Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)
Chương 952: Nhảy Chương.
Tâm Cảnh Vô Cực
04/09/2022
Chương bị nhảy, nội dung vẫn liền mạch.
Lặp lại chương 951
Đối mặt với một chỉ này, Độc Cô Ngọc Thanh giống như lá khô trong gió.
Hắn cũng chỉ là Khuy Đồ Thánh Đạo viên mãn mà thôi, mà giờ phút này ra tay lại là pháp thân của một vị Thần Linh.
Độc Cô Ngọc Thanh lập tức bay ngược ra phía sau.
“Gâu!”
Chó đen rống to một tiếng, móng vuốt ngăn cản vô số linh lực của thần linh, tiếp nhận Độc Cô Ngọc Thanh.
Thần Linh kia lạnh nhạt nhìn về phía chó đen, trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc.
“Đã từng là một vị thần?”
Nhưng ngay sau đó hắn ta lắc đầu nói:
“Bây giờ ngươi đã rơi xuống phía dưới thần đàn, đạo quả đã phế, như sâu kiến.”
Cao cao tại thượng, căn bản không quan tâm đến chó đen.
Mắt chó trầm xuống, nói:
“Du thần nho nhỏ cũng dám khinh thường bản đế… Nên giết.”
Tên thần linh màu xanh lục lại mỉm cười một tiếng nói:
“Lại dám tự xưng là Đế? Hài hước… Khinh thường ngươi thì như thế nào?”
Nghe nói như thế, Ngô Đại Đức cũng nhịn không được, căm hận nói:
“Tiên sư nó, ta nhịn không được, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy qua tên tôn tử nào ngông cuồng như thế, lại dám khinh thường chó của ta, đến đến đến, ta cho ngươi một cái đại lễ.”
Lúc này hắn tiến lên liền muốn hành lễ.
Thế nhưng chó đen lại nhấc chân ngăn cản hắn.
Chó đen nhìn tên Thần Linh màu xanh lục kia nói:
“Ngươi mong muốn đồ vật ở trong mộ?”
Thần Linh màu xanh lục lạnh nhạt nói:
“Đều là của bản thần.”
Vừa nói xong, bàn tay lớn của hắn ta lại chộp về phía ngôi mộ.
Nhưng trong nháy mắt khi bàn tay của hắn ta hạ xuống.
Ở bên trong ngôi mộ nhỏ bé kia bỗng nhiên có một sợi khói xám nhàn nhạt bay ra ngoài.
Làn khói xám kia giống như giòi trong xương, trong nháy mắt xuyên qua linh lực của thần linh màu xanh lục, trôi dạt đến trước người của hắn ta.
“Ừm? Đây là vật gì?”
Thần linh màu xanh lục giật mình.
Trong chớp mắt khi hắn ta còn đang do dự, khói xám kia liền chui vào bên trong cơ thể của hắn ta.
“A… Không.”
Trong chốc lát, thần linh màu xanh lục bỗng nhiên kêu thảm một tiếng.
Không ngờ cả người của hắn ta lập tức đã nứt ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều rung động.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đó là cái gì… Có thể diệt thân thể của Thần Linh?”
Cần phải biết rằng Thần Linh nhìn xuống sinh linh, thần thể càng mạnh mẽ, một cử động cũng có thể tiêu diệt sinh linh của một giới, một giọt máu cũng có thể phá vỡ sự cứng chắc của thế gian.
Dưới sự quan sát của mọi người, máu tươi nứt ra từ bên trong cơ thể của Thần Linh, rơi xuống dưới.
Mà ở bên trong ngôi mộ kia, khói xám quỷ dị liên tiếp bay ra, một sợi lại đến một sợi, dường như là một con U Linh ẩn núp, cuối cùng cũng bò ra bên ngoài.
Những sợi khói xám kia thâm nhập vào bên trong thần huyết.
Thần Linh… Đã ngã xuống.
Đối mặt với khói xám này, thậm chí Thần Linh còn không có năng lực để phản kháng, chỉ như gà chó mà thôi.
“Không!”
“Đây là vật gì?”
“Thật là đáng sợ, cái này… Không ngờ lại có thể giết chết Thần Linh?”
Giờ phút này, đám người quạ đen già, Mộc Cảnh Long đều run sợ thất sắc, hoảng sợ đến cực điểm.
Đây chính là Thần Linh.
Thế nhưng không ngờ lại chết như vậy.
Khói xám quỷ dị…
“Quỷ dị… Đây chính là quỷ dị được nhắc đến ở bên trong tổ huấn? Có khả năng dễ dàng giết chết Thí Thần… Không!”
Cả người của Mộc Cảnh Long run rẩy, giờ phút này, hắn ta nhớ đến tổ huấn.
Không được tiếp tục dò xét Đại Hoang, không được ra khỏi Đại Hoang, càng không cho phép những đồ vật kia xuất hiện ở bên ngoài Đại Hoang…
Ngoại trừ cái đó ra, còn có hai chữ.
Quỷ dị.
Quỷ dị!
Mà sau khi làn khói xám kia xâm nhập vào bên trong thần huyết, thần huyết lại giống như thu được một loại sinh mạng khác.
Một cái sinh vật giống y như đúc với thần linh màu xanh lục kia xuất hiện, chẳng qua là ở trên người của hắn ta không có khí tức thần thánh, chỉ có mùi vị chết chóc, không có sinh mệnh dao động, chỉ có lạnh lẽo đờ đẫn.
Trong nháy mắt khi sinh linh này xuất hiện, tất cả mọi người bỗng nhiên đều nằm rạp ở trên mặt đất.
Khủng hoảng, vô cùng khủng hoảng.
Giờ phút này mấy người quạ đen già, Mộc Cảnh Long, Mộc Uyển Thanh đều hoảng hốt, giống như cừu non đối mặt với mãnh hổ, hoàn toàn mất đi hết tất cả can đảm.
Khí tức kinh khủng này quét qua toàn bộ Đại Hoang.
Giờ phút này, vô số mãnh thú điên cuồng hung ác đều quỳ xuống mặt đất gào thét, đang giương cánh bay lên trời cũng lảo đảo ngã xuống, tiếng kêu thê lương chấn động trời cao…
Trong vòng trăm vạn dặm Đại Hoang, sinh linh run rẩy!
Đây là một loại hoảng sợ xuất phát theo bản năng.
Mà ở bên trong Chu Tước Khư.
Ngô Đại Đức giật mình nói: “Đây cuối cùng là thứ quỷ quái gì vậy?”
Bên trong mắt chó tràn đầy sự ngưng trọng trước nay chưa từng có, nói:
“Linh hồn quỷ dị…”
Linh hồn quỷ dị kia từng bước một đi về phía Độc Cô Ngọc Thanh.
Dáng vẻ của nó không hề khác một chút nào so với thần linh màu xanh lục trước đây.
Lặp lại chương 951
Đối mặt với một chỉ này, Độc Cô Ngọc Thanh giống như lá khô trong gió.
Hắn cũng chỉ là Khuy Đồ Thánh Đạo viên mãn mà thôi, mà giờ phút này ra tay lại là pháp thân của một vị Thần Linh.
Độc Cô Ngọc Thanh lập tức bay ngược ra phía sau.
“Gâu!”
Chó đen rống to một tiếng, móng vuốt ngăn cản vô số linh lực của thần linh, tiếp nhận Độc Cô Ngọc Thanh.
Thần Linh kia lạnh nhạt nhìn về phía chó đen, trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc.
“Đã từng là một vị thần?”
Nhưng ngay sau đó hắn ta lắc đầu nói:
“Bây giờ ngươi đã rơi xuống phía dưới thần đàn, đạo quả đã phế, như sâu kiến.”
Cao cao tại thượng, căn bản không quan tâm đến chó đen.
Mắt chó trầm xuống, nói:
“Du thần nho nhỏ cũng dám khinh thường bản đế… Nên giết.”
Tên thần linh màu xanh lục lại mỉm cười một tiếng nói:
“Lại dám tự xưng là Đế? Hài hước… Khinh thường ngươi thì như thế nào?”
Nghe nói như thế, Ngô Đại Đức cũng nhịn không được, căm hận nói:
“Tiên sư nó, ta nhịn không được, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy qua tên tôn tử nào ngông cuồng như thế, lại dám khinh thường chó của ta, đến đến đến, ta cho ngươi một cái đại lễ.”
Lúc này hắn tiến lên liền muốn hành lễ.
Thế nhưng chó đen lại nhấc chân ngăn cản hắn.
Chó đen nhìn tên Thần Linh màu xanh lục kia nói:
“Ngươi mong muốn đồ vật ở trong mộ?”
Thần Linh màu xanh lục lạnh nhạt nói:
“Đều là của bản thần.”
Vừa nói xong, bàn tay lớn của hắn ta lại chộp về phía ngôi mộ.
Nhưng trong nháy mắt khi bàn tay của hắn ta hạ xuống.
Ở bên trong ngôi mộ nhỏ bé kia bỗng nhiên có một sợi khói xám nhàn nhạt bay ra ngoài.
Làn khói xám kia giống như giòi trong xương, trong nháy mắt xuyên qua linh lực của thần linh màu xanh lục, trôi dạt đến trước người của hắn ta.
“Ừm? Đây là vật gì?”
Thần linh màu xanh lục giật mình.
Trong chớp mắt khi hắn ta còn đang do dự, khói xám kia liền chui vào bên trong cơ thể của hắn ta.
“A… Không.”
Trong chốc lát, thần linh màu xanh lục bỗng nhiên kêu thảm một tiếng.
Không ngờ cả người của hắn ta lập tức đã nứt ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều rung động.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đó là cái gì… Có thể diệt thân thể của Thần Linh?”
Cần phải biết rằng Thần Linh nhìn xuống sinh linh, thần thể càng mạnh mẽ, một cử động cũng có thể tiêu diệt sinh linh của một giới, một giọt máu cũng có thể phá vỡ sự cứng chắc của thế gian.
Dưới sự quan sát của mọi người, máu tươi nứt ra từ bên trong cơ thể của Thần Linh, rơi xuống dưới.
Mà ở bên trong ngôi mộ kia, khói xám quỷ dị liên tiếp bay ra, một sợi lại đến một sợi, dường như là một con U Linh ẩn núp, cuối cùng cũng bò ra bên ngoài.
Những sợi khói xám kia thâm nhập vào bên trong thần huyết.
Thần Linh… Đã ngã xuống.
Đối mặt với khói xám này, thậm chí Thần Linh còn không có năng lực để phản kháng, chỉ như gà chó mà thôi.
“Không!”
“Đây là vật gì?”
“Thật là đáng sợ, cái này… Không ngờ lại có thể giết chết Thần Linh?”
Giờ phút này, đám người quạ đen già, Mộc Cảnh Long đều run sợ thất sắc, hoảng sợ đến cực điểm.
Đây chính là Thần Linh.
Thế nhưng không ngờ lại chết như vậy.
Khói xám quỷ dị…
“Quỷ dị… Đây chính là quỷ dị được nhắc đến ở bên trong tổ huấn? Có khả năng dễ dàng giết chết Thí Thần… Không!”
Cả người của Mộc Cảnh Long run rẩy, giờ phút này, hắn ta nhớ đến tổ huấn.
Không được tiếp tục dò xét Đại Hoang, không được ra khỏi Đại Hoang, càng không cho phép những đồ vật kia xuất hiện ở bên ngoài Đại Hoang…
Ngoại trừ cái đó ra, còn có hai chữ.
Quỷ dị.
Quỷ dị!
Mà sau khi làn khói xám kia xâm nhập vào bên trong thần huyết, thần huyết lại giống như thu được một loại sinh mạng khác.
Một cái sinh vật giống y như đúc với thần linh màu xanh lục kia xuất hiện, chẳng qua là ở trên người của hắn ta không có khí tức thần thánh, chỉ có mùi vị chết chóc, không có sinh mệnh dao động, chỉ có lạnh lẽo đờ đẫn.
Trong nháy mắt khi sinh linh này xuất hiện, tất cả mọi người bỗng nhiên đều nằm rạp ở trên mặt đất.
Khủng hoảng, vô cùng khủng hoảng.
Giờ phút này mấy người quạ đen già, Mộc Cảnh Long, Mộc Uyển Thanh đều hoảng hốt, giống như cừu non đối mặt với mãnh hổ, hoàn toàn mất đi hết tất cả can đảm.
Khí tức kinh khủng này quét qua toàn bộ Đại Hoang.
Giờ phút này, vô số mãnh thú điên cuồng hung ác đều quỳ xuống mặt đất gào thét, đang giương cánh bay lên trời cũng lảo đảo ngã xuống, tiếng kêu thê lương chấn động trời cao…
Trong vòng trăm vạn dặm Đại Hoang, sinh linh run rẩy!
Đây là một loại hoảng sợ xuất phát theo bản năng.
Mà ở bên trong Chu Tước Khư.
Ngô Đại Đức giật mình nói: “Đây cuối cùng là thứ quỷ quái gì vậy?”
Bên trong mắt chó tràn đầy sự ngưng trọng trước nay chưa từng có, nói:
“Linh hồn quỷ dị…”
Linh hồn quỷ dị kia từng bước một đi về phía Độc Cô Ngọc Thanh.
Dáng vẻ của nó không hề khác một chút nào so với thần linh màu xanh lục trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.