Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Chương 93: Tuyết rơi thật(3)
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
03/09/2020
Dịch: God Of Heaven
Trần Hán Thăng vốn nghĩ rằng mấy doanh nhân nam nữ này đối với tuyết sẽ ít có phản ứng, không rằng Khổng Tĩnh lại chạy đến bên cửa sổ, khom lưng ngồi quỳ gối ở trên ghế salông, vẻ mặt biểu hiện mong ước tuyết đến.
Thân thể của Khổng Tĩnh hình thành một body có độ cong đẹp đẽ. Nam nhân xem tuyết thì ít, còn lại hầu như đều liếc nhìn cô.
"Tôi là người Quảng Đông, ở nơi đấy nhiệt độ quanh năm đều hơn 10 độ, tôi đi công tác sau đó mới thực sự gặp được tuyết, vì vậy tôi đặc biệt quý trọng điều này."
Khổng Tĩnh có chút hơi xấu hổ.
Thường Tiểu Bình cười nói: "Kiến Nghiệp sau một đợt tuyết rơi đã biến thành Kim Lăng. Đây chính là hương vị thành phố, lần này trợ lý Khổng tiếp nhận vị trí của tôi, tôi tin rằng cô rất nhanh sẽ yêu con người và quang cảnh của Kiến Nghiệp."
Trần Hán Thăng tình cờ biết được sự thay đổi trong bộ máy lãnh đạo ở Thâm Thông. Bây giờ Thường Tiểu Bình trở thành Khổng Tĩnh, không biết đối với Chung Kiến Thành có ảnh hưởng gì không. phó tổng giám đốc Thâm Thông Lưu Chí Châu, tổng giám đốc Kiến Nghiệp Thường Tiểu Bình, tổng giám đốc trợ lý Khổng Tĩnh đều thuộc về cao tầng chuyển phát nhanh Thâm Thông, có điều Chung Kiến Thành là gia nhập liên minh, nắm giữ nhân sự cùng quyền kinh tế độc lập, gã cùng Thâm Thông hình như là quan hệ hợp tác.
Gia nhập liên minh cùng công ty mẹ vừa là một thể, lại là phân tách, chủ yếu là có lợi ích hay không.
Chỉ chốc lát sau là đến lúc ăn cơm, các bàn ăn đều đã được chuẩn bị xong. Nhưng Trần Hán Thăng lại không có ý định ngồi cùng bàn với mấy người sinh viên đại học thay quyền kia, hắn đơn giản nhờ người phục vụ lấy thêm một cái ghế lại bàn chính.
Bàn chính vị trí rất lớn, thêm một người cũng không có sao, Chung Kiến Thành đùa giỡn nói rằng: "Tiểu tử da mặt của cậu cũng thật là dày. Đúng hay không thấy trợ lý Khổng đẹp đẽ, nhất định phải chuyển sang bên này?"
Chung Kiến Thành thứ nhất là dùng Trần Hán Thăng trêu đùa tạo bầu không khí, thứ hai là lấy lòng thủ trưởng mới Khổng Tĩnh, tuy rằng gã chỉ là gia nhập liên minh thương mại và chỉ làm việc độc lập, có điều duy trì tốt quan hệ là không sai.
Trần Hán Thăng căn bản không sợ đùa giỡn, trả lời: "Khổng tiểu thư thật sự là có rất xinh đẹp, mặt khác Lưu tổng cùng Thường tổng nếu như muốn hiểu rõ về phương điện trường học thay quyền, tôi ngồi ở chỗ này cũng thuận tiện để trả lời."
Lưu Chí Châu liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, tán thành nói rằng: "Tiểu Trần nói không sai, chúng ta xác thực cần một đại biểu tiêu thụ ở trường học."
Sau khi tiệc rượu bắt đầu, bàn chính náo nhiệt cụng chén cạn ly, bàn của nhân viên chuyển phát nhanh cũng ồn ào không kém.
Chỉ còn lại bàn của sinh viên đại học thay quyền nhìn khá ảm đạm, chỉ tập tung vào ăn cơm, tỉnh thoảng mới hỏi một câu "Cậu có biết hay không trường học các cậu có XX hệ XXX*", nhận được câu trả lời từ chối, không khí lại trở nên ảm đạm.
*đoạn này có lẽ là hỏi tên ai đó (gái chẳng hạn).
Qua ba tuần rượu, bầu không khí từ từ trở nên thân thiện. Lưu Chí Châu ho một cái, bàn chính từ từ yên tĩnh lại, đây là muốn nói chính sự.
"Lão Chung, lần trước trong điện thoại tôi cùng ông nói chuyện kia, ông cảm thấy thế nào?"
Trần Hán Thăng không biết chuyện gì, nhìn về phía Chung Kiến Thành.
Chung Kiến Thành để đũa xuống, một mặt thành thực nói rằng: "Lưu tổng, Thường tổng, trợ lý Khổng, thực sự không dám giấu giếm. Chi nhánh Giang Lăng thực sự rất muốn gánh chịu khối nhiệm vụ này, nhưng "lực bất tòng tâm" nhân thủ không đủ, hiện tại chính tôi hầu như lái xe đi trả hàng."
Lưu Chí Châu cùng Thường Tiểu Bình liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt Lưu Chí Châu rất bình tĩnh: "Không thành vấn đề, chủ yếu là vì nhà máy gia công điện tử được Cảng Tư tài trợ đang thiết lập tại khu Giang Lăng, hơn nữa Thâm Thông của chúng ta có nhu cầu phát triển tại Hương Cảng(Hồng Kông), cho nên mới quyết định hỗ trợ."
Nói tới chỗ này, Lưu Chí Châu còn nở nụ cười: Nếu mà không được thì chúng ta lại nghĩ những biện pháp khác, đêm nay cứ uống rượu trước."
Lưu Chí Châu nâng ly, những người khác lập tức đứng lên. Trần Hán Thăng theo uống mấy chén, lại kính mấy chén, sau đó hắn lại trở về bàn của sinh viên đại học thay quyền, chính thức cùng mọi người giới thiệu.
Phòng khách nhiều người qua lại, máy sưởi điều hòa vẫn đang mở, hơn nữa uống rượu, nhiệt độ dâng lên, trên mặt mỗi người đều đỏ bừng bừng. Trần Hán Thăng nhìn thấy Chung Kiến Thành đi ra ngoài cho thông khí, hắn cũng để chén rượu xuống đi theo.
Bên ngoài tuyết lớn còn chưa ngừng lại, phả vào cùng với gió lạnh làm cho Trần Hán Thăng rùng mình.
Chung Kiến Thành quay đầu nhìn thấy Trần Hán Thăng, đưa hắn một điếu thuốc: "Bên trong cảm giác thật khó chịu."
Trần Hán Thăng gật gù: "Đúng vậy".
Hai người liền ngồi xổm ở khách sạn trên bậc thang hút thuốc, nhìn hoa tuyết rơi trên mặt đất chậm rãi tan đi.
"Quản lý Chung, vừa nãy Lưu tổng nói về xưởng gia công điện tử Cảng Tư nghiệp vụ là chuyện gì thế?"
Chung Kiến Thành nhìn Trần Hán Thăng một chút: "Làm sao, cậu cảm thấy hứng thú?"
Trần Hán Thăng nở nụ cười "Ha hả": "Tôi chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kì mà thôi, nếu ngài không muốn nói thì thôi."
"Cũng không phải là chuyện không thể nói."
Chung Kiến Thành thở ra một khói trắng: "Vùng kinh tế Giang Lăng khai thác sản phẩm của công xưởng điện tử Cảng Tư, có người nói là một tập đoàn tài chính nổi danh tại Hương Cảng, bọn họ gần đây muốn ủy thác cho Thâm Thông nhận hết chuyển phát nhanh nghiệp vụ."
"Chuyện đấy không phải rất tốt sao, nhân gia cũng không thiếu tiền."
Trần Hán Thăng nói rằng.
Chung Kiến Thành lắc đầu một cái: "Cậu thì hiểu cái gì, trước đây nhà máy xí nghiệp này từng hợp tác với Thuận Phong, cậu biết tại sao Thuận Phong lại đột nhiên bỏ dở hợp tác?"
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái.
"Bên kia Hương Cảng đang hỗn loạn do dịch SARS đường hô hấp, nhân viên chuyển phát nhanh của chúng ta cũng không bằng lòng giúp bên kia chuyển phát nhanh, tính mạng so với tiền quan trọng hơn nha, huynh đệ!"
Chung Kiến Thành vỗ vỗ vai Trần Hán Thăng, xoay người trở về phòng khách, để lại Trần Hán Thăng một người nhìn trời đầy hoa tuyết, ở dưới ánh đen mờ nhạt tùy ý bay lượn, con mắt sáng quắc có thần cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, di động "Tích" đến một cái tin tức.
"Tiểu Trần, Kiến Nghiệp có tuyết rồi, thật sự rất đẹp."
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn, không trực tiếp trả lời mà lại bỏ điện thoại di động vào trong túi.
Cơm nước xong còn có tăng hai. Mọi người đi KTV* hát.
*KTV: Kiểu quán karaoke.
Cái gian phòng của KTV này cũng rất lớn, xung quanh tường có một dãy sô pha lớn. Xung quanh tối om, chỉ lấp loé đèn xanh đỏ của bóng đèn nê-on trên trần nhà. Có người đang hát Đặng Lệ Quân ( lại thấy khói bếp), âm thanh thật êm tai ai ngờ lại là Khổng Tĩnh.
Lại thấy khói bếp bay lên, hoàng hôn bao phủ trần gian;
Muốn hỏi từng trận khói bếp, bạn muốn đi nơi nào;
Ánh dương có thơ tình, hoàng hôn có họa ý;
······
Khổng Tĩnh một bên hát một bên thân thể chuyển dộng, bước chân vừa vặn di chuyển theo giai điệu.
Trần Hán Thăng ngồi xuống trên ghế salông, ngồi sát bên cạnh Bành Cường, gã đang nhìn chằm chằm bóng lưng mê ly của Khổng Tĩnh, Trần Hán Thăng cười hì hì nói rằng: "Cường ca, anh cứ nhìn chằm chằm nữ nhân khác như vậy. Không sợ chị dâu ghen sao?"
"Đi đi, tiểu hài tử thì biết cái gì."
Bành Cường bị vạch trần có chút thật không tiện, chỉ chốc lát sau cửa phòng KTV bị mở ra, mười mấy cô gái mặc đồng phục nối đuôi nhau mà vào.
"Chung quản lý đêm nay chơi lớn nha."
Trần Hán Thăng có chút giật mình, đây rõ ràng là những tiếp viên bồi bàn nữ, xem ra mỗi người đều có phần.
Bành Cường đi lên dắt một em về, còn quay sang nói với Trần Hán Thăng: "Cậu nhanh đi, không phải thì hàng tốt đều bị người ta đoạt trước đấy. Trước tiên ca hát một lúc rồi chúng ta lên lầu tắm hơi."
Rõ ràng đây chính là một quy trình, xem ra đi xông hơi cũng không phải xông hơi nghiêm túc, có điều Trần Hán Thăng từ chối.
Hắn lại không thiếu nữ nhân.
Bành Cường gật gật đầu nói: "Lão Chung nói cậu nuôi rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp ở trường học, trước đây ta còn không tin, bây giờ thì tin rồi nha."
Bành Cường cũng không khuyên nữa, tự chính mình hưởng thụ.
Sau khi những cô bé này đi vào, Khổng Tĩnh lập tức cầm túi rời đi trước, xem ra cô đối với những quy tắc xã giao ngầm rất quen thuộc.
Chỉ chốc lát sau, Chung Kiến Thành cùng Lưu Chí Châu bọn họ dắt tay nhau rời khỏi KTV, hẳn là đi xông hơi. Trần Hán Thăng nhìn bên cạnh một chút, cô công chúa tiếp rượu cay đắng cùng Bành Cường nói rằng: "Đại ca chớ có sờ, hát ca đi."
Trần Hán Thăng cười lớn "Ha ha" một tiếng, đứng lên cáo từ rời đi, về đến cửa trường học, Trần Hán Thăng trên tóc hay lông mày trên đều là hoa tuyết, có chút hóa thành nước, có chút ngưng tụ thành băng.
Hắn vừa muốn đi vào trường học, đột nhiên nhớ tới một chuyện, do dự một chút quẹo vào Đông Đại.
Đông Đại là được bao phủ trong cái màu bạc, Trần Hán Thăng đi thẳng tới lầu dưới của ký túc xá nữ sinh, nhìn đã thấy có độ dày hoa tuyết. Hắn quan sát xung quanh một chút lại không nhìn thấy công cụ thích hợp, hắn thẳng thắn lấy tay cắm vào bên trong tuyết.
Một loại cảm giác lạnh mới mẻ xuyên vào tận xương tủy ở trên ngón tay, Trần Hán Thăng yên lặng mắng một câu: "Cặn bả nam làm đến lão tử phần này trên cũng thực sự là thất bại!"
Sau đấy dưới sự yên tĩnh của ký túc xá nữ Đông Đại, có một bóng người hì hục làm người tuyết, nửa giờ sau Trần Hán Thăng cầm điện thoại lên: "Cho cậu 3 phút, xuống đây nhanh!"
"A, tiểu Trần, muộn như vậy gọi tớ có chuyện gì, tớ đang ngủ."
Trong điện thoại cô gái âm thanh rầu rĩ.
"Xem người tuyết."
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói ra ba chữ, đầu điện thoại độ nhiên yên tĩnh một hồi, sau đó lập tức là một trận nối liền mặc quần áo rồi xuống giường rồi tiếng âm thanh chạy bộ.
Khả năng đây chính là lần xuống giường nhanh nhất trong suốt mười tám năm của Tiêu Dung Ngư, cho đến khi nhìn thấy được hai cái "Người Tuyết" cô mới dừng lại.
Một cái thật sự là người tuyết, xem ra khá xấu, đầu nhỏ, bụng lớn, ngón tay tùy tiện đâm mấy lần coi như thành con mắt cùng miệng.
Một người tuyết khác trong miệng hút thuốc, thỉnh thoảng giẫm hai lần chân, không cần phải nói đó chính là Trần Hán Thăng.
Sau khi Tiêu Dung Ngư hiện thân, Trần Hán Thăng một mặt không nhịn được nói: "Nhìn, người tuyết."
Không biết làm sao, những cảm xúc được tích lũy tại đáy lòng của Tiêu Dung Ngư dâng lên, mũi chua xót, nước mắt trong nháy mắt liền chảy ra, cô đột nhiên mở ra hai tay xông lại.
"Tiểu Trần, cậu thực sự là tên khốn kiếp, tớ cho rằng cậu thay lòng đổi dạ đây, ô ô ô ······ "
"Làm sao cậu biết tớ không thay lòng đổi dạ."
Trần Hán Thăng còn chưa kịp giải thích, mắt thần lập tức sợ hãi lên: "Chờ đã, dừng lại, nơi này trơn, dễ trượt a ······ "
"Phù phù" một tiếng, hai cái âm thanh bóng dáng đồng thời ngã tại trên mặt tuyết.
"Quái, cậu điên rồi, tớ đã nói nơi này trơn, eo đều bị đập gãy."
"Có bị đập gãy, tớ cũng không chê cậu."
Trần Hán Thăng bĩu môi, đẩy một hồi trên người Tiêu Dung Ngư: "Tớ tự ghét bỏ chính mình, nhanh một chút, nặng chết mất."
"Khôngggg!"
Tiêu Dung Ngư trái lại càng ôm chặt một điểm: "Tiểu Trần, năm nay kỳ nghỉ đông về nhà, tớ muốn cùng cậu lần này về cho bố tớ thấy quan hệ của hai chúng ta."
"Cái gì?"
Trần Hán Thăng lập tức ngồi dậy đến: "Tớ cùng bố cậu có quan hệ gì, lại nói hai nhà chúng ta cách nhau gần như thế, nếu để bố mẹ biết cậu không nghĩ đến hậu quả sao?"
Tiêu Dung Ngư cũng có chút sững sờ: "Cùng lắm là sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn ······ "
"Kết hôn?"
Trần Hán Thăng thậm chí không kịp vỗ tuyết trên mông, trực tiếp đẩy Tiêu Dung Ngư ra bên cạnh: "Quấy rối, quấy rối."
Hắn là nói đi là đi, thực sự là một giây cũng không ngừng lại, Tiêu Dung Ngư đuổi theo không kịp, chỉ lo người tuyết bị hỏng, lau nước mắt nức nở nói: "Đồ vô lại."
Trần Hán Thăng trở về ký túc xá, ở 602 mấy người còn chưa ngủ, Dương Thế Siêu hỏi: "Lão tứ, cậu vừa nãy lúc vào cửa ngâm nga chuyện gì thế?"
"Tớ có ngâm nga sao?"
Trần Hán Thăng bản thân cũng không để ý, thay quần áo chuẩn bị tắm rửa.
"Có a, gọi cái gì tuyết rơi đến như vậy sâu, rơi đến như vậy nghiêm túc ······ "
"Bài hát này."
Trần Hán Thăng cười cợt: "Nó gọi là tuyết không chân thật."
Trần Hán Thăng vốn nghĩ rằng mấy doanh nhân nam nữ này đối với tuyết sẽ ít có phản ứng, không rằng Khổng Tĩnh lại chạy đến bên cửa sổ, khom lưng ngồi quỳ gối ở trên ghế salông, vẻ mặt biểu hiện mong ước tuyết đến.
Thân thể của Khổng Tĩnh hình thành một body có độ cong đẹp đẽ. Nam nhân xem tuyết thì ít, còn lại hầu như đều liếc nhìn cô.
"Tôi là người Quảng Đông, ở nơi đấy nhiệt độ quanh năm đều hơn 10 độ, tôi đi công tác sau đó mới thực sự gặp được tuyết, vì vậy tôi đặc biệt quý trọng điều này."
Khổng Tĩnh có chút hơi xấu hổ.
Thường Tiểu Bình cười nói: "Kiến Nghiệp sau một đợt tuyết rơi đã biến thành Kim Lăng. Đây chính là hương vị thành phố, lần này trợ lý Khổng tiếp nhận vị trí của tôi, tôi tin rằng cô rất nhanh sẽ yêu con người và quang cảnh của Kiến Nghiệp."
Trần Hán Thăng tình cờ biết được sự thay đổi trong bộ máy lãnh đạo ở Thâm Thông. Bây giờ Thường Tiểu Bình trở thành Khổng Tĩnh, không biết đối với Chung Kiến Thành có ảnh hưởng gì không. phó tổng giám đốc Thâm Thông Lưu Chí Châu, tổng giám đốc Kiến Nghiệp Thường Tiểu Bình, tổng giám đốc trợ lý Khổng Tĩnh đều thuộc về cao tầng chuyển phát nhanh Thâm Thông, có điều Chung Kiến Thành là gia nhập liên minh, nắm giữ nhân sự cùng quyền kinh tế độc lập, gã cùng Thâm Thông hình như là quan hệ hợp tác.
Gia nhập liên minh cùng công ty mẹ vừa là một thể, lại là phân tách, chủ yếu là có lợi ích hay không.
Chỉ chốc lát sau là đến lúc ăn cơm, các bàn ăn đều đã được chuẩn bị xong. Nhưng Trần Hán Thăng lại không có ý định ngồi cùng bàn với mấy người sinh viên đại học thay quyền kia, hắn đơn giản nhờ người phục vụ lấy thêm một cái ghế lại bàn chính.
Bàn chính vị trí rất lớn, thêm một người cũng không có sao, Chung Kiến Thành đùa giỡn nói rằng: "Tiểu tử da mặt của cậu cũng thật là dày. Đúng hay không thấy trợ lý Khổng đẹp đẽ, nhất định phải chuyển sang bên này?"
Chung Kiến Thành thứ nhất là dùng Trần Hán Thăng trêu đùa tạo bầu không khí, thứ hai là lấy lòng thủ trưởng mới Khổng Tĩnh, tuy rằng gã chỉ là gia nhập liên minh thương mại và chỉ làm việc độc lập, có điều duy trì tốt quan hệ là không sai.
Trần Hán Thăng căn bản không sợ đùa giỡn, trả lời: "Khổng tiểu thư thật sự là có rất xinh đẹp, mặt khác Lưu tổng cùng Thường tổng nếu như muốn hiểu rõ về phương điện trường học thay quyền, tôi ngồi ở chỗ này cũng thuận tiện để trả lời."
Lưu Chí Châu liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, tán thành nói rằng: "Tiểu Trần nói không sai, chúng ta xác thực cần một đại biểu tiêu thụ ở trường học."
Sau khi tiệc rượu bắt đầu, bàn chính náo nhiệt cụng chén cạn ly, bàn của nhân viên chuyển phát nhanh cũng ồn ào không kém.
Chỉ còn lại bàn của sinh viên đại học thay quyền nhìn khá ảm đạm, chỉ tập tung vào ăn cơm, tỉnh thoảng mới hỏi một câu "Cậu có biết hay không trường học các cậu có XX hệ XXX*", nhận được câu trả lời từ chối, không khí lại trở nên ảm đạm.
*đoạn này có lẽ là hỏi tên ai đó (gái chẳng hạn).
Qua ba tuần rượu, bầu không khí từ từ trở nên thân thiện. Lưu Chí Châu ho một cái, bàn chính từ từ yên tĩnh lại, đây là muốn nói chính sự.
"Lão Chung, lần trước trong điện thoại tôi cùng ông nói chuyện kia, ông cảm thấy thế nào?"
Trần Hán Thăng không biết chuyện gì, nhìn về phía Chung Kiến Thành.
Chung Kiến Thành để đũa xuống, một mặt thành thực nói rằng: "Lưu tổng, Thường tổng, trợ lý Khổng, thực sự không dám giấu giếm. Chi nhánh Giang Lăng thực sự rất muốn gánh chịu khối nhiệm vụ này, nhưng "lực bất tòng tâm" nhân thủ không đủ, hiện tại chính tôi hầu như lái xe đi trả hàng."
Lưu Chí Châu cùng Thường Tiểu Bình liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt Lưu Chí Châu rất bình tĩnh: "Không thành vấn đề, chủ yếu là vì nhà máy gia công điện tử được Cảng Tư tài trợ đang thiết lập tại khu Giang Lăng, hơn nữa Thâm Thông của chúng ta có nhu cầu phát triển tại Hương Cảng(Hồng Kông), cho nên mới quyết định hỗ trợ."
Nói tới chỗ này, Lưu Chí Châu còn nở nụ cười: Nếu mà không được thì chúng ta lại nghĩ những biện pháp khác, đêm nay cứ uống rượu trước."
Lưu Chí Châu nâng ly, những người khác lập tức đứng lên. Trần Hán Thăng theo uống mấy chén, lại kính mấy chén, sau đó hắn lại trở về bàn của sinh viên đại học thay quyền, chính thức cùng mọi người giới thiệu.
Phòng khách nhiều người qua lại, máy sưởi điều hòa vẫn đang mở, hơn nữa uống rượu, nhiệt độ dâng lên, trên mặt mỗi người đều đỏ bừng bừng. Trần Hán Thăng nhìn thấy Chung Kiến Thành đi ra ngoài cho thông khí, hắn cũng để chén rượu xuống đi theo.
Bên ngoài tuyết lớn còn chưa ngừng lại, phả vào cùng với gió lạnh làm cho Trần Hán Thăng rùng mình.
Chung Kiến Thành quay đầu nhìn thấy Trần Hán Thăng, đưa hắn một điếu thuốc: "Bên trong cảm giác thật khó chịu."
Trần Hán Thăng gật gù: "Đúng vậy".
Hai người liền ngồi xổm ở khách sạn trên bậc thang hút thuốc, nhìn hoa tuyết rơi trên mặt đất chậm rãi tan đi.
"Quản lý Chung, vừa nãy Lưu tổng nói về xưởng gia công điện tử Cảng Tư nghiệp vụ là chuyện gì thế?"
Chung Kiến Thành nhìn Trần Hán Thăng một chút: "Làm sao, cậu cảm thấy hứng thú?"
Trần Hán Thăng nở nụ cười "Ha hả": "Tôi chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kì mà thôi, nếu ngài không muốn nói thì thôi."
"Cũng không phải là chuyện không thể nói."
Chung Kiến Thành thở ra một khói trắng: "Vùng kinh tế Giang Lăng khai thác sản phẩm của công xưởng điện tử Cảng Tư, có người nói là một tập đoàn tài chính nổi danh tại Hương Cảng, bọn họ gần đây muốn ủy thác cho Thâm Thông nhận hết chuyển phát nhanh nghiệp vụ."
"Chuyện đấy không phải rất tốt sao, nhân gia cũng không thiếu tiền."
Trần Hán Thăng nói rằng.
Chung Kiến Thành lắc đầu một cái: "Cậu thì hiểu cái gì, trước đây nhà máy xí nghiệp này từng hợp tác với Thuận Phong, cậu biết tại sao Thuận Phong lại đột nhiên bỏ dở hợp tác?"
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái.
"Bên kia Hương Cảng đang hỗn loạn do dịch SARS đường hô hấp, nhân viên chuyển phát nhanh của chúng ta cũng không bằng lòng giúp bên kia chuyển phát nhanh, tính mạng so với tiền quan trọng hơn nha, huynh đệ!"
Chung Kiến Thành vỗ vỗ vai Trần Hán Thăng, xoay người trở về phòng khách, để lại Trần Hán Thăng một người nhìn trời đầy hoa tuyết, ở dưới ánh đen mờ nhạt tùy ý bay lượn, con mắt sáng quắc có thần cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, di động "Tích" đến một cái tin tức.
"Tiểu Trần, Kiến Nghiệp có tuyết rồi, thật sự rất đẹp."
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn, không trực tiếp trả lời mà lại bỏ điện thoại di động vào trong túi.
Cơm nước xong còn có tăng hai. Mọi người đi KTV* hát.
*KTV: Kiểu quán karaoke.
Cái gian phòng của KTV này cũng rất lớn, xung quanh tường có một dãy sô pha lớn. Xung quanh tối om, chỉ lấp loé đèn xanh đỏ của bóng đèn nê-on trên trần nhà. Có người đang hát Đặng Lệ Quân ( lại thấy khói bếp), âm thanh thật êm tai ai ngờ lại là Khổng Tĩnh.
Lại thấy khói bếp bay lên, hoàng hôn bao phủ trần gian;
Muốn hỏi từng trận khói bếp, bạn muốn đi nơi nào;
Ánh dương có thơ tình, hoàng hôn có họa ý;
······
Khổng Tĩnh một bên hát một bên thân thể chuyển dộng, bước chân vừa vặn di chuyển theo giai điệu.
Trần Hán Thăng ngồi xuống trên ghế salông, ngồi sát bên cạnh Bành Cường, gã đang nhìn chằm chằm bóng lưng mê ly của Khổng Tĩnh, Trần Hán Thăng cười hì hì nói rằng: "Cường ca, anh cứ nhìn chằm chằm nữ nhân khác như vậy. Không sợ chị dâu ghen sao?"
"Đi đi, tiểu hài tử thì biết cái gì."
Bành Cường bị vạch trần có chút thật không tiện, chỉ chốc lát sau cửa phòng KTV bị mở ra, mười mấy cô gái mặc đồng phục nối đuôi nhau mà vào.
"Chung quản lý đêm nay chơi lớn nha."
Trần Hán Thăng có chút giật mình, đây rõ ràng là những tiếp viên bồi bàn nữ, xem ra mỗi người đều có phần.
Bành Cường đi lên dắt một em về, còn quay sang nói với Trần Hán Thăng: "Cậu nhanh đi, không phải thì hàng tốt đều bị người ta đoạt trước đấy. Trước tiên ca hát một lúc rồi chúng ta lên lầu tắm hơi."
Rõ ràng đây chính là một quy trình, xem ra đi xông hơi cũng không phải xông hơi nghiêm túc, có điều Trần Hán Thăng từ chối.
Hắn lại không thiếu nữ nhân.
Bành Cường gật gật đầu nói: "Lão Chung nói cậu nuôi rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp ở trường học, trước đây ta còn không tin, bây giờ thì tin rồi nha."
Bành Cường cũng không khuyên nữa, tự chính mình hưởng thụ.
Sau khi những cô bé này đi vào, Khổng Tĩnh lập tức cầm túi rời đi trước, xem ra cô đối với những quy tắc xã giao ngầm rất quen thuộc.
Chỉ chốc lát sau, Chung Kiến Thành cùng Lưu Chí Châu bọn họ dắt tay nhau rời khỏi KTV, hẳn là đi xông hơi. Trần Hán Thăng nhìn bên cạnh một chút, cô công chúa tiếp rượu cay đắng cùng Bành Cường nói rằng: "Đại ca chớ có sờ, hát ca đi."
Trần Hán Thăng cười lớn "Ha ha" một tiếng, đứng lên cáo từ rời đi, về đến cửa trường học, Trần Hán Thăng trên tóc hay lông mày trên đều là hoa tuyết, có chút hóa thành nước, có chút ngưng tụ thành băng.
Hắn vừa muốn đi vào trường học, đột nhiên nhớ tới một chuyện, do dự một chút quẹo vào Đông Đại.
Đông Đại là được bao phủ trong cái màu bạc, Trần Hán Thăng đi thẳng tới lầu dưới của ký túc xá nữ sinh, nhìn đã thấy có độ dày hoa tuyết. Hắn quan sát xung quanh một chút lại không nhìn thấy công cụ thích hợp, hắn thẳng thắn lấy tay cắm vào bên trong tuyết.
Một loại cảm giác lạnh mới mẻ xuyên vào tận xương tủy ở trên ngón tay, Trần Hán Thăng yên lặng mắng một câu: "Cặn bả nam làm đến lão tử phần này trên cũng thực sự là thất bại!"
Sau đấy dưới sự yên tĩnh của ký túc xá nữ Đông Đại, có một bóng người hì hục làm người tuyết, nửa giờ sau Trần Hán Thăng cầm điện thoại lên: "Cho cậu 3 phút, xuống đây nhanh!"
"A, tiểu Trần, muộn như vậy gọi tớ có chuyện gì, tớ đang ngủ."
Trong điện thoại cô gái âm thanh rầu rĩ.
"Xem người tuyết."
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói ra ba chữ, đầu điện thoại độ nhiên yên tĩnh một hồi, sau đó lập tức là một trận nối liền mặc quần áo rồi xuống giường rồi tiếng âm thanh chạy bộ.
Khả năng đây chính là lần xuống giường nhanh nhất trong suốt mười tám năm của Tiêu Dung Ngư, cho đến khi nhìn thấy được hai cái "Người Tuyết" cô mới dừng lại.
Một cái thật sự là người tuyết, xem ra khá xấu, đầu nhỏ, bụng lớn, ngón tay tùy tiện đâm mấy lần coi như thành con mắt cùng miệng.
Một người tuyết khác trong miệng hút thuốc, thỉnh thoảng giẫm hai lần chân, không cần phải nói đó chính là Trần Hán Thăng.
Sau khi Tiêu Dung Ngư hiện thân, Trần Hán Thăng một mặt không nhịn được nói: "Nhìn, người tuyết."
Không biết làm sao, những cảm xúc được tích lũy tại đáy lòng của Tiêu Dung Ngư dâng lên, mũi chua xót, nước mắt trong nháy mắt liền chảy ra, cô đột nhiên mở ra hai tay xông lại.
"Tiểu Trần, cậu thực sự là tên khốn kiếp, tớ cho rằng cậu thay lòng đổi dạ đây, ô ô ô ······ "
"Làm sao cậu biết tớ không thay lòng đổi dạ."
Trần Hán Thăng còn chưa kịp giải thích, mắt thần lập tức sợ hãi lên: "Chờ đã, dừng lại, nơi này trơn, dễ trượt a ······ "
"Phù phù" một tiếng, hai cái âm thanh bóng dáng đồng thời ngã tại trên mặt tuyết.
"Quái, cậu điên rồi, tớ đã nói nơi này trơn, eo đều bị đập gãy."
"Có bị đập gãy, tớ cũng không chê cậu."
Trần Hán Thăng bĩu môi, đẩy một hồi trên người Tiêu Dung Ngư: "Tớ tự ghét bỏ chính mình, nhanh một chút, nặng chết mất."
"Khôngggg!"
Tiêu Dung Ngư trái lại càng ôm chặt một điểm: "Tiểu Trần, năm nay kỳ nghỉ đông về nhà, tớ muốn cùng cậu lần này về cho bố tớ thấy quan hệ của hai chúng ta."
"Cái gì?"
Trần Hán Thăng lập tức ngồi dậy đến: "Tớ cùng bố cậu có quan hệ gì, lại nói hai nhà chúng ta cách nhau gần như thế, nếu để bố mẹ biết cậu không nghĩ đến hậu quả sao?"
Tiêu Dung Ngư cũng có chút sững sờ: "Cùng lắm là sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn ······ "
"Kết hôn?"
Trần Hán Thăng thậm chí không kịp vỗ tuyết trên mông, trực tiếp đẩy Tiêu Dung Ngư ra bên cạnh: "Quấy rối, quấy rối."
Hắn là nói đi là đi, thực sự là một giây cũng không ngừng lại, Tiêu Dung Ngư đuổi theo không kịp, chỉ lo người tuyết bị hỏng, lau nước mắt nức nở nói: "Đồ vô lại."
Trần Hán Thăng trở về ký túc xá, ở 602 mấy người còn chưa ngủ, Dương Thế Siêu hỏi: "Lão tứ, cậu vừa nãy lúc vào cửa ngâm nga chuyện gì thế?"
"Tớ có ngâm nga sao?"
Trần Hán Thăng bản thân cũng không để ý, thay quần áo chuẩn bị tắm rửa.
"Có a, gọi cái gì tuyết rơi đến như vậy sâu, rơi đến như vậy nghiêm túc ······ "
"Bài hát này."
Trần Hán Thăng cười cợt: "Nó gọi là tuyết không chân thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.