Chương 400: Cấm chế Thái Cực Cảnh để lại
Thắng Kỷ
05/06/2015
Đang thúc giục Hùng Đồ Bá Nghiệp quấn lấy vợ chồng Nhậm Thiên Tung, trong lòng Nhậm Hùng Đồ cũng trầm xuống.
Biến mất! Đám người mình ra lệnh tróc nã Nhậm Kiệt trong nháy mắt biến mất không thấy. Sau đó từng người bị đánh bay ra ngoài, chỉ mấy hơi thở. Mà một khối linh ngọc trong ngực lão đã vỡ vụn, đây là?
Xảy ra chuyện rồi, ngay cả Thái thượng trưởng lão cũng bị đánh bay ra ngoài. Người này ở Nhậm gia, dưới Thái Cực Cảnh có thể xếp vào top 10. Vậy mà lại...
Sao lại nhanh như vậy, cho dù mình xuất thủ cùng đối phó bọn họ cũng không có khả năng làm được trong thời gian như vậy.
Trong nháy mắt đã tổn thất một phần ba lực lượng. Nhất là thu vào tay cận vệ đội, điều này làm cho Nhậm Hùng Đồ không thể tin được. Không, không thể nào, đám cận vệ đội kia làm sao có thể làm được như vậy. Cho dù bọn họ có cường giả Âm Dương Cảnh cũng không thể khoa trương như vậy. Có vấn đề, nhất định là có vấn đề, Nhậm Kiệt, ngươi lại cả gan mượn người ngoài trợ lực.
Cũng chỉ có lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo ẩn giấu bên trong đám cận vệ đội này âm thầm đánh lén mới được như vậy.
Ừ, không sai, nhất định là như thế. Nhậm Hùng Đồ cho rằng như vậy, cũng chỉ có thể như vậy mới giải thích được mọi chuyện. Nhưng mà hiện tại Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi liên thủ, uy lực kinh khủng, coi như mình có Hùng Đồ Bá Nghiệp cũng chưa chắc chống đỡ được bao lâu. Hơn nữa, nếu quả thực có hai, thậm chí ba tồn tại cấp bậc Vương giả ấn núp bên trong, mình xong tới chưa chắc giải quyết được gì.
Đến lúc đó cho dù vạch trần Nhậm Kiệt dẫn người ngoài nhúng tay vào chuyện nội tộc thì cũng không có cơ hội.
Đáng ghét, không nghĩ tới bên trong đám thị vệ hoa lệ này lại ẩn giấu tồn tại như vậy.
Con ba nó, rốt cuộc tên khốn Nhậm Kiệt này làm gì mà đám người kia chịu cải trang thành thị vệ, hạ thấp thân phận. Bị lừa rồi, bị lừa rồi. Nhậm Hùng Đồ lúc này mới thật sự vỡ lẽ ra.
Việc đã tới nước này, phải làm sao bây giờ?
- Tu La Sát Đạo, giết, giết, giết, giết... Lúc này, trong Hùng Đồ Bá Nghiệp có vô số binh lĩnh, chỉ có điều những binh lính này đều luyện chế từ pháp bảo, động tác cứng nhắc vô cùng. Bọn chúng mượn lực lượng Hùng Đồ Bá Nghiệp điên cuồng xông về phía Nhậm Thiên Tung.
Lôi Hỏa Thương nơi tay, phía sau Nhậm Thiên Tung, hư ảnh Tu La càng ngưng thực, cả người hoàn toàn chìm trong giết chóc. Trên người, sát khí càng dày đặc, lực lượng lại càng mạnh, mạnh tới nỗi giống như nổ tung vậy. Càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nguy hiểm. - Đừng gia tăng nữa, gia chủ nói bên hắn không sao. Thấy Nhậm Thiên Tung ngày một điên cuồng, trong lòng Vân Phượng Nhi đau như cắt, nàng bạo phát thần thức quát lên trong đầu Nhậm Thiên Tung, muốn để hắn dừng lại. Cứ tiếp tục liều mạng, không đợi Nhậm Kiệt nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ Nhậm Thiên Tung đã không xong rồi.
- Đó là do hắn nói. Nhưng mà thời điểm này làm sao ngừng được. Không thể để xảy ra bất kỳ chuyện không may nào. Hoàng đế đã nhúng tay vào, chắc chắn không chỉ là bàng quang đơn giản như vậy. Nhậm Hùng Đồ ra tay dứt khoát như vậy, nhất định là có vấn đề. Không thể để xảy ra vấn đề, đại ca làm nhiều chuyện cho chúng ta như vậy. Cho dù phải chết cũng không thể để Nhậm Kiệt xảy ra chuyện. Nếu năm đó không phải... Giết, giết.. ,
Nhậm Thiên Tung đã rơi vào trong vô tận giết chóc, nói tới đây lại ngừng lại, lại lần nữa bạo phát, không ngừng công kích lên Hùng Đồ Bá Nghiệp.
Hùng Đồ Bá Nghiệp giống như một không gian độc lập không hoàn chỉnh, lại giống như một trận pháp cường đại. Bị Nhậm Thiên Tung công kích, nó không ngừng bị xé rách, bị đâm thủng, càng lúc tổn thương càng lớn. Chỉ có điều mỗi lần Nhậm Thiên Tung muốn xông ra lại bị đám binh lính bên trong cản lại.
Thời khắc mấu chốt, Nhậm Hùng Đồ cũng sẽ thi triển pháp thuật thần thông chặn lại, chỉ có điều lão càng lúc càng cảm thấy vô lực. Bởi vì Nhậm Thiên Tung càng đánh càng hung hăng, càng đánh càng mạnh.
Năm đó... Nghe lời này, Vân Phượng Nhi cũng run lên. Tuy đại ca đã nói không liên quan tới mình, nhưng dù sao cũng do mình gây ra. Hơn nữa năm đó đại ca vì cứu mình, trị liệu cho mình, mà làm hết thảy. Còn hiện tại?
Mình có thể tỉnh lại cũng do Nhậm Kiệt cứu. Đúng vậy, cho dù Nhậm Kiệt nói không có vấn đề, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao...
- Phong Bạo! Vợ chồng một lòng, hai tay Vân Phượng Nhi điên cuồng đánh ra, tạo thành một cơn gió lốc khổng lồ phủ xuống. Xung quanh nàng tạo thành một cỗ lực lượng phá hủy hết thảy.
- Không xong. Không ngăn được rồi. Làm sao có thể, tại sao lại vậy? Vợ chồng bọn họ đều đạt tới trình độ này?
Nhậm Thiên Tung nỏ mạnh hết đà, nhập ma sẽ không có kết quả tốt. Nhưng Vân Phượng Nhi này sao lại mạnh như vậy, Hùng Đồ Bá Nghiệp của mình là Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, sao lại không ngăn được? Bị điên cuồng tấn công, Nhậm Hùng Đồ cảm giác kiệt sức, sắp không chịu nổi rồi.
Nhầm Hùng Đồ cho rằng, Nhậm Kiệt dùng trận pháp che giấu lão Đan Vương Ngọc Trường Không và Kiếm Vương Long Ngạo. Dưới tình huống này, muốn bắn gã là không có khả năng.
- Á... Nhậm Hùng Đồ tức tới mức muốn nổ tung lên, lão không cam lòng, không cam lòng thất bại lần nữa.
Hiện tại lão đang ở thời khắc xung kích Thái Cực Cảnh, có làm gia chủ hay không lão cũng không quá để ý, nhưng lão không nghĩ tới... lại thất bại lần thứ ba.
Nhất là bị Nhậm Kiệt làm nhục liên tiếp hai, ba lần. Mình mới là người có thể lãnh đạo Nhậm gia đi tới huy hoàng, không thể để cho tên khốn Nhậm Kiệt này làm xằng làm bậy, nếu không Nhậm gia sẽ hoàn toàn xong đời.
Nhậm Hùng Đồ ta vĩnh viên không thua các ngươi. Tuyệt đối không thua. - Phải phá trận bằng mọi giá, dù phục dụng dược vật. Giết. Nhậm Hùng Đồ không muốn thất bại lần nữa, không tiếc hết thảy động thủ.
Lão dùng thần hồn lực thông tri, hai con vượn đang gào thét trên không trung bỗng nhiên hấ mồm hút mạnh một cái, nuốt vào một viên đan dược.
- Ngao! Hai con vượn trắng cả người bành trướng, lực lượng bạo tăng, không ngờ lại vượt qua tồn tại cấp bậc Vương giả. Thân thể chúng xoay tròn tạo thành một vòng xoáy trắng kinh khủng, ầm ầm xông về phía Nhậm Kiệt. Lực lượng cuồng bạo khó ai bì kịp, muốn mạnh mẽ phá vỡ trận pháp phòng ngự của cận vệ đội. Lúc này chúng cũng không phải chiến đấu đơn giản, mà là liên thủ chiến đấu, còn mạnh hơn Hải Vương lúc trước rất nhiều.
- Không xong! Giết! Gần đột phá Hùng Đồ Bá Nghiệp, Nhậm Thiên Tung cảm nhận được biến hóa của hai người kia, trong lòng cả kinh, gã nôn nóng, sát khí hỏa khí bạo phát, công kích mạnh hơn trước.
Trước hắn đã mơ hồ nghe qua Nhậm Kiệt gia từng có hai tồn tại này. Dù sao bọn họ do tiền bối Thái Cực Cảnh năm đó lưu lại. Chỉ có điều lúc bình thường bọn họ không tiếp xúc với ai, cũng không do gia chủ Nhậm gia điều khiển. Đầy là yêu thú vị tiền bối kia để lại bảo vệ nhất mạch của Nhậm Hùng Đồ. Bọn chúng nhất định là có chỗ đặc dị. Tuy biết lực lượng thế kia không duy trì được bao lâu, nhưng cỗ lực lượng này khủng bố như thế, cho dù một khắc cũng là trí mạng.
- Để bọn họ tiến vào, khuếch trương phạm vi trận pháp, ngăn cản tầm mắt, thần thức dò xét. Uy thế kinh khủng ép tới, Đồng Cường chuẩn bị lãnh đạo cận vệ đội chuẩn bị nghênh địch, nhưng đột nhiên trong đầu vang lên thanh âm Nhậm Kiệt.
Thời điểm này còn thả hai kẻ hung tàn như thế này vào. Quả thực khó tin. Bất luận là Đồng Cường, Địa Thử, Tiểu Điểu hay thành viên cận vệ đội đều không ai nghĩ ra tại sao.
Nhưng lâu nay bọn họ đã sớm quen nghe lệnh Nhậm Kiệt rồi. Bọn họ trực tiếp khuếch trương trận pháp, đồng thời thả cho hai con vượn tiến vào.
- Oanh... Hai con vượn trắng thấy không bị ai cản trở, trực tiếp xông vào, đánh về phía Nhậm Kiệt. Mà bên trong trận pháp lại ẩn chứa một cỗ khí tức càng thêm cuồng bạo, càng hung mãnh hơn ầm ầm nổ tung. Nếu như nói vừa rồi khí tức hai con vượn này bành trướng gấp mười mấy lần thì cỗ khí tức này vượt xa bọn họ. Một bàn tay cự viên khổng lồ, mang theo khí tức hồng hoang trực tiếp chụp xuống.
Mà lúc này Nhậm Kiệt lơ lửng trên không trung hai, ba trăm thước. Nhưng cũng chỉ tới ngang vai Tề Thiên biến hình lúc này. Tề Thiên lông tóc phiêu động theo gió, cỗ khí tức đặc thù kia khiến cho Nhậm Kiệt cũng phải cả kinh. Sau khi phá vỡ bình cảnh, cảm ngộ những chữ mình cho kia, sau chiến đấu ở di tích Vô Song, lại có dược vật mình cung cấp về sau, hôm nay phân thân Tề Thiên (Tề Thiên này chỉ là một tia thần hồn của bản thể nhé) đã đạt tới cảnh giới dương hồn tầng 5 rồi.
Mà một khi hắn khôi phục, lực lượng bản thể bộc phát ra gia tăng với bội số. Lúc này mức độ hung hãn đã hơn xa trước kia. Cho dù không đột phá Thái Cực Cảnh, Hải Vương tới đây, chỉ sợ cũng chỉ còn nước chạy trốn.
Hai con vượn trắng này cũng rất mạnh, nhưng Nhậm Kiệt cảm nhận được rõ ràng, trong nháy mắt Tề Thiên tản ra cỗ khí tức hồng hoang kia, song viên giống như muốn chạy trốn. Chúng đang sợ hãi, sợ hãi từ bản năng.
Lực lượng của chúng cũng chỉ kém Tề Thiên một chút, cũng không phải không có sức đánh trả, cơ hội đối chiến cũng không có. Nhưng bọn chúng quá sợ hãi, không dám chiến đấu, cả hai nhốn nháo chạy trốn, khí thế, khí tức hoàn toàn bị áp chế, lại quá sợ hãi nên càng khó trốn thoát.
Có thể nói là sợ tới mức chân mềm nhũn, mười thành thực lực chỉ phát huy ra được một hai.
- Ối... Cả hai bị Tề Thiên chụp chặt kêu lên thê thảm. Bỗng nhiên toàn thân chúng nở rộ tia sáng, tia sáng tản ra từ lỗ chân lông, giống như ngàn, vạn ức tia sáng chiếu xạ, vô cùng chói mắt. Chúng kêu thảm, cầu xin tha thứ, sợ hãi, không cam lòng.
- Đáng ghét! Tên ngu xuẩn, bị lợi dụng cũng không biết... Tề Thiên muốn diệt sát hai tên tiểu tử này, nhưng thấy biến hóa thân thể của bọn họ lại sửng sốt. Bởi vì dược vật bọn họ phục dụng có vấn đề, lại không có biện pháp phát tiết lực lượng, lại kích nổ yêu đan muốn bọn họ tự bạo. Hiển nhiên lúc trước hai con vượn trắng này cũng không biết, chắc chắn là vị chủ nhân lúc trước làm ra. Bởi vì khi phục dụng đan dược nhất định là lúc gặp phải đại địch, nếu ngay cả lực lượng cũng không thể kích phát ra thì biết người kia mạnh tới không cách nào tưởng tượng được. Vị chủ nhân kia tự nhiên nghĩ tới điểm này, cho nên mới quyết định hi sinh chúng, dùng phương thức tự bạo tàn nhẫn, cho dù Thái Cực Cảnh đụng phải cũng phải tránh ra, không cẩn thận sẽ bị trọng thương.
Tề Thiên vừa quát lên, vừa bạo phát tất cả lực lượng trấn áp lực lượng cuồng bạo trong cơ thể chúng. Đồng thời mang theo chúng vọt lên không trung, bởi vì cỗ lực lượng kia quá kinh khủng, nếu như nổ tung, vậy thì mọi người quanh đây đều xong đời. Cho dù Nhậm gia, thậm chí nửa kinh thành đều bị phá hủy.
Kinh khủng, lực lượng kinh khủng đến cực điểm.
Cận vệ đội duy trì trận pháp cảm nhận được uy hiếp kinh khủng kia đều cả kinh. Mà trong kinh thành cũng có mấy cỗ lực lượng bị dẫn động.
- Oanh... Trong Lam Phủ Thiên Tông, một cỗ thần hồn lực trực tiếp thúc dục trận pháp phòng ngự phát ra tiếng ầm ầm bao phủ xung quanh.
Trong hoàng cung, một tiếng long ngâm con người không nghe được vang lên, một đạo kiếm khí phóng lên cao bao phủ cả hoàng cung.
Lực lượng tự bạo hai con vượn trắng này phát ra kinh khủng vô cùng. Đã vượt xa hởi thường quy rồi. Lực lượng hủy diệt này trực tiếp dẫn động tồn tại Thái Cực Cảnh xuất thủ.
Hai đạo lực lượng xuất hiện, tất cả cường giả Âm Dương Cảnh đều cảm thụ được, bởi vì đó là lực lượng tồn tại Thái Cực Cảnh cao cao tại thượng.
Nhưng chính lúc này, một màn khiến người ta không tưởng tượng được lại xuất hiện ở trong Văn gia. Một hư ảnh nghiên mực phát ra hạo nhiên chính khí mang theo mùi thơm xuất hiện. Hư ảnh chẳng những bao phủ Văn gia, còn bao phủ cả 1/3 kinh thành.
Biến mất! Đám người mình ra lệnh tróc nã Nhậm Kiệt trong nháy mắt biến mất không thấy. Sau đó từng người bị đánh bay ra ngoài, chỉ mấy hơi thở. Mà một khối linh ngọc trong ngực lão đã vỡ vụn, đây là?
Xảy ra chuyện rồi, ngay cả Thái thượng trưởng lão cũng bị đánh bay ra ngoài. Người này ở Nhậm gia, dưới Thái Cực Cảnh có thể xếp vào top 10. Vậy mà lại...
Sao lại nhanh như vậy, cho dù mình xuất thủ cùng đối phó bọn họ cũng không có khả năng làm được trong thời gian như vậy.
Trong nháy mắt đã tổn thất một phần ba lực lượng. Nhất là thu vào tay cận vệ đội, điều này làm cho Nhậm Hùng Đồ không thể tin được. Không, không thể nào, đám cận vệ đội kia làm sao có thể làm được như vậy. Cho dù bọn họ có cường giả Âm Dương Cảnh cũng không thể khoa trương như vậy. Có vấn đề, nhất định là có vấn đề, Nhậm Kiệt, ngươi lại cả gan mượn người ngoài trợ lực.
Cũng chỉ có lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo ẩn giấu bên trong đám cận vệ đội này âm thầm đánh lén mới được như vậy.
Ừ, không sai, nhất định là như thế. Nhậm Hùng Đồ cho rằng như vậy, cũng chỉ có thể như vậy mới giải thích được mọi chuyện. Nhưng mà hiện tại Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi liên thủ, uy lực kinh khủng, coi như mình có Hùng Đồ Bá Nghiệp cũng chưa chắc chống đỡ được bao lâu. Hơn nữa, nếu quả thực có hai, thậm chí ba tồn tại cấp bậc Vương giả ấn núp bên trong, mình xong tới chưa chắc giải quyết được gì.
Đến lúc đó cho dù vạch trần Nhậm Kiệt dẫn người ngoài nhúng tay vào chuyện nội tộc thì cũng không có cơ hội.
Đáng ghét, không nghĩ tới bên trong đám thị vệ hoa lệ này lại ẩn giấu tồn tại như vậy.
Con ba nó, rốt cuộc tên khốn Nhậm Kiệt này làm gì mà đám người kia chịu cải trang thành thị vệ, hạ thấp thân phận. Bị lừa rồi, bị lừa rồi. Nhậm Hùng Đồ lúc này mới thật sự vỡ lẽ ra.
Việc đã tới nước này, phải làm sao bây giờ?
- Tu La Sát Đạo, giết, giết, giết, giết... Lúc này, trong Hùng Đồ Bá Nghiệp có vô số binh lĩnh, chỉ có điều những binh lính này đều luyện chế từ pháp bảo, động tác cứng nhắc vô cùng. Bọn chúng mượn lực lượng Hùng Đồ Bá Nghiệp điên cuồng xông về phía Nhậm Thiên Tung.
Lôi Hỏa Thương nơi tay, phía sau Nhậm Thiên Tung, hư ảnh Tu La càng ngưng thực, cả người hoàn toàn chìm trong giết chóc. Trên người, sát khí càng dày đặc, lực lượng lại càng mạnh, mạnh tới nỗi giống như nổ tung vậy. Càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nguy hiểm. - Đừng gia tăng nữa, gia chủ nói bên hắn không sao. Thấy Nhậm Thiên Tung ngày một điên cuồng, trong lòng Vân Phượng Nhi đau như cắt, nàng bạo phát thần thức quát lên trong đầu Nhậm Thiên Tung, muốn để hắn dừng lại. Cứ tiếp tục liều mạng, không đợi Nhậm Kiệt nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ Nhậm Thiên Tung đã không xong rồi.
- Đó là do hắn nói. Nhưng mà thời điểm này làm sao ngừng được. Không thể để xảy ra bất kỳ chuyện không may nào. Hoàng đế đã nhúng tay vào, chắc chắn không chỉ là bàng quang đơn giản như vậy. Nhậm Hùng Đồ ra tay dứt khoát như vậy, nhất định là có vấn đề. Không thể để xảy ra vấn đề, đại ca làm nhiều chuyện cho chúng ta như vậy. Cho dù phải chết cũng không thể để Nhậm Kiệt xảy ra chuyện. Nếu năm đó không phải... Giết, giết.. ,
Nhậm Thiên Tung đã rơi vào trong vô tận giết chóc, nói tới đây lại ngừng lại, lại lần nữa bạo phát, không ngừng công kích lên Hùng Đồ Bá Nghiệp.
Hùng Đồ Bá Nghiệp giống như một không gian độc lập không hoàn chỉnh, lại giống như một trận pháp cường đại. Bị Nhậm Thiên Tung công kích, nó không ngừng bị xé rách, bị đâm thủng, càng lúc tổn thương càng lớn. Chỉ có điều mỗi lần Nhậm Thiên Tung muốn xông ra lại bị đám binh lính bên trong cản lại.
Thời khắc mấu chốt, Nhậm Hùng Đồ cũng sẽ thi triển pháp thuật thần thông chặn lại, chỉ có điều lão càng lúc càng cảm thấy vô lực. Bởi vì Nhậm Thiên Tung càng đánh càng hung hăng, càng đánh càng mạnh.
Năm đó... Nghe lời này, Vân Phượng Nhi cũng run lên. Tuy đại ca đã nói không liên quan tới mình, nhưng dù sao cũng do mình gây ra. Hơn nữa năm đó đại ca vì cứu mình, trị liệu cho mình, mà làm hết thảy. Còn hiện tại?
Mình có thể tỉnh lại cũng do Nhậm Kiệt cứu. Đúng vậy, cho dù Nhậm Kiệt nói không có vấn đề, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao...
- Phong Bạo! Vợ chồng một lòng, hai tay Vân Phượng Nhi điên cuồng đánh ra, tạo thành một cơn gió lốc khổng lồ phủ xuống. Xung quanh nàng tạo thành một cỗ lực lượng phá hủy hết thảy.
- Không xong. Không ngăn được rồi. Làm sao có thể, tại sao lại vậy? Vợ chồng bọn họ đều đạt tới trình độ này?
Nhậm Thiên Tung nỏ mạnh hết đà, nhập ma sẽ không có kết quả tốt. Nhưng Vân Phượng Nhi này sao lại mạnh như vậy, Hùng Đồ Bá Nghiệp của mình là Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, sao lại không ngăn được? Bị điên cuồng tấn công, Nhậm Hùng Đồ cảm giác kiệt sức, sắp không chịu nổi rồi.
Nhầm Hùng Đồ cho rằng, Nhậm Kiệt dùng trận pháp che giấu lão Đan Vương Ngọc Trường Không và Kiếm Vương Long Ngạo. Dưới tình huống này, muốn bắn gã là không có khả năng.
- Á... Nhậm Hùng Đồ tức tới mức muốn nổ tung lên, lão không cam lòng, không cam lòng thất bại lần nữa.
Hiện tại lão đang ở thời khắc xung kích Thái Cực Cảnh, có làm gia chủ hay không lão cũng không quá để ý, nhưng lão không nghĩ tới... lại thất bại lần thứ ba.
Nhất là bị Nhậm Kiệt làm nhục liên tiếp hai, ba lần. Mình mới là người có thể lãnh đạo Nhậm gia đi tới huy hoàng, không thể để cho tên khốn Nhậm Kiệt này làm xằng làm bậy, nếu không Nhậm gia sẽ hoàn toàn xong đời.
Nhậm Hùng Đồ ta vĩnh viên không thua các ngươi. Tuyệt đối không thua. - Phải phá trận bằng mọi giá, dù phục dụng dược vật. Giết. Nhậm Hùng Đồ không muốn thất bại lần nữa, không tiếc hết thảy động thủ.
Lão dùng thần hồn lực thông tri, hai con vượn đang gào thét trên không trung bỗng nhiên hấ mồm hút mạnh một cái, nuốt vào một viên đan dược.
- Ngao! Hai con vượn trắng cả người bành trướng, lực lượng bạo tăng, không ngờ lại vượt qua tồn tại cấp bậc Vương giả. Thân thể chúng xoay tròn tạo thành một vòng xoáy trắng kinh khủng, ầm ầm xông về phía Nhậm Kiệt. Lực lượng cuồng bạo khó ai bì kịp, muốn mạnh mẽ phá vỡ trận pháp phòng ngự của cận vệ đội. Lúc này chúng cũng không phải chiến đấu đơn giản, mà là liên thủ chiến đấu, còn mạnh hơn Hải Vương lúc trước rất nhiều.
- Không xong! Giết! Gần đột phá Hùng Đồ Bá Nghiệp, Nhậm Thiên Tung cảm nhận được biến hóa của hai người kia, trong lòng cả kinh, gã nôn nóng, sát khí hỏa khí bạo phát, công kích mạnh hơn trước.
Trước hắn đã mơ hồ nghe qua Nhậm Kiệt gia từng có hai tồn tại này. Dù sao bọn họ do tiền bối Thái Cực Cảnh năm đó lưu lại. Chỉ có điều lúc bình thường bọn họ không tiếp xúc với ai, cũng không do gia chủ Nhậm gia điều khiển. Đầy là yêu thú vị tiền bối kia để lại bảo vệ nhất mạch của Nhậm Hùng Đồ. Bọn chúng nhất định là có chỗ đặc dị. Tuy biết lực lượng thế kia không duy trì được bao lâu, nhưng cỗ lực lượng này khủng bố như thế, cho dù một khắc cũng là trí mạng.
- Để bọn họ tiến vào, khuếch trương phạm vi trận pháp, ngăn cản tầm mắt, thần thức dò xét. Uy thế kinh khủng ép tới, Đồng Cường chuẩn bị lãnh đạo cận vệ đội chuẩn bị nghênh địch, nhưng đột nhiên trong đầu vang lên thanh âm Nhậm Kiệt.
Thời điểm này còn thả hai kẻ hung tàn như thế này vào. Quả thực khó tin. Bất luận là Đồng Cường, Địa Thử, Tiểu Điểu hay thành viên cận vệ đội đều không ai nghĩ ra tại sao.
Nhưng lâu nay bọn họ đã sớm quen nghe lệnh Nhậm Kiệt rồi. Bọn họ trực tiếp khuếch trương trận pháp, đồng thời thả cho hai con vượn tiến vào.
- Oanh... Hai con vượn trắng thấy không bị ai cản trở, trực tiếp xông vào, đánh về phía Nhậm Kiệt. Mà bên trong trận pháp lại ẩn chứa một cỗ khí tức càng thêm cuồng bạo, càng hung mãnh hơn ầm ầm nổ tung. Nếu như nói vừa rồi khí tức hai con vượn này bành trướng gấp mười mấy lần thì cỗ khí tức này vượt xa bọn họ. Một bàn tay cự viên khổng lồ, mang theo khí tức hồng hoang trực tiếp chụp xuống.
Mà lúc này Nhậm Kiệt lơ lửng trên không trung hai, ba trăm thước. Nhưng cũng chỉ tới ngang vai Tề Thiên biến hình lúc này. Tề Thiên lông tóc phiêu động theo gió, cỗ khí tức đặc thù kia khiến cho Nhậm Kiệt cũng phải cả kinh. Sau khi phá vỡ bình cảnh, cảm ngộ những chữ mình cho kia, sau chiến đấu ở di tích Vô Song, lại có dược vật mình cung cấp về sau, hôm nay phân thân Tề Thiên (Tề Thiên này chỉ là một tia thần hồn của bản thể nhé) đã đạt tới cảnh giới dương hồn tầng 5 rồi.
Mà một khi hắn khôi phục, lực lượng bản thể bộc phát ra gia tăng với bội số. Lúc này mức độ hung hãn đã hơn xa trước kia. Cho dù không đột phá Thái Cực Cảnh, Hải Vương tới đây, chỉ sợ cũng chỉ còn nước chạy trốn.
Hai con vượn trắng này cũng rất mạnh, nhưng Nhậm Kiệt cảm nhận được rõ ràng, trong nháy mắt Tề Thiên tản ra cỗ khí tức hồng hoang kia, song viên giống như muốn chạy trốn. Chúng đang sợ hãi, sợ hãi từ bản năng.
Lực lượng của chúng cũng chỉ kém Tề Thiên một chút, cũng không phải không có sức đánh trả, cơ hội đối chiến cũng không có. Nhưng bọn chúng quá sợ hãi, không dám chiến đấu, cả hai nhốn nháo chạy trốn, khí thế, khí tức hoàn toàn bị áp chế, lại quá sợ hãi nên càng khó trốn thoát.
Có thể nói là sợ tới mức chân mềm nhũn, mười thành thực lực chỉ phát huy ra được một hai.
- Ối... Cả hai bị Tề Thiên chụp chặt kêu lên thê thảm. Bỗng nhiên toàn thân chúng nở rộ tia sáng, tia sáng tản ra từ lỗ chân lông, giống như ngàn, vạn ức tia sáng chiếu xạ, vô cùng chói mắt. Chúng kêu thảm, cầu xin tha thứ, sợ hãi, không cam lòng.
- Đáng ghét! Tên ngu xuẩn, bị lợi dụng cũng không biết... Tề Thiên muốn diệt sát hai tên tiểu tử này, nhưng thấy biến hóa thân thể của bọn họ lại sửng sốt. Bởi vì dược vật bọn họ phục dụng có vấn đề, lại không có biện pháp phát tiết lực lượng, lại kích nổ yêu đan muốn bọn họ tự bạo. Hiển nhiên lúc trước hai con vượn trắng này cũng không biết, chắc chắn là vị chủ nhân lúc trước làm ra. Bởi vì khi phục dụng đan dược nhất định là lúc gặp phải đại địch, nếu ngay cả lực lượng cũng không thể kích phát ra thì biết người kia mạnh tới không cách nào tưởng tượng được. Vị chủ nhân kia tự nhiên nghĩ tới điểm này, cho nên mới quyết định hi sinh chúng, dùng phương thức tự bạo tàn nhẫn, cho dù Thái Cực Cảnh đụng phải cũng phải tránh ra, không cẩn thận sẽ bị trọng thương.
Tề Thiên vừa quát lên, vừa bạo phát tất cả lực lượng trấn áp lực lượng cuồng bạo trong cơ thể chúng. Đồng thời mang theo chúng vọt lên không trung, bởi vì cỗ lực lượng kia quá kinh khủng, nếu như nổ tung, vậy thì mọi người quanh đây đều xong đời. Cho dù Nhậm gia, thậm chí nửa kinh thành đều bị phá hủy.
Kinh khủng, lực lượng kinh khủng đến cực điểm.
Cận vệ đội duy trì trận pháp cảm nhận được uy hiếp kinh khủng kia đều cả kinh. Mà trong kinh thành cũng có mấy cỗ lực lượng bị dẫn động.
- Oanh... Trong Lam Phủ Thiên Tông, một cỗ thần hồn lực trực tiếp thúc dục trận pháp phòng ngự phát ra tiếng ầm ầm bao phủ xung quanh.
Trong hoàng cung, một tiếng long ngâm con người không nghe được vang lên, một đạo kiếm khí phóng lên cao bao phủ cả hoàng cung.
Lực lượng tự bạo hai con vượn trắng này phát ra kinh khủng vô cùng. Đã vượt xa hởi thường quy rồi. Lực lượng hủy diệt này trực tiếp dẫn động tồn tại Thái Cực Cảnh xuất thủ.
Hai đạo lực lượng xuất hiện, tất cả cường giả Âm Dương Cảnh đều cảm thụ được, bởi vì đó là lực lượng tồn tại Thái Cực Cảnh cao cao tại thượng.
Nhưng chính lúc này, một màn khiến người ta không tưởng tượng được lại xuất hiện ở trong Văn gia. Một hư ảnh nghiên mực phát ra hạo nhiên chính khí mang theo mùi thơm xuất hiện. Hư ảnh chẳng những bao phủ Văn gia, còn bao phủ cả 1/3 kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.