Tà Thiếu Dược Vương

Chương 100: Huynh đệ!

Thắng Kỷ

24/03/2015

Mỗi một câu nện một đấm, Chu Hữu Tài dù có tu vi Chân Khí Cảnh tầng thứ bảy, nhưng bị trúng độc cũng không chống lại được Nhậm Kiệt.

Máu răng lẫn lộn phun ra ngoài.

Hắn tưởng hắn là ai, đừng nói lão tử là Tổng đốc, cho dù là con trai Hoàng đế. Dám mắng huynh đệ y, Nhậm Kiệt tuyệt đối không bỏ qua.

- Huynh đệ... Nhậm Kiệt vì mập mạp mà mắng riêng hắn, y còn mắng mấy trăm người ở đây. Sở dĩ Chu Hữu Tài nổi bật hơn là vì hắn bị mập mạp tát cho nên mới nổi giận xông lên.

Mập mạp cũng không nghĩ tới lúc này Nhậm Kiệt vẫn nhớ chuyện này, lại còn đơn độc xông lên bắt Chu Hữu Tài.

Đứng ở trên nóc nhà, mập mạp cắn môi, cả người run run, khó lắm mới khống chế được.

- Nhanh đi cứu thiếu gia...

- Con mẹ nó ngươi đi đi, ta không xong rồi, ta bây giờ nhìn nam nhân còn cương cứng đấy.

- Ngứa chết ta, tên Nhậm Kiệt lại mượn lực lượng của thị vệ hắn, Chu Hữu Tài thảm rồi.

- Mẹ nó, hắn thật lớn mật, mấy trăm người mà hắn cũng dám hạ độc.

- Ai bảo xía vào, sớm biết vậy ta đã không tới. Nhậm gia chủ! Ta sai rồi, xin ngươi cho ta giải độc đi! ......

Lúc này ở trước cửa đại trạch Nhậm Kiệt đứng mấy trăm người, dạng gì cũng có, có người vẫn còn kiên trì, có người có chút quan hệ với Chu Hữu Tài phát hiện Chu Hữu Tài đã xảy ra chuyện, nhưng cũng không thể ra sức, thậm chí thủ hạ của hắn còn không đi cứu hắn đấy.

Không có biện pháp, hiện tại hạ thân cương cứng, đi một bước cũng cảm thấy huyết mạch phun trào, cả người ngứa ngáy muốn chết, nói gì tới đi cứu người.

Khi bọn họ thấy Nhậm Kiệt mượn lực lượng thị vệ lại, cho nên mới tin lời đồn ở Ngọc Kinh Thành. Cho nên muốn thu thập, dạy dỗ Nhậm Kiệt, nhất định phải nghĩ biện pháp tách hắn ra khỏi Đồng Cường và Thiết Tháp ra mới được.

Có người không chịu nổi, nhận sai xin giải dược.

Người khác không rõ, nhưng Đồng Cường thấy Nhậm Kiệt nhanh gọn bắt được Chu Hữu Tài, lại túm lấy hắn đập thủng tưởng nhảy vào đánh tiếp mà trong lòng rung động.

Bởi vì Đồng Cường là người rõ ràng nhất, vừa rồi gia chủ bảo hắn làm gì, chẳng qua bảo hắn truyền qua một chút Kim Cương Bất Hoại Thể mà thôi. Lực lượng hắn truyền qua cũng chỉ tương đương với Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất chừng mà thôi, chẳng qua để cho Nhậm Kiệt toàn thân phát sáng cho thêm thần uy.

Nếu chỉ dùng chút lực lượng này, cho dù Chu Hữu Tài đứng bất động cho hắn đánh cũng khó mà bị thương.

Nhưng bây giờ gia chủ lại đánh cho Chu Hữu Tài mặt sưng như đầu heo, răng máu lẫn lộn. Lúc này Đồng Cường càng khẳng định mình suy đoán lúc trước của mình, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, gia chủ không nói hắn cũng sẽ không hỏi, thậm chí không nghĩ thêm nữa, tất cả theo lệnh gia chủ làm là được.

- Trước khi muốn làm cho cắn người thì phải chuẩn bị bị đánh, rõ chưa? Chu Hữu Tài, ta thấy người giống heo hơn đấy. Đấm liên tục mấy chục đấm, đấm cho Chu Hữu Tài mặt sưng như heo, sau đó ném hắn xuống đất.

Nhậm Kiệt vừa rồi đã phục dụng giải dược. Mũi chân điểm lên nhảy lên nóc nhà, lại thấy trước cửa có mấy chục người đang cởi quần áo, cũng không ít người cầu xin tha thứ, thậm chí có mấy người quỳ xuống cầu xin thuốc giải.



- Vừa rồi không phải các ngươi kêu gào rất vui sao, không phải muốn đuổi bổn gia chủ ra khỏi Ngọc Hoàng Học Viện sao, tiếp tục đi!

Nhậm Kiệt phất tay ý bảo bọn họ tiếp tục kêu gào đi.

Tiếp tục cái đầu a, ngứa chết ta, rốt cuộc đây là độc gì, ăn nhiều dược vật như vậy cũng vô dụng. Nga, ta nhớ ra rồi, Quách Tú dường như chính bị thứ này làm cho ngứa ngáy bị bêu xấu ở phố dược đấy.

Lúc này Tô Vũ cũng không ngừng ăn dược vật, người ngứa ngáy kinh khủng, hạ thân lại cương cứng chưa từng có, nếu như không phải lúc này cả người ngứa ngáy khó nhịn, nhất định hắn rất uy phong, uy phong, nhưng bây giờ hắn lại không có tâm tư kia.

Nghe Nhậm Kiệt nói vậy, hắn cũng không dám lên tiếng trả lời, tình cảnh Chu Hữu Tài hắn đã thấy, lần trước bị đụng cho thảm như vậy, bây giờ hắn không dám nữa.

- Nhậm gia chủ, chúng ta sai rồi, cho ta giải dược đi.

- Nhậm gia chủ, ta chỉ tới xem náo nhiệt thôi.

- Chúng ta chẳng qua là người làm, không liên quan tới chúng ta à.

- Lúc nãy ta không có chửi, ta chỉ tới xem thôi. ......

- Dừng, giờ toàn người tốt à. Nghe cầu xin tha thứ, biện giải lời nói, mập mạp xem thường. Bên kia có người cỡi quần, mập mạp không dám nhìn thẳng, hơn nữa bởi vì Nhậm Kiệt nói còn có tiết mục đặc sắc, cho nên hắn mới để ý Nhậm Kiệt, muốn xem tiết mục gì.

- Hiện tại biết cầu xin tha thứ, bây giờ nói không liên quan, chẳng lẽ các ngươi không thấy chậm rồi sao? Nhậm Kiệt nhìn phía dưới, không chút khách khí nói: - Thuốc giải độc của bổn gia chủ, các ngươi không cần nghĩ nữa, tự các ngươi ngẫm lại đi, còn nhớ chuyện Quách Tú thất thố ở phố dược không? Quách Tú là ai, người Thánh Dược Đường đấy. Ngay cả hắn cũng không có biện pháp giải được, các ngươi có bản lĩnh không, hơn nữa cho dù có được giải dược, các ngươi cũng đã gãi loét người rồi. Hơn nữa các ngươi không phát tiết... Chỉ sợ không xong đấy. * Ý nói làm chuyện nam nhân với nhau (^_^ thông ass) - Oanh...

Nghe những lời này, không ít người sợ hết hồn hết vía, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nghe câu cuối cùng lại thiếu chút nữa ngất xỉu.

Nam nhân a, hơn nữa còn ở cái tuổi bọn họ, nhưng thời gian không chờ bọn họ, nếu như bây giờ không phát tiết...

Có thể nói, không có cái gì có sức uy hiếp mạnh hơn.

Trong nháy mắt tiếng cầu xin tha thứ lại càng nhiều, cũng có mấy người không tin, nhưng tuyệt đối không dám lại nhảy ra nữa, bởi vì tình huống thê thảm của Chu Hữu Tài là ví dụ tốt nhất.

- Cầu xin cũng vô ích, họa là các ngươi tự rước lấy, bổn gia chủ cũng không mời các ngươi tới đây kêu gào. Các ngươi nói bổn gia chủ làm chuyện thương thiên hại lý, các ngươi có chứng cớ không? Nếu như Phương Kỳ thực sự có chứng cớ, Phương gia thực sự có chứng cớ, bổn gia chủ thật làm như vậy, Phương gia thân là một trong 5 đại gia tộc còn có thể ngồi yên không để ý sao, còn cần đám không có đầu óc các ngươi nhảy ra kêu gào sao? Một đám thiểu não khốn khiếp.

Nhậm Kiệt trực tiếp chỉ mấy trăm người mắng: - Chỉ bằng các ngươi còn không biết xấu hổ muốn ta giải thích, giải thích cái gì, cho dù tới xem cũng con bà nó không phải là thứ tốt gì, muốn tham gia náo nhiệt sao? Giờ báo ứng đấy. Đừng nói bổn gia chủ không niệm tình bạn học, lần trước bổn gia chủ chữa bệnh cho Phương Kỳ kê cho nàng một toa thuốc, toa thuốc kia có thể trị bệnh của các ngươi, bất quá toa thuốc kia rất trân quý, ta đoán nàng cũng không giao ra đâu.

Lúc bình thường không phải Phương Kỳ luôn coi mình là Bồ Tát sống sao, đối xử với các ngươi rất tốt, hiện tại vì nàng mà gặp họa, cho dù nàng không cho các ngươi phương thuốc. Nhưng chỉ cần các ngươi đi tìm nàng, để nàng nói giúp các ngươi một câu: Nhậm gia chủ, van cầu ngươi, thì ta sẽ cho các ngươi giải độc.

- Vô cùng đơn giản, chỉ một câu “Nhậm gia chủ, van cầu ngươi”. Mọi người ngẫm lại đi, các ngươi tới đây là vì ai, các ngươi vì nàng như vậy, chẳng lẽ nàng chỉ một câu này cũng không chịu nói sao. Nếu thật vậy ta cũng cảm thấy bi ai thay các ngươi. Tự ngẫm lại đi, có đi hay không tùy các ngươi.

Nhậm Kiệt dụ dỗ.

- Mọi người đừng nghe hắn, hắn cố ý làm khó Phương tiểu thư, chúng ta không thể nghe hắn, chúng ta xông vào bắt hắn đoạt giải dược...

Lúc này, có một người la to lên, người này lực lượng không yếu, nhừng hai mắt lại đỏ ngàu.



Hắn vừa hô lên, khiến cho không ít người động tâm, có mười mấy người hô theo.

Những người này bình thường đều là kẻ lớn lối, lần này đáng đời à. Tuy rằng cường thế không bằng Nhậm Kiệt, nhưng cũng là quần áo lụa là trong Ngọc Kinh Thành, bọn họ đều giận sôi rồi.

Tô Vũ vốn rất quen những người này, nhưng lúc này lại cúi đầu, vừa gãi lại vừa thầm mắng, mẹ nó. Từ lúc bị đụng hắn càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, về sau nhiều người xảy ra chuyện, hắn lại càng cảm thấy không ổn.

Tên Nhậm Kiệt này càng ngày càng tà môn, nghe nói Kim Cương Bất Hoại Thể nhà hắn nhất thiết phải tu luyện mới có thể mượn được lực lượng, nhưng mượn được lực lượng bản thân cũng bị thương, hơn nữa Kim Cương Bất Hoại Thể đó dường như không hoàn chỉnh, tu luyện tới trình độ nhất định thì ổn.

Chuyện như vậy hắn cũng dám làm, bót chọc hắn là tốt nhất, cho nên hôm nay Tô Vũ tới đây, nhưng cũng không phải người vui mừng nhất. Hơn nữa thấy Nhậm Kiệt đánh Chu Hữu Tài hung hăng như vậy, hắn già hơn thật, dù lúc này có người nhảy ra nhưng hắn lại không dám hé răng.

- Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi ngươi ngươi...

Nhậm Kiệt một hơi liên tiếp điểm mười mấy người, tiếp đó lớn tiếng:

- 16 người các ngươi hung hăng nhất, muốn xông vào đúng không, cận vệ đội chuẩn bị, chỗ này chính là địa bàn của Nhậm gia ta, kẻ nào tiến vào giết chết không hỏi tội. Còn có, mấy người các ngươi nhớ kỹ cho ta, bây giờ các ngươi muốn làm theo phương pháp của bọn gia chủ vừa nói cũng vô ích. Hiện tại nghĩ cách chuẩn bị tìm một Thần Thông Cảnh tầng tám trở lên hỗ trợ đi, ít nhất phải tốn mấy chục vạn tiền ngọc mới có thể hết ngứa, về phần hạ thể các ngươi, vậy thì tìm nữ nhân giải quyết đi.

- Bất quá nếu các ngươi lớn lối như vậy, vậy nghe kỹ cho ta, không được đi thanh lâu, không được đi thuyền hoa. Nữ nhân trong thuyền hoa không phải nữ nhân bình thường hoặc là nữ nhân các ngươi chơi trước kia đâu. Đám khốn kiếp các ngươi chỉ được đi nơi tiện nghi nhất Ngọc Kinh Thành, nơi dùng bạc là được chơi.

Nhưng vì các ngươi rất khốn kiếp, rất súc sinh, cho nên mỗi người phải trả cho nàng ta gấp vạn lần. Bởi vì người ở đó đa số đều bị bức bách, sống bằng tiền của đám khách qua đường. Nếu để bổn gia chủ biết các ngươi không làm như vậy, vậy lần sau bổn gia chủ sẽ cho các ngươi nếm mùi tiếp. Bổn gia chủ xem tới lúc đó các ngươi làm sao, xem gia tộc các ngươi chịu chi bao nhiêu tiền cứu các ngươi.

Lúc này còn muốn tranh đoạt, thậm chí còn nổi sát khí, người như thế Nhậm Kiệt không quản bọn họ, mẹ nó, không khiến bọn họ khiếp sợ thì không được.

Hôm nay hắn phải khiến bọn họ khiếp sợ, để bọn chúng biết, bọn họ ở trong mắt người khác là quần áo lụa là, còn mình là vua quần áo lụa là, mình chính là gia chủ.

- A! Vừa nghe vậy, không ít người thiếu chút nữa hôn mê, trên thực tế nếu hôn mê được còn đơ, bởi vì sẽ còn cảm thấy ngứa, không cảm thấy đau đớn tận xương tủy nữa.

Nhưng khi nhìn thấy sự hung hãn của đội cận vệ, nghĩ tới những lời của Nhậm Kiệt, ngay cả những kẻ vừa hô to cũng không dám hé miệng nữa.

Đùa sao?

Không thể nào, Nhậm Kiệt hiện tại rất tà môn, ngay cả Phương Kỳ hắn cũng dám trực tiếp đối phó, ở hoàng cung cũng dám bắt Cao Bằng quỳ xuống, cũng trực tiếp đánh chết Cao Phi, vậy còn cái gì hắn không dám làm.

Giờ khắc này, những người này mới ý thức được tất cả không còn giống trước nữa.

- A, ta không chịu được, không phải là nói một câu sao, Phương đại tiểu thư là người tốt, nhất định sẽ giúp ta.

Lúc này, có một người không chịu được, kêu to một câu xông về chỗ ở của Phương Kỳ.

Có người dẫn đầu, trong nháy mắt rất nhiều người đi theo, bởi vì so với phương pháp 16 người vừa rồi đề ra, phương pháp này đơn giản hơn nhiều.

Mà giờ khắc này, sắc mặt 16 người bị Nhậm Kiệt điểm danh đều khó coi, cả người ngứa ngáy muốn chết, nhiệt huyết dâng trào, nhưng nghĩ đến lời của Nhậm Kiệt, từng người mặt tái mét, muốn nói cũng không kịp, bởi vì đám người kia đã vọt tới chỗ Phương Kỳ, Nhậm Kiệt gọi mập mạp và cận vệ đội đi theo xem náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Thiếu Dược Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook