Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái
Chương 201: Rốt Cuộc Là Ai?
Thiên Mệnh Phản Phái
30/11/2021
Ngay lúc ngoại giới bởi vì chuyện Tiên Cổ đại lục mở ra mà oanh động.
Trong sân một toà Đạo Thiên Cổ Thành vắng vẻ an tĩnh, Diệp Lăng đã cải trang cách ăn mặc, dịch dung thay đổi tướng mạo, thậm chí thay đổi cả khí tức bản nguyên.
Bây giờ hắn có một làn da trắng, dáng vẻ anh tuấn như một công tử văn nhã, đang cau mày, không ngừng dạo bước.
"Lão Quy, bên ngoài bây giờ mỗi ngày đều có tu sĩ Bạch Hổ nhất tộc đuổi bắt ta, ngươi nói ta thật sự không bị bọn hắn phát hiện chứ?"
Diệp Lăng sắc mặt âm trầm nói.
Mặc dù hắn đã thay hình đổi dạng, lấy Luân Hồi chi lực ẩn giấu đi khí tức bản nguyên, nhưng cũng không dám tùy tiện tản bộ ở bên ngoài.
Bạch Hổ nhất tộc tuyên bố sẽ đưa ra những trọng bảo có thể soi ra bản nguyên, bất kể ẩn tàng thế nào cũng có thể bị soi ra.
Cho nên chuyện này khiến Diệp Lăng rất hoảng sợ, đồng thời cũng rất phiền muộn biệt khuất, phẫn nộ.
Hắn rõ ràng không hề làm gì, thế nhưng lại bị cõng một cái nồi lớn như thế, biến thành người thừa kế ma công bị người người kêu đánh kêu giết.
Tâm tình bây giờ vô cùng tệ.
"Yên tâm đi, bí pháp Luân Hồi Cổ Thiên Tôn há lại có thể để kẻ khác soi ra được. Ngươi cứ yên tâm đi, dù bọn hắn có làm thế nào cũng không thể tìm ra tung tích của ngươi , nếu tìm ra thì lão Quy thua."
Bên trong mặt dây chuyền, một tia sáng chói hiện lên, hình ảnh một bạch ngọc lão Quy hiện ra.
Nhìn rất có tiên phong đạo cốt, nhưng ánh mắt lại có chút ranh mãnh.
Dáng vẻ này ngược lại rất không hài hòa, vừa nhìn liền biết không phải một con rùa đơn giản.
Nghe vậy Diệp Lăng cũng yên tâm nhiều, nhưng vẫn rất biệt khuất nói, " Tốt nhất tuyệt đối đừng để ta biết được rốt cuộc là kẻ nào đang hãm hại ta, bằng không ta chắc chắn khiến hắn thịt nát xương tan!"
"Hiển nhiên chuyện này có liên quan đến người áo trắng tối hôm đó. Đây có khả năng rất lớn chính là người núp trong bóng tối hại hắn, cái gọi là người thừa kế ma công rất có thể là kẻ kia!"
Lão Quy lúc này cũng phân tích cho hắn nghe.
"Nhưng ta cùng hắn cũng chưa từng gặp qua, vì sao hắn muốn đổ oan cho ta? Lẽ nào là kẻ thù trước đó của ta."
Diệp Lăng sắc mặt rất khó coi, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn thậm chí hoài nghi người kia chính là Diệp Lang Thiên.
Dù sao ngoại trừ Diệp Lang Thiên ra, trước mắt hắn không còn đại địch nào khác.
"Diệp Lang Thiên nếu có thủ đoạn này đã sớm ra tay với ta, mặc dù có khả năng nhưng khả năng không lớn."
"Mà gần đây chuyện Thôn Tiên Ma Công bị tung ra, không khỏi quá trùng hợp đi, ta hoài nghi người thừa kế ma công chân chính, kỳ thật vẫn luôn ở phụ cận Đạo Thiên Tiên Cung tu hành, thậm chí có thể là đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung."
Diệp Lăng híp mắt lại.
Hắn cũng không ngốc, dù sao có thể đi đến một bước này , trên đường đi trải qua không ít chuyện.
Hắn nghĩ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy rất có đạo lý.
Mà đối phương còn tính toán đến hắn sẽ ẩn giấu bí mật, không dám bại lộ cho người khác biết. Cho nên mới có dũng khí trắng trợn đem nồi ném cho hắn như thế!
Cho nên đây mới gọi là ác độc !
"Kết hợp ngày đó chuyện Nguyệt Minh Không phái người phục kích ta, có thể thấy, nàng hẳn là đoán được ta có được truyền thừa, muốn xuất thủ cướp đoạt" Diệp Lăng phân tích một lượt, trong đầu linh quang lóe lên, bỗng nhiên nhịn không được rùng mình một cái.
Giữa ban ngày, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một trận hàn ý kinh người, ngay cả linh hồn cũng kém chút nữa bị đông cứng.
"Mà Nguyệt Minh Không lại là vị hôn thê của Cố Trường Ca, Cố Trường Ca rất có thể cũng biết chuyện này."
"Ta trước đó loại trừ Cố Trường Ca truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung đầu tiên, nhưng bây giờ nghĩ lại hắn mới là người có hiềm nghi lớn nhất!"
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng kinh sợ một hồi, da đầu cũng run lên.
Ai có thể nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ là người thừa kế ma công?
Nếu như không phải phân tích ra được đây là khả năng lớn nhất, hắn cũng không thể tin được.
Ngoại giới có những lời đồn khen chê không đồng nhất đối với Cố Trường Ca, có người nói hắn lạnh lùng tàn nhẫn, có người còn nói hắn phong thần như ngọc, siêu phàm thoát tục, chính là Chân Tiên chi tư.
Mà bây giờ còn có thân phận là truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung, thiếu chủ Trường Sinh Cố gia, đơn giản chính là cao quý không tả nổi.
Hắn làm sao có thể là người thừa kế ma công, tự hủy hoại tương lai của chính mình chứ?
"Việc này thực sự quá kinh khủng, ngay dưới mí mắt của Đạo Thiên Tiên Cung, truyền nhân của bọn hắn vậy mà lại là người thừa kế ma công, việc này một khi bại lộ, tuyệt đối sẽ chấn kinh thượng giới!"
Lão Quy cũng bị dọa, thần sắc ngưng trọng, Diệp Lăng nói không phải không có lý, hậu quả như vậy thực sự không dám tưởng tượng.
Nếu như người bình thường là người thừa kế ma công vậy còn dễ nói.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Trường Ca không phải người bình thường, thân phận của hắn ở thượng giới tuyệt đối là đứng đầu trong đám cùng thế hệ.
Cái này tương đương với cái gì?
Tương đương với hắn là hoàng đế trong đám cùng thế hệ!
"Việc này can hệ trọng đại, chuyện này càng ngày càng đáng sợ rồi, mà theo như lời ngươi nói, Cố Trường Ca đích thật là hiềm nghi nặng nhất." Lão Quy thần sắc nghiêm túc.
Chỉ bất quá bây giờ chỉ có nó cùng Diệp Lăng biết việc này thôi, coi như nói ra đoán chừng cũng không có người tin .
Trong sân một toà Đạo Thiên Cổ Thành vắng vẻ an tĩnh, Diệp Lăng đã cải trang cách ăn mặc, dịch dung thay đổi tướng mạo, thậm chí thay đổi cả khí tức bản nguyên.
Bây giờ hắn có một làn da trắng, dáng vẻ anh tuấn như một công tử văn nhã, đang cau mày, không ngừng dạo bước.
"Lão Quy, bên ngoài bây giờ mỗi ngày đều có tu sĩ Bạch Hổ nhất tộc đuổi bắt ta, ngươi nói ta thật sự không bị bọn hắn phát hiện chứ?"
Diệp Lăng sắc mặt âm trầm nói.
Mặc dù hắn đã thay hình đổi dạng, lấy Luân Hồi chi lực ẩn giấu đi khí tức bản nguyên, nhưng cũng không dám tùy tiện tản bộ ở bên ngoài.
Bạch Hổ nhất tộc tuyên bố sẽ đưa ra những trọng bảo có thể soi ra bản nguyên, bất kể ẩn tàng thế nào cũng có thể bị soi ra.
Cho nên chuyện này khiến Diệp Lăng rất hoảng sợ, đồng thời cũng rất phiền muộn biệt khuất, phẫn nộ.
Hắn rõ ràng không hề làm gì, thế nhưng lại bị cõng một cái nồi lớn như thế, biến thành người thừa kế ma công bị người người kêu đánh kêu giết.
Tâm tình bây giờ vô cùng tệ.
"Yên tâm đi, bí pháp Luân Hồi Cổ Thiên Tôn há lại có thể để kẻ khác soi ra được. Ngươi cứ yên tâm đi, dù bọn hắn có làm thế nào cũng không thể tìm ra tung tích của ngươi , nếu tìm ra thì lão Quy thua."
Bên trong mặt dây chuyền, một tia sáng chói hiện lên, hình ảnh một bạch ngọc lão Quy hiện ra.
Nhìn rất có tiên phong đạo cốt, nhưng ánh mắt lại có chút ranh mãnh.
Dáng vẻ này ngược lại rất không hài hòa, vừa nhìn liền biết không phải một con rùa đơn giản.
Nghe vậy Diệp Lăng cũng yên tâm nhiều, nhưng vẫn rất biệt khuất nói, " Tốt nhất tuyệt đối đừng để ta biết được rốt cuộc là kẻ nào đang hãm hại ta, bằng không ta chắc chắn khiến hắn thịt nát xương tan!"
"Hiển nhiên chuyện này có liên quan đến người áo trắng tối hôm đó. Đây có khả năng rất lớn chính là người núp trong bóng tối hại hắn, cái gọi là người thừa kế ma công rất có thể là kẻ kia!"
Lão Quy lúc này cũng phân tích cho hắn nghe.
"Nhưng ta cùng hắn cũng chưa từng gặp qua, vì sao hắn muốn đổ oan cho ta? Lẽ nào là kẻ thù trước đó của ta."
Diệp Lăng sắc mặt rất khó coi, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn thậm chí hoài nghi người kia chính là Diệp Lang Thiên.
Dù sao ngoại trừ Diệp Lang Thiên ra, trước mắt hắn không còn đại địch nào khác.
"Diệp Lang Thiên nếu có thủ đoạn này đã sớm ra tay với ta, mặc dù có khả năng nhưng khả năng không lớn."
"Mà gần đây chuyện Thôn Tiên Ma Công bị tung ra, không khỏi quá trùng hợp đi, ta hoài nghi người thừa kế ma công chân chính, kỳ thật vẫn luôn ở phụ cận Đạo Thiên Tiên Cung tu hành, thậm chí có thể là đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung."
Diệp Lăng híp mắt lại.
Hắn cũng không ngốc, dù sao có thể đi đến một bước này , trên đường đi trải qua không ít chuyện.
Hắn nghĩ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy rất có đạo lý.
Mà đối phương còn tính toán đến hắn sẽ ẩn giấu bí mật, không dám bại lộ cho người khác biết. Cho nên mới có dũng khí trắng trợn đem nồi ném cho hắn như thế!
Cho nên đây mới gọi là ác độc !
"Kết hợp ngày đó chuyện Nguyệt Minh Không phái người phục kích ta, có thể thấy, nàng hẳn là đoán được ta có được truyền thừa, muốn xuất thủ cướp đoạt" Diệp Lăng phân tích một lượt, trong đầu linh quang lóe lên, bỗng nhiên nhịn không được rùng mình một cái.
Giữa ban ngày, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một trận hàn ý kinh người, ngay cả linh hồn cũng kém chút nữa bị đông cứng.
"Mà Nguyệt Minh Không lại là vị hôn thê của Cố Trường Ca, Cố Trường Ca rất có thể cũng biết chuyện này."
"Ta trước đó loại trừ Cố Trường Ca truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung đầu tiên, nhưng bây giờ nghĩ lại hắn mới là người có hiềm nghi lớn nhất!"
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng kinh sợ một hồi, da đầu cũng run lên.
Ai có thể nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ là người thừa kế ma công?
Nếu như không phải phân tích ra được đây là khả năng lớn nhất, hắn cũng không thể tin được.
Ngoại giới có những lời đồn khen chê không đồng nhất đối với Cố Trường Ca, có người nói hắn lạnh lùng tàn nhẫn, có người còn nói hắn phong thần như ngọc, siêu phàm thoát tục, chính là Chân Tiên chi tư.
Mà bây giờ còn có thân phận là truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung, thiếu chủ Trường Sinh Cố gia, đơn giản chính là cao quý không tả nổi.
Hắn làm sao có thể là người thừa kế ma công, tự hủy hoại tương lai của chính mình chứ?
"Việc này thực sự quá kinh khủng, ngay dưới mí mắt của Đạo Thiên Tiên Cung, truyền nhân của bọn hắn vậy mà lại là người thừa kế ma công, việc này một khi bại lộ, tuyệt đối sẽ chấn kinh thượng giới!"
Lão Quy cũng bị dọa, thần sắc ngưng trọng, Diệp Lăng nói không phải không có lý, hậu quả như vậy thực sự không dám tưởng tượng.
Nếu như người bình thường là người thừa kế ma công vậy còn dễ nói.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Trường Ca không phải người bình thường, thân phận của hắn ở thượng giới tuyệt đối là đứng đầu trong đám cùng thế hệ.
Cái này tương đương với cái gì?
Tương đương với hắn là hoàng đế trong đám cùng thế hệ!
"Việc này can hệ trọng đại, chuyện này càng ngày càng đáng sợ rồi, mà theo như lời ngươi nói, Cố Trường Ca đích thật là hiềm nghi nặng nhất." Lão Quy thần sắc nghiêm túc.
Chỉ bất quá bây giờ chỉ có nó cùng Diệp Lăng biết việc này thôi, coi như nói ra đoán chừng cũng không có người tin .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.