Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Chương 67: Miệng con trai, nói dối như quỷ
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
17/08/2020
Dịch: Gia Cát Nô
Sau khi băng rôn được treo lên, được sự góp sức của sự náo nhiệt trước đêm dạ hội, dù ai đi ngang qua phòng ăn, hay qua trung tâm hội nghị, đều có thể thấy được địa chỉ "tòa nhà F-101 khu dạy học".
Tòa nhà F-101 vẫn thuộc vào khu dạy học, gần sát bãi đỗ xe, cùng nhà ăn cửa Tây của trường học. Mọi sinh viên đều biết có một địa điểm như vậy, nên quảng cáo trên băng rôn được treo ở nơi này còn có hiệu quả hơn rất nhiều so với treo ở Chợ Nghĩa Ô.
7h tối ngày thứ 6, dạ tiệc chào đón tân sinh của khoa Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn chính thức bắt đầu. Có một phần tác động của việc kỷ niệm 50 năm thành lập trường, nên phó hiệu trưởng Tài Viên, cùng những lãnh đạo của trường cũng được mời đến hội trường.
Trần Hán Thăng cũng nhìn thấy Vu Dược Bình. Hắn còn có việc cần xin phép nên bước qua chào hỏi: "Bí thư Vu."
"Hán Thăng đấy à, buổi dạ hội chuẩn bị tốt đấy."
Đêm nay, tâm tình của Vu Dược Bình rất tốt, nên không ngừng vỗ vỗ vai Trần Hán Thăng khen ngợi. Không những thế ông còn giới thiệu hắn cho Lục Cung Siêu nữa.
"Viện trưởng Lục, đây là cậu sinh viên năm nhất, đứng ra lập nghiệm mà hôm trước em đã nói qua với thầy đấy, là một cậu nhóc tương đối bốc đồng."
Lục Cung Siêu bắt tay Trần Hán Thăng, làm cho chủ nhiệm khoa Nhân Văn có phần kinh ngạc. Ông ấy cũng không biết trong khoa của mình có sinh viên đứng ra lập nghiệp.
Nhân cơ hội này, Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói với Vu Dược Bình: "Bí thư Vu, tuần này em định xin thầy mấy bộ bàn ghế đặt vào phòng 101 cùng 102 khu nhà F, bởi vì 2 phòng này mới dọn dẹp xong, nhìn trống trải khó coi lắm."
Vu Dược Bình không chút do dự đồng ý: "Chuyện nhỏ, để tôi nói chuyện với quản lý tòa nhà F, để người ta hộ trợ cậu một chút."
Trong trường đại học, bàn ghế là không thiếu, với lại đó không phải là tài sản cá nhân. Còn hai gói thuốc Trung Hoa mình còn chưa hút hết, nên Vu Dược Bình vẫn là hiểu chuyện.
Trần Hán Thăng vừa nói chuyện vừa dẫn đường cho các lãnh đạo bước vào trung tâm hội nghị ngồi xuống.
Những người chứng kiến cảnh này có cả phó chủ tịch Hồ Tu Bình đang đứng ngoài hành lang tiếp khách. Tên này đứng đó cười nói như "tiểu thư" vậy, nhưng chỉ cần người đi qua là sắc mặt Hồ Tu Bình trầm xuống.
Mục Văn Linh nhìn thấy cảnh này, thì quay sang hỏi Thích Vi: "Trần Hán Thăng đã làm gì với Hồ Tu Bình à?"
Thích Vi ngạc nhiên nói: "Chí hướng của Hồ Tu Bình là làm quan trong trường, còn chí hướng Trần Hán Thăng là làm ăn kinh doanh. Hai người làm sao mà xung đột được?"
Mục Văn Linh chỉ vào chỗ Trần Hán Thăng đang ngồi: "Chiếc ghế đó Hồ Tu Bình
cố tình để lại cho chính mình ngồi."
Thích Vi im lặng, cảm thấy chỉ là chỗ ngồi thôi, có gì mà ghê gớm.
Người chủ trì tiệc dạ hội chào đón tân sinh cực kỳ tinh mắt, nam thì đẹp trai tài hoa, nữ thì xinh đẹp quyến rũ. Không thể ngờ được, sinh viên năm nhất mà đã có cách nói chuyện lộ ra khí chất này, so với những khóa trên thì không thể nói trước được điều gì. Nhưng so về sắc đẹp thì dư sức ăn đứt các trường đại học xung quanh.
Nội dung buổi dạ hội là do bộ tuyên truyền sắp xếp, khoa nhân văn là một khoa lớn nhất trong Tài Viện, nên có được nhân lực cùng tài nguyên cực kỳ phong phú, dẫn đến các tiết mục được lên biểu diễn được chọn lựa rất kỹ. Lớp 2 hành chính công có hai tiết mục là múa tập thể cùng đọc thơ.
Khi hai tiết mục này được lên biểu diễn thì Trần Hán Thăng đi đầu, đứng dậy vỗ tay, làm cho Lục Cung Siêu cùng Bàng Văn Lượng cảm thấy ngạc nhiên. Trần Hán Thăng thấy vậy nên lên tiếng giải thích: "Em là lớp trưởng lớp 2, Hành Chính Công, đây là tiết mục biểu diễn của các bạn trong lớp chúng em, nhìn thấy các bạn ấy được lên biểu diễn, nên trong lòng cực kỳ thích thú."
Lục Cung Siêu cùng Bàng Văn Lượng nghe được những lời này thì nhìn nhau cười.
Thật ra, cả buổi dạ hội kéo dài hơn 2h đồng hồ, Trần Hán Thăng chỉ nói chuyện cùng với các lãnh đạo chỉ có một câu như vậy. Nếu như hắn biết việc này mà mình đắc tội với Hồ Tu Bình thì hắn sẽ không làm. Trần Hán Thăng không thích tự dưng có một phiền phức vô duyên vô cớ bám lấy mình.
Nhưng phiền phức chủ động đến tìm hắn, thì hắn cũng không sợ.
9h 30 buổi dạ tiệc kết thúc. Lãnh đạo cùng sinh viên cũng dần ra về hết, còn các thành viên của hội học thì thì phải ở lại dọn dẹp sạch sẽ mới có thể về được. Trần Hán Thăng tìm đến vị trí của Thẩm Ấu Sở nói: "Chút nữa tớ ở dưới lầu ký túc xá nữ tìm cậu. Tớ có việc muốn nói."
Hồ Lâm Ngữ đang đứng bên cạnh vội chen ngang vào: "Chút nữa thì quá muộn rồi, có gì mai hãy nói."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, tên tomboy này để ý cũng hơi nhiều chuyện đấy, ông mày tán người khác chứ có phải tán bà cô này đâu mà.
"Tiểu Hồ, cậu biết những người độc thân thường hay làm gì nhất không?"
"Làm cái gì?"
"Mỗi ngày họ đều đưa ra lời đề nghị cho những người đang yêu."
Trần Hán Thăng nói xong lời này thì nghênh ngang rời đi. Hồ Lâm Ngữ đưng im một lúc mới hiểu ra, nhưng không biết nên làm thế nào, chỉ còn cánh hướng về nơi Trần Hán Thăng vừa đi chửi một câu.
"Đồ cặn bã."
...
Khi hội trường đã được dọn sạch sẽ, Trần Hán Thăng vội đi tới dưới sân ký túc xá nữ. Sau khi Thẩm Ấu Sở xuống, thì hai người đi dạo xung quanh vườn hoa bên cạnh ký túc xá.
Kiến Nghiệp bước vào đầu thu, làm cho khung cảnh nơi nào cũng buồn bã. Ánh trăng chiếu qua từng cây cổ thụ, làm những ánh sáng còn sót lại như những mảnh ngọc vỡ.
"Ngày mai, bạn học tớ muốn đến trường mình. Họ muốn thăm khu nhà F-101, cậu có ý kiến gì không?"
Trần Hán Thăng hỏi.
Thẩm Ấu Sở dự định, cuối tuần này sẽ đến phòng 101 cùng 102 quét dọn thêm một lần nữa, nhưng hiện tại lại có chút do dự.
"Tớ muốn cậu đi cùng, bởi vì đây là những bạn học cấp 3 của tớ. Mọi người biết mặt nhau cũng tốt."
Trần Hán Thăng đột nhiên mày nhíu lại: "Chỉ sợ chuyện này truyền đến tai bố mẹ tớ."
Trong lòng Thẩm Ấu Sợ vốn đang do dự, nhưng nghe được những lời nói của Trần Hán Thăng, lại liên quan đến vấn đề phụ huynh, thì lập tức lắc đầu nói: "Quá, quá nhanh. Ngày mai tớ đi thư viện."
"Điều này."
Trần Hán Thăng thở dài, cuối cùng cũng đồng ý: "Thế thì tớ cũng không ép, tóm lại sau này vẫn còn cơ hội."
"Ừm."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng trả lời, sau đó dừng lại không đi nữa.
Phía trước lỗi đi là dãy ghế đá, ban đêm vào thời điểm này, không biết có bao nhiêu cặp đôi, đang làm chuyện mờ ám trong bóng tối nữa.
"Vậy cậu về đi, ngoài này lạnh lắm."
Đêm nay, Trần Hán Thăng giống một người đặc biệt, rất khéo hiểu lòng người.
Trần Hán Thăng đưa mắt nhìn theo hướng Thẩm Ấu Sở vừa đi, tự nhủ với bản thân mình rằng, hôm nay biểu hiện của mình thật sự xuất sắc.
Mình cho cô ấy biết mình rất muốn giới thiệu cô ấy cho các bạn cấp 3 của mình, sau đó hiểu được sự lo lắng trong lòng cô ấy, cuối cùng tôn trọng quyết định của cô. Ba loại biểu hiện cùng suất hiện trong một tình huống, kỹ năng diễn xuất của hắn đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa.
Trần Hán Thăng giải quyết xong chuyện này thì trong lòng cực kỳ thoải mái, vừa đi vừa huýt sáo, bước nhanh trên con đường tràn đầy kích thích.
Nơi này cứ khoảng 3m là có một cặp đang ôm nhau ngồi một chỗ. Nhưng cực kỳ thần kỳ là, cặp đôi nào làm việc của cặp đôi ấy mà không hề ảnh hưởng đến nhau, họ hoàn toàn chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu.
...
Trần Hán Thăng thuận tiện đi ngang qua hội trường trung tâm, thu về những băng rôn của "khu nhà F-101". Hắn không ngờ tới bên trong còn có người.
Đèn lớn đã tắt, bên trong chỉ còn những đèn nhỏ lờ mờ. Hắn nhìn thấy một bạn nữ đang đứng đó điều chỉnh lại một số thiết bị âm thanh, ánh sáng.
"Bạn học còn chưa về sao?"
Trần Hán Thăng lại gần hỏi.
"Tôi cần chỉnh lại một số thiết bị, xong mới về được."
Bạn nữ này tóc xõa ngang vai, cao khoảng 1m65.
Nếu là bình thường, Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ không đi đến bắt chuyện. Nhưng đêm nay hắn vừa giải quyết xong vấn đề Thẩm Ấu Sở cùng Tiêu Dung Ngư có thể gặp nhau, tâm tình đang cực kỳ thoải mái nên lòng tốt chợt dâng lên: "Loại máy chiếu này rất dễ xảy ra vấn đề, để tớ giúp bạn chỉnh lại một chút."
Trần Hán Thăng vừa điểu chỉnh, vừa buông lời trêu đùa: "Muộn như vậy, một cô gái đến hội trường, không sợ có quỷ sao?"
Cô nữ sinh bình tĩnh nở nụ cười: "Trong trường học làm gì có quỷ."
"Ý mình là sắc bên trong đám quỷ đói ấy."
Một lúc sau máy chiếu đã được điều chỉnh xong, nữ sinh lên tiếng hỏi: "Bạn học chuyên ngành nào?"
Trần Hán Thăng đang định trả lời, thì ngẩng đầu lên, thông qua anh đèn máy chiếu, mới phát hiện ra cô bạn này rất giống một người trưởng thành.
Trong đầu hắn vội vàng nhảy số, từ trong miệng hắn vang lên: "Mình là Lý Quyến Nam, đến từ lớp 2 Hành Chính Công."
Trần Hán Thăng trên đường đi về, càng nghĩ càng thấy sợ. Cô gái này, con mẹ nó giống như là một giáo viên thì đúng hơn.
Tại cửa hàng tạp hóa dưới tầng, Trần Hán Thăng mua một chai Cocacola mang về ký túc xá.
"A Nam, cho cậu này."
Lý Quyến Nam vui mừng nhận lấy: "Trần ca, tự nhiên sao lại tốt với em thế!"
"Ừm, dạo này anh nhìn chú rất vừa mắt."
Sau khi băng rôn được treo lên, được sự góp sức của sự náo nhiệt trước đêm dạ hội, dù ai đi ngang qua phòng ăn, hay qua trung tâm hội nghị, đều có thể thấy được địa chỉ "tòa nhà F-101 khu dạy học".
Tòa nhà F-101 vẫn thuộc vào khu dạy học, gần sát bãi đỗ xe, cùng nhà ăn cửa Tây của trường học. Mọi sinh viên đều biết có một địa điểm như vậy, nên quảng cáo trên băng rôn được treo ở nơi này còn có hiệu quả hơn rất nhiều so với treo ở Chợ Nghĩa Ô.
7h tối ngày thứ 6, dạ tiệc chào đón tân sinh của khoa Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn chính thức bắt đầu. Có một phần tác động của việc kỷ niệm 50 năm thành lập trường, nên phó hiệu trưởng Tài Viên, cùng những lãnh đạo của trường cũng được mời đến hội trường.
Trần Hán Thăng cũng nhìn thấy Vu Dược Bình. Hắn còn có việc cần xin phép nên bước qua chào hỏi: "Bí thư Vu."
"Hán Thăng đấy à, buổi dạ hội chuẩn bị tốt đấy."
Đêm nay, tâm tình của Vu Dược Bình rất tốt, nên không ngừng vỗ vỗ vai Trần Hán Thăng khen ngợi. Không những thế ông còn giới thiệu hắn cho Lục Cung Siêu nữa.
"Viện trưởng Lục, đây là cậu sinh viên năm nhất, đứng ra lập nghiệm mà hôm trước em đã nói qua với thầy đấy, là một cậu nhóc tương đối bốc đồng."
Lục Cung Siêu bắt tay Trần Hán Thăng, làm cho chủ nhiệm khoa Nhân Văn có phần kinh ngạc. Ông ấy cũng không biết trong khoa của mình có sinh viên đứng ra lập nghiệp.
Nhân cơ hội này, Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói với Vu Dược Bình: "Bí thư Vu, tuần này em định xin thầy mấy bộ bàn ghế đặt vào phòng 101 cùng 102 khu nhà F, bởi vì 2 phòng này mới dọn dẹp xong, nhìn trống trải khó coi lắm."
Vu Dược Bình không chút do dự đồng ý: "Chuyện nhỏ, để tôi nói chuyện với quản lý tòa nhà F, để người ta hộ trợ cậu một chút."
Trong trường đại học, bàn ghế là không thiếu, với lại đó không phải là tài sản cá nhân. Còn hai gói thuốc Trung Hoa mình còn chưa hút hết, nên Vu Dược Bình vẫn là hiểu chuyện.
Trần Hán Thăng vừa nói chuyện vừa dẫn đường cho các lãnh đạo bước vào trung tâm hội nghị ngồi xuống.
Những người chứng kiến cảnh này có cả phó chủ tịch Hồ Tu Bình đang đứng ngoài hành lang tiếp khách. Tên này đứng đó cười nói như "tiểu thư" vậy, nhưng chỉ cần người đi qua là sắc mặt Hồ Tu Bình trầm xuống.
Mục Văn Linh nhìn thấy cảnh này, thì quay sang hỏi Thích Vi: "Trần Hán Thăng đã làm gì với Hồ Tu Bình à?"
Thích Vi ngạc nhiên nói: "Chí hướng của Hồ Tu Bình là làm quan trong trường, còn chí hướng Trần Hán Thăng là làm ăn kinh doanh. Hai người làm sao mà xung đột được?"
Mục Văn Linh chỉ vào chỗ Trần Hán Thăng đang ngồi: "Chiếc ghế đó Hồ Tu Bình
cố tình để lại cho chính mình ngồi."
Thích Vi im lặng, cảm thấy chỉ là chỗ ngồi thôi, có gì mà ghê gớm.
Người chủ trì tiệc dạ hội chào đón tân sinh cực kỳ tinh mắt, nam thì đẹp trai tài hoa, nữ thì xinh đẹp quyến rũ. Không thể ngờ được, sinh viên năm nhất mà đã có cách nói chuyện lộ ra khí chất này, so với những khóa trên thì không thể nói trước được điều gì. Nhưng so về sắc đẹp thì dư sức ăn đứt các trường đại học xung quanh.
Nội dung buổi dạ hội là do bộ tuyên truyền sắp xếp, khoa nhân văn là một khoa lớn nhất trong Tài Viện, nên có được nhân lực cùng tài nguyên cực kỳ phong phú, dẫn đến các tiết mục được lên biểu diễn được chọn lựa rất kỹ. Lớp 2 hành chính công có hai tiết mục là múa tập thể cùng đọc thơ.
Khi hai tiết mục này được lên biểu diễn thì Trần Hán Thăng đi đầu, đứng dậy vỗ tay, làm cho Lục Cung Siêu cùng Bàng Văn Lượng cảm thấy ngạc nhiên. Trần Hán Thăng thấy vậy nên lên tiếng giải thích: "Em là lớp trưởng lớp 2, Hành Chính Công, đây là tiết mục biểu diễn của các bạn trong lớp chúng em, nhìn thấy các bạn ấy được lên biểu diễn, nên trong lòng cực kỳ thích thú."
Lục Cung Siêu cùng Bàng Văn Lượng nghe được những lời này thì nhìn nhau cười.
Thật ra, cả buổi dạ hội kéo dài hơn 2h đồng hồ, Trần Hán Thăng chỉ nói chuyện cùng với các lãnh đạo chỉ có một câu như vậy. Nếu như hắn biết việc này mà mình đắc tội với Hồ Tu Bình thì hắn sẽ không làm. Trần Hán Thăng không thích tự dưng có một phiền phức vô duyên vô cớ bám lấy mình.
Nhưng phiền phức chủ động đến tìm hắn, thì hắn cũng không sợ.
9h 30 buổi dạ tiệc kết thúc. Lãnh đạo cùng sinh viên cũng dần ra về hết, còn các thành viên của hội học thì thì phải ở lại dọn dẹp sạch sẽ mới có thể về được. Trần Hán Thăng tìm đến vị trí của Thẩm Ấu Sở nói: "Chút nữa tớ ở dưới lầu ký túc xá nữ tìm cậu. Tớ có việc muốn nói."
Hồ Lâm Ngữ đang đứng bên cạnh vội chen ngang vào: "Chút nữa thì quá muộn rồi, có gì mai hãy nói."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, tên tomboy này để ý cũng hơi nhiều chuyện đấy, ông mày tán người khác chứ có phải tán bà cô này đâu mà.
"Tiểu Hồ, cậu biết những người độc thân thường hay làm gì nhất không?"
"Làm cái gì?"
"Mỗi ngày họ đều đưa ra lời đề nghị cho những người đang yêu."
Trần Hán Thăng nói xong lời này thì nghênh ngang rời đi. Hồ Lâm Ngữ đưng im một lúc mới hiểu ra, nhưng không biết nên làm thế nào, chỉ còn cánh hướng về nơi Trần Hán Thăng vừa đi chửi một câu.
"Đồ cặn bã."
...
Khi hội trường đã được dọn sạch sẽ, Trần Hán Thăng vội đi tới dưới sân ký túc xá nữ. Sau khi Thẩm Ấu Sở xuống, thì hai người đi dạo xung quanh vườn hoa bên cạnh ký túc xá.
Kiến Nghiệp bước vào đầu thu, làm cho khung cảnh nơi nào cũng buồn bã. Ánh trăng chiếu qua từng cây cổ thụ, làm những ánh sáng còn sót lại như những mảnh ngọc vỡ.
"Ngày mai, bạn học tớ muốn đến trường mình. Họ muốn thăm khu nhà F-101, cậu có ý kiến gì không?"
Trần Hán Thăng hỏi.
Thẩm Ấu Sở dự định, cuối tuần này sẽ đến phòng 101 cùng 102 quét dọn thêm một lần nữa, nhưng hiện tại lại có chút do dự.
"Tớ muốn cậu đi cùng, bởi vì đây là những bạn học cấp 3 của tớ. Mọi người biết mặt nhau cũng tốt."
Trần Hán Thăng đột nhiên mày nhíu lại: "Chỉ sợ chuyện này truyền đến tai bố mẹ tớ."
Trong lòng Thẩm Ấu Sợ vốn đang do dự, nhưng nghe được những lời nói của Trần Hán Thăng, lại liên quan đến vấn đề phụ huynh, thì lập tức lắc đầu nói: "Quá, quá nhanh. Ngày mai tớ đi thư viện."
"Điều này."
Trần Hán Thăng thở dài, cuối cùng cũng đồng ý: "Thế thì tớ cũng không ép, tóm lại sau này vẫn còn cơ hội."
"Ừm."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng trả lời, sau đó dừng lại không đi nữa.
Phía trước lỗi đi là dãy ghế đá, ban đêm vào thời điểm này, không biết có bao nhiêu cặp đôi, đang làm chuyện mờ ám trong bóng tối nữa.
"Vậy cậu về đi, ngoài này lạnh lắm."
Đêm nay, Trần Hán Thăng giống một người đặc biệt, rất khéo hiểu lòng người.
Trần Hán Thăng đưa mắt nhìn theo hướng Thẩm Ấu Sở vừa đi, tự nhủ với bản thân mình rằng, hôm nay biểu hiện của mình thật sự xuất sắc.
Mình cho cô ấy biết mình rất muốn giới thiệu cô ấy cho các bạn cấp 3 của mình, sau đó hiểu được sự lo lắng trong lòng cô ấy, cuối cùng tôn trọng quyết định của cô. Ba loại biểu hiện cùng suất hiện trong một tình huống, kỹ năng diễn xuất của hắn đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa.
Trần Hán Thăng giải quyết xong chuyện này thì trong lòng cực kỳ thoải mái, vừa đi vừa huýt sáo, bước nhanh trên con đường tràn đầy kích thích.
Nơi này cứ khoảng 3m là có một cặp đang ôm nhau ngồi một chỗ. Nhưng cực kỳ thần kỳ là, cặp đôi nào làm việc của cặp đôi ấy mà không hề ảnh hưởng đến nhau, họ hoàn toàn chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu.
...
Trần Hán Thăng thuận tiện đi ngang qua hội trường trung tâm, thu về những băng rôn của "khu nhà F-101". Hắn không ngờ tới bên trong còn có người.
Đèn lớn đã tắt, bên trong chỉ còn những đèn nhỏ lờ mờ. Hắn nhìn thấy một bạn nữ đang đứng đó điều chỉnh lại một số thiết bị âm thanh, ánh sáng.
"Bạn học còn chưa về sao?"
Trần Hán Thăng lại gần hỏi.
"Tôi cần chỉnh lại một số thiết bị, xong mới về được."
Bạn nữ này tóc xõa ngang vai, cao khoảng 1m65.
Nếu là bình thường, Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ không đi đến bắt chuyện. Nhưng đêm nay hắn vừa giải quyết xong vấn đề Thẩm Ấu Sở cùng Tiêu Dung Ngư có thể gặp nhau, tâm tình đang cực kỳ thoải mái nên lòng tốt chợt dâng lên: "Loại máy chiếu này rất dễ xảy ra vấn đề, để tớ giúp bạn chỉnh lại một chút."
Trần Hán Thăng vừa điểu chỉnh, vừa buông lời trêu đùa: "Muộn như vậy, một cô gái đến hội trường, không sợ có quỷ sao?"
Cô nữ sinh bình tĩnh nở nụ cười: "Trong trường học làm gì có quỷ."
"Ý mình là sắc bên trong đám quỷ đói ấy."
Một lúc sau máy chiếu đã được điều chỉnh xong, nữ sinh lên tiếng hỏi: "Bạn học chuyên ngành nào?"
Trần Hán Thăng đang định trả lời, thì ngẩng đầu lên, thông qua anh đèn máy chiếu, mới phát hiện ra cô bạn này rất giống một người trưởng thành.
Trong đầu hắn vội vàng nhảy số, từ trong miệng hắn vang lên: "Mình là Lý Quyến Nam, đến từ lớp 2 Hành Chính Công."
Trần Hán Thăng trên đường đi về, càng nghĩ càng thấy sợ. Cô gái này, con mẹ nó giống như là một giáo viên thì đúng hơn.
Tại cửa hàng tạp hóa dưới tầng, Trần Hán Thăng mua một chai Cocacola mang về ký túc xá.
"A Nam, cho cậu này."
Lý Quyến Nam vui mừng nhận lấy: "Trần ca, tự nhiên sao lại tốt với em thế!"
"Ừm, dạo này anh nhìn chú rất vừa mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.