Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Chương 172: Muốn nhìn tôi thể hiện không?
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
16/02/2021
Đêm hôm đó, một bóng người lén lút ra khỏi ký túc xá học viện Khoa Học Kỹ Thuật, đi đến trung tâm lập nghiệp dành cho sinh viên.
Rõ ràng người này có chìa khoá lại dùng cách không bình thường mở khoá, người này cầm một cục gạch đập vào cửa kính thuỷ tinh 'cạch' .
"Toang" .
Âm thanh cửa kính thuỷ tinh vỡ ra.
Người này cảm thấy vậy vẫn chưa đủ, nên tiếp tục đi tới một cửa hàng, ở nơi đó có hai bình hoa cao hơn nửa người đập tiếp.
Tên này vừa đập vừa lẩm bẩm: "Tiếc thật, nghe nói hai bình hoa này đâu đó hơn 600 tệ. Anh Trần thật sự quá nhẫn tâm."
. . .
Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng thảnh thơi ăn sáng tại trường, sau đó đi đến phòng học đảo qua một lượt.
Từ khi Thẩm Ấu Sở tập trung vào việc học, người nào đó có bỗng nhiên đến lớp học nhiều hơn.
Hắn yên tĩnh ngồi học được nửa tiết, cảm thấy chuyện bên kia đã đủ lớn rồi. Lập tức, Trần Hán Thăng đi với học viện Khoa Học Kỹ Thuật Giang Lăng.
Hôm nay, hắn có một nhiệm vụ--- trả tiền rời đi.
Dĩ nhiên không phải thật sự rời đi, chỉ ra vẻ mà thôi.
"Anh Trần, cửa hàng bị người ta phá."
Lưu Bằng Phi hô to từ phía xa.
Tại mặt tiền cửa hàng đang được bao vậy bởi rất nhiều người, quản lý trung tâm Lưu Húc cũng ở đây, còn có mấy người mặc quần áo bảo vệ. Dĩ nhiên, tên mập hôm qua cũng ở tại nơi này.
"Cái gì bị phá?"
Trần Hán Thăng giả bộ 'ngạc nhiên' chạy tới.
Hắn tiến tới len lỏi qua đám đông nhìn vào bên trong, thầm nghĩ tên nhóc Lưu Bằng Phi này ra tay ác thật. Hai cái bình hoa, tại chu vi 10 cm không tìm ra được mảnh nào hoàn chỉnh, có thể hiểu là bị đập đi đập lại.
Quả thật, không một ai nghĩ ra tối qua người đập lại là Lưu Bằng Phi. Trước khi đập, Lưu Bằng Phi đã ôm bình hoa thật là lâu, cuối cùng mới quyết định cho nó ra đi thật nhanh.
Lập tức, Trần Hán Thăng tìm đến tên mập. Hắn còn chưa mở miệng chửi bới được câu nào, thì tên béo đầu thì to mà óc bằng quả nho cướp lời nói trước: "Không phải tôi, tôi không hề đập. Tối qua tôi cùng anh mình đi mát xa."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, chậu nước bẩn này tao đã đổ hết lên đầu mày rồi, có mà chạy đằng trời?
Xem mày còn chối thế nào?
"Mày muốn phá cửa cũng được, cùng lắm thì tao có thể sửa lại."
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng chỉ vào bình hoa tức giận nói: "Nhưng bình hoa có lỗi gì. Đây là đồ mà chủ nhiệm Lưu đã mua ở Miếu Phu Tử, mà mày có thể nhẫn tâm đập nó đi sao?"
Ngay từ đâu, vẻ mặt Lưu Húc trông đã rất khó coi rồi, sau câu nói này gương mặt dần chuyển sang màu xanh rồi.
Con thỏ bị dồn vào chỗ chết còn cắn người, thật sự coi nghệ sĩ người ta muốn làm gì thì làm sao?
"Thật sự không phải tôi."
Tên mập đã không thể chịu được bao nhiêu ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào mình nữa rồi, chỉ còn cách chỉ tay lên trời thề: "Con mẹ nó, ai đập vỡ bình hoa, sau này sinh con trai không có lỗ đít."
Lưu Bằng Phi đứng bên nghe thấy, chỉ còn cách tự an ủi bản thân. Sau này bố mày sinh con gái sợ đếch gì.
Nghĩ tới đoạn này, Lưu Bằng Phi đánh ánh mắt về phía Thu An Bình. Thu An Bình là người biết kế hoạch từ đầu đến cuối, nên lập tức đỏ mặt không thèm để ý Lưu Bằng Phi nữa.
"Mày nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tao tự mình đập sao?"
Trần Hán Thăng tranh luận cùng tên mập: "Mày cảm thấy nửa đêm nửa hôm, tao lẻn vào trung tâm lập nghiệp đập vỡ đồ của mình để tạo niềm vui cho mọi người sao?"
"Không phải như vậy."
Tên mập vội vàng khua tay. Nhưng có là đầu học Lê Quý Đôn cũng không ngờ được Trần Hán Thăng đang nói thật, nên lập tức giúp Trần Hán Thăng giải thích: "Mày cũng không phải bị bệnh tâm thần, vì sao có thể đập đồ của mình được. Ý tao không phải mày làm."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Đúng rồi, bình hoa bị vậy là chúng nó tự sát, đã tự sát thì thôi đi lại còn rủ cửa kính cũng tự sát theo nữa."
Trong đám người có cô gái đứng hóng hớt không nhịn được, 'phì' cười một tiếng.
"Cười cái gì mà cười."
Trần Hán Thăng làm vẻ mặt hù doạ: "Bọn tôi đều đang khổ sở thế này, cô còn cười được. Nói không chừng người đập lại là cô cũng nên."
Cô gái giật nảy mình: "Chúng ta làm cửa hàng đồ ngọt, không liên quan gì đến chuyển phát nhanh. Loại hình kinh doanh chẳng có tý gì xung đột, càng không phải người hôm qua đánh nhau với cậu, cũng chưa từng công khai uy hiếp, làm gì có động cơ phá cửa hàng cơ chứ."
Cô gái là một người thông minh, suy luận rõ ràng. Sau khi cô nói xong, những cô gái làm cùng cô ở cửa hàng đồ ngọt đều giơ ngón tay cái về bên này.
Trần Hán Thăng đánh giá cô rất cao.
Sau này, cửa hàng đồ ngọt chính là bạn bè thân thiết nhất của Hoả Tiễn 101 tại Khoa Viện.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Bởi vì, cô gái này chỉ muốn thanh minh cho bản thân, nên làm sao còn suy nghĩ được cho tên mập nữa, nên luận điệu toàn hướng về phía tên này.
Không còn cách nào, bởi mọi suy luận đều dồn về mập mạp.
Thứ 1, hai cửa hàng có xung đột về công việc.
Thứ 2, hôm qua hai người này vừa có mâu thuẫn, đánh nhau một trận.
Cuối cùng, tên mập này đã từng uy hiếp không cho Trần Hán Thăng mở hàng tại nơi này nữa.
Trần Hán Thăng nhìn về cô gái thêm lần nữa, dáng vẻ cũng rất được, nhưng có phần cá tính. Một người như cô chỉ có thể làm chính cung và không có hậu cung.
Nói đên như vậy, tên mập cũng không còn cách nào khác: "Ông mày không muốn nhiều lời, tóm lại không phải tôi. Tao cũng không muốn so đo với chúng mày, đôi bình này giá bao nhiêu, tao đền là được chứ gì?"
Lưu Bằng Phi thừa cơ phản kích: "Thầy của chúng tôi đã nói, trên thế giới này một nhành cây lá cây đều khác nhau. Đôi bình này làm thành ý của chủ nhiệm Lưu, tiền sao có thể mua được!"
Mập mạp tức giận: "Cái gì mà cành cây lá cây, tâm ý cái mẹ gì. Bao nhiêu tiền? Cho một con số đi."
Lưu Húc nghe xong, vẻ mặt đã như hầm băng, tâm ý của nghệ sĩ ai cũng có thể tuỳ tiện xem thường sao?
Trần Hán Thăng cười cười. Thằng nhóc, chuyện này sao có thể dùng tiền để giải quyết được, nếu vậy thì còn tình cái gì nữa chứ?
"Được rồi, chủ nhiệm Lưu."
Trần Hán Thăng thở dài: "Cái gì không trêu được thì không nên trêu. Ngài trả lại tiền cho tôi, tôi phải đi thôi."
Tên mập ngạc nhiên: "Mày muốn đi sao? Thế hai bình hoa này còn muốn bồi thường hay không?"
Thật ra mập mạp cũng thực lòng hỏi. Dù sao bình hoa cũng không phải mình đập, không mất tiền là tốt nhất.
Nhưng câu này vào tai Lưu Húc, giống như giọt nước tràn ly. Anh ta không nói thêm lời nào, chỉ nhặt mãnh vỡ dưới đất đặt vào lòng bàn tay xem xét lại, cuối cùng nhìn tên mập nói: "Thật sự khinh người quá đáng."
Lưu Húc nói xong lập tức quay trở về phòng làm việc, Lưu Bằng Phi định lên tiếng yêu cầu trả tiền rời đi nhưng Trần Hán Thăng nhanh chóng giữ tên này lại.
Có một số việc điểm đến là dừng, không cần phải làm quá, cần phải ra dáng người 'bị hại' chứ.
Kết quả chuyện này không cần phải chờ quá lâu, rất nhanh Lưu Húc đã làm xong văn bản xin chỉ thị dừng kinh doanh của tên mập, giải thích toàn bộ lý do đưa tới lãnh đạo cao hơn của Khoa Viện Kim Lăng. Sau khi nhận được phê duyệt, giữa trưa đã mang tiền bồi thường đến cho mập mạp.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Không phải tôi đập, sao các người không ai tin tôi vậy?"
Khi tên mập cầm tờ văn bản, đã nổi trận lôi đình, tại giữa trung tâm khu lập nghiệp lớn tiếng mắng chửi. Cuối cùng, bảo vệ Khoa Viện phải tới 'mời' tên này cũng đồ vật của cậu ta ra ngoài.
Trần Hán Thăng yên lặng đứng xem, cho đến khi tên mập đi hẳn. Lúc này, Lưu Bằng Phi lại gần kính nể nói: "Anh Trần, anh giỏi thật đấy, đi một bước đã tính trước bước tiếp theo."
"Việc này còn chưa xong đâu."
Trần Hán Thăng nói với Thu An Bình: "Chị đi tới Miếu Phu Tử dạo một vòng, mua về đây một đôi bình càng giống đôi này càng tốt, mang về đây."
Lưu Bằng Phi rất ngạc nhiên: "Vì sao còn phải mua bình hoa nữa?"
Trần Hán Thăng giải thích: "Đây là mua cho Lưu Húc nhìn, mặc dù bình hoa là do tên mập 'đập', nhưng hư hỏng tại cửa hàng của chúng ta, không thể tránh khỏi trong lòng Lưu Húc có suy nghĩ. Chúng ta cần phải dùng biện pháp này để loại bỏ điều này."
Lưu Bằng Phi dường như đã hiểu, nhưng sau đó cảm thấy đau lòng cho bạn gái: "Vậy thì mua thôi, bình hoa cũng rất nặng đấy."
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Anh có chuyện quan trọng hơn cần làm, bình hoa có thể thuê người đưa về."
"Chuyện gì?" Lưu Bằng Phi hỏi.
"Tên mập đã đi, nhưng người làm thêm vẫn còn ở đó."
Trần Hán Thăng nhìn Lưu Bằng Phi nói: "Anh có nhiệm vụ chiêu mộ bọn họ."
Lưu Bằng Phi suy nghĩ: "Kiểu thay đổi thế này, bọn hắn có thể thích ứng nổi không?"
"Vì sao không thích ứng được?"
Trần Hán Thăng nói: "Dù sao chỉ là việc làm thêm dành cho sinh viên thôi mà. Tôi cho bọn họ cơ hội lần nữa làm việc, công việc giống nhau như đúc, chỉ là đổi tên, bọn họ sẽ không suy nghĩ nhiều đâu."
Qua mấy ngày, Chung Kiến Thành nghe bàn tán mà đến nhìn xem chi nhánh của Hoả Tiễn 101 tại Khoa Viện mà kinh ngạc vô cùng: "Hình thành quy mô thế này, còn nhanh hơn ở Tài Viện năm trước rất nhiều."
"Sau này chắc chắn sẽ nhanh hơn."
Trần Hán Thăng đắc ý cười: "Hiện tại, nhìn tôi thể hiện không?"
Chung Kiến Thành suy nghĩ: "Không nhìn."
Rõ ràng người này có chìa khoá lại dùng cách không bình thường mở khoá, người này cầm một cục gạch đập vào cửa kính thuỷ tinh 'cạch' .
"Toang" .
Âm thanh cửa kính thuỷ tinh vỡ ra.
Người này cảm thấy vậy vẫn chưa đủ, nên tiếp tục đi tới một cửa hàng, ở nơi đó có hai bình hoa cao hơn nửa người đập tiếp.
Tên này vừa đập vừa lẩm bẩm: "Tiếc thật, nghe nói hai bình hoa này đâu đó hơn 600 tệ. Anh Trần thật sự quá nhẫn tâm."
. . .
Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng thảnh thơi ăn sáng tại trường, sau đó đi đến phòng học đảo qua một lượt.
Từ khi Thẩm Ấu Sở tập trung vào việc học, người nào đó có bỗng nhiên đến lớp học nhiều hơn.
Hắn yên tĩnh ngồi học được nửa tiết, cảm thấy chuyện bên kia đã đủ lớn rồi. Lập tức, Trần Hán Thăng đi với học viện Khoa Học Kỹ Thuật Giang Lăng.
Hôm nay, hắn có một nhiệm vụ--- trả tiền rời đi.
Dĩ nhiên không phải thật sự rời đi, chỉ ra vẻ mà thôi.
"Anh Trần, cửa hàng bị người ta phá."
Lưu Bằng Phi hô to từ phía xa.
Tại mặt tiền cửa hàng đang được bao vậy bởi rất nhiều người, quản lý trung tâm Lưu Húc cũng ở đây, còn có mấy người mặc quần áo bảo vệ. Dĩ nhiên, tên mập hôm qua cũng ở tại nơi này.
"Cái gì bị phá?"
Trần Hán Thăng giả bộ 'ngạc nhiên' chạy tới.
Hắn tiến tới len lỏi qua đám đông nhìn vào bên trong, thầm nghĩ tên nhóc Lưu Bằng Phi này ra tay ác thật. Hai cái bình hoa, tại chu vi 10 cm không tìm ra được mảnh nào hoàn chỉnh, có thể hiểu là bị đập đi đập lại.
Quả thật, không một ai nghĩ ra tối qua người đập lại là Lưu Bằng Phi. Trước khi đập, Lưu Bằng Phi đã ôm bình hoa thật là lâu, cuối cùng mới quyết định cho nó ra đi thật nhanh.
Lập tức, Trần Hán Thăng tìm đến tên mập. Hắn còn chưa mở miệng chửi bới được câu nào, thì tên béo đầu thì to mà óc bằng quả nho cướp lời nói trước: "Không phải tôi, tôi không hề đập. Tối qua tôi cùng anh mình đi mát xa."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, chậu nước bẩn này tao đã đổ hết lên đầu mày rồi, có mà chạy đằng trời?
Xem mày còn chối thế nào?
"Mày muốn phá cửa cũng được, cùng lắm thì tao có thể sửa lại."
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng chỉ vào bình hoa tức giận nói: "Nhưng bình hoa có lỗi gì. Đây là đồ mà chủ nhiệm Lưu đã mua ở Miếu Phu Tử, mà mày có thể nhẫn tâm đập nó đi sao?"
Ngay từ đâu, vẻ mặt Lưu Húc trông đã rất khó coi rồi, sau câu nói này gương mặt dần chuyển sang màu xanh rồi.
Con thỏ bị dồn vào chỗ chết còn cắn người, thật sự coi nghệ sĩ người ta muốn làm gì thì làm sao?
"Thật sự không phải tôi."
Tên mập đã không thể chịu được bao nhiêu ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào mình nữa rồi, chỉ còn cách chỉ tay lên trời thề: "Con mẹ nó, ai đập vỡ bình hoa, sau này sinh con trai không có lỗ đít."
Lưu Bằng Phi đứng bên nghe thấy, chỉ còn cách tự an ủi bản thân. Sau này bố mày sinh con gái sợ đếch gì.
Nghĩ tới đoạn này, Lưu Bằng Phi đánh ánh mắt về phía Thu An Bình. Thu An Bình là người biết kế hoạch từ đầu đến cuối, nên lập tức đỏ mặt không thèm để ý Lưu Bằng Phi nữa.
"Mày nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tao tự mình đập sao?"
Trần Hán Thăng tranh luận cùng tên mập: "Mày cảm thấy nửa đêm nửa hôm, tao lẻn vào trung tâm lập nghiệp đập vỡ đồ của mình để tạo niềm vui cho mọi người sao?"
"Không phải như vậy."
Tên mập vội vàng khua tay. Nhưng có là đầu học Lê Quý Đôn cũng không ngờ được Trần Hán Thăng đang nói thật, nên lập tức giúp Trần Hán Thăng giải thích: "Mày cũng không phải bị bệnh tâm thần, vì sao có thể đập đồ của mình được. Ý tao không phải mày làm."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Đúng rồi, bình hoa bị vậy là chúng nó tự sát, đã tự sát thì thôi đi lại còn rủ cửa kính cũng tự sát theo nữa."
Trong đám người có cô gái đứng hóng hớt không nhịn được, 'phì' cười một tiếng.
"Cười cái gì mà cười."
Trần Hán Thăng làm vẻ mặt hù doạ: "Bọn tôi đều đang khổ sở thế này, cô còn cười được. Nói không chừng người đập lại là cô cũng nên."
Cô gái giật nảy mình: "Chúng ta làm cửa hàng đồ ngọt, không liên quan gì đến chuyển phát nhanh. Loại hình kinh doanh chẳng có tý gì xung đột, càng không phải người hôm qua đánh nhau với cậu, cũng chưa từng công khai uy hiếp, làm gì có động cơ phá cửa hàng cơ chứ."
Cô gái là một người thông minh, suy luận rõ ràng. Sau khi cô nói xong, những cô gái làm cùng cô ở cửa hàng đồ ngọt đều giơ ngón tay cái về bên này.
Trần Hán Thăng đánh giá cô rất cao.
Sau này, cửa hàng đồ ngọt chính là bạn bè thân thiết nhất của Hoả Tiễn 101 tại Khoa Viện.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Bởi vì, cô gái này chỉ muốn thanh minh cho bản thân, nên làm sao còn suy nghĩ được cho tên mập nữa, nên luận điệu toàn hướng về phía tên này.
Không còn cách nào, bởi mọi suy luận đều dồn về mập mạp.
Thứ 1, hai cửa hàng có xung đột về công việc.
Thứ 2, hôm qua hai người này vừa có mâu thuẫn, đánh nhau một trận.
Cuối cùng, tên mập này đã từng uy hiếp không cho Trần Hán Thăng mở hàng tại nơi này nữa.
Trần Hán Thăng nhìn về cô gái thêm lần nữa, dáng vẻ cũng rất được, nhưng có phần cá tính. Một người như cô chỉ có thể làm chính cung và không có hậu cung.
Nói đên như vậy, tên mập cũng không còn cách nào khác: "Ông mày không muốn nhiều lời, tóm lại không phải tôi. Tao cũng không muốn so đo với chúng mày, đôi bình này giá bao nhiêu, tao đền là được chứ gì?"
Lưu Bằng Phi thừa cơ phản kích: "Thầy của chúng tôi đã nói, trên thế giới này một nhành cây lá cây đều khác nhau. Đôi bình này làm thành ý của chủ nhiệm Lưu, tiền sao có thể mua được!"
Mập mạp tức giận: "Cái gì mà cành cây lá cây, tâm ý cái mẹ gì. Bao nhiêu tiền? Cho một con số đi."
Lưu Húc nghe xong, vẻ mặt đã như hầm băng, tâm ý của nghệ sĩ ai cũng có thể tuỳ tiện xem thường sao?
Trần Hán Thăng cười cười. Thằng nhóc, chuyện này sao có thể dùng tiền để giải quyết được, nếu vậy thì còn tình cái gì nữa chứ?
"Được rồi, chủ nhiệm Lưu."
Trần Hán Thăng thở dài: "Cái gì không trêu được thì không nên trêu. Ngài trả lại tiền cho tôi, tôi phải đi thôi."
Tên mập ngạc nhiên: "Mày muốn đi sao? Thế hai bình hoa này còn muốn bồi thường hay không?"
Thật ra mập mạp cũng thực lòng hỏi. Dù sao bình hoa cũng không phải mình đập, không mất tiền là tốt nhất.
Nhưng câu này vào tai Lưu Húc, giống như giọt nước tràn ly. Anh ta không nói thêm lời nào, chỉ nhặt mãnh vỡ dưới đất đặt vào lòng bàn tay xem xét lại, cuối cùng nhìn tên mập nói: "Thật sự khinh người quá đáng."
Lưu Húc nói xong lập tức quay trở về phòng làm việc, Lưu Bằng Phi định lên tiếng yêu cầu trả tiền rời đi nhưng Trần Hán Thăng nhanh chóng giữ tên này lại.
Có một số việc điểm đến là dừng, không cần phải làm quá, cần phải ra dáng người 'bị hại' chứ.
Kết quả chuyện này không cần phải chờ quá lâu, rất nhanh Lưu Húc đã làm xong văn bản xin chỉ thị dừng kinh doanh của tên mập, giải thích toàn bộ lý do đưa tới lãnh đạo cao hơn của Khoa Viện Kim Lăng. Sau khi nhận được phê duyệt, giữa trưa đã mang tiền bồi thường đến cho mập mạp.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Không phải tôi đập, sao các người không ai tin tôi vậy?"
Khi tên mập cầm tờ văn bản, đã nổi trận lôi đình, tại giữa trung tâm khu lập nghiệp lớn tiếng mắng chửi. Cuối cùng, bảo vệ Khoa Viện phải tới 'mời' tên này cũng đồ vật của cậu ta ra ngoài.
Trần Hán Thăng yên lặng đứng xem, cho đến khi tên mập đi hẳn. Lúc này, Lưu Bằng Phi lại gần kính nể nói: "Anh Trần, anh giỏi thật đấy, đi một bước đã tính trước bước tiếp theo."
"Việc này còn chưa xong đâu."
Trần Hán Thăng nói với Thu An Bình: "Chị đi tới Miếu Phu Tử dạo một vòng, mua về đây một đôi bình càng giống đôi này càng tốt, mang về đây."
Lưu Bằng Phi rất ngạc nhiên: "Vì sao còn phải mua bình hoa nữa?"
Trần Hán Thăng giải thích: "Đây là mua cho Lưu Húc nhìn, mặc dù bình hoa là do tên mập 'đập', nhưng hư hỏng tại cửa hàng của chúng ta, không thể tránh khỏi trong lòng Lưu Húc có suy nghĩ. Chúng ta cần phải dùng biện pháp này để loại bỏ điều này."
Lưu Bằng Phi dường như đã hiểu, nhưng sau đó cảm thấy đau lòng cho bạn gái: "Vậy thì mua thôi, bình hoa cũng rất nặng đấy."
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Anh có chuyện quan trọng hơn cần làm, bình hoa có thể thuê người đưa về."
"Chuyện gì?" Lưu Bằng Phi hỏi.
"Tên mập đã đi, nhưng người làm thêm vẫn còn ở đó."
Trần Hán Thăng nhìn Lưu Bằng Phi nói: "Anh có nhiệm vụ chiêu mộ bọn họ."
Lưu Bằng Phi suy nghĩ: "Kiểu thay đổi thế này, bọn hắn có thể thích ứng nổi không?"
"Vì sao không thích ứng được?"
Trần Hán Thăng nói: "Dù sao chỉ là việc làm thêm dành cho sinh viên thôi mà. Tôi cho bọn họ cơ hội lần nữa làm việc, công việc giống nhau như đúc, chỉ là đổi tên, bọn họ sẽ không suy nghĩ nhiều đâu."
Qua mấy ngày, Chung Kiến Thành nghe bàn tán mà đến nhìn xem chi nhánh của Hoả Tiễn 101 tại Khoa Viện mà kinh ngạc vô cùng: "Hình thành quy mô thế này, còn nhanh hơn ở Tài Viện năm trước rất nhiều."
"Sau này chắc chắn sẽ nhanh hơn."
Trần Hán Thăng đắc ý cười: "Hiện tại, nhìn tôi thể hiện không?"
Chung Kiến Thành suy nghĩ: "Không nhìn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.