Ta Thật Sự Là Tra Thụ

Chương 4: Mèo mướp cam

Nhĩ Đích Vinh Quang

13/01/2023

Nói xong câu nói kia, Chu Hòa Thiên liền nổi giận đùng đùng đi mất, Trì Chiếu nhìn bóng dáng của hắn, chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

Tiết này là “Nền tảng tư tưởng và đạo đức và tu dưỡng pháp lý”, giảng viên vừa tới, các bạn học không có mấy cái nghiêm túc ngồi nghe, Trì Chiếu là người đã học qua môn này, cũng không có tâm tư nghe giảng bài.

(*là một khóa học bắt buộc công khai trong các trường đại học ở TQ. – baidu)

Hắn đang hướng về hệ thống tìm kiếm đồng minh.

“Người này quá là nóng tính đi, tôi cũng đâu có làm chuyện gì thương thiên hại lí, cậu ta sao phải nguyền rủa tôi?”

Hệ thống: “……”

【Cậu ta không nguyền rủa cậu, lời cậu ta nói là thật. Học trưởng kia, Đoạn Ba, hắn là Thái Tử gia nhà họ Đoạn, người thừa kế tương lai của Đoạn gia, thế lực Đoạn gia với Lý gia tám lạng nửa cân, chọc hắn tuyệt đối không có kết cục tốt.】

Trì Chiếu không cho là đúng: “Vậy thì đã thế nào, tôi cũng là người thừa kế Lý gia đấy.”

【…… Đại ca à, cậu là giả, người ta là hàng thật giá thật.】

Trì Chiếu trầm mặc: “Vậy cậu cảm thấy tôi phải làm sao bây giờ?”

【Cậu đừng hỏi tôi mãi, đây là nhiệm vụ của cậu, bây giờ cậu đã là Thích Nguyên, cậu phải cố gắng sắm vai Thích Nguyên cho tốt, Thích Nguyên có tính cách thế nào, cậu ta sẽ làm ra lựa chọn thế nào, cậu tự suy nghĩ một chút đi.】

Trì Chiếu nhớ lại cuộc đời Thích Nguyên một lần, tự hỏi một lát, hắn trả lời: “Cậu ta căn bản sẽ không từ chối lời mời của tên Đoạn Ba kia, cậu ta sẽ bằng mặt không bằng lòng, vừa đắp nặn hình tượng ngoan ngoãn hiền lành trước mặt Lý Nhất Hàn vừa mắt đi mày lại với Đoạn Ba.”

【Được đó nhóc, tự nhiên lại thông minh lên rồi.】

Trì Chiếu như suy tư gì đó gật đầu: “Có phải tôi nên gọi lại cho cậu ta không?”

Tuy bản thân Trì Chiếu không thích mấy chỗ ăn chơi đó, nhưng bây giờ hắn phải hoàn thành nhiệm vụ, nghĩ tới hoàn thành nhiệm vụ rồi hắn lại nhận được thêm 10 giá trị thành công, hắn cảm thấy, thôi thì cứ hy sinh một chút đi.

【Không cần, sau khi cậu tắt điện thoại Đoạn Ba đã cười lạnh ba tiếng, hiện tại đang cân nhắc nên giáo huấn cậu như thế nào đấy.】

Nghe hệ thống nói, Trì Chiếu còn tưởng mình sẽ gặp cảnh giống như trên phim truyền hình, bị giáo bá mang vào phòng vệ sinh, giáo bá tà mị điên cuồng chỉ ngón tay một cái, đàn em của hắn sẽ nhét đầu Trì Chiếu vào bồn cầu.

……

Sự thật là, cho đến khi tan học về tới nhà, cũng chưa có người nào tới tìm hắn.

Hiệp ước của Lý Nhất Hàn với Thích Nguyên kéo dài 5 năm, trong vòng 5 năm này, ăn ở của Thích Nguyên đều do Lý gia phụ trách, mỗi tháng Lý Nhất Hàn sẽ cho hắn số tiền nhất định, chờ đến 5 năm sau hiệp ước kết thúc, Lý Nhất Hàn lại tính cho hắn một số tiền rời đi nữa, sau đó, hai người có thể đường ai nấy đi.

Trong thời gian này, Thích Nguyên chỉ cần tham dự một ít trường hợp cần người thừa kế tham dự, như đại hội cổ đông, từ thiện, tiệc tối, cuộc họp báo vân vân, thời gian còn lại hắn không cần làm gì hết, vô cùng thư thái.

Trước mắt Thích Nguyên chỉ lộ mặt trong hai ba buổi tụ hội trong Lý gia, còn phần lớn mọi người chỉ biết Lý Nhất Hàn nhận một người con nuôi, còn tính toán bồi dưỡng con nuôi thành người thừa kế, nhưng không biết đứa con nuôi ấy trông như thế nào, lại tên gọi là gì.



Trì Chiếu từ tàu điện ngầm đi ra, chậm rì rì đi bộ về nhà. Đi học có người đưa, bởi vì không có thời gian cố định nên lúc tan học hắn cho tài xế về rồi, tự mình chen trên giao thông công cộng về nhà.

Đây là một khu biệt thự nghỉ dưỡng, bên cạnh còn có một cái công viên, Trì Chiếu đi từ đường bên công viên đi tới. Qua một khu vực, Trì Chiếu chớp chớp mắt, đột nhiên dừng lại.

Hắn không có biểu tình gì, cẩn thận nghe âm thanh mỏng manh kia, theo âm thanh tìm kiếm, chỉ chốc lát hắn liền kéo được một bé mèo mướp cam mới sinh không lâu ra từ trong bụi cỏ.

Trì Chiếu tức khắc kinh ngạc: “Nhỏ như vậy, nó bò vào bằng đường nào chứ, mèo mẹ đâu?”

Tìm mọi nơi, không phát hiện còn có sự có mặt của con mèo khác, Trì Chiếu ngồi xổm trên mặt đất, cảm thấy vô cùng khó khăn. Thời tiết càng ngày càng lạnh, mèo con nhỏ thế này ở lại đây chắc chắn sống không nổi, nhưng nếu hắn ôm mèo đi…… Lỡ đâu Lý Nhất Hàn không đồng ý nuôi thì làm sao bây giờ?

Cũng khá hiếm thấy, bé mèo con này không sợ người, đã hơn năm giờ chiều rồi, gió đêm lạnh lẽo thổi bay khắp trời, mèo con sợ lạnh, rụt rụt vào lòng Trì Chiếu, cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay Trì Chiếu, nó ngẩng đầu, dùng lỗ tai mình cọ cọ.

Tim Trì Chiếu lập tức bị xúc cảm lông xù xù, mềm như bông này bắt lấy, hắn nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai, cuối cùng cũng quyết tâm, ôm mèo lên.

Cẩn thận bế nó trên tay, hắn vuốt vuốt lông mèo con, lẩm bẩm: “Ngoan nha, anh mang em về nhà, trong nhà anh còn có một đại ca ca nữa, về nhà rồi em nhất định phải ra sức bán manh, như vậy mới có cơ hội được ở lại biết chưa.”

(*Bán manh: tỏ vẻ dễ thương)

Mèo con đương nhiên nghe không hiểu tiếng người, nhưng nghe thấy Trì Chiếu đang phát ra âm thanh nên nó cũng cố mà phụ họa một tiếng, nghe được tiếng meo meo mỏng manh kia, Trì Chiếu cao hứng: “Đây là đồng ý rồi đúng không? Đi đi đi, về nhà anh cho em uống sữa bò.”

Hệ thống vây xem toàn bộ quá trình: “……”

Ôm mèo con trong lòng, bước chân của Trì Chiếu đều nhẹ nhàng sung sướng hơn vừa rồi vài phần, hắn không nhận ra, có một chiếc xe đậu ở ven đường, chờ tới khi hắn lại đi tiếp mới chậm rãi lăn bánh.

Lý Nhất Hàn còn có một căn nhà gần công ty, mọi ngày hắn đều ở chỗ đó, nhưng nhớ đến lời thỉnh cầu của Thích Nguyên vào ngày hôm qua, Lý Nhất Hàn nghĩ nghĩ, đúng lúc công việc hôm nay không nhiều, có thể về xem hắn. Ai ngờ trên đường về nhà liền thấy được một màn này.

Rolls-Royce đen nhanh chóng lướt qua Trì Chiếu, Lý Nhất Hàn nhìn thiếu niên không ngừng thu nhỏ trong kính chiếu hậu, thần sắc ngày càng khó nắm bắt.

Trước khi Trì Chiếu về đến nhà, hắn đặt mèo con vào ba lô mình đeo trên vai, hắn vốn muốn trộm đưa mèo con trên lầu, tự mình nuôi trước vài hôm, chờ Lý Nhất Hàn trở về lại xin chỉ thị của hắn sau. Nhưng mới vừa vào cửa chưa được hai bước hắn đã thấy Lý Nhất Hàn tựa lưng bên quầy bar uống nước.

Trì Chiếu ngẩn ra, lập tức nói lắp: “Ngài, ngài ngài Lý, sao ngài lại về rồi?”

Lý Nhất Hàn nhướng mày: “Đây là nhà của tôi, tôi không thể về sao?”

“Ha ha.” Trì Chiếu cười gượng hai tiếng: “Đương nhiên có thể, ngài làm gì cứ làm đi, tôi lên lầu trước.”

Nói xong hắn lập tức chạy, nhưng khi hắn sắp đi qua Lý Nhất Hàn, người nọ lại thong thả ung dung giơ tay, chuẩn xác tóm lấy ba lô hắn, Trì Chiếu bị bắt phanh lại, còn chưa kịp quay đầu đã nghe Lý Nhất Hàn hỏi: “Sao ba lô cậu còn biết động đậy vậy?”

Xuất quân bất lợi rồi……

Trì Chiếu đau đớn kịch liệt nghĩ, thuận tiện lấy mèo con ở trong ba lô đã bị ngợp tới không chịu nổi ra, hắn im lặng một hồi, nhỏ giọng nói: “Tôi nhặt được ở ven đường, nó bị nhốt trong bụi cỏ, chắn là đã lạc mất mèo mẹ.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu, mím môi nhìn Lý Nhất Hàn.

Biểu tình của Trì Chiếu cùng mèo con gần như giống hệt nhau, đều là cái loại tội nghiệp đáng thương, ngài còn không cần chúng ta thì ngài chính là tên bại hoại, Lý Nhất Hàn cầm ly nước, ngón tay khẽ nhúc nhích, thần sắc lại thờ ơ: “Muốn nuôi mèo?”



Hai mắt Trì Chiếu lập tức sáng rỡ: “Đúng đúng, ngài yên tâm, nó ăn uống tiêu tiểu mọi thứ đều do tôi phụ trách, tuyệt đổi không gây thêm phiền phức cho ngài!”

Lý Nhất Hàn rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi mặt Trì Chiếu, tiện đà dừng lại trên mèo con, nửa ngày sau, hắn mới nâng mắt nhìn Trì Chiếu lần nữa: “Tôi cho cậu nuôi mèo thì tôi được lợi gì?”

Trì Chiếu sửng sốt: “Nhất định phải có lợi sao?”

“Đương nhiên.” Giọng Lý Nhất Hàn mát lạnh như nước suối, vô cùng dễ nghe: “Tôi là người làm ăn, người làm ăn không có lợi không dậy sớm, chắc cậu từng nghe câu này rồi đúng không.”

Trì Chiếu nghĩ nghĩ: “Nó có thể chơi với ngài.”

“Tôi không thích chơi.”

“Nó có thể cho ngài sờ.”

“…… Tôi không có hứng thú với những sinh vật có lông.”

Tác dụng của mèo con cũng chỉ có mấy thứ này, Trì Chiếu còn định nói nó có thể gia tăng hạnh phúc cho Lý Nhất Hàn, nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Nhất Hàn, phỏng chừng hắn còn có thể trả lời ngược lại một câu tôi không cần hạnh phúc cũng nên. Trầm mặc nửa ngày, Trì Chiếu đành dò hỏi: “Vậy ngài muốn cái gì? Ngài tùy tiện nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thôi.”

Có thứ gì Lý Nhất Hàn không có sao, nhưng thứ hắn muốn, Thích Nguyên cũng không cho được, bác Trương ở một bên lau đồ trưng bày, cảm thấy câu Thích Nguyên nói là một câu vô nghĩa.

Nhưng Lý Nhất Hàn đánh giá Trì Chiếu từ trên xuống dưới, từ từ mở miệng: “Hạng nhất khối.”

Trì Chiếu nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”

“Tổng thành tích cuối kỳ xếp nhất khối, tích điểm bốn trăm trở lên, cậu sẽ được nuôi mèo.”

Trì Chiếu sửng sốt nửa ngày: “Nhưng mà cuối kỳ là tháng 1, vậy trước khi tới cuối kỳ thì sao đây?”

Lý Nhất Hàn đặt ly xuống quầy bar: “Cứ nuôi trước đi, nếu không đạt được thành tích này thì cậu có thể say goodbye với nó.”

Nói rồi, Lý Nhất Hàn hơi hơi mỉm cười: “Yên tâm, tôi sẽ để bác Trương giúp nó tìm một nhà trong sạch.”

Trì Chiếu: “……”

Quá độc ác đi, nuôi vài tháng khẳng định sẽ nuôi ra cảm tình, nếu đến lúc đó còn bị mang đi thì không phải hắn đau lòng chết sao?

Nhấc chân dài lên, Lý Nhất Hàn ung dung rời đi, Trì Chiếu ngơ ngác nhìn bác Trương ngồi một bên giả bộ lau đồ trang trí, bày ra biểu cảm nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.

Bác Trương buông công việc trên tay ra, đi đến bên Trì Chiếu, moi hết cõi lòng nửa ngày, rốt cuộc nghĩ ra một câu an ủi: “Không sao, thiếu gia, cậu không cần áp lực quá, cùng lắm thì tôi dẫn mèo về nhà mình vậy, thế thì cậu có nhớ nó cũng có thể tới thăm lúc nào cũng được.”

……

Quá đáng, không thể đặt chút lòng tin vào chỉ số thông minh với năng lực học tập của hắn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thật Sự Là Tra Thụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook