Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Chương 123: Rau xanh củ cải, mỗi người đều có yêu
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
13/10/2020
Dịch: God Of Heaven
***
"Nôn ~ "
Vương Tử Bác không biết đã ợ biết bao nhiêu lần, ăn xong lại nôn, nhưng lúc cậu ta nhìn lại đống đồ ăn còn sót lại trên bàn thì nâng cốc rượu đỏ uống ực một hớp, nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục ăn.
"Cậu ăn nhanh lên một chút, đây là bò bít tết đó."
Vương Tử Bác nhìn thấy Trần Hán Thăng cơ bản không động đũa, cảm thấy cậu ta đang lo lắng chuyện gì.
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Tớ ăn rồi, cậu cũng đừng vì tiền mà đau lòng nữa, chỉ có 800 tệ mà thôi. Cơ thể quan trọng hơn cả, đừng để dạ dày bị bệnh."
Vương Tử Bác không nói gì.
Trần Hán Thăng không buông tha: "Không phải dì Chu một tháng cho cậu 600 tệ tiền sinh hoạt phí sao, hai tháng gom lại, không đủ tớ lại cho cậu mượn, còn có thể vay mời Hoàng Tuệ thêm một bữa nữa."
Nghe đến đó, độc tác nhai: nghiền bít tết của Vương Tử Bác lập tức chậm lại.
Trần Hán Thăng không mắng cũng không khuyên, hắn dùng thủ đoạn mềm dẻo một đao đao đâm vào trong lòng đang khó chịu của Vương Tử Bác.
Cơm nước xong Trần Hán Thăng giúp đỡ tính tiền. Sau khi xuống lầu,Vương Tử Bác chiếc Satana cũ nói: "Xe của cậu?"
"Tớ đưa cậu trở về."
Vương Tử Bác do dự một chút, sau đó mới mở ghế lái phụ đi vào.
"Lúc nãy còn không muốn vào?"
Trần Hán Thăng một bên đánh tay lái, vừa nói.
Vương Tử Bác không lên tiếng, một lát sau cậu ta móc ra 300 tệ nói: "Tớ hiện tại chỉ có từng này, còn 500 tệ tháng sau trả lại cho cậu."
Trần Hán Thăng không muốn: "Cậu cầm về đi, hiện tại tớ không có thiếu 300 này."
Vương Tử Bác cũng kiên cường, trực tiếp để 300 tệ ở trên xe, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Trần Hán Thăng nói rằng: "Con mẹ nó, cậu xả bực tức trên người tớ làm gì, tớ cũng không phải là người mà cậu mời mà?"
"Ai cùng cậu trút giận."
Vương Tử Bác không thừa nhận.
Hiện tại tâm tư của cậu ta rất phức tạp, lúc bắt đầu thì lo lắng về chuyện không trả nổi tiền, tiếp đó đón nhận sự giúp đỡ của Trần Hán Thăng thì cậu ta rất cảm kích, sau đó bị Trần Hán Thăng nói lại cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa cũng đau lòng vì tiền, vì lẽ đó đặc biệt rối rắm.
Cho nên lúc nhìn thấy Trần Hán Thăng có xe, Vương Tử Bác đột nhiên rất khó chịu.
Trần Hán Thăng nở nụ cười: "Lão tử giúp cậu trả tiền, cậu không coi đó là ân huệ coi như không có gì sao lại còn lấy oán trả ơn thế?"
Mặt Vương Tử Bác không phản ứng, một lát sau cậu ta mở miệng: "Trước đây cậu theo đuổi Tiểu Ngư Nhi, cô ấy lúc ấy không chấp nhận, nhưng sao bây giờ cô ấy lại thay đổi thế?"
"Đầu tiên tớ muốn cậu nhớ rõ điều này, bản chất của Tiêu Dung Ngư cùng Hoàng Tuệ không giống nhau."
Trần Hán Thăng cường điệu nói: "Tiêu Dung Ngư nếu như không thích cậu thì cậu đưa cho cô ấy núi vàng núi bạc cô ấy cũng sẽ không cần, nếu như cô ấy yêu thích cậu, coi như cậu chỉ đưa cho cô ấy một túi giấy phổ thông thì vẫn sẽ vui vẻ nhận lấy. Chuyện buổi trưa ngày hôm nay cậu cảm thấy Tiểu Ngư Nhi làm được không?"
Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, yên lặng lắc đầu một cái.
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Còn nữa, tớ cùng Tiểu Ngư Nhi trước đó là đã có cảm tình, trước tiên không nói nhận thức của cha mẹ. Coi như trong đám bạn học khoảng cách là một tầng giấy thì loại giấy này chọc thủng lập tức thành bạn bè trai gái."
"Hiện tại cậu đã chọc thủng sao?"
Vương Tử Bác hỏi.
Trần Hán Thăng gật gù: "Chọc thủng, thế nhưng tớ đã vá lại rồi."
Vương Tử Bác biết là bởi vì Thẩm Ấu Sở, trong lòng mắng một câu: "Cặn bả nam!"
Đến cửa đại học công nghiệp, Trần Hán Thăng lại đưa 300 tệ lại cho Vương Tử Bác: "Cậu không thể là cặn bã nam, nhưng cũng đừng làm chó liếm. Chuyện 800 tệ ngày hôm nay coi như là học phí đi."
Vương Tử Bác há mồm muốn nói cái gì, muốn nói xong lại thôi.
Trần Hán Thăng nhìn bộ dáng này, hắn biết chó liếm sẽ còn tiếp tục liến, hiện tại khuyên nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Hắn cầm 300 tệ ném ra ngoài sau đó quay xe rời đi.
Tiền giấy bị gió thổi đến trên đất nhẹ nhàng sát động, phát sinh một loại tiếng vang "Chít chít", Vương Tử Bác lại khom lưng nhặ tiền lên.
Cậu ta không về ký túc xá, mà là lại đi tới tiệm Internet gần đó, đăng nhập QQ rồi tìm Hoàng Tuệ, nhắn cho cô ấy một tin: "Buổi trưa hôm nay ăn như thế nào, lần sau còn muốn nữa không?"
Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, chờ đợi khoảng khắc ảnh chân dung QQ nhấp nháy.
······
Sau khi Trần Hán Thăng về trường học, nhận được thông báo của đoàn ủy, đại khái là chuyện hội thao mùa xuân.
Tại phòng họp đoàn ủy học sinh đã ngồi ở đấy không ít, Trần Hán Thăng xem xét nhìn, nam đều rất soái, nữ cũng rất đẹp, không nghĩ tới Quan Thục Mạn lại đẹp như vậy.
Chỉ chốc lát sau "Đen dài thẳng(Chân dài đen)" Quan Thục Mạn đi giày bệt bước vào, cô vuốt bộ tóc dài: "Bây giờ bắt đầu buổi họp, chủ yếu thảo luận hội thao mùa xuân Tài Viện có hay không tiến hành như thường lệ?"
"Ý kiến của lãnh đạo trường thì sao?"
Chủ tịch viện hội học sinh Trâu Tuấn nói.
Trâu Tuấn là học sinh năm 4 Tài Viện, đã xác định sẽ ở lại trường làm phụ đạo viên, hiện tại cũng là trợ thủ đắc lực của Quan Thục Mạn.
Quan Thục Mạn lắc đầu một cái: "Lãnh đạo trường nhường cho chúng ta thảo luận trước, căn cứ vào ý kiến của chúng ta rồi thương lượng sau."
Trâu Tuấn trầm ngâm một hồi nói: "Tôi cảm thấy hội thao năm nay có thể tạm dừng, dù sao hiện tại dịch bệnh nghiêm trọng, tuy rằng Giang Lăng vẫn chưa có ca bệnh nào, có điều chỉ sợ vạn nhất."
Ý nghĩ của cậu ta là đứng ở lập trường của trường học, duy trì ổn định an toàn làm chủ.
"Thiêm Dụ, ý nghĩ của cậu thì sao?" Quan Thục Mạn hỏi.
Phó chủ tịch hội học sinh Trần Thiêm Dụ hắng giọng một cái, cười nói: "Thưa cô Quan, chủ tịch Trâu, các vị bạn học chào mọi người."
"Tôi cảm thấy hiện tại tuy dịch bệnh đang nghiêm trọng, thế nhưng hội thao mùa xuân cần phải diễn ra, bởi vì như vậy có thể ổn định trạng thái trong lòng của mỗi người, cổ vũ bạn học rèn luyện thêm nữa, không muốn cả ngày ở trong ký túc xá khó chịu ngửi giấm trắng."
Trâu Tuấn liếc mắt nhìn Trần Thiêm Dụ không lên tiếng.
Trần Thiêm Dụ là Tài Viện có tiếng nhị đại phú, Trần Hán Thăng chỉ có cái Satana cũ để đi lại nhưng cậu ta đã lái chiếc Lexus nhập khẩu ở trong Tài Viện.
Hai đại biểu hội học sinh ý kiến ngược lại với nhau, Quan Thục Mạn lại hỏi những người khác, Trần Hán Thăng đúng là chống đỡ ý nghĩ của Trần Thiêm Dụ. Có điều lại có nhiều người ủng hộ quyết định của Trâu Tuấn ngay cả Quan Thục Mạn cuối cùng cũng từ góc độ an toàn để cân nhắc, quyết định từ bỏ hội thao mùa xuân lần này.
Sau khi hội nghị kết thúc, lúc Trần Thiêm Dụ đi xuống lầu đụng phải Trần Hán Thăng, nói rằng: "Lúc nãy ở trên hội nghị, cậu nói rằng muốn dẫn bạn học cả lớp đi leo núi?"
Trần Hán Thăng gật gù: "Tớ nhìn thấy tâm tình của mọi người gần đây không được tốt, dự định tổ chức một lần hoạt động chơi xuân."
Trần Thiêm Dụ tán thành nói: "Sinh viên đại học vốn là nên tích cực giống như cậu, hiện tại mọi người có vẻ trưởng thành hơi sớm rồi."
Hai người hàn huyên một hồi, đang muốn cáo từ, Trần Hán Thăng đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Ban chúng ta có một bạn học muốn vào trạm phát thanh, tôi thì không muốn đi tìm Quan lão sư, bên này cậu có thể giúp đỡ được không?"
Trần Thiêm Dụ sửng sốt một chút, trước đây hai người lại không quá quen thuộc. Cậu ta chỉ biết Trần Hán Thăng là đại biểu trường học gây dựng sự nghiệp, ở bên trong hệ nhân văn rất nổi danh, không nghĩ tới cậu ta lại yêu cầu như vậy.
"Gần đây trạm phát thanh vừa vặn có người muốn thi nghiên cứu nên rời đi, cậu có thể gọi bạn học kia tới xem qua một chút, nếu như có thể lập tức sắp xếp để cô ấy thử xem." Trần Thiêm Dụ suy nghĩ một chút nói.
Trần Hán Thăng gọi điện thoại kêu Thương Nghiên Nghiên đến, còn lặng lẽ phát cái tin tức nói rằng: "Cậu trang điểm cùng với mặc trang phục đẹp tý, ngày hôm nay phó chủ tịch phỏng vấn."
Chỉ chốc lát sau Thương Nghiên Nghiên đã tớ, cùng với chiếc váy dài đến đầu gối, yêu diễm trang điểm đậm, vừa tới bên người tràn đầy hương thơm.
Trần Hán Thăng không nhịn được lắc đầu một cái, cũng trách mình nói không rõ, khả năng ở trong lòng Thương Nghiên Nghiên đẹp đẽ chính là một khả năng của cô.
Có điều Trần Thiêm Dụ nhìn có chút đờ ra, trước khi cô ấy mở miệng cậu ta quay sang đối với Trần Hán Thăng nói: "Tôi cảm thấy rất tốt, đến lúc đó sắp xếp đi trạm phát thanh thử xem đi."
.....
(Nếu có gì sai sót ở khâu dịch thuật hay chính tả, mọi người hãy vào luận truyện tại bạch ngọc sách để mình sửa nhé <3)
***
"Nôn ~ "
Vương Tử Bác không biết đã ợ biết bao nhiêu lần, ăn xong lại nôn, nhưng lúc cậu ta nhìn lại đống đồ ăn còn sót lại trên bàn thì nâng cốc rượu đỏ uống ực một hớp, nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục ăn.
"Cậu ăn nhanh lên một chút, đây là bò bít tết đó."
Vương Tử Bác nhìn thấy Trần Hán Thăng cơ bản không động đũa, cảm thấy cậu ta đang lo lắng chuyện gì.
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Tớ ăn rồi, cậu cũng đừng vì tiền mà đau lòng nữa, chỉ có 800 tệ mà thôi. Cơ thể quan trọng hơn cả, đừng để dạ dày bị bệnh."
Vương Tử Bác không nói gì.
Trần Hán Thăng không buông tha: "Không phải dì Chu một tháng cho cậu 600 tệ tiền sinh hoạt phí sao, hai tháng gom lại, không đủ tớ lại cho cậu mượn, còn có thể vay mời Hoàng Tuệ thêm một bữa nữa."
Nghe đến đó, độc tác nhai: nghiền bít tết của Vương Tử Bác lập tức chậm lại.
Trần Hán Thăng không mắng cũng không khuyên, hắn dùng thủ đoạn mềm dẻo một đao đao đâm vào trong lòng đang khó chịu của Vương Tử Bác.
Cơm nước xong Trần Hán Thăng giúp đỡ tính tiền. Sau khi xuống lầu,Vương Tử Bác chiếc Satana cũ nói: "Xe của cậu?"
"Tớ đưa cậu trở về."
Vương Tử Bác do dự một chút, sau đó mới mở ghế lái phụ đi vào.
"Lúc nãy còn không muốn vào?"
Trần Hán Thăng một bên đánh tay lái, vừa nói.
Vương Tử Bác không lên tiếng, một lát sau cậu ta móc ra 300 tệ nói: "Tớ hiện tại chỉ có từng này, còn 500 tệ tháng sau trả lại cho cậu."
Trần Hán Thăng không muốn: "Cậu cầm về đi, hiện tại tớ không có thiếu 300 này."
Vương Tử Bác cũng kiên cường, trực tiếp để 300 tệ ở trên xe, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Trần Hán Thăng nói rằng: "Con mẹ nó, cậu xả bực tức trên người tớ làm gì, tớ cũng không phải là người mà cậu mời mà?"
"Ai cùng cậu trút giận."
Vương Tử Bác không thừa nhận.
Hiện tại tâm tư của cậu ta rất phức tạp, lúc bắt đầu thì lo lắng về chuyện không trả nổi tiền, tiếp đó đón nhận sự giúp đỡ của Trần Hán Thăng thì cậu ta rất cảm kích, sau đó bị Trần Hán Thăng nói lại cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa cũng đau lòng vì tiền, vì lẽ đó đặc biệt rối rắm.
Cho nên lúc nhìn thấy Trần Hán Thăng có xe, Vương Tử Bác đột nhiên rất khó chịu.
Trần Hán Thăng nở nụ cười: "Lão tử giúp cậu trả tiền, cậu không coi đó là ân huệ coi như không có gì sao lại còn lấy oán trả ơn thế?"
Mặt Vương Tử Bác không phản ứng, một lát sau cậu ta mở miệng: "Trước đây cậu theo đuổi Tiểu Ngư Nhi, cô ấy lúc ấy không chấp nhận, nhưng sao bây giờ cô ấy lại thay đổi thế?"
"Đầu tiên tớ muốn cậu nhớ rõ điều này, bản chất của Tiêu Dung Ngư cùng Hoàng Tuệ không giống nhau."
Trần Hán Thăng cường điệu nói: "Tiêu Dung Ngư nếu như không thích cậu thì cậu đưa cho cô ấy núi vàng núi bạc cô ấy cũng sẽ không cần, nếu như cô ấy yêu thích cậu, coi như cậu chỉ đưa cho cô ấy một túi giấy phổ thông thì vẫn sẽ vui vẻ nhận lấy. Chuyện buổi trưa ngày hôm nay cậu cảm thấy Tiểu Ngư Nhi làm được không?"
Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, yên lặng lắc đầu một cái.
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Còn nữa, tớ cùng Tiểu Ngư Nhi trước đó là đã có cảm tình, trước tiên không nói nhận thức của cha mẹ. Coi như trong đám bạn học khoảng cách là một tầng giấy thì loại giấy này chọc thủng lập tức thành bạn bè trai gái."
"Hiện tại cậu đã chọc thủng sao?"
Vương Tử Bác hỏi.
Trần Hán Thăng gật gù: "Chọc thủng, thế nhưng tớ đã vá lại rồi."
Vương Tử Bác biết là bởi vì Thẩm Ấu Sở, trong lòng mắng một câu: "Cặn bả nam!"
Đến cửa đại học công nghiệp, Trần Hán Thăng lại đưa 300 tệ lại cho Vương Tử Bác: "Cậu không thể là cặn bã nam, nhưng cũng đừng làm chó liếm. Chuyện 800 tệ ngày hôm nay coi như là học phí đi."
Vương Tử Bác há mồm muốn nói cái gì, muốn nói xong lại thôi.
Trần Hán Thăng nhìn bộ dáng này, hắn biết chó liếm sẽ còn tiếp tục liến, hiện tại khuyên nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Hắn cầm 300 tệ ném ra ngoài sau đó quay xe rời đi.
Tiền giấy bị gió thổi đến trên đất nhẹ nhàng sát động, phát sinh một loại tiếng vang "Chít chít", Vương Tử Bác lại khom lưng nhặ tiền lên.
Cậu ta không về ký túc xá, mà là lại đi tới tiệm Internet gần đó, đăng nhập QQ rồi tìm Hoàng Tuệ, nhắn cho cô ấy một tin: "Buổi trưa hôm nay ăn như thế nào, lần sau còn muốn nữa không?"
Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, chờ đợi khoảng khắc ảnh chân dung QQ nhấp nháy.
······
Sau khi Trần Hán Thăng về trường học, nhận được thông báo của đoàn ủy, đại khái là chuyện hội thao mùa xuân.
Tại phòng họp đoàn ủy học sinh đã ngồi ở đấy không ít, Trần Hán Thăng xem xét nhìn, nam đều rất soái, nữ cũng rất đẹp, không nghĩ tới Quan Thục Mạn lại đẹp như vậy.
Chỉ chốc lát sau "Đen dài thẳng(Chân dài đen)" Quan Thục Mạn đi giày bệt bước vào, cô vuốt bộ tóc dài: "Bây giờ bắt đầu buổi họp, chủ yếu thảo luận hội thao mùa xuân Tài Viện có hay không tiến hành như thường lệ?"
"Ý kiến của lãnh đạo trường thì sao?"
Chủ tịch viện hội học sinh Trâu Tuấn nói.
Trâu Tuấn là học sinh năm 4 Tài Viện, đã xác định sẽ ở lại trường làm phụ đạo viên, hiện tại cũng là trợ thủ đắc lực của Quan Thục Mạn.
Quan Thục Mạn lắc đầu một cái: "Lãnh đạo trường nhường cho chúng ta thảo luận trước, căn cứ vào ý kiến của chúng ta rồi thương lượng sau."
Trâu Tuấn trầm ngâm một hồi nói: "Tôi cảm thấy hội thao năm nay có thể tạm dừng, dù sao hiện tại dịch bệnh nghiêm trọng, tuy rằng Giang Lăng vẫn chưa có ca bệnh nào, có điều chỉ sợ vạn nhất."
Ý nghĩ của cậu ta là đứng ở lập trường của trường học, duy trì ổn định an toàn làm chủ.
"Thiêm Dụ, ý nghĩ của cậu thì sao?" Quan Thục Mạn hỏi.
Phó chủ tịch hội học sinh Trần Thiêm Dụ hắng giọng một cái, cười nói: "Thưa cô Quan, chủ tịch Trâu, các vị bạn học chào mọi người."
"Tôi cảm thấy hiện tại tuy dịch bệnh đang nghiêm trọng, thế nhưng hội thao mùa xuân cần phải diễn ra, bởi vì như vậy có thể ổn định trạng thái trong lòng của mỗi người, cổ vũ bạn học rèn luyện thêm nữa, không muốn cả ngày ở trong ký túc xá khó chịu ngửi giấm trắng."
Trâu Tuấn liếc mắt nhìn Trần Thiêm Dụ không lên tiếng.
Trần Thiêm Dụ là Tài Viện có tiếng nhị đại phú, Trần Hán Thăng chỉ có cái Satana cũ để đi lại nhưng cậu ta đã lái chiếc Lexus nhập khẩu ở trong Tài Viện.
Hai đại biểu hội học sinh ý kiến ngược lại với nhau, Quan Thục Mạn lại hỏi những người khác, Trần Hán Thăng đúng là chống đỡ ý nghĩ của Trần Thiêm Dụ. Có điều lại có nhiều người ủng hộ quyết định của Trâu Tuấn ngay cả Quan Thục Mạn cuối cùng cũng từ góc độ an toàn để cân nhắc, quyết định từ bỏ hội thao mùa xuân lần này.
Sau khi hội nghị kết thúc, lúc Trần Thiêm Dụ đi xuống lầu đụng phải Trần Hán Thăng, nói rằng: "Lúc nãy ở trên hội nghị, cậu nói rằng muốn dẫn bạn học cả lớp đi leo núi?"
Trần Hán Thăng gật gù: "Tớ nhìn thấy tâm tình của mọi người gần đây không được tốt, dự định tổ chức một lần hoạt động chơi xuân."
Trần Thiêm Dụ tán thành nói: "Sinh viên đại học vốn là nên tích cực giống như cậu, hiện tại mọi người có vẻ trưởng thành hơi sớm rồi."
Hai người hàn huyên một hồi, đang muốn cáo từ, Trần Hán Thăng đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Ban chúng ta có một bạn học muốn vào trạm phát thanh, tôi thì không muốn đi tìm Quan lão sư, bên này cậu có thể giúp đỡ được không?"
Trần Thiêm Dụ sửng sốt một chút, trước đây hai người lại không quá quen thuộc. Cậu ta chỉ biết Trần Hán Thăng là đại biểu trường học gây dựng sự nghiệp, ở bên trong hệ nhân văn rất nổi danh, không nghĩ tới cậu ta lại yêu cầu như vậy.
"Gần đây trạm phát thanh vừa vặn có người muốn thi nghiên cứu nên rời đi, cậu có thể gọi bạn học kia tới xem qua một chút, nếu như có thể lập tức sắp xếp để cô ấy thử xem." Trần Thiêm Dụ suy nghĩ một chút nói.
Trần Hán Thăng gọi điện thoại kêu Thương Nghiên Nghiên đến, còn lặng lẽ phát cái tin tức nói rằng: "Cậu trang điểm cùng với mặc trang phục đẹp tý, ngày hôm nay phó chủ tịch phỏng vấn."
Chỉ chốc lát sau Thương Nghiên Nghiên đã tớ, cùng với chiếc váy dài đến đầu gối, yêu diễm trang điểm đậm, vừa tới bên người tràn đầy hương thơm.
Trần Hán Thăng không nhịn được lắc đầu một cái, cũng trách mình nói không rõ, khả năng ở trong lòng Thương Nghiên Nghiên đẹp đẽ chính là một khả năng của cô.
Có điều Trần Thiêm Dụ nhìn có chút đờ ra, trước khi cô ấy mở miệng cậu ta quay sang đối với Trần Hán Thăng nói: "Tôi cảm thấy rất tốt, đến lúc đó sắp xếp đi trạm phát thanh thử xem đi."
.....
(Nếu có gì sai sót ở khâu dịch thuật hay chính tả, mọi người hãy vào luận truyện tại bạch ngọc sách để mình sửa nhé <3)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.