Chương 7: Tiệc Sinh Nhật
Trường Giang Dĩ Nam
11/12/2022
Hai ngày sau đó chính là tiệc sinh nhật của lão thái thái Tần gia. Tất nhiên, cái gọi là bữa tiệc sinh nhật của những người giàu không chỉ là một bữa tiệc, mà còn là cuộc giao lưu của giới kinh doanh.
Đây chính là một bữa tiệc làm ăn trá hình, người có mặt đều có thân phận và địa vị nhất định. Không những ăn uống linh đình, mà còn có thể kết giao làm ăn, liên hôn. Chỉ cần tham gia được bữa tiệc này thì ai cũng được lợi.
Trước bữa tiệc một ngày, Tần Văn Viễn sai người đến đưa lễ phục cho Đào Hằng, những bộ đồ đó mặc thử rất vừa vặn. Ngày hôm sau, Đào Hằng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, chuẩn bị một hồi, lúc xuống lầu thì nhìn thấy Tần Văn Viễn nhàn nhã ngồi ở phòng khách chờ cậu.
“Dậy rồi à?” Tần Văn Viễn vẫy tay với cậu, "Tới đây ăn chút gì đi.”
Đào Hằng dừng bước, "Tôi tưởng anh đi rồi.”
“Tôi muốn chờ em, chúng ta cùng đi.” Tần Văn Viễn nói.
Ăn xong, hai người ra ngoài lấy xe, Đào Hằng lúc này mới chú ý tới lễ phục trên người Tần Văn Viễn cùng kiểu dáng với cậu.
Áo khoác âu phục phục cổ màu xanh đậm, bên trong là áo gi - lê cùng màu, áo sơ mi màu xám khói, ống tay áo có ống tay áo màu bạc, chất liệu may vừa vặn thu bó từng đường cong trên người, phác họa ra dáng người hoàn mỹ mà kiên cố mạnh mẽ của người đàn ông.
Hơn ba mươi tuổi, chính là tuổi hoàn mỹ nhất của nam nhân, Tần Văn Viễn càng là rồng phượng trong đám nam nhân, cũng khó trách năm đó Đào Hằng liếc mắt một cái đã yêu hắn, còn yêu nhiều năm như vậy.
Xe chạy được nửa đường, Tần Văn Viễn bỗng nhiên nắm lấy tay cậu hỏi: "Nhẫn đâu?”
Đào Hằng quay sang, "Quên đeo rồi. Có cần về lấy không?”
”Không cần," Tần Văn Viễn nói,"Không sao, chúng ta ở bên nhau chính là minh chứng tốt nhất.”
Tần gia năm đó kiên quyết phản đối việc Tần Văn Viễn cưới Đào Hằng, có hai nguyên nhân, thứ nhất cậu là nam nhân, hai là cậu quá giống Đào Trác.
Tần gia từ đầu đến cuối đều không đồng ý Tần Văn Viễn cưới một nam nhân về nhà, không có con nối dõi, nam nhân có tốt hơn nữa thì có ích lợi gì. Còn nữa, Tần Văn Viễn mê Đào Trác quá sâu, nếu không cẩn thận, tài sản của Tần gia rất có thể sẽ thuộc về Đào gia, mà Đào Trác thật vất vả mới chết, lại thêm một Đào Hằng tới, bọn họ làm sao có thể yên tâm được.
Tần Văn Viễn đại khái là biết điều này. Sau khi kết hôn một năm, hắn rất ít mang theo Đào Hằng xuất hiện ở trước mặt người Tần gia, gặp mặt rất ít lần, khó tránh khỏi bị Tần gia chế nhạo, tựa hồ như vậy sẽ làm cho Đào Hằng chịu không được đành phải rời bỏ Tần Văn Viễn.
Đáng tiếc Đào Hằng người không biết xấu hổ, cho dù Tần Văn Viễn mỗi đêm đều đem tiểu tình nhân về nhà chơi đùa cũng không có ý định rời đi.
“Hôm nay đông người, em đi theo tôi, nếu có người nói chuyện với em, thích thì trả lời, không thì đừng quan tâm đến.”. Tần Văn Viễn chuẩn bị nói tiếp thì bị cắt ngang
”Mẹ anh muốn nói chuyện với tôi thì có cần đáp lại không?” [dauhuduongden]
Tần Văn Viễn vẫn nói như cũ, "Em muốn thì trả lời.”
Ở phương diện này Tần Văn Viễn đối với cậu cơ hồ có thể nói là dung túng.
Một đường xe chạy như bay, rất nhanh đã dừng ở cửa đại sảnh khách sạn tổ chức tiệc, hai người một trái một phải mở cửa xuống xe, rất nhanh thu hút không ít ánh mắt.
Những người này đều là khách mời của bữa tiệc tối nay, bao gồm con cháu nhà họ Tần, đối tác làm ăn, bạn bè của gia đình, thậm chí là đối thủ. Khi thấy xe của Tần Văn Viễn đến gần, bọn họ đều muốn tiến đến nói chuyện.
Tần Văn Viễn giống như không nhìn thấy, trực tiếp vòng qua đuôi xe đi tới bên cạnh Đào Hằng, giơ tay sửa lại tóc cho cậu, nói: "Đi thôi, vào trước.”
Lúc hai người bước vào đại sảnh, bên trong đã tụ tập không ít người, cộng thêm những người đi theo vào, một đám người mênh mông đều vây quanh Tần Văn Viễn, thiếu chút nữa quên mất là đại thọ của lão thái thái.
“Mẹ.”
Trước mặt người ngoài, Tần Văn Viễn là một người con hiếu thảo, cho dù đắc tội với người ngoài cũng chưa bao giờ xem nhẹ mẹ mình, hắn bước tới nắm tay Trần thái thái, đem một chuỗi ngọc bích ngọc thạch xinh đẹp đeo ở trên cổ người kia, nói: "Chúc meh phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn."
Người phụ nữ trước mặt này cho dù có chút lớn tuổi nhưng nhìn sao cũng trẻ hơn tuổi thật, tóc tuy hoa râm, làn da vẫn như hơn bốn mươi tuổi, chỉ có một chút nếp nhăn, bà cười cầm tay Tần Văn Viễn nói: "Văn Viễn có lòng rồi.”
Nói xong, bà đưa mắt nhìn Đào Hằng đang ở bên cạnh, cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng nụ cười trên môi rõ ràng đã nhạt đi: "Tiểu Hằng, dạo này con thế nào? Đã lâu rồi mới thấy con. Hình như đã mấy tháng không gặp rồi phải không?"
Đây chẳng phải nói cho mọi người biết con dâu như cậu mới lấy về đã mấy tháng không đến thăm mẹ chồng, quả thật đáng xấu hổ.
Đào Hằng trông thản nhiên nhưng vẫn cung kính đáp: "Mẹ, con không bận gì, chỉ là Văn Viễn quá bận rộn, lại lo lắng con ra ngoài một mình, cho nên mới lâu như vậy không đi thăm người, lần sau chờ Văn Viễn rảnh chúng ta cùng đến.”
”Văn Viễn có thể bận rộn cái gì, ngoại trừ chuyện công ty thì...”
Lời này của lão thái thái là thuận miệng nói, thế nhưng đột nhiên phản ứng lại, nói tới đây liền ngừng, người chung quanh mắt nhìn, trong lòng đều biết rõ, chính là không ai dám nói tiếp, ngược lại Đào Hằng giống như không có việc gì tiếp lời, "Đúng, Văn Viễn phải bận rộn chuyện công ty, chỗ khác cũng cần anh ấy. Văn Viễn quản lý thời gian làm rất tốt, chẳng những biết sắp xếp thời gian mà còn khiến bản thân không mệt mỏi.”
Lời này cực kỳ mỉa mai, châm chọc Tần Văn Viễn, cũng châm chọc chính mình. Thấy sắc mặt lão thái thái không tốt, Đào Hằng khẽ gật đầu một cái, nói: "Xin lỗi, con đi vệ sinh một chút, mọi người cứ trò chuyện.”
Nói xong xoay người muốn đi, lại bị Tần Văn Viễn giữ chặt cổ tay, "Đi với tôi.”
Đây cũng thật kỳ lạ, Tần Văn Viễn vậy mà lại tức giận. Đào Hằng có chút hứng thú.
Dọc theo đường đi có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, Tần Văn Viễn không quan tâm, sau khi kéo Đào Hằng ra khỏi cửa, hắn nhắm mắt xoa xoa thái dương, nói với cậu: "Đào Hằng, đủ rồi.”
Đào Hằng bị Tần Văn Viễn lôi kéo đi đến một bên cổng vòm của sảnh tiệc, nơi đó có một sân thượng, không có ai, thích hợp nói chuyện.
Tần Văn Viễn đi rất nhanh, sắc mặt như thường, môi hơi mím, Đào Hằng cảm thấy hắn đang tức giận.
“Cái gì?”
“Em không nên nói những lời đó,” Tần Văn Viễn nén giận, thanh âm vẫn bình thản, “Em không phải là người không biết chừng mực.”
"Những lời đó có gì không ổn?" Đào Hằng không hiểu, "Không phải anh đã nói với tôi muốn nói gì thì nói sao?”
Tần Văn Viễn nhíu mày nhìn cậu.
Đào Hằng đột nhiên nở nụ cười, "Cho nên chỉ là muốn dỗ tôi nên nói vậy đúng không?"
"Đào Hằng, " Tần Văn Viễn lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Em biết, tôi không phải vì dỗ em nên mới vậy, bởi vì. . ."
“Bởi vì không cần thiết, tôi biết." Đào Hằng ngắt lời hắn,"Anh chỉ cần dỗ dành tiểu tình nhân của minh là được rồi.”
Cậu nhún vai, nói: "Xin lỗi, hôm nay là lỗi của tôi, tất cả mọi người đang chờ anh, mau vào đi.”
Nói xong không cho Tần Văn Viễn cơ hội đáp lời, Đào Hằng xoay người trở lại sảnh tiệc.
Đây chính là một bữa tiệc làm ăn trá hình, người có mặt đều có thân phận và địa vị nhất định. Không những ăn uống linh đình, mà còn có thể kết giao làm ăn, liên hôn. Chỉ cần tham gia được bữa tiệc này thì ai cũng được lợi.
Trước bữa tiệc một ngày, Tần Văn Viễn sai người đến đưa lễ phục cho Đào Hằng, những bộ đồ đó mặc thử rất vừa vặn. Ngày hôm sau, Đào Hằng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, chuẩn bị một hồi, lúc xuống lầu thì nhìn thấy Tần Văn Viễn nhàn nhã ngồi ở phòng khách chờ cậu.
“Dậy rồi à?” Tần Văn Viễn vẫy tay với cậu, "Tới đây ăn chút gì đi.”
Đào Hằng dừng bước, "Tôi tưởng anh đi rồi.”
“Tôi muốn chờ em, chúng ta cùng đi.” Tần Văn Viễn nói.
Ăn xong, hai người ra ngoài lấy xe, Đào Hằng lúc này mới chú ý tới lễ phục trên người Tần Văn Viễn cùng kiểu dáng với cậu.
Áo khoác âu phục phục cổ màu xanh đậm, bên trong là áo gi - lê cùng màu, áo sơ mi màu xám khói, ống tay áo có ống tay áo màu bạc, chất liệu may vừa vặn thu bó từng đường cong trên người, phác họa ra dáng người hoàn mỹ mà kiên cố mạnh mẽ của người đàn ông.
Hơn ba mươi tuổi, chính là tuổi hoàn mỹ nhất của nam nhân, Tần Văn Viễn càng là rồng phượng trong đám nam nhân, cũng khó trách năm đó Đào Hằng liếc mắt một cái đã yêu hắn, còn yêu nhiều năm như vậy.
Xe chạy được nửa đường, Tần Văn Viễn bỗng nhiên nắm lấy tay cậu hỏi: "Nhẫn đâu?”
Đào Hằng quay sang, "Quên đeo rồi. Có cần về lấy không?”
”Không cần," Tần Văn Viễn nói,"Không sao, chúng ta ở bên nhau chính là minh chứng tốt nhất.”
Tần gia năm đó kiên quyết phản đối việc Tần Văn Viễn cưới Đào Hằng, có hai nguyên nhân, thứ nhất cậu là nam nhân, hai là cậu quá giống Đào Trác.
Tần gia từ đầu đến cuối đều không đồng ý Tần Văn Viễn cưới một nam nhân về nhà, không có con nối dõi, nam nhân có tốt hơn nữa thì có ích lợi gì. Còn nữa, Tần Văn Viễn mê Đào Trác quá sâu, nếu không cẩn thận, tài sản của Tần gia rất có thể sẽ thuộc về Đào gia, mà Đào Trác thật vất vả mới chết, lại thêm một Đào Hằng tới, bọn họ làm sao có thể yên tâm được.
Tần Văn Viễn đại khái là biết điều này. Sau khi kết hôn một năm, hắn rất ít mang theo Đào Hằng xuất hiện ở trước mặt người Tần gia, gặp mặt rất ít lần, khó tránh khỏi bị Tần gia chế nhạo, tựa hồ như vậy sẽ làm cho Đào Hằng chịu không được đành phải rời bỏ Tần Văn Viễn.
Đáng tiếc Đào Hằng người không biết xấu hổ, cho dù Tần Văn Viễn mỗi đêm đều đem tiểu tình nhân về nhà chơi đùa cũng không có ý định rời đi.
“Hôm nay đông người, em đi theo tôi, nếu có người nói chuyện với em, thích thì trả lời, không thì đừng quan tâm đến.”. Tần Văn Viễn chuẩn bị nói tiếp thì bị cắt ngang
”Mẹ anh muốn nói chuyện với tôi thì có cần đáp lại không?” [dauhuduongden]
Tần Văn Viễn vẫn nói như cũ, "Em muốn thì trả lời.”
Ở phương diện này Tần Văn Viễn đối với cậu cơ hồ có thể nói là dung túng.
Một đường xe chạy như bay, rất nhanh đã dừng ở cửa đại sảnh khách sạn tổ chức tiệc, hai người một trái một phải mở cửa xuống xe, rất nhanh thu hút không ít ánh mắt.
Những người này đều là khách mời của bữa tiệc tối nay, bao gồm con cháu nhà họ Tần, đối tác làm ăn, bạn bè của gia đình, thậm chí là đối thủ. Khi thấy xe của Tần Văn Viễn đến gần, bọn họ đều muốn tiến đến nói chuyện.
Tần Văn Viễn giống như không nhìn thấy, trực tiếp vòng qua đuôi xe đi tới bên cạnh Đào Hằng, giơ tay sửa lại tóc cho cậu, nói: "Đi thôi, vào trước.”
Lúc hai người bước vào đại sảnh, bên trong đã tụ tập không ít người, cộng thêm những người đi theo vào, một đám người mênh mông đều vây quanh Tần Văn Viễn, thiếu chút nữa quên mất là đại thọ của lão thái thái.
“Mẹ.”
Trước mặt người ngoài, Tần Văn Viễn là một người con hiếu thảo, cho dù đắc tội với người ngoài cũng chưa bao giờ xem nhẹ mẹ mình, hắn bước tới nắm tay Trần thái thái, đem một chuỗi ngọc bích ngọc thạch xinh đẹp đeo ở trên cổ người kia, nói: "Chúc meh phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn."
Người phụ nữ trước mặt này cho dù có chút lớn tuổi nhưng nhìn sao cũng trẻ hơn tuổi thật, tóc tuy hoa râm, làn da vẫn như hơn bốn mươi tuổi, chỉ có một chút nếp nhăn, bà cười cầm tay Tần Văn Viễn nói: "Văn Viễn có lòng rồi.”
Nói xong, bà đưa mắt nhìn Đào Hằng đang ở bên cạnh, cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng nụ cười trên môi rõ ràng đã nhạt đi: "Tiểu Hằng, dạo này con thế nào? Đã lâu rồi mới thấy con. Hình như đã mấy tháng không gặp rồi phải không?"
Đây chẳng phải nói cho mọi người biết con dâu như cậu mới lấy về đã mấy tháng không đến thăm mẹ chồng, quả thật đáng xấu hổ.
Đào Hằng trông thản nhiên nhưng vẫn cung kính đáp: "Mẹ, con không bận gì, chỉ là Văn Viễn quá bận rộn, lại lo lắng con ra ngoài một mình, cho nên mới lâu như vậy không đi thăm người, lần sau chờ Văn Viễn rảnh chúng ta cùng đến.”
”Văn Viễn có thể bận rộn cái gì, ngoại trừ chuyện công ty thì...”
Lời này của lão thái thái là thuận miệng nói, thế nhưng đột nhiên phản ứng lại, nói tới đây liền ngừng, người chung quanh mắt nhìn, trong lòng đều biết rõ, chính là không ai dám nói tiếp, ngược lại Đào Hằng giống như không có việc gì tiếp lời, "Đúng, Văn Viễn phải bận rộn chuyện công ty, chỗ khác cũng cần anh ấy. Văn Viễn quản lý thời gian làm rất tốt, chẳng những biết sắp xếp thời gian mà còn khiến bản thân không mệt mỏi.”
Lời này cực kỳ mỉa mai, châm chọc Tần Văn Viễn, cũng châm chọc chính mình. Thấy sắc mặt lão thái thái không tốt, Đào Hằng khẽ gật đầu một cái, nói: "Xin lỗi, con đi vệ sinh một chút, mọi người cứ trò chuyện.”
Nói xong xoay người muốn đi, lại bị Tần Văn Viễn giữ chặt cổ tay, "Đi với tôi.”
Đây cũng thật kỳ lạ, Tần Văn Viễn vậy mà lại tức giận. Đào Hằng có chút hứng thú.
Dọc theo đường đi có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, Tần Văn Viễn không quan tâm, sau khi kéo Đào Hằng ra khỏi cửa, hắn nhắm mắt xoa xoa thái dương, nói với cậu: "Đào Hằng, đủ rồi.”
Đào Hằng bị Tần Văn Viễn lôi kéo đi đến một bên cổng vòm của sảnh tiệc, nơi đó có một sân thượng, không có ai, thích hợp nói chuyện.
Tần Văn Viễn đi rất nhanh, sắc mặt như thường, môi hơi mím, Đào Hằng cảm thấy hắn đang tức giận.
“Cái gì?”
“Em không nên nói những lời đó,” Tần Văn Viễn nén giận, thanh âm vẫn bình thản, “Em không phải là người không biết chừng mực.”
"Những lời đó có gì không ổn?" Đào Hằng không hiểu, "Không phải anh đã nói với tôi muốn nói gì thì nói sao?”
Tần Văn Viễn nhíu mày nhìn cậu.
Đào Hằng đột nhiên nở nụ cười, "Cho nên chỉ là muốn dỗ tôi nên nói vậy đúng không?"
"Đào Hằng, " Tần Văn Viễn lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Em biết, tôi không phải vì dỗ em nên mới vậy, bởi vì. . ."
“Bởi vì không cần thiết, tôi biết." Đào Hằng ngắt lời hắn,"Anh chỉ cần dỗ dành tiểu tình nhân của minh là được rồi.”
Cậu nhún vai, nói: "Xin lỗi, hôm nay là lỗi của tôi, tất cả mọi người đang chờ anh, mau vào đi.”
Nói xong không cho Tần Văn Viễn cơ hội đáp lời, Đào Hằng xoay người trở lại sảnh tiệc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.