Chương 620: Đây là... Thần tích!!!
Thắng Kỷ
28/06/2015
- Gia chủ, gia chủ đã trở lại...
- Ha ha... Rốt cục gia chủ đã trở lại!
- Thật! Đúng thật là gia chủ...
Giờ khắc này, vô số quân binh Tây Bắc đại doanh nhìn thấy thân ảnh của Nhậm Kiệt xuất hiện trên bầu trời, đều quá vui mừng mà khóc, bởi vì hơn một tháng này chiến đấu thật sự quá cực khổ, loại chiến đấu sống chết còn không tính, mấu chốt là không ngừng bị áp lực trong đó, thật không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Nhưng bọn họ trụ được, bởi vì bọn họ tin tưởng vững chắc, gia chủ sẽ chạy trở về giải quyết đám người kia.
Bọn họ tin tưởng bố trí của gia chủ, gia chủ lại có thể cho Thiên Long Quân hủy diệt hậu phương của Thiên Hải Đế Quốc, loại chuyện vượt quá tưởng tượng này gia chủ cũng có thể làm được, thì còn có chuyện gì gia chủ không làm được.
Bất luận là trong lòng binh lính bình thường, hay là trong mắt những cao thủ, cường giả... thì sự cường đại, năng lực của Nhậm Kiệt là điều không thể nghi ngờ.
"Ầm..." Vốn đại quân Thiên Hải Đế Quốc đã bắt đầu tấn công tới, ngay khi Nhậm Kiệt xuất hiện không ngờ lại ngừng lại.
Mấy trăm vạn đại quân nhìn thấy một người xuất hiện mà ngừng lại, loại cảnh tượng này là chuyện từ xưa tới nay chưa từng có, đây là uy thế của Nhậm Kiệt, uy thế của gia chủ Nhậm gia, bởi vì những việc làm của Nhậm Kiệt trước đây: hắn vừa tới Tây Bắc đại doanh liền một mình xông vào giữa trăm vạn đại quân, sau đó liên tiếp phá hết vây công, uy thế đẳng cấp đó làm cho vô số tướng sĩ Thiên Hải Đế Quốc đến nay ký ức hãy còn mới mẻ.
- Còn thất thần làm gì, Nhậm Kiệt thì sao chứ? Hắn... hắn chỉ có một người... hắn... Thời khắc này, vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt, Hải Lượng lại có hơi không khống chế được, cả người đều có một loại kích động như muốn điên lên, hắn rống lên một câu xuống phía dưới lại có chút mất khống chế, nhưng lời còn chưa nói hết hắn đột nhiên ngừng lại.
Lập tức hít thở hai cái điều chỉnh hô hấp:
- Ha ha... Đã trở lại đúng không? Vậy chúng ta cứ nhìn xem ai mạnh hơn! Trẫm sở dĩ nhất định tiêu diệt Tây Bắc đại doanh này, cũng là vì Nhậm Kiệt ngươi chính là điểm mấu chốt, diệt bọn ngươi rồi diệt Minh Ngọc Hoàng Triều! Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều bất quá là khôi lỗi, Nhậm gia quá cường thế, cho nên trẫm không tiếc hết thảy phải tiêu diệt các ngươi. Ngươi định âm thầm phá hủy, thi triển âm mưu quỷ kế, nhưng trẫm biết rõ, chỉ cần tiêu diệt cơ sở của ngươi này, tiêu diệt quân binh tinh nhuệ của ngươi này, khẳng định ngươi sẽ trở về đến đây, quả nhiên là thế!
- Nhưng bây giờ ngươi mới trở về, đã chậm rồi! Tuy nhiên nói thật, có đối thủ mạnh như ngươi, trẫm cũng cảm giác rất an ủi! Nếu như ngươi không sử dụng những thủ đoạn nhỏ kia, trẫm cũng sẽ không nổi giận như thế... Nhậm Kiệt ngươi có dám đường đường chính chính đánh một trận với trẫm không? Người đâu! Sát! Thời khắc này, Hải Lượng giống như biến thành một người khác, chẳng những lời nói rất có phân lượng, đồng thời lại kèm theo kế châm ngòi ly gián, đồng thời cũng biết cổ vũ sĩ khí, cuối cùng còn tỏ vẻ hắn quyết định liều mạng công kích Tây Bắc đại doanh là hành động chính đáng.
Nói xong lời nói này, Hải Lượng tự mình cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, giờ khắc này hắn cũng có một loại khí thế của đại nhân vật quyết đấu, cảm giác mình làm như vậy thật đúng là quyết định anh minh.
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ: "Thật ra mình làm không sai, chỉ có điều mình quá dễ dàng tức giận, không biết cách nói mà thôi! Ừm! Sau này mình chỉ cần học hỏi, phải nói như thế nào, phải ứng đối với Nhậm Kiệt như thế nào là được! Không sai, đúng là như vậy!"
Thấy Hải Lượng ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dáng vô cùng sảng khoái, Nhậm Kiệt đúng là không nói nên lời.
Nói như vẹt, học lời của người khác nói mấy câu, hắn đã có cảm giác sảng khoái như thế, đúng là bội phục hắn. Tuy nhiên ngược lại Nhậm Kiệt phát hiện một chuyện: người âm thầm chỉ dạy cho Hải Lượng này, chỉ sợ không phải người của Hải Thần Giáo, bởi vì nếu là người Hải Thần Giáo hẳn đã sớm ra mặt giúp hắn rồi.
Hơn nữa Nhậm Kiệt có cảm giác, người này hẳn là rất quen thuộc với mình, người này cũng rất thông minh, giỏi về dùng kế.
- Hừ! Ngu dại, rác rưới, phế vật, nói như vẹt, làm bù nhìn nói mấy câu của người khác mớm lời, ngươi đã cho mình là đại nhân vật ư? Bổn gia chủ không rãnh phản ứng loại người như ngươi này! Chết tiệt! Nhậm Kiệt nói xong, thân hình nhẹ nhàng hạ xuống, đồng thời vung tay một cái, trong nháy mắt các loại đại trận ở chung quanh vừa rồi bảo Giang Trấn bọn họ bố trí, trong tiếng nổ ầm ầm đều vận chuyển... trong đó mê trận, ảo trận chiếm đa số.
Ngay lúc những mê trận ảo trận này cản trở quan sát của người ở bên ngoài, Nhậm Kiệt hạ xuống, đồng thời, hai tay biến hóa, rất nhiều loại pháp bảo chiếm được từ trong thế giới Cổ Thần, rối rít bố trí đến trận pháp ở chung quanh.
Có những pháp bảo này làm hạch tâm, uy lực trận pháp sẽ tăng cường rất nhiều, Nhậm Kiệt còn không tiếc hết thảy thúc giục những pháp bảo này, đồng thời đi vào trung tâm, hai tay không ngừng biến hóa bố trí đại trận.
Sở dĩ hắn không có lập tức làm gì khác, chính vì muốn bố trí đại trận, chỉ có đại trận tự hắn bố trí, mới phát huy đến cực hạn, mới chính thức có thể tranh thủ thời gian cho Tây Bắc đại doanh, để họ có thể kiên trì đến lúc Thiên Long Quân chạy về, cũng có thể hạ thấp tổn thất xuống mức thấp nhất.
- Gia chủ! Ngài... ngài rốt cục đã trở lại...
- Gia chủ ngài mau nhìn xem, Hải Thanh Vân dường như sắp không trụ được!
- Gia chủ! Tề Thiên... hắn đã xảy ra chuyện, Hổ Hổ... ngài nhìn kìa...
Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt trở về đến đây, tất cả mọi người giống như là nhìn thấy Định hải thần châm, đồng thời cũng đều tăng thêm lo lắng, bởi vì chỉnh thể tình huống lúc này đã rất rối loạn.
- Hổ Hổ trước để cho nó nghỉ ngơi, hai tên các ngươi chiếu cố thật tốt cho nó là được, có nghe hay không? Nhậm Kiệt trước nhìn về phía Hổ Hổ, hắn biết Hổ Hổ sau khi bạo phát sẽ rơi vào thời kỳ hư nhược, hiện tại thật ra Nhậm Kiệt có biện pháp giúp Hổ Hổ khôi phục nhanh chóng, nhưng tình huống hiện giờ hỗn loạn như vậy, hắn cũng không muốn để Hổ Hổ khỏe lại làm loạn thêm.
Hai con vượn trắng nhỏ là một lần nữa sống lại, tu luyện chính là Phật Đà Niết Bách Trọng Sinh Pháp của Tề Thiên dạy cho, giờ này đã có chút thành tựu, trí tuệ vượt hơn mức bình thường. Chỉ có điều hiện tại bọn chúng huyết mạch tinh thuần, cho dù đến gần Thái Cực Cảnh cũng không thể hóa thành hình người. Trên thực tế ở thời viễn cổ, rất nhiều tồn tại cường đại chưa chắc sẽ đi con đường hóa hình này, cho nên cũng đều rất bình thường.
Lúc này vừa nghe Nhậm Kiệt nói, bọn chúng liên tục gật đầu.
Nhậm Kiệt vung tay bày trận, đồng thời, một bàn tay rút ra, thuận tay từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một số dược phẩm, chỉ có trên trăm loại, trong nháy mắt ở trước mắt mọi người bốc cháy lên một đoàn ngọn lửa, tất cả dược phẩm liền biến thành trạng thái thể lỏng.
"Vèo vèo vèo..." Theo sau Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực khống chế, một tay bấm pháp quyết, lập tức những dược phẩm kia không ngừng xoay tròn dung hợp với nhau.
Sau ít nhất mấy vạn lần biến hóa, đang lúc mọi người hoa cả mắt chúng đã dung hợp thành một giọt thuốc giải độc, đây là hắn nhìn thấy thương thế trên người Hải Thanh Vân, nên phối trí thuốc giải độc dành riêng cho Hải Thanh Vân.
Thời khắc này vây quanh bên cạnh Nhậm Kiệt đều là người thân cận của Nhậm Kiệt: Thường lão tứ, Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng cùng với một số người quản sự của Tây Bắc đại doanh, còn có một số người đang chiến đấu, như Nhậm Thiên Hoành, Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song, cận vệ đội những người này, cũng có một số người đang bận rộn những chuyện khác.
Bọn họ tạm thời xem như không có chuyện gì làm liền tụ lại, vốn đang rối rít nói chuyện, nhưng thấy Nhậm Kiệt trong lúc nói chuyện còn bố trí vô số trận pháp, sai bảo Giang Trấn dẫn mọi người không ngừng đi theo ở bên cạnh bận rộn bố trí; vậy mà lại trong nháy mắt còn phối trí ra giải độc đan Thiên Đan trung phẩm để cứu chữa cho Hải Thanh Vân... cho dù biết rõ Nhậm Kiệt, mọi người cũng đều xem thấy mà trợn tròn mắt...
Bởi vì điều này đã vượt ra ngoài hiểu biết của họ, vượt ra khỏi lẽ thường, Cái này cũng quá... quá khoa trương đi!
- Những thứ này các ngươi hãy uống vào! "Vèo Vèo..." Nhậm Kiệt nói xong, trong nháy mắt từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đủ các loại dược phẩm dọc theo đường đi hắn phối chế, vừa rồi hắn đã dò xét tình huống của mọi người ở chung quanh, lập tức liền phân ra mấy chục phần dược phẩm, còn có dược phẩm lần lượt rơi vào trong tay một số người ở xa xa.
Tuy rằng Nhậm Kiệt không thể phân phát đủ dược phẩm cho toàn bộ trên trăm vạn người còn lại, nhưng một số tướng lãnh chủ yếu, còn có người Nhậm gia hắn mang tới vẫn có được dược phẩm.
Những người bên này mới vừa đón lấy dược phẩm, ngay sau đó trong tay Nhậm Kiệt liền ào ào bay ra dược phẩm khác, rơi vào trong tay những người khác.
Những người này giật nảy mình, nhưng đợi uống vào những dược phẩm đó mới phát hiện, dường như là chế tạo riêng cho thân thể mình. Trên thực tế những dược phẩm này bản thân mỗi loại nhằm vào không giống nhau, mà Nhậm Kiệt trước khi luyện chế cho bọn họ, cũng đã dùng chân hỏa lần nữa điều chỉnh một chút hiệu quả, cho nên đạt tới hiệu quả tốt nhất.
"Bịch... Bịch..." Nhậm Kiệt ở trong thế giới Cổ Thần, chiếm được rất nhiều linh ngọc, linh ngọc bình thường với hắn hiệu quả không có chỗ dùng, ngay cả hiện tại Nhậm Kiệt thúc giục đoạn phim cũng phải là tiên linh khí, cho nên thời khắc này mấy trăm vạn linh ngọc hạ phẩm, mấy chục vạn linh ngọc trung phẩm bay ra, đều lần lượt bay vào trong tay mọi người.
Thần hồn lực của Nhậm Kiệt với cảnh giới Pháp Thần Cảnh tầng thứ năm, trực tiếp thúc giục làm vỡ nát những linh ngọc này, rồi lại trợ giúp bọn họ thúc giục lực lượng, khôi phục lực lượng.
Giờ khắc này mọi người đều có một loại cảm giác giống như là sư phụ của mình toàn lực ứng phó, phụ trợ mình tu luyện, trợ giúp mình hấp thu lực lượng, loại cảm giác này giúp cho pháp lực của bọn họ không ngừng khôi phục nhanh chóng.
Thần! Sư phụ là Thần!
Thường lão tứ là đồ đệ của Nhậm Kiệt, nhưng ngay cả hắn đều trợn mắt há hốc mồm, sư phụ biết tình huống của mình thì không nói, nhưng giờ này sư phụ cùng một lúc lại trợ giúp nhằm vào ít nhất mấy vạn người, mặc dù có một số người trợ giúp đơn giản, có một số người trợ giúp nhiều hơn một chút, nhưng cùng lúc trợ giúp mấy vạn người... điều này cũng quá khó tin đi!
Hơn nữa sư phụ còn đang bố trí trận pháp?
Pháp Thần Cảnh mặc dù được xưng là nhân vật chí cao vô thượng trong tu luyện giả, cũng bởi vì sự cường đại của họ, nhưng cũng không có bao nhiêu tu luyện giả có cơ hội tiếp xúc với Pháp Thần Cảnh, cho dù những vị Thái Cực Cảnh tu luyện hơn một ngàn năm kia, cũng chưa chắc có cơ hội tiếp xúc với Pháp Thần Cảnh.
Càng không có khả năng biết Pháp Thần Cảnh cường đại bao nhiêu, đừng nói chi là những tu luyện giả khác, cho nên Nhậm Kiệt thi triển những thủ đoạn này, đối với bọn họ mà nói, đều giống như Thần tích.
Pháp Thần Cảnh, có chữ Thần, cũng chính vì thủ đoạn của Pháp Thần Cảnh đích xác đã vượt ra khỏi phạm trù bình thường. Mà cảnh giới Nhậm Kiệt lúc này, cộng thêm các phương diện đều tinh thông, bất luận trợ giúp bọn họ chữa trị thương thế trong cơ thể, hay là trợ giúp bọn họ thúc giục công pháp bản thân, hết thảy đối với Nhậm Kiệt cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ.
Giống như đối với một đứa bé, đồng thời bảo nó làm hai chuyện, suy tư hai chuyện liền sẽ xảy ra vấn đề, liền sẽ cắt đứt nửa đường suy nghĩ; nhưng đối với nhân vật cường đại, có thể đồng thời suy tư rất nhiều chuyện, Nhậm Kiệt trợ giúp những người Thần Thông Cảnh kia thúc giục pháp thuật của họ, bất quá là hơi động thần hồn lực một chút mà thôi. Bọn họ hấp thu linh khí bên trong linh ngọc rất chậm, Nhậm Kiệt giúp bọn họ có thể trực tiếp hấp thu linh khí trong linh ngọc, đương nhiên nhanh chóng hơn.
Cho nên trong nháy mắt, Nhậm Kiệt vừa xuất hiện, đối với bọn họ mà nói giống như là Thần tích xảy ra.
Mà bọn họ khôi phục lực lượng rồi, Nhậm Kiệt mới ra lệnh, phân phát cho bọn họ một vài thứ của hắn, kích phát sức chiến đấu của mọi người, làm cho trên trăm vạn đại quân còn lại của Tây Bắc đại doanh đều phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất.
- Trời ơi! Lão đại quá lợi hại... "Ầm..." Lý Thiên Thành thúc giục lực lượng trong tiếng nổ ầm ầm, lực lượng, pháp lực của hắn lại hoàn toàn khôi phục, thương thế cũng tốt hơn tám chín phần. Nhiều ngày chiến đấu như vậy, tuy rằng thời gian sau này còn có một số đan dược cùng dược phẩm, nhưng chưa từng có khôi phục trạng thái tốt như vậy.
Trên thực tế, bình thường cho dù cho hắn đan dược, cho hắn đủ linh ngọc, chính hắn từ từ khôi phục cũng phải mấy canh giờ mới có thể khôi phục tới trạng thái này, thậm chí còn không bằng trạng thái này, nhưng bây giờ mới không tới nửa canh giờ đâu!
Hắn đều như này, Thần Thông Cảnh, Âm Dương Cảnh bình thường thì càng không cần phải nói.
- Hiện tại tất cả mọi người dựa theo ta nói, đi vào trong đại trận, phối hợp với đại trận phòng ngự địch nhân, rất nhanh Thiên Long Quân sẽ chạy đến. Bắt giặc trước phải bắt vua, bổn gia chủ phải đi bắt lấy tên hoàng đế ngu ngốc Thiên Hải Đế Quốc kia!
Chưa tới thời gian một canh giờ, Nhậm Kiệt đã bố trí vô số trận pháp, một lần nữa điều phối hơn 100 vạn đại quân tinh nhuệ còn dư lại. Giờ này quân đội có thể còn sống này tuyệt đối đều là chiến binh bách chiến, Nhậm Kiệt cũng không muốn bọn họ có tổn thất lớn nữa, cho nên lần này hắn hao phí to lớn như thế bố trí trận pháp, chính là để cho bọn họ phòng ngự, chờ đợi Thiên Long Quân đến.
Thời khắc này đại quân Thiên Hải Đế Quốc đã chỉnh đốn xong quân mã, bắt đầu phát động công kích. Hiện tại đúng là Nhậm Kiệt không được phép tham gia loại chiến đấu này, hắn không e ngại thiên kiếp lôi kiếp, bởi vì bản thân hắn chính là tu luyện nghịch thiên, hai lần làm chuyện xen vào lôi kiếp của người khác. Nhậm Kiệt biết khi mình độ kiếp, nhất định là phải nghịch thiên mới có thể vượt qua, hắn là sợ bị người nắm lấy cơ hội. Nên biết rằng, bình thường ngẫu nhiên có Thái Cực Cảnh sát hại quân đội bình thường cũng không có người nào để ý tới, trên thực tế trận chiến đấu hiện tại chính là loại chiến đấu hỗn loạn này.
Bởi vì hiện tại uy lực của đại quân cường hãn, cho dù là lão tổ Thái Cực Cảnh bình thường, có thể giết mấy vạn người, chỉ sợ sau đó cũng bị trăm vạn đại quân hung hãn che mất.
Nhưng Nhậm Kiệt thì khác, Nhậm Kiệt có biện pháp một người tiêu diệt những người này, nhưng nếu quả thật làm như thế, cũng sẽ bị người nắm bắt được, đến lúc đó không nói tới thiên kiếp, lôi kiếp trước thời gian phủ xuống, chỉ sợ có một số người sẽ mượn cơ hội để đối phó với mình. Nhậm Kiệt lợi dụng thân phận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương kia, chính là để tránh cho tạm thời dẫn tới quá nhiều chú ý cùng phiền toái. Nếu hiện tại hắn làm vậy, chỉ sợ Tàn Hồn, Đan Tiên Giáo, Kiếm Tiên Giáo, thậm chí Hải Thần Giáo một mực không biết bởi vì nguyên nhân gì không trực tiếp tới trợ giúp Thiên Hải Đế Quốc kia... đều sẽ đánh đến đây.
May mà người đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt sớm đã quen với hết thảy hành động này, nếu không không có trước bị Thiên Hải Đế Quốc đại quân đánh cho vỡ mật, ngược lại bị Nhậm Kiệt dọa cho teo gan rồi.
Dù vậy, mỗi người đều có cảm giác như không thực tế, bởi vì hết thảy việc làm của gia chủ, làm cho bọn họ nghĩ cũng khó mà nghĩ tới. Biết gia chủ trở về đến đây sẽ có biến đổi rất lớn, trong lòng bọn họ cũng đã có chuển bị tâm lý, nhưng không bây giờ nghĩ tới gia chủ lại trực tiếp trợ giúp mấy vạn người khôi phục lực lượng.
Đồng thời bố trí trận pháp phòng ngự, còn có thể cùng một lúc phối chế dược phẩm trợ giúp rất nhiều người bị thương, chuyện này cũng quá khó tin đi!
Cho nên Nhậm Kiệt vừa trợ giúp mọi người khôi phục lực lượng, vừa bố trí trận pháp, đợi thời gian bắt đầu đại chiến thật sự...
Nhậm Kiệt bước ra một bước, liền đi bắt tên Hải Lượng chỉ biết kêu gào ở trong Giao long hành cung trên không trung kia...
- Ha ha... Rốt cục gia chủ đã trở lại!
- Thật! Đúng thật là gia chủ...
Giờ khắc này, vô số quân binh Tây Bắc đại doanh nhìn thấy thân ảnh của Nhậm Kiệt xuất hiện trên bầu trời, đều quá vui mừng mà khóc, bởi vì hơn một tháng này chiến đấu thật sự quá cực khổ, loại chiến đấu sống chết còn không tính, mấu chốt là không ngừng bị áp lực trong đó, thật không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Nhưng bọn họ trụ được, bởi vì bọn họ tin tưởng vững chắc, gia chủ sẽ chạy trở về giải quyết đám người kia.
Bọn họ tin tưởng bố trí của gia chủ, gia chủ lại có thể cho Thiên Long Quân hủy diệt hậu phương của Thiên Hải Đế Quốc, loại chuyện vượt quá tưởng tượng này gia chủ cũng có thể làm được, thì còn có chuyện gì gia chủ không làm được.
Bất luận là trong lòng binh lính bình thường, hay là trong mắt những cao thủ, cường giả... thì sự cường đại, năng lực của Nhậm Kiệt là điều không thể nghi ngờ.
"Ầm..." Vốn đại quân Thiên Hải Đế Quốc đã bắt đầu tấn công tới, ngay khi Nhậm Kiệt xuất hiện không ngờ lại ngừng lại.
Mấy trăm vạn đại quân nhìn thấy một người xuất hiện mà ngừng lại, loại cảnh tượng này là chuyện từ xưa tới nay chưa từng có, đây là uy thế của Nhậm Kiệt, uy thế của gia chủ Nhậm gia, bởi vì những việc làm của Nhậm Kiệt trước đây: hắn vừa tới Tây Bắc đại doanh liền một mình xông vào giữa trăm vạn đại quân, sau đó liên tiếp phá hết vây công, uy thế đẳng cấp đó làm cho vô số tướng sĩ Thiên Hải Đế Quốc đến nay ký ức hãy còn mới mẻ.
- Còn thất thần làm gì, Nhậm Kiệt thì sao chứ? Hắn... hắn chỉ có một người... hắn... Thời khắc này, vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt, Hải Lượng lại có hơi không khống chế được, cả người đều có một loại kích động như muốn điên lên, hắn rống lên một câu xuống phía dưới lại có chút mất khống chế, nhưng lời còn chưa nói hết hắn đột nhiên ngừng lại.
Lập tức hít thở hai cái điều chỉnh hô hấp:
- Ha ha... Đã trở lại đúng không? Vậy chúng ta cứ nhìn xem ai mạnh hơn! Trẫm sở dĩ nhất định tiêu diệt Tây Bắc đại doanh này, cũng là vì Nhậm Kiệt ngươi chính là điểm mấu chốt, diệt bọn ngươi rồi diệt Minh Ngọc Hoàng Triều! Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều bất quá là khôi lỗi, Nhậm gia quá cường thế, cho nên trẫm không tiếc hết thảy phải tiêu diệt các ngươi. Ngươi định âm thầm phá hủy, thi triển âm mưu quỷ kế, nhưng trẫm biết rõ, chỉ cần tiêu diệt cơ sở của ngươi này, tiêu diệt quân binh tinh nhuệ của ngươi này, khẳng định ngươi sẽ trở về đến đây, quả nhiên là thế!
- Nhưng bây giờ ngươi mới trở về, đã chậm rồi! Tuy nhiên nói thật, có đối thủ mạnh như ngươi, trẫm cũng cảm giác rất an ủi! Nếu như ngươi không sử dụng những thủ đoạn nhỏ kia, trẫm cũng sẽ không nổi giận như thế... Nhậm Kiệt ngươi có dám đường đường chính chính đánh một trận với trẫm không? Người đâu! Sát! Thời khắc này, Hải Lượng giống như biến thành một người khác, chẳng những lời nói rất có phân lượng, đồng thời lại kèm theo kế châm ngòi ly gián, đồng thời cũng biết cổ vũ sĩ khí, cuối cùng còn tỏ vẻ hắn quyết định liều mạng công kích Tây Bắc đại doanh là hành động chính đáng.
Nói xong lời nói này, Hải Lượng tự mình cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, giờ khắc này hắn cũng có một loại khí thế của đại nhân vật quyết đấu, cảm giác mình làm như vậy thật đúng là quyết định anh minh.
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ: "Thật ra mình làm không sai, chỉ có điều mình quá dễ dàng tức giận, không biết cách nói mà thôi! Ừm! Sau này mình chỉ cần học hỏi, phải nói như thế nào, phải ứng đối với Nhậm Kiệt như thế nào là được! Không sai, đúng là như vậy!"
Thấy Hải Lượng ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dáng vô cùng sảng khoái, Nhậm Kiệt đúng là không nói nên lời.
Nói như vẹt, học lời của người khác nói mấy câu, hắn đã có cảm giác sảng khoái như thế, đúng là bội phục hắn. Tuy nhiên ngược lại Nhậm Kiệt phát hiện một chuyện: người âm thầm chỉ dạy cho Hải Lượng này, chỉ sợ không phải người của Hải Thần Giáo, bởi vì nếu là người Hải Thần Giáo hẳn đã sớm ra mặt giúp hắn rồi.
Hơn nữa Nhậm Kiệt có cảm giác, người này hẳn là rất quen thuộc với mình, người này cũng rất thông minh, giỏi về dùng kế.
- Hừ! Ngu dại, rác rưới, phế vật, nói như vẹt, làm bù nhìn nói mấy câu của người khác mớm lời, ngươi đã cho mình là đại nhân vật ư? Bổn gia chủ không rãnh phản ứng loại người như ngươi này! Chết tiệt! Nhậm Kiệt nói xong, thân hình nhẹ nhàng hạ xuống, đồng thời vung tay một cái, trong nháy mắt các loại đại trận ở chung quanh vừa rồi bảo Giang Trấn bọn họ bố trí, trong tiếng nổ ầm ầm đều vận chuyển... trong đó mê trận, ảo trận chiếm đa số.
Ngay lúc những mê trận ảo trận này cản trở quan sát của người ở bên ngoài, Nhậm Kiệt hạ xuống, đồng thời, hai tay biến hóa, rất nhiều loại pháp bảo chiếm được từ trong thế giới Cổ Thần, rối rít bố trí đến trận pháp ở chung quanh.
Có những pháp bảo này làm hạch tâm, uy lực trận pháp sẽ tăng cường rất nhiều, Nhậm Kiệt còn không tiếc hết thảy thúc giục những pháp bảo này, đồng thời đi vào trung tâm, hai tay không ngừng biến hóa bố trí đại trận.
Sở dĩ hắn không có lập tức làm gì khác, chính vì muốn bố trí đại trận, chỉ có đại trận tự hắn bố trí, mới phát huy đến cực hạn, mới chính thức có thể tranh thủ thời gian cho Tây Bắc đại doanh, để họ có thể kiên trì đến lúc Thiên Long Quân chạy về, cũng có thể hạ thấp tổn thất xuống mức thấp nhất.
- Gia chủ! Ngài... ngài rốt cục đã trở lại...
- Gia chủ ngài mau nhìn xem, Hải Thanh Vân dường như sắp không trụ được!
- Gia chủ! Tề Thiên... hắn đã xảy ra chuyện, Hổ Hổ... ngài nhìn kìa...
Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt trở về đến đây, tất cả mọi người giống như là nhìn thấy Định hải thần châm, đồng thời cũng đều tăng thêm lo lắng, bởi vì chỉnh thể tình huống lúc này đã rất rối loạn.
- Hổ Hổ trước để cho nó nghỉ ngơi, hai tên các ngươi chiếu cố thật tốt cho nó là được, có nghe hay không? Nhậm Kiệt trước nhìn về phía Hổ Hổ, hắn biết Hổ Hổ sau khi bạo phát sẽ rơi vào thời kỳ hư nhược, hiện tại thật ra Nhậm Kiệt có biện pháp giúp Hổ Hổ khôi phục nhanh chóng, nhưng tình huống hiện giờ hỗn loạn như vậy, hắn cũng không muốn để Hổ Hổ khỏe lại làm loạn thêm.
Hai con vượn trắng nhỏ là một lần nữa sống lại, tu luyện chính là Phật Đà Niết Bách Trọng Sinh Pháp của Tề Thiên dạy cho, giờ này đã có chút thành tựu, trí tuệ vượt hơn mức bình thường. Chỉ có điều hiện tại bọn chúng huyết mạch tinh thuần, cho dù đến gần Thái Cực Cảnh cũng không thể hóa thành hình người. Trên thực tế ở thời viễn cổ, rất nhiều tồn tại cường đại chưa chắc sẽ đi con đường hóa hình này, cho nên cũng đều rất bình thường.
Lúc này vừa nghe Nhậm Kiệt nói, bọn chúng liên tục gật đầu.
Nhậm Kiệt vung tay bày trận, đồng thời, một bàn tay rút ra, thuận tay từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một số dược phẩm, chỉ có trên trăm loại, trong nháy mắt ở trước mắt mọi người bốc cháy lên một đoàn ngọn lửa, tất cả dược phẩm liền biến thành trạng thái thể lỏng.
"Vèo vèo vèo..." Theo sau Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực khống chế, một tay bấm pháp quyết, lập tức những dược phẩm kia không ngừng xoay tròn dung hợp với nhau.
Sau ít nhất mấy vạn lần biến hóa, đang lúc mọi người hoa cả mắt chúng đã dung hợp thành một giọt thuốc giải độc, đây là hắn nhìn thấy thương thế trên người Hải Thanh Vân, nên phối trí thuốc giải độc dành riêng cho Hải Thanh Vân.
Thời khắc này vây quanh bên cạnh Nhậm Kiệt đều là người thân cận của Nhậm Kiệt: Thường lão tứ, Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng cùng với một số người quản sự của Tây Bắc đại doanh, còn có một số người đang chiến đấu, như Nhậm Thiên Hoành, Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song, cận vệ đội những người này, cũng có một số người đang bận rộn những chuyện khác.
Bọn họ tạm thời xem như không có chuyện gì làm liền tụ lại, vốn đang rối rít nói chuyện, nhưng thấy Nhậm Kiệt trong lúc nói chuyện còn bố trí vô số trận pháp, sai bảo Giang Trấn dẫn mọi người không ngừng đi theo ở bên cạnh bận rộn bố trí; vậy mà lại trong nháy mắt còn phối trí ra giải độc đan Thiên Đan trung phẩm để cứu chữa cho Hải Thanh Vân... cho dù biết rõ Nhậm Kiệt, mọi người cũng đều xem thấy mà trợn tròn mắt...
Bởi vì điều này đã vượt ra ngoài hiểu biết của họ, vượt ra khỏi lẽ thường, Cái này cũng quá... quá khoa trương đi!
- Những thứ này các ngươi hãy uống vào! "Vèo Vèo..." Nhậm Kiệt nói xong, trong nháy mắt từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đủ các loại dược phẩm dọc theo đường đi hắn phối chế, vừa rồi hắn đã dò xét tình huống của mọi người ở chung quanh, lập tức liền phân ra mấy chục phần dược phẩm, còn có dược phẩm lần lượt rơi vào trong tay một số người ở xa xa.
Tuy rằng Nhậm Kiệt không thể phân phát đủ dược phẩm cho toàn bộ trên trăm vạn người còn lại, nhưng một số tướng lãnh chủ yếu, còn có người Nhậm gia hắn mang tới vẫn có được dược phẩm.
Những người bên này mới vừa đón lấy dược phẩm, ngay sau đó trong tay Nhậm Kiệt liền ào ào bay ra dược phẩm khác, rơi vào trong tay những người khác.
Những người này giật nảy mình, nhưng đợi uống vào những dược phẩm đó mới phát hiện, dường như là chế tạo riêng cho thân thể mình. Trên thực tế những dược phẩm này bản thân mỗi loại nhằm vào không giống nhau, mà Nhậm Kiệt trước khi luyện chế cho bọn họ, cũng đã dùng chân hỏa lần nữa điều chỉnh một chút hiệu quả, cho nên đạt tới hiệu quả tốt nhất.
"Bịch... Bịch..." Nhậm Kiệt ở trong thế giới Cổ Thần, chiếm được rất nhiều linh ngọc, linh ngọc bình thường với hắn hiệu quả không có chỗ dùng, ngay cả hiện tại Nhậm Kiệt thúc giục đoạn phim cũng phải là tiên linh khí, cho nên thời khắc này mấy trăm vạn linh ngọc hạ phẩm, mấy chục vạn linh ngọc trung phẩm bay ra, đều lần lượt bay vào trong tay mọi người.
Thần hồn lực của Nhậm Kiệt với cảnh giới Pháp Thần Cảnh tầng thứ năm, trực tiếp thúc giục làm vỡ nát những linh ngọc này, rồi lại trợ giúp bọn họ thúc giục lực lượng, khôi phục lực lượng.
Giờ khắc này mọi người đều có một loại cảm giác giống như là sư phụ của mình toàn lực ứng phó, phụ trợ mình tu luyện, trợ giúp mình hấp thu lực lượng, loại cảm giác này giúp cho pháp lực của bọn họ không ngừng khôi phục nhanh chóng.
Thần! Sư phụ là Thần!
Thường lão tứ là đồ đệ của Nhậm Kiệt, nhưng ngay cả hắn đều trợn mắt há hốc mồm, sư phụ biết tình huống của mình thì không nói, nhưng giờ này sư phụ cùng một lúc lại trợ giúp nhằm vào ít nhất mấy vạn người, mặc dù có một số người trợ giúp đơn giản, có một số người trợ giúp nhiều hơn một chút, nhưng cùng lúc trợ giúp mấy vạn người... điều này cũng quá khó tin đi!
Hơn nữa sư phụ còn đang bố trí trận pháp?
Pháp Thần Cảnh mặc dù được xưng là nhân vật chí cao vô thượng trong tu luyện giả, cũng bởi vì sự cường đại của họ, nhưng cũng không có bao nhiêu tu luyện giả có cơ hội tiếp xúc với Pháp Thần Cảnh, cho dù những vị Thái Cực Cảnh tu luyện hơn một ngàn năm kia, cũng chưa chắc có cơ hội tiếp xúc với Pháp Thần Cảnh.
Càng không có khả năng biết Pháp Thần Cảnh cường đại bao nhiêu, đừng nói chi là những tu luyện giả khác, cho nên Nhậm Kiệt thi triển những thủ đoạn này, đối với bọn họ mà nói, đều giống như Thần tích.
Pháp Thần Cảnh, có chữ Thần, cũng chính vì thủ đoạn của Pháp Thần Cảnh đích xác đã vượt ra khỏi phạm trù bình thường. Mà cảnh giới Nhậm Kiệt lúc này, cộng thêm các phương diện đều tinh thông, bất luận trợ giúp bọn họ chữa trị thương thế trong cơ thể, hay là trợ giúp bọn họ thúc giục công pháp bản thân, hết thảy đối với Nhậm Kiệt cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ.
Giống như đối với một đứa bé, đồng thời bảo nó làm hai chuyện, suy tư hai chuyện liền sẽ xảy ra vấn đề, liền sẽ cắt đứt nửa đường suy nghĩ; nhưng đối với nhân vật cường đại, có thể đồng thời suy tư rất nhiều chuyện, Nhậm Kiệt trợ giúp những người Thần Thông Cảnh kia thúc giục pháp thuật của họ, bất quá là hơi động thần hồn lực một chút mà thôi. Bọn họ hấp thu linh khí bên trong linh ngọc rất chậm, Nhậm Kiệt giúp bọn họ có thể trực tiếp hấp thu linh khí trong linh ngọc, đương nhiên nhanh chóng hơn.
Cho nên trong nháy mắt, Nhậm Kiệt vừa xuất hiện, đối với bọn họ mà nói giống như là Thần tích xảy ra.
Mà bọn họ khôi phục lực lượng rồi, Nhậm Kiệt mới ra lệnh, phân phát cho bọn họ một vài thứ của hắn, kích phát sức chiến đấu của mọi người, làm cho trên trăm vạn đại quân còn lại của Tây Bắc đại doanh đều phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất.
- Trời ơi! Lão đại quá lợi hại... "Ầm..." Lý Thiên Thành thúc giục lực lượng trong tiếng nổ ầm ầm, lực lượng, pháp lực của hắn lại hoàn toàn khôi phục, thương thế cũng tốt hơn tám chín phần. Nhiều ngày chiến đấu như vậy, tuy rằng thời gian sau này còn có một số đan dược cùng dược phẩm, nhưng chưa từng có khôi phục trạng thái tốt như vậy.
Trên thực tế, bình thường cho dù cho hắn đan dược, cho hắn đủ linh ngọc, chính hắn từ từ khôi phục cũng phải mấy canh giờ mới có thể khôi phục tới trạng thái này, thậm chí còn không bằng trạng thái này, nhưng bây giờ mới không tới nửa canh giờ đâu!
Hắn đều như này, Thần Thông Cảnh, Âm Dương Cảnh bình thường thì càng không cần phải nói.
- Hiện tại tất cả mọi người dựa theo ta nói, đi vào trong đại trận, phối hợp với đại trận phòng ngự địch nhân, rất nhanh Thiên Long Quân sẽ chạy đến. Bắt giặc trước phải bắt vua, bổn gia chủ phải đi bắt lấy tên hoàng đế ngu ngốc Thiên Hải Đế Quốc kia!
Chưa tới thời gian một canh giờ, Nhậm Kiệt đã bố trí vô số trận pháp, một lần nữa điều phối hơn 100 vạn đại quân tinh nhuệ còn dư lại. Giờ này quân đội có thể còn sống này tuyệt đối đều là chiến binh bách chiến, Nhậm Kiệt cũng không muốn bọn họ có tổn thất lớn nữa, cho nên lần này hắn hao phí to lớn như thế bố trí trận pháp, chính là để cho bọn họ phòng ngự, chờ đợi Thiên Long Quân đến.
Thời khắc này đại quân Thiên Hải Đế Quốc đã chỉnh đốn xong quân mã, bắt đầu phát động công kích. Hiện tại đúng là Nhậm Kiệt không được phép tham gia loại chiến đấu này, hắn không e ngại thiên kiếp lôi kiếp, bởi vì bản thân hắn chính là tu luyện nghịch thiên, hai lần làm chuyện xen vào lôi kiếp của người khác. Nhậm Kiệt biết khi mình độ kiếp, nhất định là phải nghịch thiên mới có thể vượt qua, hắn là sợ bị người nắm lấy cơ hội. Nên biết rằng, bình thường ngẫu nhiên có Thái Cực Cảnh sát hại quân đội bình thường cũng không có người nào để ý tới, trên thực tế trận chiến đấu hiện tại chính là loại chiến đấu hỗn loạn này.
Bởi vì hiện tại uy lực của đại quân cường hãn, cho dù là lão tổ Thái Cực Cảnh bình thường, có thể giết mấy vạn người, chỉ sợ sau đó cũng bị trăm vạn đại quân hung hãn che mất.
Nhưng Nhậm Kiệt thì khác, Nhậm Kiệt có biện pháp một người tiêu diệt những người này, nhưng nếu quả thật làm như thế, cũng sẽ bị người nắm bắt được, đến lúc đó không nói tới thiên kiếp, lôi kiếp trước thời gian phủ xuống, chỉ sợ có một số người sẽ mượn cơ hội để đối phó với mình. Nhậm Kiệt lợi dụng thân phận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương kia, chính là để tránh cho tạm thời dẫn tới quá nhiều chú ý cùng phiền toái. Nếu hiện tại hắn làm vậy, chỉ sợ Tàn Hồn, Đan Tiên Giáo, Kiếm Tiên Giáo, thậm chí Hải Thần Giáo một mực không biết bởi vì nguyên nhân gì không trực tiếp tới trợ giúp Thiên Hải Đế Quốc kia... đều sẽ đánh đến đây.
May mà người đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt sớm đã quen với hết thảy hành động này, nếu không không có trước bị Thiên Hải Đế Quốc đại quân đánh cho vỡ mật, ngược lại bị Nhậm Kiệt dọa cho teo gan rồi.
Dù vậy, mỗi người đều có cảm giác như không thực tế, bởi vì hết thảy việc làm của gia chủ, làm cho bọn họ nghĩ cũng khó mà nghĩ tới. Biết gia chủ trở về đến đây sẽ có biến đổi rất lớn, trong lòng bọn họ cũng đã có chuển bị tâm lý, nhưng không bây giờ nghĩ tới gia chủ lại trực tiếp trợ giúp mấy vạn người khôi phục lực lượng.
Đồng thời bố trí trận pháp phòng ngự, còn có thể cùng một lúc phối chế dược phẩm trợ giúp rất nhiều người bị thương, chuyện này cũng quá khó tin đi!
Cho nên Nhậm Kiệt vừa trợ giúp mọi người khôi phục lực lượng, vừa bố trí trận pháp, đợi thời gian bắt đầu đại chiến thật sự...
Nhậm Kiệt bước ra một bước, liền đi bắt tên Hải Lượng chỉ biết kêu gào ở trong Giao long hành cung trên không trung kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.