Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)

Chương 1114: Nhảy Chương

Tâm Cảnh Vô Cực

19/09/2022

Chương bị nhảy, nội dung vẫn liền mạch

Tất cả mọi chuyện đều không tự chủ được, dường như toàn bộ linh hồn và cơ thể không còn thuộc về hắn ta nữa.

Tóc gáy dựng đứng, run rẩy, thế nhưng hắn ta lại không dám đứng lên, cả người giống như là một bộ xương.

Dường như hắn ta cảm giác được có một bàn tay lớn ở trong bóng tối đang chèn ép khiến cho bản thân không thở nổi.

Sinh tử không còn thuộc về chính mình nữa.

“Cầu xin ngài… Tha thứ cho ta… Nghiêm phạt như thế nào ta cũng có thể chấp nhận được.”

Thiên Thần Thường Đạo khó khăn lên tiếng, trong lòng của hắn ta có một giọng nói đang nói cho hắn ta biết rằng đây không phải là điều hắn ta muốn nói.

Thế nhưng hắn ta căn bản không tự chủ được.

Không đúng… Lẽ nào chẳng lẽ ở bên phía phân thân đã xảy ra chuyện?

DCM, phân thân ngươi đang làm cái gì thế?

Trong lòng hắn ta vừa tức giận vừa sợ hãi.

Ngay sau đó, hắn ta vẫn không tự chủ được trực tiếp dập đầu.

Trong mắt của Vân Ẩn Thần tràn đầy nghi ngờ.

“Không đúng, hắn ta… Hắn ta bị một lực lượng nhân quả nào đó khống chế rồi.”

Bỗng nhiên Vân Ẩn Thần bừng tỉnh.

Lực lượng nhân quả như thế nào mới có thể khống chế được một vị Thiên Thần?

Chẳng lẽ là…

Lý tiền bối ở trong Đại Hoang ra tay sao?

Nghĩ đến đây trong lòng của hắn ta không khỏi kinh hoàng, đồng thời kích động.

Đây là giải thích duy nhất.

Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi, lúc này nhìn Thiên Thần Thường Đạo, thử thăm dò nói:

“Ta tha thứ cho ngươi, có thể, thế nhưng… Ngươi tự phế tu vi.”

Tự phế tu vi!

Thiên Thần Thường Đạo nghe vậy, trong mắt kinh sợ không gì sánh được, con kiến hôi này lại dám bảo hắn ta tự phế tu vi?

Thế nhưng, suy nghĩ không tình nguyện chỉ thoáng qua ở trong đầu, một cái chớp mắt tiếp theo, hắn ta bỗng nhiên giơ chưởng đánh vào đan điền của chính mình.

“A…”

Thiên Thần Thường Đạo kêu thảm thiết đau đớn.



Tu vi của hắn ta… Bị phế rồi!

Đạo quả tan biến, thần lực biến mất, giờ phút này hắn ta chỉ là một tên phế nhân.

“Thiên Thần!”

“Thiên Thần!”

Lúc này đám người Chân Thần La Y đều khủng hoảng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao một thế giới này lại con mẹ nó tà môn như vậy?

Hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Càng như vậy bọn hắn càng cảm thấy sợ hãi, sâu không lường được, vô cùng quỷ dị.

Tất cả mọi người cũng đều ngây dại.



Mà giờ khắc này.

Trong sơn thôn nhỏ.

Lý Phàm nhìn thấy lão đại xã hội đen này đã chịu thua, lại đồng ý quỳ xin lỗi với Vân Ẩn Thần thì không khỏi gật đầu.

Lão đại xã hội đen này cũng không khó nói chuyện như trong tưởng tượng.

Rất bình dị gần gũi mà.

“Ừm, đã như vậy thì chuyện này coi như xong, từ hôm nay trở về sau quên tất cả mọi chuyện đi.”

Lý Phàm lạnh nhạt lên tiếng.

Oan gia nên giải không nên kết, hắn cũng không muốn đám đệ tử này của mình suốt ngày đi ra ngoài đánh nhau.

Dù sao người ở trong giang hồ luôn luôn dính đến đao kiếm.

Nghe vậy Thiên Thần Thường Đạo liền vội vàng gật đầu nói:

“Ta nhất định quên, ta nhất định sẽ quên đi tất cả mọi chuyện ở đây.”

Hắn ta hiểu, ý của vị lão đại này là không muốn người ở bên ngoài biết được hắn đang ẩn cư ở nơi này?

Lý Phàm nói: “Tốt, ngươi đi đi.”

Thiên Thần Thường Đạo nghe vậy sợ tè cả ra quần, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Rốt cuộc sau khi hắn ta chạy ra khỏi sơn thôn nhỏ, điên cuồng chạy thẳng ra khỏi Đại Hoang Táng Thần.

“Cuối cùng cũng chạy thoát được… Ta, ta an toàn rồi sao?”



Đến nơi này, rốt cuộc Thiên Thần Thường Đạo mới chậm lại thở ra một hơi.

“Ồ? Tại sao ta lại phải ở chỗ này?”

“Vừa mới xảy ra cái gì?”

Sắc mặt của Thiên Thần Thường Đạo bỗng nhiên đại biến.

Tất cả ký ức của hắn ta… Không ngờ đều biến mất.

Hắn ta hoảng sợ quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Đại Hoang.

Trong lòng chỉ nảy sinh sự sợ hãi trước nay chưa từng có.

Ở đây… Có một thứ khiến cho hắn ta vô cùng sợ hãi.

Hắn ta hoảng sợ vội vàng xoay người muốn trốn khỏi đây, thế nhưng vừa nhấc chân cũng không bay nổi, ngã xuống đất, té ngã gục tại chỗ.

“Không đúng… Ta… Tu vi của ta đâu?”

“Tại sao toàn bộ tu vi của ta lại biến mất?”

Sắc mặt của Thiên Thần Thường Đạo đại biến, cả mặt cũng xanh lét.

“DCM… Chủ thân con mẹ nó, ngươi đã làm cái gì?”

“Ngươi đặc biệt chơi ta sao?”

Hắn ta lập tức giận dữ, với tư cách phân thân, mọi thứ đều sẽ chịu ảnh hưởng của chủ thân.

Có nghĩa là… Chủ thân có lẽ đã xong đời rồi.

“Không… Tu vi ta biến mất, không có cách nào duy trì phân thân, ta sẽ chết…”

“Chủ thân… Ta fuck DCM!”

Phân thân Thiên Thần Thường Đạo phát ra một tiếng nguyền rủa đau đớn, sau đó chậm rãi biến mất.

Mất đi thần lực chống đỡ, phân thân không có cách nào tồn tại được.



Mà giờ khắc này.

Đông Hoang, chiến trường thành Vọng Nam.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Tất cả mọi chuyện quả thực giống như nằm mơ.

Ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết như thế.

Đường đường là một Thiên Thần lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế, còn tưởng rằng là một cái Du Thần thì không nói, thế nhưng còn ngay lập tức tự phế tu vi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook