Chương 187: Du ngoạn
Thắng Kỷ
17/05/2015
Nhậm Kiệt đang cầu còn không được, gọi mập mạp đi ra ngoài.
- Tiếp tục ra vẻ đi. Đi hai bước, ngang qua trước người Ngọc Nhân Long, Nhậm Kiệt bỏ lại một câu.
Ra vẻ, ra vẻ cái gì, vừa rồi Nhậm Kiệt đã nói rõ, ra vẻ là cháu chắt, vậy là bảo hắn tiếp tục ra vẻ cháu chắt nữa. Vừa nghe lời này, suýt nữa Ngọc Nhân Long nhảy dựng lên, may mắn Ngọc Thành bên cạnh đã sớm chuẩn bị, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, ngăn cản Ngọc Nhân Long.
Ngọc Thành nhìn cảnh này, trong lòng thầm cười khổ, tuy rằng hắn đã nói với Ngọc Nhân Long, nhưng hắn căn bản không nghe lọt tai. Còn bên phía Nhậm Kiệt, Ngọc Thành càng không thể nói gì, chỉ là lúc này thấy Nhậm Kiệt đột nhiên phải đi, Ngọc Thành thế mới nhớ mình còn có lời chưa nói với Nhậm Kiệt.
Lúc này nhìn sang bên cạnh, Ngọc Vô Song bị hắn cản lại, không kịp đi qua, trong lòng Ngọc Thành không khỏi chợt động.
- Nhậm đại ca, chờ ta đã, ta đi cùng ngươi... Lúc này, Ngọc Vô Song vẻ mặt đau khổ bỗng nhảy lên, nhanh bước theo Nhậm Kiệt.
Hả?
Cái này là chuyện gì?
Cảnh này làm không ít người mơ hồ, vừa rồi giữa Nhậm Kiệt và Ngọc Nhân Long tràn đầy khói thuốc súng, có xung động muốn ra tay, thậm chí lúc này Nhậm Kiệt còn khiêu khích Minh Ngọc sơn trang, sao mà đột nhiên tiểu công chúa Minh Ngọc sơn trang lại nhảy nhót quen thuộc với Nhậm Kiệt như thế.
- Hừ! Ngọc Nhân Long bị gia gia cản lại, lại thấy Ngọc Vô Song vui vẻ đi theo Nhậm Kiệt rời đi, trong mắt lóe lên giận dữ không che giấu, một hơi uống hết rượu trong ly.
Biểu tình của hắn tự nhiên không lọt khỏi chú ý của mọi người, không ít người nổi lên ý nghĩ khác trong lòng.
Sẽ không phải là Nhậm Kiệt này lừa được tiểu công chúa Minh Ngọc sơn trang, rước lấy Thiếu trang chủ Minh Ngọc sơn trang nổi giận?
- Ha ha! Được thôi, đến Ngọc Kinh Thành cũng không tới nói với ta một tiếng. Đi, dẫn ngươi đi chơi thỏa thích, buổi tối còn có chợ đêm và hoa đăng cùng những chúc mừng khác... Nhìn thấy tiểu nha đầu có chút mơ hồ, đáng yêu này hưng phấn nhảy tới, Nhậm Kiệt nhẹ nhàng vò đầu nàng, vui vẻ nói.
Thật ra Nhậm Kiệt đã sớm thấy được Ngọc Vô Song, cũng chú ý tới động tác của nàng, Ngọc Vô Song không đi ra rõ ràng là bị Ngọc Thành ngăn cản.
Ngọc Thành ngăn cản Ngọc Nhân Long tranh chấp với mình, đồng thời cũng ngăn cản Ngọc Vô Song đi lên, có lẽ Ngọc Thành có suy xét của mình. Cho nên vừa rồi Nhậm Kiệt cũng không bắt chuyện với Ngọc Vô Song, vốn định chờ qua chuyện mới liên lạc riêng với Ngọc Vô Song, lại không ngờ Ngọc Vô Song bỗng nhiên nhảy ra.
Nàng nhảy ra được, rõ ràng là Ngọc Thành đồng ý, Nhậm Kiệt cũng không mặc kệ, Nhậm Kiệt không cần để ý người khác nghĩ thế nào.
Nhưng mà Nhậm Kiệt nói ra lời này, suýt nữa làm nhiều người bao gồm cả Hoàng đế muốn tức đến ngất xỉu. Nhất là Hoàng đế, trong lòng cũng không nhịn được cơn giận thầm mắng, tuy rằng biết thằng nhãi này nói cái gì mệt nhọc là giả, nhưng tốt xấu gì ngươi vừa lấy lý do này xin trẫm đi về, bây giờ ngươi còn nói cùng người khác đi ra ngoài chơi, cái này là chuyện gì chứ.
Nhưng thân là đế vương, Hoàng đế lại không cách nào thật gọi Nhậm Kiệt lại chất vấn, lấy chuyện này ra nói, đành phải giả vờ không nghe gì tiếp tục cười nói với Hoàng hậu bên cạnh.
- Oa... Rốt cuộc ra rồi, khó chịu muốn chết, khó chịu quá đi. Rời khỏi đại điện, mập mạp dùng sức duỗi người, giống như phạm nhân vừa bước ra khỏi ngục giam.
- Ừm, ừm... Lời của mập mạp được Ngọc Vô Song hoàn toàn ủng hộ, gật đầu thật mạnh nói: - Còn tưởng là vui lắm, ai ngờ buồn bực muốn chết, nếu không phải Nhậm đại ca cùng mập đại ca các người đến đây, ta sắp ngủ mất rồi.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười vui vẻ nói: - Nơi này vĩnh viễn không có gì vui vẻ, đi, Nhậm đại ca dẫn ngươi đi ăn chơi.
- A... khụ... Mập mạp bên cạnh nghe Nhậm Kiệt nói vậy, vội ho khan, thần thức khẽ động: "Phiếu cơm lão đại ngươi đừng dạy xấu đứa nhỏ chứ."
- Ăn ngon, uống ngọt, chơi đùa, dạo phố, vui, vui mà, làm sao thành dạy xấu đứa nhỏ. Còn nói, Vô Song chẳng qua không có ra khỏi Minh Ngọc sơn trang, tuổi của nàng cũng không nhỏ hơn ngươi bao nhiêu. Mập mạp, không phải ta phê bình ngươi, tư tưởng của ngươi hiện giờ ngày càng tà ác, người nhân thấy nhân, người trí thấy trí, vế sau là gì thì không cần ta nói chứ.
Nhậm Kiệt không nói mập mạp cũng biết, bởi vì trước kia Nhậm Kiệt vẫn dùng câu này nói người khác, lúc này vẻ mặt trắng của mập mạp không khỏi hồng lên, tức giận trừng Nhậm Kiệt.
Ngọc Vô Song từ nhỏ không ra khỏi Minh Ngọc sơn trang, phần lớn thời gian đều trôi qua trong lúc ngủ, căn bản không chú ý tới khác thường giữa Nhậm Kiệt và mập mạp, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi cạnh gia gia cùng sơn trang, đi chung với những người khác.
Hơn nữa còn là đi cùng với Nhậm Kiệt mà nàng luôn bội phục, cộng thêm vừa ra khỏi không khí ở đại điện hoàng cung, lúc này Ngọc Vô Song có cảm giác như chắp cánh bay lên, rời khỏi trói buộc, tự nhiên tràn đầy vui vẻ. Bởi vì ở cùng với Nhậm Kiệt, mập mạp, nàng luôn cảm thấy tùy ý, vui vẻ.
- Nhậm... Nhậm gia chủ dừng bước... Ngay lúc ba người Nhậm Kiệt, mập mạp, Ngọc Vô Song vừa cười nói đi đến chỗ xe linh thú dừng lại, đằng xa có người lảo đảo chạy tới, không phải ai khác, chính là Thiệu Đức.
Lúc này Thiệu Đức hoàn toàn khác trước kia, sắc mặt như tro tàn, cả người rũ rượi, tiểu thái giám cùng thị vệ bên cạnh đều bị hắn đuổi đi.
Vừa rồi khi nghe Hoàng đế đồng ý, hắn đã nhũn ra đó. Vốn hắn nghĩ Nhậm Kiệt sẽ đối phó hắn thế nào, dù là đánh hắn, mắng hắn, hoặc là tới chỗ Hoàng đế, Hoàng thái hậu tố cáo muốn trị tội, hắn cũng không sợ. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Nhậm Kiệt lại không nói gì, mà lại đòi hắn đi qua.
Hắn coi như người có chút thân phận, nhưng Nhậm Kiệt chọn vừa đúng lúc, dưới tình huống đó, chuyện của hắn trở nên bé xíu. Trên thực tế mặc kệ là Hoàng đế hay những người khác, căn bản chưa từng để ý chuyện này.
Nhưng đối với Thiệu Đức, lại như trời sập xuống, Nhậm Kiệt đòi mình tới cạnh thì sẽ thế nào?
Xong, xong xong xong, đến bên cạnh Nhậm Kiệt sẽ không có chuyện gì hay. Loại sợ hãi này càng đau khổ hơn cả trực tiếp trừng phạt, càng nghĩ Thiệu Đức càng thấy khủng bố, cuối cùng thấy Nhậm Kiệt đi ra, Thiệu Đức lảo đảo vội vàng xông lên, rầm một cái quỳ xuống.
- Nhậm gia chủ, bốp... bốp... Đều là nô tài sai, quá cứng nhắc không biết biến báo, có mắt như mù, không biết lợi hại của ngài, ngài mở một mặt lưới tha cho tiểu nhân đi, tha cho nô tài đi... Thiệu Đức quỳ xuống, vừa nói vừa tự tát mình, tát bôm bốp, mấy cái là sưng vù lên, chảy máu miệng, đủ thấy hắn tự mình xuống tay nặng cỡ nào.
- Tha cho ngươi, cái gì tha cho ngươi, bổn gia chủ lại không trừng phạt ngươi, ngược lại nhìn trúng ngươi hộ chủ trung tâm như vậy, ra mặt vì chủ, cho nên mới cố ý nói với Hoàng thượng đưa người tới cạnh. Đi về chuẩn bị đi, Hoàng thượng đã hạ chỉ, đây chính là miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh. Nhìn bộ dáng của Thiệu Đức, trong lòng Nhậm Kiệt cảm thán, nếu như Thiệu Đức này có thể một mực kiên trì đến cuối cùng, Nhậm Kiệt còn không nhất định làm khó hắn cái gì.
Bởi vì chuyện hôm nay, có thể nhìn ra rõ ràng, bản thân Thiệu Đức nắm được quyền lực, lâm thời sử dụng. Bởi vì trước giờ, mặc kệ là thất công chúa, hay là Phương Kỳ, đều sẽ không sử dụng loại thủ đoạn này để làm khó mình.
Không phải bọn họ tốt thế nào, mà là thù hận của bọn họ đối với mình đã làm bọn họ khinh thường dùng loại thủ đoạn này. Bởi vì bọn họ muốn không phải chỉ đơn giản là làm khó, mất mặt, bây giờ bọn họ chỉ muốn mình phải chết.
Nếu như Thiệu Đức này có thể kiên trì tới cuối, vậy sẽ là nô tài rất tốt, nhh xoay người liền bị dọa đến thế, Nhậm Kiệt cũng lười để ý tới hắn. Đúng như nói với mập mạp trước đó, có biện pháp xử lý ác nô như hắn, giống như bây giờ, bản thân hắn sinh ra sợ hãi, còn đau khổ vượt xa trực tiếp đánh chửi, trừng phạt.
Mình không cần làm gì, ngược lại hắn sẽ càng sợ hơn. Trên thực tế tâm tình Nhậm Kiệt hiện tại rất tốt, dẫn theo Ngọc Vô Song định ra ngoài chơi đùa, căn bản lười để ý tới hắn. Hắn tự đánh mình, kiểu chủ tử, nô tài trong hoàng cung thích chơi, Nhậm Kiệt lại lười để ý tới.
Nói xong tiếp tục nói chuyện với Ngọc Vô Song, đi lên xe linh thú, sau đó xe linh thú rời khỏi hoàng cung.
- Nhậm gia chủ... Tha cho ta đi... Cuối cùng Thiệu Đức miệng đầy máu gào lên, đáng tiếc xe linh thú của Nhậm Kiệt đã rời đi, Thiệu Đức lại xụi lơ ra đó. Hoàng đế chính miệng nói để mình đi, dù là thất công chúa hay Phương đại tiểu thư cũng không cách nào thay đổi. Xong, xong, đi qua đó rồi thì Nhậm Kiệt còn không nghĩ cách hành hạ mình.
Vừa nghĩ tới các lời đồn về Nhậm Kiệt, ngay cả Phương Viêm mà hắn cũng dám cột treo ở cửa chính, ngay cả tam trưởng lão Phương gia mà hắn cũng dám uy hiếp chém đầu, ngay cả Phương đại tiểu thư mà hắn cũng chọc tức đến ngã bệnh, dám lớn tiếng quát trước mặt Hoàng đế.
Trời ạ! Đầu óc của mình đang nghĩ cái gì, sao mà đột nhiên ma quỷ mê muội đi làm khó Nhậm Kiệt, kết quả bây giờ rơi vào kết cục này.
Không được, đi tìm thất công chúa, đi tìm Phương đại tiểu thư...
Trên thực tế Nhậm Kiệt căn bản lười để ý tới Thiệu Đức, nhưng bản thân Thiệu Đức lại như tận thế sắp tới, càng nghĩ càng sợ, ù té chạy đến chỗ thất công chúa.
Ngọc Kinh Thành, vốn là nơi phồn hoa, hôm nay lại ngay lúc toàn quốc chúc mừng, cũng làm cho Ngọc Kinh Thành vốn đã phồn hoa lại càng thêm náo nhiệt. Đối với những chỗ vui chơi, sau khi Nhậm Kiệt sống lại tiếp nhận phần lớn tin tức đều là những chỗ ăn nhậu chơi bời, cho nên đúng là ngựa quen đường cũ.
Còn đối với Ngọc Vô Song, chỉ cần rời khỏi chỗ ngột ngạt như hoàng cung, đi chỗ nào cũng mới lạ thú vị.
Tùy tiện ăn chút quà vặt, kẹo đường ở ven đường cũng làm nàng vui vẻ không thôi, càng không nhịn được mua những món đồ chơi nhỏ. Ngọc Vô Song vui vẻ lây nhiễm mập mạp, hoặc nói là mua đồ sau đó lây nhiệm mập mạp, vì thế hai người thấy được thứ gì hay đều mua hết.
Nữ nhân mà.
Nhậm Kiệt thật im lặng đối với hai nữ nhân điên cuồng mua sắm, mặc kệ là Ngọc Vô Song tiểu cô nương khả ái mơ hồ, trước kia vẫn ở mãi trong Minh Ngọc sơn trang chưa từng ra cửa, hay là cô nàng khoác cái vỏ mập mạp, cả ngày ra dáng cao nhân, chỉ cần là nữ nhân đều hiếm khi không có ham thích mua sắm.
Chỉ là vui vẻ là được, bình thường mập mạp đều ở trong cửa hàng dược, cũng khó có cơ hội vui chơi điên cuồng như thế.
Về phần Ngọc Vô Song, Nhậm Kiệt thật lòng thích tiểu cô nương khả ái, mơ hồ này. Cảnh tượng ở Minh Ngọc sơn trang lúc trước một mực ghi trong lòng, tuy rằng cuối cùng mình rút khỏi Minh Ngọc sơn trang, không náo loạn nhiều chuyện, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới cảm giác của Nhậm Kiệt đối với Ngọc Vô Song.
Mà ở cùng các nàng, Nhậm Kiệt cũng rất vui vẻ. Từ sau khi sống lại đến giờ, Nhậm Kiệt liền chưa từng thả lỏng. Thật ra trong lòng hắn biết, ở vị trí cùng tình cảnh hôm nay, nhìn như rất tốt, nhưng hắn một mực căng như dây đàn.
Bởi vì hắn biết thế giới này khác với trước kia, không tiến thì lùi. Nếu như không đủ mạnh, sống chết bị người khác nắm giữ, vậy sẽ rất thê thảm, cho nên hắn nhất định phải dũng mãnh không ngừng tiến ngược dòng.
Hắn có thể như thế, nhưng không đại biểu hắn sẽ không mỏi mệt. Mà lúc này hắn hoàn toàn thả lỏng, từ sau khi ra khỏi hoàng cung liền theo hai người vui chơi tùy ý, thấy chỗ náo nhiệt liền chui vào, thấy thứ thích thì mua, thấy đồ chơi hay thì chơi, thấy món ngon liền ăn.
- Mệt quá... Ta không muốn ngủ, Nhậm đại ca, mập ca, ta còn muốn xem pháo hoa... muốn... Ngọc Vô Song một mực chơi đến không mở mắt được, cuối cùng ngủ trong lòng Nhậm Kiệt, bọn họ mới phải lên xe linh thú chạy về.
- Kỳ quái, vừa nãy còn rất tinh thần, hơn nữa bây giờ cũng chưa trễ gì, còn chưa bắn pháo hoa mà. Trên xe linh thú, Nhậm Kiệt đặt Ngọc Vô Song lên giường, nhìn Ngọc Vô Song đột nhiên mệt đến không chịu được liền ngủ, mập mạp cùng cùng kỳ quái.
Tuy rằng Tề Thiên hiện tại cũng ở trong xe linh thú thời gian dài, nhưng bình thường hắn ở riêng trong một trận pháp ở góc, bởi vì đôi khi trong xe linh thú của Nhậm Kiệt khó tránh có người khác lên, hiện tại Tề Thiên lại ngại người khác quấy rầy hắn lĩnh ngộ.
Chính vì vậy, người không quen đi vào cũng sẽ không phát hiện hắn, biết sự hiện diện của hắn, còn hắn cũng lẳng lặng ở trong trận pháp.
- Mặc kệ là những người muốn bắt nàng ở Minh Ngọc sơn trang, hay là nàng một mực được bảo vệ không ra khỏi Minh Ngọc sơn trang, còn có nàng nói từ bé đến lớn, phần lớn thời gian đều ngủ, những điều này rõ ràng không bình thường. Ở trên người Vô Song rõ ràng có bí mật rất lớn, có điều bí mật này có thể liên quan trọng đại tới Minh Ngọc sơn trang, về sau ta sẽ nói chuyện này với Ngọc Thành. Ngọc Thành tin tưởng cho Vô Song đi theo chúng ta, hiện tại chúng ta cũng không tiện dò xét nhiều, đến lúc đó hỏi thử. Nếu là bởi vì bệnh hay vấn đề khác, đến lúc đó chúng ta xem thử có thể giúp một tay được không, nếu như không phải... Nhậm Kiệt nói rồi nhún vai, dù hắn đoán được trên người Ngọc Vô Song có khả năng mang bí mật lớn, cũng sẽ không nghiên cứu kỹ.
Mập mạp nghe xong cũng gật đầu đồng ý, vô cùng ủng hộ quyết định của phiếu cơm lão đại.
Xe linh thú nhanh chóng chạy về Nhậm gia, an trí xong Ngọc Vô Song, Nhậm Kiệt để mập mạp chăm sóc nàng, còn mình thì chạy đến chỗ lục thúc. Hắn phải hỏi rõ chuyện Ngọc Tuyền Sơn với lục thúc, đồng thời cũng nghe ý kiến của lục thúc, bởi vì năm đó là lục thúc cùng phụ thân đánh hạ mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.
- Tiếp tục ra vẻ đi. Đi hai bước, ngang qua trước người Ngọc Nhân Long, Nhậm Kiệt bỏ lại một câu.
Ra vẻ, ra vẻ cái gì, vừa rồi Nhậm Kiệt đã nói rõ, ra vẻ là cháu chắt, vậy là bảo hắn tiếp tục ra vẻ cháu chắt nữa. Vừa nghe lời này, suýt nữa Ngọc Nhân Long nhảy dựng lên, may mắn Ngọc Thành bên cạnh đã sớm chuẩn bị, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, ngăn cản Ngọc Nhân Long.
Ngọc Thành nhìn cảnh này, trong lòng thầm cười khổ, tuy rằng hắn đã nói với Ngọc Nhân Long, nhưng hắn căn bản không nghe lọt tai. Còn bên phía Nhậm Kiệt, Ngọc Thành càng không thể nói gì, chỉ là lúc này thấy Nhậm Kiệt đột nhiên phải đi, Ngọc Thành thế mới nhớ mình còn có lời chưa nói với Nhậm Kiệt.
Lúc này nhìn sang bên cạnh, Ngọc Vô Song bị hắn cản lại, không kịp đi qua, trong lòng Ngọc Thành không khỏi chợt động.
- Nhậm đại ca, chờ ta đã, ta đi cùng ngươi... Lúc này, Ngọc Vô Song vẻ mặt đau khổ bỗng nhảy lên, nhanh bước theo Nhậm Kiệt.
Hả?
Cái này là chuyện gì?
Cảnh này làm không ít người mơ hồ, vừa rồi giữa Nhậm Kiệt và Ngọc Nhân Long tràn đầy khói thuốc súng, có xung động muốn ra tay, thậm chí lúc này Nhậm Kiệt còn khiêu khích Minh Ngọc sơn trang, sao mà đột nhiên tiểu công chúa Minh Ngọc sơn trang lại nhảy nhót quen thuộc với Nhậm Kiệt như thế.
- Hừ! Ngọc Nhân Long bị gia gia cản lại, lại thấy Ngọc Vô Song vui vẻ đi theo Nhậm Kiệt rời đi, trong mắt lóe lên giận dữ không che giấu, một hơi uống hết rượu trong ly.
Biểu tình của hắn tự nhiên không lọt khỏi chú ý của mọi người, không ít người nổi lên ý nghĩ khác trong lòng.
Sẽ không phải là Nhậm Kiệt này lừa được tiểu công chúa Minh Ngọc sơn trang, rước lấy Thiếu trang chủ Minh Ngọc sơn trang nổi giận?
- Ha ha! Được thôi, đến Ngọc Kinh Thành cũng không tới nói với ta một tiếng. Đi, dẫn ngươi đi chơi thỏa thích, buổi tối còn có chợ đêm và hoa đăng cùng những chúc mừng khác... Nhìn thấy tiểu nha đầu có chút mơ hồ, đáng yêu này hưng phấn nhảy tới, Nhậm Kiệt nhẹ nhàng vò đầu nàng, vui vẻ nói.
Thật ra Nhậm Kiệt đã sớm thấy được Ngọc Vô Song, cũng chú ý tới động tác của nàng, Ngọc Vô Song không đi ra rõ ràng là bị Ngọc Thành ngăn cản.
Ngọc Thành ngăn cản Ngọc Nhân Long tranh chấp với mình, đồng thời cũng ngăn cản Ngọc Vô Song đi lên, có lẽ Ngọc Thành có suy xét của mình. Cho nên vừa rồi Nhậm Kiệt cũng không bắt chuyện với Ngọc Vô Song, vốn định chờ qua chuyện mới liên lạc riêng với Ngọc Vô Song, lại không ngờ Ngọc Vô Song bỗng nhiên nhảy ra.
Nàng nhảy ra được, rõ ràng là Ngọc Thành đồng ý, Nhậm Kiệt cũng không mặc kệ, Nhậm Kiệt không cần để ý người khác nghĩ thế nào.
Nhưng mà Nhậm Kiệt nói ra lời này, suýt nữa làm nhiều người bao gồm cả Hoàng đế muốn tức đến ngất xỉu. Nhất là Hoàng đế, trong lòng cũng không nhịn được cơn giận thầm mắng, tuy rằng biết thằng nhãi này nói cái gì mệt nhọc là giả, nhưng tốt xấu gì ngươi vừa lấy lý do này xin trẫm đi về, bây giờ ngươi còn nói cùng người khác đi ra ngoài chơi, cái này là chuyện gì chứ.
Nhưng thân là đế vương, Hoàng đế lại không cách nào thật gọi Nhậm Kiệt lại chất vấn, lấy chuyện này ra nói, đành phải giả vờ không nghe gì tiếp tục cười nói với Hoàng hậu bên cạnh.
- Oa... Rốt cuộc ra rồi, khó chịu muốn chết, khó chịu quá đi. Rời khỏi đại điện, mập mạp dùng sức duỗi người, giống như phạm nhân vừa bước ra khỏi ngục giam.
- Ừm, ừm... Lời của mập mạp được Ngọc Vô Song hoàn toàn ủng hộ, gật đầu thật mạnh nói: - Còn tưởng là vui lắm, ai ngờ buồn bực muốn chết, nếu không phải Nhậm đại ca cùng mập đại ca các người đến đây, ta sắp ngủ mất rồi.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười vui vẻ nói: - Nơi này vĩnh viễn không có gì vui vẻ, đi, Nhậm đại ca dẫn ngươi đi ăn chơi.
- A... khụ... Mập mạp bên cạnh nghe Nhậm Kiệt nói vậy, vội ho khan, thần thức khẽ động: "Phiếu cơm lão đại ngươi đừng dạy xấu đứa nhỏ chứ."
- Ăn ngon, uống ngọt, chơi đùa, dạo phố, vui, vui mà, làm sao thành dạy xấu đứa nhỏ. Còn nói, Vô Song chẳng qua không có ra khỏi Minh Ngọc sơn trang, tuổi của nàng cũng không nhỏ hơn ngươi bao nhiêu. Mập mạp, không phải ta phê bình ngươi, tư tưởng của ngươi hiện giờ ngày càng tà ác, người nhân thấy nhân, người trí thấy trí, vế sau là gì thì không cần ta nói chứ.
Nhậm Kiệt không nói mập mạp cũng biết, bởi vì trước kia Nhậm Kiệt vẫn dùng câu này nói người khác, lúc này vẻ mặt trắng của mập mạp không khỏi hồng lên, tức giận trừng Nhậm Kiệt.
Ngọc Vô Song từ nhỏ không ra khỏi Minh Ngọc sơn trang, phần lớn thời gian đều trôi qua trong lúc ngủ, căn bản không chú ý tới khác thường giữa Nhậm Kiệt và mập mạp, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi cạnh gia gia cùng sơn trang, đi chung với những người khác.
Hơn nữa còn là đi cùng với Nhậm Kiệt mà nàng luôn bội phục, cộng thêm vừa ra khỏi không khí ở đại điện hoàng cung, lúc này Ngọc Vô Song có cảm giác như chắp cánh bay lên, rời khỏi trói buộc, tự nhiên tràn đầy vui vẻ. Bởi vì ở cùng với Nhậm Kiệt, mập mạp, nàng luôn cảm thấy tùy ý, vui vẻ.
- Nhậm... Nhậm gia chủ dừng bước... Ngay lúc ba người Nhậm Kiệt, mập mạp, Ngọc Vô Song vừa cười nói đi đến chỗ xe linh thú dừng lại, đằng xa có người lảo đảo chạy tới, không phải ai khác, chính là Thiệu Đức.
Lúc này Thiệu Đức hoàn toàn khác trước kia, sắc mặt như tro tàn, cả người rũ rượi, tiểu thái giám cùng thị vệ bên cạnh đều bị hắn đuổi đi.
Vừa rồi khi nghe Hoàng đế đồng ý, hắn đã nhũn ra đó. Vốn hắn nghĩ Nhậm Kiệt sẽ đối phó hắn thế nào, dù là đánh hắn, mắng hắn, hoặc là tới chỗ Hoàng đế, Hoàng thái hậu tố cáo muốn trị tội, hắn cũng không sợ. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Nhậm Kiệt lại không nói gì, mà lại đòi hắn đi qua.
Hắn coi như người có chút thân phận, nhưng Nhậm Kiệt chọn vừa đúng lúc, dưới tình huống đó, chuyện của hắn trở nên bé xíu. Trên thực tế mặc kệ là Hoàng đế hay những người khác, căn bản chưa từng để ý chuyện này.
Nhưng đối với Thiệu Đức, lại như trời sập xuống, Nhậm Kiệt đòi mình tới cạnh thì sẽ thế nào?
Xong, xong xong xong, đến bên cạnh Nhậm Kiệt sẽ không có chuyện gì hay. Loại sợ hãi này càng đau khổ hơn cả trực tiếp trừng phạt, càng nghĩ Thiệu Đức càng thấy khủng bố, cuối cùng thấy Nhậm Kiệt đi ra, Thiệu Đức lảo đảo vội vàng xông lên, rầm một cái quỳ xuống.
- Nhậm gia chủ, bốp... bốp... Đều là nô tài sai, quá cứng nhắc không biết biến báo, có mắt như mù, không biết lợi hại của ngài, ngài mở một mặt lưới tha cho tiểu nhân đi, tha cho nô tài đi... Thiệu Đức quỳ xuống, vừa nói vừa tự tát mình, tát bôm bốp, mấy cái là sưng vù lên, chảy máu miệng, đủ thấy hắn tự mình xuống tay nặng cỡ nào.
- Tha cho ngươi, cái gì tha cho ngươi, bổn gia chủ lại không trừng phạt ngươi, ngược lại nhìn trúng ngươi hộ chủ trung tâm như vậy, ra mặt vì chủ, cho nên mới cố ý nói với Hoàng thượng đưa người tới cạnh. Đi về chuẩn bị đi, Hoàng thượng đã hạ chỉ, đây chính là miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh. Nhìn bộ dáng của Thiệu Đức, trong lòng Nhậm Kiệt cảm thán, nếu như Thiệu Đức này có thể một mực kiên trì đến cuối cùng, Nhậm Kiệt còn không nhất định làm khó hắn cái gì.
Bởi vì chuyện hôm nay, có thể nhìn ra rõ ràng, bản thân Thiệu Đức nắm được quyền lực, lâm thời sử dụng. Bởi vì trước giờ, mặc kệ là thất công chúa, hay là Phương Kỳ, đều sẽ không sử dụng loại thủ đoạn này để làm khó mình.
Không phải bọn họ tốt thế nào, mà là thù hận của bọn họ đối với mình đã làm bọn họ khinh thường dùng loại thủ đoạn này. Bởi vì bọn họ muốn không phải chỉ đơn giản là làm khó, mất mặt, bây giờ bọn họ chỉ muốn mình phải chết.
Nếu như Thiệu Đức này có thể kiên trì tới cuối, vậy sẽ là nô tài rất tốt, nhh xoay người liền bị dọa đến thế, Nhậm Kiệt cũng lười để ý tới hắn. Đúng như nói với mập mạp trước đó, có biện pháp xử lý ác nô như hắn, giống như bây giờ, bản thân hắn sinh ra sợ hãi, còn đau khổ vượt xa trực tiếp đánh chửi, trừng phạt.
Mình không cần làm gì, ngược lại hắn sẽ càng sợ hơn. Trên thực tế tâm tình Nhậm Kiệt hiện tại rất tốt, dẫn theo Ngọc Vô Song định ra ngoài chơi đùa, căn bản lười để ý tới hắn. Hắn tự đánh mình, kiểu chủ tử, nô tài trong hoàng cung thích chơi, Nhậm Kiệt lại lười để ý tới.
Nói xong tiếp tục nói chuyện với Ngọc Vô Song, đi lên xe linh thú, sau đó xe linh thú rời khỏi hoàng cung.
- Nhậm gia chủ... Tha cho ta đi... Cuối cùng Thiệu Đức miệng đầy máu gào lên, đáng tiếc xe linh thú của Nhậm Kiệt đã rời đi, Thiệu Đức lại xụi lơ ra đó. Hoàng đế chính miệng nói để mình đi, dù là thất công chúa hay Phương đại tiểu thư cũng không cách nào thay đổi. Xong, xong, đi qua đó rồi thì Nhậm Kiệt còn không nghĩ cách hành hạ mình.
Vừa nghĩ tới các lời đồn về Nhậm Kiệt, ngay cả Phương Viêm mà hắn cũng dám cột treo ở cửa chính, ngay cả tam trưởng lão Phương gia mà hắn cũng dám uy hiếp chém đầu, ngay cả Phương đại tiểu thư mà hắn cũng chọc tức đến ngã bệnh, dám lớn tiếng quát trước mặt Hoàng đế.
Trời ạ! Đầu óc của mình đang nghĩ cái gì, sao mà đột nhiên ma quỷ mê muội đi làm khó Nhậm Kiệt, kết quả bây giờ rơi vào kết cục này.
Không được, đi tìm thất công chúa, đi tìm Phương đại tiểu thư...
Trên thực tế Nhậm Kiệt căn bản lười để ý tới Thiệu Đức, nhưng bản thân Thiệu Đức lại như tận thế sắp tới, càng nghĩ càng sợ, ù té chạy đến chỗ thất công chúa.
Ngọc Kinh Thành, vốn là nơi phồn hoa, hôm nay lại ngay lúc toàn quốc chúc mừng, cũng làm cho Ngọc Kinh Thành vốn đã phồn hoa lại càng thêm náo nhiệt. Đối với những chỗ vui chơi, sau khi Nhậm Kiệt sống lại tiếp nhận phần lớn tin tức đều là những chỗ ăn nhậu chơi bời, cho nên đúng là ngựa quen đường cũ.
Còn đối với Ngọc Vô Song, chỉ cần rời khỏi chỗ ngột ngạt như hoàng cung, đi chỗ nào cũng mới lạ thú vị.
Tùy tiện ăn chút quà vặt, kẹo đường ở ven đường cũng làm nàng vui vẻ không thôi, càng không nhịn được mua những món đồ chơi nhỏ. Ngọc Vô Song vui vẻ lây nhiễm mập mạp, hoặc nói là mua đồ sau đó lây nhiệm mập mạp, vì thế hai người thấy được thứ gì hay đều mua hết.
Nữ nhân mà.
Nhậm Kiệt thật im lặng đối với hai nữ nhân điên cuồng mua sắm, mặc kệ là Ngọc Vô Song tiểu cô nương khả ái mơ hồ, trước kia vẫn ở mãi trong Minh Ngọc sơn trang chưa từng ra cửa, hay là cô nàng khoác cái vỏ mập mạp, cả ngày ra dáng cao nhân, chỉ cần là nữ nhân đều hiếm khi không có ham thích mua sắm.
Chỉ là vui vẻ là được, bình thường mập mạp đều ở trong cửa hàng dược, cũng khó có cơ hội vui chơi điên cuồng như thế.
Về phần Ngọc Vô Song, Nhậm Kiệt thật lòng thích tiểu cô nương khả ái, mơ hồ này. Cảnh tượng ở Minh Ngọc sơn trang lúc trước một mực ghi trong lòng, tuy rằng cuối cùng mình rút khỏi Minh Ngọc sơn trang, không náo loạn nhiều chuyện, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới cảm giác của Nhậm Kiệt đối với Ngọc Vô Song.
Mà ở cùng các nàng, Nhậm Kiệt cũng rất vui vẻ. Từ sau khi sống lại đến giờ, Nhậm Kiệt liền chưa từng thả lỏng. Thật ra trong lòng hắn biết, ở vị trí cùng tình cảnh hôm nay, nhìn như rất tốt, nhưng hắn một mực căng như dây đàn.
Bởi vì hắn biết thế giới này khác với trước kia, không tiến thì lùi. Nếu như không đủ mạnh, sống chết bị người khác nắm giữ, vậy sẽ rất thê thảm, cho nên hắn nhất định phải dũng mãnh không ngừng tiến ngược dòng.
Hắn có thể như thế, nhưng không đại biểu hắn sẽ không mỏi mệt. Mà lúc này hắn hoàn toàn thả lỏng, từ sau khi ra khỏi hoàng cung liền theo hai người vui chơi tùy ý, thấy chỗ náo nhiệt liền chui vào, thấy thứ thích thì mua, thấy đồ chơi hay thì chơi, thấy món ngon liền ăn.
- Mệt quá... Ta không muốn ngủ, Nhậm đại ca, mập ca, ta còn muốn xem pháo hoa... muốn... Ngọc Vô Song một mực chơi đến không mở mắt được, cuối cùng ngủ trong lòng Nhậm Kiệt, bọn họ mới phải lên xe linh thú chạy về.
- Kỳ quái, vừa nãy còn rất tinh thần, hơn nữa bây giờ cũng chưa trễ gì, còn chưa bắn pháo hoa mà. Trên xe linh thú, Nhậm Kiệt đặt Ngọc Vô Song lên giường, nhìn Ngọc Vô Song đột nhiên mệt đến không chịu được liền ngủ, mập mạp cùng cùng kỳ quái.
Tuy rằng Tề Thiên hiện tại cũng ở trong xe linh thú thời gian dài, nhưng bình thường hắn ở riêng trong một trận pháp ở góc, bởi vì đôi khi trong xe linh thú của Nhậm Kiệt khó tránh có người khác lên, hiện tại Tề Thiên lại ngại người khác quấy rầy hắn lĩnh ngộ.
Chính vì vậy, người không quen đi vào cũng sẽ không phát hiện hắn, biết sự hiện diện của hắn, còn hắn cũng lẳng lặng ở trong trận pháp.
- Mặc kệ là những người muốn bắt nàng ở Minh Ngọc sơn trang, hay là nàng một mực được bảo vệ không ra khỏi Minh Ngọc sơn trang, còn có nàng nói từ bé đến lớn, phần lớn thời gian đều ngủ, những điều này rõ ràng không bình thường. Ở trên người Vô Song rõ ràng có bí mật rất lớn, có điều bí mật này có thể liên quan trọng đại tới Minh Ngọc sơn trang, về sau ta sẽ nói chuyện này với Ngọc Thành. Ngọc Thành tin tưởng cho Vô Song đi theo chúng ta, hiện tại chúng ta cũng không tiện dò xét nhiều, đến lúc đó hỏi thử. Nếu là bởi vì bệnh hay vấn đề khác, đến lúc đó chúng ta xem thử có thể giúp một tay được không, nếu như không phải... Nhậm Kiệt nói rồi nhún vai, dù hắn đoán được trên người Ngọc Vô Song có khả năng mang bí mật lớn, cũng sẽ không nghiên cứu kỹ.
Mập mạp nghe xong cũng gật đầu đồng ý, vô cùng ủng hộ quyết định của phiếu cơm lão đại.
Xe linh thú nhanh chóng chạy về Nhậm gia, an trí xong Ngọc Vô Song, Nhậm Kiệt để mập mạp chăm sóc nàng, còn mình thì chạy đến chỗ lục thúc. Hắn phải hỏi rõ chuyện Ngọc Tuyền Sơn với lục thúc, đồng thời cũng nghe ý kiến của lục thúc, bởi vì năm đó là lục thúc cùng phụ thân đánh hạ mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.