Chương 600: Cướp của ngươi thì sao?
Thắng Kỷ
26/06/2015
Lộc Lân lão tổ không thể không do dự, hắn quả thật không hiểu được, dù Cổ Ma bị nhốt ở đó không động dậy, dù hắn công kích từ xa là mượn tiên linh khí, nhưng không có lý do gì xông tới gần, vậy còn không phải tìm chết hay sao.
Dù sao Cổ Ma đã vượt qua phạm vi hiểu biết của người tu luyện, bởi vì Cổ Thần khi xưa đã vượt xa người tu luyện, nghe nói bọn họ có thể chiến đấu với tiên nhân.
Tình hình như vậy, xông tới làm gì, chẳng lẽ cửa ra ở cạnh Cổ Ma?
Thực ra Hạ Cửu Hạc cùng Cao Bằng đều hiểu, càng sinh tính, chính bọn họ cũng biết hậu quả, cho nên mới chọn một hướng liều một phen.
Cổ Ma cười, bỗng nhiên há to miệng cười lớn.
Vừa rồi hắn luôn nhẫn nhịn, bây giờ nhìn đám người Nhậm Kiệt lao tới, hắn cũng ngưng tụ tiên linh khí còn lại, bỗng nhiên cười to. Tiếng cười như sóng vỗ, nháy mắt ngập tràn, những thứ còn tồn tại xung quanh đều vỡ nát.
Nếu không phải chỗ này còn một tầng xương Cổ Thần trấn áp, chỉ sợ đã trực tiếp hủy diệt.
- Đạo! Nhậm Kiệt xông lên trước nhất, vận chuyển lực thần hồn bảo vệ bản thân, đồng thời hô một chữ ngan cản. Chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lóe lên sấm sét, tiểu Lôi Long cuốn quanh, Nhậm Kiệt vung lên không ngừng chém lực lượng trong tiếng cười Cổ Ma.
Ở đằng sau, Cao Bằng, Hạ Cửu Hạc lao nhanh tới, đối mặt tiếng cười, thần hồn hai người chấn động mãnh, bị tổn thương trước tiên, vội vàng vận chuyển công pháp.
- A... Cao Bằng gầm lên, chiều cao ttăng vọt, xương cốt lóe lên lực lượng đặc thù của tộc Cổ Thần. Đây là hắn dùng phương pháp đặc thù, mượn Phương Viêm không ngừng tôi luyện xương cốt Cổ Thần, lúc này toàn cho hắn sử dụng. Về phần mấy chục vạn người binh khí hình người,không ngừng hấp thu cắn trả cùng trừng phạt từ xương cốt Cổ Thần, hoàn toàn thế thân cho Phương Viêm.
Thân thể Cao Bằng phình ra ngàn trượng, ngay cả đối mặt với Cổ Ma cũng không quá nhỏ bé, xương cốt Cổ Thần lóe sáng, bắp thịt nổ tung, nhưng bùng nổ lực lượng chấn văng tiếng cười Cổ Ma, lao tới đuổi theo Tiếu Kiểm Sát Thần Vương.
Oành... Oành... Ở sau Cao Bằng, trên người Hạ Cửu Hạc xuất hiện hư ảnh Yêu Thần Hàn Băng Giao Long, lực lượng Yêu Thần hoàn toàn luyện hóa bùng nổ, ổn định thần hồn bị thương, đồng thời chém ra tiếng cười của Cổ Ma lao tới.
Lộc Lân lão tổ rớt lại dằng sau một chút, ảnh hưởng nhỏ hơn. Cổ Ma vừa cười, khủng bố làm người ta sụp đổ, nhưng đám người Nhậm Kiệt liên tục bùng nổ vượt xa tưởng tượng, chống đỡ qua ba tiếng cười liền cảm thấy yếu đi nhiều.
- Chống đỡ, ta phải mở cửa ra. Nhậm Kiệt nói rồi, thân mình đột nhiên lui ra sau phía sau Cao Bằng, Hạ Cửu Hạc.
Lúc này hai người bị thương không nhẹ, nhưng không muốn đỡ cũng phải đỡ, ngan cản lực đánh vào từ tiếng cười Cổ Ma, đồng thời tiếp tục áp sát.
Oành... Chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bay ra, lập tức vọt tới trước mặt trời mặt trăng chưa diễn hóa, còn số Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lén lút giấu xung quanh từ trước cũng vận chuyển, điều động đại trận. Tiểu Lôi Long, Hỏa Long, Thủy Long, Độc Long, Hồn Long ở trong trận pháp theo Nhậm Kiệt điều động, đẩy Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đến cực hạn.
Không phải chứ, tên này điên rồi sao?
Chẳng lẽ hắn muốn giết Cổ Ma?
Không thể nào, tuy rằng Cổ Ma công kích tầm xa có hạn, nhưng là bởi thiên địa này áp chế hắn, nếu ở kế bên, vậy là muốn chết.
Vậy hắn muốn làm gì?
Nhìn Nhậm Kiệt lại điều động Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lao tới, Cao Bằng, Hạ Cửu Hạc đều tròn mắt.
Ngay sau đó, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ầm ầm vận chuyển, nhưng mục tiêu không phải Cổ Ma, mà là trời trăng chưa diễn hóa xong ở bên cạnh.
Trời trăng chưa diễn hóa xong này là đôi mắt của Cổ Thần đã được rút nhỏ đi, lúc trước Nhậm Kiệt mượn cảnh giới Thánh nhân luận đạo thời gian dài từng có nghiên cứu, phát hiện nhiều chuyện. Chính vì biết rõ, Nhậm Kiệt mới vừa đối mặt Cổ Ma liền một hơi thẳng tiến nắm lấy đôi mắt kia, làm hắn không thể ngưng tụ lực lượng khống chế lại đôi mắt này.
Nhậm Kiệt sớm giấu một giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần vào trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, liên tiếp kích động Cổ Ma bùng nổ, cuối cùng dẫn đám người Cao Bằng đánh vào thu hút chú ý, cuối cùng Nhậm Kiệt ra tay.
Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ nháy mắt thúc đẩy tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, lan tỏa tạo thành sức hút lớn, sau đó dựa vào tình huống tra xét từ trước, không ngừng điều động trời trăng kia.
Vù... Vù... Nháy mắt, đôi mắt Cổ Thần xoay tròn, xoay một vòng liền rút nhỏ một nửa, tốc độ hoàn toàn không kém gì lúc Cổ Ma ra tay khống chế.
- Oành... Ngươi dám! Lúc này Cổ Ma mới nhận ra không đúng, thật không ngờ đến lúc này mà tên đeo mặt nạ cười kia dám to gan lớn mật như vậy, mưu đồ thứ bên cạnh mình, quả thật không muốn sống nữa. Hắn nổi giận, muốn đưa tay khống chế trời trăng.
Tuy rằng lúc trước từng một hơi khống chế trời trăng này, nhưng cũn không yếu lắm, chỉ cần khống chế được nó, vậy hắn muốn ra ngoài cũng đã không xa.
- Má nó, hắn điên rồi hả!
- Hắn không muốn sống nữa, rốt cuộc tên này đang nghĩ gì?
- Không phải muốn tìm đường ra sao, hắn muốn làm gì?
Nhìn hành động của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, Cao Bằng, Hạ Cửu Hạc, Lộc Lân lão tổ đang liều mạng chống đỡ đánh sâu đều ngây người. Nói chơi gì thế, giờ là khi nào, hắn còn dám giành giật thứ bên cạnh Cổ Ma.
Cổ Ma rõ ràng là nhân vật tồn tại xa xưa hơn cả thượng cổ, vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Ở trước mặt tồn tại như thế, có thể giữ mạng chạy ra cũng đã giỏi rồi, hắn còn muốn gì, còn giành giật đồ của người ta, đúng là không muốn sống.
Nhìn hắn không giống hạng không biết lấy hay bỏ, làm gì vậy chứ?
- Cướp của ngươi thì sao. Oành... Nhậm Kiệt khoát tay, tiểu Lôi Long trên chủ kỳ chạy ra, trực tiếp đón đỡ một tay của Cổ Ma, những con khác cũng xông tới tay kia.
Còn ở bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, vẫn đang tiếp tục thu lấy đôi mắt của Cổ Thần.
Vù... Vù... Lúc này đôi mắt Cổ Thần đã nhỏ đi nhiều, lớn không tới ngàn trượng, hai tay Cổ Ma đã ấn xuống.
Nổ ầm ầm vang dội, nháy mắt 5 con rồng khí linh bộc phát ra lực lượng ngang với lão tổ ngàn tuổi, huống chi Nhậm Kiệt khống chế bọn chúng đã tính dốc hết toàn lực, đánh vào tay Cổ Ma liền trực tiếp nổ tung.
Như vậy, uy lực càng tăng gấp 10. Bọn nó là khí linh trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, không cần lo nguy hiểm, lực lượng căn nguyên ở bên trong lá cờ, tự bạo xong cũng sẽ nhanh chóng ngưng tụ.
Vừa nổ, tuyệt đối không thua gì công kích của Pháp Thần Cảnh, nhưng tay trái Cổ Ma không hề ngừng lại, lòng bàn tay không có thương tích gì, nắm lấy mặt trăng bên dưới.
- Bùm... Hả... Ở bên kia, tiểu Lôi Long dù không lớn, nhưng nháy mắt đụng vào liền như cây kim đâm vào tay Cổ Ma, cảm giác được đâu đớn, không quá mạnh, mấu chốt là hắn chưa từng cảm thấy loại đau đớn này, càng không cảm nhận được lực lượng kỳ lạ uy hiếp tới hắn. Tuy rằng tiểu Lôi Long toàn lực đánh ra cũng chỉ làm cho bàn tay hắn xuất hiện một chấm đỏ, nhưng cũng khiến tay hắn run lên, khựng lại một chút.
Thời cơ đã tới, phải nắm cho chắc, qua là không còn, mặt trời lúc này đã chỉ nhỏ không bằng trái bóng đá, Nhậm Kiệt lập tức thu vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Bởi vì đã khống chế sơ bộ, bằng không dù thu nhỏ, nhưng không phải ai cũng nắm giữ mang đi được lực lượng ẩn chứa bên trong đó.
Không tính luyện hóa bước đầu nắm giữ, Nhậm Kiệt khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bay trở về bên mình.
- Bùm bùm! Trả lại cho bổn ma... Cổ Ma chỉ ngây người một chút, liền mặc kệ chuyện khác, nhìn một con mắt bị Nhậm Kiệt lấy đi, bàn tay to lớn mở ra chụp tới. Tốc độ bàn tay vượt xa tưởng tượng, không gian như tờ giấy, bị đánh xuyên thủng, bỏ qua khoảng cách lao tới nhanh hơn cả Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.
Không gian bị tốc độ khủng khiếp của hắn đụng vào, vang lên tiếng nổ vỡ vụn, như hắn có thể bóp nát cả không gian.
Ba phần....
Ba phần rưỡi...
Bốn phần....
Mà vừa làm mọi chuyện, Nhậm Kiệt vẫn luôn ngưng tụ Phong Cấm Ấn. Có điều Phong Cấm Ấn quá phức tạp sâu xa, nếu không phải Nhậm Kiệt mượn tiên linh khí ở lâu trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, không ngừng suy diễn học tập, vậy thì có mấy trăm năm cũng chưa thể chân chính lĩnh ngộ một phần của thức thứ hai Ngọc Hoàng Ấn.
Lúc này Nhậm Kiệt liều mạng đẩy Phong Cấm Ấn lên cực hạn, nhìn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trở về, Cổ Ma vươn tay nắm lấy, muốn bóp nát nó, Nhậm Kiệt liền bùng nổ.
Nháy mắt bùng nổ uy thế mạnh nhất, lực thần hồn thúc đẩy Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bùng phát, triển khai phòng ngự, tốc độ không ngừng tăng lên, chạy về tụ hợp bên này. Nhậm Kiệt bất chất tất cả, lập tức vượt qua Cao Bằng, Hạ Cửu Hạc, Phong Cấm Ấn trong tay hoàn thành chưa được một nửa, đã có khí thế phong ấn, tạo thành ấn tỉ bao phủ một nửa thiên địa rộng lớn, bên trên ấn tỉ có chín con rồng xoay chuyển, núi sông thiên địa ở bên trong, trực tiếp ấn xuống.
- Hắn muốn làm gì, không phải chứ, chẳng lẽ kẻ này muốn phong ấn Cổ Ma?
- Đó là ấn pháp gì, thật khủng khiếp, hình như trong Tàn Hồn có ghi lại, có thể tạo thành ấn tỉ này, chẳng lẽ... A! Là Ngọc Hoàng Ấn Hoàng triều thượng cổ... Trời ạ! Không xong, nhất định phải báo lên chuyện này...
- Không đúng, hắn không muốn sống nữa, dù hắn bùng nổ uy thế mạnh cỡ nào, cũng không thể chống nổi Cổ Ma, rõ ràng không đúng. Kỳ quái, đuổi theo... Oành...
Trong lòng người ba người Cao Bằng đều có ý nghĩ riêng, lúc này Cao Bằng mặc kệ mọi chuyện, cảm thấy không đúng, nếu dựa theo hành động của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương lúc này, rõ ràng có khuynh hướng tự sát, nhưng hắn tuyệt đối không phải hạng người như thế.
Vào lúc này, Cao Bằng làm ra hành động làm hai người kia kinh ngạc, lại bùng nổ lực lượng xông lên.
Ầm! Ngay vào lúc này, Nhậm Kiệt đã hợp mặt Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, trong nháy mắt liền như Định hải thần châm, thế công cùng lực lượng của Nhậm Kiệt vào lúc này, mượn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vừa thúc đẩy tinh huyết tâm mạch Cổ Thần cũng đạt tới mạnh nhất, làm Nhậm Kiệt cảm giác mình như người phàm đang cầm đầu đạn hạt nhân trên tay.
Ầm ầm! Vừa lúc bàn tay Cổ Ma đụng tới, va đụng làm không gian xung quanh vỡ nát, như muốn phá tan thế giới này.
Bùm bùm bùm... Lúc này Nhậm Kiệt cảm giác được Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ không ngừng vỡ vụn, ngay cả thân thể cũng vì va chạm quá mạnh mà nứt ra, hút hết lực lượng trong người, thân thể muốn tan vỡ.
- Sư phụ...
- Tiểu tử thối, ngươi muốn làm gì...
- Ngươi đang...
Ba người Sát Thủ Vương vẫn được lực lượng Nhậm Kiệt bao phủ liền bị dọa, nhưng chân chính đến gần, mới cảm nhận được thân thể Cổ Ma to lớn cỡ nào. Bàn tay đè xuống, như cả quả núi đè lên con kiến.
Bọn họ ở trước mặt lực lượng như thế, trở nên hết sức yếu đuối, không có sức chống trả gì.
Dù cho Nhậm Kiệt bùng nổ lực lượng, cũng chỉ làm bàn tay khựng một chút.
Nhưng chỉ khựng nháy mắt, lực lượng khủng bố xé nát không gian xung quanh. Mỗi một thế giới đều có cực hạn chịu đựng, khi vượt quá, ngay cả không gian cũng sụp đổ, thế giới cũng không gánh nổi.
Bụp... Nháy mắt tiếp theo, một cỗ lực lượng đến từ chính thế giới Cổ Thần trực tiếp ném Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đang vỡ vụn cùng đám người Nhậm Kiệt đi ra ngoài.
Oành... Bàn tay Cổ Ma nắm vào khoảng không.
- A... Cổ Ma giận dữ không thôi, bởi vì tiểu tử này thật làm được, hắn lợi dụng cực hạn chịu đựng của thế giới chưa đầy đủ này để trốn chạy, khoảng khắc vừa rồi, thế giới này phát hiện Nhậm Kiệt, kẻ từ bên ngoài mang đến lực phá hoại khủng bố uy hiếp đến thế giới này, liền trực tiếp bắn hắn ra ngoài. Giống như trong thân thể tồn tại hùng mạnh có thứ gì uy hiếp đến sinh mạng, dù cho người đã chết, bản năng thân thể, hoặc là bản năng của thế giới chưa hoàn chỉnh này cũng sẽ đẩy chúng ra.
Má nó! Hắn lợi dụng chúng ta phân tán lực lượng Cổ Ma, một mình bỏ trốn.
Hắn trốn như thế...
Lúc này, Lộc Lân lão tổ cùng Hạ Cửu Hạc đều ngây người.
- Liều mạng! Cao Bằng đi theo đằng sau, nhìn bàn tay đã đến cực hạn, bộc phát uy thế mạnh nhất đánh lên, thậm chí đổ ra 1 vạn đại quân hắc thiết, mấy Thái Cực Cảnh lén lút luyện chế chưa xong cùng rất nhiều pháp bảo, đồng loạt kích nổ, đụng vào tay Cổ Ma.
Chỉ cầu đánh lên, dẫn tới thế giới này phản ứng, đẩy hắn ra ngoài. Lúc trước Nhậm Kiệt cũng có nói vậy, nhưng bọn họ không nghĩ tới là thật, chỉ nghĩ rằng Tiếu Kiểm Sát Thần Vương chỉ nói thế, cho rằng hắn có cách khác rời khỏi thế giới này.
Bây giờ nhìn hắn thật sự dùng cách này rời đi, Cao Bằng cả kinh, nhưng không dám chậm trễ, biết có những lúc cơ hội chỉ thoáng lướt qua, hiện tại không nắm lấy thì chỉ sợ không còn nữa, cho nên dứt khoát bùng nổ.
- Hả! Nhìn hành động của Cao Bằng, Cổ Ma nhướng mày, ánh mắt lóe lên ma khí như nghĩ tới điều gì.
Ầm ầm! Cao Bằng đánh vào bàn tay Cổ Ma, cuối cùng dẫn động không gian vỡ nát, làm thân thể Cổ Thần cảm nhận được uy hiếp.
- Phụ Ảnh Tùy Hành... Nháy mắt, Hạ Cửu Hạc xảo quyệt bỗng nhiên vung cây gậy đầu rồng phát ra uy lực đặc thù, nháy mắt cách xa mấy trăm dặm hút lấy mảnh không gian vỡ vụn, mắt thấy sắp rời xa người Cao Bằng.
- Lão già, ngươi dám... Lúc này Cao Bằng nổi giận, nếu là bình thường thì hắn có thể chấn văng loại pháp thuật trói buộc này, nó không thể ảnh hưởng được hắn. Nhưng lúc này bùng nổ toàn bộ lực lượng đụng vào bàn tay Cổ Ma, học theo Nhậm Kiệt tạo thành bài xích đẩy mình khỏi thế giới này.
Vừa rồi đã tiêu hao hết lực lượng, chỉ còn thúc đẩy lực lượng tự vệ, nào còn bao nhiêu sức chấn văng hắn ra.
Trong lòng Cao Bằng hận không thể giết lão già này, thầm mắng má nó đúng là quá âm hiểm. Mình cũng bị hắn tính kế, nếu vì vậy mà không trốn ra được, vậy chuyện đầu tiên là giết hắn, má nó.
Lực lượng đặc thù của Phụ Ảnh Tùy Hành là khó mình vào mục tiêu, cho nên không gian vỡ vụn hắn liền thi triển, khoảng cách hai bên nháy mắt kéo lại, thế giới này sinh ra bài xích, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy bọn họ ra ngoài.
- A! Thiêu đốt đi! Kỳ Lân Hỏa Diễm! Oành.... Lúc này, Lộc Lân lão tổ ở sau cùng, cẩn thận không muốn bị Tiếu Kiểm Sát Thần Vương lợi dụng, vừa rồi nhìn Tiếu Kiểm Sát Thần Vương tranh cướp, còn cười thầm Cao Bằng cùng Hạ Cửu Hạc ngây thơ bị lợi dụng, cuối cùng lúc này tỉnh ngộ ra.
Ầm ầm vận chuyển một tia lực lượng trong người, đây là vật lão cha Pháp Thần Cảnh của hắn để lại, nháy mắt thiêu đốt thì ngay cả Pháp Thần Cảnh cũng khó đuổi giết, toàn lực bộc phát lực lượng cực kỳ khủng bố.
Không thể nói mạnh hơn Nhậm Kiệt mượn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ngưng tụ Phong Cấm Ấn, nhưng tuyệt đối mạnh hơn Cao Bằng đem đồ ra bùng nổ va đụng.
Đồng thời, Lộc Lân lão tổ bùng phát Kỳ Lân Hỏa Diễm thiêu đốt lực lượng mạnh mẽ, biến thành ngọn lửa, lao tới như Kỳ Lân giáng thế. Hắn cũng muốn đi ra, báo mọi chuyện lên tổng bộ, đây là công lao rất lớn.
Mặc kệ là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương sử dụng ấn pháp trong truyền thuyết do hoàng đế Hoàng triều thượng cổ sáng tạo, hay là thế giới Cổ Thần này, đều là kinh thiên động địa, Tàn Hồn sẽ vận dụng mọi lực lượng tìm kiếm nắm giữ.
Nếu có thể khống chế được Cổ Ma này, vậy thì càng lợi hại.
Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, Cổ Ma này không thể động đậy được, không thì đã chẳng thế này.
Lộc Lân lão tổ tràn đầy lòng tin đụng vào ngón tay Cổ Ma, tuy rằng hắn phản ứng chậm một chút, nhưng chỉ thua Cao Bằng khoảng khắc mà thôi.
- Muốn chết! Bùm! Cổ Ma khó chịu bấm tay búng ra, nháy mắt ngón tay phình lớn, đánh thẳng vào Kỳ Lân Hỏa Diễm.
Bùm một cái, khoảng khắc cuối cùng, Lộc Lân lão tổ không cảm thấy không gian xung quanh vỡ vụn, bởi vì lực lượng của hắn nháy mắt bị Cổ Ma bắn nát, căn bản không dẫn động không gian vỡ vụn, thân thể của hắn cũng tan tành, bắn ra xa vạn dặm từ từ tan rã.
Thẳng đến khi hoàn toàn biến mất, Lộc Lân lão tổ cùng một tia thần hồn sót lại của cha hắn đều không hiểu được, sao lại thế này, sao lại như thế, không nói Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, ngay cả Cao Bằng cũng thành công, tại sao bọn họ lại...
Lúc này Cổ Thần vẫn đứng đó, bàn tay nắm lại con mắt đã thu nhỏ, như đang suy nghĩ gì. Hắn lười để ý Lộc Lân lão tổ, cho dù thần thú Kỳ Lân thật đến đây, hắn cũng một đập chết tươi, hành động của tên đeo mặt nạ cười làm hắn bất ngờ mà thôi, còn muốn làm lại ở trước mặt hắn, muốn chết.
Ánh mắt nhìn về phía Cao Bằng bị bắn đi, như xuyên qua tầng tầng thế giới, nhìn thấu mọi thứ. Ngón tay bắn ra, cây roi sợi tóc Cổ Thần còn cắm trên vỏ trứng lóe sấm sét bao phủ hai chân hắn, bỗng nhiên lao ra, biến mất trong thế giới Cổ Thần.
Dù sao Cổ Ma đã vượt qua phạm vi hiểu biết của người tu luyện, bởi vì Cổ Thần khi xưa đã vượt xa người tu luyện, nghe nói bọn họ có thể chiến đấu với tiên nhân.
Tình hình như vậy, xông tới làm gì, chẳng lẽ cửa ra ở cạnh Cổ Ma?
Thực ra Hạ Cửu Hạc cùng Cao Bằng đều hiểu, càng sinh tính, chính bọn họ cũng biết hậu quả, cho nên mới chọn một hướng liều một phen.
Cổ Ma cười, bỗng nhiên há to miệng cười lớn.
Vừa rồi hắn luôn nhẫn nhịn, bây giờ nhìn đám người Nhậm Kiệt lao tới, hắn cũng ngưng tụ tiên linh khí còn lại, bỗng nhiên cười to. Tiếng cười như sóng vỗ, nháy mắt ngập tràn, những thứ còn tồn tại xung quanh đều vỡ nát.
Nếu không phải chỗ này còn một tầng xương Cổ Thần trấn áp, chỉ sợ đã trực tiếp hủy diệt.
- Đạo! Nhậm Kiệt xông lên trước nhất, vận chuyển lực thần hồn bảo vệ bản thân, đồng thời hô một chữ ngan cản. Chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lóe lên sấm sét, tiểu Lôi Long cuốn quanh, Nhậm Kiệt vung lên không ngừng chém lực lượng trong tiếng cười Cổ Ma.
Ở đằng sau, Cao Bằng, Hạ Cửu Hạc lao nhanh tới, đối mặt tiếng cười, thần hồn hai người chấn động mãnh, bị tổn thương trước tiên, vội vàng vận chuyển công pháp.
- A... Cao Bằng gầm lên, chiều cao ttăng vọt, xương cốt lóe lên lực lượng đặc thù của tộc Cổ Thần. Đây là hắn dùng phương pháp đặc thù, mượn Phương Viêm không ngừng tôi luyện xương cốt Cổ Thần, lúc này toàn cho hắn sử dụng. Về phần mấy chục vạn người binh khí hình người,không ngừng hấp thu cắn trả cùng trừng phạt từ xương cốt Cổ Thần, hoàn toàn thế thân cho Phương Viêm.
Thân thể Cao Bằng phình ra ngàn trượng, ngay cả đối mặt với Cổ Ma cũng không quá nhỏ bé, xương cốt Cổ Thần lóe sáng, bắp thịt nổ tung, nhưng bùng nổ lực lượng chấn văng tiếng cười Cổ Ma, lao tới đuổi theo Tiếu Kiểm Sát Thần Vương.
Oành... Oành... Ở sau Cao Bằng, trên người Hạ Cửu Hạc xuất hiện hư ảnh Yêu Thần Hàn Băng Giao Long, lực lượng Yêu Thần hoàn toàn luyện hóa bùng nổ, ổn định thần hồn bị thương, đồng thời chém ra tiếng cười của Cổ Ma lao tới.
Lộc Lân lão tổ rớt lại dằng sau một chút, ảnh hưởng nhỏ hơn. Cổ Ma vừa cười, khủng bố làm người ta sụp đổ, nhưng đám người Nhậm Kiệt liên tục bùng nổ vượt xa tưởng tượng, chống đỡ qua ba tiếng cười liền cảm thấy yếu đi nhiều.
- Chống đỡ, ta phải mở cửa ra. Nhậm Kiệt nói rồi, thân mình đột nhiên lui ra sau phía sau Cao Bằng, Hạ Cửu Hạc.
Lúc này hai người bị thương không nhẹ, nhưng không muốn đỡ cũng phải đỡ, ngan cản lực đánh vào từ tiếng cười Cổ Ma, đồng thời tiếp tục áp sát.
Oành... Chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bay ra, lập tức vọt tới trước mặt trời mặt trăng chưa diễn hóa, còn số Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lén lút giấu xung quanh từ trước cũng vận chuyển, điều động đại trận. Tiểu Lôi Long, Hỏa Long, Thủy Long, Độc Long, Hồn Long ở trong trận pháp theo Nhậm Kiệt điều động, đẩy Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đến cực hạn.
Không phải chứ, tên này điên rồi sao?
Chẳng lẽ hắn muốn giết Cổ Ma?
Không thể nào, tuy rằng Cổ Ma công kích tầm xa có hạn, nhưng là bởi thiên địa này áp chế hắn, nếu ở kế bên, vậy là muốn chết.
Vậy hắn muốn làm gì?
Nhìn Nhậm Kiệt lại điều động Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lao tới, Cao Bằng, Hạ Cửu Hạc đều tròn mắt.
Ngay sau đó, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ầm ầm vận chuyển, nhưng mục tiêu không phải Cổ Ma, mà là trời trăng chưa diễn hóa xong ở bên cạnh.
Trời trăng chưa diễn hóa xong này là đôi mắt của Cổ Thần đã được rút nhỏ đi, lúc trước Nhậm Kiệt mượn cảnh giới Thánh nhân luận đạo thời gian dài từng có nghiên cứu, phát hiện nhiều chuyện. Chính vì biết rõ, Nhậm Kiệt mới vừa đối mặt Cổ Ma liền một hơi thẳng tiến nắm lấy đôi mắt kia, làm hắn không thể ngưng tụ lực lượng khống chế lại đôi mắt này.
Nhậm Kiệt sớm giấu một giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần vào trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, liên tiếp kích động Cổ Ma bùng nổ, cuối cùng dẫn đám người Cao Bằng đánh vào thu hút chú ý, cuối cùng Nhậm Kiệt ra tay.
Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ nháy mắt thúc đẩy tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, lan tỏa tạo thành sức hút lớn, sau đó dựa vào tình huống tra xét từ trước, không ngừng điều động trời trăng kia.
Vù... Vù... Nháy mắt, đôi mắt Cổ Thần xoay tròn, xoay một vòng liền rút nhỏ một nửa, tốc độ hoàn toàn không kém gì lúc Cổ Ma ra tay khống chế.
- Oành... Ngươi dám! Lúc này Cổ Ma mới nhận ra không đúng, thật không ngờ đến lúc này mà tên đeo mặt nạ cười kia dám to gan lớn mật như vậy, mưu đồ thứ bên cạnh mình, quả thật không muốn sống nữa. Hắn nổi giận, muốn đưa tay khống chế trời trăng.
Tuy rằng lúc trước từng một hơi khống chế trời trăng này, nhưng cũn không yếu lắm, chỉ cần khống chế được nó, vậy hắn muốn ra ngoài cũng đã không xa.
- Má nó, hắn điên rồi hả!
- Hắn không muốn sống nữa, rốt cuộc tên này đang nghĩ gì?
- Không phải muốn tìm đường ra sao, hắn muốn làm gì?
Nhìn hành động của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, Cao Bằng, Hạ Cửu Hạc, Lộc Lân lão tổ đang liều mạng chống đỡ đánh sâu đều ngây người. Nói chơi gì thế, giờ là khi nào, hắn còn dám giành giật thứ bên cạnh Cổ Ma.
Cổ Ma rõ ràng là nhân vật tồn tại xa xưa hơn cả thượng cổ, vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Ở trước mặt tồn tại như thế, có thể giữ mạng chạy ra cũng đã giỏi rồi, hắn còn muốn gì, còn giành giật đồ của người ta, đúng là không muốn sống.
Nhìn hắn không giống hạng không biết lấy hay bỏ, làm gì vậy chứ?
- Cướp của ngươi thì sao. Oành... Nhậm Kiệt khoát tay, tiểu Lôi Long trên chủ kỳ chạy ra, trực tiếp đón đỡ một tay của Cổ Ma, những con khác cũng xông tới tay kia.
Còn ở bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, vẫn đang tiếp tục thu lấy đôi mắt của Cổ Thần.
Vù... Vù... Lúc này đôi mắt Cổ Thần đã nhỏ đi nhiều, lớn không tới ngàn trượng, hai tay Cổ Ma đã ấn xuống.
Nổ ầm ầm vang dội, nháy mắt 5 con rồng khí linh bộc phát ra lực lượng ngang với lão tổ ngàn tuổi, huống chi Nhậm Kiệt khống chế bọn chúng đã tính dốc hết toàn lực, đánh vào tay Cổ Ma liền trực tiếp nổ tung.
Như vậy, uy lực càng tăng gấp 10. Bọn nó là khí linh trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, không cần lo nguy hiểm, lực lượng căn nguyên ở bên trong lá cờ, tự bạo xong cũng sẽ nhanh chóng ngưng tụ.
Vừa nổ, tuyệt đối không thua gì công kích của Pháp Thần Cảnh, nhưng tay trái Cổ Ma không hề ngừng lại, lòng bàn tay không có thương tích gì, nắm lấy mặt trăng bên dưới.
- Bùm... Hả... Ở bên kia, tiểu Lôi Long dù không lớn, nhưng nháy mắt đụng vào liền như cây kim đâm vào tay Cổ Ma, cảm giác được đâu đớn, không quá mạnh, mấu chốt là hắn chưa từng cảm thấy loại đau đớn này, càng không cảm nhận được lực lượng kỳ lạ uy hiếp tới hắn. Tuy rằng tiểu Lôi Long toàn lực đánh ra cũng chỉ làm cho bàn tay hắn xuất hiện một chấm đỏ, nhưng cũng khiến tay hắn run lên, khựng lại một chút.
Thời cơ đã tới, phải nắm cho chắc, qua là không còn, mặt trời lúc này đã chỉ nhỏ không bằng trái bóng đá, Nhậm Kiệt lập tức thu vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Bởi vì đã khống chế sơ bộ, bằng không dù thu nhỏ, nhưng không phải ai cũng nắm giữ mang đi được lực lượng ẩn chứa bên trong đó.
Không tính luyện hóa bước đầu nắm giữ, Nhậm Kiệt khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bay trở về bên mình.
- Bùm bùm! Trả lại cho bổn ma... Cổ Ma chỉ ngây người một chút, liền mặc kệ chuyện khác, nhìn một con mắt bị Nhậm Kiệt lấy đi, bàn tay to lớn mở ra chụp tới. Tốc độ bàn tay vượt xa tưởng tượng, không gian như tờ giấy, bị đánh xuyên thủng, bỏ qua khoảng cách lao tới nhanh hơn cả Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.
Không gian bị tốc độ khủng khiếp của hắn đụng vào, vang lên tiếng nổ vỡ vụn, như hắn có thể bóp nát cả không gian.
Ba phần....
Ba phần rưỡi...
Bốn phần....
Mà vừa làm mọi chuyện, Nhậm Kiệt vẫn luôn ngưng tụ Phong Cấm Ấn. Có điều Phong Cấm Ấn quá phức tạp sâu xa, nếu không phải Nhậm Kiệt mượn tiên linh khí ở lâu trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, không ngừng suy diễn học tập, vậy thì có mấy trăm năm cũng chưa thể chân chính lĩnh ngộ một phần của thức thứ hai Ngọc Hoàng Ấn.
Lúc này Nhậm Kiệt liều mạng đẩy Phong Cấm Ấn lên cực hạn, nhìn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trở về, Cổ Ma vươn tay nắm lấy, muốn bóp nát nó, Nhậm Kiệt liền bùng nổ.
Nháy mắt bùng nổ uy thế mạnh nhất, lực thần hồn thúc đẩy Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bùng phát, triển khai phòng ngự, tốc độ không ngừng tăng lên, chạy về tụ hợp bên này. Nhậm Kiệt bất chất tất cả, lập tức vượt qua Cao Bằng, Hạ Cửu Hạc, Phong Cấm Ấn trong tay hoàn thành chưa được một nửa, đã có khí thế phong ấn, tạo thành ấn tỉ bao phủ một nửa thiên địa rộng lớn, bên trên ấn tỉ có chín con rồng xoay chuyển, núi sông thiên địa ở bên trong, trực tiếp ấn xuống.
- Hắn muốn làm gì, không phải chứ, chẳng lẽ kẻ này muốn phong ấn Cổ Ma?
- Đó là ấn pháp gì, thật khủng khiếp, hình như trong Tàn Hồn có ghi lại, có thể tạo thành ấn tỉ này, chẳng lẽ... A! Là Ngọc Hoàng Ấn Hoàng triều thượng cổ... Trời ạ! Không xong, nhất định phải báo lên chuyện này...
- Không đúng, hắn không muốn sống nữa, dù hắn bùng nổ uy thế mạnh cỡ nào, cũng không thể chống nổi Cổ Ma, rõ ràng không đúng. Kỳ quái, đuổi theo... Oành...
Trong lòng người ba người Cao Bằng đều có ý nghĩ riêng, lúc này Cao Bằng mặc kệ mọi chuyện, cảm thấy không đúng, nếu dựa theo hành động của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương lúc này, rõ ràng có khuynh hướng tự sát, nhưng hắn tuyệt đối không phải hạng người như thế.
Vào lúc này, Cao Bằng làm ra hành động làm hai người kia kinh ngạc, lại bùng nổ lực lượng xông lên.
Ầm! Ngay vào lúc này, Nhậm Kiệt đã hợp mặt Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, trong nháy mắt liền như Định hải thần châm, thế công cùng lực lượng của Nhậm Kiệt vào lúc này, mượn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vừa thúc đẩy tinh huyết tâm mạch Cổ Thần cũng đạt tới mạnh nhất, làm Nhậm Kiệt cảm giác mình như người phàm đang cầm đầu đạn hạt nhân trên tay.
Ầm ầm! Vừa lúc bàn tay Cổ Ma đụng tới, va đụng làm không gian xung quanh vỡ nát, như muốn phá tan thế giới này.
Bùm bùm bùm... Lúc này Nhậm Kiệt cảm giác được Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ không ngừng vỡ vụn, ngay cả thân thể cũng vì va chạm quá mạnh mà nứt ra, hút hết lực lượng trong người, thân thể muốn tan vỡ.
- Sư phụ...
- Tiểu tử thối, ngươi muốn làm gì...
- Ngươi đang...
Ba người Sát Thủ Vương vẫn được lực lượng Nhậm Kiệt bao phủ liền bị dọa, nhưng chân chính đến gần, mới cảm nhận được thân thể Cổ Ma to lớn cỡ nào. Bàn tay đè xuống, như cả quả núi đè lên con kiến.
Bọn họ ở trước mặt lực lượng như thế, trở nên hết sức yếu đuối, không có sức chống trả gì.
Dù cho Nhậm Kiệt bùng nổ lực lượng, cũng chỉ làm bàn tay khựng một chút.
Nhưng chỉ khựng nháy mắt, lực lượng khủng bố xé nát không gian xung quanh. Mỗi một thế giới đều có cực hạn chịu đựng, khi vượt quá, ngay cả không gian cũng sụp đổ, thế giới cũng không gánh nổi.
Bụp... Nháy mắt tiếp theo, một cỗ lực lượng đến từ chính thế giới Cổ Thần trực tiếp ném Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đang vỡ vụn cùng đám người Nhậm Kiệt đi ra ngoài.
Oành... Bàn tay Cổ Ma nắm vào khoảng không.
- A... Cổ Ma giận dữ không thôi, bởi vì tiểu tử này thật làm được, hắn lợi dụng cực hạn chịu đựng của thế giới chưa đầy đủ này để trốn chạy, khoảng khắc vừa rồi, thế giới này phát hiện Nhậm Kiệt, kẻ từ bên ngoài mang đến lực phá hoại khủng bố uy hiếp đến thế giới này, liền trực tiếp bắn hắn ra ngoài. Giống như trong thân thể tồn tại hùng mạnh có thứ gì uy hiếp đến sinh mạng, dù cho người đã chết, bản năng thân thể, hoặc là bản năng của thế giới chưa hoàn chỉnh này cũng sẽ đẩy chúng ra.
Má nó! Hắn lợi dụng chúng ta phân tán lực lượng Cổ Ma, một mình bỏ trốn.
Hắn trốn như thế...
Lúc này, Lộc Lân lão tổ cùng Hạ Cửu Hạc đều ngây người.
- Liều mạng! Cao Bằng đi theo đằng sau, nhìn bàn tay đã đến cực hạn, bộc phát uy thế mạnh nhất đánh lên, thậm chí đổ ra 1 vạn đại quân hắc thiết, mấy Thái Cực Cảnh lén lút luyện chế chưa xong cùng rất nhiều pháp bảo, đồng loạt kích nổ, đụng vào tay Cổ Ma.
Chỉ cầu đánh lên, dẫn tới thế giới này phản ứng, đẩy hắn ra ngoài. Lúc trước Nhậm Kiệt cũng có nói vậy, nhưng bọn họ không nghĩ tới là thật, chỉ nghĩ rằng Tiếu Kiểm Sát Thần Vương chỉ nói thế, cho rằng hắn có cách khác rời khỏi thế giới này.
Bây giờ nhìn hắn thật sự dùng cách này rời đi, Cao Bằng cả kinh, nhưng không dám chậm trễ, biết có những lúc cơ hội chỉ thoáng lướt qua, hiện tại không nắm lấy thì chỉ sợ không còn nữa, cho nên dứt khoát bùng nổ.
- Hả! Nhìn hành động của Cao Bằng, Cổ Ma nhướng mày, ánh mắt lóe lên ma khí như nghĩ tới điều gì.
Ầm ầm! Cao Bằng đánh vào bàn tay Cổ Ma, cuối cùng dẫn động không gian vỡ nát, làm thân thể Cổ Thần cảm nhận được uy hiếp.
- Phụ Ảnh Tùy Hành... Nháy mắt, Hạ Cửu Hạc xảo quyệt bỗng nhiên vung cây gậy đầu rồng phát ra uy lực đặc thù, nháy mắt cách xa mấy trăm dặm hút lấy mảnh không gian vỡ vụn, mắt thấy sắp rời xa người Cao Bằng.
- Lão già, ngươi dám... Lúc này Cao Bằng nổi giận, nếu là bình thường thì hắn có thể chấn văng loại pháp thuật trói buộc này, nó không thể ảnh hưởng được hắn. Nhưng lúc này bùng nổ toàn bộ lực lượng đụng vào bàn tay Cổ Ma, học theo Nhậm Kiệt tạo thành bài xích đẩy mình khỏi thế giới này.
Vừa rồi đã tiêu hao hết lực lượng, chỉ còn thúc đẩy lực lượng tự vệ, nào còn bao nhiêu sức chấn văng hắn ra.
Trong lòng Cao Bằng hận không thể giết lão già này, thầm mắng má nó đúng là quá âm hiểm. Mình cũng bị hắn tính kế, nếu vì vậy mà không trốn ra được, vậy chuyện đầu tiên là giết hắn, má nó.
Lực lượng đặc thù của Phụ Ảnh Tùy Hành là khó mình vào mục tiêu, cho nên không gian vỡ vụn hắn liền thi triển, khoảng cách hai bên nháy mắt kéo lại, thế giới này sinh ra bài xích, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy bọn họ ra ngoài.
- A! Thiêu đốt đi! Kỳ Lân Hỏa Diễm! Oành.... Lúc này, Lộc Lân lão tổ ở sau cùng, cẩn thận không muốn bị Tiếu Kiểm Sát Thần Vương lợi dụng, vừa rồi nhìn Tiếu Kiểm Sát Thần Vương tranh cướp, còn cười thầm Cao Bằng cùng Hạ Cửu Hạc ngây thơ bị lợi dụng, cuối cùng lúc này tỉnh ngộ ra.
Ầm ầm vận chuyển một tia lực lượng trong người, đây là vật lão cha Pháp Thần Cảnh của hắn để lại, nháy mắt thiêu đốt thì ngay cả Pháp Thần Cảnh cũng khó đuổi giết, toàn lực bộc phát lực lượng cực kỳ khủng bố.
Không thể nói mạnh hơn Nhậm Kiệt mượn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ngưng tụ Phong Cấm Ấn, nhưng tuyệt đối mạnh hơn Cao Bằng đem đồ ra bùng nổ va đụng.
Đồng thời, Lộc Lân lão tổ bùng phát Kỳ Lân Hỏa Diễm thiêu đốt lực lượng mạnh mẽ, biến thành ngọn lửa, lao tới như Kỳ Lân giáng thế. Hắn cũng muốn đi ra, báo mọi chuyện lên tổng bộ, đây là công lao rất lớn.
Mặc kệ là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương sử dụng ấn pháp trong truyền thuyết do hoàng đế Hoàng triều thượng cổ sáng tạo, hay là thế giới Cổ Thần này, đều là kinh thiên động địa, Tàn Hồn sẽ vận dụng mọi lực lượng tìm kiếm nắm giữ.
Nếu có thể khống chế được Cổ Ma này, vậy thì càng lợi hại.
Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, Cổ Ma này không thể động đậy được, không thì đã chẳng thế này.
Lộc Lân lão tổ tràn đầy lòng tin đụng vào ngón tay Cổ Ma, tuy rằng hắn phản ứng chậm một chút, nhưng chỉ thua Cao Bằng khoảng khắc mà thôi.
- Muốn chết! Bùm! Cổ Ma khó chịu bấm tay búng ra, nháy mắt ngón tay phình lớn, đánh thẳng vào Kỳ Lân Hỏa Diễm.
Bùm một cái, khoảng khắc cuối cùng, Lộc Lân lão tổ không cảm thấy không gian xung quanh vỡ vụn, bởi vì lực lượng của hắn nháy mắt bị Cổ Ma bắn nát, căn bản không dẫn động không gian vỡ vụn, thân thể của hắn cũng tan tành, bắn ra xa vạn dặm từ từ tan rã.
Thẳng đến khi hoàn toàn biến mất, Lộc Lân lão tổ cùng một tia thần hồn sót lại của cha hắn đều không hiểu được, sao lại thế này, sao lại như thế, không nói Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, ngay cả Cao Bằng cũng thành công, tại sao bọn họ lại...
Lúc này Cổ Thần vẫn đứng đó, bàn tay nắm lại con mắt đã thu nhỏ, như đang suy nghĩ gì. Hắn lười để ý Lộc Lân lão tổ, cho dù thần thú Kỳ Lân thật đến đây, hắn cũng một đập chết tươi, hành động của tên đeo mặt nạ cười làm hắn bất ngờ mà thôi, còn muốn làm lại ở trước mặt hắn, muốn chết.
Ánh mắt nhìn về phía Cao Bằng bị bắn đi, như xuyên qua tầng tầng thế giới, nhìn thấu mọi thứ. Ngón tay bắn ra, cây roi sợi tóc Cổ Thần còn cắm trên vỏ trứng lóe sấm sét bao phủ hai chân hắn, bỗng nhiên lao ra, biến mất trong thế giới Cổ Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.