Chương 12: Gia Đình
Võ Tam Mao
11/03/2023
Dịch: Lap Tran
----
Sau khi về đến nhà, Trần Triệt bắt đầu an tâm luyện công.
Ngày lại ngày trôi qua, nháy mắt đã nửa một tháng.
Không khác hắn dự đoán bao nhiêu, theo phương án của hắn, quán rượu của Trương Nhược Viễn tăng thêm rất nhiều khách, nói là đông như trẩy hội cũng không quá.
Trương Nhược Viễn cũng biết hắn thiếu tiền nên nửa tháng nay đã liên tục đưa tới mười lăm lượng bạc, đồng thời ghi chép đầy đủ.
. . .
Đêm nay.
Trần Triệt lại thu đồ Trương Nhược Viễn sai người đưa tới.
Cầm về nhà mở ra xem, bên trong ngoại trừ năm lượng bạc cùng bản ghi chép còn có thêm một phong thư.
"Trần huynh, thấy chữ như mặt. . ."
Trần Triệt mượn ánh trăng để đọc.
Trong thư, đầu tiên là nói đến vấn đề nhà ở trong nội thành.
Bởi vì gần đây ngoại thành có Nhân trành làm loạn cho nên giá nhà nội thành tăng cao, Trương Nhược Viễn còn tận lực tìm kiếm.
Sau đó, hắn biểu đạt tâm tình vui vẻ khi mua may bán đắt cùng lòng cảm kích đối với Trần Triệt.
Cuối cùng hắn còn viết một chút triển vọng trong tương lai.
Sau khi xem xong, Trần Triệt xếp lại.
Hơn nửa tháng trôi qua, hắn đã đã nhìn ra cách đối nhân xử thế của Trương Nhược Viễn, đúng là người biết làm ăn.
Như hắn biết mình thiếu tiền, thế là thường hay chia tiền ra gửi cho mình.
Còn gửi thêm bản ghi chép hàng tháng.
Trước là quan tâm bằng hữu, sau là tính sổ sách rõ ràng.
Cách làm này khiến người ta cảm giác rất thoải mái.
Nhưng những dòng cuối cùng lại khiến cho hắn có chút lo lắng.
Trương Nhược Viễn có ý muốn mở rộng mặt tiền cửa hàng, muốn phục chế hình thức kinh doanh đến những sản nghiệp khác của Trương gia . . .
Thậm chí còn hỏi thăm trong tạp thư có phương pháp kinh doanh loại hình khác hay không.
Rất rõ ràng, Trương Nhược Viễn bị kích phát hùng tâm, muốn làm một vố lớn.
Trần Triệt cũng rất muốn kiếm tiền nhưng hắn hết sức tỉnh táo.
Hiện tại hắn với Trương Nhược Viễn là cá nhân hợp tác, phạm vi hợp tác cũng giới hạn ở quán rượu và quán trà, cho nên vẫn thoải mái.
Nếu như mở rộng phạm vi hợp tác, vậy đối tượng hợp tác cũng sẽ từ Trương Nhược Viễn chuyển biến thành toàn bộ Trương gia.
Đây là chuyện gần như không thể tránh khỏi.
Đến lúc đó Trương gia có thể phân cho hắn ba phần lợi nhuận sao?
Không có khả năng.
Đừng nói là chút lời, không có trực tiếp muốn mạng của hắn đã không tệ rồi.
Dù sao hắn chỉ là một thư sinh nghèo ngoại thành mà thôi.
. . .
"Ta phải trở nên càng mạnh hơn mới được."
Trần Triệt tự nói với mình.
Giờ khắc này, hắn không thể kìm lòng mà nghĩ đến La Hùng kia.
La Hùng là võ giả Thiết Cốt cảnh, vì lôi kéo hắn, Trương gia không tiếc bỏ ra một đứa con gái.
Nếu hắn có thực lực như vậy, còn cần kiêng kỵ sao?
. . .
Nghĩ tới đây, hắn liền muốn luyện công, thế là hắn dứt khoát lộn vòng qua cửa sổ vào trong sân.
Dưới ánh trăng, hắn cởi áo ngoài, lộ ra một thân cơ bắp cân đối.
Bởi vì rất ít phơi nắng cho nên da rất trắng, cực kỳ giống mấy tiểu thịt tươi kiếp trước.
Đi đến góc sân nhỏ, Trần Triệt tiện tay nhấc khối đá nặng trăm cân bỏ kéo đến giữa sân, bắt đầu luyện tập Phách Sơn chưởng.
Từ ba ngày trước, hắn đã chấm dứt tu luyện Thổ nạp pháp.
Hiện tại tại dưới trạng thái quá tải, khi vận chuyển Thổ nạp pháp không còn ho khan.
Sức lực thì hắn cũng vượt xa tiêu chuẩn một cánh tay nâng tạ đá trăm cân.
. . .
"Sau Khí Huyết cảnh là Đồng Bì cảnh. . . Muốn bước vào Đồng Bì cảnh cần có công pháp cao cấp hơn."
Trần Triệt vừa luyện tập Phách Sơn chưởng vừa âm thầm cân nhắc.
Thật ra võ giả Đồng Bì cảnh ở Thạch Hỏa thành cũng không tính là tệ.
Nếu như đi tòng quân, trực tiếp vào cấp Thập phu trưởng, một tháng có khả năng lĩnh năm sáu lượng bạc quân lương.
Nếu muốn kiếm càng nhiều tiền, võ giả Đồng Bì cảnh có thể gia nhập bang phái, làm một tiểu đầu mục.
Cũng có thể đi đến đại gia tộc làm hộ viện, không chỉ bao ăn bao ở, còn vô cùng nhàn nhã.
Phần lớn võ giả Đồng Bì cảnh ở Thạch Hỏa thành đều ở trong nội thành, một nhà không lo lắng ăn mặc.
. . .
Luyện đến nửa đêm, Trần Triệt về phòng ngủ thật say.
Lại ba ngày trôi qua.
Hôm nay Trần Triệt ra ngoài mua sắm, còn chưa vào đến nhà nhỏ thì bên trong nhà có tiếng cười truyền ra.
Nghe được âm thanh có chút quen thuộc, Trần Triệt liền vui vẻ!
"Cữu cữu ra rồi!"
Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vàng bước nhanh.
. . .
Trong nhà nhỏ.
Vương Chấn nhìn người ngoại sinh trước mắt, luôn cảm giác có chỗ nào khác khác trước kia.
Nhưng cụ thể là chỗ nào thì hắn lại không nói ra được.
"Chẳng lẽ là bởi vì đổ máu nên khí chất thay đổi rồi?"
Vương Chấn thầm nghĩ.
Trên thực tế, hắn vừa ra ngoài liền đi hỏi tin tức về Lưu Nhị Cẩu.
Nhưng không nghĩ tới chính là Lưu Nhị Cẩu đã chết hơn nửa tháng.
Điều càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là đi vào nhà tỷ tỷ, tỷ tỷ lại nói cho hắn biết Lưu Nhị Cẩu kia do người ngoại sinh này giết, hơn nữa còn không bị quan phủ điều tra ra.
"Người đọc sách hung ác lên liền không còn chuyện cho người luyện võ chúng ta."
Vương Chấn âm thầm thổn thức.
"Cữu cữu, ngươi ở bên trong không chịu khổ sao?"
Trần Triệt để đồ trong tay xuống rồi lập tức dò hỏi.
"Ta có thể có chuyện gì?
Chỉ tốn thêm chút bạc thôi."
Vương Chấn cười nói.
Thấy Trần Triệt xúc động, không nén được sự vui mừng, trong lòng của hắn cảm thấy ấm áp.
Trà trộn vào bang phái nhiều năm như vậy, hắn gặp quá nhiều chuyện u ám.
Cho nên mỗi một bước đều như giẫm trên băng mỏng, sợ ý chút liền vạn kiếp bất phục.
Chỉ có trong nhà tỷ tỷ hắn mới có thể bỏ xuống tất cả sự đề phòng.
Tỷ tỷ và cháu trai là hai thân nhân duy nhất, cũng là hai người thật lòng quan tâm đến hắn, tin tưởng hắn.
Nếu không thì loại chuyện như giết người này, sao có thể dễ dàng nói cho hắn biết?
"Thế đạo này càng ngày càng loạn. . . Nhưng dù như thế nào, ta đều phải bảo vệ tỷ tỷ và cháu trai thật tốt."
Vương Chấn âm thầm thề với lòng.
. . .
"Cữu cữu, ta muốn gia nhập Thiên Lang bang!"
Trần Triệt đột nhiên mở miệng nói.
Nghe thế, mặt Vương Chấn cứng đờ, Vương Nhu cũng ngây ngẩn cả.
Một lát sau, Vương Chấn mới trả lời: "Có thể, nhưng Thiên Lang bang ta không thiếu sư gia."
"Ta không làm sư gia."
Trần Triệt lắc đầu.
Hắn sớm suy nghĩ kỹ, đối với hắn mà nói, đường tắt thu hoạch được công pháp cao cấp nhanh nhất là gia nhập Thiên Lang bang.
"Vậy. . ."
Vương Chấn có chút không bình tĩnh nổi.
Trần Triệt giải thích: "Cữu cữu, nói ra có thể ngươi không tin, trong khoảng thời gian này ta tu luyện bản Thổ nạp pháp ngươi lưu lại, vậy mà có chút thành tựu. . . Sức lực tăng trưởng rất nhiều.
Rất có thể ta là kỳ tài luyện võ!"
"Kỳ tài luyện võ?"
Vương Chấn nghe được sửng sốt, sau đó hắn nhìn về phía tỷ tỷ Vương Nhu.
Vương Nhu bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp lời: "Trong khoảng thời gian này Triệt Nhi ăn nhiều cơm hơn. . ."
Không đợi Vương Chấn nghĩ rõ ràng, Trần Triệt nói thẳng: "Cữu cữu, ngươi vào trong sân, ta để ngươi cảm nhận một chút."
Vương Chấn nghe vậy cũng có chút hiếu kỳ, lúc này theo Trần Triệt vào trong sân.
Chờ hai người đứng vững, hắn đưa bàn tay ra cười nói: "Như vậy đi, ngươi toàn lực đánh ta một quyền thử, để ta xem ngươi mạnh đến mức nào."
----
Sau khi về đến nhà, Trần Triệt bắt đầu an tâm luyện công.
Ngày lại ngày trôi qua, nháy mắt đã nửa một tháng.
Không khác hắn dự đoán bao nhiêu, theo phương án của hắn, quán rượu của Trương Nhược Viễn tăng thêm rất nhiều khách, nói là đông như trẩy hội cũng không quá.
Trương Nhược Viễn cũng biết hắn thiếu tiền nên nửa tháng nay đã liên tục đưa tới mười lăm lượng bạc, đồng thời ghi chép đầy đủ.
. . .
Đêm nay.
Trần Triệt lại thu đồ Trương Nhược Viễn sai người đưa tới.
Cầm về nhà mở ra xem, bên trong ngoại trừ năm lượng bạc cùng bản ghi chép còn có thêm một phong thư.
"Trần huynh, thấy chữ như mặt. . ."
Trần Triệt mượn ánh trăng để đọc.
Trong thư, đầu tiên là nói đến vấn đề nhà ở trong nội thành.
Bởi vì gần đây ngoại thành có Nhân trành làm loạn cho nên giá nhà nội thành tăng cao, Trương Nhược Viễn còn tận lực tìm kiếm.
Sau đó, hắn biểu đạt tâm tình vui vẻ khi mua may bán đắt cùng lòng cảm kích đối với Trần Triệt.
Cuối cùng hắn còn viết một chút triển vọng trong tương lai.
Sau khi xem xong, Trần Triệt xếp lại.
Hơn nửa tháng trôi qua, hắn đã đã nhìn ra cách đối nhân xử thế của Trương Nhược Viễn, đúng là người biết làm ăn.
Như hắn biết mình thiếu tiền, thế là thường hay chia tiền ra gửi cho mình.
Còn gửi thêm bản ghi chép hàng tháng.
Trước là quan tâm bằng hữu, sau là tính sổ sách rõ ràng.
Cách làm này khiến người ta cảm giác rất thoải mái.
Nhưng những dòng cuối cùng lại khiến cho hắn có chút lo lắng.
Trương Nhược Viễn có ý muốn mở rộng mặt tiền cửa hàng, muốn phục chế hình thức kinh doanh đến những sản nghiệp khác của Trương gia . . .
Thậm chí còn hỏi thăm trong tạp thư có phương pháp kinh doanh loại hình khác hay không.
Rất rõ ràng, Trương Nhược Viễn bị kích phát hùng tâm, muốn làm một vố lớn.
Trần Triệt cũng rất muốn kiếm tiền nhưng hắn hết sức tỉnh táo.
Hiện tại hắn với Trương Nhược Viễn là cá nhân hợp tác, phạm vi hợp tác cũng giới hạn ở quán rượu và quán trà, cho nên vẫn thoải mái.
Nếu như mở rộng phạm vi hợp tác, vậy đối tượng hợp tác cũng sẽ từ Trương Nhược Viễn chuyển biến thành toàn bộ Trương gia.
Đây là chuyện gần như không thể tránh khỏi.
Đến lúc đó Trương gia có thể phân cho hắn ba phần lợi nhuận sao?
Không có khả năng.
Đừng nói là chút lời, không có trực tiếp muốn mạng của hắn đã không tệ rồi.
Dù sao hắn chỉ là một thư sinh nghèo ngoại thành mà thôi.
. . .
"Ta phải trở nên càng mạnh hơn mới được."
Trần Triệt tự nói với mình.
Giờ khắc này, hắn không thể kìm lòng mà nghĩ đến La Hùng kia.
La Hùng là võ giả Thiết Cốt cảnh, vì lôi kéo hắn, Trương gia không tiếc bỏ ra một đứa con gái.
Nếu hắn có thực lực như vậy, còn cần kiêng kỵ sao?
. . .
Nghĩ tới đây, hắn liền muốn luyện công, thế là hắn dứt khoát lộn vòng qua cửa sổ vào trong sân.
Dưới ánh trăng, hắn cởi áo ngoài, lộ ra một thân cơ bắp cân đối.
Bởi vì rất ít phơi nắng cho nên da rất trắng, cực kỳ giống mấy tiểu thịt tươi kiếp trước.
Đi đến góc sân nhỏ, Trần Triệt tiện tay nhấc khối đá nặng trăm cân bỏ kéo đến giữa sân, bắt đầu luyện tập Phách Sơn chưởng.
Từ ba ngày trước, hắn đã chấm dứt tu luyện Thổ nạp pháp.
Hiện tại tại dưới trạng thái quá tải, khi vận chuyển Thổ nạp pháp không còn ho khan.
Sức lực thì hắn cũng vượt xa tiêu chuẩn một cánh tay nâng tạ đá trăm cân.
. . .
"Sau Khí Huyết cảnh là Đồng Bì cảnh. . . Muốn bước vào Đồng Bì cảnh cần có công pháp cao cấp hơn."
Trần Triệt vừa luyện tập Phách Sơn chưởng vừa âm thầm cân nhắc.
Thật ra võ giả Đồng Bì cảnh ở Thạch Hỏa thành cũng không tính là tệ.
Nếu như đi tòng quân, trực tiếp vào cấp Thập phu trưởng, một tháng có khả năng lĩnh năm sáu lượng bạc quân lương.
Nếu muốn kiếm càng nhiều tiền, võ giả Đồng Bì cảnh có thể gia nhập bang phái, làm một tiểu đầu mục.
Cũng có thể đi đến đại gia tộc làm hộ viện, không chỉ bao ăn bao ở, còn vô cùng nhàn nhã.
Phần lớn võ giả Đồng Bì cảnh ở Thạch Hỏa thành đều ở trong nội thành, một nhà không lo lắng ăn mặc.
. . .
Luyện đến nửa đêm, Trần Triệt về phòng ngủ thật say.
Lại ba ngày trôi qua.
Hôm nay Trần Triệt ra ngoài mua sắm, còn chưa vào đến nhà nhỏ thì bên trong nhà có tiếng cười truyền ra.
Nghe được âm thanh có chút quen thuộc, Trần Triệt liền vui vẻ!
"Cữu cữu ra rồi!"
Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vàng bước nhanh.
. . .
Trong nhà nhỏ.
Vương Chấn nhìn người ngoại sinh trước mắt, luôn cảm giác có chỗ nào khác khác trước kia.
Nhưng cụ thể là chỗ nào thì hắn lại không nói ra được.
"Chẳng lẽ là bởi vì đổ máu nên khí chất thay đổi rồi?"
Vương Chấn thầm nghĩ.
Trên thực tế, hắn vừa ra ngoài liền đi hỏi tin tức về Lưu Nhị Cẩu.
Nhưng không nghĩ tới chính là Lưu Nhị Cẩu đã chết hơn nửa tháng.
Điều càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là đi vào nhà tỷ tỷ, tỷ tỷ lại nói cho hắn biết Lưu Nhị Cẩu kia do người ngoại sinh này giết, hơn nữa còn không bị quan phủ điều tra ra.
"Người đọc sách hung ác lên liền không còn chuyện cho người luyện võ chúng ta."
Vương Chấn âm thầm thổn thức.
"Cữu cữu, ngươi ở bên trong không chịu khổ sao?"
Trần Triệt để đồ trong tay xuống rồi lập tức dò hỏi.
"Ta có thể có chuyện gì?
Chỉ tốn thêm chút bạc thôi."
Vương Chấn cười nói.
Thấy Trần Triệt xúc động, không nén được sự vui mừng, trong lòng của hắn cảm thấy ấm áp.
Trà trộn vào bang phái nhiều năm như vậy, hắn gặp quá nhiều chuyện u ám.
Cho nên mỗi một bước đều như giẫm trên băng mỏng, sợ ý chút liền vạn kiếp bất phục.
Chỉ có trong nhà tỷ tỷ hắn mới có thể bỏ xuống tất cả sự đề phòng.
Tỷ tỷ và cháu trai là hai thân nhân duy nhất, cũng là hai người thật lòng quan tâm đến hắn, tin tưởng hắn.
Nếu không thì loại chuyện như giết người này, sao có thể dễ dàng nói cho hắn biết?
"Thế đạo này càng ngày càng loạn. . . Nhưng dù như thế nào, ta đều phải bảo vệ tỷ tỷ và cháu trai thật tốt."
Vương Chấn âm thầm thề với lòng.
. . .
"Cữu cữu, ta muốn gia nhập Thiên Lang bang!"
Trần Triệt đột nhiên mở miệng nói.
Nghe thế, mặt Vương Chấn cứng đờ, Vương Nhu cũng ngây ngẩn cả.
Một lát sau, Vương Chấn mới trả lời: "Có thể, nhưng Thiên Lang bang ta không thiếu sư gia."
"Ta không làm sư gia."
Trần Triệt lắc đầu.
Hắn sớm suy nghĩ kỹ, đối với hắn mà nói, đường tắt thu hoạch được công pháp cao cấp nhanh nhất là gia nhập Thiên Lang bang.
"Vậy. . ."
Vương Chấn có chút không bình tĩnh nổi.
Trần Triệt giải thích: "Cữu cữu, nói ra có thể ngươi không tin, trong khoảng thời gian này ta tu luyện bản Thổ nạp pháp ngươi lưu lại, vậy mà có chút thành tựu. . . Sức lực tăng trưởng rất nhiều.
Rất có thể ta là kỳ tài luyện võ!"
"Kỳ tài luyện võ?"
Vương Chấn nghe được sửng sốt, sau đó hắn nhìn về phía tỷ tỷ Vương Nhu.
Vương Nhu bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp lời: "Trong khoảng thời gian này Triệt Nhi ăn nhiều cơm hơn. . ."
Không đợi Vương Chấn nghĩ rõ ràng, Trần Triệt nói thẳng: "Cữu cữu, ngươi vào trong sân, ta để ngươi cảm nhận một chút."
Vương Chấn nghe vậy cũng có chút hiếu kỳ, lúc này theo Trần Triệt vào trong sân.
Chờ hai người đứng vững, hắn đưa bàn tay ra cười nói: "Như vậy đi, ngươi toàn lực đánh ta một quyền thử, để ta xem ngươi mạnh đến mức nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.