Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Chương 184: Không phải nợ tình trường
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
21/02/2021
Hoàng Tuệ tương đối giật mình, nhưng Trần Hán
Thăng hoàn toàn ngược lại, không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nghĩ thầm
trong lòng: "Ồ, thì ra Hoàng Tuệ làm việc cho công ty này?"
Nhưng cô nàng thể hiện cũng rất tốt, ngoại trừ ban đầu có phần ngạc nhiên, sau đó Hoàng Tuệ dần điểu chỉnh lại tâm lý, rồi bắt đầu tập trung vào phần giới thiệu, rõ ràng dễ hiểu, cô cùng tận tâm. Chỉ là đôi khi ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Trần Hán Thăng.
Trịnh Quan Đề nhỏ giọng trêu đùa: "Đây lại là món nợ phong lưu của cậu sao?"
Trần Hán Thăng nhìn cô ta rồi nói: "Mặc dù chúng tôi có quen nhau, nhưng cô nói lung tung về tôi như vậy, tôi sẽ kiện cô tội nói xấu đấy."
Trịnh Quan Đề gật đầu: "Tôi cảm thấy chuyện này không hề có khả năng, cô gái này hơi kém."
Sau khi Hoàng Tuệ nói xong, ngoan ngoãn đứng qua một bên, vừa chờ đợi cơ hội được thể hiện, vừa muốn biết nguyên nhân nào Trần Hán Thăng lại có mặt ở đây.
"Không phải nói có khách quý quan trọng sao. Trần Hán Thăng chỉ là một sinh viên năm hai tại Tài Viện, chẳng lẽ cậu ta là khách quý sao?"
Hoàng Tuệ đứng ở một góc quan sát Trần Hán Thăng. Cậu ta đang ghé sát về phía một cô gái trẻ xinh đẹp, thì thầm to nhỏ.
Trò chuyện được một chút, hắn rút một điếu thuốc ra, ngẩng đầu tìm kiếm một vòng quanh bàn, chắc đang muốn tìm thứ gì đó.
Hoàng Tuệ lập tức phản ứng, đi ra ngoài lấy một cái gạt tàn màu xám tới: "Xin chào ngài, gạt tàn đây ạ."
"Cám ơn."
Trần Hán Thăng lên tiếng cảm ơn.
Lư Kim Phong cùng nhóm lãnh đạo cảm giác Hoàng Tuệ này cũng khá được, làm việc nhanh chóng, tinh tế.
"Trịnh tổng cùng các vị lãnh đạo. Tôi sẽ giới thiệu qua quá trình hai năm phát triển và định hướng tương lai của Kim Tiệp, còn kính xin mọi người chỉ ra chỗ sai để chúng tôi còn có thể sửa chữa."
Lư Kim Phong nói ra lời khách sáo, sau đó bắt đầu giời thiệu phương hướng của Kim Tiệp. Mục đích tìm ra điểm chung của hai công ty, cùng phô bày ra thực lực công ty.
Trần Hán Thăng dựa lưng vào ghế, ngả người ra sau yên lặng lắng nghe, dù cho Lý Khải Sâm của Thần Mạn, Vu Quế Sinh của Liên Phát, phương pháp làm việc của Lư Kim Phong đúng chuẩn lãnh đạo một doanh nghiệp lớn, dưới sự phát triển đều đều của công ty dễ dàng nhận ra điều đó.
Trần Hán Thăng nhìn Trịnh Quan Đề nghe rất tập trung, thật ra quyền quyết định vẫn thuộc về cô ấy.
Sau khi Lư Kim Phong nói hết, đã là 6h tối. Kim Tiệp khẳng định muốn giữ mọi người lại ăn cơm.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Nhưng Trịnh Quan Đề tỏ ra không hứng thú lắm, Trần Hán Thăng lập tức tiến đến, nhã nhặn từ chối: "Chúng tôi còn phải về tập trung nghiên cứu lại thêm lần nữa, bữa cơm này có thể giữ lại, chúng ta còn nhiều cơ hội mà."
Lư Kim Phong không giữ được người ở lại chỉ có thể lắc đầu. Vừa rồi dù là Trịnh Quan Đề hay Trần Hán Thăng đều cảm thấy thích thú với Kim Tiệp. Trong hạng mục này, Lư Kim Phong rất có lòng tin đè ép được sự cạnh tranh của các công ty khác.
Nếu như lão có thể tiến thêm một tầng quan hệ cá nhân, thì việc này căn bản ván đã đóng thuyền.
Chỉ tiếc, xuất thân Trịnh Quan Đề quá lớn, Trần Hán Thăng lại là người xa lạ, những người khác dễ dàng đoán được còn chưa nằm trong số người có thể quyết định chuyện này.
Nhưng, ngay tại thời điểm đoàn người nhà máy Tân Thế Kỷ chuẩn bị rời đi, Lư Kim Phong còn đang tiếc nuối, một âm thanh đột nhiên vang lên.
"Học đệ Trần, ngày mai là sinh nhật của tôi, cậu có rảnh tham gia hay không?"
Hành động của mọi người trong khoảnh khắc ấy lập tức dừng lại, lần theo âm thanh phát ra nhìn về phía Hoàng Tuệ.
Cô không thèm để ý ánh mắt của mọi người, miệng mỉm cười đi về phía Trần Hán Thăng: "Học đệ Trần, dù sao tính thời gian chúng ta đã quen biết được gần một năm, bình thường cậu bận rộn quá, chúng ta gặp nhau thời gian cũng không dài. Ngày mai là sinh nhật 22 của tôi, không biết có thể mời cậu tham gia được không?"
"Oa."
Không biết ai phá vỡ không khí yên lặng này, mọi người ở đây tỏ ra hâm mộ. Không ngờ hai người còn có tầng quan hệ này.
Ánh mắt Lư Kim Phong đột nhiên sáng lên, hi vọng lần nữa được thắp lên.
Ngay cả Trịnh Quan Đề ở bên cũng cười nói ra: "Chính bản thân cậu không muốn thừa nhận. Đáng tiếc con gái nhà người ta không muốn giúp cậu che giấu. Lần này ánh mắt của cậu có chút lệch lạc rồi đấy, chất lượng hơi kém."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, thừa nhận cái rắm ấy, tôi với Hoàng Tuệ được mấy lần gặp mặt đây? Ông mày chán chẳng thèm phản ứng, vừa rồi cô ta cố ý nói mập mờ khiến mọi người lầm tưởng đấy.
Nhưng loại việc này không có cách giải thích. Nếu Trần Hán Thăng thành thật nói: "Tôi cùng vị Hoàng Tuệ này nhận biết cũng có nhận biết đấy, nhưng thật ra chẳng có quan hệ gì, với lại hai người còn chưa nói chuyện với nhau nổi 10 câu."
Nói vậy sẽ khiến người khác chưa hẳn tin tưởng, nói không chừng có người còn nghi ngờ Trần Hán Thăng rũ bỏ trách nhiệm, thời đại này còn chưa có người nguyện ý chấp nhận sự việc này. Với lại người ta mời tham gia tiệc sinh nhật, sao mình có thể nói không quen được đây.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng dừng bước lại hỏi: "Tử Bác tham gia không?"
Hoàng Tuệ ban đầu tính toán không mời theo Vương Tử Bác, nhưng lúc này sắc mặt cô vẫn không đổi, mỉm cười trả lời: "Đương nhiên Tử Bác có tham dự chứ. Chúng ta đều coi cậu ta là bạn tốt của mình mà."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Vậy tôi nhất định sẽ đi."
Nói xong hắn bước chân lên xe. Trịnh Quan Đề còn đưa ra đề nghị: "Muốn ở lại ăn cơm không? Tôi sao cũng được, nhưng phải cho con gái nhà người ta chút mặt mũi chứ."
"Trịnh tổng nói tiếng phổ thông ngày càng lưu loát đấy. Trước kia tôi nhớ vẫn xen vào vài câu tiếng Quảng Đông mà."
Trần Hán Thăng cũng chế giễu, rồi tiếp tục nói: "Vậy cô ở lại đây ăn xong rồi về. Tôi về trường học trước đây."
Hoàng Tuệ muốn mượn danh tiếng của mình, sao Trần Hán Thăng có thể ở lại được chứ. Hắn sẽ không tạo cho người ta bậc thang để người ta có thể bước xuống.
Trịnh Quan Đề không gượng ép, bởi cô nhận ra Trần Hán Thăng dường như đang tức giận.
Nói gì thì nói, bữa tối của Trịnh Quan Đề cần phải chú ý, Trần Hán Thăng nghĩ chút rồi nói với lái xe: "Rẽ vào thị trấn Đông Sơn, đường Thượng Nguyên, tối nay tôi sẽ cho cô nếm thử đặc sản bún tiết vịt, cùng bánh rán."
Bún tiết vịt là đặc sản nổi tiếng tại Kiến Nghiệp, tại đường Thượng Nguyên có một cửa hàng khá lâu năm chuyên làm ra món này.
Những người khác có lẽ không mấy thích thú với những món này. Nhưng Trịnh Quan Đề lại khác, cô thích ăn to nói lớn.
"Ngẫm lại, cậu là người khá thú vị."
Trịnh Quan Đề cầm lấy thìa, hớp một ngụm nước bún tiết vịt: "Trên phương diện làm ăn buôn bán rất có tài, nói chuyện giao lưu tương đối dễ nghe, lại còn biết món ngon nằm ở vị trí nào nữa. Nhưng là một tên cặn bã, ở đâu cũng có thể gặp được món nợ phong tình."
Trần Hán Thăng thở dài: "Thật sự hôm nay xin lỗi cô. Hoàng Tuệ chỉ là cô gái tôi vô tình gặp được trên xe lửa, và có một người bạn rất thân lại đem lòng thích cô ấy. . ."
Thời điểm, Trần Hán Thăng giải thích quan hệ giữa mình cùng Hoàng Tuệ. Ở phòng giám đốc Kim Tiệp, Hoàng Tuệ cũng đang kể mối quan hệ giữa mình cùng Trần Hán Thăng, nhưng hai câu chuyện hai người kể lại khác nhanh hoàn toàn.
"Học đệ Trần gặp tôi trong một lần đi du lịch, lúc ấy tôi thấy cậu ta là người hiểu chuyện, lại rất biết chăm sóc người, nên quyết định kết bạn QQ."
"Nói như vậy, quan hệ hai người rất được phải không?"
Lư Kim Phong hỏi.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Dĩ nhiên rồi, chúng tôi còn ăn cơm cùng nhau mấy lần tại Kiến Nghiệp nữa mà." Hoàng Tuệ trả lời.
Lư Kim Phong cảm thấy kỳ lạ: "Thế sao tối nay cậu ta không ở lại đây dùng cơm?"
"Khả năng cậu ấy ngại."
Hoàng Tuệ nở nụ cười: "Dù sao nơi đây có rất nhiều người mà."
Lư Kim Phong khẽ vuốt cằm, lão suy nghĩ thêm chút rồi nói: "Buổi tiệc sinh nhật ngày mai của cô tính cho công ty đi. Tôi đặc biệt phê duyệt cho cô kinh phí 50 nghìn, nhất định phải tạo được tình cảm. Tôi cảm giác được, trong hạng mục lần này, quyền quyết định của Trần Hán Thăng là rất lớn."
"Hắn thật sự có bản lĩnh."
Hoàng Tuệ nhủ thầm, đây là suy nghĩ thật lòng.
Sau khi nhận lấy số tiền 50 nghìn tại phòng tài vụ, Hoàng Tuệ suy nghĩ chút rồi lấy điện thoại ra.
"Aloo, Tử Bác, ngày mai là sinh nhật tôi. Cậu muốn tham gia không?"
"Tỷ tiểu Tuệ, tôi nhất định ra tham gia, địa điểm tổ chức ở đâu vậy. . ."
Giọng nói hưng phấn của Vương Tử Bác truyền vào trong điện thoại.
Cu cậu đâu biết rằng, nếu như không có nguyên nhân Trần Hán Thăng, thì bàn thân làm gì có trong kế hoạch
Nhưng cô nàng thể hiện cũng rất tốt, ngoại trừ ban đầu có phần ngạc nhiên, sau đó Hoàng Tuệ dần điểu chỉnh lại tâm lý, rồi bắt đầu tập trung vào phần giới thiệu, rõ ràng dễ hiểu, cô cùng tận tâm. Chỉ là đôi khi ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Trần Hán Thăng.
Trịnh Quan Đề nhỏ giọng trêu đùa: "Đây lại là món nợ phong lưu của cậu sao?"
Trần Hán Thăng nhìn cô ta rồi nói: "Mặc dù chúng tôi có quen nhau, nhưng cô nói lung tung về tôi như vậy, tôi sẽ kiện cô tội nói xấu đấy."
Trịnh Quan Đề gật đầu: "Tôi cảm thấy chuyện này không hề có khả năng, cô gái này hơi kém."
Sau khi Hoàng Tuệ nói xong, ngoan ngoãn đứng qua một bên, vừa chờ đợi cơ hội được thể hiện, vừa muốn biết nguyên nhân nào Trần Hán Thăng lại có mặt ở đây.
"Không phải nói có khách quý quan trọng sao. Trần Hán Thăng chỉ là một sinh viên năm hai tại Tài Viện, chẳng lẽ cậu ta là khách quý sao?"
Hoàng Tuệ đứng ở một góc quan sát Trần Hán Thăng. Cậu ta đang ghé sát về phía một cô gái trẻ xinh đẹp, thì thầm to nhỏ.
Trò chuyện được một chút, hắn rút một điếu thuốc ra, ngẩng đầu tìm kiếm một vòng quanh bàn, chắc đang muốn tìm thứ gì đó.
Hoàng Tuệ lập tức phản ứng, đi ra ngoài lấy một cái gạt tàn màu xám tới: "Xin chào ngài, gạt tàn đây ạ."
"Cám ơn."
Trần Hán Thăng lên tiếng cảm ơn.
Lư Kim Phong cùng nhóm lãnh đạo cảm giác Hoàng Tuệ này cũng khá được, làm việc nhanh chóng, tinh tế.
"Trịnh tổng cùng các vị lãnh đạo. Tôi sẽ giới thiệu qua quá trình hai năm phát triển và định hướng tương lai của Kim Tiệp, còn kính xin mọi người chỉ ra chỗ sai để chúng tôi còn có thể sửa chữa."
Lư Kim Phong nói ra lời khách sáo, sau đó bắt đầu giời thiệu phương hướng của Kim Tiệp. Mục đích tìm ra điểm chung của hai công ty, cùng phô bày ra thực lực công ty.
Trần Hán Thăng dựa lưng vào ghế, ngả người ra sau yên lặng lắng nghe, dù cho Lý Khải Sâm của Thần Mạn, Vu Quế Sinh của Liên Phát, phương pháp làm việc của Lư Kim Phong đúng chuẩn lãnh đạo một doanh nghiệp lớn, dưới sự phát triển đều đều của công ty dễ dàng nhận ra điều đó.
Trần Hán Thăng nhìn Trịnh Quan Đề nghe rất tập trung, thật ra quyền quyết định vẫn thuộc về cô ấy.
Sau khi Lư Kim Phong nói hết, đã là 6h tối. Kim Tiệp khẳng định muốn giữ mọi người lại ăn cơm.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Nhưng Trịnh Quan Đề tỏ ra không hứng thú lắm, Trần Hán Thăng lập tức tiến đến, nhã nhặn từ chối: "Chúng tôi còn phải về tập trung nghiên cứu lại thêm lần nữa, bữa cơm này có thể giữ lại, chúng ta còn nhiều cơ hội mà."
Lư Kim Phong không giữ được người ở lại chỉ có thể lắc đầu. Vừa rồi dù là Trịnh Quan Đề hay Trần Hán Thăng đều cảm thấy thích thú với Kim Tiệp. Trong hạng mục này, Lư Kim Phong rất có lòng tin đè ép được sự cạnh tranh của các công ty khác.
Nếu như lão có thể tiến thêm một tầng quan hệ cá nhân, thì việc này căn bản ván đã đóng thuyền.
Chỉ tiếc, xuất thân Trịnh Quan Đề quá lớn, Trần Hán Thăng lại là người xa lạ, những người khác dễ dàng đoán được còn chưa nằm trong số người có thể quyết định chuyện này.
Nhưng, ngay tại thời điểm đoàn người nhà máy Tân Thế Kỷ chuẩn bị rời đi, Lư Kim Phong còn đang tiếc nuối, một âm thanh đột nhiên vang lên.
"Học đệ Trần, ngày mai là sinh nhật của tôi, cậu có rảnh tham gia hay không?"
Hành động của mọi người trong khoảnh khắc ấy lập tức dừng lại, lần theo âm thanh phát ra nhìn về phía Hoàng Tuệ.
Cô không thèm để ý ánh mắt của mọi người, miệng mỉm cười đi về phía Trần Hán Thăng: "Học đệ Trần, dù sao tính thời gian chúng ta đã quen biết được gần một năm, bình thường cậu bận rộn quá, chúng ta gặp nhau thời gian cũng không dài. Ngày mai là sinh nhật 22 của tôi, không biết có thể mời cậu tham gia được không?"
"Oa."
Không biết ai phá vỡ không khí yên lặng này, mọi người ở đây tỏ ra hâm mộ. Không ngờ hai người còn có tầng quan hệ này.
Ánh mắt Lư Kim Phong đột nhiên sáng lên, hi vọng lần nữa được thắp lên.
Ngay cả Trịnh Quan Đề ở bên cũng cười nói ra: "Chính bản thân cậu không muốn thừa nhận. Đáng tiếc con gái nhà người ta không muốn giúp cậu che giấu. Lần này ánh mắt của cậu có chút lệch lạc rồi đấy, chất lượng hơi kém."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, thừa nhận cái rắm ấy, tôi với Hoàng Tuệ được mấy lần gặp mặt đây? Ông mày chán chẳng thèm phản ứng, vừa rồi cô ta cố ý nói mập mờ khiến mọi người lầm tưởng đấy.
Nhưng loại việc này không có cách giải thích. Nếu Trần Hán Thăng thành thật nói: "Tôi cùng vị Hoàng Tuệ này nhận biết cũng có nhận biết đấy, nhưng thật ra chẳng có quan hệ gì, với lại hai người còn chưa nói chuyện với nhau nổi 10 câu."
Nói vậy sẽ khiến người khác chưa hẳn tin tưởng, nói không chừng có người còn nghi ngờ Trần Hán Thăng rũ bỏ trách nhiệm, thời đại này còn chưa có người nguyện ý chấp nhận sự việc này. Với lại người ta mời tham gia tiệc sinh nhật, sao mình có thể nói không quen được đây.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng dừng bước lại hỏi: "Tử Bác tham gia không?"
Hoàng Tuệ ban đầu tính toán không mời theo Vương Tử Bác, nhưng lúc này sắc mặt cô vẫn không đổi, mỉm cười trả lời: "Đương nhiên Tử Bác có tham dự chứ. Chúng ta đều coi cậu ta là bạn tốt của mình mà."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Vậy tôi nhất định sẽ đi."
Nói xong hắn bước chân lên xe. Trịnh Quan Đề còn đưa ra đề nghị: "Muốn ở lại ăn cơm không? Tôi sao cũng được, nhưng phải cho con gái nhà người ta chút mặt mũi chứ."
"Trịnh tổng nói tiếng phổ thông ngày càng lưu loát đấy. Trước kia tôi nhớ vẫn xen vào vài câu tiếng Quảng Đông mà."
Trần Hán Thăng cũng chế giễu, rồi tiếp tục nói: "Vậy cô ở lại đây ăn xong rồi về. Tôi về trường học trước đây."
Hoàng Tuệ muốn mượn danh tiếng của mình, sao Trần Hán Thăng có thể ở lại được chứ. Hắn sẽ không tạo cho người ta bậc thang để người ta có thể bước xuống.
Trịnh Quan Đề không gượng ép, bởi cô nhận ra Trần Hán Thăng dường như đang tức giận.
Nói gì thì nói, bữa tối của Trịnh Quan Đề cần phải chú ý, Trần Hán Thăng nghĩ chút rồi nói với lái xe: "Rẽ vào thị trấn Đông Sơn, đường Thượng Nguyên, tối nay tôi sẽ cho cô nếm thử đặc sản bún tiết vịt, cùng bánh rán."
Bún tiết vịt là đặc sản nổi tiếng tại Kiến Nghiệp, tại đường Thượng Nguyên có một cửa hàng khá lâu năm chuyên làm ra món này.
Những người khác có lẽ không mấy thích thú với những món này. Nhưng Trịnh Quan Đề lại khác, cô thích ăn to nói lớn.
"Ngẫm lại, cậu là người khá thú vị."
Trịnh Quan Đề cầm lấy thìa, hớp một ngụm nước bún tiết vịt: "Trên phương diện làm ăn buôn bán rất có tài, nói chuyện giao lưu tương đối dễ nghe, lại còn biết món ngon nằm ở vị trí nào nữa. Nhưng là một tên cặn bã, ở đâu cũng có thể gặp được món nợ phong tình."
Trần Hán Thăng thở dài: "Thật sự hôm nay xin lỗi cô. Hoàng Tuệ chỉ là cô gái tôi vô tình gặp được trên xe lửa, và có một người bạn rất thân lại đem lòng thích cô ấy. . ."
Thời điểm, Trần Hán Thăng giải thích quan hệ giữa mình cùng Hoàng Tuệ. Ở phòng giám đốc Kim Tiệp, Hoàng Tuệ cũng đang kể mối quan hệ giữa mình cùng Trần Hán Thăng, nhưng hai câu chuyện hai người kể lại khác nhanh hoàn toàn.
"Học đệ Trần gặp tôi trong một lần đi du lịch, lúc ấy tôi thấy cậu ta là người hiểu chuyện, lại rất biết chăm sóc người, nên quyết định kết bạn QQ."
"Nói như vậy, quan hệ hai người rất được phải không?"
Lư Kim Phong hỏi.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Dĩ nhiên rồi, chúng tôi còn ăn cơm cùng nhau mấy lần tại Kiến Nghiệp nữa mà." Hoàng Tuệ trả lời.
Lư Kim Phong cảm thấy kỳ lạ: "Thế sao tối nay cậu ta không ở lại đây dùng cơm?"
"Khả năng cậu ấy ngại."
Hoàng Tuệ nở nụ cười: "Dù sao nơi đây có rất nhiều người mà."
Lư Kim Phong khẽ vuốt cằm, lão suy nghĩ thêm chút rồi nói: "Buổi tiệc sinh nhật ngày mai của cô tính cho công ty đi. Tôi đặc biệt phê duyệt cho cô kinh phí 50 nghìn, nhất định phải tạo được tình cảm. Tôi cảm giác được, trong hạng mục lần này, quyền quyết định của Trần Hán Thăng là rất lớn."
"Hắn thật sự có bản lĩnh."
Hoàng Tuệ nhủ thầm, đây là suy nghĩ thật lòng.
Sau khi nhận lấy số tiền 50 nghìn tại phòng tài vụ, Hoàng Tuệ suy nghĩ chút rồi lấy điện thoại ra.
"Aloo, Tử Bác, ngày mai là sinh nhật tôi. Cậu muốn tham gia không?"
"Tỷ tiểu Tuệ, tôi nhất định ra tham gia, địa điểm tổ chức ở đâu vậy. . ."
Giọng nói hưng phấn của Vương Tử Bác truyền vào trong điện thoại.
Cu cậu đâu biết rằng, nếu như không có nguyên nhân Trần Hán Thăng, thì bàn thân làm gì có trong kế hoạch
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.