Ta Thay Tân Nương Minh Hôn Với Quỷ
Chương 11: Tìm Cách
Tang Kiều
03/05/2023
Đêm lạnh như nước, tiết khí âm u kéo theo mây mờ che kín nửa vầng trăng, ở bên hồ có rất đông người đứng trông về nam nhân đang bị trói đứng,
sắc mặt ai nấy đều âm trầm, nhất là Mễ Ngân phu nhân, tâm tư còn lạnh
hơn cả bầu trời đêm, cảm xúc đen tối trong mắt không rõ.
Quán Lệ Mễ Ngân trước giờ coi trọng tôn nghiêm, thậm chí có thể chết vì nó nên khi đối diện với tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám lừa gạt và giẫm đạp tôn nghiêm của bà, thật hận không thể nhai xương nuốt sống hắn.
Chiêu Tử Luân có ngốc cũng không ngốc đến nỗi không ý thức được ngàn vạn mũi dao đang hướng về mình, nhưng hắn có thể làm được gì đây? Rõ là dù có làm trâu làm ngựa cho phu nhân cưỡi cũng không giảm bớt được căm tức của người.
"Bổn phu nhân tự hỏi không biết vì sao tân nương lần này lại thông minh như vậy, hóa ra là kẻ vô năng được ăn mánh." Mễ Ngân phất tay sau đó nhấp một ngụm trà, ra hiệu cho nô tì đem con quạ mình bắt được ra.
"Hức... Hức, phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng" Con quạ thút thít tỉ tê.
"Tha? Ta nhất định phải khiến ngươi đau đớn tận xương tủy, dám đồng lõa với hắn lừa gạt ta." Mễ Ngân trừng mắt liếc nhìn con quạ, ý muốn xử lý nó trước.
Tử Luân vừa trông thấy con quạ liền kêu lên:" Này! Không được làm hại đến nó!"
"Bốp"
Lập tức cơn đau bỏng rát truyền đến, Tử Luân bị ai đó tát mạnh đến mức răng dập vào môi chảy máu, tên lính canh đứng cạnh thấy Tử Luân vô lễ nên muốn tự mình giáo huấn hắn, nào ngờ nhận lại ánh nhìn hằn đỏ tia máu vô cùng đáng sợ trợn trừng nhìn mình, Tử Luân không chớp mắt dù chỉ một cái như để nhớ rõ khuôn mặt của kẻ vừa đánh mình.
Trên đời này còn có chuyện người dọa quỷ được sao? Kẻ kia dù không còn cảm nhận được cảm xúc nhân sinh nhưng vẫn cảm thấy bất an.
"Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng Agh!!" Con quạ thảm thiết kêu gào.
"Hoá ra giai thoại về Phác Gia đều chỉ là giả dối." Tử Luân cất giọng thản nhiên nói, trong lời nói còn có ý mỉa mai.
"... Ngươi vừa nói gì?"
"Không phải sao? Đường đường là phu nhân Phác Gia được hàng vạn yêu linh tôn kính quy phục, ai ngờ lại là kẻ nói hai lời."
"?! Ngươi bảo ai nói hai lời?"
Biết bản thân đã kích động được tôn nghiêm của Mễ Ngân, Tử Luân đắc ý châm thêm dầu vào lửa: "Không phải trước đây phu nhân đã từng nói nếu tân nương trả lại ba đồng vàng đã mượn để hoàn thành thử thách lại cho người, thì phu nhân sẽ đáp ứng một nguyện vọng của người đó sao?"
Mễ Ngân thoáng chốc kinh ngạc bởi lời mà bà nói đã qua hơn ba trăm năm, làm sao tiểu tử chỉ mới đến đây một đêm lại biết được? Nhưng tên ngốc này mơ mộng hão huyền mới dám nghĩ đã bắt thóp được bà, bổn phu nhân đây đã sống hơn mấy ngàn năm rồi đấy.
"Bổn phu nhân nói là tân nương, ngươi là tân nương sao?"
"Ta đường đường chính chính được kiệu hoa của Phác gia đến rước, còn được chính tay nô gia các người trao ba đồng vàng, quang minh chính đại bước qua cổng Phác Gia, ta không phải?"
"Hỗn láo! Kính ngữ của ngươi đâu?!" Tên lính canh quát lớn, sau đó vung tay ý định tiếp tục đánh thì ánh mắt lạnh lẽo chết chóc lại một lần nữa trừng trừng xoáy sâu ám ảnh tâm trí hắn.
Tên lính e dè chần chừ, quay sang nói nhỏ với kẻ bên cạnh mình: "Hay là ngươi đánh hắn đi."
Kẻ kia giật thót người đáp: "Hả? Sao lại là ta?"
Phu nhân nắm chặt lấy thành ghế gỗ, cơ hồ như sắp bóp gãy thành mảnh vụn, nghiến răng đáp: "Là ngươi tự ý lên kiệu hoa ngồi, nếu tân nương thật sự đến..."
"Hah? Đến thì sao? Không phải cũng chỉ làm ma dẫn đường cho những tân nương khác sao? Thừa nhận đi phu nhân à, hơn ba trăm năm qua ta là người giỏi nhất rồi."
"..."
"Thử thách cũng hoàn thành rồi, thân thể vẫn còn nguyên vẹn chưa sứt mẻ chỗ nào, chẳng lẽ bây giờ muốn đuổi ta đi?"
"Ngươi... Ngươi." Mễ Ngân mặt đen như đáy nồi, tức đến toàn thân run rẩy.
Kiến Ninh ở bên cạnh lắng nghe mọi lời Tử Luân nói, khoé môi hắn bất giác cong lên nụ cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Quả thực là có kẻ giúp ngươi, ngươi không thể nào tự mình biết được nhiều chuyện như vậy."
Tử Luân bĩu môi dè bỉu: "Phải thì sao? Mà không phải thì làm sao?"
"Năm ngày." Kiến Ninh giơ tay mình lên.
Tử Luân cau mày, ngờ nghệch định cắt ngang lời Kiến Ninh nhưng không kịp.
"Hạn trong năm ngày ngươi tìm đủ ba đồng vàng, lúc đó Phác Gia sẽ đáp ứng điều ngươi mong muốn."
Tử Luân được đà liền lấn tới: "Vậy con quạ..."
"Ngươi chưa bái đường nên những yêu linh ở đây không liên quan đến ngươi, con quạ này đã xen ngang quá nhiều chuyện nên phải bị truất hồn."
"Truất hồn?!" Con quạ nghe hai chữ kia vừa phát ra, kinh hãi giãy đành đạch: "Phu nhân tha mạng!! Tiểu yêu không giúp hắn! Không giúp hắn!"
Tử Luân dù không hiểu hai chữ kia có nghĩa là gì mà khiến con quạ kinh sợ như thế, nhưng cậu cũng không thể trơ mắt đứng nhìn việc đó xảy ra được: "Nếu ta tìm ra được đồng vàng thứ hai ngay bây giờ, thì có thể thương lượng được không?"
"Ngươi biết đồng vàng thứ hai đang ở đâu?"
"Những vong hồn dẫn đường cho ta khi tìm Đài Vân Cát, một trong số chúng giữ nó."
"!!!" Tất cả những người đang ở đó đều sững sờ há hốc mồm.
Mễ Ngân lúc này rơi vào trầm tư, rõ ràng không một ai ngoài bà và Kiến Ninh biết điều đó, chắc chắn không có người thứ ba biết được, làm sao mà...
"Đúng là không thể tha cho hắn."
Tử Luân biết mình đã quá trớn, bắt đầu run sợ trong lòng, dù vậy vẫn không dám thể hiện ra ngoài: "Nào, định giết người diệt khẩu sao? Nếu như ta mà xuống hoàng tuyền, ta nhất định sẽ bêu rếu từ trên xuống dưới mười tám tầng địa ngục rằng Phác Gia nói lời không giữ lấy lời!"
"..."
Mễ Ngân ấy thế mà lại bị những lời đó làm cho do dự, bà ngẫm nghĩ một chốc rồi phất nhẹ tay, lập tức những vong hồn từng dẫn đường cho Tử Luân hiện ra, chúng xếp thành một vòng tròn rộng lớn xoay quanh Tử Luân.
"Vì ngươi đã được giúp nên ta cũng phải có điều kiện." Mễ Ngân giơ ba ngón tay lên, mỗi lần ra điều kiện thì gập xuống một ngón: "Không được chạm vào, không được đến quá gần và phải tìm được trong một nén nhang."
"Một nén nhang?! Đùa nhau chắc?!" Tử Luân bất mãn trách: "Không được chạm vào thì làm sao biết kẻ nào giữ chứ?!"
"Bổn phu nhân không quan tâm, nếu không làm được thì ta sẽ truất hồn ngươi lẫn con quạ kia, còn hoàn thành thì ta sẽ tha mạng nó như ý ngươi muốn."
Ngay sau đó sợi dây thừng đang trói Tử Luân đột nhiên đứt, cậu tặc lưỡi xoa xoa cổ tay bị trói sưng đỏ, tự dưng lại cao hứng đi thách thức quỷ, đúng là tự chuốc hoạ vào thân, Tử Luân tiến lại gần các vong hồn đã trở thành hình nhân giấy kia, chân vừa đến gần một bước đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân nóng rát như đang đứng trên than hồng, cực kỳ bỏng.
"Oái! Sao mặt đất lại nóng thế này?!" Tử Luân ngạc nhiên lùi về sau mấy bước, hắn chợt nhớ ra điều kiện ban nãy phu nhân vừa nói rằng không được đến gần, Tử Luân hừ lạnh ấm ức, rõ là bà ta chơi xỏ mình, những điều kiện đưa ra đều là ép cậu vào đường cùng.
Tử Luân cứ thế đi lòng vòng trước mặt đám hình nhân giấy, tất cả đều có chung hình vẽ và y phục, đến cả một điểm khác biệt cũng không có, nếu mà nói tìm thêm mấy ngày nữa còn không tìm ra chứ đừng nói đến thời hạn một nén nhang.
Mễ Ngân thư thả vừa thưởng trà vừa quan sát, đinh ninh trong lòng rằng mạng của tên tiểu tử đó sắp tận rồi, bà còn nghĩ rằng có nên giữ hồn của cậu để mặc sức hành hạ, hay là cứ thế truất hồn để Tử Luân vĩnh viễn không được luân hồi chuyển kiếp?
Nén nhang được đốt mỗi lúc mỗi ngắn đi một khúc, chỉ cần khi tàn tro cuối cùng rơi xuống thì...
"Tìm được rồi!" Tử Luân mừng rỡ kêu lên.
"Phụttt." Mễ Ngân đang uống trà thì giật mình phun ra, bà kinh ngạc đứng phắt dậy đi đến gần để xem liệu Tử Luân có đang nói điêu hay không, nhưng...
"Tìm được rồi! Là hình nhân thứ 56, người này giữ đồng vàng thứ hai." Tử Luân tự kiêu hất cằm nói với Mễ Ngân.
"... Ngươi làm sao chắc chắn như vậy?" Mễ Ngân đang hỏi thì sự chú ý lại dần chuyển xuống phía tay Tử Luân, cậu đang nắm cổ tên lính canh khi nãy tát mình, lôi hắn xềnh xệch trên mặt đất như bao cát, tên kia dù đã là vong nhưng vẫn run cầm cập sợ hãi.
"Phu nh-nhân... Cứu mạng, tên khốn này... Hắn điên rồi..." Hắn dù khóc không có nước mắt vẫn cố nhăn mặt thút thít từng hồi.
Chiêu Tử Luân hắng giọng tự tin nói: "Ba đồng vàng đó là minh vật của Phác Gia, mà minh vật thì chứa dương khí cực thịnh, vong ma tầm thường khi đến gần sẽ bị dương khí đó ảnh hưởng, ta nói có sai không?"
Vừa nói dứt Tử Luân xem kẻ mình đang tóm không khác xô nước là bao, cậu kéo hắn đứng gần hình nhân giấy mà mình nói là giữ đồng xu, lập tức tên đó kinh hãi tột độ cố lùi người tránh ra xa, Tử Luân càng ép hắn tiến tới hắn càng phản ứng kịch liệt hơn.
Sau đó cậu đạp lưng hắn té nhào sang hình nhân bên cạnh, tuyệt nhiên hắn chẳng có lấy một chút sợ hãi giống như vừa rồi, Tử Luân huýt sáo thong thả mò tìm đồng xu trong người hình nhân giấy rồi giành lấy cả con quạ.
"Lúc đầu ta cũng hoài nghi rằng sao những vong hồn này có thể giữ được minh vật, cho đến khi ta nhận ra tất cả bọn chúng... Đều không có âm khí, chúng chỉ là ảo ảnh mà người muốn ta thấy thôi."
Tử Luân không chỉ có cái miệng, cậu ta thật sự rất nhạy bén với những chi tiết nhỏ, Tử Luân nhớ rằng lúc mà ngọn dương hoả bị dập tắt trong rừng, vong hồn xuất hiện mang theo âm khí vô cùng nặng nề, nhưng khi thổi tắt lồng đèn Hỷ và hiện ra trăm vong hồn khác thì không hề giống với bầu không khí trước đó, chỉ có khả năng những hình nhân giấy này là nằm trong thử thách của Mễ Ngân, và để tân nương khó có thể tìm được đồng vàng thứ hai vì họ cũng sẽ có suy nghĩ rằng vong hồn không cầm được đồng vàng có dương khí.
"Nói." Xung quanh người Mễ Ngân bỗng toả sát khí xung thiên, cuồng phong thổi cát bụi mịt mù như vũ bão, bà nghiến răng nói: "Là ai nói ngươi biết?"
Tử Luân vừa hoàn thành thử thách trong gang tấc, khiêu khích vênh váo: "Hừ, không phải do người nói mà là lão tử đây quá thông minh."
"NGƯƠI!!"
"Ấy" Tử Luân lập tức núp sau lưng Kiến Ninh, run rẩy nói: "Ta hoàn thành rồi, phu nhân cũng giữ lời đi chứ?!"
"..."
"Đưa, đưa bổn phu nhân về phòng." Mễ Ngân khổ tâm đến nỗi chẳng đôi co được nữa, lời đã nói không thể rút lại, nếu mà rút lại thì tự trọng phải vứt đi đâu? Nghĩ rồi bà lủi thủi để nô tì hầu cận đưa về tư phòng.
Tử Luân thấy phu nhân cuối cùng cũng chịu buông tha mình liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng cách xa Kiến Ninh một khoảng, lấy lại bộ dáng uy dũng lúc đầu nói: "Vậy hạn là năm ngày vẫn còn hiệu lực đúng chứ?"
"..." Kiến Ninh chậm rãi gật đầu, từ tốn đáp: "Nếu ngươi còn sống qua đêm nay."
"Hả?"
"Lồng đèn mà ngươi trộm khi sáng không phải minh vật của Phác Gia, nó thuộc về Bạch Dạ Xoa ngự phía Tây gia phủ, bà ta chuẩn bị đến tìm ngươi rồi đấy."
"?!" Tử Luân giật nảy người nhìn xuống lồng đèn trắng được đặt cạnh chân mình, sợ hãi cầm nó lên rồi nói: "Tìm? Tìm ta?! Hay tìm thứ này!? Giờ ta trả lại nó được không? Ta..."
Lời vẫn chưa nói hết nhưng quay đi quay lại đã không thấy người nữa, Tử Luân bây giờ mới cảm nhận được cái gì gọi là nguy hiểm cận kề, lồng ngực cậu đập thình thịch như muốn nổ tung, sóng lưng lạnh toát, không gì hãi hùng bằng cảm giác bị một thứ đáng sợ săn đuổi cả.
"Ân nhân..." Con quạ trong tay Tử Luân nãy giờ mới có cơ hội kêu lên, ánh mắt nó ngấn nước đầy xúc động: "Ân nhân vì tiểu yêu mà không màng đến tính mạng của bản thân sao? Thật cảm động."
Tử Luân đang lo sợ mà lại còn gặp con tiểu yêu sướt mướt kể lể, cậu liền quát: "Cảm động?! Tự dưng ngươi đi đào cái lồng đèn rách đó làm gì? Để cho cái Dạ Dạ gì đó tìm ta! Giờ phải làm sao đây?"
Đang tranh cãi bỗng dưng khí lạnh rét run từ đâu truyền tới, tiếng lộc cộc vang vọng trong không gian, âm thanh rên rỉ của ai đó từ cõi U Minh vọng về: "Trả... Cho ta."
Lão bà ngày hôm qua bán lồng đèn cho Tử Luân lại xuất hiện, vốn đồng vàng đó không phải là mua hẳn lồng đèn mà chỉ mượn nó một khoảng thời gian, sau khi hoàn thành thử thách phải trả lại, đó là lý do nô tì của Mễ Ngân chôn lồng đèn dưới táng cổ thụ phía Tây sau khi Tử Luân đến nơi.
"Đây..." Tử Luân vừa định đưa trả lại thì bị tiếng con quạ cản lại.
"Chạy đi! Lồng đèn vẫn còn phải vá một lỗ, dù có trả bà ta cũng không tha cho ân nhân đâu! Mau chạy đi!"
Phàm ở đời, hễ chuyện gì liên quan đến tính mạng thì không ai chạy nhanh bằng Chiêu Tử Luân, hắn ta vừa nghe bản thân sẽ bị lột da vá đèn thì cắm đầu chạy bán sống bán chết, dù không rõ là đang chạy đi đâu nhưng chỉ biết nếu không chạy thì chỉ có đường đi uống canh Mạnh Bà.
"Hộc...phải chạy đi đâu?!"
"Không biết! Nhưng đừng để bị bắt là được!"
"Nói thì dễ lắm!! Bà ta đang ở ngay sau lưng đây này!" Tử Luân hậm hực quát, hình như là những người hầu ở đây biết Tử Luân đang bị đuổi, nơi nào cũng đều đóng kín cửa không để cậu trốn vào.
"Hướng này, đi về phía Tây thêm trăm bước sẽ thấy một ngôi miếu, trốn vào."
"Lại giọng nói đó." Tử Luân không có thời gian suy nghĩ, cậu hoàn toàn nghe theo giọng nói và chạy về Phía Tây, quả nhiên trước mặt xuất hiện một ngôi miếu nhỏ, chỉ vừa cho vài ba người ở trong, Tử Luân nhanh chóng chạy vào rồi đóng sập cửa, bốn bề xung quanh hỗn độn, không có cửa sổ hay lối thoát, cỏ khô cùng lá cây vươn vãi khắp nơi, giống như đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
"Phù, thoát nạn rồi." Tử Luân vỗ thấp trán thở phào nhẹ nhõm.
"Rầm"
Chưa yên ổn được bao lâu, cánh cửa phía sau đột nhiên bị hất tung, Tử Luân kinh hãi hét toáng lên: "Aghhh?!? Vậy rốt cuộc bảo ta đến đây là để nộp mạng à?!"
Lão bà kia biết Tử Luân đã bị dồn vào đường cùng, khúc khích cười lên ghê rợn, bàn tay với những cái móng nhọn sắt dài bị máu bám dính vào hoen ố, từ từ từng bước đến gần Tử Luân.
"Bắt... Được rồi."
"Aaaaaagghggh!!!"
Tử Luân hét lên một hồi dài, giơ cao tay che chắn trước mặt ngu ngốc đỡ đòn, nhưng hắn thét lâu vậy rồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì liền hé mắt ra nhìn, suýt nữa thì đứng tim chết ngay tại chỗ, cảnh tưởng trước mặt thật sự quá đỗi khủng khiếp, Tử Luân bất giác phải lùi ra sau, bịt miệng tránh nôn oẹ.
Bởi từ đâu bỗng xuất hiện một con tang thi, nó bắt lấy bà lão kia và gặm nhấm từng mảnh cơ thể của bà, từng chút hút hết âm khí từ Bạch Dạ Xoa, trên đời này thật sự có tồn tại chuyện quỷ ăn quỷ sao?
Đến khi ăn no hả hê nó liền ngửa mặt ợ một tiếng rõ to, dưới ánh trăng tỏ, hình hài Tang Thi dần hiện ra, hóa ra nó chỉ một nam hài tử độ chừng sáu tuổi, vận quan mão thời nhà Thanh, nước da màu trắng xanh nhợt nhạt giống vong hồn, hốc mắt rỗng không có đồng tử mà chỉ là hố sâu đen huyền.
"..." Tử Luân nhích người từng bước không dám phát ra tiếng để lẻn trốn đi.
"Cuối cùng, cũng gặp rồi." Tang Thi phát ra tiếng nói, Tử Luân chợt nhận ra đây là giọng nói thường hay giúp đỡ mình.
"Ng-Ngươi... Là kẻ thường hay giúp ta?"
Tang Thi không nói gì, nó chầm chậm đến gần Tử Luân rồi ngồi xuống bó gối ngại ngùng nhìn cậu, đến một lúc sau mới gật đầu.
"Tự dưng... Thấy nó cũng dễ thương." Tử Luân vô thức gật gù theo: "Nhưng sao ngươi lại giúp ta? Mà còn việc kinh dị vừa rồi..."
"Tiểu Đán có vị bằng hữu bí mật nhờ vả giúp đỡ ngươi, Tiểu Đán không ăn Bạch Dạ Xoa thì Bạch Dạ Xoa sẽ quay lại kiếm ngươi."
"Vị bằng hữu bí mật? Và tên ngươi là Tiểu Đán à?"
Tang thi tên Tiểu Đán kia không đáp lời mà chỉ gật đầu.
"Hay quá! Vậy có thể giúp ta giải độc được không?" Tử Luân phấn khích kéo ống tay áo, để Tiểu Đán nhìn chất độc màu đen ở cổ tay mình.
"Đây là... Độc của Hắc Xà Khắc Huyền?"
Tử Luân dù không biết tên Xà Tinh kia nhưng nếu xét về màu sắc thì đúng là Hắc Xà.
"Độc của hắn chỉ có mỗi hắn giải được thôi, nhưng độc vẫn chưa phát tán, là ngươi mới bị nhiễm gần đây?" Tiểu Đán chợt nhận ra điều gì đó, giọng có ý trách mắng: "Phu nhân có lệnh không ai được phép đến gần hang động đó, nếu để người biết thì ngươi gặp rắc rối đấy."
"Dù đến hay không đến ta vẫn gặp rắc rối với lão bà bà đó thôi." Tử Luân khóc thầm trong lòng.
"Chuyện quan trọng bây giờ ngươi phải tìm được đồng vàng thứ ba, bị truất hồn vẫn đáng sợ hơn chết rất nhiều."
"Vậy ta phải tìm nó ở đâu? Ta nhớ lần cuối nhìn thấy nó là ở dưới đáy sông." Tử Luân xoa cằm suy nghĩ: "Nghe nói cũng không thể bơi xuống lấy được."
"Đúng vậy, dám nhảy xuống sông Tô Tịch thì đừng hòng được siêu thoát."
"..."
"Bên dưới sông giống như địa ngục của cõi U Linh, ngoài phu nhân và đại nhân ra thì không ai đi xuống đó được."
Tử Luân nghe đến hai chữ đại nhân thì hiếu kỳ, rõ là từ ngày đó đến giờ cậu vẫn chưa lần nào thấy người khác quyền lực hơn Mễ Ngân xuất hiện: "Đại nhân? Đại nhân mà ngươi nhắc đến là?"
"Là người cùng ngươi thành thân."
"..."
"Nếu tính đúng ngày thì có vẻ là ngài ấy cũng sắp trở về rồi, cho nên ngươi..."
"CÁO TỪ!"
Tử Luân tức tốc cầm theo lồng đèn trắng rời khỏi đó, cậu phải nhanh chóng tìm đủ ba đồng vàng, sau đó đổi điều kiện được giải độc và rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt trước khi "quỷ tân lang" trở về.
Quán Lệ Mễ Ngân trước giờ coi trọng tôn nghiêm, thậm chí có thể chết vì nó nên khi đối diện với tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám lừa gạt và giẫm đạp tôn nghiêm của bà, thật hận không thể nhai xương nuốt sống hắn.
Chiêu Tử Luân có ngốc cũng không ngốc đến nỗi không ý thức được ngàn vạn mũi dao đang hướng về mình, nhưng hắn có thể làm được gì đây? Rõ là dù có làm trâu làm ngựa cho phu nhân cưỡi cũng không giảm bớt được căm tức của người.
"Bổn phu nhân tự hỏi không biết vì sao tân nương lần này lại thông minh như vậy, hóa ra là kẻ vô năng được ăn mánh." Mễ Ngân phất tay sau đó nhấp một ngụm trà, ra hiệu cho nô tì đem con quạ mình bắt được ra.
"Hức... Hức, phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng" Con quạ thút thít tỉ tê.
"Tha? Ta nhất định phải khiến ngươi đau đớn tận xương tủy, dám đồng lõa với hắn lừa gạt ta." Mễ Ngân trừng mắt liếc nhìn con quạ, ý muốn xử lý nó trước.
Tử Luân vừa trông thấy con quạ liền kêu lên:" Này! Không được làm hại đến nó!"
"Bốp"
Lập tức cơn đau bỏng rát truyền đến, Tử Luân bị ai đó tát mạnh đến mức răng dập vào môi chảy máu, tên lính canh đứng cạnh thấy Tử Luân vô lễ nên muốn tự mình giáo huấn hắn, nào ngờ nhận lại ánh nhìn hằn đỏ tia máu vô cùng đáng sợ trợn trừng nhìn mình, Tử Luân không chớp mắt dù chỉ một cái như để nhớ rõ khuôn mặt của kẻ vừa đánh mình.
Trên đời này còn có chuyện người dọa quỷ được sao? Kẻ kia dù không còn cảm nhận được cảm xúc nhân sinh nhưng vẫn cảm thấy bất an.
"Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng Agh!!" Con quạ thảm thiết kêu gào.
"Hoá ra giai thoại về Phác Gia đều chỉ là giả dối." Tử Luân cất giọng thản nhiên nói, trong lời nói còn có ý mỉa mai.
"... Ngươi vừa nói gì?"
"Không phải sao? Đường đường là phu nhân Phác Gia được hàng vạn yêu linh tôn kính quy phục, ai ngờ lại là kẻ nói hai lời."
"?! Ngươi bảo ai nói hai lời?"
Biết bản thân đã kích động được tôn nghiêm của Mễ Ngân, Tử Luân đắc ý châm thêm dầu vào lửa: "Không phải trước đây phu nhân đã từng nói nếu tân nương trả lại ba đồng vàng đã mượn để hoàn thành thử thách lại cho người, thì phu nhân sẽ đáp ứng một nguyện vọng của người đó sao?"
Mễ Ngân thoáng chốc kinh ngạc bởi lời mà bà nói đã qua hơn ba trăm năm, làm sao tiểu tử chỉ mới đến đây một đêm lại biết được? Nhưng tên ngốc này mơ mộng hão huyền mới dám nghĩ đã bắt thóp được bà, bổn phu nhân đây đã sống hơn mấy ngàn năm rồi đấy.
"Bổn phu nhân nói là tân nương, ngươi là tân nương sao?"
"Ta đường đường chính chính được kiệu hoa của Phác gia đến rước, còn được chính tay nô gia các người trao ba đồng vàng, quang minh chính đại bước qua cổng Phác Gia, ta không phải?"
"Hỗn láo! Kính ngữ của ngươi đâu?!" Tên lính canh quát lớn, sau đó vung tay ý định tiếp tục đánh thì ánh mắt lạnh lẽo chết chóc lại một lần nữa trừng trừng xoáy sâu ám ảnh tâm trí hắn.
Tên lính e dè chần chừ, quay sang nói nhỏ với kẻ bên cạnh mình: "Hay là ngươi đánh hắn đi."
Kẻ kia giật thót người đáp: "Hả? Sao lại là ta?"
Phu nhân nắm chặt lấy thành ghế gỗ, cơ hồ như sắp bóp gãy thành mảnh vụn, nghiến răng đáp: "Là ngươi tự ý lên kiệu hoa ngồi, nếu tân nương thật sự đến..."
"Hah? Đến thì sao? Không phải cũng chỉ làm ma dẫn đường cho những tân nương khác sao? Thừa nhận đi phu nhân à, hơn ba trăm năm qua ta là người giỏi nhất rồi."
"..."
"Thử thách cũng hoàn thành rồi, thân thể vẫn còn nguyên vẹn chưa sứt mẻ chỗ nào, chẳng lẽ bây giờ muốn đuổi ta đi?"
"Ngươi... Ngươi." Mễ Ngân mặt đen như đáy nồi, tức đến toàn thân run rẩy.
Kiến Ninh ở bên cạnh lắng nghe mọi lời Tử Luân nói, khoé môi hắn bất giác cong lên nụ cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Quả thực là có kẻ giúp ngươi, ngươi không thể nào tự mình biết được nhiều chuyện như vậy."
Tử Luân bĩu môi dè bỉu: "Phải thì sao? Mà không phải thì làm sao?"
"Năm ngày." Kiến Ninh giơ tay mình lên.
Tử Luân cau mày, ngờ nghệch định cắt ngang lời Kiến Ninh nhưng không kịp.
"Hạn trong năm ngày ngươi tìm đủ ba đồng vàng, lúc đó Phác Gia sẽ đáp ứng điều ngươi mong muốn."
Tử Luân được đà liền lấn tới: "Vậy con quạ..."
"Ngươi chưa bái đường nên những yêu linh ở đây không liên quan đến ngươi, con quạ này đã xen ngang quá nhiều chuyện nên phải bị truất hồn."
"Truất hồn?!" Con quạ nghe hai chữ kia vừa phát ra, kinh hãi giãy đành đạch: "Phu nhân tha mạng!! Tiểu yêu không giúp hắn! Không giúp hắn!"
Tử Luân dù không hiểu hai chữ kia có nghĩa là gì mà khiến con quạ kinh sợ như thế, nhưng cậu cũng không thể trơ mắt đứng nhìn việc đó xảy ra được: "Nếu ta tìm ra được đồng vàng thứ hai ngay bây giờ, thì có thể thương lượng được không?"
"Ngươi biết đồng vàng thứ hai đang ở đâu?"
"Những vong hồn dẫn đường cho ta khi tìm Đài Vân Cát, một trong số chúng giữ nó."
"!!!" Tất cả những người đang ở đó đều sững sờ há hốc mồm.
Mễ Ngân lúc này rơi vào trầm tư, rõ ràng không một ai ngoài bà và Kiến Ninh biết điều đó, chắc chắn không có người thứ ba biết được, làm sao mà...
"Đúng là không thể tha cho hắn."
Tử Luân biết mình đã quá trớn, bắt đầu run sợ trong lòng, dù vậy vẫn không dám thể hiện ra ngoài: "Nào, định giết người diệt khẩu sao? Nếu như ta mà xuống hoàng tuyền, ta nhất định sẽ bêu rếu từ trên xuống dưới mười tám tầng địa ngục rằng Phác Gia nói lời không giữ lấy lời!"
"..."
Mễ Ngân ấy thế mà lại bị những lời đó làm cho do dự, bà ngẫm nghĩ một chốc rồi phất nhẹ tay, lập tức những vong hồn từng dẫn đường cho Tử Luân hiện ra, chúng xếp thành một vòng tròn rộng lớn xoay quanh Tử Luân.
"Vì ngươi đã được giúp nên ta cũng phải có điều kiện." Mễ Ngân giơ ba ngón tay lên, mỗi lần ra điều kiện thì gập xuống một ngón: "Không được chạm vào, không được đến quá gần và phải tìm được trong một nén nhang."
"Một nén nhang?! Đùa nhau chắc?!" Tử Luân bất mãn trách: "Không được chạm vào thì làm sao biết kẻ nào giữ chứ?!"
"Bổn phu nhân không quan tâm, nếu không làm được thì ta sẽ truất hồn ngươi lẫn con quạ kia, còn hoàn thành thì ta sẽ tha mạng nó như ý ngươi muốn."
Ngay sau đó sợi dây thừng đang trói Tử Luân đột nhiên đứt, cậu tặc lưỡi xoa xoa cổ tay bị trói sưng đỏ, tự dưng lại cao hứng đi thách thức quỷ, đúng là tự chuốc hoạ vào thân, Tử Luân tiến lại gần các vong hồn đã trở thành hình nhân giấy kia, chân vừa đến gần một bước đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân nóng rát như đang đứng trên than hồng, cực kỳ bỏng.
"Oái! Sao mặt đất lại nóng thế này?!" Tử Luân ngạc nhiên lùi về sau mấy bước, hắn chợt nhớ ra điều kiện ban nãy phu nhân vừa nói rằng không được đến gần, Tử Luân hừ lạnh ấm ức, rõ là bà ta chơi xỏ mình, những điều kiện đưa ra đều là ép cậu vào đường cùng.
Tử Luân cứ thế đi lòng vòng trước mặt đám hình nhân giấy, tất cả đều có chung hình vẽ và y phục, đến cả một điểm khác biệt cũng không có, nếu mà nói tìm thêm mấy ngày nữa còn không tìm ra chứ đừng nói đến thời hạn một nén nhang.
Mễ Ngân thư thả vừa thưởng trà vừa quan sát, đinh ninh trong lòng rằng mạng của tên tiểu tử đó sắp tận rồi, bà còn nghĩ rằng có nên giữ hồn của cậu để mặc sức hành hạ, hay là cứ thế truất hồn để Tử Luân vĩnh viễn không được luân hồi chuyển kiếp?
Nén nhang được đốt mỗi lúc mỗi ngắn đi một khúc, chỉ cần khi tàn tro cuối cùng rơi xuống thì...
"Tìm được rồi!" Tử Luân mừng rỡ kêu lên.
"Phụttt." Mễ Ngân đang uống trà thì giật mình phun ra, bà kinh ngạc đứng phắt dậy đi đến gần để xem liệu Tử Luân có đang nói điêu hay không, nhưng...
"Tìm được rồi! Là hình nhân thứ 56, người này giữ đồng vàng thứ hai." Tử Luân tự kiêu hất cằm nói với Mễ Ngân.
"... Ngươi làm sao chắc chắn như vậy?" Mễ Ngân đang hỏi thì sự chú ý lại dần chuyển xuống phía tay Tử Luân, cậu đang nắm cổ tên lính canh khi nãy tát mình, lôi hắn xềnh xệch trên mặt đất như bao cát, tên kia dù đã là vong nhưng vẫn run cầm cập sợ hãi.
"Phu nh-nhân... Cứu mạng, tên khốn này... Hắn điên rồi..." Hắn dù khóc không có nước mắt vẫn cố nhăn mặt thút thít từng hồi.
Chiêu Tử Luân hắng giọng tự tin nói: "Ba đồng vàng đó là minh vật của Phác Gia, mà minh vật thì chứa dương khí cực thịnh, vong ma tầm thường khi đến gần sẽ bị dương khí đó ảnh hưởng, ta nói có sai không?"
Vừa nói dứt Tử Luân xem kẻ mình đang tóm không khác xô nước là bao, cậu kéo hắn đứng gần hình nhân giấy mà mình nói là giữ đồng xu, lập tức tên đó kinh hãi tột độ cố lùi người tránh ra xa, Tử Luân càng ép hắn tiến tới hắn càng phản ứng kịch liệt hơn.
Sau đó cậu đạp lưng hắn té nhào sang hình nhân bên cạnh, tuyệt nhiên hắn chẳng có lấy một chút sợ hãi giống như vừa rồi, Tử Luân huýt sáo thong thả mò tìm đồng xu trong người hình nhân giấy rồi giành lấy cả con quạ.
"Lúc đầu ta cũng hoài nghi rằng sao những vong hồn này có thể giữ được minh vật, cho đến khi ta nhận ra tất cả bọn chúng... Đều không có âm khí, chúng chỉ là ảo ảnh mà người muốn ta thấy thôi."
Tử Luân không chỉ có cái miệng, cậu ta thật sự rất nhạy bén với những chi tiết nhỏ, Tử Luân nhớ rằng lúc mà ngọn dương hoả bị dập tắt trong rừng, vong hồn xuất hiện mang theo âm khí vô cùng nặng nề, nhưng khi thổi tắt lồng đèn Hỷ và hiện ra trăm vong hồn khác thì không hề giống với bầu không khí trước đó, chỉ có khả năng những hình nhân giấy này là nằm trong thử thách của Mễ Ngân, và để tân nương khó có thể tìm được đồng vàng thứ hai vì họ cũng sẽ có suy nghĩ rằng vong hồn không cầm được đồng vàng có dương khí.
"Nói." Xung quanh người Mễ Ngân bỗng toả sát khí xung thiên, cuồng phong thổi cát bụi mịt mù như vũ bão, bà nghiến răng nói: "Là ai nói ngươi biết?"
Tử Luân vừa hoàn thành thử thách trong gang tấc, khiêu khích vênh váo: "Hừ, không phải do người nói mà là lão tử đây quá thông minh."
"NGƯƠI!!"
"Ấy" Tử Luân lập tức núp sau lưng Kiến Ninh, run rẩy nói: "Ta hoàn thành rồi, phu nhân cũng giữ lời đi chứ?!"
"..."
"Đưa, đưa bổn phu nhân về phòng." Mễ Ngân khổ tâm đến nỗi chẳng đôi co được nữa, lời đã nói không thể rút lại, nếu mà rút lại thì tự trọng phải vứt đi đâu? Nghĩ rồi bà lủi thủi để nô tì hầu cận đưa về tư phòng.
Tử Luân thấy phu nhân cuối cùng cũng chịu buông tha mình liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng cách xa Kiến Ninh một khoảng, lấy lại bộ dáng uy dũng lúc đầu nói: "Vậy hạn là năm ngày vẫn còn hiệu lực đúng chứ?"
"..." Kiến Ninh chậm rãi gật đầu, từ tốn đáp: "Nếu ngươi còn sống qua đêm nay."
"Hả?"
"Lồng đèn mà ngươi trộm khi sáng không phải minh vật của Phác Gia, nó thuộc về Bạch Dạ Xoa ngự phía Tây gia phủ, bà ta chuẩn bị đến tìm ngươi rồi đấy."
"?!" Tử Luân giật nảy người nhìn xuống lồng đèn trắng được đặt cạnh chân mình, sợ hãi cầm nó lên rồi nói: "Tìm? Tìm ta?! Hay tìm thứ này!? Giờ ta trả lại nó được không? Ta..."
Lời vẫn chưa nói hết nhưng quay đi quay lại đã không thấy người nữa, Tử Luân bây giờ mới cảm nhận được cái gì gọi là nguy hiểm cận kề, lồng ngực cậu đập thình thịch như muốn nổ tung, sóng lưng lạnh toát, không gì hãi hùng bằng cảm giác bị một thứ đáng sợ săn đuổi cả.
"Ân nhân..." Con quạ trong tay Tử Luân nãy giờ mới có cơ hội kêu lên, ánh mắt nó ngấn nước đầy xúc động: "Ân nhân vì tiểu yêu mà không màng đến tính mạng của bản thân sao? Thật cảm động."
Tử Luân đang lo sợ mà lại còn gặp con tiểu yêu sướt mướt kể lể, cậu liền quát: "Cảm động?! Tự dưng ngươi đi đào cái lồng đèn rách đó làm gì? Để cho cái Dạ Dạ gì đó tìm ta! Giờ phải làm sao đây?"
Đang tranh cãi bỗng dưng khí lạnh rét run từ đâu truyền tới, tiếng lộc cộc vang vọng trong không gian, âm thanh rên rỉ của ai đó từ cõi U Minh vọng về: "Trả... Cho ta."
Lão bà ngày hôm qua bán lồng đèn cho Tử Luân lại xuất hiện, vốn đồng vàng đó không phải là mua hẳn lồng đèn mà chỉ mượn nó một khoảng thời gian, sau khi hoàn thành thử thách phải trả lại, đó là lý do nô tì của Mễ Ngân chôn lồng đèn dưới táng cổ thụ phía Tây sau khi Tử Luân đến nơi.
"Đây..." Tử Luân vừa định đưa trả lại thì bị tiếng con quạ cản lại.
"Chạy đi! Lồng đèn vẫn còn phải vá một lỗ, dù có trả bà ta cũng không tha cho ân nhân đâu! Mau chạy đi!"
Phàm ở đời, hễ chuyện gì liên quan đến tính mạng thì không ai chạy nhanh bằng Chiêu Tử Luân, hắn ta vừa nghe bản thân sẽ bị lột da vá đèn thì cắm đầu chạy bán sống bán chết, dù không rõ là đang chạy đi đâu nhưng chỉ biết nếu không chạy thì chỉ có đường đi uống canh Mạnh Bà.
"Hộc...phải chạy đi đâu?!"
"Không biết! Nhưng đừng để bị bắt là được!"
"Nói thì dễ lắm!! Bà ta đang ở ngay sau lưng đây này!" Tử Luân hậm hực quát, hình như là những người hầu ở đây biết Tử Luân đang bị đuổi, nơi nào cũng đều đóng kín cửa không để cậu trốn vào.
"Hướng này, đi về phía Tây thêm trăm bước sẽ thấy một ngôi miếu, trốn vào."
"Lại giọng nói đó." Tử Luân không có thời gian suy nghĩ, cậu hoàn toàn nghe theo giọng nói và chạy về Phía Tây, quả nhiên trước mặt xuất hiện một ngôi miếu nhỏ, chỉ vừa cho vài ba người ở trong, Tử Luân nhanh chóng chạy vào rồi đóng sập cửa, bốn bề xung quanh hỗn độn, không có cửa sổ hay lối thoát, cỏ khô cùng lá cây vươn vãi khắp nơi, giống như đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
"Phù, thoát nạn rồi." Tử Luân vỗ thấp trán thở phào nhẹ nhõm.
"Rầm"
Chưa yên ổn được bao lâu, cánh cửa phía sau đột nhiên bị hất tung, Tử Luân kinh hãi hét toáng lên: "Aghhh?!? Vậy rốt cuộc bảo ta đến đây là để nộp mạng à?!"
Lão bà kia biết Tử Luân đã bị dồn vào đường cùng, khúc khích cười lên ghê rợn, bàn tay với những cái móng nhọn sắt dài bị máu bám dính vào hoen ố, từ từ từng bước đến gần Tử Luân.
"Bắt... Được rồi."
"Aaaaaagghggh!!!"
Tử Luân hét lên một hồi dài, giơ cao tay che chắn trước mặt ngu ngốc đỡ đòn, nhưng hắn thét lâu vậy rồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì liền hé mắt ra nhìn, suýt nữa thì đứng tim chết ngay tại chỗ, cảnh tưởng trước mặt thật sự quá đỗi khủng khiếp, Tử Luân bất giác phải lùi ra sau, bịt miệng tránh nôn oẹ.
Bởi từ đâu bỗng xuất hiện một con tang thi, nó bắt lấy bà lão kia và gặm nhấm từng mảnh cơ thể của bà, từng chút hút hết âm khí từ Bạch Dạ Xoa, trên đời này thật sự có tồn tại chuyện quỷ ăn quỷ sao?
Đến khi ăn no hả hê nó liền ngửa mặt ợ một tiếng rõ to, dưới ánh trăng tỏ, hình hài Tang Thi dần hiện ra, hóa ra nó chỉ một nam hài tử độ chừng sáu tuổi, vận quan mão thời nhà Thanh, nước da màu trắng xanh nhợt nhạt giống vong hồn, hốc mắt rỗng không có đồng tử mà chỉ là hố sâu đen huyền.
"..." Tử Luân nhích người từng bước không dám phát ra tiếng để lẻn trốn đi.
"Cuối cùng, cũng gặp rồi." Tang Thi phát ra tiếng nói, Tử Luân chợt nhận ra đây là giọng nói thường hay giúp đỡ mình.
"Ng-Ngươi... Là kẻ thường hay giúp ta?"
Tang Thi không nói gì, nó chầm chậm đến gần Tử Luân rồi ngồi xuống bó gối ngại ngùng nhìn cậu, đến một lúc sau mới gật đầu.
"Tự dưng... Thấy nó cũng dễ thương." Tử Luân vô thức gật gù theo: "Nhưng sao ngươi lại giúp ta? Mà còn việc kinh dị vừa rồi..."
"Tiểu Đán có vị bằng hữu bí mật nhờ vả giúp đỡ ngươi, Tiểu Đán không ăn Bạch Dạ Xoa thì Bạch Dạ Xoa sẽ quay lại kiếm ngươi."
"Vị bằng hữu bí mật? Và tên ngươi là Tiểu Đán à?"
Tang thi tên Tiểu Đán kia không đáp lời mà chỉ gật đầu.
"Hay quá! Vậy có thể giúp ta giải độc được không?" Tử Luân phấn khích kéo ống tay áo, để Tiểu Đán nhìn chất độc màu đen ở cổ tay mình.
"Đây là... Độc của Hắc Xà Khắc Huyền?"
Tử Luân dù không biết tên Xà Tinh kia nhưng nếu xét về màu sắc thì đúng là Hắc Xà.
"Độc của hắn chỉ có mỗi hắn giải được thôi, nhưng độc vẫn chưa phát tán, là ngươi mới bị nhiễm gần đây?" Tiểu Đán chợt nhận ra điều gì đó, giọng có ý trách mắng: "Phu nhân có lệnh không ai được phép đến gần hang động đó, nếu để người biết thì ngươi gặp rắc rối đấy."
"Dù đến hay không đến ta vẫn gặp rắc rối với lão bà bà đó thôi." Tử Luân khóc thầm trong lòng.
"Chuyện quan trọng bây giờ ngươi phải tìm được đồng vàng thứ ba, bị truất hồn vẫn đáng sợ hơn chết rất nhiều."
"Vậy ta phải tìm nó ở đâu? Ta nhớ lần cuối nhìn thấy nó là ở dưới đáy sông." Tử Luân xoa cằm suy nghĩ: "Nghe nói cũng không thể bơi xuống lấy được."
"Đúng vậy, dám nhảy xuống sông Tô Tịch thì đừng hòng được siêu thoát."
"..."
"Bên dưới sông giống như địa ngục của cõi U Linh, ngoài phu nhân và đại nhân ra thì không ai đi xuống đó được."
Tử Luân nghe đến hai chữ đại nhân thì hiếu kỳ, rõ là từ ngày đó đến giờ cậu vẫn chưa lần nào thấy người khác quyền lực hơn Mễ Ngân xuất hiện: "Đại nhân? Đại nhân mà ngươi nhắc đến là?"
"Là người cùng ngươi thành thân."
"..."
"Nếu tính đúng ngày thì có vẻ là ngài ấy cũng sắp trở về rồi, cho nên ngươi..."
"CÁO TỪ!"
Tử Luân tức tốc cầm theo lồng đèn trắng rời khỏi đó, cậu phải nhanh chóng tìm đủ ba đồng vàng, sau đó đổi điều kiện được giải độc và rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt trước khi "quỷ tân lang" trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.