Chương 524: Muốn đánh nhau phải không, dễ thôi
Thắng Kỷ
18/06/2015
Nếu không phải là Nhậm Kiệt nói, bọn họ còn vừa đánh một trận với Cổ Tiểu Bảo, cùng với nhìn hắn cười tươi khi được Văn Thi Ngữ cho kẹo, đánh chết bọn họ cũng không tin được chuyện này.
Mà ngẫm lại vừa rồi hai lão già mấy trăm tuổi, liên thủ đánh một đứa nhỏ, còn cảm thấy nguy hiểm khó thắng nổi, hai người đều cảm thấy không còn mặt mũi.
Chỉ là lòng dạ bọn họ vốn rộng rãi, cộng thêm ở lâu bên Nhậm Kiệt, tâm cảnh, cảnh giới đều ảnh hưởng lớn, không đến mức có gì, chỉ là đánh sâu rung động quá mạnh, thật lâu không khôi phục lại.
- Thi Ngữ, con... con lại là sao thế này? So sánh với hai vị này, Văn Dũng lại hồi thần sớm nhất, bởi vì hắn không chấp nhất lực lượng, Cổ Tiểu Bảo mang đến chấn động qua đi, hắn liền nhớ tới chuyện của con gái mình.
Mặc kệ thế nào, hắn cho rằng phải nói rõ chuyện này trước mặt Nhậm Kiệt, bằng không thật có lỗi với Nhậm Thiên Hành, với Nhậm Kiệt, với Nhậm gia.
Cho dù Nhậm Kiệt không nói gì, không để ý, nhưng Văn Dũng không thể qua được bản thân.
- Tiểu Bảo chỉ là đứa nhỏ, Cửu Âm Tông xảy ra chuyện, là sư phụ nó đã cứu con. Sau đó chúng ta một đường chạy về Minh Ngọc Hoàng Triều, nó cứ gọi như thế, con cũng không còn cách nào. Về phần sư phụ của nó, chính là vị Tiếu Kiểm Sát Thần Vương chấn động cả Đông Hoang hôm nay, chúng ta... không có gì cả. Văn Thi Ngữ nhìn cha mình sốt ruột như vậy, liền bất đắc dĩ giải thích. Nói đến không có gì với Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, Văn Thi Ngữ khựng một chút, quả thật không có gì, bởi vì dù sao quen biết chưa bao lâu.
Nhưng khoảng thời gian này, lại dài lâu như người khác ở chung mấy chục năm, càng làm người ta khắc ghi sâu sắc.
Tuy rằng trong lòng Văn Thi Ngữ có một tia rung động, tựa như đáy lòng một mực ghi nhớ ngày đó Nhậm Kiệt quét ngang Hội Văn, sau đó uống rượu ngâm thơ, nhưng chẳng qua là một chút hảo cảm giấu ở đáy lòng. Chính nàng biết rõ, có lẽ có một chút rung động mơ hồ, nhưng còn xa đến mức có quan hệ gì với nhau.
Nếu quả thật là có, Văn Thi Ngữ cũng sẽ không giấu điếm, chuyện mình làm thì phải gánh vác, ngược lại không có gì, mới làm nàng nói ra mà cảm thấy mất mát.
Hệ thống tình báo Văn gia còn chưa mở rộng đến Đông Hoang như Nhậm gia. Đương nhiên, nếu như có chuyện liên quan tới Minh Ngọc Hoàng Triều, hệ thống tình báo Nhậm gia hiện tại sẽ lập tức thông báo bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không biết chuyện này, cho nên khi bọn họ nói Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, bọn họ cũng không cảm thấy gì.
Chỉ là Văn Dũng vừa nghe Văn Thi Ngữ nói thế, cuối cùng cũng dễ chịu hơn, nhưng tiếp theo sắc mặt lại biến đổi.
- Thi Ngữ, con nói Cửu Âm Tông xảy ra chuyện, rốt cuộc có chuyện gì, đúng rồi, sư phụ của con đâu? Văn Dũng vừa nghe Cửu Âm Tông xảy ra chuyện, con gái còn là được cứu ra, liền lại lo lắng.
Văn Dũng vừa hỏi, Văn Thi Ngữ liền kể chuyện Cửu Âm Tông, cuối cùng mới tránh chuyện Cổ Tiểu Bảo. Lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng Văn Mặc đều nhìn sang, Văn Thi Ngữ cũng không che giấu, kể ngắn gọn chuyện Cửu Âm Tông.
Dù chỉ kể ngắn gọn, nhưng làm mọi người nghe mà kinh hãi không thôi, tông môn ngàn tuổi trong đấu nội bộ, liên lụy đến lão tổ ngàn tuổi, vậy không phải chuyện thường. Mà nghe Tiếu Kiểm Sát Thần Vương bắt cóc thiếu tông chủ, bắt chẹt Cửu Âm Tông, trốn thoát dưới một đòn của lão tổ ngàn tuổi, mọi người đều rung động, tuy rằng cách nhau rất xa, nhưng lão tổ ngàn tuổi là hạng tồn tại gì.
Bởi vì Cổ Tiểu Bảo gọi Văn Thi Ngữ là sư nương, nên nghe Tiếu Kiểm Sát Thần Vương là sư phụ của Cổ Tiểu Bảo, Văn Dũng liền không khỏi hỏi thêm tin tức về hắn. Mà Văn Thi Ngữ nói một hồi, tựa như trở về khoảng thời gian đó, tiếp theo kể chuyện Tiếu Kiểm Sát Thần Vương vì cứu Cổ Tiểu Bảo, một mình hủy diệt Thiên Thủy Tông, độc chiến hai đại Thái Cực Cảnh, chống cự lôi kiếp, dẫn Cổ Tiểu Bảo tu hành...
Vốn là ba người chỉ thán phục Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này, đến cuối cùng lại bị cả kinh chấn động.
Nghe chuyện Cổ Tiểu Bảo đã cảm thấy khó tin, không thể tưởng tượng, mà nghe Văn Thi Ngữ nói hành động của sư phụ này, chưa đạt đến Thái Cực Cảnh lại có thể hủy diệt tông môn, giết cấp bậc lão tổ, chống đỡ lôi kiếp, đó còn là người ư?
Vốn bọn họ còn nghĩ, hạng sư phụ gì có thể thu đồ đệ như Cổ Tiểu Bảo, 5 tuổi đã có sức chiến đấu Thái Cực Cảnh gần bằng cấp bậc lão tổ, loại yêu nghiệt như vậy thì có sư phụ nào dạy được?
Mà vừa nghe Cổ Tiểu Bảo biến hóa, rõ ràng là được sư phụ của hắn thông báo, không tình nguyện ủy khuất khóc lóc nghe lời đứng sau Nhậm Kiệt, nói rõ hắn thật tuyệt đối nghe lời sư phụ. Mà lúc Văn Thi Ngữ nói sự tích của sư phụ hắn, ba người mới biết, quả nhiên sư phụ nào có đồ đệ đó.
Sư phụ càng thêm biến thái, yêu nghiệt, khủng bố hơn cả đồ đệ.
Lập tức nghĩ tới vị sư phụ kia ở ngay gần Ngọc Kinh Thành, Văn Mặc cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không nhìn nhau cười khổ. Nếu như vừa rồi thật làm Cổ Tiểu Bảo bị thương, rước tới sư phụ khủng bố của hắn nổi giận, vừa nổi giận liền hủy diệt cả tông môn...
- Thi Ngữ chỉ là tò mò, làm sao Nhậm gia chủ quen biết hắn? Sau khi trả lời xong, tựa như ôn lại mọi chuyện ở Đông Hoang, Văn Thi Ngữ nhìn mọi người im lặng, lại quay sang Nhậm Kiệt.
Trong lòng nàng rất tò mò, làm sao hắn lại đưa Cổ Tiểu Bảo cho Nhậm Kiệt. Tuy rằng Văn Thi Ngữ dẫn Cổ Tiểu Bảo không lâu, nhưng những chuyện xảy ra liên tiếp làm nàng biết, nàng không thể nào quản lý được hắn.
Nhưng đồng thời, nàng cũng không tin Nhậm Kiệt có thể quản lý được Cổ Tiểu Bảo, càng tò mò là hắn thần bí độc hành như vậy, sao lại có liên hệ với Nhậm Kiệt.
- Kỳ thật không tính là bí mật, các người có thể suy nghĩ kỹ, đeo mặt nạ cười thì còn có ai nữa... Nhậm Kiệt mỉm cười nhìn Văn Thi Ngữ, nói nàng suy nghĩ thử xem.
Đeo mặt nạ cười, còn ai nữa. Văn Thi Ngữ sửng sốt, tiếp theo ngây người, Sát Thủ Vương, không phải vị thần bí nhất trong tám đại Vương giả hay sao. Đúng rồi, lúc trước hắn từng xuất hiện khi Nhậm gia có vấn đề, hắn đúng là đeo mặt nạ cười kỳ quái, có điều vì hắn cũng chỉ cấp bậc Vương giả, hơn nữa trước kia không có tiếp xúc, lần trước thông qua tình báo mới biết có chuyện này, cũng không chú ý.
Về phần chuyện Sát Thủ Vương cùng Nhậm Kiệt ở trong hoàng lăng, chặn giết Cổ Nguyệt, người ngoài không biết tới, cho nên nàng không nghĩ tới chuyện này.
- Sát Thủ Vương. Văn Thi Ngữ nhìn Nhậm Kiệt.
- Đúng! Nhậm Kiệt gật đầu: - Đồ đệ của Sát Thủ Vương, nhà chúng ta có chút liên hệ với Sát Thủ Vương.
Nhậm Kiệt quả thật không tiện nói nhiều, bản thân hắn cũng bất đắc dĩ, còn nói tiếp thì rắc rối. Đây là người mình, nếu như để người khác biết, lại liên tưởng thì rắc rối thêm.
Nhưng cũng may, Sát Thủ Vương cầm tiền làm việc, trước kia không có liên lạc gì với Nhậm gia. Chuyện hắn là người Nhậm gia, càng không thể bị người biết.
Tuy rằng cảm thấy khó tin, bởi vì đồ đệ của Sát Thủ Vương lại còn mạnh hơn bản thân hắn, sư phụ cũng chỉ cấp bậc tám đại Vương giả, còn chưa đạt Thái Cực Cảnh. Dù nói từng ám sát Thái Cực Cảnh, nhưng cũng không hung hãn như vậy.
Nhưng cuối cùng Văn Thi Ngữ hiểu được là sao, chỉ là ánh mắt Nhậm Kiệt nhìn nàng bình thản không tạp chất, lại làm nàng tò mò.
Thực tế thái độ của cha nàng như vậy, theo nàng thấy nếu thật là bắt buộc nàng thay Văn gia báo ân, vậy thì sao.
Nàng cũng không phản đối gì, bởi dù sao cũng từng đồng ý. Chỉ là trước kia không có để ý, hơn nữa cha nàng hỏi, sau Hội Văn lần đó, cũng có hảo cảm không rõ với Nhậm Kiệt. Nhưng đến hôm nay lại có chút giãy giụa, dù sao trong lòng có thêm người khác, đáng tiếc không biết người kia có hay không, hắn có nghĩ tới nàng không. Hắn lợi hại như vậy, đương nhiên biết chuyện bên này, chẳng lẽ không biết hôn ước giữa nàng và Nhậm Kiệt hay sao?
Nghĩ tới những điều này, lại làm trong lòng Văn Thi Ngữ càng thêm mâu thuẫn.
- Không sao thì tốt rồi. Thi Ngữ à, con còn nhớ ta từng đề cập con có hôn ước với Nhậm gia chủ hay sao, lần trước cha nhắc tới, ý của Nhậm gia chủ là phải xem ý của con. Cha thấy các con có thể tiếp xúc nhiều hơn, quan hệ hai nhà chúng ta không cần phải đám hỏi để duy trì, nhưng nhưng Nhậm gia đại tài vượt xa người thường. Không tin có thể hỏi lão tổ, hỏi những chuyện Nhậm gia chủ đã làm gần đây. Có thể nói hôm nay Nhậm gia có thể hưng thịnh đều là nhờ vào Nhậm gia chủ, cho nên cha hy vọng các con có thể nói chuyện nhiều hơn.
Tuy rằng Văn Dũng không phải hy vọng đem con gái làm đám hỏi có thể thu được gì, nhưng làm cha, cũng mong con gái có được chỗ gửi gắm tốt. Hôm nay Nhậm Kiệt đã làm Văn Dũng bội phục không thôi, tuy rằng Văn Thi Ngữ nói Tiếu Kiểm Sát Thần Vương cũng làm người ta chấn động, lực lượng cùng phong cách hành sự của hắn làm người ta kinh hãi.
Nhưng Văn Dũng vẫn cho rằng, Nhậm Kiệt càng tốt hơn.
- Con không biết, hôm nay đệ đệ con có thể viết sách lập thuyết, thật ra đều là do Nhậm gia chủ dạy cho. Đệ đệ con trước kia thế nào, con còn không biết, con xem bây giờ, thật có phong thái tông sư. Hơn nữa Trường Nhạc Thiên Phủ của Nhậm gia chủ, tông môn thiên hạ đều muốn gia nhập, cửa hàng dược Cao Nhân gần như đánh bại hệ thống đan dược vốn có, càng đừng nói ngay cả cha cũng không biết rất nhiều chuyện khác của Nhậm gia chủ. Văn Dũng sợ con gái mình ở ngoài lâu, không rõ Nhậm Kiệt hiện tại, hiểu lầm hắn vẫn còn giống như trước kia, nên vội nói thêm.
Nhậm Kiệt nghe vậy, liền tắt lời, thật muốn ôm Văn Dũng cười to.
Thật không ngờ hai cha con này đều chia nhau khen ngợi hai thân phận khác nhau của mình, Nhậm Kiệt tự nhiên cũng rõ ý muốn của Văn Dũng, nhưng trong lòng lại cười khổ.
Văn Thi Ngữ cũng không ngờ cha nàng lại khen ngợi Nhậm Kiệt như thế, thực tế nàng cũng không rõ về Nhậm Kiệt hiện tại, hơ nữa nghe cha mình nói rõ ràng, càng làm tâm tình mâu thuẫn của nàng giãy giụa không biết phải làm sao.
- Ha ha! Lúc này, Nhậm Kiệt cười nói: - Văn gia chủ nói phải, hai nhà chúng ta không cần phải đám hỏi để giữ vững quan hệ. Về chuyện ta cùng Văn Thi Ngữ, ngài không cần lo, chuyện người trẻ tuổi để người trẻ tuổi xử lý, chuyện tình cảm càng phải tự nhiên mà tới, sau này chúng ta không nói hôn ước. Nếu quả thật có ý, đến lúc đó trực tiếp nói hôn sự. Dù không có chuyện này, cũng là người một nhà.
Vào lúc này, Nhậm Kiệt xem như là nam nhân, tự nhiên phải lên tiếng hóa giải khó xử. Không cần phải tránh, không phải che giấu, thừa lúc này làm nhạt hôn ước, thật nếu thành, cũng sẽ như Nhậm Kiệt nói, tự nhiên mà tới.
Văn Thi Ngữ cũng ngây người, không ngờ Nhậm Kiệt lại bình thản nói vậy, quả thật làm nàng bất ngờ.
- Hừ! Tuy rằng sư phụ bảo ta toàn nghe theo ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giành lấy sư nương, ta nổi giận cũng sẽ không tha cho ngươi. Cổ Tiểu Bảo nửa hiểu nửa không, nhưng nghe bọn họ lại nói chuyện hôn ước, nói tới sư nương, lập tức xen vào. Một tay cầm nửa cái kẹo, một tay vung vung nắm đấm với Nhậm Kiệt.
- Ha ha! Nhậm Kiệt không quan tâm vò đầu Cổ Tiểu Bảo, làm hắn tức giận vùng vẫy, Nhậm Kiệt cười nói: - Được, muốn đánh nhau phải không, vừa lúc ta sắp ra ngoài làm chút chuyện. Thật lâu không về Ngọc Kinh Thành, không phát uy bọn họ sắp quên mất. Đi, chúng tìm chút chuyện hay ho, cho ngươi có cơ hội giãn gân cốt. Sau đó đi chuẩn bị chút, chờ lên chiến trường thì không phải chuyện giỡn, ngay cả cấp lão tổ cũng có thể ngã xuống.
Mà ngẫm lại vừa rồi hai lão già mấy trăm tuổi, liên thủ đánh một đứa nhỏ, còn cảm thấy nguy hiểm khó thắng nổi, hai người đều cảm thấy không còn mặt mũi.
Chỉ là lòng dạ bọn họ vốn rộng rãi, cộng thêm ở lâu bên Nhậm Kiệt, tâm cảnh, cảnh giới đều ảnh hưởng lớn, không đến mức có gì, chỉ là đánh sâu rung động quá mạnh, thật lâu không khôi phục lại.
- Thi Ngữ, con... con lại là sao thế này? So sánh với hai vị này, Văn Dũng lại hồi thần sớm nhất, bởi vì hắn không chấp nhất lực lượng, Cổ Tiểu Bảo mang đến chấn động qua đi, hắn liền nhớ tới chuyện của con gái mình.
Mặc kệ thế nào, hắn cho rằng phải nói rõ chuyện này trước mặt Nhậm Kiệt, bằng không thật có lỗi với Nhậm Thiên Hành, với Nhậm Kiệt, với Nhậm gia.
Cho dù Nhậm Kiệt không nói gì, không để ý, nhưng Văn Dũng không thể qua được bản thân.
- Tiểu Bảo chỉ là đứa nhỏ, Cửu Âm Tông xảy ra chuyện, là sư phụ nó đã cứu con. Sau đó chúng ta một đường chạy về Minh Ngọc Hoàng Triều, nó cứ gọi như thế, con cũng không còn cách nào. Về phần sư phụ của nó, chính là vị Tiếu Kiểm Sát Thần Vương chấn động cả Đông Hoang hôm nay, chúng ta... không có gì cả. Văn Thi Ngữ nhìn cha mình sốt ruột như vậy, liền bất đắc dĩ giải thích. Nói đến không có gì với Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, Văn Thi Ngữ khựng một chút, quả thật không có gì, bởi vì dù sao quen biết chưa bao lâu.
Nhưng khoảng thời gian này, lại dài lâu như người khác ở chung mấy chục năm, càng làm người ta khắc ghi sâu sắc.
Tuy rằng trong lòng Văn Thi Ngữ có một tia rung động, tựa như đáy lòng một mực ghi nhớ ngày đó Nhậm Kiệt quét ngang Hội Văn, sau đó uống rượu ngâm thơ, nhưng chẳng qua là một chút hảo cảm giấu ở đáy lòng. Chính nàng biết rõ, có lẽ có một chút rung động mơ hồ, nhưng còn xa đến mức có quan hệ gì với nhau.
Nếu quả thật là có, Văn Thi Ngữ cũng sẽ không giấu điếm, chuyện mình làm thì phải gánh vác, ngược lại không có gì, mới làm nàng nói ra mà cảm thấy mất mát.
Hệ thống tình báo Văn gia còn chưa mở rộng đến Đông Hoang như Nhậm gia. Đương nhiên, nếu như có chuyện liên quan tới Minh Ngọc Hoàng Triều, hệ thống tình báo Nhậm gia hiện tại sẽ lập tức thông báo bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không biết chuyện này, cho nên khi bọn họ nói Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, bọn họ cũng không cảm thấy gì.
Chỉ là Văn Dũng vừa nghe Văn Thi Ngữ nói thế, cuối cùng cũng dễ chịu hơn, nhưng tiếp theo sắc mặt lại biến đổi.
- Thi Ngữ, con nói Cửu Âm Tông xảy ra chuyện, rốt cuộc có chuyện gì, đúng rồi, sư phụ của con đâu? Văn Dũng vừa nghe Cửu Âm Tông xảy ra chuyện, con gái còn là được cứu ra, liền lại lo lắng.
Văn Dũng vừa hỏi, Văn Thi Ngữ liền kể chuyện Cửu Âm Tông, cuối cùng mới tránh chuyện Cổ Tiểu Bảo. Lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng Văn Mặc đều nhìn sang, Văn Thi Ngữ cũng không che giấu, kể ngắn gọn chuyện Cửu Âm Tông.
Dù chỉ kể ngắn gọn, nhưng làm mọi người nghe mà kinh hãi không thôi, tông môn ngàn tuổi trong đấu nội bộ, liên lụy đến lão tổ ngàn tuổi, vậy không phải chuyện thường. Mà nghe Tiếu Kiểm Sát Thần Vương bắt cóc thiếu tông chủ, bắt chẹt Cửu Âm Tông, trốn thoát dưới một đòn của lão tổ ngàn tuổi, mọi người đều rung động, tuy rằng cách nhau rất xa, nhưng lão tổ ngàn tuổi là hạng tồn tại gì.
Bởi vì Cổ Tiểu Bảo gọi Văn Thi Ngữ là sư nương, nên nghe Tiếu Kiểm Sát Thần Vương là sư phụ của Cổ Tiểu Bảo, Văn Dũng liền không khỏi hỏi thêm tin tức về hắn. Mà Văn Thi Ngữ nói một hồi, tựa như trở về khoảng thời gian đó, tiếp theo kể chuyện Tiếu Kiểm Sát Thần Vương vì cứu Cổ Tiểu Bảo, một mình hủy diệt Thiên Thủy Tông, độc chiến hai đại Thái Cực Cảnh, chống cự lôi kiếp, dẫn Cổ Tiểu Bảo tu hành...
Vốn là ba người chỉ thán phục Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này, đến cuối cùng lại bị cả kinh chấn động.
Nghe chuyện Cổ Tiểu Bảo đã cảm thấy khó tin, không thể tưởng tượng, mà nghe Văn Thi Ngữ nói hành động của sư phụ này, chưa đạt đến Thái Cực Cảnh lại có thể hủy diệt tông môn, giết cấp bậc lão tổ, chống đỡ lôi kiếp, đó còn là người ư?
Vốn bọn họ còn nghĩ, hạng sư phụ gì có thể thu đồ đệ như Cổ Tiểu Bảo, 5 tuổi đã có sức chiến đấu Thái Cực Cảnh gần bằng cấp bậc lão tổ, loại yêu nghiệt như vậy thì có sư phụ nào dạy được?
Mà vừa nghe Cổ Tiểu Bảo biến hóa, rõ ràng là được sư phụ của hắn thông báo, không tình nguyện ủy khuất khóc lóc nghe lời đứng sau Nhậm Kiệt, nói rõ hắn thật tuyệt đối nghe lời sư phụ. Mà lúc Văn Thi Ngữ nói sự tích của sư phụ hắn, ba người mới biết, quả nhiên sư phụ nào có đồ đệ đó.
Sư phụ càng thêm biến thái, yêu nghiệt, khủng bố hơn cả đồ đệ.
Lập tức nghĩ tới vị sư phụ kia ở ngay gần Ngọc Kinh Thành, Văn Mặc cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không nhìn nhau cười khổ. Nếu như vừa rồi thật làm Cổ Tiểu Bảo bị thương, rước tới sư phụ khủng bố của hắn nổi giận, vừa nổi giận liền hủy diệt cả tông môn...
- Thi Ngữ chỉ là tò mò, làm sao Nhậm gia chủ quen biết hắn? Sau khi trả lời xong, tựa như ôn lại mọi chuyện ở Đông Hoang, Văn Thi Ngữ nhìn mọi người im lặng, lại quay sang Nhậm Kiệt.
Trong lòng nàng rất tò mò, làm sao hắn lại đưa Cổ Tiểu Bảo cho Nhậm Kiệt. Tuy rằng Văn Thi Ngữ dẫn Cổ Tiểu Bảo không lâu, nhưng những chuyện xảy ra liên tiếp làm nàng biết, nàng không thể nào quản lý được hắn.
Nhưng đồng thời, nàng cũng không tin Nhậm Kiệt có thể quản lý được Cổ Tiểu Bảo, càng tò mò là hắn thần bí độc hành như vậy, sao lại có liên hệ với Nhậm Kiệt.
- Kỳ thật không tính là bí mật, các người có thể suy nghĩ kỹ, đeo mặt nạ cười thì còn có ai nữa... Nhậm Kiệt mỉm cười nhìn Văn Thi Ngữ, nói nàng suy nghĩ thử xem.
Đeo mặt nạ cười, còn ai nữa. Văn Thi Ngữ sửng sốt, tiếp theo ngây người, Sát Thủ Vương, không phải vị thần bí nhất trong tám đại Vương giả hay sao. Đúng rồi, lúc trước hắn từng xuất hiện khi Nhậm gia có vấn đề, hắn đúng là đeo mặt nạ cười kỳ quái, có điều vì hắn cũng chỉ cấp bậc Vương giả, hơn nữa trước kia không có tiếp xúc, lần trước thông qua tình báo mới biết có chuyện này, cũng không chú ý.
Về phần chuyện Sát Thủ Vương cùng Nhậm Kiệt ở trong hoàng lăng, chặn giết Cổ Nguyệt, người ngoài không biết tới, cho nên nàng không nghĩ tới chuyện này.
- Sát Thủ Vương. Văn Thi Ngữ nhìn Nhậm Kiệt.
- Đúng! Nhậm Kiệt gật đầu: - Đồ đệ của Sát Thủ Vương, nhà chúng ta có chút liên hệ với Sát Thủ Vương.
Nhậm Kiệt quả thật không tiện nói nhiều, bản thân hắn cũng bất đắc dĩ, còn nói tiếp thì rắc rối. Đây là người mình, nếu như để người khác biết, lại liên tưởng thì rắc rối thêm.
Nhưng cũng may, Sát Thủ Vương cầm tiền làm việc, trước kia không có liên lạc gì với Nhậm gia. Chuyện hắn là người Nhậm gia, càng không thể bị người biết.
Tuy rằng cảm thấy khó tin, bởi vì đồ đệ của Sát Thủ Vương lại còn mạnh hơn bản thân hắn, sư phụ cũng chỉ cấp bậc tám đại Vương giả, còn chưa đạt Thái Cực Cảnh. Dù nói từng ám sát Thái Cực Cảnh, nhưng cũng không hung hãn như vậy.
Nhưng cuối cùng Văn Thi Ngữ hiểu được là sao, chỉ là ánh mắt Nhậm Kiệt nhìn nàng bình thản không tạp chất, lại làm nàng tò mò.
Thực tế thái độ của cha nàng như vậy, theo nàng thấy nếu thật là bắt buộc nàng thay Văn gia báo ân, vậy thì sao.
Nàng cũng không phản đối gì, bởi dù sao cũng từng đồng ý. Chỉ là trước kia không có để ý, hơn nữa cha nàng hỏi, sau Hội Văn lần đó, cũng có hảo cảm không rõ với Nhậm Kiệt. Nhưng đến hôm nay lại có chút giãy giụa, dù sao trong lòng có thêm người khác, đáng tiếc không biết người kia có hay không, hắn có nghĩ tới nàng không. Hắn lợi hại như vậy, đương nhiên biết chuyện bên này, chẳng lẽ không biết hôn ước giữa nàng và Nhậm Kiệt hay sao?
Nghĩ tới những điều này, lại làm trong lòng Văn Thi Ngữ càng thêm mâu thuẫn.
- Không sao thì tốt rồi. Thi Ngữ à, con còn nhớ ta từng đề cập con có hôn ước với Nhậm gia chủ hay sao, lần trước cha nhắc tới, ý của Nhậm gia chủ là phải xem ý của con. Cha thấy các con có thể tiếp xúc nhiều hơn, quan hệ hai nhà chúng ta không cần phải đám hỏi để duy trì, nhưng nhưng Nhậm gia đại tài vượt xa người thường. Không tin có thể hỏi lão tổ, hỏi những chuyện Nhậm gia chủ đã làm gần đây. Có thể nói hôm nay Nhậm gia có thể hưng thịnh đều là nhờ vào Nhậm gia chủ, cho nên cha hy vọng các con có thể nói chuyện nhiều hơn.
Tuy rằng Văn Dũng không phải hy vọng đem con gái làm đám hỏi có thể thu được gì, nhưng làm cha, cũng mong con gái có được chỗ gửi gắm tốt. Hôm nay Nhậm Kiệt đã làm Văn Dũng bội phục không thôi, tuy rằng Văn Thi Ngữ nói Tiếu Kiểm Sát Thần Vương cũng làm người ta chấn động, lực lượng cùng phong cách hành sự của hắn làm người ta kinh hãi.
Nhưng Văn Dũng vẫn cho rằng, Nhậm Kiệt càng tốt hơn.
- Con không biết, hôm nay đệ đệ con có thể viết sách lập thuyết, thật ra đều là do Nhậm gia chủ dạy cho. Đệ đệ con trước kia thế nào, con còn không biết, con xem bây giờ, thật có phong thái tông sư. Hơn nữa Trường Nhạc Thiên Phủ của Nhậm gia chủ, tông môn thiên hạ đều muốn gia nhập, cửa hàng dược Cao Nhân gần như đánh bại hệ thống đan dược vốn có, càng đừng nói ngay cả cha cũng không biết rất nhiều chuyện khác của Nhậm gia chủ. Văn Dũng sợ con gái mình ở ngoài lâu, không rõ Nhậm Kiệt hiện tại, hiểu lầm hắn vẫn còn giống như trước kia, nên vội nói thêm.
Nhậm Kiệt nghe vậy, liền tắt lời, thật muốn ôm Văn Dũng cười to.
Thật không ngờ hai cha con này đều chia nhau khen ngợi hai thân phận khác nhau của mình, Nhậm Kiệt tự nhiên cũng rõ ý muốn của Văn Dũng, nhưng trong lòng lại cười khổ.
Văn Thi Ngữ cũng không ngờ cha nàng lại khen ngợi Nhậm Kiệt như thế, thực tế nàng cũng không rõ về Nhậm Kiệt hiện tại, hơ nữa nghe cha mình nói rõ ràng, càng làm tâm tình mâu thuẫn của nàng giãy giụa không biết phải làm sao.
- Ha ha! Lúc này, Nhậm Kiệt cười nói: - Văn gia chủ nói phải, hai nhà chúng ta không cần phải đám hỏi để giữ vững quan hệ. Về chuyện ta cùng Văn Thi Ngữ, ngài không cần lo, chuyện người trẻ tuổi để người trẻ tuổi xử lý, chuyện tình cảm càng phải tự nhiên mà tới, sau này chúng ta không nói hôn ước. Nếu quả thật có ý, đến lúc đó trực tiếp nói hôn sự. Dù không có chuyện này, cũng là người một nhà.
Vào lúc này, Nhậm Kiệt xem như là nam nhân, tự nhiên phải lên tiếng hóa giải khó xử. Không cần phải tránh, không phải che giấu, thừa lúc này làm nhạt hôn ước, thật nếu thành, cũng sẽ như Nhậm Kiệt nói, tự nhiên mà tới.
Văn Thi Ngữ cũng ngây người, không ngờ Nhậm Kiệt lại bình thản nói vậy, quả thật làm nàng bất ngờ.
- Hừ! Tuy rằng sư phụ bảo ta toàn nghe theo ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giành lấy sư nương, ta nổi giận cũng sẽ không tha cho ngươi. Cổ Tiểu Bảo nửa hiểu nửa không, nhưng nghe bọn họ lại nói chuyện hôn ước, nói tới sư nương, lập tức xen vào. Một tay cầm nửa cái kẹo, một tay vung vung nắm đấm với Nhậm Kiệt.
- Ha ha! Nhậm Kiệt không quan tâm vò đầu Cổ Tiểu Bảo, làm hắn tức giận vùng vẫy, Nhậm Kiệt cười nói: - Được, muốn đánh nhau phải không, vừa lúc ta sắp ra ngoài làm chút chuyện. Thật lâu không về Ngọc Kinh Thành, không phát uy bọn họ sắp quên mất. Đi, chúng tìm chút chuyện hay ho, cho ngươi có cơ hội giãn gân cốt. Sau đó đi chuẩn bị chút, chờ lên chiến trường thì không phải chuyện giỡn, ngay cả cấp lão tổ cũng có thể ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.