Tà Thiếu Dược Vương

Chương 555: Tái phá địch, chú cháu nói chuyện

Thắng Kỷ

22/06/2015

- Hắn dám! Thời khắc này Hải Lượng bởi vì Nhậm Kiệt, bộ mặt trở nên dữ tợn, trợn mắt nói: - Nếu hắn dám làm như thế, sư tôn ta cùng Thiên Hải Tông sẽ không tha cho hắn! Cho dù không cần sư tôn động thủ, nếu hắn thật dám ra tay thì đó là chiến tranh toàn diện, chúng ta thừa cơ trực tiếp xông vào Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không thành vấn đề! Trẫm muốn hoàn toàn tiêu diệt Tây Bắc, Tây Nam đại doanh này, thật nghĩ là trẫm không có thủ đoạn gì khác hay sao? Vậy cứ để cho bọn chúng kiến thức một chút... không cần nói nhiều, toàn lực chuẩn bị chiến tranh...

Hải Lượng rất quả đoán, không để cho người khác có cơ hội nói tiếp, trực tiếp phất tay một cái tự tin nói. Trong mắt của hắn hiện tại chỉ có Nhậm Kiệt, hắn đường đường là ngôi cửu ngũ, với trợ giúp của lực lượng cả một quốc gia, hắn không tin còn không đối phó được với Nhậm Kiệt một tên gia chủ quần áo lụa là như vậy! Ngươi là gia chủ Nhậm gia đúng không, trẫm còn là Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc đây, ngươi đấu với trẫm, trẫm sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại...

-------------------

Trên bầu trời chiến trường cánh trái Tây Bắc đại doanh, Nhậm Kiệt cùng nhị thúc Nhậm Thiên Hoành cùng nhau ở giữa không trung, nhìn hết thảy trong chiến trường.

"Ầm..."

- Đã chết đã chết!

- Hồng Hải bị giết! Oa... Oa... Gia chủ uy vũ, giết a...

- Toàn diện xuất kích! Giết chết đám hỗn đản kia cho ta!

- Gia chủ uy vũ! Nhậm gia uy vũ! Tây Bắc đại doanh uy vũ! Sát...

Thời khắc này, chiến trường cánh trái Tây Bắc đại doanh tiếng hô "Sát" rung trời, một lần nữa noi theo rầm rộ của chiến trường cánh phải trước đó, sau khi Hồng Hải bị giết chết, vốn đại quân Thiên Hải Đế Quốc sĩ khí đã không còn bao nhiêu lại bắt đầu hỗn loạn cả lên, nhân cơ hội này, năm lộ đại quân phá trận làm đảo loạn đại trận quân địch, Tây Bắc đại doanh cũng bắt đầu đánh ra.

Trận đánh trước đó dưới công kích của Thiên Hải đế quốc, hoàn toàn là bị động phòng thủ, áp lực trên chiến đấu, áp lực trong lòng đều vô cùng to lớn.

Mà theo Nhậm Kiệt dẫn quân đến, đầu tiên là làm cho tất cả quân đội Tây Bắc đại doanh tăng sĩ khí, trước mặt đại quân Thiên Hải Đế Quốc nói như tát vào mặt Hải Lượng Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, khiến hắn không còn đất dung thân, sau đó lại đánh vỡ đại quân trăm vạn Thiên Hải, một hơi đuổi giết ra ngoài mấy trăm dặm.

Tiếp đó lần này Nhậm Kiệt cũng không có ra tay, mà Phó Thống soái Hồng Hải đại tướng quân người chân chính nắm trong tay đại quân cánh trái, trong chiến đấu bị giết chết... Điều này làm cho sĩ khí của tướng sĩ Tây Bắc đại doanh một lần nữa được đẩy lên tới đỉnh điểm.

- Thông báo cho toàn quân, đừng liều mạng tiêu hao, đối với chúng ta ý nghĩa không lớn, cứ chờ bọn chúng tan tác còn có khi là cơ hội! Lúc này chẳng qua là mới bắt đầu, cho dù là giết địch 1000, tự tổn hại 80 cũng không đáng! Thời khắc này trông thấy chiến đấu nhanh như vậy đã đi vào tiết tấu này, thật ra chính Nhậm Kiệt cũng rất bất ngờ! Tuy rằng cũng đã chém giết hơn một canh giờ, nhưng đối với trận chiến giữa đại quân trên trăm vạn mà nói, cũng không đáng kể chút nào!

Hắn không nghĩ tới, Hồng Hải kia lại tự tin đến mức dẫn người muốn tiêu diệt cận vệ đội của mình, cận vệ đội biến hóa không ngừng, nhìn theo chỉnh thể dù là ai cũng nhìn không ra sâu cạn, cũng chỉ có hãm sâu trong đó mới biết nó kinh khủng dường nào.

Hồng Hải kia chỉ vì nhìn thấy cận vệ đội là hạch tâm, hơn 100 người hợp thành trận pháp rất lợi hại, liền cho rằng bằng vào quân tinh nhuệ bên cạnh hắn có thể tiêu diệt, kết quả không ngờ lại dẫn quân đánh tới, tạo cơ hội cho cận vệ đội. Mỗi người trong cận vệ đội đều là một tay Nhậm Kiệt mang ra ngoài, mỗi người đều hưởng thụ tài nguyên tốt nhất từ Nhậm Kiệt cung cấp, bọn họ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của mấy trăm vạn đại quân, trải qua mười mấy năm chém giết còn sống sót.

Cha mình cố ý tích súc tiềm lực của họ, bồi dưỡng họ đã lâu như vậy, sau đó Nhậm Kiệt khám phá khai thác lực độ của họ lại vượt quá hiện tượng, cộng thêm mỗi người bọn họ đã từng trải qua. Từ hơn 100 người, mỗi lần chiến đấu cũng đều có một vài người hy sinh, nhưng cho tới bây giờ, Nhậm Kiệt đã lệnh cho cận vệ đội: không thể tùy tiện để có bất kỳ hy sinh nào. Bởi vì cận vệ đội hiện nay đã không tầm thường, mỗi người đều vô cùng trọng yếu, không có người nào có thể thay thế.

Giờ này không tính Tạ Kiếm, cận vệ đội vừa vặn duy trì ở tình trạng nhân số 99 người. Nếu như nói cận vệ đội có thể tùy thời biến thành cự nhân, bội số tăng lên tất cả lực lượng biến thành tồn tại kinh khủng, thì Tạ Kiếm giống như lưỡi dao sắc bén ở trong tay cự nhân kinh khủng kia. Vừa rồi Hồng Hải dưới tình huống có Thái Cực Cảnh không tiếc hết thảy bảo vệ, trực tiếp đưa hắn về tới trận doanh của mình, nghĩ rằng đã bảo vệ an toàn, nhưng vẫn bị Tạ Kiếm được lực lượng cả đại trận bắn tung ra trực tiếp đâm xuyên qua đánh chết.

Biến hóa này, vốn Nhậm Kiệt chỉ ở một bên tán gẫu cùng nhị thúc, một bên chỉ huy bọn họ một mặt phá vỡ đại trận, một mặt bảo bọn họ rút lui, chờ đợi quyết chiến sau cùng mới phát lực, lúc này cũng theo đó biến đổi kế hoạch, cùng nhị thúc nhanh chóng phát ra liên tiếp chỉ thị.

Nhậm Kiệt một bên khống chế cận vệ đội, Lý Thiên Thành bọn họ, một bên nói cho nhị thúc bên này nên làm như thế nào.

- A... Nhậm Thiên Hoành đang nghe theo Nhậm Kiệt chỉ huy, dựa theo Nhậm Kiệt nói phối hợp với người của lão bên này tiến hành công kích, vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, không khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua Nhậm Kiệt: người khác giết địch 1000 tự tổn hại 800 đã không tệ rồi, vị cháu của mình này, vị gia chủ Nhậm gia này ngược lại còn chưa chịu: giết địch 1000 tự tổn hại 80 đều không chấp nhận... Đây đều là bộ đội tinh nhuệ của Thiên Hải Đế Quốc, không phải rau cải trắng đâu! Cái này đều không chịu, phải tỷ lệ bao nhiêu ngài mới chịu đây? Dù sao cũng không thể chờ bọn chúng thật sự tan vỡ mới tùy ý ra tay đuổi giết ngàn dặm chứ? Điều đó hoàn toàn không có khả năng a!

Dĩ nhiên, lão cũng chỉ nghĩ trong lòng như vậy, ở vào thời điểm hiện tại cũng không có cơ hội nói ra ý nghĩ trong lòng.

Rất nhanh, chiến trường cánh trái Tây Bắc đại doanh tràn ngập chiến hỏa, lần nữa giống như tình hình chiến trường cánh phải hai ngày trước: đại quân Thiên Hải Đế Quốc nhanh chóng rút lui.

- Thật mất hứng! Mới vừa có một Thái Cực Cảnh đi ra đã bị bọn họ giết, đều không có tới phiên ta ra tay! Hổ Hổ chúng ta đi...

Cổ Tiểu Bảo nhìn tình hình chiến trường, rất là mất hứng kêu gọi Hổ Hổ cùng đi dạo quanh Tây Bắc đại doanh, Văn Thi Ngữ lo lắng cho Cổ Tiểu Bảo vội vàng đi theo.



Bởi vì Nhậm Kiệt đang bận rộn, Ngọc Vô Song thấy bọn họ ở bên này cũng không có chuyện gì làm, cũng đi theo Văn Thi Ngữ bọn họ đi vào thành thị Tây Bắc đại doanh đi dạo. Nàng cũng là lần đầu tiên ra khỏi nhà đi xa như vậy. Hơn nữa từ sau khi đi di tích Vô Song, đạt tới Thái Cực Cảnh rốt cục nàng cũng không còn giống như trước, động một chút là ngủ, nhưng đối với thế giới này nàng cũng không khác gì Cổ Tiểu Bảo, tràn ngập lòng tò mò.

- Không quản thắng bại, sau trăm dặm, không được đuổi theo địch! Thấy mặt trận này, đều ngoài dự liệu của mình, chỉ có điều hiện giờ đại quân Tây Bắc hiển nhiên đã đi vào trạng thái vô địch, cuồng nhiệt, hưng phấn, đối phương lại một đường tan tác. Dưới trạng thái này mà đuổi giết hiển nhiên sẽ thu được chiến tích không tầm thường, nhưng vẫn không có biện pháp làm được như mình nói kia: tổn thất còn có thể không nhỏ, tình huống như thế cũng không phải điều Nhậm Kiệt muốn nhìn thấy. Bởi vì hắn biết, tuy rằng liên tiếp đánh thắng hai trận lớn, nhưng đây chẳng qua là mới bắt đầu...

Nhậm Kiệt dứt khoát, trực tiếp ra lệnh, khống chế tiến trình chiến đấu.

Mà giờ khắc này nhìn quân binh phía dưới lần nữa đuổi theo truy sát đại quân Thiên Hải Đế Quốc, Nhậm Kiệt chính mình cũng cười vừa lòng. Cận vệ đội là biểu hiện rõ ràng nhất, tiếp đó chính là Thường lão tứ, Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân bọn họ. Ở trên người bọn họ, thể nghiệm đầy đủ một chuyện: lúc bình thường dưới yêu cầu nghiêm khắc, tích súc, đến lúc bộc phát mới vượt qua tưởng tượng như thế.

Trước kia mình một mực chưa hoàn toàn để lộ thực lực của họ, ngược lại không ngừng nén ép tiềm lực của họ, không ngừng huấn luyện bọn họ, cung cấp dược phẩm tốt nhất, tài nguyên tốt nhất, phương pháp tu luyện thích hợp nhất cho bọn họ, cho bọn họ học đủ các loại phối hợp, trận pháp các thứ... sau đó cho bọn họ không ngừng tự mình tôi luyện. Giờ này đúng là đến thời điểm bạo phát, mới phát hiện họ kinh khủng như thế, hung mãnh như thế!

- Gia chủ! Đại ca từng nói, đội cận vệ này nếu biết dùng tốt sẽ trở thành tinh anh trong tinh anh... nhưng... nhưng cái này gia chủ cũng quá kinh khủng đi! Còn cường đại hơn gấp mười so với dự tính của đại ca lúc trước... Không... phải nói gấp mấy chục lần đều có! Nhìn cận vệ đội biến đổi trận pháp liên tục, hơn trăm người lại có thể trực tiếp đánh tan mấy vạn đại quân tinh nhuệ, rồi thấy bọn họ gặp Thái Cực Cảnh cũng dám đánh chết, ngay cả Hồng Hải chạy về đều có thể đuổi giết... biểu hiện này cũng quá kinh khủng đi!

Người khác đều cho là người của Nhậm Thiên Hành âm thầm để lại, trước kia chẳng qua là cố ý không để lộ ra, nhưng Nhậm Thiên Hoành lại biết rất rõ, đại ca là có chuẩn bị, nhưng cũng không có kinh khủng như vậy đâu!

- Bọn họ ở Ngọc Kinh Thành một mực tiến hành huấn luyện gian khổ nhất! Cha ta cho bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức sau quãng đời bách chiến còn lại, cũng giúp ta chiếu cố rất lớn, sau đó lần lượt trải qua rèn luyện chém giết gian nan lắm mới có hiện tại, dĩ nhiên, bất luận là Yêu Thú Thâm Uyên hay là tìm kiếm một số di tích, bọn họ cũng nhận được dược phẩm, vũ khí, công pháp, trận pháp các thứ tốt nhất! Nhậm Kiệt cũng không che giấu, nhị thúc hỏi hắn liền có sao nói vậy, không cần nói cụ thể, đơn giản nói khái quát một chút, cũng đủ làm cho Nhậm Thiên Hoành hoảng sợ đến trợn mắt há hốc mồm.

- Không trách được, quá mức kinh khủng! Trong một tổ chức có cả trăm Âm Dương Cảnh đã rất kinh khủng, nhưng dù sao còn không tính là quá khó khăn. Nhưng có thể tăng lên toàn bộ những binh lính năm đó đi theo đại ca này đạt tới cảnh giới như thế, còn làm cho bọn họ tạo thành phối hợp ăn ý như vậy... Nhậm Thiên Hoành nói, lắc lắc đầu, chuyện này đích thực quá khó tin, hoàn toàn không phải là một khái niệm.

- Rất tốt, nhưng còn có không gian tiến bộ! Thật ra bọn họ cũng không tính là thích hợp lắm với loại chiến đấu này, bọn họ mạnh nhất còn là đơn độc đối mặt với tu luyện giả, nhìn khí thế của họ hiện tại, dù là Thái Cực Cảnh dưới tầng bảy, chỉ sợ không phải đối thủ của bọn họ; Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ thì chưa biết! Nhậm Kiệt gật gật đầu nói, bởi vì chính hắn tiến bộ tốc độ quá nhanh, cho nên mới cảm giác cận vệ đội tạm được, nhưng đặt ở trong mắt người khác đã là kinh khủng tới cực điểm.

- A... Nhậm Thiên Hoành vừa nghe nói, nhìn Nhậm Kiệt như nhìn quái vật, lập tức cười khổ nói: - Con bà nó! Không trách được ngay cả lão lục, Chiến Thiên Long bọn họ đều nghe lời ngươi như vậy! Gia chủ! Ta đang định hỏi ngươi, Chiến Thiên Long bọn họ đâu rồi, Tây Nam bên kia cũng không có nghe nói bọn họ tới đâu!

Tuy rằng Nhậm Kiệt ở Ngọc Kinh Thành gõ trống trận, dùng tiếng ca làm người ta nhiệt huyết sôi trào, nhưng trong vô số người tràn vào Tây Bắc, Nhậm Thiên Hoành mong đợi nhất còn là Chiến Thiên Long cùng lục gia Nhậm Thiên Tung. Cho nên một mực không thấy bọn họ xuất hiện, trong lòng lão rất khó hiểu.

Lão càng kỳ quái là Nhậm Kiệt ở Ngọc Kinh Thành đã hiển lộ ra Văn gia lão tổ Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo những nhân vật Thái Cực Cảnh cường đại này, nhưng lần này tới đây cũng không thấy một người nào, những người này đều đang làm gì vậy?

- Bị động phòng thủ bị đánh luôn không phải là chuyện lâu dài! Nhị thúc nhớ vừa mới ta có nói qua không, chuyện giết địch 1000 tự tổn hại 80 ta đều không chấp nhận. Tuy rằng Tây Bắc, Tây Nam có nội tình bí ẩn, nhưng hiện tại là chúng ta hai mặt gặp địch. Giờ này náo động càng ngày càng nghiêm trọng, Minh Ngọc Hoàng Triều càng ngày càng lộ rõ thái độ, điều đó nói lên tình huống trước mắt, chúng ta phải đối mặt chính là cả Thiên Hải Đế Quốc, đối phương có thể cuồn cuộn không ngừng điều động lực lượng. Trừ Thiên Hải Đế Quốc, sau lưng bọn họ còn có một Thiên Hải Tông, cứ tiêu hao dần như vậy cho dù Nhậm gia chúng ta thật sự có biện pháp kéo sụp đổ Thiên Hải Đế Quốc kia, thì cuối cùng chẳng qua là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi mà thôi!

Nhậm Kiệt cùng Nhậm Thiên Hoành đứng ở trên không trung, giờ này tình huống chiến trường đã rõ ràng, tình huống cụ thể có người đi làm, tuy rằng chiến đấu vẫn như trước đang tiến hành, nhưng hai người bọn họ cũng không cần làm gì nữa.

Nhậm Kiệt nhìn chiến trường trầm giọng nói tiếp: - Cho nên chúng ta không thể kéo dài, cũng không kéo nổi, không thể bị động bị đánh, không thể dùng tổn thất như vậy trao đổi, cứ hao phí tiếp như thế tuyệt đối không được... nên chúng ta cũng chỉ có chủ động đánh ra. Chính vì vậy, trong trận chiến trước, ta có cơ hội giết chết tên Hải Lượng kia cũng không có động thủ, ta cố ý chọc giận hắn, không ngừng đánh bại hắn, cộng thêm trước ta đã từng làm nhục hắn, với tính cách của hắn chỉ sợ thời khắc này đã vô cùng phẫn nộ rồi. Mà đây đúng là hiệu quả ta muốn! Một khi hắn không tiếc hết thảy, sẽ lại lần nữa điều động bộ đội tinh nhuệ trên phòng tuyến đối diện Tây Cương đại doanh kia.

- Cái gì! Ngươi muốn động tới tuyến phòng ngự phía tây Thiên Hải Đế Quốc, trực tiếp... xâm nhập vào Thiên Hải Đế Quốc ư?

Tây Bắc đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành vừa nghe lập tức hít ngược một hơi khí lạnh, vì... vì tin tức này quá kinh người, quá kinh khủng! Nhậm Kiệt không có nói thẳng ra, nhưng nói tới đây lão sao còn không rõ đạo lý! Hiện tại lão cũng biết tại sao Chiến Thiên Long cùng lục gia một mực không có xuất hiện!

Chỉ là muốn phá vỡ tuyến phòng ngự phía tây, đâu có dễ dàng như vậy! Tây Nam, Tây Bắc quay chung quanh Tây Cương, cộng tất cả đại quân tinh nhuệ chừng 400 vạn, nhưng chỉ có thể hàng năm giằng co cùng tuyến phòng ngự phía tây của Thiên Hải Đế Quốc mà thôi, có thể tưởng tượng tuyến phòng ngự phía tây của Thiên Hải Đế Quốc này kinh khủng biết bao, kinh người biết bao!

Cho dù đối phương liên tiếp điều động bộ đội tinh nhuệ, tiến hành công kích mãnh liệt đối với Tây Bắc, Tây Nam, thì cũng không thể dễ dàng động tới được.

Điều này... điều này sao có khả năng! Trước không nói tuyến phòng ngự phía tây Thiên Hải Đế Quốc kia bền chắc không thể phá được, cho dù đi vào bên trong Thiên Hải Đế Quốc, cũng rất khó làm được gì.

Loại chiến pháp này, từ rất lâu đã có người nghĩ tới. Trên thực tế Nhậm Thiên Hoành cũng đã trải qua: năm đó đại ca Nhậm Thiên Hành nhiều lần dùng biện pháp như thế, lão cũng là một thành viên trong đó. Cho nên lão càng biết rõ hơn ai hết, xâm nhập vào lãnh địa đối phương độ khó khăn không nói, mà sau khi đánh vào, thời gian lâu lực lượng này đều trở thành tử sĩ, bọn họ tạo thành lực phá hủy vô cùng kinh khủng, nhưng ở bên trong đại bản doanh của địch nhân, muốn đánh ra ngoài thì càng khó hơn!

Hơn nữa đối phương không phải quốc gia nhỏ bình thường, bọn họ có tông môn hậu thuẫn, sẽ có nhân vật cường đại ám sát chủ tướng, sau đó làm rối loạn quân tinh nhuệ xâm nhập này, rồi sẽ điều động đại quân tiêu diệt từng chút một.

Có thể nói, cho dù xâm nhập thành công, cũng là mấy vạn người đi vào, có thể còn sống trở về mấy trăm người đã không tệ rồi, thậm chí thời gian lâu sẽ hy sinh toàn bộ.

- Ừm! Nhậm Kiệt tằng hắng một tiếng, nhìn chiến trường phía xa nói: - Ba vạn người của Thiên Long Quân nói riêng về sức chiến đấu của từng người không bằng cận vệ đội, nhưng bọn họ mới thực sự là cỗ máy chiến tranh ta chế tạo ra, đây là trận chiến đầu tiên của họ, tự nhiên phải đánh cho đặc sắc một chút, đánh cho thống khoái một chút!



- Biện pháp này...

Nhậm Thiên Hoành nói thanh âm đều có hơi run run: - Nhưng... nhưng làm thế hy sinh sẽ rất lớn, hơn nữa hẳn là ngươi để Văn gia lão tổ Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo bọn họ đi theo phải không? Nhưng vừa rồi gia chủ cũng đã nói, còn có Thiên Hải Tông thì sao? Cho dù lợi dụng ưu thế tốc độ đánh sâu vào bên trong Thiên Hải Đế Quốc, cũng không được đâu! Đối phương chỉ cần đến đây một nhân vật cấp lão tổ cường đại, giết sạch các tướng lãnh chủ yếu vậy là xong rồi!

Nhậm Thiên Hoành tính tình thô lỗ, nhưng trải qua mấy chục năm chinh chiến, đối với chiến đấu đã tạo thành một chút phản ứng bản năng cùng với hiểu biết, nên nói thẳng vào chỗ yếu hại.

- Văn gia lão tổ Văn Mặc đã đạt đến Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, sắp đột phá vào Thái Cực Cảnh tầng thứ bảy; còn Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng liên thủ thì lão tổ bình thường muốn giết chết bọn họ cũng rất khó... mà quan trọng nhất là lục thúc cùng lục thẩm đều có sức đánh một trận cùng lão tổ Thái Cực Cảnh. Nói như thế, chỉ cần bọn họ không đánh vào đế đô Thiên Hải Đế Quốc, để các lão quái vật lão tổ ngàn tuổi kia ra mặt, thì muốn dựa vào lão tổ Thái Cực Cảnh đánh chết tướng lãnh phá giải tập kích điều đó không có khả năng lắm! Nhậm Kiệt cũng không có che giấu gì đối với nhị thúc.

Mà Nhậm Thiên Hoành vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, lập tức hết chỗ nói rồi. Bởi vì điều này so với tin tình báo lão nhận được đích xác còn kém rất xa. Lão hoàn toàn không biết, dưới trợ giúp của Nhậm Kiệt tốc độ tăng lên của người bên cạnh Nhậm Kiệt gần đây.

- Chuyện này ta đều đã sắp xếp xong xuôi, lục thúc cùng Chiến thúc bọn họ ra tay, ngài cũng có thể yên tâm! Hiện tại chúng ta ở Tây Bắc đại doanh chính là dùng tổn thất ít nhất, quấn lấy đại quân của Thiên Hải Đế Quốc. Đợi đến lúc bọn chúng tự loạn trận cước, sau đó sẽ nói sau! Nhậm Kiệt biết ngay nhị thúc sẽ bị giật mình, nhìn nhị thúc cười nói: - Nhị thúc! Cha ta rốt cuộc để lại cái gì ở Tây Bắc đại doanh, rốt cuộc muốn làm gì, có bí mật gì?

Trả lời xong vấn đề của Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Kiệt cũng nói ra nghi vấn trong lòng mình từ trước tới nay.

- A... Cái này... Nhậm Kiệt mang đến những người này đều kinh khủng như vậy, rồi nghe Nhậm Kiệt nói những tình huống kia, trong lúc nhất thời Nhậm Thiên Hoành giật mình hoảng sợ, lại nghe Nhậm Kiệt hỏi một hơi, lão thất thần một chút mới phản ứng, tùy tiện nói:

- Nhất định là có bí mật, nhưng cái này ngươi phải đi hỏi ngũ thúc ngươi! Năm đó lúc còn đại ca, lão lục cùng Chiến Thiên Long bọn họ là tay trái tay phải, nhị thúc ngươi và ta chỉ là thành phần xung phong hãm trận. Chỉ có điều lúc đó những người khác không thích hợp, ta thích hợp nhất cũng không dẫn tới chú ý của người khác, mới bị cha ngươi đại ca của ta gượng ép bố trí vào vị trí này, làm một tên xấu xa này, thoáng cái đã làm nhiều năm như vậy. Về phần hết thảy tài nguyên ở Tây Bắc bên này, đều là ngũ thúc ngươi từ Tây Nam bên kia chi viện, đại quân của ta bên này cũng là ngũ thúc ngươi huấn luyện xong giao cho ta, chọn lựa đều hoàn toàn là người của Nhậm gia biết nghe lệnh!

Nhậm Kiệt nghe nhị thúc trả lời không khỏi bật cười khanh khách, trả lời rất trực tiếp cũng rất dứt khoát, nhưng chẳng khác nào không có trả lời gì cả!

Trước đó sở dĩ Nhậm Kiệt lựa chọn đến Tây Bắc, là bởi vì Hải Lượng ngự giá thân chinh lựa chọn nơi này, Nhậm Kiệt vì kế hoạch chỉnh thể cũng lựa chọn nơi này, bây giờ nghe nhị thúc nói như vậy, xem ra còn phải đi Tây Nam một chuyến.

- Biết ngay là ngươi sẽ cười, ngươi cho là nhị thúc ngươi muốn giả dạng làm như vậy rất dễ dàng sao? Chiến đấu ta không sợ, nhưng làm chuyện khác thì không được, cho nên ngươi đi hỏi ngũ thúc ngươi thì sẽ biết rõ hết thảy! Nhậm Thiên Hoành nói xong, thấy Nhậm Kiệt cười, liền nói tiếp.

- Được rồi! Nhậm Kiệt cười gật đầu, tùy tiện nói: - Nhị thúc, trong Tây Bắc đại doanh chúng ta này rồi lại thật sự không có Thái Cực Cảnh, đây là chuyện gì xảy ra?

Bình thường mà nói, một doanh lớn như vậy nhất định phải có nhân vật Thái Cực Cảnh trấn giữ, tránh khỏi có người ám sát chủ soái hoặc là quan viên văn võ trọng yếu, nếu như quan viên đều bị giết, thì thành cũng không cần giữ nữa rồi.

Nhưng Nhậm Kiệt vừa tới nơi này liền dò xét qua, nơi này không ngờ không có một nhân vật Thái Cực Cảnh nào trấn giữ, mặc dù nói với đại quân cường đại, Thái Cực Cảnh bình thường cũng có thể giết chết, nhưng Thái Cực Cảnh ám sát đại tướng quân cũng không phải là đại quân có thể phòng bị được. Dù sao loại chuyện như vậy không phải ở trên chiến trường, hơn nữa Tây Bắc đại doanh còn không giống như trạng thái lúc bình thường, giờ này mấy ngàn vạn người tràn vào trong đó, đối phương tuyệt đối có cơ hội để lợi dụng, nhưng Nhậm Kiệt lại rõ ràng cảm thấy không có người lo lắng chuyện này, dường như nơi này có một số quy củ cùng biện pháp nào khác.

- Ha ha...

Nhắc lên vấn đề này, Nhậm Thiên Hoành cười khanh khách nói: - Lúc trước đại ca một đường mang chúng ta đánh tới đây, đại chiến trên trăm trận cùng Thiên Hải Đế Quốc lúc đó là cường thịnh nhất, gần như tất cả thủ đoạn có thể sử dụng đều dùng, ám sát nhau cũng đều là chuyện rất bình thường. Khi đó, tướng quân cùng quan viên trọng yếu lúc bình thường đều ẩn núp trong đám người bình thường, sau đó chung quanh có trận pháp đại trận vận chuyển mới nghỉ ngơi. Nhưng cho dù như thế, chết cũng rất nhiều. Sau này Tây Bắc, Tây Nam đại doanh thành lập còn hơn thế!

- Sau này đại ca nổi giận, trực tiếp xông vào Thiên Hải Đế Quốc, cụ thể rốt cuộc đại ca làm gì ta không rõ lắm, tóm lại mấy tháng sau, Thiên Hải Đế Quốc cùng Minh Ngọc Hoàng Triều đạt thành một cái hiệp nghị: Thái Cực Cảnh không được ám sát tướng lãnh, quan viên không có đi vào chiến trường! Nhậm Thiên Hoành nghĩ tới có thể năm đó đại ca đã bức bách làm cho Thiên Hải Đế Quốc cường thịnh hơn rất nhiều so với Minh Ngọc Hoàng Triều phải cúi đầu, cùng ký kết hiệp nghị này với bọn họ đã là rất vui mừng rồi.

Thì ra là thế, Nhậm Kiệt nghe nói mới hiểu được, vì sao Tây Bắc, Tây Nam bên này đặc thù như thế, bên trong thành không cho phép Thái Cực Cảnh ra tay làm loạn, vậy cũng chỉ có thể ở trên chiến trường phân thắng bại. Điều kiện này, rõ ràng là vô cùng có lợi đối với quân phòng thủ Tây Bắc, Tây Nam, có thể tưởng tượng được lúc trước là Nhậm Thiên Hành cưỡng ép bức bách đối phương ký kết hiệp nghị này.

Bởi vì đối với phe tấn công mà nói, bọn họ đã rời xa thành thị đến đây công kích đối phương, bọn họ nếu muốn ám sát có thể, nhưng bọn họ lại không thể vào trong đại doanh ba chỗ Tây Nam, Tây Bắc, Tây Cương ám sát.

Có ý tứ, ngẫm lại điều ước này, tưởng tượng tình hình năm đó thật có ý tứ!

Trò chuyện, bất tri bất giác trông thấy đại quân Tây Bắc đại doanh đã truy đuổi ra xa trăm dặm, sau đó chiến thắng quay về.

- Ha ha... Không quản nói như thế nào, liên tiếp hai trận đại thắng, nhất định phải ăn mừng một phen mới được! Đi, chúng ta cũng phải trở về chủ trì cục diện! Gia chủ! Nhậm gia ta có thể có gia chủ như ngươi, thật con bà nó sảng khoái! Chờ tới trận chiến lần sau, là ta có thể tự mình ra trận rồi... Ha ha... Nhìn đại quân chiến thắng trở về, Nhậm Thiên Hoành cười vô cùng vui vẻ. Tuy rằng dựa theo kế hoạch Nhậm Kiệt nói, tình huống phía sau sẽ còn nghiêm trọng hơn, nhưng hàng năm chém giết thời khắc này Nhậm Thiên Hoành cũng chỉ có cao hứng, ít nhất hiện tại liên tiếp phá tan hai cánh trái phải mỗi bên trăm vạn địch quân vây khốn, điều này tuyệt đối đáng để ăn mừng một phen!

- Ừm! Chúng ta cũng cần phải trở về, bất quá ta còn có một vấn đề...

Nhậm Kiệt cũng gật đầu đáp một tiếng, nhưng ngay lúc Nhậm Thiên Hoành mới vừa chuẩn bị phi thân xuống, đột nhiên Nhậm Kiệt chuyển đề tài hỏi: - Nhị thúc, thân thể của ngài là bị hủy hay là không có? Áo giáp này lại là chuyện gì xảy ra, tại sao giờ này ngài chỉ còn lại có thần hồn lực? Này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Thiếu Dược Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook