Chương 31: Thu Hoạch
Võ Tam Mao
11/03/2023
Biên: Lap Tran
----
"Ngân phiếu tám trăm lượng. . . Một trăm lượng bạc, hai muoi lượng hoàng kim, tổng là một ngàn một trăm hai."
"Thịt mãnh thú khô, hai trăm cân, trị giá bốn trăm lượng."
"Nội giáp, hai bộ, trị giá một trăm lượng."
"Ba kiện binh khí, trị giá một trăm năm mươi lượng."
"Ba cây dược liệu, trị giá ba trăm lượng."
"Bốn bản bí tịch, không biết trị giá."
"Một số tơ lụa."
. . .
Chạng vạng tối, Trần Triệt đưa hết lễ vật về nhà, sau đó thống kê, cho ra một con số kinh người.
Những lễ vật này trị giá hơn hai ngàn lượng!
Căn cứ theo lời Triệu Đồng nói, lúc trước Từ Phong làm đường chủ chỉ thu được lễ vật trị giá một trăm lạng bạc ròng, không thể so sánh với mình.
Có hai ngàn lượng bạc này làm vốn, nếu mình nguyện ý sinh con, về sau nói không chừng đều có thể phát triển thành một gia tộc nhỏ.
Đương nhiên, trong lòng hắn rất rõ ràng, những người này đưa nhiều lễ vật như vậy đều là hướng về phía Tế Thế minh.
Về sau nên gia nhập Tế Thế minh hay không?
Nhưng sâu trong nội tâm hắn có chút không nguyện ý.
Tế Thế minh, tên nghe giống như muốn cứu vớt thế giới.
Hắn không có rảnh rỗi vậy.
Hắn chỉ muốn tìm chỗ tốt, bình yên sinh sống.
Nhưng hiện tại có chỗ tốt, ngu sao không cầm.
Ngược lại người ta ôm tâm tư đánh bạc tới, mà đánh bạc thì có thua có thắng, rất bình thường.
Hai ngàn lượng tuy nhiều nhưng chia ra mấy chục nhà thì còn nhiều nữa.
Những gia tộc kia không đến mức vì chút tiền này mà gây phiền toái cho hắn.
. . .
"Cữu cữu, ngươi cầm lấy chút này."
Kiểm kê lễ vật xong, Trần Triệt lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Vương Chấn.
Tuy nói hắn tu luyện tiêu hao rất lớn nhưng hắn không phải người không có cách cục.
Từ Đồng Bì cảnh bước vào Thiết Cốt cảnh, độ khó tăng lên nhiều lần.
Rất nhiều võ giả tầm thường cả một đời đều không thể vào Thiết Cốt cảnh.
Cả võ giả thiên tài như La Hùng trong tình huống dư dả tài nguyên cũng phải bỏ ra mấy năm.
Dù hắn có Phệ Nguyên bình tại thân e là cũng phải tốn mấy tháng.
Muốn tốn ít thời gian hơn thì hắn phải mở trạng thái quá tải suốt mười hai canh giờ mỗi ngày.
Chuyện này không thực tế.
Trong khoảng thời gian gia nhập Thiên Lang bang, hắn kiếm được không ít tiền nhưng tình huống trong nhà cũng không cải thiện bao nhiêu.
Đồ dùng trong nhà vẫn đồ dọn từ nhà cũ tới, cữu cữu và mẫu thân cũng không có mấy bộ quần áo ra dáng.
Nếu như không phải hạ quyết tâm về sau phải rời khỏi Thạch Hỏa thành này, hắn hận không thể nhanh chóng mua lại căn nhà, sau đó trang trí thật tốt.
"Cái này. . . Nhiều quá."
Vương Chấn nhìn ngân phiếu năm mươi lượng trong tay, có chút xấu hổ.
Trần Triệt khoát tay áo.
"Chỗ này không nhiều? Cữu cữu, về sau nên ăn một chút, tranh thủ sớm ngày bước vào Đồng Bì cảnh, tranh một ghế đường chủ.
Hôm nay thu chút tơ lụa.
Ngày mai chúng ta đi may mấy bộ quần áo mới.
Còn nữa, nhà này quá đơn sơ, ngày mai trang trí thêm chút."
Nói thật, nếu không phải lo lắng cữu cữu bị người khác nhớ thương, hắn còn muốn phân cho cữu cữu vài món binh khí, áo giáp.
"Được. . . Được."
Vương Chấn tiếp nhận ngân phiếu, trong lúc nhất thời có chút thổn thức.
Cháu trai này trưởng thành quá nhanh, không biết đến cùng là lấy được cơ duyên gì?
Người khác không biết rõ nhưng hắn biết.
Cháu trai đã sớm bước vào Đồng Bì cảnh, nếu không thì sao có thể đánh chết Từ Phong?
Hôm nay cũng không ít người lấy lòng hắn, thậm chí còn muốn giới thiệu cho hắn một cô nương.
Nhưng hắn rõ ràng, những người kia muốn thông qua hắn tiếp cận cháu trai.
Vì không muốn mang đến phiền phức cho cháu trai, hôm nay gặp vài người xong liền trốn đi.
. . .
Trở lại phòng, Trần Triệt lấy bốn bản bí tịch ra.
Bốn bản bí tịch đều là bản chép tay, có hai quyển quyền pháp, một bản thân pháp, cùng với một bản bí tịch đặc thù tên là 《 Ám Khí Bách Giải 》.
Hai quyển quyền pháp rất phổ thông, công dụng gần giống Phách Sơn chưởng, hắn không cần luyện.
Còn thân pháp, hiện tại đang tu luyện U Ảnh bộ, cho nên cũng không cần.
Điều làm cho hắn cảm thấy hứng thú nhất vẫn là 《 Ám Khí Bách Giải 》.
《 Ám Khí Bách Giải 》 không chỉ giới thiệu đủ loại thủ pháp ném ám khí, còn ghi chép kỹ càng vài phương pháp luyện chế ám khí.
Trần Triệt mở trạng thái quá tải, nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ bản bí tịch này.
Học được thủ pháp ám khí, hắn có được năng lực tấn công từ xa, thực lực tổng hợp được tăng lên một mảng lớn.
Học ám khí xong, giết người cũng thuận tiện.
Ở gần đánh chết một người, ít nhiều đều sẽ lưu lại dấu vết, còn dùng ám khí thì sẽ không có vấn đề như vậy.
. . .
Xem bí tịch xong, Trần Triệt lại lấy ra một bộ nội giáp rồi mặc vào người.
So với nội giáp da heo trước đó, bộ nội giáp này có chất lượng tốt hơn nhiều.
Tiếp theo, hắn bắt đầu suy nghĩ tới mấy món binh khí.
Binh khí bình thường rất khó phá vỡ phòng ngự của võ giả Đồng Bì cảnh nhưng mấy món binh khí này khác biệt.
"Đợt này xem như lấy súng hơi đổi pháo."
Trần Triệt có chút mừng rỡ.
. . .
Đêm khuya.
Trần Triệt tránh trong phòng, vừa ho khan vừa khập khiễng tu luyện U Ảnh bộ, còn vẫy vẫy tay sưng vù luyện thủ pháp ám khí.
Cũng chỉ có thời điểm nửa đêm một thân một mình hắn mới có thể ở trạng thái quá tải đồng thời tu luyện ba bản bí tịch.
Nếu giữa ban ngày, sợ là sẽ dẫn tới vô số người vây xem.
"Về sau ban ngày đi ngủ, ban đêm luyện công."
Trần Triệt yên lặng đưa ra quyết định.
Làm đường chủ, về sau hắn cũng không cần ra ngoài nhiều.
Ban ngày, hắn hoàn toàn tự do sắp xếp thời gian.
Vì không để mọi người chú ý quá mức, ban ngày đi ngủ, ban đêm luyện công đối với hắn mà nói là lựa chọn tốt nhất.
. . .
Bất tri bất giác, Trần Triệt đã luyện đến rạng sáng, năng lượng trong Phệ Nguyên bình cũng tiêu hao sạch sẽ.
Trong nhà còn có một chút dược liệu bình thường, nhưng hắn thấy vẫn nên lấy một cây sâm già mà Lâm gia đưa ra dùng.
Trước kia hắn dùng phương thuốc cố định bổ sung năng lượng cho Phệ Nguyên bình.
Dược liệu trong phương thuốc đều được hắn tỉ mỉ chọn lựa, là mấy loại có giá cao nhất trong nhóm dược liệu bình thường.
Loại dược liệu quý giá thế này, hắn chưa bao giờ thử qua.
"Nếu sâm này có hiệu quả bình thường. . . Vậy liền bán đổi thành dược liệu thông thường.
Ngược lại ta cũng không phải thật sự bị suy nhược, dùng loại thuốc quá bổ này cũng không có bao nhiêu tác dụng."
Ôm ý nghĩ như vậy, Trần Triệt dùng đoản đao cắt một miếng sâm nhỏ rồi nhét vào trong miệng, sau đó nuốt xuống.
Miếng sâm nhỏ vào bụng, hắn không có cảm giác đặc biệt gì, giống như chưa ăn gì cả.
"Chẳng lẽ dược liệu lâu năm không khác dược liệu bình thường bao nhiêu?"
Lòng Trần Triệt lộp bộp một tiếng.
Đúng lúc này, có một luồng năng lượng mỏng manh tiến vào Phệ Nguyên bình.
Cảm ứng được luồng năng lượng này, hắn không khỏi sững sờ.
Hắn đã bổ sung năng lượng cho Phệ Nguyên bình mấy chục lần rồi, mỗi lần nuốt dược liệu, năng lượng chui vào Phệ Nguyên bình đều có màu trắng.
Nhưng năng lượng hôm nay. . . Lại là màu xanh nhạt.
----
"Ngân phiếu tám trăm lượng. . . Một trăm lượng bạc, hai muoi lượng hoàng kim, tổng là một ngàn một trăm hai."
"Thịt mãnh thú khô, hai trăm cân, trị giá bốn trăm lượng."
"Nội giáp, hai bộ, trị giá một trăm lượng."
"Ba kiện binh khí, trị giá một trăm năm mươi lượng."
"Ba cây dược liệu, trị giá ba trăm lượng."
"Bốn bản bí tịch, không biết trị giá."
"Một số tơ lụa."
. . .
Chạng vạng tối, Trần Triệt đưa hết lễ vật về nhà, sau đó thống kê, cho ra một con số kinh người.
Những lễ vật này trị giá hơn hai ngàn lượng!
Căn cứ theo lời Triệu Đồng nói, lúc trước Từ Phong làm đường chủ chỉ thu được lễ vật trị giá một trăm lạng bạc ròng, không thể so sánh với mình.
Có hai ngàn lượng bạc này làm vốn, nếu mình nguyện ý sinh con, về sau nói không chừng đều có thể phát triển thành một gia tộc nhỏ.
Đương nhiên, trong lòng hắn rất rõ ràng, những người này đưa nhiều lễ vật như vậy đều là hướng về phía Tế Thế minh.
Về sau nên gia nhập Tế Thế minh hay không?
Nhưng sâu trong nội tâm hắn có chút không nguyện ý.
Tế Thế minh, tên nghe giống như muốn cứu vớt thế giới.
Hắn không có rảnh rỗi vậy.
Hắn chỉ muốn tìm chỗ tốt, bình yên sinh sống.
Nhưng hiện tại có chỗ tốt, ngu sao không cầm.
Ngược lại người ta ôm tâm tư đánh bạc tới, mà đánh bạc thì có thua có thắng, rất bình thường.
Hai ngàn lượng tuy nhiều nhưng chia ra mấy chục nhà thì còn nhiều nữa.
Những gia tộc kia không đến mức vì chút tiền này mà gây phiền toái cho hắn.
. . .
"Cữu cữu, ngươi cầm lấy chút này."
Kiểm kê lễ vật xong, Trần Triệt lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Vương Chấn.
Tuy nói hắn tu luyện tiêu hao rất lớn nhưng hắn không phải người không có cách cục.
Từ Đồng Bì cảnh bước vào Thiết Cốt cảnh, độ khó tăng lên nhiều lần.
Rất nhiều võ giả tầm thường cả một đời đều không thể vào Thiết Cốt cảnh.
Cả võ giả thiên tài như La Hùng trong tình huống dư dả tài nguyên cũng phải bỏ ra mấy năm.
Dù hắn có Phệ Nguyên bình tại thân e là cũng phải tốn mấy tháng.
Muốn tốn ít thời gian hơn thì hắn phải mở trạng thái quá tải suốt mười hai canh giờ mỗi ngày.
Chuyện này không thực tế.
Trong khoảng thời gian gia nhập Thiên Lang bang, hắn kiếm được không ít tiền nhưng tình huống trong nhà cũng không cải thiện bao nhiêu.
Đồ dùng trong nhà vẫn đồ dọn từ nhà cũ tới, cữu cữu và mẫu thân cũng không có mấy bộ quần áo ra dáng.
Nếu như không phải hạ quyết tâm về sau phải rời khỏi Thạch Hỏa thành này, hắn hận không thể nhanh chóng mua lại căn nhà, sau đó trang trí thật tốt.
"Cái này. . . Nhiều quá."
Vương Chấn nhìn ngân phiếu năm mươi lượng trong tay, có chút xấu hổ.
Trần Triệt khoát tay áo.
"Chỗ này không nhiều? Cữu cữu, về sau nên ăn một chút, tranh thủ sớm ngày bước vào Đồng Bì cảnh, tranh một ghế đường chủ.
Hôm nay thu chút tơ lụa.
Ngày mai chúng ta đi may mấy bộ quần áo mới.
Còn nữa, nhà này quá đơn sơ, ngày mai trang trí thêm chút."
Nói thật, nếu không phải lo lắng cữu cữu bị người khác nhớ thương, hắn còn muốn phân cho cữu cữu vài món binh khí, áo giáp.
"Được. . . Được."
Vương Chấn tiếp nhận ngân phiếu, trong lúc nhất thời có chút thổn thức.
Cháu trai này trưởng thành quá nhanh, không biết đến cùng là lấy được cơ duyên gì?
Người khác không biết rõ nhưng hắn biết.
Cháu trai đã sớm bước vào Đồng Bì cảnh, nếu không thì sao có thể đánh chết Từ Phong?
Hôm nay cũng không ít người lấy lòng hắn, thậm chí còn muốn giới thiệu cho hắn một cô nương.
Nhưng hắn rõ ràng, những người kia muốn thông qua hắn tiếp cận cháu trai.
Vì không muốn mang đến phiền phức cho cháu trai, hôm nay gặp vài người xong liền trốn đi.
. . .
Trở lại phòng, Trần Triệt lấy bốn bản bí tịch ra.
Bốn bản bí tịch đều là bản chép tay, có hai quyển quyền pháp, một bản thân pháp, cùng với một bản bí tịch đặc thù tên là 《 Ám Khí Bách Giải 》.
Hai quyển quyền pháp rất phổ thông, công dụng gần giống Phách Sơn chưởng, hắn không cần luyện.
Còn thân pháp, hiện tại đang tu luyện U Ảnh bộ, cho nên cũng không cần.
Điều làm cho hắn cảm thấy hứng thú nhất vẫn là 《 Ám Khí Bách Giải 》.
《 Ám Khí Bách Giải 》 không chỉ giới thiệu đủ loại thủ pháp ném ám khí, còn ghi chép kỹ càng vài phương pháp luyện chế ám khí.
Trần Triệt mở trạng thái quá tải, nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ bản bí tịch này.
Học được thủ pháp ám khí, hắn có được năng lực tấn công từ xa, thực lực tổng hợp được tăng lên một mảng lớn.
Học ám khí xong, giết người cũng thuận tiện.
Ở gần đánh chết một người, ít nhiều đều sẽ lưu lại dấu vết, còn dùng ám khí thì sẽ không có vấn đề như vậy.
. . .
Xem bí tịch xong, Trần Triệt lại lấy ra một bộ nội giáp rồi mặc vào người.
So với nội giáp da heo trước đó, bộ nội giáp này có chất lượng tốt hơn nhiều.
Tiếp theo, hắn bắt đầu suy nghĩ tới mấy món binh khí.
Binh khí bình thường rất khó phá vỡ phòng ngự của võ giả Đồng Bì cảnh nhưng mấy món binh khí này khác biệt.
"Đợt này xem như lấy súng hơi đổi pháo."
Trần Triệt có chút mừng rỡ.
. . .
Đêm khuya.
Trần Triệt tránh trong phòng, vừa ho khan vừa khập khiễng tu luyện U Ảnh bộ, còn vẫy vẫy tay sưng vù luyện thủ pháp ám khí.
Cũng chỉ có thời điểm nửa đêm một thân một mình hắn mới có thể ở trạng thái quá tải đồng thời tu luyện ba bản bí tịch.
Nếu giữa ban ngày, sợ là sẽ dẫn tới vô số người vây xem.
"Về sau ban ngày đi ngủ, ban đêm luyện công."
Trần Triệt yên lặng đưa ra quyết định.
Làm đường chủ, về sau hắn cũng không cần ra ngoài nhiều.
Ban ngày, hắn hoàn toàn tự do sắp xếp thời gian.
Vì không để mọi người chú ý quá mức, ban ngày đi ngủ, ban đêm luyện công đối với hắn mà nói là lựa chọn tốt nhất.
. . .
Bất tri bất giác, Trần Triệt đã luyện đến rạng sáng, năng lượng trong Phệ Nguyên bình cũng tiêu hao sạch sẽ.
Trong nhà còn có một chút dược liệu bình thường, nhưng hắn thấy vẫn nên lấy một cây sâm già mà Lâm gia đưa ra dùng.
Trước kia hắn dùng phương thuốc cố định bổ sung năng lượng cho Phệ Nguyên bình.
Dược liệu trong phương thuốc đều được hắn tỉ mỉ chọn lựa, là mấy loại có giá cao nhất trong nhóm dược liệu bình thường.
Loại dược liệu quý giá thế này, hắn chưa bao giờ thử qua.
"Nếu sâm này có hiệu quả bình thường. . . Vậy liền bán đổi thành dược liệu thông thường.
Ngược lại ta cũng không phải thật sự bị suy nhược, dùng loại thuốc quá bổ này cũng không có bao nhiêu tác dụng."
Ôm ý nghĩ như vậy, Trần Triệt dùng đoản đao cắt một miếng sâm nhỏ rồi nhét vào trong miệng, sau đó nuốt xuống.
Miếng sâm nhỏ vào bụng, hắn không có cảm giác đặc biệt gì, giống như chưa ăn gì cả.
"Chẳng lẽ dược liệu lâu năm không khác dược liệu bình thường bao nhiêu?"
Lòng Trần Triệt lộp bộp một tiếng.
Đúng lúc này, có một luồng năng lượng mỏng manh tiến vào Phệ Nguyên bình.
Cảm ứng được luồng năng lượng này, hắn không khỏi sững sờ.
Hắn đã bổ sung năng lượng cho Phệ Nguyên bình mấy chục lần rồi, mỗi lần nuốt dược liệu, năng lượng chui vào Phệ Nguyên bình đều có màu trắng.
Nhưng năng lượng hôm nay. . . Lại là màu xanh nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.