Chương 9: Lần Thứ Hai Đề Nghị Ly Hôn
Trường Giang Dĩ Nam
19/12/2022
Đào Hằng rất muốn cạy đầu Tần Văn Viễn ra nhìn xem bên trong có phải bị dính bùn hay không, nếu không hắn sao lại nghĩ đến việc dính líu đến con trai của thế gia.
Theo cậu biết, địa vị của Thẩm gia ở thành phố A tuy rằng so rằng kém hơn Tần gia, nhưng cũng là một gia tộc giàu có hàng trăm năm, sản nghiệp trải rộng cả nước, mối quan hệ giữa Tần gia và Thẩm gia lại có từ mấy chục năm trước.
Thẩm gia mặc dù làm ăn phát đạt, nhưng lại có ít con cháu, đời này chỉ sinh ra một đứa con trai như Thẩm Kỳ Nhiên, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết. Thẩm gia là tuyệt đối không thể để cậu ta ở bên cạnh một người đàn ông, cho dù người đàn ông này có là người nắm quyền Tần gia.
Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên đỏ lên, nhưng vẫn quật cường cười nói với hắn: "Sao anh lại hung dữ với em như vậy.”
Tần Văn Viễn sắc mặt hơi tái nhợt, "Cậu đi vào trước, chờ một lát rồi nói sau.”
Thẩm Kỳ Nhiên coi như biết chừng mực, "Vậy lát nữa anh nhất định phải tới tìm em.” Nói xong nhìn Đào Hằng một cái, xoay người đi vào cửa lớn khách sạn.
Thấy người rời đi, Tần Văn Viễn nói với Đào Hằng: "Để tài xế đưa em về đi.”
“Không cần, dù sao người của anh luôn theo phía sau, tôi chạy cũng không thoát.”
Đào Hằng xoay người ngồi vào xe, "Lái xe đi”
Tài xế đạp chân ga, chạy ra ngoài. Trên đường, Đào Hằng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cuối cùng không nhịn được, khóc lên.
Tài xế là một người ngay thẳng, vừa mới thấy cậu cùng Tần Văn Viễn đứng ở cửa khách sạn cãi nhau, còn tưởng rằng cậu và người nhà cãi nhau, tốt bụng an ủi: "Người một nhà không nên thù qua đêm, đợi hết giận là tốt rồi.”
Đào Hằng khóc nói: "Không được rồi!”
"Người một nhà đừng nói những lời như vậy, có thể làm người nhà đều là duyên phận kiếp trước tu luyện, cậu nói đúng không?"
“Duyên phận chó má, là nghiệt duyên thì có!”
Tài xế thấy khuyên không được, thở dài không nói lời nào, Đào Hằng ôm mặt khóc một đường.
Sau khi về đến nhà, cậu tự nhốt mình vào trong phòng, lấy đơn ly hôn ra xem cả buổi chiều, cho đến khi trời sắp tối, cậu cầm bút lên, ký tên mình vào cuối đơn.
Tần Văn Viễn cả đêm không về,
Sáng hôm sau, Đào Hằng ăn xong điểm tâm gọi điện thoại cho Tần Văn Viễn, Tần Văn Viễn bên kia rất yên tĩnh, có tiếng lật trang giấy, hẳn là đã ở văn phòng.
”Sao vậy? "Tần Văn Viễn hỏi cậu.
”Tôi muốn ra ngoài một lát. "Đào Hằng nói.
“Đi đâu?”
”Đài truyền hình." Đào Hằng nheo mắt nhìn ánh mặt trời sáng sớm ngoài cửa sổ,
"Nhân tiện đi dạo, trong nhà có chút buồn.”
Tần Văn Viễn không biết đang xem cái gì, lật trang giấy rất nhanh, một lát sau mới nói: "Đi đi, về sớm một chút.”[dauhuduongden]
Sau khi cúp điện thoại, Đào Hằng thay quần áo, ngồi xe ra cửa.
Cậu đến đài truyền hình trước, không có việc gì làm, chương trình mới đã định, ít nhất một tháng sau mới bắt đầu ghi hình, cậu ở trong đài tùy ý ngồi chốc lát, uống ly cà phê, liền đứng dậy đi.
Sau đó, cậu trở về ngôi nhà đã sống trước khi kết hôn với Tần Văn Viễn, đó là một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ, nội thất ấm cúng và tiện nghi, đáng tiếc là lâu ngày không có người ở nên bám rất nhiều bụi. Đào Hằng xắn tay áo lên, tìm dụng cụ bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Mẹ Đào Hằng là tình nhân mà trưởng bối Đào gia nuôi bên ngoài, nói là tình nhân, nhưng thực chất là người hiểu biết, thấu tình đạt lý, tính tình dịu dàng, nếu không phải vì một số nguyên nhân, không đến mức lưu lạc đến tận đây.
Mẹ cầm tiên Đào gia nuôi cậu đến năm mười tuổi thì mất, Đào Hằng sau đó được bà ngoại nuôi lắn, cậu biết thân phận của mình, nhưng bị mẹ ảnh hưởng, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn đạt từ cái gì, ngoại trừ Tần Văn Viễn.
Lúc còn rất nhỏ đã gặp Tần Văn Viễn, cậu thích Tần Văn Viễn, nhưng Tần Văn Viễn không biết cậu.
Trong mắt Tần Văn Viễn chỉ có Đào Trác, con trai cả Đào gia có dáng vẻ giống cậu một nửa, nhưng lại cao quý hơn cậu gấp trăm lần.
Bọn họ xứng đôi như thế, lại yêu đối phương như vậy, khiến người bên ngoài ngay cả một chút cũng không chen vào được.
Đào Hằng tốn một buổi sáng quét dọn vệ sinh sạch sẽ, buổi trưa tùy tiện ăn một bát mì ở lối vào khu dân cư, đang muốn trở về ngủ trưa, điện thoại di động vang lên.
*** Cho mình xin một phút tâm sự
Chuyện là dạo gần đây mình phát hiện có nhiều người cướp truyện của mình đăng lên trang web khác, sao chép hoàn toàn truyện của mình. Hôm nay mình nói thẳng nếu muốn đăng truyện thì tự mà dịch đi, người ta dịch muốn tét con mắt, đỏ lòm hai mắt mới được 1 2 chương thì chép của người ta đăng lên web lấy lợi. Có bản lĩnh thì tự dịch đi. Truyện người ta tìm raw rồi dịch cực khổ mà lấy như đúng rồi. Mình không phải cấm mọi người dịch truyện này, nhưng mà làm ơn thích truyện này thì tự tìm raw dịch đi đừng cướp công người khác. Trên mạng raw đầy kìa. Hôm qua mình lên google thì thấy có mấy bạn lấy truyện của mình đi đăng như đúng rồi. Hôm qua mình mới thấy trên trang truyệnhdx bạn Linh Nhi chép truyện mình, cũng cảm ơn trang vì đã giúp mình lấy lại truyện. Mình không có dọa ai ạ tại công sức mình mất nên mình mới tức vậy, thử mọi người bị cướp công mọi người có làm giống mình không ạ. Mình muốn nói luôn ạ sau khi chương này đăng lên, còn web nào sao chép chương thì mình xin dừng ở đây ạ. Mình xin để những bạn thích cướp công người khác thỏa sức dịch truyện này, dịch tét con mắt, hai mắt lòi ra, mắt tăng mười độ cận luôn ạ, mình không cấm nhe. Còn mình thì xin được dịch bộ khác tại mình biết không có chợ mợ vẫn đông, không có mình thì đầy người dịch. Như thầy Huấn đã nói :”Ở trong cái xã hội này, cần cù thì bù siêng năng, có làm thì mới có ăn, không làm thì ăn nhiều thứ lắm..” Và xin gửi lời đến bọn chép truyện dịch của bà. Bà ng*yền tụi m*y mười năm xui xẻo, thi rớt cấp 3 rớt đại học, kiểm tra thì dưới trung bình, học đại học thì trượt môn, nợ môn đ*o ra đc trường, đi làm thì bị đồng nghiệp gh*t, bị sếp ch*i, xin việc đến đâu bị đuổi đến đó. Ăn thì nghẹn, ia thì đ*o có j để đi. À quên mình không đăng trên sstruyen nha chỗ nào ghi nguồn từ sstruyen là sai nha. Mình có nhắn web mà web chưa xử lí để web xử lí thì mình xóa dòng này nha.
Và mọi người hãy đón nhận trên trang web chính ạ, mn có thể đọc truyện ở w*ttp*d, TY*, Tru*ênhx, trang chính w*ttp*d của mình là bedieudaikho(dauhuduongden). Lời cuối cùng xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ đứa con tinh thần của mình ạ, có thể đây là chương cuối mình làm nên cảm ơn mn đã đọc và xin mn không sao chép dưới mọi hình thức, mong những ng thích cướp công người khác sẽ bị nguy*n như lời mình nói ạ. Chúc cả nhà iu của kem hóng drama zuizẻ*****
Là Tần Văn Viễn gọi tới.
”Em đang ở đâu?”
”Anh không phải đã biết biết sao?” Đào Hằng nhìn thoáng qua vệ sĩ đi theo cậu cách đó không xa, "Chuyện gì?”
”Tôi ở nhà, bây giờ em trở về, chúng ta nói chuyện.”
Ngay cả khi ra lệnh, ngữ khí của hắn cũng rất ôn hòa, Đào Hằng hít sâu một hơi, nói: "Được”.
Đúng lúc cậu cũng có chuyện muốn nói.
Về đến nhà, quản gia Trần bá nói cho cậu biết, Tần Văn Viễn ở thư phòng trên lầu chờ.
”Biết rồi.” Đào Hằng lên lầu, đi ngang qua thư phòng, bước chân không ngừng đi thẳng về phía phòng ngủ chính.
Cậu lấy đồ ra, gõ cửa phòng sách, sau khi đi vào trực tiếp ngồi đối diện Tần Văn Viễn, hỏi hắn: "Nói chuyện gì?"
Tần Văn Viễn nhìn chằm chằm cậu một lúc, nói: "Đào Hằng, gần đây em rất lạ, nếu như muốn cái gì, có thể nói ra, tôi có thể làm được nhất định làm, làm không được cũng sẽ tận lực làm.”
”Vậy sao?” Đào Hằng nói,, "Đúng lúc có một việc, anh nhất định có thể làm được.”
”Chuyện gì?”
Đào Hằng đem tài liệu trong túi lấy ra đẩy tới trước mặt Tần Văn Viễn, nhân tiện đưa cho hắn một cây bút, "Ký đi.”
Tần Văn Viễn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn chữ trên văn kiện, ôn nhu nói: "Không được.”
Không được.
Lại là không được!
Đào Hằng tức giận nói: "Tần Văn Viễn, đừng nói không được, anh vừa mới nói, tôi muốn cái gì anh cũng sẽ làm, chuyện này làm không được sao?"
Tần Văn Viễn bình tĩnh nhìn cậu, "Đúng vậy, chỉ có chuyện này là không được.”
”Vì sao? Ly hôn mà thôi, đối với anh không có bất cứ tổn thất gì.” Cậu vốn không muốn nhắc tới người khác, có vẻ mình giống oán phụ, nhưng lại nhịn không được, "Tiểu công tử Thẩm gia thích anh như vậy, anh đi ở cùng cậu ta đi.”
Tần Văn Viễn nói: "Về Thẩm Kỳ Nhiên, tôi có thể giải thích.”
Đào Hằng cũng không muốn nghe.[dauhuduongden]
"Lần đó là tôi uống say, tôi tưởng là..., không ngờ tỉnh dậy lại là cậu ta," Tần Văn Viễn nói,"Ông nội cậu ấy và cha tôi khi còn sống là bạn chí cốt, có một số việc không thể vượt qua ranh giới."
Hàm ý là đối với Thẩm Kỳ Nhiên cũng không thể tiện tay đuổi đi giống như đối với tiểu tình nhân khác.
Những thứ này Đào Hằng đều quản không nổi, mặc kệ đối phương có thân phận gì, Tần Văn Viễn làm người ta là sự thật, tra nam chính là tra nam, còn muốn quản hắn tra ai?
”Thật có lỗi ,tôi không có hứng thú với những chuyện này, tôi muốn ly hôn.. "Đào Hằng đem thỏa thuận đẩy tới trước mặt người kia," Anh mau ký tên đi.”
”Không được." Tần Văn Viễn cất cả giấy thỏa thuận vào ngăn kéo, khóa lại.
”Anh cho rằng anh đem đem giấy ly hôn cất đi thì tôi không tìm được cách khác sao? "Đào Hằng tức giận, vỗ bàn một cái," Tôi sẽ ra tòa đơn phương ly hôn.”.
“Em cứ thử đi.” Tần Văn Viễn nói.
”Anh cho rằng tôi không dám đúng không?” Ánh mắt Đào Hằng đỏ lên, "Xem tôi có dám làm hay không, anh cứ chờ xem!”
Tàn nhẫn dứt lời, cậu tức giận chạy về phòng, đóng cửa phòng lại, ngồi ở trên giường thở hổn hển, thở đến nổi nước mắt lã chã rơi xuống.
Sau khi khóc thật lâu, cậu muốn muốn gọi điện hỏi luật sư về thủ tục khởi kiện ly hôn, lại phát hiện điện thoại gọi không được, wechat cũng không gửi được.
Theo cậu biết, địa vị của Thẩm gia ở thành phố A tuy rằng so rằng kém hơn Tần gia, nhưng cũng là một gia tộc giàu có hàng trăm năm, sản nghiệp trải rộng cả nước, mối quan hệ giữa Tần gia và Thẩm gia lại có từ mấy chục năm trước.
Thẩm gia mặc dù làm ăn phát đạt, nhưng lại có ít con cháu, đời này chỉ sinh ra một đứa con trai như Thẩm Kỳ Nhiên, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết. Thẩm gia là tuyệt đối không thể để cậu ta ở bên cạnh một người đàn ông, cho dù người đàn ông này có là người nắm quyền Tần gia.
Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên đỏ lên, nhưng vẫn quật cường cười nói với hắn: "Sao anh lại hung dữ với em như vậy.”
Tần Văn Viễn sắc mặt hơi tái nhợt, "Cậu đi vào trước, chờ một lát rồi nói sau.”
Thẩm Kỳ Nhiên coi như biết chừng mực, "Vậy lát nữa anh nhất định phải tới tìm em.” Nói xong nhìn Đào Hằng một cái, xoay người đi vào cửa lớn khách sạn.
Thấy người rời đi, Tần Văn Viễn nói với Đào Hằng: "Để tài xế đưa em về đi.”
“Không cần, dù sao người của anh luôn theo phía sau, tôi chạy cũng không thoát.”
Đào Hằng xoay người ngồi vào xe, "Lái xe đi”
Tài xế đạp chân ga, chạy ra ngoài. Trên đường, Đào Hằng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cuối cùng không nhịn được, khóc lên.
Tài xế là một người ngay thẳng, vừa mới thấy cậu cùng Tần Văn Viễn đứng ở cửa khách sạn cãi nhau, còn tưởng rằng cậu và người nhà cãi nhau, tốt bụng an ủi: "Người một nhà không nên thù qua đêm, đợi hết giận là tốt rồi.”
Đào Hằng khóc nói: "Không được rồi!”
"Người một nhà đừng nói những lời như vậy, có thể làm người nhà đều là duyên phận kiếp trước tu luyện, cậu nói đúng không?"
“Duyên phận chó má, là nghiệt duyên thì có!”
Tài xế thấy khuyên không được, thở dài không nói lời nào, Đào Hằng ôm mặt khóc một đường.
Sau khi về đến nhà, cậu tự nhốt mình vào trong phòng, lấy đơn ly hôn ra xem cả buổi chiều, cho đến khi trời sắp tối, cậu cầm bút lên, ký tên mình vào cuối đơn.
Tần Văn Viễn cả đêm không về,
Sáng hôm sau, Đào Hằng ăn xong điểm tâm gọi điện thoại cho Tần Văn Viễn, Tần Văn Viễn bên kia rất yên tĩnh, có tiếng lật trang giấy, hẳn là đã ở văn phòng.
”Sao vậy? "Tần Văn Viễn hỏi cậu.
”Tôi muốn ra ngoài một lát. "Đào Hằng nói.
“Đi đâu?”
”Đài truyền hình." Đào Hằng nheo mắt nhìn ánh mặt trời sáng sớm ngoài cửa sổ,
"Nhân tiện đi dạo, trong nhà có chút buồn.”
Tần Văn Viễn không biết đang xem cái gì, lật trang giấy rất nhanh, một lát sau mới nói: "Đi đi, về sớm một chút.”[dauhuduongden]
Sau khi cúp điện thoại, Đào Hằng thay quần áo, ngồi xe ra cửa.
Cậu đến đài truyền hình trước, không có việc gì làm, chương trình mới đã định, ít nhất một tháng sau mới bắt đầu ghi hình, cậu ở trong đài tùy ý ngồi chốc lát, uống ly cà phê, liền đứng dậy đi.
Sau đó, cậu trở về ngôi nhà đã sống trước khi kết hôn với Tần Văn Viễn, đó là một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ, nội thất ấm cúng và tiện nghi, đáng tiếc là lâu ngày không có người ở nên bám rất nhiều bụi. Đào Hằng xắn tay áo lên, tìm dụng cụ bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Mẹ Đào Hằng là tình nhân mà trưởng bối Đào gia nuôi bên ngoài, nói là tình nhân, nhưng thực chất là người hiểu biết, thấu tình đạt lý, tính tình dịu dàng, nếu không phải vì một số nguyên nhân, không đến mức lưu lạc đến tận đây.
Mẹ cầm tiên Đào gia nuôi cậu đến năm mười tuổi thì mất, Đào Hằng sau đó được bà ngoại nuôi lắn, cậu biết thân phận của mình, nhưng bị mẹ ảnh hưởng, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn đạt từ cái gì, ngoại trừ Tần Văn Viễn.
Lúc còn rất nhỏ đã gặp Tần Văn Viễn, cậu thích Tần Văn Viễn, nhưng Tần Văn Viễn không biết cậu.
Trong mắt Tần Văn Viễn chỉ có Đào Trác, con trai cả Đào gia có dáng vẻ giống cậu một nửa, nhưng lại cao quý hơn cậu gấp trăm lần.
Bọn họ xứng đôi như thế, lại yêu đối phương như vậy, khiến người bên ngoài ngay cả một chút cũng không chen vào được.
Đào Hằng tốn một buổi sáng quét dọn vệ sinh sạch sẽ, buổi trưa tùy tiện ăn một bát mì ở lối vào khu dân cư, đang muốn trở về ngủ trưa, điện thoại di động vang lên.
*** Cho mình xin một phút tâm sự
Chuyện là dạo gần đây mình phát hiện có nhiều người cướp truyện của mình đăng lên trang web khác, sao chép hoàn toàn truyện của mình. Hôm nay mình nói thẳng nếu muốn đăng truyện thì tự mà dịch đi, người ta dịch muốn tét con mắt, đỏ lòm hai mắt mới được 1 2 chương thì chép của người ta đăng lên web lấy lợi. Có bản lĩnh thì tự dịch đi. Truyện người ta tìm raw rồi dịch cực khổ mà lấy như đúng rồi. Mình không phải cấm mọi người dịch truyện này, nhưng mà làm ơn thích truyện này thì tự tìm raw dịch đi đừng cướp công người khác. Trên mạng raw đầy kìa. Hôm qua mình lên google thì thấy có mấy bạn lấy truyện của mình đi đăng như đúng rồi. Hôm qua mình mới thấy trên trang truyệnhdx bạn Linh Nhi chép truyện mình, cũng cảm ơn trang vì đã giúp mình lấy lại truyện. Mình không có dọa ai ạ tại công sức mình mất nên mình mới tức vậy, thử mọi người bị cướp công mọi người có làm giống mình không ạ. Mình muốn nói luôn ạ sau khi chương này đăng lên, còn web nào sao chép chương thì mình xin dừng ở đây ạ. Mình xin để những bạn thích cướp công người khác thỏa sức dịch truyện này, dịch tét con mắt, hai mắt lòi ra, mắt tăng mười độ cận luôn ạ, mình không cấm nhe. Còn mình thì xin được dịch bộ khác tại mình biết không có chợ mợ vẫn đông, không có mình thì đầy người dịch. Như thầy Huấn đã nói :”Ở trong cái xã hội này, cần cù thì bù siêng năng, có làm thì mới có ăn, không làm thì ăn nhiều thứ lắm..” Và xin gửi lời đến bọn chép truyện dịch của bà. Bà ng*yền tụi m*y mười năm xui xẻo, thi rớt cấp 3 rớt đại học, kiểm tra thì dưới trung bình, học đại học thì trượt môn, nợ môn đ*o ra đc trường, đi làm thì bị đồng nghiệp gh*t, bị sếp ch*i, xin việc đến đâu bị đuổi đến đó. Ăn thì nghẹn, ia thì đ*o có j để đi. À quên mình không đăng trên sstruyen nha chỗ nào ghi nguồn từ sstruyen là sai nha. Mình có nhắn web mà web chưa xử lí để web xử lí thì mình xóa dòng này nha.
Và mọi người hãy đón nhận trên trang web chính ạ, mn có thể đọc truyện ở w*ttp*d, TY*, Tru*ênhx, trang chính w*ttp*d của mình là bedieudaikho(dauhuduongden). Lời cuối cùng xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ đứa con tinh thần của mình ạ, có thể đây là chương cuối mình làm nên cảm ơn mn đã đọc và xin mn không sao chép dưới mọi hình thức, mong những ng thích cướp công người khác sẽ bị nguy*n như lời mình nói ạ. Chúc cả nhà iu của kem hóng drama zuizẻ*****
Là Tần Văn Viễn gọi tới.
”Em đang ở đâu?”
”Anh không phải đã biết biết sao?” Đào Hằng nhìn thoáng qua vệ sĩ đi theo cậu cách đó không xa, "Chuyện gì?”
”Tôi ở nhà, bây giờ em trở về, chúng ta nói chuyện.”
Ngay cả khi ra lệnh, ngữ khí của hắn cũng rất ôn hòa, Đào Hằng hít sâu một hơi, nói: "Được”.
Đúng lúc cậu cũng có chuyện muốn nói.
Về đến nhà, quản gia Trần bá nói cho cậu biết, Tần Văn Viễn ở thư phòng trên lầu chờ.
”Biết rồi.” Đào Hằng lên lầu, đi ngang qua thư phòng, bước chân không ngừng đi thẳng về phía phòng ngủ chính.
Cậu lấy đồ ra, gõ cửa phòng sách, sau khi đi vào trực tiếp ngồi đối diện Tần Văn Viễn, hỏi hắn: "Nói chuyện gì?"
Tần Văn Viễn nhìn chằm chằm cậu một lúc, nói: "Đào Hằng, gần đây em rất lạ, nếu như muốn cái gì, có thể nói ra, tôi có thể làm được nhất định làm, làm không được cũng sẽ tận lực làm.”
”Vậy sao?” Đào Hằng nói,, "Đúng lúc có một việc, anh nhất định có thể làm được.”
”Chuyện gì?”
Đào Hằng đem tài liệu trong túi lấy ra đẩy tới trước mặt Tần Văn Viễn, nhân tiện đưa cho hắn một cây bút, "Ký đi.”
Tần Văn Viễn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn chữ trên văn kiện, ôn nhu nói: "Không được.”
Không được.
Lại là không được!
Đào Hằng tức giận nói: "Tần Văn Viễn, đừng nói không được, anh vừa mới nói, tôi muốn cái gì anh cũng sẽ làm, chuyện này làm không được sao?"
Tần Văn Viễn bình tĩnh nhìn cậu, "Đúng vậy, chỉ có chuyện này là không được.”
”Vì sao? Ly hôn mà thôi, đối với anh không có bất cứ tổn thất gì.” Cậu vốn không muốn nhắc tới người khác, có vẻ mình giống oán phụ, nhưng lại nhịn không được, "Tiểu công tử Thẩm gia thích anh như vậy, anh đi ở cùng cậu ta đi.”
Tần Văn Viễn nói: "Về Thẩm Kỳ Nhiên, tôi có thể giải thích.”
Đào Hằng cũng không muốn nghe.[dauhuduongden]
"Lần đó là tôi uống say, tôi tưởng là..., không ngờ tỉnh dậy lại là cậu ta," Tần Văn Viễn nói,"Ông nội cậu ấy và cha tôi khi còn sống là bạn chí cốt, có một số việc không thể vượt qua ranh giới."
Hàm ý là đối với Thẩm Kỳ Nhiên cũng không thể tiện tay đuổi đi giống như đối với tiểu tình nhân khác.
Những thứ này Đào Hằng đều quản không nổi, mặc kệ đối phương có thân phận gì, Tần Văn Viễn làm người ta là sự thật, tra nam chính là tra nam, còn muốn quản hắn tra ai?
”Thật có lỗi ,tôi không có hứng thú với những chuyện này, tôi muốn ly hôn.. "Đào Hằng đem thỏa thuận đẩy tới trước mặt người kia," Anh mau ký tên đi.”
”Không được." Tần Văn Viễn cất cả giấy thỏa thuận vào ngăn kéo, khóa lại.
”Anh cho rằng anh đem đem giấy ly hôn cất đi thì tôi không tìm được cách khác sao? "Đào Hằng tức giận, vỗ bàn một cái," Tôi sẽ ra tòa đơn phương ly hôn.”.
“Em cứ thử đi.” Tần Văn Viễn nói.
”Anh cho rằng tôi không dám đúng không?” Ánh mắt Đào Hằng đỏ lên, "Xem tôi có dám làm hay không, anh cứ chờ xem!”
Tàn nhẫn dứt lời, cậu tức giận chạy về phòng, đóng cửa phòng lại, ngồi ở trên giường thở hổn hển, thở đến nổi nước mắt lã chã rơi xuống.
Sau khi khóc thật lâu, cậu muốn muốn gọi điện hỏi luật sư về thủ tục khởi kiện ly hôn, lại phát hiện điện thoại gọi không được, wechat cũng không gửi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.