Chương 35:
Thôi Kinh Thước
11/05/2023
“Ba ngàn lượng này là phí nhập học một năm, nếu còn có yêu cầu cứ việc vào thành thông báo một tiếng.” Tiết Bình Sơn ôm quyền nói: “Ngày sau khuyển tử đành phải làm phiền Lục chưởng quầy coi sóc.”
Lục Kiến Vi nhận lấy lễ vật: “Tiết lão bản khách sáo rồi.”
“Lục chưởng quầy, ta có thể nói vài câu với khuyển tử được không?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Phụ tử Tiết gia chạy ra ngoài khách điếm.
“Cha muốn nói gì sao?”
Tiết Bình Sơn nhìn chằm chằm nhi tử hồi lâu, một đêm không gặp tinh thần nhi tử so với trước kia dường như có thay đổi cực lớn.
“Quan Hà, Lục chưởng quầy có nói khi nào thì dạy con công phu không?”
Tiết Quan Hà mặt đầy hưng phấn: “Hôm qua chưởng quầy đã dạy rồi, nàng tặng con một quyển tâm pháp và một bộ chưởng pháp cho con luyện thử.”
“Thật sao?!” Tiết Bình Sơn quả thực có chút khó tin: “Thật sự dạy con tâm pháp?”
Mọi người đều biết tâm pháp mới là căn cơ võ học, nếu không có tâm pháp thì tu luyện không ra nội lực, võ kỹ tinh diệu cách mấy cũng sẽ trở thành phế phẩm.
“Ừm!” Tiết Quan Hà kề sát vào bên tai cha hắn: “Cha, tối qua con đã luyện cả một đêm, cảm giác sắp lĩnh ngộ được rồi, chắc là không lâu sau sẽ luyện ra được nội tức.”
“Nhanh như vậy!”
“Con cảm thấy là chưởng quầy dựa vào căn cốt chọn cho con một quyển tâm pháp phù hợp, cho nên mới luyện được nhanh như vậy.”
Tiết Bình Sơn vui mừng: “Quan Hà, Tiết gia chúng ta lần này đúng là gặp đại vận, Lục chưởng quầy là khách nhân giang hồ hiền lành hào phóng nhất ta từng gặp, sau này con phải tận tâm tận lực với ngài.”
“Cha yên tâm, con sẽ làm vậy!”
Phụ tử hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Tiết Bình Sơn cảm thấy hài lòng, chào từ biệt rời đi.
Khoảng thời gian tiếp theo khách điếm khôi phục yên bình như trước. Có thêm người, phân công tiểu nhị càng rõ ràng. Trương bá phụ trách mua hàng và xử lý chuyện vặt trong khách điếm, Chu Nguyệt phụ trách quét tước, Tiết Quan Hà gánh trọng trách một ngày ba bữa.
“Tiết ca, sáng nay ăn gì?” Chu Nguyệt xách theo một xô nước rót vào lu.
Tiết Quan Hà phấn chấn nói: “Có cháo thịt nạc, bánh rán hành và mấy dĩa dưa muối, thế nào?”
“Ôi ngon quá!”
Mấy ngày trước ăn bánh rán hành Chu Nguyệt còn nhớ mãi không quên. Thấy Tiết Quan Hà hôm nay khác thường, Chu Nguyệt không khỏi cười hỏi: “Có phải tối qua ngươi luyện ra được nội tức không?”
Nhắc tới cái này Tiết Quan Hà liền vui mừng ra mặt, hắn dẫu môi gật đầu: “Không sai, ta đã lĩnh ngộ được tâm pháp tầng thứ nhất, chính thức trở thành võ đồ, chỉ cần tiếp tục tu luyện rồi sẽ có một ngày ta sẽ trở thành đại hiệp!”
“Chưởng pháp luyện thế nào rồi?”
Tiết Quan Hà xấu hổ trả lời: “Còn đang trong quá trình tìm hiểu, nhưng ta cảm thấy bản thân dường như không có năng khiếu học chưởng pháp.”
Chu Nguyệt: “……”
Có đôi khi Chu Nguyệt thật sự hâm mộ Tiết ca, hắn có thể có nhiều lựa chọn như vậy. Chưởng pháp không thích hợp thì lại đổi một loại võ kỹ khác.
Phòng trên lầu ba.
Lục Kiến Vi ngồi ở trước gương trang điểm, không quên cùng hệ thống cò kè mặc cả.
“Tiểu Khách, dược liệu không thể rẻ hơn được sao?”
Hệ thống: “Không thể.”
Lục Kiến Vi than thở: “Cứ như vậy ta sẽ nhanh rỗng túi mất.”
Lần trước Tiết gia đưa tới lễ vật bái sư và phí nhập học, cộng thêm toàn bộ tài sản cá nhân của Lục Kiến Vi tổng cộng là một vạn lượng.
Lục Kiến Vi không chút do dự bỏ 5000 lượng mua Xuân Thu Dược Kinh, lại bỏ ra 1500 lượng mua Quyển Sương Đao.
Mua xong còn thừa 3000 lượng, nàng còn cho rằng mình sẽ giàu có một khoảng thời gian rất dài, ngàn lần không nghĩ tới Xuân Thu Dược Kinh lại là một cái hố nuốt tiền.
Tên gọi Dược Kinh, kỳ thực bao gồm y thuật, dược thuật cùng độc thuật.
Muốn học y thuật trước tiên phải bắt đầu tinh thông kinh mạch và huyệt vị con người, cần phải sắm mô hình con người có kèm theo công năng kiểm tra và chữa bài, đúng là tiện thật nên giá bán dù hơn một ngàn lượng nàng cũng chấp nhận.
Lục Kiến Vi nhận lấy lễ vật: “Tiết lão bản khách sáo rồi.”
“Lục chưởng quầy, ta có thể nói vài câu với khuyển tử được không?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Phụ tử Tiết gia chạy ra ngoài khách điếm.
“Cha muốn nói gì sao?”
Tiết Bình Sơn nhìn chằm chằm nhi tử hồi lâu, một đêm không gặp tinh thần nhi tử so với trước kia dường như có thay đổi cực lớn.
“Quan Hà, Lục chưởng quầy có nói khi nào thì dạy con công phu không?”
Tiết Quan Hà mặt đầy hưng phấn: “Hôm qua chưởng quầy đã dạy rồi, nàng tặng con một quyển tâm pháp và một bộ chưởng pháp cho con luyện thử.”
“Thật sao?!” Tiết Bình Sơn quả thực có chút khó tin: “Thật sự dạy con tâm pháp?”
Mọi người đều biết tâm pháp mới là căn cơ võ học, nếu không có tâm pháp thì tu luyện không ra nội lực, võ kỹ tinh diệu cách mấy cũng sẽ trở thành phế phẩm.
“Ừm!” Tiết Quan Hà kề sát vào bên tai cha hắn: “Cha, tối qua con đã luyện cả một đêm, cảm giác sắp lĩnh ngộ được rồi, chắc là không lâu sau sẽ luyện ra được nội tức.”
“Nhanh như vậy!”
“Con cảm thấy là chưởng quầy dựa vào căn cốt chọn cho con một quyển tâm pháp phù hợp, cho nên mới luyện được nhanh như vậy.”
Tiết Bình Sơn vui mừng: “Quan Hà, Tiết gia chúng ta lần này đúng là gặp đại vận, Lục chưởng quầy là khách nhân giang hồ hiền lành hào phóng nhất ta từng gặp, sau này con phải tận tâm tận lực với ngài.”
“Cha yên tâm, con sẽ làm vậy!”
Phụ tử hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Tiết Bình Sơn cảm thấy hài lòng, chào từ biệt rời đi.
Khoảng thời gian tiếp theo khách điếm khôi phục yên bình như trước. Có thêm người, phân công tiểu nhị càng rõ ràng. Trương bá phụ trách mua hàng và xử lý chuyện vặt trong khách điếm, Chu Nguyệt phụ trách quét tước, Tiết Quan Hà gánh trọng trách một ngày ba bữa.
“Tiết ca, sáng nay ăn gì?” Chu Nguyệt xách theo một xô nước rót vào lu.
Tiết Quan Hà phấn chấn nói: “Có cháo thịt nạc, bánh rán hành và mấy dĩa dưa muối, thế nào?”
“Ôi ngon quá!”
Mấy ngày trước ăn bánh rán hành Chu Nguyệt còn nhớ mãi không quên. Thấy Tiết Quan Hà hôm nay khác thường, Chu Nguyệt không khỏi cười hỏi: “Có phải tối qua ngươi luyện ra được nội tức không?”
Nhắc tới cái này Tiết Quan Hà liền vui mừng ra mặt, hắn dẫu môi gật đầu: “Không sai, ta đã lĩnh ngộ được tâm pháp tầng thứ nhất, chính thức trở thành võ đồ, chỉ cần tiếp tục tu luyện rồi sẽ có một ngày ta sẽ trở thành đại hiệp!”
“Chưởng pháp luyện thế nào rồi?”
Tiết Quan Hà xấu hổ trả lời: “Còn đang trong quá trình tìm hiểu, nhưng ta cảm thấy bản thân dường như không có năng khiếu học chưởng pháp.”
Chu Nguyệt: “……”
Có đôi khi Chu Nguyệt thật sự hâm mộ Tiết ca, hắn có thể có nhiều lựa chọn như vậy. Chưởng pháp không thích hợp thì lại đổi một loại võ kỹ khác.
Phòng trên lầu ba.
Lục Kiến Vi ngồi ở trước gương trang điểm, không quên cùng hệ thống cò kè mặc cả.
“Tiểu Khách, dược liệu không thể rẻ hơn được sao?”
Hệ thống: “Không thể.”
Lục Kiến Vi than thở: “Cứ như vậy ta sẽ nhanh rỗng túi mất.”
Lần trước Tiết gia đưa tới lễ vật bái sư và phí nhập học, cộng thêm toàn bộ tài sản cá nhân của Lục Kiến Vi tổng cộng là một vạn lượng.
Lục Kiến Vi không chút do dự bỏ 5000 lượng mua Xuân Thu Dược Kinh, lại bỏ ra 1500 lượng mua Quyển Sương Đao.
Mua xong còn thừa 3000 lượng, nàng còn cho rằng mình sẽ giàu có một khoảng thời gian rất dài, ngàn lần không nghĩ tới Xuân Thu Dược Kinh lại là một cái hố nuốt tiền.
Tên gọi Dược Kinh, kỳ thực bao gồm y thuật, dược thuật cùng độc thuật.
Muốn học y thuật trước tiên phải bắt đầu tinh thông kinh mạch và huyệt vị con người, cần phải sắm mô hình con người có kèm theo công năng kiểm tra và chữa bài, đúng là tiện thật nên giá bán dù hơn một ngàn lượng nàng cũng chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.