Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)
Chương 1133: Nhảy Chương
Tâm Cảnh Vô Cực
21/09/2022
Chương bị nhảy, nội dung vẫn liền mạch
Chó đen hít hà không khí, nói:
“Đi cùng bản đế.”
Bọn họ đi thẳng về phía trước.
Sương mù quá nồng nặc, bọn hắn cũng không nhìn thấy đám người yêu tộc Giao Long đi vào lúc trước.
Chó đen dẫn đường, bọn họ nhanh chóng đi vào.
Bỗng nhiên có đen dừng lại.
“Chó chết, tại sao ngươi lại dừng, đi đi.”
Ngô Đại Đức lên tiếng, vô ý thức bước lên phía trước, thế nhưng vừa mới bước một bước, hắn liền kêu thảm một tiếng.
“Chân của ta.”
Hắn giơ chân lên, chỉ thấy không ngờ ở trên chân lại đâm phải một cái gai!
Cái gai kia đâm vào bên trong thịt của hắn, mơ hồ ở trong đó còn có một sợi khói xám bay ra từ bên trong cái gai, dường như không dám tiến vào cơ thể của hắn.
“Đây là cái gai tai ách?”
Lục Thái Linh giật nảy cả người.
Trước đây nàng đã từng nhìn thấy cái gai kia ở trong yêu tộc Giao Long.
Đồng thời nàng cũng vô cùng giật mình nhìn Ngô Đại Đức nói:
“Ngươi là…. Phúc tinh tuyệt thế?”
Dựa theo ghi chép, chỉ có máu của phúc tinh tuyệt thế… Mới có thể áp chế được loại khói xám tai ách này…
Chẳng lẽ phúc tinh tuyệt thế không phỉa là Ngao Vô Song hay sao?
Trên đời này làm sao lại có thể có hai phúc tinh tuyệt thế?”
Ngô Đại Đức nhìn thấy sợi khói xám kia cũng sợ tè ra quần nói: “Xong xong chó chết, ta sẽ không biến thành người chết chứ?”
Hắn thật sự hoảng rồi, hắn cũng đã từng gặp qua linh hồn quỷ dị, thần quỷ cũng đều muốn tránh lui, chỉ cần dính vào sẽ biến trở thành cái xác không hồn chỉ biết giết chóc.
Trên đời này cũng chỉ có sư phụ mới có khả năng đè ép được.
“Yên tâm đi, khói xám này không tinh khiết, sớm đã bị luyện hóa một lần rồi, không có tà môn như vậy, chỉ cần dính khí tức ở trong thôn là có thể dọa nó sợ.”
Chó đen lên tiếng, mắt chó nhìn chằm chằm vào chỗ sâu bên trong bí cảnh, dường như hơi hoài niệm, lẩm bẩm nói:
“Ngay cả khói xám quỷ dị cũng đều bị dung luyện hay sao… Thật hung ác.”
Lục Thái Linh nghe vậy không khỏi ngẩn người.
Những người này… Đến từ một cái thôn?
Khí tức ở trong thôn kia, ngay cả khói xám tai ách này cũng đều bị áp chế?
Đây là cái thôn gì chứ?
Bỗng nhiên ở trong lòng của nàng lóe lên sự nghi ngờ.
Ngao Vô Song kia… Có phải là người đã từng đi qua cái thôn này?
Tên kia… Sẽ không phải là phúc tinh tuyệt thế?
Giờ phút này nàng không khỏi nghĩ đến đám người yêu tộc Giao Long và Lục Tấu Trai…
Ngô Đại Đức cũng yên tâm, đưa tay nhổ cái gai kia xuống.
“Ta mẹ nó cũng là Cửu Chuyển Kim Thân đệ nhất chuyển, vì sao ngay cả một cái gai cũng không thể chịu nổi?”
Hắn cực kỳ buồn bực, cầm cái gai ở trong tay ngắm nhìn một chút, bén nhọn mà sắc bén, dường như không gì là không thể phá được.
Cái đồ chơi này mọc ra từ đâu?
“Đại Đức sư đệ, đây chính là bảo bối của ngươi.”
Thanh Trần lên tiếng mỉm cười nói: “Ngươi xem, mảnh thủy tinh này phát sáng.”
Ngô Đại Đức nhìn lại, quả nhiên mảnh thủy tinh đang phát ra ánh sáng yếu ớt.
Hắn lập tức giật mình, mẹ nó, bảo bối thần dược của hắn lại có liên quan đến cái gai này?
“Đằng trước… Có rất nhiều cái gai tai ách.”
Mà giờ phút này, Lục Thái Linh giật mình nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở bên trên mặt đất lại có rất nhiều gai nhọn.
…
Nhìn qua một cái, ở bên trên mặt đất phía trước, bốn phía đều là cái gai tai ách.
Mỗi cái gai đều giống như bị khô héo, rơi xuống từ những bụi gai bị chết héo.
Nhưng giờ phút này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, những gai này… Không đơn giản!
“Nữ thí chủ, ngươi đứng ở sau lưng của bọn ta.”
Thanh Trần nói với Lục Thái Linh.
Dù sao bọn họ không sợ những cái gai này, thế nhưng nếu như Lục Thái Linh bị đâm phải… Như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Lục Thái Linh gật gật đầu, lúc này cẩn thận từng li từng tí đứng ở bên cạnh bọn họ, tiếp tục đi.
…
Mà giờ khắc này.
Ở một bên khác, nhóm người Lục Bàn Thiên đang tiến vào bên trong.
“A…”
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Một cường giả Yêu tộc Giao Long giẫm lên một cái gai.
Hắn lập tức bị thi hóa, biến thành người chết, quay đầu đánh thẳng về phía đồng bạn.
“Nhanh, máu của phúc tinh.”
Đám người Long Bàn Thiên vội vàng hô to.
Ngao Vô Song lại bị cắt cổ tay một lần nữa, hắn ta cực kỳ tức giận.
Cuối cùng, người quỷ dị kia cũng bị trấn áp.
Long Bàn Vân đưa qua một gốc nhân sâm nói:
“Đến phúc tinh, đây là dược liệu vạn năm ở trong tộc của ta, bên trong tộc chỉ có ba cây, ngươi mau mau ăn vào.”
Trong lòng của lão ta vẫn còn sợ hãi, bây giờ Ngao Vô Song chính là hy vọng của tất cả mọi người.
Ngao Vô Song tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.
Ban đầu Ngao Vô Song còn muốn chửi mẹ, nhưng lúc này cũng cầm lấy nhân sâm lại không khỏi mừng rỡ.
Bỏ một ít màu đổi được dược liệu vạn năm… Có vẻ như cũng không phải không thể chấp nhận.
Hắn ta ăn nhân sâm.
Rầm!
Ngay lập tức, hắn ta đột phá lên cảnh giới Thứ Thần.
Chó đen hít hà không khí, nói:
“Đi cùng bản đế.”
Bọn họ đi thẳng về phía trước.
Sương mù quá nồng nặc, bọn hắn cũng không nhìn thấy đám người yêu tộc Giao Long đi vào lúc trước.
Chó đen dẫn đường, bọn họ nhanh chóng đi vào.
Bỗng nhiên có đen dừng lại.
“Chó chết, tại sao ngươi lại dừng, đi đi.”
Ngô Đại Đức lên tiếng, vô ý thức bước lên phía trước, thế nhưng vừa mới bước một bước, hắn liền kêu thảm một tiếng.
“Chân của ta.”
Hắn giơ chân lên, chỉ thấy không ngờ ở trên chân lại đâm phải một cái gai!
Cái gai kia đâm vào bên trong thịt của hắn, mơ hồ ở trong đó còn có một sợi khói xám bay ra từ bên trong cái gai, dường như không dám tiến vào cơ thể của hắn.
“Đây là cái gai tai ách?”
Lục Thái Linh giật nảy cả người.
Trước đây nàng đã từng nhìn thấy cái gai kia ở trong yêu tộc Giao Long.
Đồng thời nàng cũng vô cùng giật mình nhìn Ngô Đại Đức nói:
“Ngươi là…. Phúc tinh tuyệt thế?”
Dựa theo ghi chép, chỉ có máu của phúc tinh tuyệt thế… Mới có thể áp chế được loại khói xám tai ách này…
Chẳng lẽ phúc tinh tuyệt thế không phỉa là Ngao Vô Song hay sao?
Trên đời này làm sao lại có thể có hai phúc tinh tuyệt thế?”
Ngô Đại Đức nhìn thấy sợi khói xám kia cũng sợ tè ra quần nói: “Xong xong chó chết, ta sẽ không biến thành người chết chứ?”
Hắn thật sự hoảng rồi, hắn cũng đã từng gặp qua linh hồn quỷ dị, thần quỷ cũng đều muốn tránh lui, chỉ cần dính vào sẽ biến trở thành cái xác không hồn chỉ biết giết chóc.
Trên đời này cũng chỉ có sư phụ mới có khả năng đè ép được.
“Yên tâm đi, khói xám này không tinh khiết, sớm đã bị luyện hóa một lần rồi, không có tà môn như vậy, chỉ cần dính khí tức ở trong thôn là có thể dọa nó sợ.”
Chó đen lên tiếng, mắt chó nhìn chằm chằm vào chỗ sâu bên trong bí cảnh, dường như hơi hoài niệm, lẩm bẩm nói:
“Ngay cả khói xám quỷ dị cũng đều bị dung luyện hay sao… Thật hung ác.”
Lục Thái Linh nghe vậy không khỏi ngẩn người.
Những người này… Đến từ một cái thôn?
Khí tức ở trong thôn kia, ngay cả khói xám tai ách này cũng đều bị áp chế?
Đây là cái thôn gì chứ?
Bỗng nhiên ở trong lòng của nàng lóe lên sự nghi ngờ.
Ngao Vô Song kia… Có phải là người đã từng đi qua cái thôn này?
Tên kia… Sẽ không phải là phúc tinh tuyệt thế?
Giờ phút này nàng không khỏi nghĩ đến đám người yêu tộc Giao Long và Lục Tấu Trai…
Ngô Đại Đức cũng yên tâm, đưa tay nhổ cái gai kia xuống.
“Ta mẹ nó cũng là Cửu Chuyển Kim Thân đệ nhất chuyển, vì sao ngay cả một cái gai cũng không thể chịu nổi?”
Hắn cực kỳ buồn bực, cầm cái gai ở trong tay ngắm nhìn một chút, bén nhọn mà sắc bén, dường như không gì là không thể phá được.
Cái đồ chơi này mọc ra từ đâu?
“Đại Đức sư đệ, đây chính là bảo bối của ngươi.”
Thanh Trần lên tiếng mỉm cười nói: “Ngươi xem, mảnh thủy tinh này phát sáng.”
Ngô Đại Đức nhìn lại, quả nhiên mảnh thủy tinh đang phát ra ánh sáng yếu ớt.
Hắn lập tức giật mình, mẹ nó, bảo bối thần dược của hắn lại có liên quan đến cái gai này?
“Đằng trước… Có rất nhiều cái gai tai ách.”
Mà giờ phút này, Lục Thái Linh giật mình nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở bên trên mặt đất lại có rất nhiều gai nhọn.
…
Nhìn qua một cái, ở bên trên mặt đất phía trước, bốn phía đều là cái gai tai ách.
Mỗi cái gai đều giống như bị khô héo, rơi xuống từ những bụi gai bị chết héo.
Nhưng giờ phút này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, những gai này… Không đơn giản!
“Nữ thí chủ, ngươi đứng ở sau lưng của bọn ta.”
Thanh Trần nói với Lục Thái Linh.
Dù sao bọn họ không sợ những cái gai này, thế nhưng nếu như Lục Thái Linh bị đâm phải… Như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Lục Thái Linh gật gật đầu, lúc này cẩn thận từng li từng tí đứng ở bên cạnh bọn họ, tiếp tục đi.
…
Mà giờ khắc này.
Ở một bên khác, nhóm người Lục Bàn Thiên đang tiến vào bên trong.
“A…”
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Một cường giả Yêu tộc Giao Long giẫm lên một cái gai.
Hắn lập tức bị thi hóa, biến thành người chết, quay đầu đánh thẳng về phía đồng bạn.
“Nhanh, máu của phúc tinh.”
Đám người Long Bàn Thiên vội vàng hô to.
Ngao Vô Song lại bị cắt cổ tay một lần nữa, hắn ta cực kỳ tức giận.
Cuối cùng, người quỷ dị kia cũng bị trấn áp.
Long Bàn Vân đưa qua một gốc nhân sâm nói:
“Đến phúc tinh, đây là dược liệu vạn năm ở trong tộc của ta, bên trong tộc chỉ có ba cây, ngươi mau mau ăn vào.”
Trong lòng của lão ta vẫn còn sợ hãi, bây giờ Ngao Vô Song chính là hy vọng của tất cả mọi người.
Ngao Vô Song tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.
Ban đầu Ngao Vô Song còn muốn chửi mẹ, nhưng lúc này cũng cầm lấy nhân sâm lại không khỏi mừng rỡ.
Bỏ một ít màu đổi được dược liệu vạn năm… Có vẻ như cũng không phải không thể chấp nhận.
Hắn ta ăn nhân sâm.
Rầm!
Ngay lập tức, hắn ta đột phá lên cảnh giới Thứ Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.