Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 19: Dự Định

Võ Tam Mao

11/03/2023

Dịch: Lap Tran

------

Đi trên đường, tâm tình Trần Triệt rất là phức tạp.

Trong loạn thế, người như cỏ rác.

Ở xã hội này, người bình thường thật sự là đang giãy giụa cầu sinh.

Khi biết chuyện xảy ra với cữu cữu, hắn càng khắc sâu đạo lý này.

Nhưng cũng chính bởi vì hoàn cảnh xã hội phức tạp nên càng làm nổi bật ra một ít tình cảm đáng ngưỡng mộ.

Tới thế giới này hơn một tháng, hắn sắp dung nhập hoàn toàn vào gia đình ở đây.

Hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm của mẫu thân, cũng biết cữu cữu luôn muốn bảo bọc mình.

Nếu như nói loạn thế là biển có sóng cả mãnh liệt̉, vậy thì ngôi nhà của bọn họ là chiếc thuyền lá nhỏ trên đại dương bao la, ba con người ba vận mệnh đã sớm buộc chặt chẽ với nhau.

"Chuyện cữu cữu nên giải quyết như thế nào đây?"

Trần Triệt khẽ thở dài.

Nghĩ một hồi, hắn chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp.

Chính là rời khỏi Thạch Hỏa thành, tìm một chỗ bắt đầu cuộc sống mới.

Còn những phương pháp khác. . . Đều không thể giải quyết vấn đề căn bản.

Bởi vì thói đời, khi một người một bị dán lên một nhãn hiệu nào đó, rất khó tẩy đi.

"Chờ ta mạnh hơn một chút, sẽ rời khỏi này."

Trần Triệt yên lặng đưa ra quyết định.

Thạch Hỏa thành quá nhỏ, cũng quá loạn, không phải chỗ sống lâu, rời nơi này cũng tốt.

Mặt khác. . . Còn có chấp niệm của mẫu thân.

Hắn vốn không có hứng thú đối với chuyện tìm phụ thân, nhưng nếu mẫu thân chấp nhất thì chờ khi đủ mạnh, hắn sẽ mang mẫu thân đi Kinh Thành một chuyến.

Mặc kệ phụ thân kia chết hay thế nào, ít nhất có thể giúp mẫu thân nhẹ lòng hơn.

Chờ giải quyết hết những chuyện này, tìm một nơi an ổn sinh sống. . . Thuận tiện cưới cho cữu cữu một cô vợ trẻ. . .

Còn mình thì yên tâm luyện võ, leo đến đỉnh của thế giới này.

Phải cảm nhận vẻ đẹp trên tuyệt đỉnh, rồi cảm nhận sự dịu dàng chân thật nhất mới không uổng công tới thế giới này một lần.

Nghĩ tới đây, lòng Trần Triệt không còn mờ mịt.

. . .

Nửa khắc đồng hồ sau.

Trần Triệt đi tới tiệm thuốc Lâm thị ở phố Quang vinh thịnh khu đông.

Năng lượng trong Phệ Nguyên bình không còn thừa bao nhiêu, hắn chuẩn bị mua chút dược liệu, giữ lại để bổ sung năng lượng cho Phệ Nguyên bình.

Chờ người hầu trong tiệm lấy dược liệu ra, chưởng quỹ tính toán rồi cười nói: "Khách quan, tổng cộng là mười lượng bạc."

"Cái gì?"

Âm lượng giọng của Trần Triệt tăng lên.

Nếu như hắn nhớ không lầm thì trước đó hắn mua chút dược liệu này chỉ hết năm lượng bạc thôi, mới qua mấy ngày mà tăng gấp đôi rồi?



Chưa nói đến phố Quang vinh thịnh này thuộc phạm vi thế lực Thiên Lang bang, hôm nay hắn mặc bang phục , theo lý thì chưởng quỹ nên giảm giá mới đúng.

Sao lại là mười lượng bạc đây?

Chưởng quỹ thấy Trần Triệt phản ứng như thế, cũng không bất ngờ, nhanh chóng cười làm lành nói: "Ngài không biết, ngày hôm trước ở ngoại thành có một đám Nhân trành tập kích dược viên Lâm gia, không chỉ hủy phần lớn dược liệu. . . Còn giết không ít người.

Lâm gia chúng ta là nhà cung ứng dược liệu lớn nhất Thạch Hỏa thành, mỗi lần dược viên bị hủy, giá cả được liệu trong Thạch Hỏa thành tự nhiên gia tăng. . .

Cũng chính là thấy ngài thuộc Thiên Lang bang nên ta mới lấy mười lượng bạc, nếu là những người khác, tối thiểu phải mười hai mười ba lượng."

"Thì ra là thế. . ."

Trần Triệt khẽ gật đầu, chỉ có thể chấp nhận giá tiền này.

Nhưng hôm nay hắn chỉ mang theo tám lượng, cho nên thiếu nợ hai lượng còn lại.

"Chưởng quỹ, ngày mai ta sẽ mang cho ngươi hai lượng còn lại, ta là Thiên Lang bang Lang Nha đường Trần Triệt, sẽ không thiếu tiền của ngươi."

Trần Triệt xuất ra tất cả bạc đặt ở trên quầy rồi nói.

Chưởng quỹ nhận bạc cười nói: "Tốt, uy tín của Thiên Lang bang ta vẫn có thể tin được."

Nói xong hắn cúi người lấy một quyển sách dưới quầy, nói với Trần Triệt nói: "Chắc hẳn ngươi là người luyện võ nha?

Nếu có lúc ra khỏi thành, còn xin giúp Lâm gia chúng ta lưu ý thêm mấy loại dược liệu được đánh dấu trên đây.

Dược viên Lâm gia bị hủy, mấy loại dược liệu này trở nên càng khan hiếm hơn, miễn là tìm tới mấy loại dược liệu này, Lâm gia ta nguyện ý ra giá cao thu mua."

Trần Triệt nghe xong nhận lấy quyển sách.

Có Phệ Nguyên bình, đời này của hắn được định trước là sẽ liên quan đến dược liệu.

Thực tế, nếu như ở bên ngoài gặp được dược liệu, tám chín phần mười không nhận ra.

Cho nên kiến thức về phương diện này hắn cần bổ sung một chút.

"Được rồi, ta nhớ kỹ."

Trần Triệt nhét quyển sách vào trong ngực, sau đó cầm dược liệu rời đi.

. . .

"Một phần dược liệu mười lượng bạc, về sau không biết còn tăng giá hay không. . .

Buổi chiều mua thêm một phần nữa.

Vậy thì tốn hai mươi lượng bạc."

Trần Triệt yên lặng tính toán.

Trương Nhược Viễn cho hắn năm mươi lượng bạc, mấy ngày nay hắn mua thịt mãnh thú hết mười lượng, bây giờ lại cần hai mươi lượng bạc mua thuốc, nháy mắt liền mất hơn phân nửa. . .

Trương Nhược Viễn không thể đưa bạc đến đây trong thời gian ngắn nữa.

Còn hoa hồng bang phái chia, còn phải chờ hai mươi ngày nữa mới phát xuống.

Phải nghĩ biện pháp kiếm thêm một chút mới được.

. . .

Chạng vạng tối về đến nhà.

Cữu cữu luyện võ trong sân, mẫu thân Vương Nhu vừa giặt áo vừa quán thâu cho hắn tư tưởng nam nhân nhất định phải thành gia lập nghiệp.

"Mẹ, cữu cữu, ta trở về."



Trần Triệt tiến vào sân nhỏ lên tiếng chào nói.

Vương Chấn nghe vậy lập tức ngừng lại, cao giọng nói: "Thay quần áo khác tới luận bàn với ta!"

Mặc dù tiếng nói chuyện rất lớn nhưng Trần Triệt lại có thể nhận ra trong ánh mắt hắn có sự chột dạ.

Mấy ngày nay mình từng mấy lần nói bóng nói nói gió hỏi thăm hắn vì sao không muốn cưới vợ nhưng hắn đều tránh không đáp.

Mấy ngày trước phần lớn thời gian mình đều đi cùng hắn cho nên hắn biết rõ mình cũng không có tìm những người khác nghe ngóng.

Nhưng hôm nay khác. . .

"Tốt!"

Trần Triệt lên tiếng, sau đó liền xoay người tiến vào phòng mình.

Trong khoảnh khắc xoay người, hắn bắt được vẻ mặt như trút được gánh nặng của cữu cữu.

"Ai. . ."

Trần Triệt cảm giác có chút bất đắc dĩ.

Nam nhân chính là như vậy. . .

Bên ngoài gặp chỗ khó hoặc là ăn khổ gì đó, nếu như người trong nhà giúp không được thì phần lớn đều lựa chọn giấu trong lòng, yên lặng chịu đựng.

Cữu cữu cũng không ngoại lệ.

Hắn có thể hiểu được tâm tình của cữu cữu cho nên quyết định giả bộ như không biết.

. . .

Thay quần áo xong, Trần Triệt đi vào trong sân luận bàn với Vương Chấn.

So với lần thứ nhất, hiện tại hắn đã hoàn toàn thành thạo điêu luyện.

Đây là trong tình huống hắn cố gắng áp chế lực đạo ngang với cữu cữu.

Luận bàn khoảng nửa canh giờ, Vương Chấn lui sang một bên, cầm một cái khăn lông trên cọc treo đồ lau mồ hôi.

"Không đánh, tiểu tử ngươi đã mạnh hơn ta."

Nửa canh giờ qua hắn rõ ràng cảm giác được cháu trai đang nhường hắn.

Khi quyền cước va chạm, hắn cũng có thể cảm giác được một cách rõ ràng, cường độ thân thể Trần Triệt ở trên hắn.

Vậy còn luận bàn làm gì nữa?

Sở dĩ hắn muốn luận bàn với cháu trai là vì giúp cháu mình gia tăng năng lực thực chiến, hiện tại tốt rồi, biến thành cháu trai giúp hắn tăng năng lực thực chiến.

Trần Triệt thu tay, đột nhiên nói: "Cữu cữu, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Chuyện gì?"

Tay Vương Chấn khẽ run lên, đồng thời vô thức liếc nhìn Vương Nhu, hình như có chút căng thẳng.

"Người Thiên Lang bang chúng ta làm sao kiếm thêm thu nhập, có con đường nào cố định sao?"

Trần Triệt hỏi.

Vương Chấn nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.

Thì ra là chuyện này. . .

"Đường khẩu khác thì ta không biết, võ giả Khí Huyết cảnh đường khẩu chúng ta thông thường đều chọn một ngày trong tháng lập đội nhận nhiệm vụ để kiếm chút tiền.

Nếu có lập đội, ta sẽ gọi ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook