Chương 323: Liều mạng!
Thắng Kỷ
30/05/2015
Liều mạng! Tại một không gian thần bí, xung quanh tràn ngập bông tuyết. Bên trong gió tuyết, thân thể Phương Kỳ cũng chậm rãi rời mặt đất. Không mượn ngoại lực, chỉ dựa vào thực lực bản thân ngưng tụ âm sát khí nâng mình bay lên không trung.
Thị còn có chút không dám tin mình đã đạt tới Âm Dương Cảnh. Trước kia cũng nghĩ tới, những cũng nghĩ ít nhất phải tốn mấy chục năm mới đạt tới được. Không nghĩ tới lại đột phá nhanh như vậy.
- Còn bao lâu nữa? Khí chất Phương Kỳ thay đổi rất nhiều, có vẻ thành thục chín chắn hơn. Thị lạnh lùng nhìn mấy người đang lẳng lặng bay xung quanh.
- Khởi bẩm đại tiểu thư, chủ nhân nói để đại tiểu thư củng cố cảnh giới, một tháng sau chủ nhân sẽ lãnh đạo chúng ta trở về Ngọc Kinh Thành khai tông lập phủ. Một người phía sau khom người trả lời.
Khai tông lập phủ. Vừa nghe lời này, trái tim Phương Kỳ không khỏi đập rộn lên, trong lòng kích động.
Không thể không kích động, khai tông lập phủ? Tông môn truyền thừa ít nhất đều mấy ngàn năm, cho dù 5 đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng Triều cũng chỉ thành lập trong lúc khai triều. Cho dù những thế lực, gia tộc cường đại khác cũng không dám khai tông lập phủ à.
Rất nhiều thế lực như Minh Ngọc sơn trang, kiếm trang, thậm chí thế lực của Ngọc Tuyền đạo nhân năm đó bị Nhậm Thiên Hành tiêu diệt so với tông môn cũng còn kém xa. Lúc đầu nàng đi theo Lam Thiên vốn chỉ muốn y giúp nàng quản lý Phương gia mà thôi. Không nghĩ tới chí Lam Thiên không dừng lại ở đây... Lại muốn một mình khai tông lập phủ.
Khí phách bực này, thủ đoạn bực này, ai có thể sánh được. So với Thiên ca, đám người Ngọc Kinh Thành đó đều là cặn bã. Hiện tại cho dù chức vị gia chủ Phương gia đối với nàng cũng không có lực hấp dẫn quá lớn. Nàng chỉ nghĩ, làm sao để lợi dụng lực lượng Phương gia giúp Thiên ca làm việc. Phải mất một hồi lâu Phương Kỳ mới bình tĩnh lại được. Thị tiếp tục lĩnh ngộ, nơi này là một không gian độc lập, tích hợp với công pháp mình tu luyện, tu luyện ở đây một tháng còn hơn cả tu luyện bên ngoài một năm. Huống chi còn có công pháp, đan dược Thiên ca cho mình. Mình muốn làm nữ nhân của Thiên ca thì càng phải nỗ lực hơn.
Nghĩ tới lúc Thiên ca khai tông lập phủ, mình vinh dự bầu bạn với chàng, trong lòng thị cảm thấy sung sướng, trong lòng lại có động lực tiếp tục tu luyện.
Di tích Vô Song Hoàng Phi cũng là một không gian độc lập, một khi đi vào có thể cảm nhận được mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài. Chỉ có điều bên trong tràn đầy linh vụ kỳ lạ, ngay cả thần thức cũng bị ảnh hưởng, người ngoài không thể nhận biết được hình dáng của nó.
- Đáng ghét! Không nghĩ tới đám phế vật đi theo hắn liên hiệp với nhau lại lợi hại như vậy. Lại để cho tên khốn đó chạy thoát, lại bị tên khốn đó mượn tay sư tôn giết chết Quách Tú. Hải Lượng sắc mặt âm trầm, trong lòng ủy khuất vô cùng.
Mặc dù không có chuyện gì, nhưng Hải Vương vẫn dùng Hải Ảnh Phân Thân của mình bao bọc Hải Lượng. Với thực lực của Mặc Sanh, lão cũng không lo lắng, nhưng Hải Lượng lại quá yếu.
- Những năm Nhậm Thiên Hành quật khỏi ta đang bế quan. Cho nên không tiếp xúc nhiều. Chỉ nghe tới những truyền thuyết về hắn cũng không cảm thấy gì. Không nghĩ tới hôm nay gặp được đám thị vệ này... Nếu quả thật đây là thị vệ hắn bồi dưỡng để lại cho Nhậm Kiệt, vậy thì Nhậm Thiên Hành này quá kinh khủng rồi. Nghĩ tới trận pháp đám người Nhậm Kiệt thi triển đối phó mình, trong lòng Hải Vương cũng kiêng kỵ.
Nghĩ nghĩ một hồi lão lại nhìn Hải Lượng nói: - Dù ra sao thì tên Nhậm Kiệt quá tà môn. Nhất định không thể lưu lại hắn, Nhưng dù sao ngươi cũng là Thái tử Thiên Hải Đế Quốc, không thể làm bừa, nếu không sẽ để người khác thừa cơ lợi dụng. Càng nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh lại.
Về phân Nhậm Kiệt hắn, nếu ta gặp nhất quyết không dung, ngươi tuyệt đối không thể làm loạn, làm hỏng kế hoạch của mình.
Chuyện Quách Tú và Thánh Đan Tông, Tư Mã Dần cũng không ngốc, cho dù tên kia là đệ tử của lão tổ, Thiên Hải Tông ta cũng không sợ bọn họ, huống chi tên đầu têu gây họa là Nhậm Kiệt.
- Vâng! Sư phụ đã nói vậy, Hải Lượng tự nhiên không dám trái lời. Chỉ là trong lòng đáp ứng, nhưng ánh mắt đầy vẻ không cam lòng, phẫn nộ và khuất nhục.
Gã vĩnh viễn không quên khuất nhục bị Nhậm Kiệt bắt làm con tin, bị hắn dẫm dưới chân. Nhưng gã cũng phải tự nói với mình, phải nhịn, nhất định phải nhịn. Mình vẫn chưa phải là hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc đấy.
- Sư huynh! Rốt cuộc đây là di tích gì vậy? Ta lần đầu tiên mới gặp qua loại di tích như thế này. Kỳ lạ thật, đi tới bây giờ còn chưa gặp phải nguy hiểm, trong không gian cũng không có yêu thú, ngay cả sinh linh khôi lỗi cũng không có. Mặc Sanh khó hiểu hỏi.
Hoàng triều thượng cổ sụp đổ, có rất nhiều di tích thế giới độc lập. Nhất là trong thế giới nhỏ, có rất nhiều yêu thú cường đại hoành hành, rất nhiều nguy hiểm.
Mà Vô Song di tích này yên tĩnh tới đáng sợ, trừ linh vụ đặc thù ra, giống như tử địa vậy. Trước kia chưa từng thấy qua.
Tuy trước lúc tiến vào bọn họ cũng biết nơi mình đi vào là di tích Vô Song Hoàng Phi, nhưng mà hiểu biết về nó gần như là con số không. Tất cả mọi việc đều nghe Hải Vương mà làm.
- Thiên Hải Tông truyền thừa từ thời thượng cổ, tuy chỉ là chi nhánh, nhưng cũng có thứ rất nhiều người không biết. Năm đó trong lúc vô tình ta phát hiện được một ít thượng cổ tân bí trong tông môn. Căn cứ theo ghi chép thì năm đó phi tần của đế vương Hoàng triều thượng cổ an táng tại An Dương.
Mà ai cũng biết tình huống An Dương không bình thường. Đã có vô số người điều tra qua, nhưng mà đều không thu được kết quả gì. Mà thời gian ta xông xáo hải ngoại vô tình nghe được một tin về Vô Song Hoàng Phi. Nghe nói năm đó Vô Song Hoàng Phi là nữ vương của một quốc gia, sau đó bị Đại Đế thượng cổ thu phục.
Mà người này tu luyện hàn băng khí, từng chiếm được chí bảo trong truyền thuyết là Ngưng Hồn Dịch. Ngưng Hồn Dịch này có thể trợ giúp thần hồn, bảo này ta đoạt được lúc chém giết năm đó. Lúc đó thực lực tên kia cũng không quá mạnh, ta ép hỏi hắn mới biết, hắn vô tình chiếm được nó ở trên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn.
Hơn 200 năm nay ta luôn lưu ý Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, cũng cẩn thận điều tra qua, nhưng mà chưa thấy ai nghe nói qua Ngưng Hồn Dịch này. Nên biết, sở dĩ vi sư tu luyện Hải Ảnh Phân Thân đạt tới loại trình độ này, cũng là luyện hóa Ngưng Hồn Dịch kia.
Cũng vì đám phân thân này mà vi sư trở thành người đứng đầu Tám đại Vương giả, nhưng cũng vì luyện hóa Ngưng Hồn Dịch ngưng luyện ra phân thân này cho nên vi sư mới luôn dừng lại ở Âm Dương Cảnh, khó có thể đặt chân vào Thái Cực Cảnh.
Nói ra bí mật này, Hải Vương cũng cảm khái vô cùng. Dù sao nhoáng một cái đã qua hơn 200 năm. Ngưng Hồn Dịch có thể giúp hắn tu luyện Hải Ảnh Phân Thân uy lực đại tăng, nhưng lúc đó hắn cũng không biết chỗ đặc thù của Ngưng Hồn Dịch, chỉ phát hiện mình có thể ngưng luyện ra phân thân dễ dàng.
Lúc đó ham mạnh, cho nên ngưng luyện ra lượng lớn phân thân. Nhưng vè sau lại phát hiện phân thân giống như một cái động không đáy vậy. Bất kể lão súc tích bao nhiêu lực lượng cũng khó có thể đột phá. Lão biết, chỉ có chiếm được nhiều Ngưng Hồn Dịch mới có cơ hội đột phá Thái Cực Cảnh. Vì vậy mấy trăm năm qua, Hải Vương thiên tư hơn ngươi, là người đứng đầu tám đại Vương giả, nhưng mà vẫn khó đột phá lên Thái Cực Cảnh.
- Về sau ta điều tra toàn bộ chuyện liên quan tới Vô Song Hoàng Phi nhưng lại không có kết quả gì. Cho tới khi Hải Lượng ngươi vô tình gặp được Ngọc Nhân Long.
Hải Vương nhìn thoáng qua khôi lỗi Ngọc Nhân Long cảm khái: - Sau khi biết triệu chứng của nha đầu Ngọc Vô Song kia, tương tụ với huyết mạch của Vô Song Hoàng Phi lúc chưa kích phát. Lại cộng thêm các tư liệu, ta mới xác nhận thị có huyết mạch như Vô Song Hoàng Phi, mà thị cũng là mấu chốt để mở ra di tích này.
- Người khác không biết, nhưng Mặc Sanh ngươi nên biết thật ra đại nạn của ta đến từ mấy chục năm trước mới đúng. Cũng may có Ngưng Hồn Dịch duy trì, nhưng ta cảm thấy càng ngày càng không ổn. Cũng may chúng ta đã tiến vào di tích Vô Song Hoàng Phi này rồi.
Bất kể là tình huống gì, ta nhất định phải tìm được Ngưng Hồn Dịch kia, đặt chân vào Thái Cực Cảnh. Một khi đặt chân vào Thái Cực Cảnh, cho dù ở Thiên Hải Tông cũng không có ai là đối thủ của ta. Cho nên không có gì có thể ngăn cản được ta.
Nhưng mà nơi này là di tích thượng cổ, bất kể ra sao cũng phải cẩn thận. Nhưng nhất định phải thành công.
Hải Vương tuôn một tràng buồn bực chất chứa trong lòng 200 năm qua.
Biết rõ tình huống trước đó, Nhậm Kiệt dùng tốc độ cao nhất xâm nhập vào trong.
Chạy trong linh vụ giống như người thường xách đèn lồng đi trong đêm tối vậy. Chỉ nhìn thấy một khoảng ngắn, hơn nữa, nơi này yên tĩnh quá thái làm cho người ta có cảm giác áp lực vô hình cực lớn. Nhưng lúc này đám người Nhậm Kiệt không ai có tâm tình cảm nhận điều này. Bọn họ chỉ một lòng tăng tốc cẩn thận đề phòng và không ngừng tìm kiếm.
Tăng tốc, tăng tốc, rất nhanh ra ngoài khỏi phạm vi thần thức lúc còn ở trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo. Một khi không rõ tình huống, cũng chỉ có thể dùng khoảng cách thần thức có hạn của mình dò xét. Tốc độ lập tức chậm lại.
Giống như lái xe trong đêm không đèn, không ai có thể đảm bảo xảy ra chuyện gì. Dù không quản hết thảy tiến về phía trước thì cũng rất có thể đi nhầm. Ở trong không gian linh vụ đặc thù này, cho dù cường giả Âm Dương Cảnh cũng biến thành con ruồi không đầu, chỉ biết bay loạn xung quanh.
Vì muốn tăng tốc, Nhậm Kiệt không tiếc cá giá phải trả mở lại đoạn phim tiến vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo. Thần thức lần nữa buông ra dò xét xung quanh.
Gã để Tề Thiên dẫn mọi người phi hành hết tốc lực. Trải qua lần này, thần thức Nhậm Kiệt đã có dấu hiệu đột phá Âm Dương Cảnh dương hồn tầng chín.
Nhưng mà càng tới gần Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, y càng cảm thấy khó đột phá, muốn vượt qua Âm Dương Cảnh dương hồn tầng 9 cũng không dễ dàng.
Chỉ là lúc này y không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ một lòng dốc toàn lực trợ giúp Ngọc Vô Song cân bằng lực lượng trong cơ thể. Lại không ngừng phân phó mập mạp điều chế dược phẩm cho nàng phục dụng. Nhưng đây chỉ là tình huống tạm thời, Ngọc Vô Song càng ngày càng không ổn.
- Bên này tới tận cùng. Không có! Đi bên khác! - Bên này, bên này dường như cũng không đúng. Rất nhanh Nhậm Kiệt phát hiện điểm cuối của tiểu thế giới này, đại khái rộng hơn 3 vạn dặm. Y lại dò xét những hướng khác mấy lần, nhưng vẫn không có kết quả.
- Dừng! Nhậm Kiệt khoát tay kêu mọi người dừng lại. Y cũng tạm thời ngừng thúc dục đoạn phim.
Làm sao bây giờ? Cứ như vậy thì không ổn, với tốc độ của Tề Thiên thì 3 vặn dặm cũng không tính quá xa, nhưng muốn dò xét chi tiết thì không có khả năng. Hơn nữa từ hiệu quả độc đáo của thế giới này, Nhậm Kiệt biết. Có lẽ ở bên ngoài tiểu thế giới này ẩn chứa trong một hạt cát, một giọt nước. Vì thế di tích Vô Song Hoàng Phi này cũng rất có thể ẩn giấu ở một nơi nào đó trong tiểu thế giới.
Nếu như Vô Song không xảy ra chuyện thì có thể từ từ tìm kiếm cũng được. Nhưng bây giờ không có thời gian. Nhậm Kiệt suy tư, lập tức nhìn Vô Song trong ngực mình. Liều mạng vậy! Lập tức quyết định, hai ngón tay Nhậm Kiệt khép lại như đao rạch trên tay nàng một cái. Trong nháy mắt cánh tay đứt ra, dưới sự khống chế của y, máu từ chỗ đứt phun ra ngoài, bắn vọt lên không trung.
Thị còn có chút không dám tin mình đã đạt tới Âm Dương Cảnh. Trước kia cũng nghĩ tới, những cũng nghĩ ít nhất phải tốn mấy chục năm mới đạt tới được. Không nghĩ tới lại đột phá nhanh như vậy.
- Còn bao lâu nữa? Khí chất Phương Kỳ thay đổi rất nhiều, có vẻ thành thục chín chắn hơn. Thị lạnh lùng nhìn mấy người đang lẳng lặng bay xung quanh.
- Khởi bẩm đại tiểu thư, chủ nhân nói để đại tiểu thư củng cố cảnh giới, một tháng sau chủ nhân sẽ lãnh đạo chúng ta trở về Ngọc Kinh Thành khai tông lập phủ. Một người phía sau khom người trả lời.
Khai tông lập phủ. Vừa nghe lời này, trái tim Phương Kỳ không khỏi đập rộn lên, trong lòng kích động.
Không thể không kích động, khai tông lập phủ? Tông môn truyền thừa ít nhất đều mấy ngàn năm, cho dù 5 đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng Triều cũng chỉ thành lập trong lúc khai triều. Cho dù những thế lực, gia tộc cường đại khác cũng không dám khai tông lập phủ à.
Rất nhiều thế lực như Minh Ngọc sơn trang, kiếm trang, thậm chí thế lực của Ngọc Tuyền đạo nhân năm đó bị Nhậm Thiên Hành tiêu diệt so với tông môn cũng còn kém xa. Lúc đầu nàng đi theo Lam Thiên vốn chỉ muốn y giúp nàng quản lý Phương gia mà thôi. Không nghĩ tới chí Lam Thiên không dừng lại ở đây... Lại muốn một mình khai tông lập phủ.
Khí phách bực này, thủ đoạn bực này, ai có thể sánh được. So với Thiên ca, đám người Ngọc Kinh Thành đó đều là cặn bã. Hiện tại cho dù chức vị gia chủ Phương gia đối với nàng cũng không có lực hấp dẫn quá lớn. Nàng chỉ nghĩ, làm sao để lợi dụng lực lượng Phương gia giúp Thiên ca làm việc. Phải mất một hồi lâu Phương Kỳ mới bình tĩnh lại được. Thị tiếp tục lĩnh ngộ, nơi này là một không gian độc lập, tích hợp với công pháp mình tu luyện, tu luyện ở đây một tháng còn hơn cả tu luyện bên ngoài một năm. Huống chi còn có công pháp, đan dược Thiên ca cho mình. Mình muốn làm nữ nhân của Thiên ca thì càng phải nỗ lực hơn.
Nghĩ tới lúc Thiên ca khai tông lập phủ, mình vinh dự bầu bạn với chàng, trong lòng thị cảm thấy sung sướng, trong lòng lại có động lực tiếp tục tu luyện.
Di tích Vô Song Hoàng Phi cũng là một không gian độc lập, một khi đi vào có thể cảm nhận được mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài. Chỉ có điều bên trong tràn đầy linh vụ kỳ lạ, ngay cả thần thức cũng bị ảnh hưởng, người ngoài không thể nhận biết được hình dáng của nó.
- Đáng ghét! Không nghĩ tới đám phế vật đi theo hắn liên hiệp với nhau lại lợi hại như vậy. Lại để cho tên khốn đó chạy thoát, lại bị tên khốn đó mượn tay sư tôn giết chết Quách Tú. Hải Lượng sắc mặt âm trầm, trong lòng ủy khuất vô cùng.
Mặc dù không có chuyện gì, nhưng Hải Vương vẫn dùng Hải Ảnh Phân Thân của mình bao bọc Hải Lượng. Với thực lực của Mặc Sanh, lão cũng không lo lắng, nhưng Hải Lượng lại quá yếu.
- Những năm Nhậm Thiên Hành quật khỏi ta đang bế quan. Cho nên không tiếp xúc nhiều. Chỉ nghe tới những truyền thuyết về hắn cũng không cảm thấy gì. Không nghĩ tới hôm nay gặp được đám thị vệ này... Nếu quả thật đây là thị vệ hắn bồi dưỡng để lại cho Nhậm Kiệt, vậy thì Nhậm Thiên Hành này quá kinh khủng rồi. Nghĩ tới trận pháp đám người Nhậm Kiệt thi triển đối phó mình, trong lòng Hải Vương cũng kiêng kỵ.
Nghĩ nghĩ một hồi lão lại nhìn Hải Lượng nói: - Dù ra sao thì tên Nhậm Kiệt quá tà môn. Nhất định không thể lưu lại hắn, Nhưng dù sao ngươi cũng là Thái tử Thiên Hải Đế Quốc, không thể làm bừa, nếu không sẽ để người khác thừa cơ lợi dụng. Càng nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh lại.
Về phân Nhậm Kiệt hắn, nếu ta gặp nhất quyết không dung, ngươi tuyệt đối không thể làm loạn, làm hỏng kế hoạch của mình.
Chuyện Quách Tú và Thánh Đan Tông, Tư Mã Dần cũng không ngốc, cho dù tên kia là đệ tử của lão tổ, Thiên Hải Tông ta cũng không sợ bọn họ, huống chi tên đầu têu gây họa là Nhậm Kiệt.
- Vâng! Sư phụ đã nói vậy, Hải Lượng tự nhiên không dám trái lời. Chỉ là trong lòng đáp ứng, nhưng ánh mắt đầy vẻ không cam lòng, phẫn nộ và khuất nhục.
Gã vĩnh viễn không quên khuất nhục bị Nhậm Kiệt bắt làm con tin, bị hắn dẫm dưới chân. Nhưng gã cũng phải tự nói với mình, phải nhịn, nhất định phải nhịn. Mình vẫn chưa phải là hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc đấy.
- Sư huynh! Rốt cuộc đây là di tích gì vậy? Ta lần đầu tiên mới gặp qua loại di tích như thế này. Kỳ lạ thật, đi tới bây giờ còn chưa gặp phải nguy hiểm, trong không gian cũng không có yêu thú, ngay cả sinh linh khôi lỗi cũng không có. Mặc Sanh khó hiểu hỏi.
Hoàng triều thượng cổ sụp đổ, có rất nhiều di tích thế giới độc lập. Nhất là trong thế giới nhỏ, có rất nhiều yêu thú cường đại hoành hành, rất nhiều nguy hiểm.
Mà Vô Song di tích này yên tĩnh tới đáng sợ, trừ linh vụ đặc thù ra, giống như tử địa vậy. Trước kia chưa từng thấy qua.
Tuy trước lúc tiến vào bọn họ cũng biết nơi mình đi vào là di tích Vô Song Hoàng Phi, nhưng mà hiểu biết về nó gần như là con số không. Tất cả mọi việc đều nghe Hải Vương mà làm.
- Thiên Hải Tông truyền thừa từ thời thượng cổ, tuy chỉ là chi nhánh, nhưng cũng có thứ rất nhiều người không biết. Năm đó trong lúc vô tình ta phát hiện được một ít thượng cổ tân bí trong tông môn. Căn cứ theo ghi chép thì năm đó phi tần của đế vương Hoàng triều thượng cổ an táng tại An Dương.
Mà ai cũng biết tình huống An Dương không bình thường. Đã có vô số người điều tra qua, nhưng mà đều không thu được kết quả gì. Mà thời gian ta xông xáo hải ngoại vô tình nghe được một tin về Vô Song Hoàng Phi. Nghe nói năm đó Vô Song Hoàng Phi là nữ vương của một quốc gia, sau đó bị Đại Đế thượng cổ thu phục.
Mà người này tu luyện hàn băng khí, từng chiếm được chí bảo trong truyền thuyết là Ngưng Hồn Dịch. Ngưng Hồn Dịch này có thể trợ giúp thần hồn, bảo này ta đoạt được lúc chém giết năm đó. Lúc đó thực lực tên kia cũng không quá mạnh, ta ép hỏi hắn mới biết, hắn vô tình chiếm được nó ở trên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn.
Hơn 200 năm nay ta luôn lưu ý Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, cũng cẩn thận điều tra qua, nhưng mà chưa thấy ai nghe nói qua Ngưng Hồn Dịch này. Nên biết, sở dĩ vi sư tu luyện Hải Ảnh Phân Thân đạt tới loại trình độ này, cũng là luyện hóa Ngưng Hồn Dịch kia.
Cũng vì đám phân thân này mà vi sư trở thành người đứng đầu Tám đại Vương giả, nhưng cũng vì luyện hóa Ngưng Hồn Dịch ngưng luyện ra phân thân này cho nên vi sư mới luôn dừng lại ở Âm Dương Cảnh, khó có thể đặt chân vào Thái Cực Cảnh.
Nói ra bí mật này, Hải Vương cũng cảm khái vô cùng. Dù sao nhoáng một cái đã qua hơn 200 năm. Ngưng Hồn Dịch có thể giúp hắn tu luyện Hải Ảnh Phân Thân uy lực đại tăng, nhưng lúc đó hắn cũng không biết chỗ đặc thù của Ngưng Hồn Dịch, chỉ phát hiện mình có thể ngưng luyện ra phân thân dễ dàng.
Lúc đó ham mạnh, cho nên ngưng luyện ra lượng lớn phân thân. Nhưng vè sau lại phát hiện phân thân giống như một cái động không đáy vậy. Bất kể lão súc tích bao nhiêu lực lượng cũng khó có thể đột phá. Lão biết, chỉ có chiếm được nhiều Ngưng Hồn Dịch mới có cơ hội đột phá Thái Cực Cảnh. Vì vậy mấy trăm năm qua, Hải Vương thiên tư hơn ngươi, là người đứng đầu tám đại Vương giả, nhưng mà vẫn khó đột phá lên Thái Cực Cảnh.
- Về sau ta điều tra toàn bộ chuyện liên quan tới Vô Song Hoàng Phi nhưng lại không có kết quả gì. Cho tới khi Hải Lượng ngươi vô tình gặp được Ngọc Nhân Long.
Hải Vương nhìn thoáng qua khôi lỗi Ngọc Nhân Long cảm khái: - Sau khi biết triệu chứng của nha đầu Ngọc Vô Song kia, tương tụ với huyết mạch của Vô Song Hoàng Phi lúc chưa kích phát. Lại cộng thêm các tư liệu, ta mới xác nhận thị có huyết mạch như Vô Song Hoàng Phi, mà thị cũng là mấu chốt để mở ra di tích này.
- Người khác không biết, nhưng Mặc Sanh ngươi nên biết thật ra đại nạn của ta đến từ mấy chục năm trước mới đúng. Cũng may có Ngưng Hồn Dịch duy trì, nhưng ta cảm thấy càng ngày càng không ổn. Cũng may chúng ta đã tiến vào di tích Vô Song Hoàng Phi này rồi.
Bất kể là tình huống gì, ta nhất định phải tìm được Ngưng Hồn Dịch kia, đặt chân vào Thái Cực Cảnh. Một khi đặt chân vào Thái Cực Cảnh, cho dù ở Thiên Hải Tông cũng không có ai là đối thủ của ta. Cho nên không có gì có thể ngăn cản được ta.
Nhưng mà nơi này là di tích thượng cổ, bất kể ra sao cũng phải cẩn thận. Nhưng nhất định phải thành công.
Hải Vương tuôn một tràng buồn bực chất chứa trong lòng 200 năm qua.
Biết rõ tình huống trước đó, Nhậm Kiệt dùng tốc độ cao nhất xâm nhập vào trong.
Chạy trong linh vụ giống như người thường xách đèn lồng đi trong đêm tối vậy. Chỉ nhìn thấy một khoảng ngắn, hơn nữa, nơi này yên tĩnh quá thái làm cho người ta có cảm giác áp lực vô hình cực lớn. Nhưng lúc này đám người Nhậm Kiệt không ai có tâm tình cảm nhận điều này. Bọn họ chỉ một lòng tăng tốc cẩn thận đề phòng và không ngừng tìm kiếm.
Tăng tốc, tăng tốc, rất nhanh ra ngoài khỏi phạm vi thần thức lúc còn ở trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo. Một khi không rõ tình huống, cũng chỉ có thể dùng khoảng cách thần thức có hạn của mình dò xét. Tốc độ lập tức chậm lại.
Giống như lái xe trong đêm không đèn, không ai có thể đảm bảo xảy ra chuyện gì. Dù không quản hết thảy tiến về phía trước thì cũng rất có thể đi nhầm. Ở trong không gian linh vụ đặc thù này, cho dù cường giả Âm Dương Cảnh cũng biến thành con ruồi không đầu, chỉ biết bay loạn xung quanh.
Vì muốn tăng tốc, Nhậm Kiệt không tiếc cá giá phải trả mở lại đoạn phim tiến vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo. Thần thức lần nữa buông ra dò xét xung quanh.
Gã để Tề Thiên dẫn mọi người phi hành hết tốc lực. Trải qua lần này, thần thức Nhậm Kiệt đã có dấu hiệu đột phá Âm Dương Cảnh dương hồn tầng chín.
Nhưng mà càng tới gần Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, y càng cảm thấy khó đột phá, muốn vượt qua Âm Dương Cảnh dương hồn tầng 9 cũng không dễ dàng.
Chỉ là lúc này y không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ một lòng dốc toàn lực trợ giúp Ngọc Vô Song cân bằng lực lượng trong cơ thể. Lại không ngừng phân phó mập mạp điều chế dược phẩm cho nàng phục dụng. Nhưng đây chỉ là tình huống tạm thời, Ngọc Vô Song càng ngày càng không ổn.
- Bên này tới tận cùng. Không có! Đi bên khác! - Bên này, bên này dường như cũng không đúng. Rất nhanh Nhậm Kiệt phát hiện điểm cuối của tiểu thế giới này, đại khái rộng hơn 3 vạn dặm. Y lại dò xét những hướng khác mấy lần, nhưng vẫn không có kết quả.
- Dừng! Nhậm Kiệt khoát tay kêu mọi người dừng lại. Y cũng tạm thời ngừng thúc dục đoạn phim.
Làm sao bây giờ? Cứ như vậy thì không ổn, với tốc độ của Tề Thiên thì 3 vặn dặm cũng không tính quá xa, nhưng muốn dò xét chi tiết thì không có khả năng. Hơn nữa từ hiệu quả độc đáo của thế giới này, Nhậm Kiệt biết. Có lẽ ở bên ngoài tiểu thế giới này ẩn chứa trong một hạt cát, một giọt nước. Vì thế di tích Vô Song Hoàng Phi này cũng rất có thể ẩn giấu ở một nơi nào đó trong tiểu thế giới.
Nếu như Vô Song không xảy ra chuyện thì có thể từ từ tìm kiếm cũng được. Nhưng bây giờ không có thời gian. Nhậm Kiệt suy tư, lập tức nhìn Vô Song trong ngực mình. Liều mạng vậy! Lập tức quyết định, hai ngón tay Nhậm Kiệt khép lại như đao rạch trên tay nàng một cái. Trong nháy mắt cánh tay đứt ra, dưới sự khống chế của y, máu từ chỗ đứt phun ra ngoài, bắn vọt lên không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.