Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Chương 78: Trên người có mùi nước hoa của cô ấy
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
25/08/2020
Dịch: Gia Cát Nô
Trước kia, khi Trần Hán Thăng ở nhà, mỗi lần Lương Mỹ Quyên lớn tiếng gọi tên đầy đủ "Trần Hán Thăng", thì cũng là lúc trên tay bà cầm theo một thứ gì đó để phang.
Còn cái tên "Tiểu Trần" là đặc quyền của số ít người, như Vương Tiểu Bác, hay Tiêu Dung Ngư, bởi vì số tuổi tính theo tháng của Trần Hán Thăng ít hơn hai người này.
Điều này không có nghĩa, cứ bạn học nào hơn tuổi là có thể gọi hắn là "tiểu Trần". Ví dụ như Cao Gia Lương chỉ gọi là "Trần Hán Thăng hoặc Hán Thăng", hay trong đại học đám người Dương Thế Siêu từ trước đến nay cũng không gọi "tiểu Trần" bao giờ.
Hôm nay, Tiêu Dung Ngư thốt lên 3 tiếng "Trần Hán Thăng", có thể hiểu cô nàng tức giận nhường nào.
Nhưng Trần Hán Thăng không cảm nhận được điều đó. Hắn vỗ vỗ "bộp bộp" vào cái túi, hồn nhiên nói với Tiêu Dung Ngư: "Cậu đã không làm những công việc đơn giản hàng ngày quá lâu rồi. Cái túi này được làm từ vật liệu PVC, không làm ô nhiễm môi trường, bền đẹp, dùng cho con gái cầm theo để đi dạo, hay mang theo lên lớp học." (PVC: Polyvinyl clorua, làm vật phẩm tự phân hủy, an toàn cho môi trường.)
Tiêu Dung Ngư nuốt không trôi những lời nói nhảm của Trần Hán Thăng: "Bạn trai người ta, không mua hoa thì chính là socola, chẳng có người nào tặng túi giấy cả, đã vậy trên đó còn dán cả quảng cáo."
"Đó là những đôi yêu nhau. Cậu cho tớ sờ thử một chút để chứng minh chúng ta là một cặp đi."
"Phi... Nhất nhà ngươi."
Hai người vừa đi về phía nhà ăn Đông Đại, vừa tranh luận ầm ĩ với nhau, dù cho 2 cái bụng đói meo vì chưa được ăn gì. Trần Hán Thăng đột nhiên thở dài nói: "Giờ mình mới hiểu câu, như có gai sau lưng nghĩa là gì."
Tiêu Dung Ngư nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng, không hiểu tên này muốn nói gì.
"Nếu như ánh mắt giống viên đạn, thì mình đã thủng cả trăm ngàn lỗ rồi. Ăn cơm cùng cậu tại Đông Đại quá nguy hiểm."
Tiêu Dung Ngư ngẩng đâu lên, lộ ra chiếc cằm duyên dáng, kiêu ngạo hỏi: "Sợ sao?"
"Ừ."
Trần Hán Thăng lập tức gật gật đầu. Hắn hi vọng nhận được sự thông cảm từ Tiêu Dung Ngư, để sau này có thể không cần đến Đông Đại ăn cơm.
"Thế chúng ta đi Tài Viện ăn đi?"
Quả nhiên, hắn đã nhận được sự thông cảm từ Tiêu Dung Ngư, cộng thêm là hướng giải quyết cho chuyện này.
Trần Hán Thăng lặng người suy nghĩ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Vì cậu, tớ nguyện ý nếm trải sự nguy hiểm này."
Nếu ăn ở Tài Viện, thì chuyện này không chỉ dừng lại ở sự nguy hiểm nữa rồi.
Trần Hán Thăng không dám dừng lại ở chủ đề này nữa. Hắn rất sợ Tiêu Dung Ngư đột nhiên đổi ý chạy đến Tài Viện tìm mình mà không thèm báo trước, nên uyển chuyển thay đổi chủ đề nói chuyện: "Không phải cậu có nói, cậu tìm được một vị học tỷ học năm thứ 2 nói chuyện rất hợp sao? Làm sao lúc nãy lại nói không có bạn bè ở đây?"
Gia đình Tiêu Dung Ngư thuộc dạng có điều kiện, bản thân cô nàng lại sở hữu rất nhiều ưu thế, đang có xu thế trở thành hoa khôi của Đông Đại, cộng vào đó là tính tình hơi chút kiêu ngạo cùng khí chất có phần lạnh nhạt. Cho nên, từ phòng ký túc xá, cho đến bạn bè hai giới chẳng có ai thân thiết cả.
Trái ngược với tính cách cô ấy là một vị học tỷ, hai người trò chuyện tương đối hợp. Tiêu Dung Ngư miêu tả đó là một cô gái cũng rất xinh đẹp.
"Không phải là vị học tỷ kia bận việc trong hội học sinh, thì hôm nay cậu cũng không có cơ hội gặp tớ đâu. "
Tiêu Dung Ngư tức giận nói.
Lúc này, đột nhiên có người lên tiếng chào hỏi: "Hi, bạn học Trần Anh Tuấn."
Không ngờ, tại đây có thể gặp được "răng khểnh" Từ Chỉ Khê, bên cạnh cô nàng còn có một người con trai, trắng trẻo đẹp trai, rất giống phong cách của nam chính trong bộ phim ngôn tình, sau cặp kính là ánh mắt tràn đầy tự tin.
"Thì ra là cậu."
Trên mặt Trần Hán Thăng nở nụ cười tươi, thuận tiện gật đầu chào hỏi người bạn trai bên canh.
"Cậu ấy là bạn trai của Chỉ Khê, gọi là Hà Dĩ Xán."
Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng giới thiệu.
Trần Hán Thăng gật đầu, mắng thầm mấy câu, ngay cả cái tên thôi đã có phong cách của nhân vật chính rồi.
Hà Dĩ Xán vươn tay rất có phong cách của người trí thức: "Xin chào Tiêu Dung Ngư, chúng ta đã gặp nhau tại hội trường lớn."
Trần Hán Thăng tỏ ra kinh ngạc, tên nhóc này không phải có bạn gái rồi sao? Ngay ở trước mặt bạn gái, mà dám công khai bắt tay cô gái khác, răng khểnh sẽ không ăn dấm sao?
Hắn liếc mắt qua nhìn Từ Chỉ Khê, cô nàng vẫn mỉm cười khong nói lời nào, giống như việc này quá là bình thường.
Về phía Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng cũng chẳng lo lắng gì. Bởi vì, khi còn học ở Cảng Thành, cô nàng đã luyện thành bí kíp "né thính đại pháp", chỉ cần cô không muốn tiếp xúc, nhất định sẽ có cách cự tuyệt trong hòa bình.
Quả nhiên, Tiêu Dung Ngư lịch sự trả lời.
"Xin chào Hà học trưởng."
Sau đó cô nàng nâng tay mình lên, làm ra vẻ áy náy, thè lưỡi ra nói: "Em vừa mua cơm, không cẩn thận để tay bị dính chút dầu mỡ,..."
Hà Dĩ Xán phát hiện Tiêu Dung Ngư không muốn bắt tay, thì sắc mặt có chút thay đổi. Nhưng tên này phản ứng cũng rất nhanh, bởi vì trước mắt bao nhiêu người như thế mà bị từ chối bắt tay, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Cho nên, Hà Dĩ Xán lập tức di chuyển cánh tay của mình về phía Trần Hán Thăng, để hóa giải sự xấu hổ vừa rồi.
"Năng lực ứng biến thật tốt."
Trần Hán Thăng đánh giá trong lòng. Hắn cũng vui lòng vươn tay ra, tạo cho Hà Dĩ Xán bậc thang để đi xuống.
Không nghĩ tới sự việc lại xoay 180 độ, Trần Hán Thăng đưa tay ra thì Hà Dĩ Xán rút tay về.
Trần Hán Thắng liếc mắt nhìn lại, thì phát hiện ra sau cặp kính cận của Hà Dĩ Xán là ánh mắt đùa cợt trêu tức.
"Con mẹ mày, bị con gái phớt lờ, nên chuyển sự tức giận lên người bố mày sao?"
Trần lưu manh là ai, sao có thể để bản thân mình chịu thiệt thòi cho được. Hắn nhanh chóng bắt được bàn tay Hà Dĩ Xan đang dần rút về, dùng sức thật lớn kéo về phía mình.
"Leng keng" một âm thanh vang lên.
Sức lực của Hà Dĩ Xán tất nhiên là kém hơn Trần Hán Thăng rất nhiều, nên thân thể tên này nhanh chóng nhoài về phía bàn inox, kính mắt bị hất bay đi, quần áo bị đầy thức ăn bám vào.
Trần Hán Thăng còn cười hì hì nói chuyện: "Chỉ là bắt tay mà thôi, cần gì kích động như vậy chứ?"
Hà Dĩ Xán trộm gà không được lại mất cả nắm gạo, hung hăng liếc nhìn Trần Hán Thăng, quay người hậm hực rời khỏi nhà ăn.
Từ Chỉ Khê cũng từ từ bước theo, đang đi còn quay đầu liếc nhìn Trần Hán Thăng nở nụ cười.
Xảy ra chuyện như vậy, bữa cơm này cũng không thể ăn thoải mái được rồi. Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư ăn thêm 1 hai miếng nữa rồi tự động đứng dậy ra về.
Tại dưới sân ký túc xá nữ, Tiêu Dung Ngư bắt Trần Hán Thăng phải mua bánh ga tô cho mình. Cô nằng ngồi trên ghế đá, vừa ăn bánh ga tô vừa ăn hoa quả, để lộ ra đôi chân dài thon thả đẹp mê hồn.
Bỗng nhiên, từ một nơi cách đó không xa, có một cô gái, dáng người cao gầy, đang chạy tới, vừa chạy cô gái vừa lớn tiếng nói: "Tiểu Ngư Nhi, chị vừa mới họp xong đã nghe nói. Tại nhà ăn, Hà Dĩ Xán vừa bị một cậu con trai đen sì sì làm nhục đấy."
Cô gái này đi lại gần mới nhìn thấy Trần Hán Thăng, nhìn qua một lúc, mới giật mình xấu hổ.
Tiêu Dung Ngư nắm tay cô gái giới thiệu: "Đây là học tỷ Cố Hiểu Cẩn."
Trần Hán Thăng gật đầu chào: "Xin chào, tôi chính là người con trai đen sì sì kia, tên là Trần Hán Thăng."
Cố Hiểu Cẩn càng xấu hổ thêm, còn Tiêu Dung Ngư đứng bên mỉm cười: "Chẳng lẽ cậu không đen sao? Tính cách thì thối, giống hệt một tên lưu manh."
Hai cô gái ở cùng nhau thường nói rất nhiều, Trần Hán Thăng cảm thấy hơi chán thì lên tiếng mượn máy tính để về. Hắn giả vờ hỏi bâng quơ: "Người kia cũng thật lạ, không phải là bạn trai của Từ Chỉ Khê sao? Làm sao..."
Cố Hiểu Cẩn cười trả lời: "Đây là chuyện mà toàn trường đều biết, là Hà Dĩ Xán chỉ làm bộ theo đuổi Từ Chỉ Khê thôi, nhưng trong đầu lúc nào cũng nghĩ theo đuổi Tiểu Ngư Nhi. Quan hệ yêu đương của hai người này thật ra là giả."
"What?"
Trần Hán Thăng chợt hiểu ra mọi việc: "Lòng va lòng vòng, loạn hết cả lên."
"Cậu mới loạn ấy, tớ một chút cũng không loạn."
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng bấm Trần Hán Thăng một cái. Cô nàng ở trước mặt người bạn thân rất muốn thể hiện ra mình là một nữ thần, luôn được chiều chuộng. Trần Hán Thăng cũng rất tự nhiên thừa nhận chuyện này.
Đương nhiên chuyện mượn máy tính là không có vấn đề gì. Tiêu Dung Ngư nhanh chóng lấy xuống cho Trần Hán Thăng mượn, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng với Cố Hiểu Cẩn.
Nhưng thời điểm hai người trò chuyện, Tiêu Dung Ngư chợt nhớ đến một việc: "Chết rồi, bên ngoài desktop có một thư mục word dùng để viết nhật ký, em còn chưa chuyển tới ổ D."
Cố Hiểu Cẩn hỏi thêm: "Nhật ký viết gì?"
"Liên quan tới Trần Hán Thăng."
"Đây không phải là chuyện tốt sao. Em suốt ngày phàn nàn tại sao hắn chẳng thổ lộ với mình, nếu như hắn nhìn thấy những dòng nhật ký này cũng coi như là một sự nhắc nhở đi."
Trần Hán Thăng chuyện gì cũng không biết, vẫn hồn nhiên đem Laptop trở về nơi làm việc. Hắn chuẩn bị hướng dẫn Thẩm Ấu Sở cách dùng excel.
Thời điểm Trần Hán Thăng chuẩn bị đến cửa, bỗng giơ tay áo lên ngửi ngửi.
Tiêu Dung Ngư rất thích dùng nước hoa, Trần Hán Thăng lại ở cạnh từ nãy đến giờ, chắc trên người phải dính một chút mùi nào đó.
"Tóm lại là không an toàn.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc, sau đó chuyển hướng đến cửa hàng tạp hóa, mua một chai bia, ba phần uống bảy phần vẩy lên người. Làm như vậy khiến cho mùi nước hoa biến mất.
Trước kia, khi Trần Hán Thăng ở nhà, mỗi lần Lương Mỹ Quyên lớn tiếng gọi tên đầy đủ "Trần Hán Thăng", thì cũng là lúc trên tay bà cầm theo một thứ gì đó để phang.
Còn cái tên "Tiểu Trần" là đặc quyền của số ít người, như Vương Tiểu Bác, hay Tiêu Dung Ngư, bởi vì số tuổi tính theo tháng của Trần Hán Thăng ít hơn hai người này.
Điều này không có nghĩa, cứ bạn học nào hơn tuổi là có thể gọi hắn là "tiểu Trần". Ví dụ như Cao Gia Lương chỉ gọi là "Trần Hán Thăng hoặc Hán Thăng", hay trong đại học đám người Dương Thế Siêu từ trước đến nay cũng không gọi "tiểu Trần" bao giờ.
Hôm nay, Tiêu Dung Ngư thốt lên 3 tiếng "Trần Hán Thăng", có thể hiểu cô nàng tức giận nhường nào.
Nhưng Trần Hán Thăng không cảm nhận được điều đó. Hắn vỗ vỗ "bộp bộp" vào cái túi, hồn nhiên nói với Tiêu Dung Ngư: "Cậu đã không làm những công việc đơn giản hàng ngày quá lâu rồi. Cái túi này được làm từ vật liệu PVC, không làm ô nhiễm môi trường, bền đẹp, dùng cho con gái cầm theo để đi dạo, hay mang theo lên lớp học." (PVC: Polyvinyl clorua, làm vật phẩm tự phân hủy, an toàn cho môi trường.)
Tiêu Dung Ngư nuốt không trôi những lời nói nhảm của Trần Hán Thăng: "Bạn trai người ta, không mua hoa thì chính là socola, chẳng có người nào tặng túi giấy cả, đã vậy trên đó còn dán cả quảng cáo."
"Đó là những đôi yêu nhau. Cậu cho tớ sờ thử một chút để chứng minh chúng ta là một cặp đi."
"Phi... Nhất nhà ngươi."
Hai người vừa đi về phía nhà ăn Đông Đại, vừa tranh luận ầm ĩ với nhau, dù cho 2 cái bụng đói meo vì chưa được ăn gì. Trần Hán Thăng đột nhiên thở dài nói: "Giờ mình mới hiểu câu, như có gai sau lưng nghĩa là gì."
Tiêu Dung Ngư nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng, không hiểu tên này muốn nói gì.
"Nếu như ánh mắt giống viên đạn, thì mình đã thủng cả trăm ngàn lỗ rồi. Ăn cơm cùng cậu tại Đông Đại quá nguy hiểm."
Tiêu Dung Ngư ngẩng đâu lên, lộ ra chiếc cằm duyên dáng, kiêu ngạo hỏi: "Sợ sao?"
"Ừ."
Trần Hán Thăng lập tức gật gật đầu. Hắn hi vọng nhận được sự thông cảm từ Tiêu Dung Ngư, để sau này có thể không cần đến Đông Đại ăn cơm.
"Thế chúng ta đi Tài Viện ăn đi?"
Quả nhiên, hắn đã nhận được sự thông cảm từ Tiêu Dung Ngư, cộng thêm là hướng giải quyết cho chuyện này.
Trần Hán Thăng lặng người suy nghĩ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Vì cậu, tớ nguyện ý nếm trải sự nguy hiểm này."
Nếu ăn ở Tài Viện, thì chuyện này không chỉ dừng lại ở sự nguy hiểm nữa rồi.
Trần Hán Thăng không dám dừng lại ở chủ đề này nữa. Hắn rất sợ Tiêu Dung Ngư đột nhiên đổi ý chạy đến Tài Viện tìm mình mà không thèm báo trước, nên uyển chuyển thay đổi chủ đề nói chuyện: "Không phải cậu có nói, cậu tìm được một vị học tỷ học năm thứ 2 nói chuyện rất hợp sao? Làm sao lúc nãy lại nói không có bạn bè ở đây?"
Gia đình Tiêu Dung Ngư thuộc dạng có điều kiện, bản thân cô nàng lại sở hữu rất nhiều ưu thế, đang có xu thế trở thành hoa khôi của Đông Đại, cộng vào đó là tính tình hơi chút kiêu ngạo cùng khí chất có phần lạnh nhạt. Cho nên, từ phòng ký túc xá, cho đến bạn bè hai giới chẳng có ai thân thiết cả.
Trái ngược với tính cách cô ấy là một vị học tỷ, hai người trò chuyện tương đối hợp. Tiêu Dung Ngư miêu tả đó là một cô gái cũng rất xinh đẹp.
"Không phải là vị học tỷ kia bận việc trong hội học sinh, thì hôm nay cậu cũng không có cơ hội gặp tớ đâu. "
Tiêu Dung Ngư tức giận nói.
Lúc này, đột nhiên có người lên tiếng chào hỏi: "Hi, bạn học Trần Anh Tuấn."
Không ngờ, tại đây có thể gặp được "răng khểnh" Từ Chỉ Khê, bên cạnh cô nàng còn có một người con trai, trắng trẻo đẹp trai, rất giống phong cách của nam chính trong bộ phim ngôn tình, sau cặp kính là ánh mắt tràn đầy tự tin.
"Thì ra là cậu."
Trên mặt Trần Hán Thăng nở nụ cười tươi, thuận tiện gật đầu chào hỏi người bạn trai bên canh.
"Cậu ấy là bạn trai của Chỉ Khê, gọi là Hà Dĩ Xán."
Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng giới thiệu.
Trần Hán Thăng gật đầu, mắng thầm mấy câu, ngay cả cái tên thôi đã có phong cách của nhân vật chính rồi.
Hà Dĩ Xán vươn tay rất có phong cách của người trí thức: "Xin chào Tiêu Dung Ngư, chúng ta đã gặp nhau tại hội trường lớn."
Trần Hán Thăng tỏ ra kinh ngạc, tên nhóc này không phải có bạn gái rồi sao? Ngay ở trước mặt bạn gái, mà dám công khai bắt tay cô gái khác, răng khểnh sẽ không ăn dấm sao?
Hắn liếc mắt qua nhìn Từ Chỉ Khê, cô nàng vẫn mỉm cười khong nói lời nào, giống như việc này quá là bình thường.
Về phía Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng cũng chẳng lo lắng gì. Bởi vì, khi còn học ở Cảng Thành, cô nàng đã luyện thành bí kíp "né thính đại pháp", chỉ cần cô không muốn tiếp xúc, nhất định sẽ có cách cự tuyệt trong hòa bình.
Quả nhiên, Tiêu Dung Ngư lịch sự trả lời.
"Xin chào Hà học trưởng."
Sau đó cô nàng nâng tay mình lên, làm ra vẻ áy náy, thè lưỡi ra nói: "Em vừa mua cơm, không cẩn thận để tay bị dính chút dầu mỡ,..."
Hà Dĩ Xán phát hiện Tiêu Dung Ngư không muốn bắt tay, thì sắc mặt có chút thay đổi. Nhưng tên này phản ứng cũng rất nhanh, bởi vì trước mắt bao nhiêu người như thế mà bị từ chối bắt tay, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Cho nên, Hà Dĩ Xán lập tức di chuyển cánh tay của mình về phía Trần Hán Thăng, để hóa giải sự xấu hổ vừa rồi.
"Năng lực ứng biến thật tốt."
Trần Hán Thăng đánh giá trong lòng. Hắn cũng vui lòng vươn tay ra, tạo cho Hà Dĩ Xán bậc thang để đi xuống.
Không nghĩ tới sự việc lại xoay 180 độ, Trần Hán Thăng đưa tay ra thì Hà Dĩ Xán rút tay về.
Trần Hán Thắng liếc mắt nhìn lại, thì phát hiện ra sau cặp kính cận của Hà Dĩ Xán là ánh mắt đùa cợt trêu tức.
"Con mẹ mày, bị con gái phớt lờ, nên chuyển sự tức giận lên người bố mày sao?"
Trần lưu manh là ai, sao có thể để bản thân mình chịu thiệt thòi cho được. Hắn nhanh chóng bắt được bàn tay Hà Dĩ Xan đang dần rút về, dùng sức thật lớn kéo về phía mình.
"Leng keng" một âm thanh vang lên.
Sức lực của Hà Dĩ Xán tất nhiên là kém hơn Trần Hán Thăng rất nhiều, nên thân thể tên này nhanh chóng nhoài về phía bàn inox, kính mắt bị hất bay đi, quần áo bị đầy thức ăn bám vào.
Trần Hán Thăng còn cười hì hì nói chuyện: "Chỉ là bắt tay mà thôi, cần gì kích động như vậy chứ?"
Hà Dĩ Xán trộm gà không được lại mất cả nắm gạo, hung hăng liếc nhìn Trần Hán Thăng, quay người hậm hực rời khỏi nhà ăn.
Từ Chỉ Khê cũng từ từ bước theo, đang đi còn quay đầu liếc nhìn Trần Hán Thăng nở nụ cười.
Xảy ra chuyện như vậy, bữa cơm này cũng không thể ăn thoải mái được rồi. Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư ăn thêm 1 hai miếng nữa rồi tự động đứng dậy ra về.
Tại dưới sân ký túc xá nữ, Tiêu Dung Ngư bắt Trần Hán Thăng phải mua bánh ga tô cho mình. Cô nằng ngồi trên ghế đá, vừa ăn bánh ga tô vừa ăn hoa quả, để lộ ra đôi chân dài thon thả đẹp mê hồn.
Bỗng nhiên, từ một nơi cách đó không xa, có một cô gái, dáng người cao gầy, đang chạy tới, vừa chạy cô gái vừa lớn tiếng nói: "Tiểu Ngư Nhi, chị vừa mới họp xong đã nghe nói. Tại nhà ăn, Hà Dĩ Xán vừa bị một cậu con trai đen sì sì làm nhục đấy."
Cô gái này đi lại gần mới nhìn thấy Trần Hán Thăng, nhìn qua một lúc, mới giật mình xấu hổ.
Tiêu Dung Ngư nắm tay cô gái giới thiệu: "Đây là học tỷ Cố Hiểu Cẩn."
Trần Hán Thăng gật đầu chào: "Xin chào, tôi chính là người con trai đen sì sì kia, tên là Trần Hán Thăng."
Cố Hiểu Cẩn càng xấu hổ thêm, còn Tiêu Dung Ngư đứng bên mỉm cười: "Chẳng lẽ cậu không đen sao? Tính cách thì thối, giống hệt một tên lưu manh."
Hai cô gái ở cùng nhau thường nói rất nhiều, Trần Hán Thăng cảm thấy hơi chán thì lên tiếng mượn máy tính để về. Hắn giả vờ hỏi bâng quơ: "Người kia cũng thật lạ, không phải là bạn trai của Từ Chỉ Khê sao? Làm sao..."
Cố Hiểu Cẩn cười trả lời: "Đây là chuyện mà toàn trường đều biết, là Hà Dĩ Xán chỉ làm bộ theo đuổi Từ Chỉ Khê thôi, nhưng trong đầu lúc nào cũng nghĩ theo đuổi Tiểu Ngư Nhi. Quan hệ yêu đương của hai người này thật ra là giả."
"What?"
Trần Hán Thăng chợt hiểu ra mọi việc: "Lòng va lòng vòng, loạn hết cả lên."
"Cậu mới loạn ấy, tớ một chút cũng không loạn."
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng bấm Trần Hán Thăng một cái. Cô nàng ở trước mặt người bạn thân rất muốn thể hiện ra mình là một nữ thần, luôn được chiều chuộng. Trần Hán Thăng cũng rất tự nhiên thừa nhận chuyện này.
Đương nhiên chuyện mượn máy tính là không có vấn đề gì. Tiêu Dung Ngư nhanh chóng lấy xuống cho Trần Hán Thăng mượn, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng với Cố Hiểu Cẩn.
Nhưng thời điểm hai người trò chuyện, Tiêu Dung Ngư chợt nhớ đến một việc: "Chết rồi, bên ngoài desktop có một thư mục word dùng để viết nhật ký, em còn chưa chuyển tới ổ D."
Cố Hiểu Cẩn hỏi thêm: "Nhật ký viết gì?"
"Liên quan tới Trần Hán Thăng."
"Đây không phải là chuyện tốt sao. Em suốt ngày phàn nàn tại sao hắn chẳng thổ lộ với mình, nếu như hắn nhìn thấy những dòng nhật ký này cũng coi như là một sự nhắc nhở đi."
Trần Hán Thăng chuyện gì cũng không biết, vẫn hồn nhiên đem Laptop trở về nơi làm việc. Hắn chuẩn bị hướng dẫn Thẩm Ấu Sở cách dùng excel.
Thời điểm Trần Hán Thăng chuẩn bị đến cửa, bỗng giơ tay áo lên ngửi ngửi.
Tiêu Dung Ngư rất thích dùng nước hoa, Trần Hán Thăng lại ở cạnh từ nãy đến giờ, chắc trên người phải dính một chút mùi nào đó.
"Tóm lại là không an toàn.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc, sau đó chuyển hướng đến cửa hàng tạp hóa, mua một chai bia, ba phần uống bảy phần vẩy lên người. Làm như vậy khiến cho mùi nước hoa biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.