Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)

Chương 1753: Nhảy Chương

Tâm Cảnh Vô Cực

09/12/2022

Chương bị nhảy, lỗi dung vẫn liền mạch

Những lúc này, ngay cả Giang Ly cũng đều phải chạy tới để quan sát.

Bởi vì Vân Khê học tập thực sự rất nhiều thứ, lúc nàng đang đánh cờ, thường thường sẽ không chỉ câu nệ tại kỳ đạo, những tư tưởng của các loại đạo khác cũng sẽ được thể hiện ở bên trong đó.

Đối với Giang Ly mà nói, chuyện này rất có ý nghĩa tham khảo.

Lý Phàm mỉm cười, Vân Khê tiến bộ rất nhanh, ở trên kỳ đạo nàng có thiên phú tuyệt luân, hắn cũng rất mừng rỡ.

Khi quân cờ của Vân Khê hạ xuống, tiếng đập cửa đã vang lên.

“Sư phụ, chúng ta đã trở về rồi.”

Mấy người Long Tử Hiên đẩy cửa đi vào.

“Đã trở về.”

Lý Phàm mỉm cười, lần này mấy người Long Tử Hiên rời khỏi nhà rất lâu, còn khiến Lý Phàm lo lắng đây.

Dù sao mấy người Long Tử Hiên lơ ngơ, đi đánh nhau mà lại cầm một cây phôi cung, thấy thế nào cũng cảm thấy không đáng tin cậy mà.

Bây giờ xem ra không bị thương tích gì, rất tốt.

“Sư phụ, lần này đệ tử đi ra ngoài đã phát hiện ra tung tích của thực vật quý hiếm.”

Long Tử Hiên trực tiếp bẩm báo.

Nghe vậy Lý Phàm không khỏi vui vẻ, thực vật quý hiếm?

Đây không phải là… Cái cuối cùng hay sao?

Rốt cuộc hy vọng đột phá của hắn đã tới rồi hay sao?

Tiểu Lang, Tiểu Mã, Tiểu Hắc Ngư, Tiểu Kim Ngưu, Tiểu Hồng Điểu, Tiểu Hầu Tử, Tiểu Ô Quy, Tiểu Kỳ Lân, Tiểu Hồ Ly, chín loại động vật quý hiếm đã đủ rồi.

Thần Huyết Thảo, Nguyên Thủy Thần Bồ, Bất Tức Thụ, Dong Kim Thụ, Bồ Đề Thụ, Cửu Chuyển Bảo Trúc, Kỳ Lân Thụ, Lưỡng Diệp Thảo… Tổng cộng có tám loại.

Chỉ còn thiếu một loại thực vật quý hiếm cuối cùng mà thôi.

Nghĩ tới đây, Lý Phàm cảm giác rốt cuộc ở trong lòng cũng có hy vọng rồi.

Chỉ còn thiếu có một loại!



Sau khi thu thập được một loại cuối cùng, bản thân có thể bước qua Luyện Khí Kỳ rồi.

Cảnh giới tiếp theo… Trúc Cơ?

Tới cảnh giới này rồi, rốt cuộc hắn cũng không còn được tính là tầng dưới cùng của giới tu luyện nữa rồi.

Thế nhưng Lý Phàm cũng biết nói như vậy, Kim Đan Kỳ chính là cao thủ, Nguyên Anh Kỳ là đại lão chân chính, Đại Thừa Kỳ… Đơn giản chính là không dám nghĩ tới nữa.

Mà bản thân là gần đến Trúc Cơ!

Trúc Cơ… Ở trong những môn phái bình thường, rốt cuộc đây cũng là tầng trung đúng không nhỉ?

Hắn không khỏi hít sâu một hơi, thầm nghĩ bản thân đã cẩu thả rồi.

Chờ đợi đến ngày hắn trở thành đại lão Kim Đan Kỳ, tất cả mọi người đều sẽ hiểu, ở bên trong sơn thôn nhỏ tầm thường này cũng cất giấu một vị cao nhân cái thế!

Lặng lẽ tu luyện, sau đó khiến cho mọi người bất ngờ!

“Có đầu mối? Ở nơi nào?”

Lý Phàm không khỏi hỏi một câu.

Long Tử Hiên nói:

“Khởi bẩm sư phụ, loại thực vật quý hiếm cuối cùng là Liên Hoa.”

“Sinh trưởng ở Nam Hải.”

Lý Phàm vừa nghe không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

Không hổ là thực vật quý hiếm, Liên Hoa sinh trưởng ở trong biển?

Vẫn còn… Thực sự chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Tuy nhiên vừa nghe đã thấy Nam Hải rất là xa xôi, dường như cực kỳ xa…

“Ngày mai hẵng xuất phát đi, buổi tối hôm nay, sư phụ sẽ nấu cho các ngươi một bữa ăn ngon.”

“Cung Nhã, lấy hết tất cả thịt ở trong rương ra, đã lâu không ăn một bữa thịt thật ngon rồi.”

Trong lòng Lý Phàm có chút vui sướng, lúc này lên tiếng.

Nghe vậy tất cả đệ tử đều mừng rỡ hô to.



Buổi tối, Lý Phàm tự mình xuống bếp, Vân Khê cùng với Cung Nhã ở bên cạnh hỗ trợ.

Nhân dịp Lý Phàm đi làm đồ ăn, ba người Ngô Đại Đức, Long Tử Hiên, Thanh Trần cùng với con chó đen cũng đi tới, vây quanh con rùa của Giang Ly.

Con rùa đen nhỏ đang chậm rãi ăn lá cây đào rơi xuống, lúc này nhìn thấy thế, lập tức co rụt đầu lại nói:

“Các ngươi… Các ngươi muốn Quy gia làm cái gì?”

Nó rất cảnh giác nói:

“Đại Hắc, ta cái cũng được nhưng không được hãm hại lẫn nhau.”

Con chó đen lạnh lùng nói:

“Yên tâm, bản Đế mới không bẫy ngươi đâu.”

“Có thứ này cần tìm ngươi nhận thức một chút.”

Nói xong bọn họ lấy ra tấm da thú cổ xưa ở Trấn Thế Các.

Con rùa đen nhỏ nhìn thấy tấm da thú cổ xưa này, lập tức giật mình nói:

“Không đúng… Cái đồ chơi nhỏ này… Tại sao nhìn lại có chút quen mắt như thế?”

Nó hơi mê man.

“Mật văn Huyền Vũ, hẳn là trước khi ngươi mất trí nhớ… Tự viết.”

Con chó đen nói tiếp:

“Nếu như ngươi mất trí nhớ không nghĩ ra được, ngươi cũng nên đọc hiểu được chứ, nhanh nhận thức nhanh nhận thức.”

Con rùa đen nhỏ gật đầu nói:

“Hiểu… Bản Quy gia lại có thể đọc hiểu được…”

Lúc này nó cúi đầu, bắt đầu cẩn thận nhận rõ những dấu chân rùa ở bên trên tấm da thú cổ xưa.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều tò mò vây quanh, mà ngay cả cây đào cũng đều cso một cành cây rủ xuống nơi này, một con gà mái ngẩng đầu, dường như đang chờ đợi, một con cá chép vàng kề sát mặt nước, dường như đang lắng nghe.

Con rùa đen nhỏ nhìn tấm da thú cổ xưa, mỗi chữ mỗi câu thì thầm nói:

“Chuyện lớn không tốt rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook