắn cứu Thiên Mị trở
về. Nơi này vốn theo đại hắc cẩu đã hoàn toàn khôi phục nhưng bây giờ
lại xuất hiện tới những dấu vết như đánh nhau để lại. Nguyên nhân chính
là do nơi đây tới một lão nhân gia đang thi triển linh lực đào đào bới
bới tìm kiếm.
Đại hắc cẩu tới cũng không có đánh tiếng động gì cả. Đại hắc cẩu hắn hóa thành nhân tộc một dạng lẳng lặng ngồi im trên cây quan sát. Lão nhân gia cũng nào có biết được sự hiện diện của đại hắc cẩu vẫn như cũ chăm chỉ tìm kiếm.
Thời gian trôi qua tới ba mươi phút thời gian lão nhân gia mới thốt lên lời nói : “Kỳ quái, rõ ràng khí tức biến mất hoàn toàn ở nơi đây nhưng lại không thấy chút đồ vật nào để lại.”
Ngay sau khi câu nói đó rơi xuống liền có một câu nói khác truyền tới : “Tìm không thấy sao ?”
Vốn là theo bản năng trả lời lại còn câu hỏi cùng với chủ đề lão nhân gia liền tiếp lời : “Không thấy.”
Câu trả lời đã đáp nhưng lão nhân gia vẫn là không nhận ra sự khác lạ mà quan sát xung quanh. Phải đến thời gian một phút sau lão nhân gia mới giật mình hỏi : “Là ai ?” Câu hỏi này vừa dứt lão nhân gia liền đề cao cảnh giác.
Người tới đây rõ ràng là một cường giả cũng chính vì thế mới lặng yên không tiến động quan sát hắn hành động nãy giờ mà hắn không một chút phát giác nào.
Đại hắc cẩu cũng không che giấu gì nữa. Đại hắc cẩu từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống. Từ trên cây đáp xuống đất ít nhất vẫn sẽ gây ra một chút âm thanh nhưng mà đại hắc cẩu hắn tiếp đất lại hoàn toàn không gây tới một chút gì.
Nhưng đại hắc cẩu động thân một cái lão nhân gia đã phát hiện ra. Hắn nhìn tới đại hắc cẩu dung mạo và bậc này khí chất cũng là ngạc nhiên ra mặt. Vốn tưởng đại lão quan sát hắn là một người già nua đi qua đây thôi.
Nào có ngờ tới lại là một công tử trẻ tuổi ? Dù biết là khi đạt tới cảnh giới nhất định sẽ có thể trở về tuổi xuân như ý muốn nhưng mà cảnh giới đó cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Ở Thiên Linh Giới này chưa từng xuất hiện được người có cảnh giới như vậy.
“Vị đây là...” Tâm Lão nhìn tới đại hắc cẩu lần đầu tiên liền xuất hiện cảm giác cực kỳ thân quen. Cảm giác ấy tựa như là...đồng tộc ?
Đại hắc cẩu cũng không vội trả lời câu hỏi. Hắn từ trên cây đáp xuống liền trước tiên chỉnh lại quần áo gọn gàng mới hỏi lại : “Lão nhân gia ông là người của Thiên Cung gì gì đó sao ?”
Dù bị vị trẻ tuổi này phớt lờ đi câu hỏi nhưng lão nhân gia cũng không có phàn nàn gì, Tâm Lão hắn lại trả lời trước : “Đúng vậy, ta chính là người của Thiên Cung.”
Câu trả lời không chỉ đáp xong câu hỏi kia còn với thêm một mục đích khác. Mục đích ấy đương nhiên là nói ra mình thân phận. Thiên Cung chính là thế lực lớn của Thiên Linh Giới chỉ cần là người của Thiên Cung liền là to lớn bảo hộ.
Bốn chữ “người của Thiên Cung” này chỉ đơn thuần như vậy nhưng nếu người khác nghe được đều là nhận áp lực to lớn. Đáng tiếc thay, người đứng ở đây lại là đại hắc cẩu. Hắn quản Thiên Cung to cỡ nào sao ? Có cường giả bậc nào sao ? Không động đến hắn và chủ nhân liền tốt. Nếu mà động đến a, vậy không trách hắn được.
Đại hắc cẩu gật gật đầu tiếp tục nói : “Ngươi là Hoàng Thiên Cẩu một tộc sao ?”
Nghe tới câu này lão nhân gia không khỏi ngạc nhiên ngay lập tức hỏi lại : “Người trẻ tuổi, ngươi nhận ra sao ?”
“Nhận biết, Hoàng Thiên Cẩu một tộc khí tức quen thuộc như vậy sao không nhận ra a.”
Thấy đại hắc cẩu thoải mái, Tâm Lão mới là quay về câu hỏi ban đầu : “Người trẻ tuổi, ban nãy ngươi còn chưa trả lời ta đâu.”
Đại hắc cẩu hắn cười cười nói : “Ta chỉ là một vô danh tiểu tốt trông cửa cho chủ nhân mà thôi.”
Đại hắc cẩu nhắc tới hai từ “chủ nhân” làm Tâm Lão trong đầu nhảy ra rất nhiều nghi hoặc chưa có lời giải đáp. Có bậc này thân thủ mà chỉ làm trông cửa cho người ta ?
Tâm Lão chưa kịp hỏi gì liền thấy đại hắc cẩu nói tiếp : “Cũng có một chút liên quan ta khuyên ông đừng nên tới đây nữa. Nếu ảnh hưởng tới chủ nhân thanh tu, kết cục kia rất là đáng sợ a.”
Câu nhắc nhở này cực kỳ quen thuộc. Chính như ở trong Thiên Cung, Tâm Lão hắn cũng được Thiên Cung cung chủ nhắc nhở không nên ảnh hưởng tới vị kia ở Đại Nam Hoàng Triều. Dù trong mắt Thiên Cung cung chủ vị kia Đại Nam Hoàng Triều hoàn toàn không nhấc nổi sóng gió gì nhưng nếu giết hắn lại là dễ dàng.
Cho tới khi đến tận đây nghe người trẻ tuổi này nhắc nhở thêm lần nữa, Tâm Lão càng là xuất hiện nhiều thêm nghi hoặc. Vì cái gì a, Đại Nam Hoàng Triều thế lực mới phi thăng này lại nhận được nhiều bảo hộ tới như vậy. Một nơi lại có tận hai đại lão ẩn thế ở ở.
Tâm Lão còn đang nghĩ nghĩ liền thấy đại hắc cẩu nhẹ tay đưa ra một tấm lệnh bài kèm theo câu hỏi : “Cái này...ngươi nhận ra sao ?”
Tâm Lão nhìn tới tấm lệnh bài màu vàng này như nhìn thấy phụ mẫu đã mất nhiều năm, hắn cả người đơ ra trong phút chốc chốc sau đó chấn tĩnh lại lập tức quỳ xuống nói : “Tiểu bối Thân Tâm gặp qua tiền bối.”
Mặc dù chưa rõ người trẻ tuổi này bối cảnh gia sao, thận phân hay cảnh giới như nào nhưng gặp tới lệnh bài kia trước tiên phải hành lễ. Theo tương truyền kể lại, Hoàng Thiên Cẩu một tộc tổ tiên sáng lập ra tộc này trước khi phi thăng để lại hai tấm lệnh bài.
Một tấm lệnh bài chính là đã quy vị trong tộc vừa có tác dụng trấn áp khí vận lại có tác dụng truyền xuống công pháp ban thưởng cho con cháu đời sau.
Còn một tấm lệnh bài khác chỉ là trong truyền thuyết chưa từng ai được nhìn thấy. Nhưng theo tấm lệnh bài đó cũng là một câu nói : “Nhìn thấy tấm lệnh bài đó cũng như nhìn thấy tiên tổ.”
Cũng chính vì như thế ngay khi nhìn thấy Tâm Lão không do dự lập tức quỳ xuống.
“Vẫn là biết gốc gác sao?” Đại hắc cẩu nhìn Tâm Lão quỳ xuống như vậy thành kính liền gật gật đầu nói. Xem ra Hoàng Thiên Cẩu một tộc này cũng không phải là không cứu được.
Tâm Lão sau hành lễ liền đứng dậy cung kính hỏi : “Tiền bối, người quen với tiên tổ ta sao ?”
Từ khi nhìn thấy tấm lệnh bài này Tâm Lão nào dám có một thái độ khinh thường nào nữa. Không nói tới câu lệnh truyền xuống cùng lệnh bài chỉ cần cầm được lệnh bài này trong tay bối phận khẳng định không nhỏ. Nghe nói năm đó tiên tổ tấm lệnh bài chính là giao cho người chỉ điểm hắn như lòng biết yên.
Mà người chỉ điểm hắn sẽ yếu được sao a ?
Đại hắc cẩu hắn gật gật nói : “Có quen biết...” Dừng lại đôi chút đại hắc cẩu lại nói : “Ta đưa ra lệnh bài cũng không phải nhờ vả hay ra lệnh gì cho các ngươi cả.”
Ánh mắt đảo qua Tâm Lão đại hắc cẩu không khỏi cười nói : “Mà tộc ngươi bộ dạng này cũng không giúp được cái gì ra trò.”
Nếu là lúc trước nhận tới người trẻ tuổi chê bai như vậy Tâm Lão hắn khẳng định muốn phản bác. Nhưng mà sau khi biết người trẻ tuổi sở hữu vật kia hắn đành im lặng lắng nghe.
“Ta khuyên ngươi một câu, nếu như các ngươi muốn được đạt tới các ngươi tiên tổ năm xưa. Trước hết, ngươi cần rời khỏi cái gọi là Thiên Cung đi.”
Mặc dù biết là vị này sẽ không lấy bọn hắn ra trêu đùa nhưng khi nghe tới rời khỏi Thiên Cung bậc này đại sự Tâm Lão hắn vẫn là có chút không hiểu. Không phải nói phải dựa vào thế lực lớn hơn các thế lực nhỏ mới có cơ hội phát triển sao ?
Nếu giờ rời khỏi Thiên Cung, không nói tới các thế lực khác nhòm ngó chỉ cần Thiên Cung để mắt tới bọn hắn cũng ngay lập tức bị hủy diệt.
“Tiền bối, tình hình tộc ta bây giờ cũng lại không tốt. Nếu như rời khỏi Thiên Cung liền sợ không có chỗ đặt chân trên Thiên Linh Giới.”
Đại hắc cẩu nghe vậy cũng không có cười thành tiếng. Thế hệ sau a, vẫn là kém thế hệ trước nhiều như vậy. Năm đó tiên tổ các ngươi tư chất còn kém xa như vậy vẫn dám quật khởi, các ngươi bậc này khó khăn đã muốn từ bỏ.
Đại hắc cẩu dù nghĩ như thế nhưng cũng không có nói ra. Hắn chưa kịp nói thêm gì liền thấy Tâm Lão nói tiếp : “Tiền bối, người nếu có rảnh liền đến chúng ta tộc một chuyến rồi quyết định.”
Nếu nói không muốn rời khỏi Thiên Cung thì đó là giả. Dù sao sống dưới mái che của người khác cũng nào có thoải mái gì. Hoàng Thiên Cẩu một tộc nếu phát triển hơn bọn hắn đã rời khỏi Thiên Cung rồi a.
Nay được vị này đưa ra lời khuyên Tâm Lão cũng rõ ràng muốn rời khỏi Thiên Cung không phải là quyết định sai. Nhưng mà muốn rời khỏi ít nhất phải có lực lượng nhất định, bọn hắn thiếu xót duy nhất chính là thứ này. Mà muốn có lực lượng thì vị trước mặt là thích hợp nhất.
Thế nên Tâm Lão hắn mời không chần chừ mà trực tiếp mời tới. Đại hắc cẩu nghe lời mời liền nghĩ nghĩ đáp : “Cũng được, nhưng thời cơ chưa tới. Các ngươi lại chờ thêm một thời gian là liền tới thử.”
Được đại hắc cẩu thoải mái đáp ứng như vậy Tâm Lão cũng là vui không thể tả. Được vị này đáp ứng xem ra Hoàng Thiên Cẩu một tộc lại có được một đường lui, mà cũng không đúng vị này bản lĩnh bậc này...nếu được chỉ điểm Hoàng Thiên Cẩu sẽ trở lại năm đó chói rọi.
Đại hắc cẩu tới cũng không có đánh tiếng động gì cả. Đại hắc cẩu hắn hóa thành nhân tộc một dạng lẳng lặng ngồi im trên cây quan sát. Lão nhân gia cũng nào có biết được sự hiện diện của đại hắc cẩu vẫn như cũ chăm chỉ tìm kiếm.
Thời gian trôi qua tới ba mươi phút thời gian lão nhân gia mới thốt lên lời nói : “Kỳ quái, rõ ràng khí tức biến mất hoàn toàn ở nơi đây nhưng lại không thấy chút đồ vật nào để lại.”
Ngay sau khi câu nói đó rơi xuống liền có một câu nói khác truyền tới : “Tìm không thấy sao ?”
Vốn là theo bản năng trả lời lại còn câu hỏi cùng với chủ đề lão nhân gia liền tiếp lời : “Không thấy.”
Câu trả lời đã đáp nhưng lão nhân gia vẫn là không nhận ra sự khác lạ mà quan sát xung quanh. Phải đến thời gian một phút sau lão nhân gia mới giật mình hỏi : “Là ai ?” Câu hỏi này vừa dứt lão nhân gia liền đề cao cảnh giác.
Người tới đây rõ ràng là một cường giả cũng chính vì thế mới lặng yên không tiến động quan sát hắn hành động nãy giờ mà hắn không một chút phát giác nào.
Đại hắc cẩu cũng không che giấu gì nữa. Đại hắc cẩu từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống. Từ trên cây đáp xuống đất ít nhất vẫn sẽ gây ra một chút âm thanh nhưng mà đại hắc cẩu hắn tiếp đất lại hoàn toàn không gây tới một chút gì.
Nhưng đại hắc cẩu động thân một cái lão nhân gia đã phát hiện ra. Hắn nhìn tới đại hắc cẩu dung mạo và bậc này khí chất cũng là ngạc nhiên ra mặt. Vốn tưởng đại lão quan sát hắn là một người già nua đi qua đây thôi.
Nào có ngờ tới lại là một công tử trẻ tuổi ? Dù biết là khi đạt tới cảnh giới nhất định sẽ có thể trở về tuổi xuân như ý muốn nhưng mà cảnh giới đó cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Ở Thiên Linh Giới này chưa từng xuất hiện được người có cảnh giới như vậy.
“Vị đây là...” Tâm Lão nhìn tới đại hắc cẩu lần đầu tiên liền xuất hiện cảm giác cực kỳ thân quen. Cảm giác ấy tựa như là...đồng tộc ?
Đại hắc cẩu cũng không vội trả lời câu hỏi. Hắn từ trên cây đáp xuống liền trước tiên chỉnh lại quần áo gọn gàng mới hỏi lại : “Lão nhân gia ông là người của Thiên Cung gì gì đó sao ?”
Dù bị vị trẻ tuổi này phớt lờ đi câu hỏi nhưng lão nhân gia cũng không có phàn nàn gì, Tâm Lão hắn lại trả lời trước : “Đúng vậy, ta chính là người của Thiên Cung.”
Câu trả lời không chỉ đáp xong câu hỏi kia còn với thêm một mục đích khác. Mục đích ấy đương nhiên là nói ra mình thân phận. Thiên Cung chính là thế lực lớn của Thiên Linh Giới chỉ cần là người của Thiên Cung liền là to lớn bảo hộ.
Bốn chữ “người của Thiên Cung” này chỉ đơn thuần như vậy nhưng nếu người khác nghe được đều là nhận áp lực to lớn. Đáng tiếc thay, người đứng ở đây lại là đại hắc cẩu. Hắn quản Thiên Cung to cỡ nào sao ? Có cường giả bậc nào sao ? Không động đến hắn và chủ nhân liền tốt. Nếu mà động đến a, vậy không trách hắn được.
Đại hắc cẩu gật gật đầu tiếp tục nói : “Ngươi là Hoàng Thiên Cẩu một tộc sao ?”
Nghe tới câu này lão nhân gia không khỏi ngạc nhiên ngay lập tức hỏi lại : “Người trẻ tuổi, ngươi nhận ra sao ?”
“Nhận biết, Hoàng Thiên Cẩu một tộc khí tức quen thuộc như vậy sao không nhận ra a.”
Thấy đại hắc cẩu thoải mái, Tâm Lão mới là quay về câu hỏi ban đầu : “Người trẻ tuổi, ban nãy ngươi còn chưa trả lời ta đâu.”
Đại hắc cẩu hắn cười cười nói : “Ta chỉ là một vô danh tiểu tốt trông cửa cho chủ nhân mà thôi.”
Đại hắc cẩu nhắc tới hai từ “chủ nhân” làm Tâm Lão trong đầu nhảy ra rất nhiều nghi hoặc chưa có lời giải đáp. Có bậc này thân thủ mà chỉ làm trông cửa cho người ta ?
Tâm Lão chưa kịp hỏi gì liền thấy đại hắc cẩu nói tiếp : “Cũng có một chút liên quan ta khuyên ông đừng nên tới đây nữa. Nếu ảnh hưởng tới chủ nhân thanh tu, kết cục kia rất là đáng sợ a.”
Câu nhắc nhở này cực kỳ quen thuộc. Chính như ở trong Thiên Cung, Tâm Lão hắn cũng được Thiên Cung cung chủ nhắc nhở không nên ảnh hưởng tới vị kia ở Đại Nam Hoàng Triều. Dù trong mắt Thiên Cung cung chủ vị kia Đại Nam Hoàng Triều hoàn toàn không nhấc nổi sóng gió gì nhưng nếu giết hắn lại là dễ dàng.
Cho tới khi đến tận đây nghe người trẻ tuổi này nhắc nhở thêm lần nữa, Tâm Lão càng là xuất hiện nhiều thêm nghi hoặc. Vì cái gì a, Đại Nam Hoàng Triều thế lực mới phi thăng này lại nhận được nhiều bảo hộ tới như vậy. Một nơi lại có tận hai đại lão ẩn thế ở ở.
Tâm Lão còn đang nghĩ nghĩ liền thấy đại hắc cẩu nhẹ tay đưa ra một tấm lệnh bài kèm theo câu hỏi : “Cái này...ngươi nhận ra sao ?”
Tâm Lão nhìn tới tấm lệnh bài màu vàng này như nhìn thấy phụ mẫu đã mất nhiều năm, hắn cả người đơ ra trong phút chốc chốc sau đó chấn tĩnh lại lập tức quỳ xuống nói : “Tiểu bối Thân Tâm gặp qua tiền bối.”
Mặc dù chưa rõ người trẻ tuổi này bối cảnh gia sao, thận phân hay cảnh giới như nào nhưng gặp tới lệnh bài kia trước tiên phải hành lễ. Theo tương truyền kể lại, Hoàng Thiên Cẩu một tộc tổ tiên sáng lập ra tộc này trước khi phi thăng để lại hai tấm lệnh bài.
Một tấm lệnh bài chính là đã quy vị trong tộc vừa có tác dụng trấn áp khí vận lại có tác dụng truyền xuống công pháp ban thưởng cho con cháu đời sau.
Còn một tấm lệnh bài khác chỉ là trong truyền thuyết chưa từng ai được nhìn thấy. Nhưng theo tấm lệnh bài đó cũng là một câu nói : “Nhìn thấy tấm lệnh bài đó cũng như nhìn thấy tiên tổ.”
Cũng chính vì như thế ngay khi nhìn thấy Tâm Lão không do dự lập tức quỳ xuống.
“Vẫn là biết gốc gác sao?” Đại hắc cẩu nhìn Tâm Lão quỳ xuống như vậy thành kính liền gật gật đầu nói. Xem ra Hoàng Thiên Cẩu một tộc này cũng không phải là không cứu được.
Tâm Lão sau hành lễ liền đứng dậy cung kính hỏi : “Tiền bối, người quen với tiên tổ ta sao ?”
Từ khi nhìn thấy tấm lệnh bài này Tâm Lão nào dám có một thái độ khinh thường nào nữa. Không nói tới câu lệnh truyền xuống cùng lệnh bài chỉ cần cầm được lệnh bài này trong tay bối phận khẳng định không nhỏ. Nghe nói năm đó tiên tổ tấm lệnh bài chính là giao cho người chỉ điểm hắn như lòng biết yên.
Mà người chỉ điểm hắn sẽ yếu được sao a ?
Đại hắc cẩu hắn gật gật nói : “Có quen biết...” Dừng lại đôi chút đại hắc cẩu lại nói : “Ta đưa ra lệnh bài cũng không phải nhờ vả hay ra lệnh gì cho các ngươi cả.”
Ánh mắt đảo qua Tâm Lão đại hắc cẩu không khỏi cười nói : “Mà tộc ngươi bộ dạng này cũng không giúp được cái gì ra trò.”
Nếu là lúc trước nhận tới người trẻ tuổi chê bai như vậy Tâm Lão hắn khẳng định muốn phản bác. Nhưng mà sau khi biết người trẻ tuổi sở hữu vật kia hắn đành im lặng lắng nghe.
“Ta khuyên ngươi một câu, nếu như các ngươi muốn được đạt tới các ngươi tiên tổ năm xưa. Trước hết, ngươi cần rời khỏi cái gọi là Thiên Cung đi.”
Mặc dù biết là vị này sẽ không lấy bọn hắn ra trêu đùa nhưng khi nghe tới rời khỏi Thiên Cung bậc này đại sự Tâm Lão hắn vẫn là có chút không hiểu. Không phải nói phải dựa vào thế lực lớn hơn các thế lực nhỏ mới có cơ hội phát triển sao ?
Nếu giờ rời khỏi Thiên Cung, không nói tới các thế lực khác nhòm ngó chỉ cần Thiên Cung để mắt tới bọn hắn cũng ngay lập tức bị hủy diệt.
“Tiền bối, tình hình tộc ta bây giờ cũng lại không tốt. Nếu như rời khỏi Thiên Cung liền sợ không có chỗ đặt chân trên Thiên Linh Giới.”
Đại hắc cẩu nghe vậy cũng không có cười thành tiếng. Thế hệ sau a, vẫn là kém thế hệ trước nhiều như vậy. Năm đó tiên tổ các ngươi tư chất còn kém xa như vậy vẫn dám quật khởi, các ngươi bậc này khó khăn đã muốn từ bỏ.
Đại hắc cẩu dù nghĩ như thế nhưng cũng không có nói ra. Hắn chưa kịp nói thêm gì liền thấy Tâm Lão nói tiếp : “Tiền bối, người nếu có rảnh liền đến chúng ta tộc một chuyến rồi quyết định.”
Nếu nói không muốn rời khỏi Thiên Cung thì đó là giả. Dù sao sống dưới mái che của người khác cũng nào có thoải mái gì. Hoàng Thiên Cẩu một tộc nếu phát triển hơn bọn hắn đã rời khỏi Thiên Cung rồi a.
Nay được vị này đưa ra lời khuyên Tâm Lão cũng rõ ràng muốn rời khỏi Thiên Cung không phải là quyết định sai. Nhưng mà muốn rời khỏi ít nhất phải có lực lượng nhất định, bọn hắn thiếu xót duy nhất chính là thứ này. Mà muốn có lực lượng thì vị trước mặt là thích hợp nhất.
Thế nên Tâm Lão hắn mời không chần chừ mà trực tiếp mời tới. Đại hắc cẩu nghe lời mời liền nghĩ nghĩ đáp : “Cũng được, nhưng thời cơ chưa tới. Các ngươi lại chờ thêm một thời gian là liền tới thử.”
Được đại hắc cẩu thoải mái đáp ứng như vậy Tâm Lão cũng là vui không thể tả. Được vị này đáp ứng xem ra Hoàng Thiên Cẩu một tộc lại có được một đường lui, mà cũng không đúng vị này bản lĩnh bậc này...nếu được chỉ điểm Hoàng Thiên Cẩu sẽ trở lại năm đó chói rọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.