Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)
Chương 33: Ban Thưởng Một Bức Tranh. (2)
Tâm Cảnh Vô Cực
29/03/2022
“Tiền bối… Còn có, ta muốn thay Linh Nhi tỷ tỷ nói lời xin lỗi đối với ngài. Lần trước Linh Nhi tỷ tỷ đã quá lỗ mãng rồi, nhưng nàng ấy cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, dù sao mẫu thân của Linh Nhi tỷ tỷ cũng bị người khác hại chết, không có khả năng báo thù, mà hôm nay những người đó còn đến đây bắt nạt nàng nữa…”
“Ta biết Lý tiền bối không ưa thích Linh Nhi tỷ tỷ, nhưng vẫn mong tiền bối khoan dung mà tha thứ cho việc nàng lỗ mãng lần trước.”
Mộ Thiên Ngưng nói.
Nghe vậy, Hỏa Linh Nhi cảm thấy vô cùng biết ơn đối với Mộ Thiên Ngưng.
Nàng ta hiểu, Mộ Thiên Ngưng có thể nói chuyện thay cho nàng ta như vậy, cũng chính là đang mạo hiểm chọc cho Lý tiền bối không vui.
Lý Phàm nghe vậy cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Không nghĩ đến một vị đại mỹ nữ như Hỏa Linh Nhi lại có thể có một thân thế đáng thương đến như vậy.
Mẫu thân đã chết, không thể báo được thù, lại còn bị người khác bắt nạt… Trách không được lần đầu tiên nhìn thấy hắn mà lại nước mắt lưng tròng.
Lý Phàm thở dài một hơi thật sâu, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào cả.
Dù sao, sự việc của giới tu hành, hắn cũng thực sự không thể xen vào được.
Bản thân hắn chỉ là một người bình thường thì có thể làm gì được chứ?
Thế nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, xoay người cầm bút, múa bút vẽ gì đó!
Từng nét chữ một, đạo vận lưu chuyển.
Mực rơi ra giấy, đại đạo nổ vang.
Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng nhìn thấy đều trở nên ngây người.
Vô cùng phóng khoáng, vô cùng tùy ý, lại tự nhiên hòa hợp, dường như đã hòa vào làm một với đại đạo.
Rõ ràng từng cử động của Lý Phàm đều hiện lên đại đạo.
…
Một lúc lâu sau, lúc này Lý Phàm mới dừng bút.
Xoay người nhìn về phía Hỏa Linh Nhi nói: “Mà thôi, ta cũng không thể giúp đỡ được cái gì, ngươi họ Hỏa, ta sẽ cho ngươi một bức tranh vẽ về lửa.”
Nói xong đưa bức tranh cho Hỏa Linh Nhi.
Hỏa Linh Nhi nghe thấy vậy, nhất thời cũng có hơi choáng váng.
Cho, cho nàng ta bức tranh sao?
Lý tiền bối… Lại có thể ban ân như vậy?
Nàng có hơi sững sờ, vẫn là Mộ Thiên Ngưng vội vàng nhắc nhở nàng ta: “Tỷ tỷ, mau nhận lấy nhanh lên.”
Lúc này Hỏa Linh Nhi mới kích động đi lên, hai tay cung kính nhận lấy.
“Nếu như gặp phải khó khăn, có thể nhìn vào bức tranh này, có lẽ cũng sẽ có thể có một ít trợ giúp đối với ngươi.”
Lý Phàm nói.
Hắn vẫn có chút lòng tin đối với bức tranh của hắn, nghệ thuật đã đạt được đến một cảnh giới nhất định, căn bản có thể giúp người xem thư giãn tâm trạng và bồi đắp tình cảm. Thế nhưng hắn cũng không biết sẽ có bao nhiêu tác dụng đối với Hỏa Linh Nhi nữa.
Hy vọng có thể khiến cho nàng ta cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối.”
Hỏa Linh Nhi cảm động đến mức rơi nước mắt!
Lý Phàm lắc đầu nói: “Không cần phải cảm tạ.”
Hai người lập tức cáo từ rồi rời đi.
Lý Phàm xoay người, ôm lấy con mèo trắng nhỏ đang nằm liệt ở trên một bức tranh.
“Nhìn ngươi xem, con mèo dung tục này, ngay cả bức tranh cũng có thể đem làm giường được…”
Hắn cười nói.
Meo meo…
Bạch Tiểu Tình kêu lên vài tiếng, trong lòng cũng không còn cách nào khác.
Có phải ta muốn đâu? Ngươi có biết chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua bức tranh thôi cũng tạo thành một loại tinh thần trùng kích vô cùng đáng sợ rồi. Nếu như xem hết thì căn bản không thể chịu nổi được…
Hầu hạ ở bên người của Lý Phàm, ngày nào cũng có thể nhìn thấy Lý Phàm vẽ các thể loại tranh, tiếp nhận sự tẩy rửa của vô số đại đạo, quả thực điều này đã khiến cho Bạch Tiểu Tình vừa sung sướng lại vừa đau khổ!
…
Sau khi rời khỏi gian nhà của Lý Phàm.
“Thiên Ngưng, cảm ơn ngươi!”
Hỏa Linh Nhi nắm chặt bàn tay, vô cùng biết ơn đối với Mộ Thiên Ngưng.
Mộ Thiên Ngưng cũng mỉm cười nói: “Linh Nhi tỷ tỷ, ngươi không cần phải nói lời cảm ơn với ta, tất cả đều do Lý tiền bối ban cho.”
Nàng ta nói lời từ tận đáy lòng: “Đúng vậy, chính là đại ân đại đức của Lý tiền bối.”
“Tỷ tỷ, ngươi không mở bức tranh này ra xem hay sao?” Mộ Thiên Ngưng hỏi.
Hỏa Linh Nhi cũng lắc đầu nói: “Thiên Ngưng, bây giờ còn chưa thể nhìn được.”
“Ngươi đã quên rồi hay sao? Tiền bối nói rất đúng, lúc khó khăn mới có thể mở ra, điều này đã nói rõ rồi, chắc chắn Lý tiền bối đã biết chuyện lần này chúng ta đi vào Bí Cảnh sẽ gặp phải nguy hiểm.”
“Sau đó mới chính là lúc mà bức tranh của Lý tiền bối hiển uy.”
Trong lòng của nàng ta tràn đầy lòng tin.
Sau khi rời khỏi sơn thôn trở lại Ly Hỏa Tông, Mộ Thiên Ngưng bẩm báo cho Vu Khải Thủy một tiếng.
Biết được chuyện Lý tiền bối đã đồng ý với hai người, bọn họ đều vô cùng mừng rỡ.
Có Lý tiền bối ở đây thì còn cần gì phải lo lắng nữa?
Lúc này, mấy người Vu Khải Thủy, Mộ Thiên Ngưng, Hỏa Linh Nhi đều cùng nhau chạy về phía Bí Cảnh kia của dãy núi Thương Ly!
Phong vân hội tụ.
“Ta biết Lý tiền bối không ưa thích Linh Nhi tỷ tỷ, nhưng vẫn mong tiền bối khoan dung mà tha thứ cho việc nàng lỗ mãng lần trước.”
Mộ Thiên Ngưng nói.
Nghe vậy, Hỏa Linh Nhi cảm thấy vô cùng biết ơn đối với Mộ Thiên Ngưng.
Nàng ta hiểu, Mộ Thiên Ngưng có thể nói chuyện thay cho nàng ta như vậy, cũng chính là đang mạo hiểm chọc cho Lý tiền bối không vui.
Lý Phàm nghe vậy cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Không nghĩ đến một vị đại mỹ nữ như Hỏa Linh Nhi lại có thể có một thân thế đáng thương đến như vậy.
Mẫu thân đã chết, không thể báo được thù, lại còn bị người khác bắt nạt… Trách không được lần đầu tiên nhìn thấy hắn mà lại nước mắt lưng tròng.
Lý Phàm thở dài một hơi thật sâu, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào cả.
Dù sao, sự việc của giới tu hành, hắn cũng thực sự không thể xen vào được.
Bản thân hắn chỉ là một người bình thường thì có thể làm gì được chứ?
Thế nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, xoay người cầm bút, múa bút vẽ gì đó!
Từng nét chữ một, đạo vận lưu chuyển.
Mực rơi ra giấy, đại đạo nổ vang.
Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng nhìn thấy đều trở nên ngây người.
Vô cùng phóng khoáng, vô cùng tùy ý, lại tự nhiên hòa hợp, dường như đã hòa vào làm một với đại đạo.
Rõ ràng từng cử động của Lý Phàm đều hiện lên đại đạo.
…
Một lúc lâu sau, lúc này Lý Phàm mới dừng bút.
Xoay người nhìn về phía Hỏa Linh Nhi nói: “Mà thôi, ta cũng không thể giúp đỡ được cái gì, ngươi họ Hỏa, ta sẽ cho ngươi một bức tranh vẽ về lửa.”
Nói xong đưa bức tranh cho Hỏa Linh Nhi.
Hỏa Linh Nhi nghe thấy vậy, nhất thời cũng có hơi choáng váng.
Cho, cho nàng ta bức tranh sao?
Lý tiền bối… Lại có thể ban ân như vậy?
Nàng có hơi sững sờ, vẫn là Mộ Thiên Ngưng vội vàng nhắc nhở nàng ta: “Tỷ tỷ, mau nhận lấy nhanh lên.”
Lúc này Hỏa Linh Nhi mới kích động đi lên, hai tay cung kính nhận lấy.
“Nếu như gặp phải khó khăn, có thể nhìn vào bức tranh này, có lẽ cũng sẽ có thể có một ít trợ giúp đối với ngươi.”
Lý Phàm nói.
Hắn vẫn có chút lòng tin đối với bức tranh của hắn, nghệ thuật đã đạt được đến một cảnh giới nhất định, căn bản có thể giúp người xem thư giãn tâm trạng và bồi đắp tình cảm. Thế nhưng hắn cũng không biết sẽ có bao nhiêu tác dụng đối với Hỏa Linh Nhi nữa.
Hy vọng có thể khiến cho nàng ta cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối.”
Hỏa Linh Nhi cảm động đến mức rơi nước mắt!
Lý Phàm lắc đầu nói: “Không cần phải cảm tạ.”
Hai người lập tức cáo từ rồi rời đi.
Lý Phàm xoay người, ôm lấy con mèo trắng nhỏ đang nằm liệt ở trên một bức tranh.
“Nhìn ngươi xem, con mèo dung tục này, ngay cả bức tranh cũng có thể đem làm giường được…”
Hắn cười nói.
Meo meo…
Bạch Tiểu Tình kêu lên vài tiếng, trong lòng cũng không còn cách nào khác.
Có phải ta muốn đâu? Ngươi có biết chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua bức tranh thôi cũng tạo thành một loại tinh thần trùng kích vô cùng đáng sợ rồi. Nếu như xem hết thì căn bản không thể chịu nổi được…
Hầu hạ ở bên người của Lý Phàm, ngày nào cũng có thể nhìn thấy Lý Phàm vẽ các thể loại tranh, tiếp nhận sự tẩy rửa của vô số đại đạo, quả thực điều này đã khiến cho Bạch Tiểu Tình vừa sung sướng lại vừa đau khổ!
…
Sau khi rời khỏi gian nhà của Lý Phàm.
“Thiên Ngưng, cảm ơn ngươi!”
Hỏa Linh Nhi nắm chặt bàn tay, vô cùng biết ơn đối với Mộ Thiên Ngưng.
Mộ Thiên Ngưng cũng mỉm cười nói: “Linh Nhi tỷ tỷ, ngươi không cần phải nói lời cảm ơn với ta, tất cả đều do Lý tiền bối ban cho.”
Nàng ta nói lời từ tận đáy lòng: “Đúng vậy, chính là đại ân đại đức của Lý tiền bối.”
“Tỷ tỷ, ngươi không mở bức tranh này ra xem hay sao?” Mộ Thiên Ngưng hỏi.
Hỏa Linh Nhi cũng lắc đầu nói: “Thiên Ngưng, bây giờ còn chưa thể nhìn được.”
“Ngươi đã quên rồi hay sao? Tiền bối nói rất đúng, lúc khó khăn mới có thể mở ra, điều này đã nói rõ rồi, chắc chắn Lý tiền bối đã biết chuyện lần này chúng ta đi vào Bí Cảnh sẽ gặp phải nguy hiểm.”
“Sau đó mới chính là lúc mà bức tranh của Lý tiền bối hiển uy.”
Trong lòng của nàng ta tràn đầy lòng tin.
Sau khi rời khỏi sơn thôn trở lại Ly Hỏa Tông, Mộ Thiên Ngưng bẩm báo cho Vu Khải Thủy một tiếng.
Biết được chuyện Lý tiền bối đã đồng ý với hai người, bọn họ đều vô cùng mừng rỡ.
Có Lý tiền bối ở đây thì còn cần gì phải lo lắng nữa?
Lúc này, mấy người Vu Khải Thủy, Mộ Thiên Ngưng, Hỏa Linh Nhi đều cùng nhau chạy về phía Bí Cảnh kia của dãy núi Thương Ly!
Phong vân hội tụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.