Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Chương 104: Thật sự có một cô em gái
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
12/09/2020
"Thẩm Ấu Sở làm sao?"
Sức quan sát của Vương Tử Bác vốn bình thường, lại còn phải vận dụng hết trí óc để nói chuyện với gái nữa, cho nên không có chú ý tới trạng thái của Thẩm Ấu Sở.
"Cửa mở, gió lùa vào, cô ấy phải đắp kín chăn đọc sách."
Trần Hán Thăng tóm tắt điểm nhấn quan trọng.
Vương Tử Bác nhớ lại chuyện vừa xảy ra, vội vàng xin lỗi: "Tiểu Trần, tao không nhìn thấy, nếu thấy đã đóng cửa để nói chuyện rồi."
Không những thế, thằng này còn giúp Hoàng Tuệ nói chuyện: "Hoàng Tuệ chắc là không có phát hiện. Bọn tao quá tập trung vào nói chuyện rồi."
"Thôi được rồi."
Trần Hán Thăng đá Vương Tử Bác một cái: "Tính cách mày ra sao tao còn không biết."
Vương Tử Bác cũng không tránh, cười ha hả nói: "Tối nay mời hai người ăn cơm, đừng ăn mỳ mãi thế. Không biết đồ ăn trên tàu thế nào, trưa nay tao nhìn thấy có cả đùi gà."
Hai người hút thuốc xong lập tức trở về phòng, Trần Hán Thăng cũng quên luôn chuyện vừa rồi.
Tâm lý Vương Tử Bác rất dễ hiểu, dù cho đi tàu, đi máy bay hay bất cứ phương tiện công cộng nào khác, đều muốn gặp được đối tượng khác phái xinh đẹp, mà có thể trò chuyện.
Nhưng tình huống chiếm đa số lại là, dù cho hai người có trò chuyện cỡ nào, thì xuống xe lập tức sẽ quên nhau ngay.
Hai người mở cửa bước vào phòng, Vương Tử Bác lập tức hướng Thẩm Ấu Sở xin lỗi.
Thẩm Ấu Sở như người trong mộng, mơ mơ màng màng. Tính cách của cô rất dễ thích ứng với hoàn cảnh, bản thân lại rất không bao giờ yêu cầu người khác làm gì. Cho nên cũng không chủ động đi đóng cửa, lại càng không trách móc ai điều gì.
Còn Trần Hán Thăng sẽ không chủ động xin lỗi Hoàng Tuệ, bởi cô ta tính là thứ gì.
Buổi tối, Vương Tử Bác mua về bốn phần cơm, còn chủ động mua một phần mời Hoàng Tuệ.
Trong lòng Trần Hán Thăng cười chế dễu. Một suất cơm trên này là 20 tệ, không ngờ con chó nay đã nghèo còn thích thể hiện.
Từ đầu đến giờ, Hoàng Tuệ cũng không nói chuyện với Trần Hán Thăng lần nào. Cô trò chuyện cùng Vương Tử Bác về Kiến Nghiệp cùng những thành phố khác quanh Tô Đông, đôi lúc cũng nói một hai câu với Thẩm Ấu Sở.
Nhưng Thẩm Ấu Sở chì ù ù cạc cạc cho qua chuyện, bởi khả năng dùng từ của cô tương đối kém. Cho nên Hoàng Tuệ nói vài câu thì mất hứng, lại quay qua nói chuyện với Vương Tử Bác.
Nhưng cô thấy Trần Hán Thăng lấy Laptop ra xem số liệu, cùng cầm điện thoại nói chuyện là hai mắt chợt sáng lên, chủ động lên tiếng bắt chuyện.
"Cậu học trường nào vậy?"
Thật ra, Trần Hán Thăng cũng chẳng có ý kiến gì với Hoàng Tuệ cả, đương nhiên cũng chẳng mặn mà gì, chỉ là đối đãi bình thường thôi.
"Học viện Tài Chính và Kinh Tế Kiến Nghiệp." Trần Hán Thăng trả lời.
"Học tại làng đại học Giang Lăng đúng không? Tôi đã qua đấy một lần, hoàn cảnh rất tốt. Năm đó tôi cũng có chút hối hận vì không đến học ở trường kia."
Hoàng Tuệ mở miếng là Trần Hán Thăng đã biết Vương Tử Bác tại sao có thể nói chuyện hòa hợp đến như vậy. Trình độ giao tiếp của cô gái này Vương Tử Bác xách dép cho người ta cũng không xứng.
"Tôi thấy trường học kia kém quá, nên bỏ học tự mình lập nghiệp."
Trần Hán Thăng vẫn nhìn máy tính, đồng thời lên tiếng trả lời.
"Có lẽ quyết định này của cậu là chính xác, làm ông chủ mà có thể dùng Laptop với điện thoại là quá giỏi. Khả năng Tài Viện trước kia còn được, nhưng hiện tại đã xuống dốc rồi."
Hoàng Tuệ nhẹ nhàng trả lời, cố gắng không để xung đột với những lời nói trước.
"Thế nhưng nghỉ chẳng được bao lâu. Hiệu trưởng lại gọi tôi về học, nên hiện tại tôi là sinh viên Tài Viện."
Trần Hán Thăng nhìn cô trả lời.
"Ặc. . ."
Hoàng Tuệ xấu hổ, cũng ý thức được là Trần Hán Thăng đang dắt mình đi một vòng. Biết mình không thể nói tiếp được nữa, nên quyết định đi ra bên ngoài. Rất nhanh, bên ngoài hành lang lại vang lên tiếng nói cười của Vương Tử Bác.
Thẩm Ấu Sở ngồi đó, đực mặt ra nghe hai người nói chuyện. Cô cúi đầu dự vào đầu gối, trong mắt hiện ra vẻ nghi ngờ. Đầu cô không thể nhảy số kịp tư duy của Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cũng lười giải thích. Hắn cầm lấy túi hoa quả nói: "Cậu đi rửa chút hoa quả này, mời mọi người cùng ăn."
Thẩm Ấu Sở nghe lời, mang túi hoa quả đi rửa. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài vang lên lời cảm ơn của Vương Tử Bác cùng Hoàng Tuệ.
Trần Hán Thăng cười cười, hắn lại tiếp tục vùi đầu vào laptop, thông kê tỷ mỉ số lượng hàng hóa mà mấy sinh viên làm thêm nhập vào.
Năm sau, có vẻ như hắn sẽ nhận được đơn hàng từ nhà máy sản xuất linh kiện điện tử. Trần Hán Thăng biết chắc chắn là công việc này sẽ chẳng có nguy hiểm gì đâu, nhưng các sinh viên kia lại khác, cho nên hắn cần suy nghĩ biện pháp thuyết phục. Nhất là những người có khả năng làm việc độc lập, đồng ý đi theo mình lập nghiệp.
Mọi người ăn xong hoa quả đã là 9h. Lúc này có nhân viên của tàu đến nhắc nhở mọi người tắt điện. Trần Hán Thăng vội dục Thẩm Ấu Sở đi đánh răng, còn bản thân mình vẫn cắm mặt vào máy tính.
9h, xe lửa chính thức tắt đèn, Vương Tử Bác cùng Hoàng Tuệ tranh thủ đánh răng rồi lên giường đi ngủ. Còn Trần Hán Thăng làm việc tới 11h mới chịu tắt laptop.
Hắn bước tới giường chỗ Thẩm Ấu Sở, phát hiện ra cô còn chưa ngủ. Mặc dù trên tàu không thấy được rõ, nhưng hắn vẫn biết Thẩm Ấu Sở đang mở to cặp mắt nhìn mình.
"Không ngủ được?"
Trần Hán Thăng ngồi xuống mép giường, nhỏ giọng hỏi?
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng lắc đầu.
Trần Hán Thăng nghĩ, chắc là cô ấy lần đầu đi tàu được ở phòng giường nằm nên chưa quá quen thuộc. Hắn nhéo vào má cô nói: "Cố gắng ngủ đi."
Thẩm Ấu Sở thẹn thùng gật đầu. Trần Hán Thăng giúp cô kéo chăn đắp lại, rồi kéo cửa bước ra ngoài.
Trên đường đi, Trần Hán Thăng cực kỳ dịu dàng chăm sóc, khiến cho Thẩm Ấu Sở hết sức vui mừng.
Mong muốn của cô cũng không nhiều, chỉ mong sao Trần Hán Thăng đừng hung dữ với mình là được rồi.
Bên ngoài hành lang. Trần Hán Thăng mở ra màn che cửa, nhìn xe lửa vượt qua cây cầu bằng sắt. Hắn nhìn thấy trên mặt sông, phản chiếu những ngôi sao, bên ngoài đi vang lên tiếng còi tau cùng tiếng reng reng của rào chắn. Trần Hán Thăng đứng đó, suy nghĩ vẩn vơ một chút, rồi quay về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng tỉnh dậy đã là 10h trưa, cảm giác lưng có chút đau. Hắn mở cửa định rửa mặt, đã thấy Vương Tử Bác cùng Hoàng Tuệ sôi nổi nói chuyện.
"Ồ, còn chưa hết chuyện để nói à?"
"Bọn tao sao giống mày được, ngủ đến giờ này mới tỉnh." Vương Tử Bác nói.
Hoàng Tuệ không chào hỏi cũng không nói thêm gì. Cô nhìn thấy Trần Hán Thăng thì quay người ra nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trần Hán Thăng đánh răng rửa mặt xong rồi quay về phòng. Bên trong, Thẩm Ấu Sở đã pha sẵn mì tôm, còn đặt thêm chút lạp sưởng cùng vài quả táo ở trên bàn nữa.
"Đúng là cô gái Xuyên Du ở vùng chúng ta vẫn là nhất."
Hoàng Tuệ nhịn không được, lên tiếng nói. Cô quan sát Thẩm Ấu Sở bận rộn chạy tới chạy lui nãy giờ.
Trần Hán Thăng nhìn Vương Tử Bác: "Thích không? Thích thì mày cũng kiếm một cô ở Xuyên Du đi."
"Tao cũng định thế, nhưng có phải nói kiếm là kiếm được đâu."
Vương Tử Bác vừa nói vừa liếc nhìn sang Hoàng Tuệ.
Hoảng Tuệ mỉm cười, nhưng ngoài mặt thì làm bộ không nghe thấy.
Trần Hán Thăng ăn một miếng lạp sưởng kèm theo một miếng mì tôm, ăn đến nỗi ngoài miệng dính đầy dầu mỡ. Trong lòng lại suy nghĩ, không biết co nên nói những chuyện đã trải qua của Thương Nghiên Nghiên cho Vương Tử Bác biết hay không. Để đả kích sự mù quáng, cùng sự tự tin thái quá của thằng này trong tình yêu.
12h trưa, xe lửa đã đến nhà ga Thành Đô. Hoàng Tuệ xách hành lý đi trước. Trần Hán Thăng lên tiếng hỏi Vương Tử Bác: "Có phải vẫn còn tiếc nuối phải không?"
"Ừ."
Vương Tử Bác thừa nhận. Rồi tiếp tục nói: "Tao muốn hỏi QQ cô ấy, sau khi về Cảng Thành sẽ kết bạn. Dù sao sau này đều ở Kiến Nghiệp, có thêm một người bạn là thêm một con đường."
Trần Hán Thăng thầm nghĩ, đùng là đầu óc bã đậu. Chắc sang năm ở Kiến Nghiệp sẽ có nhiều trò vui đây.
Mấy giờ tiếp theo, mọi người theo Thẩm Ấu Sở đổi mấy lần phương tiện, từ tàu hỏa, xe ô tô, đến máy kéo kết thúc là đi bộ.
"Xột xoạt, xột xoạt"
Ba người đi bộ dưới lớp tuyết dày, làm cho tầng lớp bề mặt vang lên tiếng kêu.
Trần Hán Thăng nhìn xuống đồng hồ, đã là 10h đêm. Vầng trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời, làm cho những lớp tuyết trên mặt đất hiện ra trắng xóa. Cuộc hành trình này giống như đi thỉnh kinh ở Tây Thiên vậy.
"Tiểu Trần, lâu không nữa thì tới."
Vương Tử Bác bước ở phía sau, hổn hển hỏi.
Trần Hán Thăng nhìn ngó chút rồi trả lời.
"Chắc cũng nhanh thôi."
"Làm sao mày biết?"
Vương Tử Bác ngạc nhiên nói.
"Tao nghe được tiếng chó sủa vang lên gần đây. Với lại cái địa phương, chó ăn đà gà ăn sỏi, chim không thèm ị này rất giống địa phương Ấu Sở ở."
Thẩm Ấu Sở đỏ mặt không thèm lên tiếng, đi thêm nửa giờ nữ, đột nhiên cô dừng lại.
"Đến, đến."
Trần Hán Thăng đang định nói gì đó, thì thấy phía trước có một người chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng hô: "Chị, chị. . ."
Trần Hán Thăng quay đầu lại: "Tử Bác, tao không lừa mày phải không. Ấu Sở còn một em gái, chút nữa tao giới thiệu cho mày."
Rốt cuộc Vương Tử Bác không nhin được nữa, lên tiếng nói: "Ừ thì là em gái, nhưng cô bé mới chừng khoảng 6 tuổi. Mày lừa tao thế này mà tim không đau sao? Tiểu Trần?"
Sức quan sát của Vương Tử Bác vốn bình thường, lại còn phải vận dụng hết trí óc để nói chuyện với gái nữa, cho nên không có chú ý tới trạng thái của Thẩm Ấu Sở.
"Cửa mở, gió lùa vào, cô ấy phải đắp kín chăn đọc sách."
Trần Hán Thăng tóm tắt điểm nhấn quan trọng.
Vương Tử Bác nhớ lại chuyện vừa xảy ra, vội vàng xin lỗi: "Tiểu Trần, tao không nhìn thấy, nếu thấy đã đóng cửa để nói chuyện rồi."
Không những thế, thằng này còn giúp Hoàng Tuệ nói chuyện: "Hoàng Tuệ chắc là không có phát hiện. Bọn tao quá tập trung vào nói chuyện rồi."
"Thôi được rồi."
Trần Hán Thăng đá Vương Tử Bác một cái: "Tính cách mày ra sao tao còn không biết."
Vương Tử Bác cũng không tránh, cười ha hả nói: "Tối nay mời hai người ăn cơm, đừng ăn mỳ mãi thế. Không biết đồ ăn trên tàu thế nào, trưa nay tao nhìn thấy có cả đùi gà."
Hai người hút thuốc xong lập tức trở về phòng, Trần Hán Thăng cũng quên luôn chuyện vừa rồi.
Tâm lý Vương Tử Bác rất dễ hiểu, dù cho đi tàu, đi máy bay hay bất cứ phương tiện công cộng nào khác, đều muốn gặp được đối tượng khác phái xinh đẹp, mà có thể trò chuyện.
Nhưng tình huống chiếm đa số lại là, dù cho hai người có trò chuyện cỡ nào, thì xuống xe lập tức sẽ quên nhau ngay.
Hai người mở cửa bước vào phòng, Vương Tử Bác lập tức hướng Thẩm Ấu Sở xin lỗi.
Thẩm Ấu Sở như người trong mộng, mơ mơ màng màng. Tính cách của cô rất dễ thích ứng với hoàn cảnh, bản thân lại rất không bao giờ yêu cầu người khác làm gì. Cho nên cũng không chủ động đi đóng cửa, lại càng không trách móc ai điều gì.
Còn Trần Hán Thăng sẽ không chủ động xin lỗi Hoàng Tuệ, bởi cô ta tính là thứ gì.
Buổi tối, Vương Tử Bác mua về bốn phần cơm, còn chủ động mua một phần mời Hoàng Tuệ.
Trong lòng Trần Hán Thăng cười chế dễu. Một suất cơm trên này là 20 tệ, không ngờ con chó nay đã nghèo còn thích thể hiện.
Từ đầu đến giờ, Hoàng Tuệ cũng không nói chuyện với Trần Hán Thăng lần nào. Cô trò chuyện cùng Vương Tử Bác về Kiến Nghiệp cùng những thành phố khác quanh Tô Đông, đôi lúc cũng nói một hai câu với Thẩm Ấu Sở.
Nhưng Thẩm Ấu Sở chì ù ù cạc cạc cho qua chuyện, bởi khả năng dùng từ của cô tương đối kém. Cho nên Hoàng Tuệ nói vài câu thì mất hứng, lại quay qua nói chuyện với Vương Tử Bác.
Nhưng cô thấy Trần Hán Thăng lấy Laptop ra xem số liệu, cùng cầm điện thoại nói chuyện là hai mắt chợt sáng lên, chủ động lên tiếng bắt chuyện.
"Cậu học trường nào vậy?"
Thật ra, Trần Hán Thăng cũng chẳng có ý kiến gì với Hoàng Tuệ cả, đương nhiên cũng chẳng mặn mà gì, chỉ là đối đãi bình thường thôi.
"Học viện Tài Chính và Kinh Tế Kiến Nghiệp." Trần Hán Thăng trả lời.
"Học tại làng đại học Giang Lăng đúng không? Tôi đã qua đấy một lần, hoàn cảnh rất tốt. Năm đó tôi cũng có chút hối hận vì không đến học ở trường kia."
Hoàng Tuệ mở miếng là Trần Hán Thăng đã biết Vương Tử Bác tại sao có thể nói chuyện hòa hợp đến như vậy. Trình độ giao tiếp của cô gái này Vương Tử Bác xách dép cho người ta cũng không xứng.
"Tôi thấy trường học kia kém quá, nên bỏ học tự mình lập nghiệp."
Trần Hán Thăng vẫn nhìn máy tính, đồng thời lên tiếng trả lời.
"Có lẽ quyết định này của cậu là chính xác, làm ông chủ mà có thể dùng Laptop với điện thoại là quá giỏi. Khả năng Tài Viện trước kia còn được, nhưng hiện tại đã xuống dốc rồi."
Hoàng Tuệ nhẹ nhàng trả lời, cố gắng không để xung đột với những lời nói trước.
"Thế nhưng nghỉ chẳng được bao lâu. Hiệu trưởng lại gọi tôi về học, nên hiện tại tôi là sinh viên Tài Viện."
Trần Hán Thăng nhìn cô trả lời.
"Ặc. . ."
Hoàng Tuệ xấu hổ, cũng ý thức được là Trần Hán Thăng đang dắt mình đi một vòng. Biết mình không thể nói tiếp được nữa, nên quyết định đi ra bên ngoài. Rất nhanh, bên ngoài hành lang lại vang lên tiếng nói cười của Vương Tử Bác.
Thẩm Ấu Sở ngồi đó, đực mặt ra nghe hai người nói chuyện. Cô cúi đầu dự vào đầu gối, trong mắt hiện ra vẻ nghi ngờ. Đầu cô không thể nhảy số kịp tư duy của Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cũng lười giải thích. Hắn cầm lấy túi hoa quả nói: "Cậu đi rửa chút hoa quả này, mời mọi người cùng ăn."
Thẩm Ấu Sở nghe lời, mang túi hoa quả đi rửa. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài vang lên lời cảm ơn của Vương Tử Bác cùng Hoàng Tuệ.
Trần Hán Thăng cười cười, hắn lại tiếp tục vùi đầu vào laptop, thông kê tỷ mỉ số lượng hàng hóa mà mấy sinh viên làm thêm nhập vào.
Năm sau, có vẻ như hắn sẽ nhận được đơn hàng từ nhà máy sản xuất linh kiện điện tử. Trần Hán Thăng biết chắc chắn là công việc này sẽ chẳng có nguy hiểm gì đâu, nhưng các sinh viên kia lại khác, cho nên hắn cần suy nghĩ biện pháp thuyết phục. Nhất là những người có khả năng làm việc độc lập, đồng ý đi theo mình lập nghiệp.
Mọi người ăn xong hoa quả đã là 9h. Lúc này có nhân viên của tàu đến nhắc nhở mọi người tắt điện. Trần Hán Thăng vội dục Thẩm Ấu Sở đi đánh răng, còn bản thân mình vẫn cắm mặt vào máy tính.
9h, xe lửa chính thức tắt đèn, Vương Tử Bác cùng Hoàng Tuệ tranh thủ đánh răng rồi lên giường đi ngủ. Còn Trần Hán Thăng làm việc tới 11h mới chịu tắt laptop.
Hắn bước tới giường chỗ Thẩm Ấu Sở, phát hiện ra cô còn chưa ngủ. Mặc dù trên tàu không thấy được rõ, nhưng hắn vẫn biết Thẩm Ấu Sở đang mở to cặp mắt nhìn mình.
"Không ngủ được?"
Trần Hán Thăng ngồi xuống mép giường, nhỏ giọng hỏi?
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng lắc đầu.
Trần Hán Thăng nghĩ, chắc là cô ấy lần đầu đi tàu được ở phòng giường nằm nên chưa quá quen thuộc. Hắn nhéo vào má cô nói: "Cố gắng ngủ đi."
Thẩm Ấu Sở thẹn thùng gật đầu. Trần Hán Thăng giúp cô kéo chăn đắp lại, rồi kéo cửa bước ra ngoài.
Trên đường đi, Trần Hán Thăng cực kỳ dịu dàng chăm sóc, khiến cho Thẩm Ấu Sở hết sức vui mừng.
Mong muốn của cô cũng không nhiều, chỉ mong sao Trần Hán Thăng đừng hung dữ với mình là được rồi.
Bên ngoài hành lang. Trần Hán Thăng mở ra màn che cửa, nhìn xe lửa vượt qua cây cầu bằng sắt. Hắn nhìn thấy trên mặt sông, phản chiếu những ngôi sao, bên ngoài đi vang lên tiếng còi tau cùng tiếng reng reng của rào chắn. Trần Hán Thăng đứng đó, suy nghĩ vẩn vơ một chút, rồi quay về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng tỉnh dậy đã là 10h trưa, cảm giác lưng có chút đau. Hắn mở cửa định rửa mặt, đã thấy Vương Tử Bác cùng Hoàng Tuệ sôi nổi nói chuyện.
"Ồ, còn chưa hết chuyện để nói à?"
"Bọn tao sao giống mày được, ngủ đến giờ này mới tỉnh." Vương Tử Bác nói.
Hoàng Tuệ không chào hỏi cũng không nói thêm gì. Cô nhìn thấy Trần Hán Thăng thì quay người ra nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trần Hán Thăng đánh răng rửa mặt xong rồi quay về phòng. Bên trong, Thẩm Ấu Sở đã pha sẵn mì tôm, còn đặt thêm chút lạp sưởng cùng vài quả táo ở trên bàn nữa.
"Đúng là cô gái Xuyên Du ở vùng chúng ta vẫn là nhất."
Hoàng Tuệ nhịn không được, lên tiếng nói. Cô quan sát Thẩm Ấu Sở bận rộn chạy tới chạy lui nãy giờ.
Trần Hán Thăng nhìn Vương Tử Bác: "Thích không? Thích thì mày cũng kiếm một cô ở Xuyên Du đi."
"Tao cũng định thế, nhưng có phải nói kiếm là kiếm được đâu."
Vương Tử Bác vừa nói vừa liếc nhìn sang Hoàng Tuệ.
Hoảng Tuệ mỉm cười, nhưng ngoài mặt thì làm bộ không nghe thấy.
Trần Hán Thăng ăn một miếng lạp sưởng kèm theo một miếng mì tôm, ăn đến nỗi ngoài miệng dính đầy dầu mỡ. Trong lòng lại suy nghĩ, không biết co nên nói những chuyện đã trải qua của Thương Nghiên Nghiên cho Vương Tử Bác biết hay không. Để đả kích sự mù quáng, cùng sự tự tin thái quá của thằng này trong tình yêu.
12h trưa, xe lửa đã đến nhà ga Thành Đô. Hoàng Tuệ xách hành lý đi trước. Trần Hán Thăng lên tiếng hỏi Vương Tử Bác: "Có phải vẫn còn tiếc nuối phải không?"
"Ừ."
Vương Tử Bác thừa nhận. Rồi tiếp tục nói: "Tao muốn hỏi QQ cô ấy, sau khi về Cảng Thành sẽ kết bạn. Dù sao sau này đều ở Kiến Nghiệp, có thêm một người bạn là thêm một con đường."
Trần Hán Thăng thầm nghĩ, đùng là đầu óc bã đậu. Chắc sang năm ở Kiến Nghiệp sẽ có nhiều trò vui đây.
Mấy giờ tiếp theo, mọi người theo Thẩm Ấu Sở đổi mấy lần phương tiện, từ tàu hỏa, xe ô tô, đến máy kéo kết thúc là đi bộ.
"Xột xoạt, xột xoạt"
Ba người đi bộ dưới lớp tuyết dày, làm cho tầng lớp bề mặt vang lên tiếng kêu.
Trần Hán Thăng nhìn xuống đồng hồ, đã là 10h đêm. Vầng trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời, làm cho những lớp tuyết trên mặt đất hiện ra trắng xóa. Cuộc hành trình này giống như đi thỉnh kinh ở Tây Thiên vậy.
"Tiểu Trần, lâu không nữa thì tới."
Vương Tử Bác bước ở phía sau, hổn hển hỏi.
Trần Hán Thăng nhìn ngó chút rồi trả lời.
"Chắc cũng nhanh thôi."
"Làm sao mày biết?"
Vương Tử Bác ngạc nhiên nói.
"Tao nghe được tiếng chó sủa vang lên gần đây. Với lại cái địa phương, chó ăn đà gà ăn sỏi, chim không thèm ị này rất giống địa phương Ấu Sở ở."
Thẩm Ấu Sở đỏ mặt không thèm lên tiếng, đi thêm nửa giờ nữ, đột nhiên cô dừng lại.
"Đến, đến."
Trần Hán Thăng đang định nói gì đó, thì thấy phía trước có một người chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng hô: "Chị, chị. . ."
Trần Hán Thăng quay đầu lại: "Tử Bác, tao không lừa mày phải không. Ấu Sở còn một em gái, chút nữa tao giới thiệu cho mày."
Rốt cuộc Vương Tử Bác không nhin được nữa, lên tiếng nói: "Ừ thì là em gái, nhưng cô bé mới chừng khoảng 6 tuổi. Mày lừa tao thế này mà tim không đau sao? Tiểu Trần?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.