Chương 26:
Thôi Kinh Thước
10/05/2023
Ngưu Cường thành thật nói: “Lớn hơn Duyệt Lai tửu lầu.”
Chu chưởng quầy: “……”
Hắn dừng một lúc lại hỏi: “Mở bao lâu rồi?”
“Chắc là hơn một tháng.”
“Tại sao ta chưa bao giờ nghe nói qua Bát Phương khách điếm?”
Ngưu Cường vò đầu: “Có lẽ là khách điếm không có khách cho nên không ai nhắc đến.”
Hắn thật sự cảm thấy đáng tiếc cho Bát Phương khách điếm, mở ở vùng hoang vu dã ngoại này có khách mới là lạ. Trong Vọng Nguyệt Thành cũng có khách điếm, khách nhân phần lớn từ biên giới Tây Bắc tới đây buôn bán, cho nên cũng dừng lại nghỉ ngơi ở khách điếm trong thành. Những người này sẽ không chạy ra ngoài cổng Nam chơi, bọn họ biết ở ngoài đó ngoại trừ hoang vu ra thì chẳng còn gì.
Vọng Nguyệt Thành vị trí xa xôi, thương đội yêu thích phồn hoa chắc chắn cũng không muốn chịu khổ ra ngoài ngoại thành, trừ phi là những thương đội có nhiệm vụ đặc biệt. Chu chưởng quầy đương nhiên hiểu rõ nội tình, hắn thở dài nói: “Không biết chủ nhân khách điếm kia là ai, thế nhưng cũng không chịu điều tra tình hình trước.”
Khách điếm xây cho to thì có ích gì chứ?
Những việc lông gà vỏ tỏi này cũng không lưu lại bao nhiêu ấn tượng trong lòng Chu chưởng quầy, nhưng khi hắn đi Tiết trạch báo cáo tình hình kinh doanh tửu lầu cho đông gia thì lại nhắc tới vài câu, xem như kể chuyện cười.
Trùng hợp thiếu đông gia bên cạnh nghe được, lập tức hứng thú hỏi: “Ngoại thành phía Nam thật sự có người mở khách điếm còn to hơn tửu lầu nhà ta sao?”
Chưởng quầy không dám bảo đảm: “Chỉ là tin vỉa hè, tiểu nhân cũng chưa thấy tận mắt.”
“Vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, ta đi xem thửi!” Tiết Thiếu Đông mười sáu mười bảy tuổi, đúng vào cái tuổi ham chơi. Hắn ở trong thành sắp chán phát điên, đột nhiên nghe ngoài thành có chuyện mới mẻ bèn mặc kệ phụ thân ngăn cản, dẫn theo người hầu cưỡi ngựa chạy ra cửa Nam.
“Kia không phải Tiết thiếu gia sao? Hắn vội vàng ra khỏi thành làm gì nhỉ?”
“AI biết được, có lẽ là nghe được có gì đó thú vị.”
“Ngoài cổng Nam có gì vui chứ? Chỉ là một mảnh đất hoang, muốn đi thì cũng đi cổng Tây?”
“Mặc kệ hắn.”
Tiết thiếu gia một đường chạy như bay, hai mươi dặm thoáng cái đã tới.
Chính giữa cánh đồng hoang bạt ngàn là một tòa khách điếm cao ba tầng nguy nga tráng lệ, mái nhà lợp ngói lưu ly.
Tiết thiếu gia hưng phấn xuống ngựa, không kịp sai người hầu đã tự mình gõ cửa viện môn.
“Vi Vi, có người tới.”
Tiểu Khách lên tiếng nhắc nhở, Lục Kiến Vi ngừng tu tập mở to mắt. Càng tĩnh tâm nội lực của nàng càng tăng nhanh.
Trên bản đồ có hai chấm xanh lá từ hướng Vọng Nguyệt Thành chạy nhanh tới, hẳn là đều cưỡi ngựa.
Thời buổi này người có thể cưỡi ngựa đều không thiếu tiền, có thể cưỡi hai con ngựa càng tuyệt đối không thiếu tiền.
“Cuối cùng cũng có khách hàng lớn rồi.” Lục Kiến Vi duỗi eo lười.
Tiểu Khách giội nước lã: “Có lẽ chỉ đi ngang qua khách điếm.”
Lục Kiến Vi mi mắt cong cong: “Ta có dự cảm.”
Không lâu sau hai chấm xanh lá dừng ở ngoài viện khách điếm. Lục Kiến Vi nghe được tiếng đập cửa, không cần hỏi hệ thống nàng cũng đã cảm giác được người đến không có ai là võ giả.
Chu Nguyệt ở trong sân luyện kiếm, nhanh chóng chạy tới mở cửa. Trước cửa là hai thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mỗi người dắt một con ngựa. Chu Nguyệt vẫn mặc trang phục thiếu nữ trông rất kỳ lạ.
“Khách nhân muốn ở trọ sao?”
Tiết thiếu gia sửng sốt một lúc, không nghĩ tới người mở cửa lại là một tiểu cô nương, chợt thấy trong tay hắn cầm kiếm, cũng không quan tâm người đối diện là cô nương hay không, ánh mắt sáng lên hỏi: “Ngươi là võ giả?”
Chu Nguyệt cảnh giác, nghiêm mặt trả lời: “Không trọ thì ta đóng cửa đây.”
“Đừng đừng đừng!” Tiết thiếu gia vội vàng chui vào trong viện: “Ta trọ!”
“Ừm.”
Chu Nguyệt thu kiếm, tiến lên đi dẫn ngựa, muốn đem nó kéo vào chuồng ngựa nhưng ai ngờ con ngựa này lại không nghe lời, có kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
“A Quý, ngươi đi dắt ngựa.” Tiết thiếu gia phân phó.
Người hầu lập tức dắt ngựa vào chuồng.
Chu chưởng quầy: “……”
Hắn dừng một lúc lại hỏi: “Mở bao lâu rồi?”
“Chắc là hơn một tháng.”
“Tại sao ta chưa bao giờ nghe nói qua Bát Phương khách điếm?”
Ngưu Cường vò đầu: “Có lẽ là khách điếm không có khách cho nên không ai nhắc đến.”
Hắn thật sự cảm thấy đáng tiếc cho Bát Phương khách điếm, mở ở vùng hoang vu dã ngoại này có khách mới là lạ. Trong Vọng Nguyệt Thành cũng có khách điếm, khách nhân phần lớn từ biên giới Tây Bắc tới đây buôn bán, cho nên cũng dừng lại nghỉ ngơi ở khách điếm trong thành. Những người này sẽ không chạy ra ngoài cổng Nam chơi, bọn họ biết ở ngoài đó ngoại trừ hoang vu ra thì chẳng còn gì.
Vọng Nguyệt Thành vị trí xa xôi, thương đội yêu thích phồn hoa chắc chắn cũng không muốn chịu khổ ra ngoài ngoại thành, trừ phi là những thương đội có nhiệm vụ đặc biệt. Chu chưởng quầy đương nhiên hiểu rõ nội tình, hắn thở dài nói: “Không biết chủ nhân khách điếm kia là ai, thế nhưng cũng không chịu điều tra tình hình trước.”
Khách điếm xây cho to thì có ích gì chứ?
Những việc lông gà vỏ tỏi này cũng không lưu lại bao nhiêu ấn tượng trong lòng Chu chưởng quầy, nhưng khi hắn đi Tiết trạch báo cáo tình hình kinh doanh tửu lầu cho đông gia thì lại nhắc tới vài câu, xem như kể chuyện cười.
Trùng hợp thiếu đông gia bên cạnh nghe được, lập tức hứng thú hỏi: “Ngoại thành phía Nam thật sự có người mở khách điếm còn to hơn tửu lầu nhà ta sao?”
Chưởng quầy không dám bảo đảm: “Chỉ là tin vỉa hè, tiểu nhân cũng chưa thấy tận mắt.”
“Vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, ta đi xem thửi!” Tiết Thiếu Đông mười sáu mười bảy tuổi, đúng vào cái tuổi ham chơi. Hắn ở trong thành sắp chán phát điên, đột nhiên nghe ngoài thành có chuyện mới mẻ bèn mặc kệ phụ thân ngăn cản, dẫn theo người hầu cưỡi ngựa chạy ra cửa Nam.
“Kia không phải Tiết thiếu gia sao? Hắn vội vàng ra khỏi thành làm gì nhỉ?”
“AI biết được, có lẽ là nghe được có gì đó thú vị.”
“Ngoài cổng Nam có gì vui chứ? Chỉ là một mảnh đất hoang, muốn đi thì cũng đi cổng Tây?”
“Mặc kệ hắn.”
Tiết thiếu gia một đường chạy như bay, hai mươi dặm thoáng cái đã tới.
Chính giữa cánh đồng hoang bạt ngàn là một tòa khách điếm cao ba tầng nguy nga tráng lệ, mái nhà lợp ngói lưu ly.
Tiết thiếu gia hưng phấn xuống ngựa, không kịp sai người hầu đã tự mình gõ cửa viện môn.
“Vi Vi, có người tới.”
Tiểu Khách lên tiếng nhắc nhở, Lục Kiến Vi ngừng tu tập mở to mắt. Càng tĩnh tâm nội lực của nàng càng tăng nhanh.
Trên bản đồ có hai chấm xanh lá từ hướng Vọng Nguyệt Thành chạy nhanh tới, hẳn là đều cưỡi ngựa.
Thời buổi này người có thể cưỡi ngựa đều không thiếu tiền, có thể cưỡi hai con ngựa càng tuyệt đối không thiếu tiền.
“Cuối cùng cũng có khách hàng lớn rồi.” Lục Kiến Vi duỗi eo lười.
Tiểu Khách giội nước lã: “Có lẽ chỉ đi ngang qua khách điếm.”
Lục Kiến Vi mi mắt cong cong: “Ta có dự cảm.”
Không lâu sau hai chấm xanh lá dừng ở ngoài viện khách điếm. Lục Kiến Vi nghe được tiếng đập cửa, không cần hỏi hệ thống nàng cũng đã cảm giác được người đến không có ai là võ giả.
Chu Nguyệt ở trong sân luyện kiếm, nhanh chóng chạy tới mở cửa. Trước cửa là hai thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mỗi người dắt một con ngựa. Chu Nguyệt vẫn mặc trang phục thiếu nữ trông rất kỳ lạ.
“Khách nhân muốn ở trọ sao?”
Tiết thiếu gia sửng sốt một lúc, không nghĩ tới người mở cửa lại là một tiểu cô nương, chợt thấy trong tay hắn cầm kiếm, cũng không quan tâm người đối diện là cô nương hay không, ánh mắt sáng lên hỏi: “Ngươi là võ giả?”
Chu Nguyệt cảnh giác, nghiêm mặt trả lời: “Không trọ thì ta đóng cửa đây.”
“Đừng đừng đừng!” Tiết thiếu gia vội vàng chui vào trong viện: “Ta trọ!”
“Ừm.”
Chu Nguyệt thu kiếm, tiến lên đi dẫn ngựa, muốn đem nó kéo vào chuồng ngựa nhưng ai ngờ con ngựa này lại không nghe lời, có kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
“A Quý, ngươi đi dắt ngựa.” Tiết thiếu gia phân phó.
Người hầu lập tức dắt ngựa vào chuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.