Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 27: U Ảnh Bộ

Võ Tam Mao

11/03/2023

Biên: Lap Tran

----

"Huyền Nguyên chưởng, U Ảnh bộ. . ."

Nhìn thấy hai bản bí tịch này, lòng Trần Triệt vui vẻ.

Từ khi hắn luyện võ đến nay, thật sự thực chiến chỉ có hai lần.

Một lần đánh giết Lưu A Cẩu, một lần đánh giết Từ Phong.

Mặc dù hai lần đều thành công đánh giết đối phương nhưng có phần đánh lén.

Nếu chính diện ra tay, có lẽ hắn có thể thắng nhưng chưa hẳn có thể đánh giết.

Mấu chốt nhất là hắn còn khiếm khuyết trên phương diện tốc độ.

Huyền Nguyên chưởng là một môn chưởng pháp, không đề cập tới cũng được.

Nhưng U Ảnh bộ là bí tịch thân pháp, đúng lúc có thể để bù đắp sự thiếu hụt của hắn.

. . .

Thấy Trần Triệt nhìn chằm chằm hai bản bí tịch, Triệu Đồng cười nhạt nói: "Trần lão đệ, hai bản bí tịch này trông có chút cũ kỹ, hẳn là do Từ đường chủ cất giữ, ta cảm thấy nên nộp cho bang chủ."

Trần Triệt còn chưa lên tiếng, Triệu Đồng đột nhiên giọng: "Nhưng Trần lão đệ có thể lấy về sao chép một phần, đưa bang chủ chậm một ngày cũng không quan trọng."

"Ta đây từ chối thì bất kính."

Trần Triệt cũng không có khách khí, trực tiếp nhét U Ảnh bộ vào trong ngực.

Hai người lại tìm tòi một lúc, xác nhận không lộ chút sơ hở mới rời gian phòng.

. . .

Chuyện sau đó Trần Triệt không có xen vào.

Lúc mọi người vội vàng xử lý hậu sự cho Từ Phong, hắn trốn trong một góc yên lặng lật xem U Ảnh bộ.

Dưới trạng thái quá tải, hắn chỉ tốn một khắc đồng hồ để ghi nhớ tất cả nội dung bên trong.

U Ảnh bộ là một bí tịch né tránh dịch chuyển trong chiến đấu, ngoại trừ nhanh chóng còn có một đặc điểm, đó chính là quỷ dị khó lường.

Theo lời giải thích trên bí tịch, thân pháp tiểu thành liền có thể làm ra một ít động tác né tránh mà người thường không cách nào tưởng tượng, sau kh8 đại thành thì như bóng ma, xuất quỷ nhập thần.

"Khụ khụ khụ. . ."

Trần Triệt mở ra trạng thái quá tải, dựa theo phương pháp trên bí tịch tu luyện thử.

Không nằm ngoài dự đoán, bàn chân của hắn nhanh chóng sưng phồng lên.

"Không sai! Coi như không tệ!"

Trần Triệt có chút hài lòng.

Đánh giết Từ Phong, hắn tổng cộng thu được một trăm hai mươi lượng bạc cùng một bản bí tịch thân pháp, vốn đã hao hết ngân lượng cùng thịt khô giờ lại có thể đầy tràn.

Nhưng hắn biết rõ, đây chỉ là tiền của phi nghĩa, không thể lâu dài, muốn ổn định kiếm tiền cần dựa vào những biện pháp khác.

"Một tên đường chủ Từ Phong vậy mà để dành được hai trăm bảy mươi lượng bạc. . . Còn chưa tính đến trong nhà hắn, cùng với tiêu hao khi hắn luyện võ thường ngày.

Đường chủ Lang Nha đường thật là một chức vị béo mập nha. . ."

Nhớ lại những của cải của Từ Phong, Trần Triệt có chút tâm động, hận không thể lập tức chạy đến trước mặt Phùng Đại Xuyên để lệ thực lực Đồng Bì cảnh.

Nhưng càng nghĩ hắn càng muốn gạt đi ý nghĩ này.



Trước đó, lúc Phùng Đại Xuyên kiểm tra thi thể Từ Phong hình như hoài nghi La Hùng Hắc Hổ bang, chắc là hiện tại đã đi gây sự với La Hùng.

La Hùng là con trai độc nhất của bang chủ Hắc Hổ bang, tìm hắn gây sự tương đương với tìm gây phiền toái cho Hắc Hổ bang.

Nói cách khác mấy ngày nay Hắc Hổ bang và Thiên Lang bang sẽ có chút ma sát.

Lúc này Trần Triệt hắn nhảy ra, chẳng phải sẽ làm chim đầu đàn?

Làm không tốt sẽ dẫn tới một đám võ giả Đồng Bì cảnh Hắc Hổ bang tới khiêu chiến, đánh mặt của hắn.

Hắn cũng không sợ, nhưng vấn đề là trong nhận thức của những người khác, hắn vừa bước vào Đồng Bì cảnh, không có lý do mạnh như vậy.

"Nhịn thêm. . ."

Trần Triệt âm thầm tính toán.

. . .

Sự tình phát triển không khác hắn tưởng tượng lắm.

Ngày thứ hai, La Hùng bị một người thần bí đánh trọng thương.

Cùng lúc đó, toàn bộ Thiên Lang bang cũng bắt đầu đề cao cảnh giác, một bộ muốn chiến với Hắc Hổ bang.

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua, trải qua mấy lần xung đột quy mô nhỏ, một gia tộc lớn nào đo trong nội thành đứng ra hoa giải, lúc này hai bang mới yên tĩnh trở lại.

Chờ gió êm sóng lặng hoàn toàn, Trần Triệt mang mấy người Lang Nha đường ra khỏi thành tìm thảo dược.

Qua vài ngày sau, Trần Triệt một thân một mình đi tới tổng đà Thiên Lang bang.

. . .

"Trần ca, đến tìm bang chủ sao?"

Hai người gác cổng tổng đà thấy Trần Triệt, vui vẻ đón lấy.

Trong lòng Trần Triệt có chút thổn thức.

Trước đó cữu cữu mang mình đến, hai người này rất hờ hững.

Hiện tại. . . Lập tức thấy sự chênh lệch

Đây là biến hóa do danh vọng mang tới.

Nói thật, lúc trước hắn không nghĩ tới, chẳng qua là mạo hiểm cứu giúp Triệu Đồng, vậy mà sau đó mang đến cho hắn danh vọng lớn như thế.

Chỉ có thể nói rõ thế giới này quá ít người tốt.

Cho nên đột nhiên xuất hiện một người liền trở nên hiếm có.

"Bang chủ ở bên trong à?"

Trần Triệt dò hỏi.

"Ở trong, nhưng không luyện công."

Một người trả lời.

"Ừ, ta biết rồi."

Trần Triệt gật đầu, sau đó đi vào tổng đà.

Trong tổng đà cũng có phòng thuộc về bang chủ, lớn hơn phòng của đường chủ nhiều.

Trần Triệt đứng ngoài gõ cửa một cái.

"Bang chủ, là ta, Trần Triệt."



"Vào đi."

Trong phòng có tiếng Phùng Đại Xuyên vang lên.

Trần Triệt nghe xong mới đẩy cửa vào.

Trong phòng ngoại trừ Phùng Đại Xuyên còn có một nam tử trung niên để ria mép.

Người này tên là Hồ Tài, trước kia cũng là người đọc sách, bây giờ làm quân sư Thiên Lang bang, Phùng Đại Xuyên có chút tín nhiệm hắn.

Trước khi Trần Triệt tới đã báo cáo chuyện mình đột phá Đồng Bì cảnh cho Hồ Tài, đồng thời nhét cho hắn mười lượng bạc.

Giờ phút này thấy Hồ Tài khẽ gật đầu với mình, trong lòng của hắn an ổn hơn.

"Ta nghe nói ngươi bước vào Đồng Bì cảnh rồi?"

Phùng Đại Xuyên ngẩng đầu, mặt không biểu tình.

"Hồi bẩm bang chủ. . . Đệ tử đã bước vào Đồng Bì cảnh, thật sự là may mắn."

Trần Triệt khiêm tốn nói.

Sắc mặt Phùng Đại Xuyên vẫn không có biến hóa gì.

"Vận khí của bản thân cũng là một loại thực lực, năm nay ngươi mới hai mươi tuổi nha?

Ngươi biết hai mươi tuổi trở thành võ giả Đồng Bì cảnh tại Thạch Hỏa thành có ý nghĩa như thế nào sao?"

"Điều này. . ."

Trần Triệt tỏ vẻ mờ mịt.

Phùng Đại Xuyên tiếp tục nói: "Mang ý nghĩa ngươi đã bước vào hàng ngũ võ giả thiên tài hàng đầu Thạch Hỏa thành, chỉ cần ta truyền tin tức này ra ngoài, các thế lực lớn sẽ lập tức chạy theo ngươi như vịt."

Trần Triệt không chút nghĩ ngợi, tranh thủ thời gian cúi đầu cung kính nói: "Nếu ngày đó không phải bang chủ thu lưu, sao đệ tử có thể có hôm nay?

Bang chủ yên tâm, mặc kệ thế lực khác mời chào đệ tử thế nào, đệ tử đều không sẽ dao động.

Trong lòng đệ tử cũng sớm đã coi Thiên Lang bang là thành nhà của mình!"

"Ừ."

Phùng Đại Xuyên nghe xong nở nụ cười.

"Bây giờ cần phần Điệp Lãng công Thiết Cốt cảnh sao?"

"Đúng vậy bang chủ."

Trần Triệt bình tĩnh đáp nhưng trong lòng lộp bộp một tiếng.

Hắn nhưng nhớ rõ lúc trước cữu cữu mang mình đi gặp Phùng Đại Xuyên từng nói, Phùng Đại Xuyên có tính cách keo kiệt, về sau muốn thu hoạch được công pháp Thiết Cốt cảnh e là cần phải trả giá không nhỏ.

Mặc dù hắn đã có cả bộ Điệp Lãng công nhưng dù thế nào cũng cần phối hợp diễn một chút.

"Ai. . ."

Phùng Đại Xuyên đột nhiên thở dài, vẻ mặt có chút buồn.

"Ngươi không biết. . . Điệp Lãng công này có lai lịch đặc thù, lúc trước sư môn quy định không thể truyền nguyên bộ Điệp Lãng công cho người ngoài.

Trước đó ta truyền cho Từ Phong là bởi vì hắn là nghĩa tử của ta. . ."

Phùng Đại Xuyên còn chưa nói hết thì Trần Triệt đột nhiên quỳ một chân.

"Hài nhi bái kiến nghĩa phụ!"

Vừa nghe xong, Phùng Đại Xuyên vốn đang vuốt râu ra vẻ sâu lắng liền sững sờ, râu trong tay bị giật đứt một sợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook