Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái
Chương 141: . Ý Đồ Của Diệp Lăng
Thiên Mệnh Phản Phái
24/11/2021
Bên trong Luân Hồi Cổ Phù, ẩn chứa luân hồi chân ý, chính là một loại sức mạnh cực lớn, thậm chí có thể đối kháng với ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca ở vài phương diện nào đó.
Mới đầu nàng hiểu rõ những thứ này, nhưng sau thời gian tìm đọc điển tịch, rốt cuộc nàng tìm được một chút ghi chép.
Cho nên Luân Hồi Cổ Phù, nàng nhất định phải cướp đoạt tới tay.
Mặt khác, nàng cũng biết tên Diệp Lăng kia không đơn giản.
Diệp Lang Thiên tại ngoại giới có thể nói là được nhiều tu sĩ xưng là tuổi trẻ Chí Tôn có thể sánh ngang với Cố Trường Ca.
Từ điểm mà nói có thể thấy Diệp Lang Thiên thực sự bất phàm.
Thân là truyền nhân Diệp tộc, vậy mà cuối cùng lại thua trong tay Diệp Lăng, ngay cả vị trí truyền nhân cũng bị hắn cướp.
Kiếp trước Diệp Lăng cũng là một trong số ít người trẻ tuổi còn sống sót từ trong tay Cố Trường Ca.
Bất quá sau này có chết hay không nàng cũng không rõ, nhưng mai danh ẩn tích nhiều năm thì nhất định là có.
"Kiếp trước Diệp Lăng có được Luân Hồi Cổ Phù, thiếu chút nữa cũng bị phu quân giết chết, đời này nếu ta đoạt được Luân Hồi Cổ Phù thì sau này càng phải chú ý."
Rất nhanh, sắc mặt Nguyệt Minh Không khôi phục lại vẻ yên tĩnh, mắt phượng thâm thúy mà lạnh lùng, nhìn về phía xa ngoài xe.
Nàng sớm đã âm thầm bố trí thiên la địa võng, chỉ đợi Diệp Lăng đến.
Về phần nàng vì sao chắc chắn Diệp Lăng sẽ tới?
Kết hợp trí nhớ kiếp trước, Nguyệt Minh Không biết tên Diệp Lăng này tựa hồ vô cùng ngưỡng mộ nàng, sau khi hắn trở thành truyền nhân Diệp tộc lại tuyên bố muốn cướp hôn nàng.
Nàng đối với điều này đương nhiên khịt mũi coi thường.
Diệp Lăng cũng chính bởi vì lần tuyên bố kia mà xém chút bị Cố Trường Ca giết chết, sau đó mai danh ẩn tích.
Lúc trước nàng còn tưởng rằng do Diệp Lăng gây sự khiến trong lòng Cố Trường Ca không vui, hắn mới ra tay, nàng còn có chút vui vẻ.
Nhưng hiện tại xem ra Cố Trường Ca xuất thủ, chắc hẳn cũng là vì Luân Hồi Cổ Phù.
Cố Trường Ca vẫn luôn mưu tính các loại bản nguyên vậy nên hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua bản nguyên luân hồi này.
Cân nhắc đến những điều này.
Nguyệt Minh Không đi thẳng vào bên trong Hắc Thạch Cổ Thành.
Nàng tin rằng nếu Diệp Lăng ở đây, một khi hắn nhìn thấy ký hiệu của Vô Song tiên triều, hắn nhất định sẽ nhịn không được mà hiện thân.
Kiếp trước nữ nhân bên cạnh Diệp Lăng vô số, từ đó nàng cũng có thể đoán ra tính tình hắn như thế nào.
"Bây giờ tu vi của Diệp Lăng nhiều nhất là đạt Phong Hầu cảnh, nơi này chắc chắn thành nơi táng thân của hắn."
Lúc này thần sắc Nguyệt Minh Không vô cùng lạnh lùng, lộ ra vẻ hờ hững, chấp chưởng quyền sinh sát trong tay, tựa như nữ đế cao cao tại thượng.
Nàng không quan tâm giết Diệp Lăng sẽ có kết quả thế nào, đối với nàng mà nói, giết hắn chỉ như giẫm chết một con giun dế thôi.
Nhưng để giết con kiến nhỏ này, nàng cư nhiên phải bày bố không ít.
Không bao lâu, Nguyệt Minh Không cảm giác được có người đang đi về phía này.
Rất trẻ trung, khí huyết cực kì kinh người, rõ ràng đã tu luyện qua một thuật cường thể nào đó.
Nàng mắt phượng nhắm lại, cánh tay ngọc vung lên.
Ông!
Một trận rung động tán ra trong hư không.
Trong nháy mắt bao nhiêu cỗ khí tức kinh khủng đều âm thầm ẩn nấp, khiến cả trời đất như bị khóa lại.
"Nơi này, chính là phủ đệ mà chiếc xe ban nãy hạ xuống nhưng sao ta lại có chút bất an "
Diệp Lăng nhướng mày, dừng bước trước toà phủ đệ rộng rãi xưa cũ này.
Mặc dù hắn ưa thích mỹ nhân, nhưng cũng không có nghĩa hắn ngốc, có đôi khi cảm giác đầu tiên của hắn, giúp hắn tránh không ít nguy hiểm, có mấy lần còn suýt nữa liên quan đến mạng sống.
Chẳng biết tại sao, đứng ở đây, trong lòng hắn luôn có chút bất an.
"Quy huynh, ngươi nói nên vào hay là không?"
Lúc này, thần sắc Diệp Lăng mang theo chút nghi hoặc, hỏi mặt dây chuyền màu đen trên cổ hắn.
Năm đó khi hắn còn nhỏ, lên núi tìm kiếm linh dược, kết quả ngộ nhập vào một hang động dưới đất, ở trong đó đánh bậy đánh bạ nhặt được cái mặt dây chuyền màu đen này, cũng thu hoạch được truyền thừa của luân hồi Cổ Thiên Tôn.
Bên trong mặt dây chuyền màu đen có một lão quy tàn hồn.
Cũng chính là Quy huynh mà hắn gọi ban nãy, nó tự xưng là tọa kỵ của luân hồi Cổ Thiên Tôn, vì luân hồi Cổ Thiên Tôn tìm kiếm truyền nhân thích hợp.
Ban đầu Diệp Lăng không tin.
Nhưng về sau hắn phát hiện thật sự có chuyện như thế.
Chỉ có điều lão quy này không có bản lĩnh nào khác, ngoại trừ dạy hắn một chút thuật thức bên ngoài, cũng không có gì khác để nói cho hắn.
Bình thường không có gì lạ, không có gì đặc biệt, tuyệt không giống như là tọa kỵ của Cổ Thiên Tôn.
Giờ phút này nghe hắn nói vậy, lão quy không khỏi liếc mắt nói:" cũng đến phủ đệ của người ta rồi, tiểu tử ngươi sao lại không dám vào rồi? Bình thường lúc quyến rũ mấy thiên chi kiều nữ kia, không phải rất lớn mật sao?"
Nghe nói thế, Diệp Lăng cũng cảm thấy không sai.
Lúc trước hắn cũng chưa từng gặp mặt nàng, sao lại có ý muốn hại hắn chứ?
Hơn phân nửa là do hắn nghi thần nghi quỷ.
Nghĩ như vậy, lá gan Diệp Lăng cũng lớn hơn, lâu nay hắn vẫn hay nghe những lời đồn của vị Nguyệt Minh Không công chúa kia, tâm sinh tò mò.
Hôm nay nếu quả thật có thể gặp được nàng vậy há chỉ là một cái duyên bình thường?
Về phần vị Nguyệt Minh Không công chúa kia là vị hôn thê của Cố gia thiếu chủ Trường Sinh, hắn cũng không thèm để ý, nói ra thì ngay cả Diệp Lang Thiên cũng sắp không phải là đối thủ của hắn rồi.
Coi như Cố Trường Ca nổi danh ngang hàng với Diệp Lang Thiên, thì đã sao?
Oanh!
Nhưng ngay sau đó, trong khoảnh khắc Diệp Lăng tới gần phủ đệ, trong đó truyền ra một thanh âm tựa trời cao lạnh lùng ban xuống.
"Giết hắn!"
"Không tốt!"
Trong khoảnh khắc nghe được thanh âm này, sắc mặt Diệp Lăng ngay lập tức thay đổi, hoàn toàn không nghĩ tới thật có người muốn giết hắn.
Mới đầu nàng hiểu rõ những thứ này, nhưng sau thời gian tìm đọc điển tịch, rốt cuộc nàng tìm được một chút ghi chép.
Cho nên Luân Hồi Cổ Phù, nàng nhất định phải cướp đoạt tới tay.
Mặt khác, nàng cũng biết tên Diệp Lăng kia không đơn giản.
Diệp Lang Thiên tại ngoại giới có thể nói là được nhiều tu sĩ xưng là tuổi trẻ Chí Tôn có thể sánh ngang với Cố Trường Ca.
Từ điểm mà nói có thể thấy Diệp Lang Thiên thực sự bất phàm.
Thân là truyền nhân Diệp tộc, vậy mà cuối cùng lại thua trong tay Diệp Lăng, ngay cả vị trí truyền nhân cũng bị hắn cướp.
Kiếp trước Diệp Lăng cũng là một trong số ít người trẻ tuổi còn sống sót từ trong tay Cố Trường Ca.
Bất quá sau này có chết hay không nàng cũng không rõ, nhưng mai danh ẩn tích nhiều năm thì nhất định là có.
"Kiếp trước Diệp Lăng có được Luân Hồi Cổ Phù, thiếu chút nữa cũng bị phu quân giết chết, đời này nếu ta đoạt được Luân Hồi Cổ Phù thì sau này càng phải chú ý."
Rất nhanh, sắc mặt Nguyệt Minh Không khôi phục lại vẻ yên tĩnh, mắt phượng thâm thúy mà lạnh lùng, nhìn về phía xa ngoài xe.
Nàng sớm đã âm thầm bố trí thiên la địa võng, chỉ đợi Diệp Lăng đến.
Về phần nàng vì sao chắc chắn Diệp Lăng sẽ tới?
Kết hợp trí nhớ kiếp trước, Nguyệt Minh Không biết tên Diệp Lăng này tựa hồ vô cùng ngưỡng mộ nàng, sau khi hắn trở thành truyền nhân Diệp tộc lại tuyên bố muốn cướp hôn nàng.
Nàng đối với điều này đương nhiên khịt mũi coi thường.
Diệp Lăng cũng chính bởi vì lần tuyên bố kia mà xém chút bị Cố Trường Ca giết chết, sau đó mai danh ẩn tích.
Lúc trước nàng còn tưởng rằng do Diệp Lăng gây sự khiến trong lòng Cố Trường Ca không vui, hắn mới ra tay, nàng còn có chút vui vẻ.
Nhưng hiện tại xem ra Cố Trường Ca xuất thủ, chắc hẳn cũng là vì Luân Hồi Cổ Phù.
Cố Trường Ca vẫn luôn mưu tính các loại bản nguyên vậy nên hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua bản nguyên luân hồi này.
Cân nhắc đến những điều này.
Nguyệt Minh Không đi thẳng vào bên trong Hắc Thạch Cổ Thành.
Nàng tin rằng nếu Diệp Lăng ở đây, một khi hắn nhìn thấy ký hiệu của Vô Song tiên triều, hắn nhất định sẽ nhịn không được mà hiện thân.
Kiếp trước nữ nhân bên cạnh Diệp Lăng vô số, từ đó nàng cũng có thể đoán ra tính tình hắn như thế nào.
"Bây giờ tu vi của Diệp Lăng nhiều nhất là đạt Phong Hầu cảnh, nơi này chắc chắn thành nơi táng thân của hắn."
Lúc này thần sắc Nguyệt Minh Không vô cùng lạnh lùng, lộ ra vẻ hờ hững, chấp chưởng quyền sinh sát trong tay, tựa như nữ đế cao cao tại thượng.
Nàng không quan tâm giết Diệp Lăng sẽ có kết quả thế nào, đối với nàng mà nói, giết hắn chỉ như giẫm chết một con giun dế thôi.
Nhưng để giết con kiến nhỏ này, nàng cư nhiên phải bày bố không ít.
Không bao lâu, Nguyệt Minh Không cảm giác được có người đang đi về phía này.
Rất trẻ trung, khí huyết cực kì kinh người, rõ ràng đã tu luyện qua một thuật cường thể nào đó.
Nàng mắt phượng nhắm lại, cánh tay ngọc vung lên.
Ông!
Một trận rung động tán ra trong hư không.
Trong nháy mắt bao nhiêu cỗ khí tức kinh khủng đều âm thầm ẩn nấp, khiến cả trời đất như bị khóa lại.
"Nơi này, chính là phủ đệ mà chiếc xe ban nãy hạ xuống nhưng sao ta lại có chút bất an "
Diệp Lăng nhướng mày, dừng bước trước toà phủ đệ rộng rãi xưa cũ này.
Mặc dù hắn ưa thích mỹ nhân, nhưng cũng không có nghĩa hắn ngốc, có đôi khi cảm giác đầu tiên của hắn, giúp hắn tránh không ít nguy hiểm, có mấy lần còn suýt nữa liên quan đến mạng sống.
Chẳng biết tại sao, đứng ở đây, trong lòng hắn luôn có chút bất an.
"Quy huynh, ngươi nói nên vào hay là không?"
Lúc này, thần sắc Diệp Lăng mang theo chút nghi hoặc, hỏi mặt dây chuyền màu đen trên cổ hắn.
Năm đó khi hắn còn nhỏ, lên núi tìm kiếm linh dược, kết quả ngộ nhập vào một hang động dưới đất, ở trong đó đánh bậy đánh bạ nhặt được cái mặt dây chuyền màu đen này, cũng thu hoạch được truyền thừa của luân hồi Cổ Thiên Tôn.
Bên trong mặt dây chuyền màu đen có một lão quy tàn hồn.
Cũng chính là Quy huynh mà hắn gọi ban nãy, nó tự xưng là tọa kỵ của luân hồi Cổ Thiên Tôn, vì luân hồi Cổ Thiên Tôn tìm kiếm truyền nhân thích hợp.
Ban đầu Diệp Lăng không tin.
Nhưng về sau hắn phát hiện thật sự có chuyện như thế.
Chỉ có điều lão quy này không có bản lĩnh nào khác, ngoại trừ dạy hắn một chút thuật thức bên ngoài, cũng không có gì khác để nói cho hắn.
Bình thường không có gì lạ, không có gì đặc biệt, tuyệt không giống như là tọa kỵ của Cổ Thiên Tôn.
Giờ phút này nghe hắn nói vậy, lão quy không khỏi liếc mắt nói:" cũng đến phủ đệ của người ta rồi, tiểu tử ngươi sao lại không dám vào rồi? Bình thường lúc quyến rũ mấy thiên chi kiều nữ kia, không phải rất lớn mật sao?"
Nghe nói thế, Diệp Lăng cũng cảm thấy không sai.
Lúc trước hắn cũng chưa từng gặp mặt nàng, sao lại có ý muốn hại hắn chứ?
Hơn phân nửa là do hắn nghi thần nghi quỷ.
Nghĩ như vậy, lá gan Diệp Lăng cũng lớn hơn, lâu nay hắn vẫn hay nghe những lời đồn của vị Nguyệt Minh Không công chúa kia, tâm sinh tò mò.
Hôm nay nếu quả thật có thể gặp được nàng vậy há chỉ là một cái duyên bình thường?
Về phần vị Nguyệt Minh Không công chúa kia là vị hôn thê của Cố gia thiếu chủ Trường Sinh, hắn cũng không thèm để ý, nói ra thì ngay cả Diệp Lang Thiên cũng sắp không phải là đối thủ của hắn rồi.
Coi như Cố Trường Ca nổi danh ngang hàng với Diệp Lang Thiên, thì đã sao?
Oanh!
Nhưng ngay sau đó, trong khoảnh khắc Diệp Lăng tới gần phủ đệ, trong đó truyền ra một thanh âm tựa trời cao lạnh lùng ban xuống.
"Giết hắn!"
"Không tốt!"
Trong khoảnh khắc nghe được thanh âm này, sắc mặt Diệp Lăng ngay lập tức thay đổi, hoàn toàn không nghĩ tới thật có người muốn giết hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.