Chương 596: Cổ Ma xuất thế
Thắng Kỷ
26/06/2015
"Trá..." Đột nhiên vang lên một tiếng rống, tiếng thứ nhất như khai thiên lập địa, cuối cùng sấm sét còn vây quanh trên đó rốt cục cũng không chịu nổi, nổ tung vỡ nát tan tành.
[CHARGE=4.1]
Trong tiếng nổ ầm ầm, xuất hiện một thân ảnh khổng lồ cao tới mấy trăm trượng, thân hình vô cùng to lớn, mày rậm mắt to, gương mặt rộng lớn, mấu chốt là mọi người vừa thấy người đi ra giống như một người khổng lổ này, đều ngây ngẩn cả người, bởi vì bộ dạng hắn giống nhau như đúc với Cổ Thần khai sáng thiên địa hiện ra ở trong đầu mọi người lúc trước.
Vóc người cũng vô cùng khôi ngô, chỉ có điều hắn khác biệt với Cổ Thần chính là, hắn không có thân thể trần trụi, mà trên thân thể vây quanh một tầng chất khí màu đen, chất khí kia rồi lại từ từ ngưng thật thành một bộ y phục vô cùng huyễn lệ, lãnh khốc.
Áo choàng màu đen phất phơ, tóc dài buông xuống quá vai, mà trong nháy mắt hắn lao ra ngoài, mọi người đều có cảm giác thế giới Cổ Thần này đang lay động.
"Rầm Rầm Rầm..." Chấn động cực lớn, làm cho vô số núi sông trong thế giới này vỡ vụn, sụp đổ.
Mà nhật nguyệt do cặp mắt Cổ Thần chưa diễn biến thành công kia, ngưng tụ ra lực lượng lại tạo thành sấm chớp lấp lóe kinh khủng, bao phủ ở chung quanh nó.
- A... Lúc này, người khổng lổ từ trong hình cầu sấm sét kia giãy thoát đi ra phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong nháy mắt thân thể lại đang đan vào trong sấm sét không ngừng trở nên lớn, chống lại cùng sấm sét, chống lại với lực lượng tia sáng của nhật nguyệt kia, thân thể hắn không ngừng trở nên lớn, trong chớp mắt đã biến thành cao nghìn trượng.
Nhìn thấy biến hóa kinh khủng bực này, Nhậm Kiệt cũng không khỏi thầm kinh hãi, thầm nghĩ: "Con bà nó! Cũng may nơi này là thế giới Cổ Thần bậc này, nếu như ở trên một tinh cầu nhỏ nào đó trong tinh không, như vậy thân thể to lớn xuyên qua tầng mây của hắn, nếu nói theo ở địa cầu mình lúc cổ đại, là sắp chọc thủng trời rồi!"
Mà lúc này, người khổng lổ giống nhau như đúc với Cổ Thần kia, trên mặt trên thân thể lại hoàn toàn bất đồng, phủ đầy ma khí, có một loại khí thế ma lâm thiên hạ, hai tay vươn ra chụp về phía nhật nguyệt kia.
Tuy rằng người này cao lớn tới nghìn trượng, tràn đầy ma khí, nhưng so sánh với nhật nguyệt chưa diễn biến thành kia còn kém rất nhiều. Nhưng hai tay hắn đặt trên nhật nguyệt mạnh mẽ thúc đẩy, động thái này không gấp gáp, hiển nhiên đang phá hủy trận pháp cùng cấm chế nào đó tạo thành từ trước, tia chớp sấm sét liền giảm yếu bớt.
Sau đó, trên thân thể hắn tản ra một tầng ma quang sáng lấp lánh, nhật nguyệt kia lại không ngừng co rút lại, co rút lại.
Từ lúc người này xuất hiện, cho đến lúc hắn phá mở cấm chế của nhật nguyệt kia, sau đó giơ tay lên muốn thu phục nhật nguyệt, Hạ Cửu Hạc, Cao Bằng, Lộc Lân lão tổ bọn họ đều chăm chú nhìn, mỗi người đều cau mày, cái này cũng quá kinh khủng đi! Thời khắc này tận đáy lòng bọn họ cũng bắt đầu bất an!
- Có ý tứ! Bản tôn cái gì đều chơi qua, chỉ là chưa có chơi nhật nguyệt, tay cầm tinh tú hái xuống nhật nguyệt... chơi đùa nhật nguyệt nhất định là rất vui thích... "Ầm..." Thấy người này đang không ngừng áp chế cặp mắt Cổ Thần chưa diễn biến hoàn thành này, nhìn cặp mắt này từ từ co rút lại đến vạn trượng, Nhậm Kiệt vừa nói xong, đột nhiên hai tay ngưng tụ pháp quyết, giờ này hắn đã rất dễ dàng có thể thi triển ra Trấn Thiên Ấn, liền đè xuống hướng mặt trời chưa diễn biến hoàn thành trong tay phải người này.
Thời khắc này Nhậm Kiệt cũng không phải thật sự muốn đoạt thứ này, nhưng nhìn giá thế của hắn lại rất rõ ràng, không muốn cho người này làm như vậy.
"Hoàng... Ấn..." Trong mắt người khổng lổ giống như Cổ Thần này lóe lên vẻ kinh ngạc, dường như nhận ra Ngọc Hoàng Ấn của Nhậm Kiệt, nhưng cũng không có kinh ngạc nhiều lắm, cả người hắn tràn đầy ma khí có vẻ vô cùng bá đạo!
"Vèo..." Ngay sau đó, cây kia trường tiên trước đó đã bay lên, quất thẳng tới.
Tuy rằng người này chỉ dùng thần hồn lực khống chế trường tiên, nhưng mạnh mẽ hơn gấp mười lần so với Du Thủy lão tổ khống chế trường tiên, không gian đều có thể thấy được một vết rạn nứt, trực tiếp xé rách, trực tiếp đánh nứt ra một cái khe lớn kinh khủng.
"Bùng Bùng Bùng... Ầm..." Nhưng giờ khắc này Nhậm Kiệt lần nữa ngưng tụ Trấn Thiên Ấn cũng không như trước kia, hắn bản thân đã đạt tới trình độ lão tổ Thái Cực Cảnh, pháp lực hùng hậu lại vượt qua lão tổ ngàn tuổi, thần hồn lực đạt tới Pháp Thần Cảnh tầng thứ tư, dưới loại tình huống này ngưng tụ Trấn Thiên Ấn uy lực rất kinh khủng, vượt quá tưởng tượng.
Trấn Thiên Ấn ngưng kết thành thực chất cái ấn lớn, trấn áp thiên địa, trấn áp núi sông, trấn áp vạn vật... Trong tiếng nổ ầm ầm tốc độ va chạm hơi chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn chấn văng ra cây trường tiên chỉ bị thần hồn lực khống chế, ầm ầm trấn áp lên mặt trời chưa diễn biến thành kia.
Lần này, trực tiếp phá hủy gương mặt ma khí của người giống như Cổ Thần muốn khai thiên lập địa kia, vốn là hắn muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nắm trong tay cặp mắt này, lúc này thân thể chấn động một cái, nhật nguyệt đã bị hắn nắm lấy trực tiếp rơi xuống.
- Thật là can đảm! Không biết giờ này bên ngoài là năm tháng nào, lại xuất hiện người trẻ tuổi như ngươi, dám ra tay phá hủy việc làm của bổn ma, mặt nạ cười của các ngươi này có chút ý tứ, chẳng lẽ là một tổ chức ư? Bị Nhậm Kiệt phá hủy việc hắn định thu phục nhật nguyệt, cả người người này vây quanh ma khí nhưng cũng không có tức giận, ngược lại thì chắp hai tay sau lưng rất bình tĩnh nhìn Nhậm Kiệt nói.
Thời khắc này thật ra khoảng cách giữa bọn họ xa tới mấy vạn dặm, Nhậm Kiệt ở một bên khác, mà người tự xưng là bổn ma này thì ở ngay chỗ trung ương, nhưng cách nhau mấy vạn dặm lại giống như đang đối diện đối thoại, cũng chỉ có người đứng ở đỉnh phong mới có được bản lĩnh như thế.
- Sư phụ! Khí tức của tên này khiến người ta có cảm giác rất không được tự nhiên, rất không thoải mái, rất muốn đánh hắn... Lúc này, Cổ Tiểu Bảo dường như là cả người rất ngứa ngáy, âm thầm thông qua thần hồn lực nói với Nhậm Kiệt.
- Người này không giống như là người từ bên ngoài tới, nhìn tư thế của hắn giống như là thế giới Cổ Thần này sinh ra, nhưng cố tình cặp mắt kia còn đang trấn áp hắn, hơn nữa một thân ma khí của hắn, phỏng chừng hắn chính là tồn tại của thế giới Cổ Thần này sản sinh ra... Đây là vật cực tất phản! Người kia muốn khai sáng thiên địa với lực lượng bản thân diễn biến thiên địa, đó là công đức lớn nhất, dùng lòng nhân từ nhất... còn người này chỉ sợ vừa lúc ngược lại... Nhậm Kiệt đáp lời Cổ Tiểu Bảo, đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn về phía người này.
- Xem một thân ma khí của ngươi, còn giống nhau như đúc với Cổ Thần muốn khai sáng một phương thiên địa này, nói vậy gọi ngươi là hắn tốt hơn, hay là... hẳn nên gọi ngươi là Cổ Ma mới tốt đây?
Cách xa nhau vạn dặm, lại như đang đối diện nói chuyện phiếm.
"Rất lợi hại a!" Lúc này, Phương Viêm người không ra người quỷ không ra quỷ bên cạnh Cao Bằng đã biến mất, mà thân thể Cao Bằng cũng biến thành vô cùng cao lớn tới 300 trượng. Tuy rằng không lớn bằng Cổ Ma mà Nhậm Kiệt nói này, nhưng cũng không kém bao nhiêu so với Lộc Lân lão tổ kia.
Thấy Cổ Ma kia vô cùng uy thế, hai tay giống như nắm lấy nhật nguyệt, mà Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này lại có thể bình thản đối thoại như thế, điều này làm cho Cao Bằng rất khiếp sợ. Thời khắc này tuy rằng hắn đã hoàn toàn không cần Phương Viêm người chịu tội thay kia, lần nữa cầm về hết thảy gởi ở trong cơ thể Phương Viêm, nhưng đối với Cổ Ma này hắn lại có ý sợ hãi một cách khó hiểu.
Hắn luôn có cảm giác dường như lực lượng của mình, có chút... có chút tương tự với Cổ Ma.
Đừng nói là hắn, đồng dạng Hạ Cửu Hạc, Lộc Lân lão tổ ở một bên nhìn, thời khắc này cũng đều rất bất ngờ, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này chẳng những lúc đoạt các thứ điên cuồng, lá gan cũng quá lớn đi! Đối mặt với loại người này hắn cũng có thể tùy ý đáp trả, lại đặt tên cho như thế.
- Đầu óc hắn có bệnh, ta sao có thể là hắn... Cổ Ma... Cổ Ma! Lúc này, hắn lẩm bẩm đột nhiên cười nói: - Tốt lắm, tốt lắm! Cái tên này bổn ma thích, từ nay về sau, ta chính là Cổ Ma. Mấy người các ngươi đều rất không tệ, là mười mấy vạn năm nay bổn ma thấy qua người ưu tú nhất, nhất là ngươi tên tiểu tử mang mặt nạ cười kia... Các ngươi có thể đi theo bổn ma, trở thành thủ hạ của bổn ma, trông coi hàng vạn hàng ngàn thế giới!
- Hừ! Vừa nghe Cổ Ma nói lời này, Cao Bằng khinh thường hừ một tiếng. Mặc dù đối với Cổ Ma hắn có chút cảm giác đặc biệt, nhưng đi tới bước ngày hôm nay, Cao Bằng chưa bao giờ cho là mình sẽ đi theo bất kỳ người nào...
- Nực cười! Hạ Cửu Hạc thời khắc này đã hấp thu rất nhiều Yêu Thần Hàn Phách kia, giờ này đã không còn bộ dáng tuổi già sức yếu sắp chết lúc trước, cả người lão khí thế phấn chấn, ở chỗ này tuy rằng không thể đột phá đến Pháp Thần Cảnh, nhưng lực lượng đã đạt đến cảnh giới chính lão đều khó có thể tưởng tượng. Tuy rằng Cổ Ma trước mắt này rất kinh người, rất kinh khủng, nhưng lão càng có lòng tin với chính mình.
[CHARGE=4.1]
- Chẳng qua là dư nghiệt còn sót lại của Cổ Thần nhất tộc, cũng dám ở chỗ này kêu gào, tuy nhiên nếu muốn gia nhập Tàn Hồn ta bái làm môn hạ của bổn thần, ngược lại cũng tạm được! Lộc Lân lão tổ lúc này giọng nói cũng hoàn toàn khác trước, hoàn toàn không phải thanh âm già nua của Lộc Lân lão tổ, mà rõ ràng là thanh âm hùng hậu của một nhân vật cường đại đứng ở đỉnh phong nhất, nhìn xuống hết thảy.
- Có nghe hay không... Nhậm Kiệt cười dang tay nói: - Thật không phải bản tôn không để cho ngươi mặt mũi, mà thật sự là mặt mũi ngươi này không đáng giá mấy đồng tiền! Ngươi nói Cổ Thần muốn khai sáng phương thiên địa này đầu óc có bệnh, ta xem ra đầu óc ngươi cũng không bình thường lắm, vậy mà muốn chúng ta trở thành thủ hạ của ngươi... Nói thật, ngươi bị bệnh đúng là không nhẹ!
Sinh ra từ bên trong thân thể Cổ Thần, tự xưng là Cổ Ma, Cổ Thần sắp chết khai thiên lập địa không thành công, còn dùng cặp mắt trấn áp hắn ở chỗ này mười mấy vạn năm, người này đích xác rất lợi hại!
Nhưng người có thể tới nơi này, có thể sống đến bây giờ, đâu có ai là nhân vật tầm thường. Hạ Cửu Hạc âm mưu tính toán Lam Thiên, hay Cao Bằng đều có kỳ ngộ của hắn; phụ thân của Lộc Lân lão tổ ở trong Tàn Hồn cũng là tồn tại Pháp Thần Cảnh cao cao tại thượng, chí cao vô thượng, giờ này mượn một tia thần hồn lực nắm trong tay thân thể con trai, hấp thu đại lượng tiên linh khí, chẳng những thương thế Lộc Lân lão tổ trước đó toàn bộ lành lặn, mà lực lượng cũng đạt tới một cái đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Về phần Nhậm Kiệt thì càng không cần phải nói; vậy mà người này vừa lên tới đã muốn thu bọn họ làm tiểu đệ, Nhậm Kiệt cũng không nhịn được bật cười.
"Ầm..." Trả lời Nhậm Kiệt chính là Cổ Ma nâng lên bàn tay khổng lồ, trực tiếp quét ngang qua, một cái quét này liền bao trùm cả Hạ Cửu Hạc, Cao Bằng, Lộc Lân lão tổ bọn họ, cuối cùng quét thẳng về phía Nhậm Kiệt.
Đây là cảnh tượng Thái Cực Cảnh bình thường cũng không dám tưởng tượng, một cảnh tượng vượt qua phạm trù hiểu biết của người phàm: cách xa nhau vạn dặm, thân thể to lớn trực tiếp quét qua một bàn tay, trong tiếng nổ ầm ầm lại vô cùng kinh khủng giống như ngân hà cuốn ngược qua.
Đây mới thực sự là thủ đoạn của Pháp Thần Cảnh mới có, đây là người đứng trên đỉnh phong tu luyện, là thủ đoạn của Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng.
Giờ khắc này cho dù là lão tổ Thái Cực Cảnh, chỉ là đối mặt với luồng gió của bàn tay này lướt qua, không cần nói lực lượng pháp thuật thần thông ẩn chứa bên trên nó, chỉ là thân thể tạo thành áp lực gió nổi lên, ảnh hưởng đối với không gian, lực lượng vặn vẹo kia, đủ để lão tổ Thái Cực Cảnh bị đánh chết trong nháy mắt.
Mà lực lượng của Cổ Ma này, hiển nhiên còn không phải đơn giản là Pháp Thần Cảnh bình thường như vậy, nhất là thân thể cường hãn, đã vượt qua tưởng tượng, không có bất kỳ nhiều lời quét ra một bàn tay, quét ngang mấy vạn dặm công kích nhắm vào tất cả mọi người... uy thế cường đại đó không có gì sánh kịp!
"Ầm!" Cây gậy đầu rồng trong tay Hạ Cửu Hạc đột nhiên nở rộ tia sáng Pháp Thần Cảnh, bao phủ lão, nhoáng một cái đã né tránh lướt ngang về phía sau mấy ngàn dặm. Cây gậy đầu rồng lão cầm trong tay, bên trong ẩn chứa chính là năm đó hắn lấy được thi thể hài cốt của Hàn Phách Yêu Thần luyện hóa thành pháp bảo, thời khắc này rốt cục thúc giục ra, uy lực còn nhanh hơn so với Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm loại phi hành bình thường.
- Mở... Cao Bằng thì không tránh không né, hắn muốn chiến, hắn muốn nhìn xem lực lượng của mình giờ này rốt cuộc có thể đạt tới mức nào. Nếu như vậy đã né tránh, vậy thì mình cực khổ nỗ lực thu được lực lượng cũng không có chút giá trị rồi! Giờ khắc này, thân thể của hắn tăng lớn lên trăm trượng, một thân trang phục màu đen vô cùng uy phong. Cả người tiết lộ ra ngoài khí tức không ngờ lại càng đến gần Cổ Ma kia, lần này không khỏi làm cho ánh mắt Cổ Ma đều kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Mà song chưởng của hắn khép lại, trực tiếp bổ ra một kích vào ngay bàn tay Cổ Ma quét ngang kia.
"Hống..." Lộc Lân lão tổ rống lên một tiếng, khí tức cuồng bạo đánh sâu vào, giống như dung nham phun trào đánh tới.
"Bùng... Bùng... Ầm..."
Mặc dù chỉ là quét ngang một cái rất đơn giản, nhưng lực lượng va chạm nhau, uy thế đó cũng làm cho chu vi mười mấy dặm chung quanh hết thảy đều vỡ nát. Mà kinh khủng nhất chính là một chưởng quét về phía Nhậm Kiệt bên này, thật có một loại khí thế bàn tay giơ lên che trời, lật tay trấn áp.
"Chết tiệt! Chẳng lẽ con khỉ trong thần thoại ở địa cầu kia lúc bị Phật tổ trấn áp, cũng là như vậy?"
Trông thấy một bàn tay này, trong đầu Nhậm Kiệt không khỏi lóe lên ý niệm như vậy, nhưng trong nháy mắt Nhậm Kiệt vứt đi ý niệm này, hai tay ngưng tụ ấn pháp, thoáng cái Trấn Thiên Ấn ngưng tụ thành, đồng thời thần hồn lực khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vận chuyển hết tốc lực che phủ bảo vệ Cổ Tiểu Bảo, Sát Thủ Vương bọn họ.
"Ầm..." Trấn Thiên Ấn đánh thẳng vào bàn tay quét tới tạo thành lực lượng khủng bố kia, giống như là đối mặt với một cơn gió lốc hủy diệt, không ngừng ầm ầm nổ nát. Trấn Thiên Ấn của Nhậm Kiệt trấn áp chư thiên, trấn áp hết thảy, giống như là ở trong vô số vẫn thạch, bằng vào lực lượng mạnh mẽ mở ra một lối đi.
Hoặc như là người phàm thế tục vượt mọi chông gai, ngược dòng chảy thác nước mà lên, mở ra một lối đi, bên cạnh thì lực lượng không ngừng quét qua thân thể, lực đánh vào cường đại, có cảm giác như thân thể sắp bị xé toạt ra.
Rốt cục, cổ lực lượng cuồng bạo này đi qua, thân thể Nhậm Kiệt đều cảm thấy run rẩy, may mà cường độ thân thể hắn giờ này đã là Pháp Thần Cảnh, nếu không chỉ là dư uy quét trúng, đều sẽ làm cho thân thể vỡ nát.
Tuy rằng thân thể không có vỡ ra, nhưng áp lực cũng không nhỏ, vết máu thương thế trên người cũng không ít, thoạt nhìn giống như là Cổ Ma này tùy ý quét một cái, gần như đã làm cho bọn họ gặp phải ngập đầu tai ương!
- Hiện tại các ngươi biết chênh lệch rồi chứ, hàng phục bổn ma nếu không: Chết! Lúc này, Cổ Ma lần nữa quét ánh mắt lướt qua bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Nhậm Kiệt bên này, trong hai mắt lóe ra tia sáng, tuy rằng không bằng hai mắt của Cổ Thần diễn biến nhật nguyệt kia, nhưng cũng có chứa uy thế cường đại chấn nhiếp hồn phách người ta.
Cổ Ma thốt ra lời này, Hạ Cửu Hạc, Cao Bằng, Lộc Lân lão tổ vừa rồi ít nhiều bị một chút thương tổn đều biến sắc. Tuy rằng bọn hắn đều là "rồng trong loài người", đều không sợ hết thảy, nhưng đối mặt với loại nhân vật kinh khủng này, cũng đều lòng run sợ.
Nhất là người này vừa rồi tùy tiện giơ tay lên quét qua, liền vượt qua vạn dặm tạo thành uy thế to lớn như vậy, cho dù là Lộc Lân lão tổ thời khắc này nắm trong tay một tia thần hồn từ phụ thân bên kia, cũng đều trở nên vô cùng ngưng trọng. Bởi vì bình thường mà nói, Pháp Thần Cảnh cũng không có khả năng khoa trương như vậy, nếu như Cổ Ma này thật sự... thật sự có lực lượng vượt qua Pháp Thần Cảnh, vậy thì dù bọn họ cường đại mấy đi nữa cũng vô ích.
Bởi vì lực lượng đó đã là vượt qua đỉnh phong của thế gian này, là tồn tại không thể tưởng tượng, không thế nào chống cự, hoàn toàn không có biện pháp chống cự.
Cao Bằng thậm chí đang suy nghĩ, mình ở trong di tích kia chiếm được những thứ đó, một số công pháp, còn có một số hình ảnh nhân vật... như thế nào càng xem càng giống Cổ Ma này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Giờ khắc này, Cổ Ma lại nhìn vào Nhậm Kiệt Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này nói chuyện, mà Cao Bằng bọn họ cũng bất tri bất giác đưa mắt nhìn về phía Nhậm Kiệt, cùng đợi câu trả lời và quyết định của hắn. Đây là một loại trạng thái vô cùng kỳ diệu, địch bạn đều đang không ngừng chuyển đổi! Thời điểm này bất tri bất giác bọn họ lại trao quyền chủ động vào trong tay Tiếu Kiểm Sát Thần Vương vốn là địch nhân của họ...
[CHARGE=4.1]
Trong tiếng nổ ầm ầm, xuất hiện một thân ảnh khổng lồ cao tới mấy trăm trượng, thân hình vô cùng to lớn, mày rậm mắt to, gương mặt rộng lớn, mấu chốt là mọi người vừa thấy người đi ra giống như một người khổng lổ này, đều ngây ngẩn cả người, bởi vì bộ dạng hắn giống nhau như đúc với Cổ Thần khai sáng thiên địa hiện ra ở trong đầu mọi người lúc trước.
Vóc người cũng vô cùng khôi ngô, chỉ có điều hắn khác biệt với Cổ Thần chính là, hắn không có thân thể trần trụi, mà trên thân thể vây quanh một tầng chất khí màu đen, chất khí kia rồi lại từ từ ngưng thật thành một bộ y phục vô cùng huyễn lệ, lãnh khốc.
Áo choàng màu đen phất phơ, tóc dài buông xuống quá vai, mà trong nháy mắt hắn lao ra ngoài, mọi người đều có cảm giác thế giới Cổ Thần này đang lay động.
"Rầm Rầm Rầm..." Chấn động cực lớn, làm cho vô số núi sông trong thế giới này vỡ vụn, sụp đổ.
Mà nhật nguyệt do cặp mắt Cổ Thần chưa diễn biến thành công kia, ngưng tụ ra lực lượng lại tạo thành sấm chớp lấp lóe kinh khủng, bao phủ ở chung quanh nó.
- A... Lúc này, người khổng lổ từ trong hình cầu sấm sét kia giãy thoát đi ra phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong nháy mắt thân thể lại đang đan vào trong sấm sét không ngừng trở nên lớn, chống lại cùng sấm sét, chống lại với lực lượng tia sáng của nhật nguyệt kia, thân thể hắn không ngừng trở nên lớn, trong chớp mắt đã biến thành cao nghìn trượng.
Nhìn thấy biến hóa kinh khủng bực này, Nhậm Kiệt cũng không khỏi thầm kinh hãi, thầm nghĩ: "Con bà nó! Cũng may nơi này là thế giới Cổ Thần bậc này, nếu như ở trên một tinh cầu nhỏ nào đó trong tinh không, như vậy thân thể to lớn xuyên qua tầng mây của hắn, nếu nói theo ở địa cầu mình lúc cổ đại, là sắp chọc thủng trời rồi!"
Mà lúc này, người khổng lổ giống nhau như đúc với Cổ Thần kia, trên mặt trên thân thể lại hoàn toàn bất đồng, phủ đầy ma khí, có một loại khí thế ma lâm thiên hạ, hai tay vươn ra chụp về phía nhật nguyệt kia.
Tuy rằng người này cao lớn tới nghìn trượng, tràn đầy ma khí, nhưng so sánh với nhật nguyệt chưa diễn biến thành kia còn kém rất nhiều. Nhưng hai tay hắn đặt trên nhật nguyệt mạnh mẽ thúc đẩy, động thái này không gấp gáp, hiển nhiên đang phá hủy trận pháp cùng cấm chế nào đó tạo thành từ trước, tia chớp sấm sét liền giảm yếu bớt.
Sau đó, trên thân thể hắn tản ra một tầng ma quang sáng lấp lánh, nhật nguyệt kia lại không ngừng co rút lại, co rút lại.
Từ lúc người này xuất hiện, cho đến lúc hắn phá mở cấm chế của nhật nguyệt kia, sau đó giơ tay lên muốn thu phục nhật nguyệt, Hạ Cửu Hạc, Cao Bằng, Lộc Lân lão tổ bọn họ đều chăm chú nhìn, mỗi người đều cau mày, cái này cũng quá kinh khủng đi! Thời khắc này tận đáy lòng bọn họ cũng bắt đầu bất an!
- Có ý tứ! Bản tôn cái gì đều chơi qua, chỉ là chưa có chơi nhật nguyệt, tay cầm tinh tú hái xuống nhật nguyệt... chơi đùa nhật nguyệt nhất định là rất vui thích... "Ầm..." Thấy người này đang không ngừng áp chế cặp mắt Cổ Thần chưa diễn biến hoàn thành này, nhìn cặp mắt này từ từ co rút lại đến vạn trượng, Nhậm Kiệt vừa nói xong, đột nhiên hai tay ngưng tụ pháp quyết, giờ này hắn đã rất dễ dàng có thể thi triển ra Trấn Thiên Ấn, liền đè xuống hướng mặt trời chưa diễn biến hoàn thành trong tay phải người này.
Thời khắc này Nhậm Kiệt cũng không phải thật sự muốn đoạt thứ này, nhưng nhìn giá thế của hắn lại rất rõ ràng, không muốn cho người này làm như vậy.
"Hoàng... Ấn..." Trong mắt người khổng lổ giống như Cổ Thần này lóe lên vẻ kinh ngạc, dường như nhận ra Ngọc Hoàng Ấn của Nhậm Kiệt, nhưng cũng không có kinh ngạc nhiều lắm, cả người hắn tràn đầy ma khí có vẻ vô cùng bá đạo!
"Vèo..." Ngay sau đó, cây kia trường tiên trước đó đã bay lên, quất thẳng tới.
Tuy rằng người này chỉ dùng thần hồn lực khống chế trường tiên, nhưng mạnh mẽ hơn gấp mười lần so với Du Thủy lão tổ khống chế trường tiên, không gian đều có thể thấy được một vết rạn nứt, trực tiếp xé rách, trực tiếp đánh nứt ra một cái khe lớn kinh khủng.
"Bùng Bùng Bùng... Ầm..." Nhưng giờ khắc này Nhậm Kiệt lần nữa ngưng tụ Trấn Thiên Ấn cũng không như trước kia, hắn bản thân đã đạt tới trình độ lão tổ Thái Cực Cảnh, pháp lực hùng hậu lại vượt qua lão tổ ngàn tuổi, thần hồn lực đạt tới Pháp Thần Cảnh tầng thứ tư, dưới loại tình huống này ngưng tụ Trấn Thiên Ấn uy lực rất kinh khủng, vượt quá tưởng tượng.
Trấn Thiên Ấn ngưng kết thành thực chất cái ấn lớn, trấn áp thiên địa, trấn áp núi sông, trấn áp vạn vật... Trong tiếng nổ ầm ầm tốc độ va chạm hơi chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn chấn văng ra cây trường tiên chỉ bị thần hồn lực khống chế, ầm ầm trấn áp lên mặt trời chưa diễn biến thành kia.
Lần này, trực tiếp phá hủy gương mặt ma khí của người giống như Cổ Thần muốn khai thiên lập địa kia, vốn là hắn muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nắm trong tay cặp mắt này, lúc này thân thể chấn động một cái, nhật nguyệt đã bị hắn nắm lấy trực tiếp rơi xuống.
- Thật là can đảm! Không biết giờ này bên ngoài là năm tháng nào, lại xuất hiện người trẻ tuổi như ngươi, dám ra tay phá hủy việc làm của bổn ma, mặt nạ cười của các ngươi này có chút ý tứ, chẳng lẽ là một tổ chức ư? Bị Nhậm Kiệt phá hủy việc hắn định thu phục nhật nguyệt, cả người người này vây quanh ma khí nhưng cũng không có tức giận, ngược lại thì chắp hai tay sau lưng rất bình tĩnh nhìn Nhậm Kiệt nói.
Thời khắc này thật ra khoảng cách giữa bọn họ xa tới mấy vạn dặm, Nhậm Kiệt ở một bên khác, mà người tự xưng là bổn ma này thì ở ngay chỗ trung ương, nhưng cách nhau mấy vạn dặm lại giống như đang đối diện đối thoại, cũng chỉ có người đứng ở đỉnh phong mới có được bản lĩnh như thế.
- Sư phụ! Khí tức của tên này khiến người ta có cảm giác rất không được tự nhiên, rất không thoải mái, rất muốn đánh hắn... Lúc này, Cổ Tiểu Bảo dường như là cả người rất ngứa ngáy, âm thầm thông qua thần hồn lực nói với Nhậm Kiệt.
- Người này không giống như là người từ bên ngoài tới, nhìn tư thế của hắn giống như là thế giới Cổ Thần này sinh ra, nhưng cố tình cặp mắt kia còn đang trấn áp hắn, hơn nữa một thân ma khí của hắn, phỏng chừng hắn chính là tồn tại của thế giới Cổ Thần này sản sinh ra... Đây là vật cực tất phản! Người kia muốn khai sáng thiên địa với lực lượng bản thân diễn biến thiên địa, đó là công đức lớn nhất, dùng lòng nhân từ nhất... còn người này chỉ sợ vừa lúc ngược lại... Nhậm Kiệt đáp lời Cổ Tiểu Bảo, đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn về phía người này.
- Xem một thân ma khí của ngươi, còn giống nhau như đúc với Cổ Thần muốn khai sáng một phương thiên địa này, nói vậy gọi ngươi là hắn tốt hơn, hay là... hẳn nên gọi ngươi là Cổ Ma mới tốt đây?
Cách xa nhau vạn dặm, lại như đang đối diện nói chuyện phiếm.
"Rất lợi hại a!" Lúc này, Phương Viêm người không ra người quỷ không ra quỷ bên cạnh Cao Bằng đã biến mất, mà thân thể Cao Bằng cũng biến thành vô cùng cao lớn tới 300 trượng. Tuy rằng không lớn bằng Cổ Ma mà Nhậm Kiệt nói này, nhưng cũng không kém bao nhiêu so với Lộc Lân lão tổ kia.
Thấy Cổ Ma kia vô cùng uy thế, hai tay giống như nắm lấy nhật nguyệt, mà Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này lại có thể bình thản đối thoại như thế, điều này làm cho Cao Bằng rất khiếp sợ. Thời khắc này tuy rằng hắn đã hoàn toàn không cần Phương Viêm người chịu tội thay kia, lần nữa cầm về hết thảy gởi ở trong cơ thể Phương Viêm, nhưng đối với Cổ Ma này hắn lại có ý sợ hãi một cách khó hiểu.
Hắn luôn có cảm giác dường như lực lượng của mình, có chút... có chút tương tự với Cổ Ma.
Đừng nói là hắn, đồng dạng Hạ Cửu Hạc, Lộc Lân lão tổ ở một bên nhìn, thời khắc này cũng đều rất bất ngờ, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này chẳng những lúc đoạt các thứ điên cuồng, lá gan cũng quá lớn đi! Đối mặt với loại người này hắn cũng có thể tùy ý đáp trả, lại đặt tên cho như thế.
- Đầu óc hắn có bệnh, ta sao có thể là hắn... Cổ Ma... Cổ Ma! Lúc này, hắn lẩm bẩm đột nhiên cười nói: - Tốt lắm, tốt lắm! Cái tên này bổn ma thích, từ nay về sau, ta chính là Cổ Ma. Mấy người các ngươi đều rất không tệ, là mười mấy vạn năm nay bổn ma thấy qua người ưu tú nhất, nhất là ngươi tên tiểu tử mang mặt nạ cười kia... Các ngươi có thể đi theo bổn ma, trở thành thủ hạ của bổn ma, trông coi hàng vạn hàng ngàn thế giới!
- Hừ! Vừa nghe Cổ Ma nói lời này, Cao Bằng khinh thường hừ một tiếng. Mặc dù đối với Cổ Ma hắn có chút cảm giác đặc biệt, nhưng đi tới bước ngày hôm nay, Cao Bằng chưa bao giờ cho là mình sẽ đi theo bất kỳ người nào...
- Nực cười! Hạ Cửu Hạc thời khắc này đã hấp thu rất nhiều Yêu Thần Hàn Phách kia, giờ này đã không còn bộ dáng tuổi già sức yếu sắp chết lúc trước, cả người lão khí thế phấn chấn, ở chỗ này tuy rằng không thể đột phá đến Pháp Thần Cảnh, nhưng lực lượng đã đạt đến cảnh giới chính lão đều khó có thể tưởng tượng. Tuy rằng Cổ Ma trước mắt này rất kinh người, rất kinh khủng, nhưng lão càng có lòng tin với chính mình.
[CHARGE=4.1]
- Chẳng qua là dư nghiệt còn sót lại của Cổ Thần nhất tộc, cũng dám ở chỗ này kêu gào, tuy nhiên nếu muốn gia nhập Tàn Hồn ta bái làm môn hạ của bổn thần, ngược lại cũng tạm được! Lộc Lân lão tổ lúc này giọng nói cũng hoàn toàn khác trước, hoàn toàn không phải thanh âm già nua của Lộc Lân lão tổ, mà rõ ràng là thanh âm hùng hậu của một nhân vật cường đại đứng ở đỉnh phong nhất, nhìn xuống hết thảy.
- Có nghe hay không... Nhậm Kiệt cười dang tay nói: - Thật không phải bản tôn không để cho ngươi mặt mũi, mà thật sự là mặt mũi ngươi này không đáng giá mấy đồng tiền! Ngươi nói Cổ Thần muốn khai sáng phương thiên địa này đầu óc có bệnh, ta xem ra đầu óc ngươi cũng không bình thường lắm, vậy mà muốn chúng ta trở thành thủ hạ của ngươi... Nói thật, ngươi bị bệnh đúng là không nhẹ!
Sinh ra từ bên trong thân thể Cổ Thần, tự xưng là Cổ Ma, Cổ Thần sắp chết khai thiên lập địa không thành công, còn dùng cặp mắt trấn áp hắn ở chỗ này mười mấy vạn năm, người này đích xác rất lợi hại!
Nhưng người có thể tới nơi này, có thể sống đến bây giờ, đâu có ai là nhân vật tầm thường. Hạ Cửu Hạc âm mưu tính toán Lam Thiên, hay Cao Bằng đều có kỳ ngộ của hắn; phụ thân của Lộc Lân lão tổ ở trong Tàn Hồn cũng là tồn tại Pháp Thần Cảnh cao cao tại thượng, chí cao vô thượng, giờ này mượn một tia thần hồn lực nắm trong tay thân thể con trai, hấp thu đại lượng tiên linh khí, chẳng những thương thế Lộc Lân lão tổ trước đó toàn bộ lành lặn, mà lực lượng cũng đạt tới một cái đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Về phần Nhậm Kiệt thì càng không cần phải nói; vậy mà người này vừa lên tới đã muốn thu bọn họ làm tiểu đệ, Nhậm Kiệt cũng không nhịn được bật cười.
"Ầm..." Trả lời Nhậm Kiệt chính là Cổ Ma nâng lên bàn tay khổng lồ, trực tiếp quét ngang qua, một cái quét này liền bao trùm cả Hạ Cửu Hạc, Cao Bằng, Lộc Lân lão tổ bọn họ, cuối cùng quét thẳng về phía Nhậm Kiệt.
Đây là cảnh tượng Thái Cực Cảnh bình thường cũng không dám tưởng tượng, một cảnh tượng vượt qua phạm trù hiểu biết của người phàm: cách xa nhau vạn dặm, thân thể to lớn trực tiếp quét qua một bàn tay, trong tiếng nổ ầm ầm lại vô cùng kinh khủng giống như ngân hà cuốn ngược qua.
Đây mới thực sự là thủ đoạn của Pháp Thần Cảnh mới có, đây là người đứng trên đỉnh phong tu luyện, là thủ đoạn của Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng.
Giờ khắc này cho dù là lão tổ Thái Cực Cảnh, chỉ là đối mặt với luồng gió của bàn tay này lướt qua, không cần nói lực lượng pháp thuật thần thông ẩn chứa bên trên nó, chỉ là thân thể tạo thành áp lực gió nổi lên, ảnh hưởng đối với không gian, lực lượng vặn vẹo kia, đủ để lão tổ Thái Cực Cảnh bị đánh chết trong nháy mắt.
Mà lực lượng của Cổ Ma này, hiển nhiên còn không phải đơn giản là Pháp Thần Cảnh bình thường như vậy, nhất là thân thể cường hãn, đã vượt qua tưởng tượng, không có bất kỳ nhiều lời quét ra một bàn tay, quét ngang mấy vạn dặm công kích nhắm vào tất cả mọi người... uy thế cường đại đó không có gì sánh kịp!
"Ầm!" Cây gậy đầu rồng trong tay Hạ Cửu Hạc đột nhiên nở rộ tia sáng Pháp Thần Cảnh, bao phủ lão, nhoáng một cái đã né tránh lướt ngang về phía sau mấy ngàn dặm. Cây gậy đầu rồng lão cầm trong tay, bên trong ẩn chứa chính là năm đó hắn lấy được thi thể hài cốt của Hàn Phách Yêu Thần luyện hóa thành pháp bảo, thời khắc này rốt cục thúc giục ra, uy lực còn nhanh hơn so với Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm loại phi hành bình thường.
- Mở... Cao Bằng thì không tránh không né, hắn muốn chiến, hắn muốn nhìn xem lực lượng của mình giờ này rốt cuộc có thể đạt tới mức nào. Nếu như vậy đã né tránh, vậy thì mình cực khổ nỗ lực thu được lực lượng cũng không có chút giá trị rồi! Giờ khắc này, thân thể của hắn tăng lớn lên trăm trượng, một thân trang phục màu đen vô cùng uy phong. Cả người tiết lộ ra ngoài khí tức không ngờ lại càng đến gần Cổ Ma kia, lần này không khỏi làm cho ánh mắt Cổ Ma đều kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Mà song chưởng của hắn khép lại, trực tiếp bổ ra một kích vào ngay bàn tay Cổ Ma quét ngang kia.
"Hống..." Lộc Lân lão tổ rống lên một tiếng, khí tức cuồng bạo đánh sâu vào, giống như dung nham phun trào đánh tới.
"Bùng... Bùng... Ầm..."
Mặc dù chỉ là quét ngang một cái rất đơn giản, nhưng lực lượng va chạm nhau, uy thế đó cũng làm cho chu vi mười mấy dặm chung quanh hết thảy đều vỡ nát. Mà kinh khủng nhất chính là một chưởng quét về phía Nhậm Kiệt bên này, thật có một loại khí thế bàn tay giơ lên che trời, lật tay trấn áp.
"Chết tiệt! Chẳng lẽ con khỉ trong thần thoại ở địa cầu kia lúc bị Phật tổ trấn áp, cũng là như vậy?"
Trông thấy một bàn tay này, trong đầu Nhậm Kiệt không khỏi lóe lên ý niệm như vậy, nhưng trong nháy mắt Nhậm Kiệt vứt đi ý niệm này, hai tay ngưng tụ ấn pháp, thoáng cái Trấn Thiên Ấn ngưng tụ thành, đồng thời thần hồn lực khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vận chuyển hết tốc lực che phủ bảo vệ Cổ Tiểu Bảo, Sát Thủ Vương bọn họ.
"Ầm..." Trấn Thiên Ấn đánh thẳng vào bàn tay quét tới tạo thành lực lượng khủng bố kia, giống như là đối mặt với một cơn gió lốc hủy diệt, không ngừng ầm ầm nổ nát. Trấn Thiên Ấn của Nhậm Kiệt trấn áp chư thiên, trấn áp hết thảy, giống như là ở trong vô số vẫn thạch, bằng vào lực lượng mạnh mẽ mở ra một lối đi.
Hoặc như là người phàm thế tục vượt mọi chông gai, ngược dòng chảy thác nước mà lên, mở ra một lối đi, bên cạnh thì lực lượng không ngừng quét qua thân thể, lực đánh vào cường đại, có cảm giác như thân thể sắp bị xé toạt ra.
Rốt cục, cổ lực lượng cuồng bạo này đi qua, thân thể Nhậm Kiệt đều cảm thấy run rẩy, may mà cường độ thân thể hắn giờ này đã là Pháp Thần Cảnh, nếu không chỉ là dư uy quét trúng, đều sẽ làm cho thân thể vỡ nát.
Tuy rằng thân thể không có vỡ ra, nhưng áp lực cũng không nhỏ, vết máu thương thế trên người cũng không ít, thoạt nhìn giống như là Cổ Ma này tùy ý quét một cái, gần như đã làm cho bọn họ gặp phải ngập đầu tai ương!
- Hiện tại các ngươi biết chênh lệch rồi chứ, hàng phục bổn ma nếu không: Chết! Lúc này, Cổ Ma lần nữa quét ánh mắt lướt qua bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Nhậm Kiệt bên này, trong hai mắt lóe ra tia sáng, tuy rằng không bằng hai mắt của Cổ Thần diễn biến nhật nguyệt kia, nhưng cũng có chứa uy thế cường đại chấn nhiếp hồn phách người ta.
Cổ Ma thốt ra lời này, Hạ Cửu Hạc, Cao Bằng, Lộc Lân lão tổ vừa rồi ít nhiều bị một chút thương tổn đều biến sắc. Tuy rằng bọn hắn đều là "rồng trong loài người", đều không sợ hết thảy, nhưng đối mặt với loại nhân vật kinh khủng này, cũng đều lòng run sợ.
Nhất là người này vừa rồi tùy tiện giơ tay lên quét qua, liền vượt qua vạn dặm tạo thành uy thế to lớn như vậy, cho dù là Lộc Lân lão tổ thời khắc này nắm trong tay một tia thần hồn từ phụ thân bên kia, cũng đều trở nên vô cùng ngưng trọng. Bởi vì bình thường mà nói, Pháp Thần Cảnh cũng không có khả năng khoa trương như vậy, nếu như Cổ Ma này thật sự... thật sự có lực lượng vượt qua Pháp Thần Cảnh, vậy thì dù bọn họ cường đại mấy đi nữa cũng vô ích.
Bởi vì lực lượng đó đã là vượt qua đỉnh phong của thế gian này, là tồn tại không thể tưởng tượng, không thế nào chống cự, hoàn toàn không có biện pháp chống cự.
Cao Bằng thậm chí đang suy nghĩ, mình ở trong di tích kia chiếm được những thứ đó, một số công pháp, còn có một số hình ảnh nhân vật... như thế nào càng xem càng giống Cổ Ma này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Giờ khắc này, Cổ Ma lại nhìn vào Nhậm Kiệt Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này nói chuyện, mà Cao Bằng bọn họ cũng bất tri bất giác đưa mắt nhìn về phía Nhậm Kiệt, cùng đợi câu trả lời và quyết định của hắn. Đây là một loại trạng thái vô cùng kỳ diệu, địch bạn đều đang không ngừng chuyển đổi! Thời điểm này bất tri bất giác bọn họ lại trao quyền chủ động vào trong tay Tiếu Kiểm Sát Thần Vương vốn là địch nhân của họ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.