Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Chương 125: Tôi là người ác
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
13/10/2020
"Cô ấy là công chúa, nhưng lại là một cô công chúa không được may mắn. Mẹ cô ấy ở Trịnh gia không có địa vị gì, chỉ giống
như một tiểu thiếp mà thôi."
"Tài sản Trịnh gia rất lớn, có khoảng 1 tỷ, nhưng chỉ chia cho cô ấy một nhà máy điện tử thuộc loại bé nhất trong số những nhà máy mà họ sở hữu."
"Đã thế cô ấy vừa từ Mỹ du học trở về, trình độ cao thì thế nào, kinh nghiệm làm việc không có, mới chân ướt chân ráo trở về đã đòi cải cách. Lý Đầu Nhĩ nhận được áp lực quả thật rất lớn."
"Trịnh Quan Thị, cái tên này thật khó nghe."
"Cái gì mà Trịnh Quan Thị, phải là Trịnh Quan Đề mới đúng."
Buổi chiều, Triệu Xuân Minh đi tới Thiên Thủy Nhã Tập uống trà. Nên Trần Hán Thăng lập tức mang bút ghi âm giấu vào trong túi bỏ tài liệu. Quả nhiên ghi được không ít nội dung.
"Trịnh Quan Đề."
Trần Hán Thăng lẩm bẩm cái tên này, mở Baidu ra tìm kiếm thì thấy nội dung đã bị người ta ẩn đi.
Hắn chú ý tìm kiếm thêm thông tin về Trịnh gia, nhưng trên này chẳng có tý thông tin nào hữu dụng. Chỉ nhận được vài thông tin gần đây, tam phòng * có chút động tĩnh, cùng một vài kênh thông tin ước tính giá trị tài sản của 3 nhóm người này.
(*Tam phòng: Đây là dòng chính trong một gia tộc lâu đời)
Những người này cách người bình thường quá xa. Mà hiện tại, Trần Hán Thăng cũng là người bình thường, nên có rất nhiều thông tin không thể hiểu được.
"Xoẹt, xoẹt."
Trần Hán Thăng bật lửa, nghĩ xem mình nên sử dụng nội dung trong máy ghi âm thế nào đây.
Hắn vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Ấu Sở đang đứng nhìn mình chằm chằm. Hai người đối mặt nhau, làm cho cô nàng thẹn thùng cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.
"Nhìn gì vây? Trông như cô gái ngốc vậy."
Trần Hán Thăng nghiêm mặt hù dọa.
Thẩm Ấu Sở không hiểu tại sao lại như vậy, ngầng đầu lên ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng.
Ý muốn trêu đùa của Trần Hán Thăng lại nổi lên. Hắn kéo ghế lại gần, dùng chân nhẹ nhàng đụng vào Thẩm Ấu Sở.
Hiện tại, dù cho đã là ban đêm, cũng không còn công việc gì, nhưng ngẫu nhiên vẫn có học sinh bước ngang qua phòng này. Nên Thẩm Ấu Sở rụt chân lại đặt sang chỗ khác.
Da mặt cô bé rất mỏng, sẽ không vì bất cứ lý do gì công khai chuyện anh anh em em cả.
Trần Hán Thăng không muốn chỉ có vậy, vẫn rướn chân theo. Còn Thẩm Ấu Sở lại cố gắng di chuyển sang chỗ khác.
Kết quả, Trần Hán Thăng nằm dài ra ghế đẩu, chân thì đặt lên chân Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở không còn cách nào, lấy tay nhẹ nhàng gạt ra nói: "Không, không muốn như vậy."
Trần Hán Thăng cười cười, không tiếp tục dùng chân đang tiến lên gần đùi di chuyển nữa, nhưng lại giơ tay kéo khẩu trang trên mặt Thẩm Ấu Sở xuống.
Một khuôn mặt hồng hào hiện ra dưới ánh đèn. Bởi vì hành động có vẻ quá phận của Trần Hán Thăng, nên miệng cô bé đang chu lên tỏ vẻ tức giận, nhưng không dám nói gì.
Thật ra, dáng vẻ Thẩm Ấu Sở cực kỳ xinh đẹp, từ khi dậy thì đã lộ ra vẻ chim sa cá lặn. Nhưng cô quá mức ngây thơ, ánh mắt trong suốt đến kỳ lạ, chỉ trơ mắt ra nhìn Trần Hán Thăng trêu chọc dẫn đến hoàn cảnh khốn cùng.
Trần Hán Thăng còn định tiếp tục trêu đùa, không ngờ bảo vệ trường đến trước cửa lên tiếng nói: "Ông chủ Trần, ngoài cổng có 2 người nói là đồng hương của ngài."
Từ khi thành lập căn cứ lập nghiệp 101, xe chuyển phát nhanh sẽ thường xuyên đi vào nơi này, cộng với sự việc của Thương Nghiên Nghiên, nên Trần Hán Thăng đều đem phòng bảo vệ 'thu phục' .
Cho nên những người này cũng vui đùa gọi hắn là 'ông chủ Trần' .
Trần Hán Thăng ngạc nhiên: "Ai đến tìm mình mà không trực tiếp đến đây vậy? Hiện tại trường học cũng đầu cần phải ghi danh."
Bảo vệ trả lời: "Hai người đó không phải sinh viên. Một trong hai người, có một cậu nhuộm tóc vàng khè, cho nên bị chúng tôi cản lại."
"Đồng hương, mà lại nhuộm tóc vàng."
Đột nhiên Trần Hán Thăng nghĩ tới điều gì, nhưng còn chưa xác định, nên vội đứng lên nói: "Mình đi xem chút."
Trần Hán Thăng đi tới cổng, quả nhiên là 'Trường Mâu' Trương Vệ Vũ, cùng 'Áp Mâu' Trương Vệ Lôi, hai anh em bọn họ. Trông 2 người có vẻ tiều tụy, bờ môi trắng bệch, tóc tai đầy bụi bẩn.
"Hán Thăng. ."
Trương Vệ Vũ lên tiếng, giọng nói có vẻ khàn khàn.
Trần Hán Thăng không nói gì, vẫy tay bảo ý bảo hai người vào trong trường cái đã. Sau đó hắn lấy từ trong túi ra gói thuốc lá, đưa cho bảo vệ nói: "Cám ơn anh."
Bảo vệ nhìn lại thấy bao thuốc lá, nên mặt mày hơn hở nói: "Ông chủ Trần khách khí quá."
"Hôm trước, tôi có đưa cho anh số điện thoại rồi cơ mà? Tại sao không gọi?"
Trần Hán Thăng hỏi Trương Vệ Vũ.
"Không có tiền gọi điện thoại."
Trương Vệ Vũ nhỏ giọng nói: "Bọn tao từ trong nhà máy trốn ra, tiền còn không kịp mang theo."
Trần Hán Thăng nhíu mày: "Nhà mày của đám xã hội đen?"
"Không phải, nhà máy chân chính."
Thanh âm Trương Vệ Vũ khô rát nói: "Đánh nhau nên bị đuổi ra ngoài."
Trần Hán Thăng vừa trò chuyện vừa dẫn hai người về căn cứ 101.
Thẩm Ấu Sở thấy có thêm hai người xa lạ nên có chút ngạc nhiên. Nhưng người quen của Trần Hán Thăng tương đối nhiều, khách khứa không phải chỉ có mình sinh viên. Nên cô chủ động rót hai cốc nước ấm để lên bàn.
"Cám ơn."
Trương Vệ Vũ khách khí nói. Còn Trương Vệ Lôi bỏ qua công đoạn này, tên này cầm lấy cốc nước, uống 'ừng ực' .
Trần Hán Thăng nhìn hai người, đoán được họ còn chưa ăn gì, nên nói Thẩm Ấu Sở mua chút bánh mì về đây.
"Năm ngoái, thời điểm chúng ta gặp mặt. Tao nói là sẽ đến Kiến Nghiệp kiếm việc làm. . ."
Trương Vệ Vũ bắt đầu giải thích nguyên nhân.
Đúng thật, qua tết là hai người lên Kiến Nghiệp và tìm được một công việc ở một xưởng tại Phổ Khẩu. Vốn công việc đang rất thuận lợi, nhưng tính cách Trương Vệ Lôi có phần ngổ ngáo, nên chỉ vì một nguyên nhân nho nhỏ đã làm ầm ĩ với người khác, sau còn không kiềm chế được bản thân mà biến thành đánh nhau.
Quan trọng là người này, có hẳn một đội đồng hương làm tại nơi này, người đông thế mạnh. Hai anh em đánh không lại, cộng thêm Trương Vệ Vũ không có ý định đánh lại, nên chỉ còn cách chạy trốn khỏi nhà máy.
Hai người không dám quay lại, trên người lại không có tiền. Kiến Nghiệp lớn như vậy, nhưng không còn chỗ dung thân. Cuối cùng Trương Vệ Vũ nhớ đến Trần Hán Thăng.
Sau khi Thẩm Ấu Sở mang bánh mỳ trở về. Trần Hán Thăng nói cô về ký túc xá nghỉ ngơi trước đi.
Trương Vệ Vũ xấu hổ, cầm lấy bánh mì, không ngờ mình rời vào hoàn cảnh khốn cùng thế này.
"Sau này các người định làm gì."
Trần Hán Thăng từ tốn châm điếu thuốc, sau đó lên tiếng hoi.
"Còn chưa biết thế nào."
Hiện tại, Trương Vệ Vũ không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Trần Hán Thăng nhìn hai anh em bọn họ, sau đó nghĩ tới đoạn ghi âm của Triệu Xuân Minh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu hai người có ý định về Cảng Thành, thì tôi sẽ giúp hai người trả tiền đi lại. Còn hai người vẫn có ý định ở lại nơi này, tôi sẽ giúp hai người tìm một công việc."
"Tao không về đâu."
Trương Vệ Vũ tỏ ra kiên quyết nói: "Đã quyết tâm ra ngoài rồi, nên tao không có ý định quay lại Cảng Thành."
"Còn cậu?"
Trần Hán Thăng nhìn qua Trương Vệ Lôi nói.
Thật ra bản thân Trương Vệ Lôi không muốn nhận sự giúp đỡ của Trần Hán Thăng, nhưng không còn cách nào khác, cắn răng nói: "Tôi cũng không trở về."
"Vậy được rồi, để tôi nghĩ biện pháp cho hai người."
Đột nhiên Trần Hán Thăng thay đổi giọng nói: "Nhưng tôi thấy tác phong của cậu có chút ngổ ngáo, tại địa bàn của tôi cậu phải nghe theo ý của tôi. Cho nên, đầu tiên, Trương Vệ Lôi, cậu nên đi cắt mái tóc vàng đó đi."
"Sao phải vậy?"
Trương Vệ Lôi lập tức đứng dậy, vứt bánh mì ra chỗ khác rồi nói: "Trần Hán Thăng, tao biết mày cố ý nhằm vào tao. Nhưng chỗ này không giữ tao thì có chỗ khác. Anh, bọn mình đi."
Trương Vệ Vũ do dự.
Trần Hán Thăng nhìn trên đất đầy mảnh vụn bánh mì, lập tức lại gần nhặt len: "Em trai anh nể anh nhưng không sợ anh. Trên thế giới này không có người làm nó sợ, tôi chắc chắn nó vẫn còn gây nên rất nhiều rắc rối."
Trương Vệ Vũ không nói lời nào, bởi tình huống thực tế là vậy.
Trần Hán Thăng vỗ vỗ vai tên này nói: "Để tôi làm người ác vậy."
"Cậu muốn làm gì, nó đã đi rồi còn đâu."
Trương Vệ Vũ ngạc nhiên nói.
"Đi sao được. Tài Viện là địa bàn của tôi."
Trần Hán Thăng cầm điện thoại lên gọi: "A lô, phòng bảo vệ sao? Tôi là Trần Hán Thăng 101 đây. Vừa rồi có một tên tóc vàng ăn trộm của tôi 200 tệ, mọi người giữ lại hộ tôi."
"Nếu tên đó phản kháng."
Trần Hán Thăng nhìn qua Trương Vệ Vũ, cười cười nói: "Đánh chết cho tôi."
"Tài sản Trịnh gia rất lớn, có khoảng 1 tỷ, nhưng chỉ chia cho cô ấy một nhà máy điện tử thuộc loại bé nhất trong số những nhà máy mà họ sở hữu."
"Đã thế cô ấy vừa từ Mỹ du học trở về, trình độ cao thì thế nào, kinh nghiệm làm việc không có, mới chân ướt chân ráo trở về đã đòi cải cách. Lý Đầu Nhĩ nhận được áp lực quả thật rất lớn."
"Trịnh Quan Thị, cái tên này thật khó nghe."
"Cái gì mà Trịnh Quan Thị, phải là Trịnh Quan Đề mới đúng."
Buổi chiều, Triệu Xuân Minh đi tới Thiên Thủy Nhã Tập uống trà. Nên Trần Hán Thăng lập tức mang bút ghi âm giấu vào trong túi bỏ tài liệu. Quả nhiên ghi được không ít nội dung.
"Trịnh Quan Đề."
Trần Hán Thăng lẩm bẩm cái tên này, mở Baidu ra tìm kiếm thì thấy nội dung đã bị người ta ẩn đi.
Hắn chú ý tìm kiếm thêm thông tin về Trịnh gia, nhưng trên này chẳng có tý thông tin nào hữu dụng. Chỉ nhận được vài thông tin gần đây, tam phòng * có chút động tĩnh, cùng một vài kênh thông tin ước tính giá trị tài sản của 3 nhóm người này.
(*Tam phòng: Đây là dòng chính trong một gia tộc lâu đời)
Những người này cách người bình thường quá xa. Mà hiện tại, Trần Hán Thăng cũng là người bình thường, nên có rất nhiều thông tin không thể hiểu được.
"Xoẹt, xoẹt."
Trần Hán Thăng bật lửa, nghĩ xem mình nên sử dụng nội dung trong máy ghi âm thế nào đây.
Hắn vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Ấu Sở đang đứng nhìn mình chằm chằm. Hai người đối mặt nhau, làm cho cô nàng thẹn thùng cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.
"Nhìn gì vây? Trông như cô gái ngốc vậy."
Trần Hán Thăng nghiêm mặt hù dọa.
Thẩm Ấu Sở không hiểu tại sao lại như vậy, ngầng đầu lên ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng.
Ý muốn trêu đùa của Trần Hán Thăng lại nổi lên. Hắn kéo ghế lại gần, dùng chân nhẹ nhàng đụng vào Thẩm Ấu Sở.
Hiện tại, dù cho đã là ban đêm, cũng không còn công việc gì, nhưng ngẫu nhiên vẫn có học sinh bước ngang qua phòng này. Nên Thẩm Ấu Sở rụt chân lại đặt sang chỗ khác.
Da mặt cô bé rất mỏng, sẽ không vì bất cứ lý do gì công khai chuyện anh anh em em cả.
Trần Hán Thăng không muốn chỉ có vậy, vẫn rướn chân theo. Còn Thẩm Ấu Sở lại cố gắng di chuyển sang chỗ khác.
Kết quả, Trần Hán Thăng nằm dài ra ghế đẩu, chân thì đặt lên chân Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở không còn cách nào, lấy tay nhẹ nhàng gạt ra nói: "Không, không muốn như vậy."
Trần Hán Thăng cười cười, không tiếp tục dùng chân đang tiến lên gần đùi di chuyển nữa, nhưng lại giơ tay kéo khẩu trang trên mặt Thẩm Ấu Sở xuống.
Một khuôn mặt hồng hào hiện ra dưới ánh đèn. Bởi vì hành động có vẻ quá phận của Trần Hán Thăng, nên miệng cô bé đang chu lên tỏ vẻ tức giận, nhưng không dám nói gì.
Thật ra, dáng vẻ Thẩm Ấu Sở cực kỳ xinh đẹp, từ khi dậy thì đã lộ ra vẻ chim sa cá lặn. Nhưng cô quá mức ngây thơ, ánh mắt trong suốt đến kỳ lạ, chỉ trơ mắt ra nhìn Trần Hán Thăng trêu chọc dẫn đến hoàn cảnh khốn cùng.
Trần Hán Thăng còn định tiếp tục trêu đùa, không ngờ bảo vệ trường đến trước cửa lên tiếng nói: "Ông chủ Trần, ngoài cổng có 2 người nói là đồng hương của ngài."
Từ khi thành lập căn cứ lập nghiệp 101, xe chuyển phát nhanh sẽ thường xuyên đi vào nơi này, cộng với sự việc của Thương Nghiên Nghiên, nên Trần Hán Thăng đều đem phòng bảo vệ 'thu phục' .
Cho nên những người này cũng vui đùa gọi hắn là 'ông chủ Trần' .
Trần Hán Thăng ngạc nhiên: "Ai đến tìm mình mà không trực tiếp đến đây vậy? Hiện tại trường học cũng đầu cần phải ghi danh."
Bảo vệ trả lời: "Hai người đó không phải sinh viên. Một trong hai người, có một cậu nhuộm tóc vàng khè, cho nên bị chúng tôi cản lại."
"Đồng hương, mà lại nhuộm tóc vàng."
Đột nhiên Trần Hán Thăng nghĩ tới điều gì, nhưng còn chưa xác định, nên vội đứng lên nói: "Mình đi xem chút."
Trần Hán Thăng đi tới cổng, quả nhiên là 'Trường Mâu' Trương Vệ Vũ, cùng 'Áp Mâu' Trương Vệ Lôi, hai anh em bọn họ. Trông 2 người có vẻ tiều tụy, bờ môi trắng bệch, tóc tai đầy bụi bẩn.
"Hán Thăng. ."
Trương Vệ Vũ lên tiếng, giọng nói có vẻ khàn khàn.
Trần Hán Thăng không nói gì, vẫy tay bảo ý bảo hai người vào trong trường cái đã. Sau đó hắn lấy từ trong túi ra gói thuốc lá, đưa cho bảo vệ nói: "Cám ơn anh."
Bảo vệ nhìn lại thấy bao thuốc lá, nên mặt mày hơn hở nói: "Ông chủ Trần khách khí quá."
"Hôm trước, tôi có đưa cho anh số điện thoại rồi cơ mà? Tại sao không gọi?"
Trần Hán Thăng hỏi Trương Vệ Vũ.
"Không có tiền gọi điện thoại."
Trương Vệ Vũ nhỏ giọng nói: "Bọn tao từ trong nhà máy trốn ra, tiền còn không kịp mang theo."
Trần Hán Thăng nhíu mày: "Nhà mày của đám xã hội đen?"
"Không phải, nhà máy chân chính."
Thanh âm Trương Vệ Vũ khô rát nói: "Đánh nhau nên bị đuổi ra ngoài."
Trần Hán Thăng vừa trò chuyện vừa dẫn hai người về căn cứ 101.
Thẩm Ấu Sở thấy có thêm hai người xa lạ nên có chút ngạc nhiên. Nhưng người quen của Trần Hán Thăng tương đối nhiều, khách khứa không phải chỉ có mình sinh viên. Nên cô chủ động rót hai cốc nước ấm để lên bàn.
"Cám ơn."
Trương Vệ Vũ khách khí nói. Còn Trương Vệ Lôi bỏ qua công đoạn này, tên này cầm lấy cốc nước, uống 'ừng ực' .
Trần Hán Thăng nhìn hai người, đoán được họ còn chưa ăn gì, nên nói Thẩm Ấu Sở mua chút bánh mì về đây.
"Năm ngoái, thời điểm chúng ta gặp mặt. Tao nói là sẽ đến Kiến Nghiệp kiếm việc làm. . ."
Trương Vệ Vũ bắt đầu giải thích nguyên nhân.
Đúng thật, qua tết là hai người lên Kiến Nghiệp và tìm được một công việc ở một xưởng tại Phổ Khẩu. Vốn công việc đang rất thuận lợi, nhưng tính cách Trương Vệ Lôi có phần ngổ ngáo, nên chỉ vì một nguyên nhân nho nhỏ đã làm ầm ĩ với người khác, sau còn không kiềm chế được bản thân mà biến thành đánh nhau.
Quan trọng là người này, có hẳn một đội đồng hương làm tại nơi này, người đông thế mạnh. Hai anh em đánh không lại, cộng thêm Trương Vệ Vũ không có ý định đánh lại, nên chỉ còn cách chạy trốn khỏi nhà máy.
Hai người không dám quay lại, trên người lại không có tiền. Kiến Nghiệp lớn như vậy, nhưng không còn chỗ dung thân. Cuối cùng Trương Vệ Vũ nhớ đến Trần Hán Thăng.
Sau khi Thẩm Ấu Sở mang bánh mỳ trở về. Trần Hán Thăng nói cô về ký túc xá nghỉ ngơi trước đi.
Trương Vệ Vũ xấu hổ, cầm lấy bánh mì, không ngờ mình rời vào hoàn cảnh khốn cùng thế này.
"Sau này các người định làm gì."
Trần Hán Thăng từ tốn châm điếu thuốc, sau đó lên tiếng hoi.
"Còn chưa biết thế nào."
Hiện tại, Trương Vệ Vũ không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Trần Hán Thăng nhìn hai anh em bọn họ, sau đó nghĩ tới đoạn ghi âm của Triệu Xuân Minh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu hai người có ý định về Cảng Thành, thì tôi sẽ giúp hai người trả tiền đi lại. Còn hai người vẫn có ý định ở lại nơi này, tôi sẽ giúp hai người tìm một công việc."
"Tao không về đâu."
Trương Vệ Vũ tỏ ra kiên quyết nói: "Đã quyết tâm ra ngoài rồi, nên tao không có ý định quay lại Cảng Thành."
"Còn cậu?"
Trần Hán Thăng nhìn qua Trương Vệ Lôi nói.
Thật ra bản thân Trương Vệ Lôi không muốn nhận sự giúp đỡ của Trần Hán Thăng, nhưng không còn cách nào khác, cắn răng nói: "Tôi cũng không trở về."
"Vậy được rồi, để tôi nghĩ biện pháp cho hai người."
Đột nhiên Trần Hán Thăng thay đổi giọng nói: "Nhưng tôi thấy tác phong của cậu có chút ngổ ngáo, tại địa bàn của tôi cậu phải nghe theo ý của tôi. Cho nên, đầu tiên, Trương Vệ Lôi, cậu nên đi cắt mái tóc vàng đó đi."
"Sao phải vậy?"
Trương Vệ Lôi lập tức đứng dậy, vứt bánh mì ra chỗ khác rồi nói: "Trần Hán Thăng, tao biết mày cố ý nhằm vào tao. Nhưng chỗ này không giữ tao thì có chỗ khác. Anh, bọn mình đi."
Trương Vệ Vũ do dự.
Trần Hán Thăng nhìn trên đất đầy mảnh vụn bánh mì, lập tức lại gần nhặt len: "Em trai anh nể anh nhưng không sợ anh. Trên thế giới này không có người làm nó sợ, tôi chắc chắn nó vẫn còn gây nên rất nhiều rắc rối."
Trương Vệ Vũ không nói lời nào, bởi tình huống thực tế là vậy.
Trần Hán Thăng vỗ vỗ vai tên này nói: "Để tôi làm người ác vậy."
"Cậu muốn làm gì, nó đã đi rồi còn đâu."
Trương Vệ Vũ ngạc nhiên nói.
"Đi sao được. Tài Viện là địa bàn của tôi."
Trần Hán Thăng cầm điện thoại lên gọi: "A lô, phòng bảo vệ sao? Tôi là Trần Hán Thăng 101 đây. Vừa rồi có một tên tóc vàng ăn trộm của tôi 200 tệ, mọi người giữ lại hộ tôi."
"Nếu tên đó phản kháng."
Trần Hán Thăng nhìn qua Trương Vệ Vũ, cười cười nói: "Đánh chết cho tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.