Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 47: Chữa Bệnh

Võ Tam Mao

11/03/2023

Dịch: Lap Tran

----

"Thật sự là đồ tốt!"

Trần Triệt tán thưởng một câu.

Vừa rồi hắn chỉ ăn một chút mà đã cảm giác được thực lực gia tăng, nếu như ăn hết bốn viên này, hẳn là thực lực của hắn sẽ tăng thêm một đoạn dài!

Không thể không nói thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ.

Giờ khắc này, Trần Triệt có thêm chút kính sợ đối với thế giới này.

Tuy hắn nhờ Phệ Nguyên bình mới bước vào Thiết Cốt cảnh ở tuổi hai mươi.

Nhưng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chắc chắn ở đâu đó còn có võ giả Thiết Cốt cảnh trẻ hơn.

Cho nên hắn cần tiếp tục cố gắng tu luyện mới được, tuyệt đối không thể lười biếng.

"Về sau có thể mở ra trạng thái quá tải liền mở.

Còn ho khan... Mặc kệ thôi, quản người khác thấy thế nào, thực lực quan trọng nhất."

Trần Triệt đưa ra quyết định.

Trong lòng hắn biết rõ, nếu như trước đó hắn đã giác ngộ điều này thì mấy ngày nay không cần lo lắng khẩn trương rồi.

...

Sau nửa canh giờ.

Trong thư phòng của Vương Kính Minh.

Nhìn Trần Triệt phong trần mệt mỏi trở về, Vương Kính Minh cười nhạt nói: "Ra ngoài chặn người ta sao?"

"Đúng thế."

Trần Triệt đàng hoàng đáp.

"Chặn được không?"

"Không có ai."

"Quên đi, dù nói như thế nào thì Dương gia xem như xong, ngươi có thấy thoải mái?"

Vương Kính Minh cười hỏi.

"Thoải mái, đa tạ lão sư làm chủ cho học sinh."

Trần Triệt khom người thi lễ, nói lời cảm tạ xuất phát từ nội tâm.

"Ha ha, thế nào? Người đọc sách chúng ta vẫn còn có chút bản lãnh phải không?

Chỉ cần ta mở miệng, dù là đám mãng phu Tế Thế minh cũng phải cho chút mặt mũi."

Vương Kính Minh ngạo nghễ nói.

"Lão sư thật sự lợi hại!"

Trần Triệt phụ họa một câu.

Vương Kính Minh sợ Trần Triệt không biết sự lợi hại của hắn, lại bổ sung: "Ha ha, nếu như dùng đẳng cấp võ giả để tính thì ta xem như là một cao thủ Tiên Thiên cảnh."

"Lão sư không hổ là lão sư!"

Trần Triệt tâng bốc một câu.

Theo tu vi võ đạo tăng lên, hắn cũng hiểu thêm về phân chia cấp độ võ giả.

Khí Huyết cảnh, Đồng Bì cảnh, Thiết Cốt cảnh, Luyện Tạng cảnh, bốn cảnh giới đều thuộc về cảnh giớ Hậu Thiên.

Một võ giả sau khi khiến khí huyết trở nên mạnh mẽ, rèn luyện làn da, cường hóa xương cốt, tôi luyện ngũ tạng lục phủ còn có một đoạn thời gian tái tạo thân thể.

Trong thời gian này, thực lực mặc dù có gia tăng nhưng không rõ ràng, bởi vì khác biệt với Luyện Tạng cảnh nên các võ giả gọi là Quy Nhất cảnh.



Nếu như tái tạo thân thể thành công thì đại biểu cho triệt để thoát khỏi thân thể Hậu Thiên, thành tựu Tiên Thiên chi thể.

Bước vào Tiên Thiên cảnh, thực lực sẽ tăng lên dữ dội, thọ nguyên cũng tăng vọt.

Nghe nói có võ giả Tiên Thiên cảnh có thể sống hai trăm tuổi.

Võ giả cấp bậc này ở khắp Đại Hạ đều được xem là cường giả.

Theo Trần Triệt biết, ở Thạch Hỏa thành căn bản không có tồn tại cấp độ này.

...

Vương Kính Minh nghe hắn nói xong mới hài lòng cười một tiếng.

"Thế nào? Nguyện ý tiếp tục học sao?

Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi đi cầu một cầu một lão bằng hữu, sau đó sắp xếp cho ngươi vào thư viện Đại Hạ.

Không phải ngươi vẫn luôn muốn đi Kinh Thành sao? Đúng lúc nhân cơ hội này giải quyết chấp niệm."

"Hụ khụ khụ khụ khục khục..."

Nghe nói như thế, Trần Triệt trực tiếp ho khan.

Ho khan một lúc rồi hắn mới nói: "Lão sư, thật ra từ nhỏ người ta đã nhiều bệnh, cho nên mới muốn thông qua luyện võ để cường thân kiện thể.

Nhưng một năm gần đây bệnh của ta lại nặng hơn.

Nói như thế nào đây, chỉ cần một ngày không luyện võ ta sẽ ho khan rất nhiều..

Ta mơ hồ cảm giác chỉ có bước vào Tiên Thiên cảnh, triệt để thoát thai hoán cốt mới có thể trị tận gốc vấn đề này.

Còn chuyện đi thư viện Đại Hạ thì chờ ta chữa khỏi bệnh rồi nói sau.

Hiện tại ta thật sự không thể bận tâm chuyện khác."

Hắn biết vị lão sư này đã quyết tâm vun trồng hắn.

Không chỉ muốn đưa hắn tới thư viện Đại Hạ đọc sách mà còn muốn đưa hắn vào quan trường.

Nhưng vấn đề là hắn không tâm tư vì dân vì nước.

Một phương diện khác là sau chuyện của Dương gia, hắn có cảm giác xấu.

Nói tóm lại, đối với hắn mà nói thì hiện tại tới Kinh Thành sẽ rất mạo hiểm.

Lỡ như thật sự đụng tới chuyện kia, cả nhà đều phải xong đời.

"Thân thể ngươi có vấn đề sao? Đưa tay ra, ta bắt mạch cho ngươi."

Vương Kính Minh nhướng mày giơ tay.

Trần Triệt mở trạng thái quá tải, sau đó đưa tay đến trước mặt Vương Kính Minh.

Vương Kính Minh bắt mạch một lúc, lông mày nhíu chặt.

Thân thể Trần Triệt quả thật có chút suy nhược nhưng không nghiêm trọng, muốn nói là bệnh gì đó nhưng hắn lại nói không ra.

Đương nhiên, với tính cách hiếu thắng của mình thì hắn sẽ không nói không trị được.

Trầm ngâm một lát, Vương Kính Minh thả lỏng nói:

"Trần Triệt, chẳng qua là thân thể có chút suy nhược mà thôi, ngươi nghe ta, trong vòng một tháng, ta bảo đảm sẽ chữa trị tốt!"

"A?"

Trần Triệt có chút kinh ngạc.

Bệnh này còn có thể trị hết?

"Làm sao? Ngươi không tin! Hiện tại liền cho ngươi một toa thuốc!"

Vương Kính Minh kê đơn thuốc xong cũng không cho Trần Triệt xem, nhanh chóng đi ra ngoài rồi nhanh chóng trở lại.

"Ta đã để phòng bếp nấu thuốc, một lúc sau sẽ có mà uống, xem xem có hiệu quả hay không."



Vương Kính Minh bình tĩnh nói.

Đơn thuốc hắn kê cho Trần Triệt đều là thuốc bổ, không có tác dụng phụ.

Bất kể như thế nào thì khi thân thể suy nhược, bồi bổ một chút sẽ không sai.

Trần Triệt không phản bác được.

Llão sư này chỗ nào cũng tốt, chỉ là dễ tự ái.

Nếu không thì ngày đó cũng sẽ không từ chối nhận mình là học sinh trước mặt mọi người.

Sau đó hắn lại dùng cớ thu hộ vệ đưa mình về phủ đệ.

Làm rườm ra vậy cũng chỉ vì mặt mũi.

Chờ đợi trong chốc lát, nha hoàn phòng bếp đã nấu xong rồi đưa tới.

Trần Triệt uống một ngụm trước mặt Vương Kính Minh.

Nước thuốc vừa vào bụng liền một luồng năng lượng màu xanh lục dung nhập vào Phệ Nguyên bình.

"Là dược liệu lâu năm..."

Trần Triệt vô thức ngẩng đầu nhìn Vương Kính Minh.

"Lão sư, dược liệu trong này quá quý giá."

"Ngươi có thể cảm nhận được dược tính?"

Vương Kính Minh có chút kinh ngạc.

"Có thể là bệnh lâu thành quen đi."

Trần Triệt trả lời.

Năng lượng màu xanh lục phân làm ba, nói cách khác trong thang thuốc này có ba loại dược liệu.

Tuy nói rằng không phải ba cả ba đều là dược liệu lâu năm nhưng liều lượng lại không ít.

Nếu xét về giá trị thì một bát thuốc có khả năng trị giá trên một trăm lạng bạc.!

Vương Kính Minh khẽ gật đầu.

"Chuyện dược liệu ngươi không cần phải để ý, những năm gần đây mỗi khi đến một nơi đều sẽ có người đưa tặng ta.

Dù sao đại nho giống như ta sống nhiều thêm một ngày sẽ là một loại cống hiến đối với Đại Hạ.

Tích lũy nhiều năm nên ta có rất nhiều dược liệu, lấy ra một chút để ngươi bồi bổ thân không tính là gì."

"Lão sư, nhưng mà..."

Dược liệu lâu năm cực kỳ thưa thớt, có tiền cũng kông mua được, làm sao có thể dùng không hết chứ?

Hắn biết lão sư chỉ là muốn hắn yên tâm uống hết thuốc mà thôi.

"Ngươi nhìn ta làm gì, tranh thủ thời gian uống đi."

Vương Kính Minh khoát tay, một bộ không thèm quan tâm.

Trần Triệt chần chờ một chút nhưng vẫn uống một hơi cạn sạch.

Hắn sẽ không nói nhiều lời nữa, lặng lẽ khắc ghi phần tình nghĩa này vào trong lòng.

Thấy Trần Triệt uống hết, Vương Kính Minh cười một tiếng.

Tiểu tử này không phải loại người cổ hủ, hắn hết sức ưa thích.

"Uống thuốc xong rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai xem hiệu quả thế nào."

Trần Triệt gật đầu, đột nhiên nói: "Lão sư... Ta còn muốn nghe ngóng một chuyện."

"Chuyện gì?"

Trần Triệt dừng một chút, trầm giọng nói: "Không biết lão sư ngài có danh sách đại thần trong triều hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook