Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái
Chương 179: . Dụng Ý Của Công Tử?
Thiên Mệnh Phản Phái
28/11/2021
"Lão quy, chuyện này ngươi đừng nói nữa, thù ngày hôm đó Nguyệt Minh Không kết với ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại nàng ta, nữ nhân như vậy, thủ đoạn không ít, không để ta tùy ý sử dụng cũng thật đáng tiếc."
"Chỉ có điều lại tiện nghi cho tên Cố Trường Ca kia, không phải hắn chỉ có gia thế bối cảnh bất phàm thôi sao? Trừ cái đó ra hắn còn có gì đặc biệt hơn người nữa mà có nhiều người sợ hắn như vậy." Diệp Lăng có chút khinh thường mà bĩu môi.
Hắn một đường đi đến hôm nay không phải dựa vào gia thế hay bối cảnh mà hoàn toàn là nhờ vào Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa, từ nhỏ chém giết không ngừng đến khi vô cùng cường đại mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Cho nên từ tận đáy lòng hắn khinh thường những tên chí tôn trẻ tuổi vừa mới sinh ra đã ở vạch đích như tên Cố Trường Ca kia.
Cái gì mà Cổ Đế chuyển thế, chân tiên chi tư, lúc gặp thời điểm chém giết, hắn có đủ khả năng để chém giết bọn hắn.
Đây là sự tự tin của Diệp Lăng!
"Ân."
Bỗng nhiên, Diệp Lăng nhướng mày, cảm nhận bầu không khí có chút gì đó không ổn, trong bóng đêm, giữa đất trời lặng lẽ như tờ, có cường giả tiến vào nơi này.
Uy áp hào hùng mà kinh khủng, như một tinh thần cổ lão phương xa đáp xuống, mang theo cỗ khí tức khiến người ta phải biến sắc.
"Là ai?"
Diệp Lăng nổi lên lòng cảnh giác, nhìn chằm chằm ngoài phủ đệ.
Gió ngừng.
Dưới ánh trăng, hắn chỉ thấy được thân ảnh mông lung thẳng tắp của một vị đạo trưởng toàn thân bạch y đứng ở nơi đó, không vương bụi trần, siêu phàm thoát tục.
Như là không tồn tại trên thế gian này.
Nhưng khuôn mặt lại bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, từng ký hiệu kỳ dị không ngừng lưu chuyển, khí tức cường đại tới cực điểm.
Duy chỉ có một đôi con ngươi thâm thúy lộ ra vẻ thờ ơ, đang chăm chú quan sát hắn, mà trước đó hắn không hề phát hiện ra.
Loại thần sắc này cứ như đang chăm chú quan sát con mồi của mình vậy, khiến cho Diệp Lăng lạnh run cả người.
"Ngươi là ai? Rốt cuộc đến đây từ lúc nào, sao trước đó ta không phát giác ra ngươi?"
Trong nháy mắt này, trong lòng Diệp Lăng căng thẳng, sau lưng toát ra hàn ý, tay chân phát lạnh!
Một loại cảm giác bất an, bỗng nhiên bao phủ trong ý thức hắn!
Khí tức của hắn bắt đầu khởi động, từng đạo phù văn đen nhánh mang theo hơi thở luân hồi đáng sợ xuất hiện, trong đó như ẩn chứa sức lực hủy diệt bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, tùy thời có thể xuất thủ.
Diệp Lăng khẩn trương tới cực điểm, người trước mắt này, khẳng định là nhân vật đáng gờm nhất mà hắn từng gặp qua.
Không phải do tu vi mà là loại khí tức đó!
Nhưng điều khiến Diệp Lăng sửng sốt chính là nam tử mặc áo trắng đứng xa xa kia không hề đến công kích hắn.
Mà chỉ phát ra tiếng cười lạnh, thân ảnh dần dần mờ nhạt, tựa như vô tung vô tích mà biến mất vậy.
"Ah..."
"Chúng ta sẽ còn gặp lại, con kiến hôi nho nhỏ..."
Nhìn thân ảnh biến mất không còn dấu vết của tên nam tử mặc đồ trắng, Diệp Lăng cau mày, ngay cả Lão quy bên trong mặt dây chuyền cũng cảm thấy không ổn.
Sau một khắc, sắc mặt Diệp Lăng kịch biến:"Không tốt!"
Ông!
Một ông lão áo đen, đột nhiên từ trong hư không xuất hiện, trong tay cầm một khí giới màu đen nhánh, trực tiếp chém tới như muốn xé toạc tất cả!
"Ngươi là ai? Vì sao phải giết ta?"
Sắc mặt Diệp Lăng đại biến, vị áo đen này cư nhiên là một người đạt đến thần vương cảnh nhưng lại ẩn dấu khí tức, đột nhiên xuất hiện muốn ám sát hắn.
Phù văn màu đen trong tay hắn đột nhiên toát lên khí tức đáng sợ, như là có thế hủy diệt hết thảy, ẩn chứa thần uy vô thượng!
"Chạy mau!"
"Hắn tới để ám sát ngươi, nên chắc hẳn sẽ không dám gây ra động thái lớn..."
Lão quy bên trong mặt dây chuyền vội vàng lớn tiếng nói với Diệp Lăng, lệnh cho hắn mau chóng trốn đi, nơi này không thể ở lâu.
Nghe nói như thế, Diệp Lăng sợi không chút do dự, cắm đầu chạy trốn.
Bất quá điều khiến hắn nghi ngờ là, người mặc áo đen thần bí phía sau hắn kia hình như có chút kiêng kỵ hắn, cũng không dùng bản lĩnh thần vương cảnh chân chính.
Nếu không...Chắc chắn uy thế không chỉ có như thế.
Diệp Lăng hoàn toàn nghĩ không ra, thế nhưng lại không dám nhừng lại, chỉ có thể tận lực chạy trối chết.
Hắn cũng không muốn bởi vì một gã đạt thần vương cảnh mà phải vận dụng thủ đoạn bảo vệ tính mạng vô cùng trân quý kia, dù sao dùng một lần thì thiếu một cái, dùng vì một tên đạt thần vương cảnh quả thực là lãng phí.
"Hành động này của công tử rốt cuộc là có dụng ý gì? Cư nhiên sớm biết ta không giết được tên tiểu tử này, cho nên bảo ta không được bức bách hắn..."
Ông lão mặc áo đen truy sát phía sau Diệp Lăng, đương nhiên là Minh lão rồi.
Hắn chau mày, nghĩ không ra vì sao Cố Trường Ca lại phân phó như vậy.
Vừa rồi hắn quả thực cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ từ nam tử phía trước kia, chỉ cần bạo phát sẽ có thể hủy diệt hắn rồi.
Hắn có chú ý đó là một ký hiệu màu đen.
Trong lúc nhất thời cũng không dám lại quá gần.
Nguyên văn lời nói của Cố Trường Ca là muốn hắn truy sát tên nam tử này nhưng không được ép hắn quá.
Nhiệm vụ lần này khiến Minh lão có chút hoang mang nhưng cũng nghe theo phân phó mà làm.
Ý nghĩ của Cố Trường Ca cũng không phải là thứ hắn có thể phỏng đoán được.
Bên kia, trong lúc Bạch Liệt phái tùy tùng và đám bảo hộ tới bắt Diệp Lăng, còn chính hắn thì rất nhanh đã tìm thấy tòa biệt viện hẻo lánh mà Doãn Mi nói với hắn.
Trước cửa có hai con sư tử bằng ngọc thạch, có vẻ uy vũ khí phái, cực kỳ to lớn.
"Doãn Mi chắc hẳn đã ở trong đó chờ đến sốt ruột rồi a!?"
Bạch Liệt tươi cười, hắn cảm nhận được khí tức của Doãn Mi ở đây nên trực tiếp đẩy cửa bước vào.
"Chỉ có điều lại tiện nghi cho tên Cố Trường Ca kia, không phải hắn chỉ có gia thế bối cảnh bất phàm thôi sao? Trừ cái đó ra hắn còn có gì đặc biệt hơn người nữa mà có nhiều người sợ hắn như vậy." Diệp Lăng có chút khinh thường mà bĩu môi.
Hắn một đường đi đến hôm nay không phải dựa vào gia thế hay bối cảnh mà hoàn toàn là nhờ vào Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa, từ nhỏ chém giết không ngừng đến khi vô cùng cường đại mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Cho nên từ tận đáy lòng hắn khinh thường những tên chí tôn trẻ tuổi vừa mới sinh ra đã ở vạch đích như tên Cố Trường Ca kia.
Cái gì mà Cổ Đế chuyển thế, chân tiên chi tư, lúc gặp thời điểm chém giết, hắn có đủ khả năng để chém giết bọn hắn.
Đây là sự tự tin của Diệp Lăng!
"Ân."
Bỗng nhiên, Diệp Lăng nhướng mày, cảm nhận bầu không khí có chút gì đó không ổn, trong bóng đêm, giữa đất trời lặng lẽ như tờ, có cường giả tiến vào nơi này.
Uy áp hào hùng mà kinh khủng, như một tinh thần cổ lão phương xa đáp xuống, mang theo cỗ khí tức khiến người ta phải biến sắc.
"Là ai?"
Diệp Lăng nổi lên lòng cảnh giác, nhìn chằm chằm ngoài phủ đệ.
Gió ngừng.
Dưới ánh trăng, hắn chỉ thấy được thân ảnh mông lung thẳng tắp của một vị đạo trưởng toàn thân bạch y đứng ở nơi đó, không vương bụi trần, siêu phàm thoát tục.
Như là không tồn tại trên thế gian này.
Nhưng khuôn mặt lại bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, từng ký hiệu kỳ dị không ngừng lưu chuyển, khí tức cường đại tới cực điểm.
Duy chỉ có một đôi con ngươi thâm thúy lộ ra vẻ thờ ơ, đang chăm chú quan sát hắn, mà trước đó hắn không hề phát hiện ra.
Loại thần sắc này cứ như đang chăm chú quan sát con mồi của mình vậy, khiến cho Diệp Lăng lạnh run cả người.
"Ngươi là ai? Rốt cuộc đến đây từ lúc nào, sao trước đó ta không phát giác ra ngươi?"
Trong nháy mắt này, trong lòng Diệp Lăng căng thẳng, sau lưng toát ra hàn ý, tay chân phát lạnh!
Một loại cảm giác bất an, bỗng nhiên bao phủ trong ý thức hắn!
Khí tức của hắn bắt đầu khởi động, từng đạo phù văn đen nhánh mang theo hơi thở luân hồi đáng sợ xuất hiện, trong đó như ẩn chứa sức lực hủy diệt bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, tùy thời có thể xuất thủ.
Diệp Lăng khẩn trương tới cực điểm, người trước mắt này, khẳng định là nhân vật đáng gờm nhất mà hắn từng gặp qua.
Không phải do tu vi mà là loại khí tức đó!
Nhưng điều khiến Diệp Lăng sửng sốt chính là nam tử mặc áo trắng đứng xa xa kia không hề đến công kích hắn.
Mà chỉ phát ra tiếng cười lạnh, thân ảnh dần dần mờ nhạt, tựa như vô tung vô tích mà biến mất vậy.
"Ah..."
"Chúng ta sẽ còn gặp lại, con kiến hôi nho nhỏ..."
Nhìn thân ảnh biến mất không còn dấu vết của tên nam tử mặc đồ trắng, Diệp Lăng cau mày, ngay cả Lão quy bên trong mặt dây chuyền cũng cảm thấy không ổn.
Sau một khắc, sắc mặt Diệp Lăng kịch biến:"Không tốt!"
Ông!
Một ông lão áo đen, đột nhiên từ trong hư không xuất hiện, trong tay cầm một khí giới màu đen nhánh, trực tiếp chém tới như muốn xé toạc tất cả!
"Ngươi là ai? Vì sao phải giết ta?"
Sắc mặt Diệp Lăng đại biến, vị áo đen này cư nhiên là một người đạt đến thần vương cảnh nhưng lại ẩn dấu khí tức, đột nhiên xuất hiện muốn ám sát hắn.
Phù văn màu đen trong tay hắn đột nhiên toát lên khí tức đáng sợ, như là có thế hủy diệt hết thảy, ẩn chứa thần uy vô thượng!
"Chạy mau!"
"Hắn tới để ám sát ngươi, nên chắc hẳn sẽ không dám gây ra động thái lớn..."
Lão quy bên trong mặt dây chuyền vội vàng lớn tiếng nói với Diệp Lăng, lệnh cho hắn mau chóng trốn đi, nơi này không thể ở lâu.
Nghe nói như thế, Diệp Lăng sợi không chút do dự, cắm đầu chạy trốn.
Bất quá điều khiến hắn nghi ngờ là, người mặc áo đen thần bí phía sau hắn kia hình như có chút kiêng kỵ hắn, cũng không dùng bản lĩnh thần vương cảnh chân chính.
Nếu không...Chắc chắn uy thế không chỉ có như thế.
Diệp Lăng hoàn toàn nghĩ không ra, thế nhưng lại không dám nhừng lại, chỉ có thể tận lực chạy trối chết.
Hắn cũng không muốn bởi vì một gã đạt thần vương cảnh mà phải vận dụng thủ đoạn bảo vệ tính mạng vô cùng trân quý kia, dù sao dùng một lần thì thiếu một cái, dùng vì một tên đạt thần vương cảnh quả thực là lãng phí.
"Hành động này của công tử rốt cuộc là có dụng ý gì? Cư nhiên sớm biết ta không giết được tên tiểu tử này, cho nên bảo ta không được bức bách hắn..."
Ông lão mặc áo đen truy sát phía sau Diệp Lăng, đương nhiên là Minh lão rồi.
Hắn chau mày, nghĩ không ra vì sao Cố Trường Ca lại phân phó như vậy.
Vừa rồi hắn quả thực cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ từ nam tử phía trước kia, chỉ cần bạo phát sẽ có thể hủy diệt hắn rồi.
Hắn có chú ý đó là một ký hiệu màu đen.
Trong lúc nhất thời cũng không dám lại quá gần.
Nguyên văn lời nói của Cố Trường Ca là muốn hắn truy sát tên nam tử này nhưng không được ép hắn quá.
Nhiệm vụ lần này khiến Minh lão có chút hoang mang nhưng cũng nghe theo phân phó mà làm.
Ý nghĩ của Cố Trường Ca cũng không phải là thứ hắn có thể phỏng đoán được.
Bên kia, trong lúc Bạch Liệt phái tùy tùng và đám bảo hộ tới bắt Diệp Lăng, còn chính hắn thì rất nhanh đã tìm thấy tòa biệt viện hẻo lánh mà Doãn Mi nói với hắn.
Trước cửa có hai con sư tử bằng ngọc thạch, có vẻ uy vũ khí phái, cực kỳ to lớn.
"Doãn Mi chắc hẳn đã ở trong đó chờ đến sốt ruột rồi a!?"
Bạch Liệt tươi cười, hắn cảm nhận được khí tức của Doãn Mi ở đây nên trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.