Chương 513: Thiếu mắng
Thắng Kỷ
17/06/2015
Gia chủ năm đại gia tộc, trừ khi lúc đặc thù, bình thường thực lực chưa chắc mạnh cỡ nào, Cao Chiến Uyên, Phương Thiên Ân là gia chủ đời này cũng thế, dù gần đây hai người được ban ơn mạnh mẽ tăng lên thực lực, nhưng cũng có hạn.
Vừa nãy thoạt nhìn là người mạnh mẽ xông vào kéo theo dòng khí, nhưng tuyệt đối là cố ý khống chế, vừa lúc đụng hai người bị thương nhưng lại không quá nghiêm trọng.
Nhưng lúc này Nhậm Kiệt lên tiếng, làm hai người giận muốn ói máu.
- Nhậm Kiệt... ngươi thật to gan, dám tự tiện xông vào hoàng cung.
Phương Thiên Ân miễn cưỡng bò dậy, giận dữ chỉ vào Nhậm Kiệt mắng.
- Tự tiện xông vào hoàng cung, đầu ngươi có bệnh hả?
Nhậm Kiệt nhìn Phương Thiên Ân, nói:
- Bổn gia chủ nghe được tiếng trống nên đến, có điều sợ chậm trễ lỡ chuyện, nhờ hai lão gia tử kéo theo chạy đến. Uổng ngươi là đứng đầu một nhà, cho ngươi làm gia chủ, nhà của ngươi không suy bại mới là lạ.
Nhậm Kiệt sẽ không khách khí với hắn, thân mà gia chủ Nhậm gia, dù cho trên người không có chức quan, xảy ra chuyện thì hắn đến đây cũng là đương nhiên, không ai bới ra lỗi gì.
- Thì ra là lão Đan Vương cùng Văn Mặc lão tổ, người đâu, dọn chỗ cho hai lão gia ]
ngồi.
Người thường bên dưới không quen, hoàng đế lại rõ ràng, lúc này nhìn bọn họ lại theo sau Nhậm Kiệt, rõ ràng là mang theo Nhậm Kiệt bay đến, làm cho hoàng đế nhướng mày.
Nhậm Kiệt có ý gì, đã lâu không xuất hiện, vừa xuất hiện liền dẫn hai Thái Cực Cảnh xông vào hoàng cung.
Hắn có ý gì, nghĩ cái gì?
Nhưng mặc kệ thế nào, hoàng đế cũng sẽ không sơ suất với hai người này.
- A... Thái Cực Cảnh!
- Lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn Mặc lão tổ Văn gia, trời ạ, là hai đại Thái Cực Cảnh, khó trách vừa rồi không cảm nhận được.
- Nhậm Kiệt này.. thật là quá.... quá khoa trương, để hai đại Thái Cực Cảnh mang theo hắn bay tới.
- Cái gì chứ, rõ ràng là cố ý, nhưng mà có thể dẫn hai đại Thái Cực Cảnh xuất hiện, thật là quá uy phong.
Lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn Mặc lão tổ, người khác không biết, nhưng các đại gia chủ vẫn biết, bao gồm cả Phương Thiên Ân vừa rồi làm ra vẻ không biết, nhưng hoàng đế vừa nói, những người thật không biết liền bị dọa nhảy dựng.
Trong lòng tuyệt đối là hâm mộ đố kỵ, Thái Cực Cảnh đó, chỉ riêng tuổi thọ khủng bố, đã làm người ta phi thường mơ ước. Ở trong người tu luyện cũng là tồn tại cao vời, ở trong mắt người thường chính là trong truyền thuyết. Mà Nhậm Kiệt lại để hai đại Thái Cực Cảnh đi theo sau trực tiếp xông vào hoàng cung, thật là quá kiêu ngạo.
Dù sao ai cũng biết quan hệ giữa Nhậm Kiệt và hoàng gia, trước đó Nhậm Kiệt bế quan, lại không ngờ vừa xuất hiện lại dẫn hai đại Thái Cực Cảnh xuất hiện trên Kim Loan Đại Điện, chấn động không tầm thường.
Mà có những người, trong lòng tràn đầy mừng rỡ, đều cảm thấy sảng khoái.
Tuy rằng lúc này chưa nói gì, nhưng vừa lên liền làm Phương Thiên Ân, Cao Chiến Uyên bị thiệt thòi, còn gia chủ dẫn hai đại Thái Cực Cảnh xuất hiện với phương thức này, đây là mạnh mẽ tuyệt đối, làm những người theo Nhậm gia Văn gia cảm thấy sảng khoái không thôi.
- Ừm.
Đạt tới Thái Cực Cảnh, dù cho đối mặt với hoàng đế cũng không sao cả, chỉ khẽ gật đầu, thậm chí không cần nói gì, nhưng không ai ngồi, vẫn lẳng lặng đứng sau Nhậm Kiệt
Cảnh tượng này, làm người trên Kim Loan Đại Điện đều ngây dại, đây là chuyện gì?
Không phải chứ, hai vị này đi theo trấn tràng cảnh còn chưa tính, nhưng bây giờ đang làm thị vệ hả?
Đó là tồn tại Thái Cực Cảnh đấy, ngay cả trong gia tộc hùng mạnh có lão tổ Thái Cực Cảnh, vậy cũng là cao vời vợi, tôn quý hơn cả gia tộc đương thời, gia tộc hoàn toàn không thể chỉ huy. Mà bọn họ muốn thay đổi gia chủ, lại chỉ là chuyện một câu thôi.
Bởi vì Thái Cực Cảnh tồn tại ít thì 500 năm, lâu thì thậm chí ngàn năm, bọn họ mới là đảm bảo cho gia tộc hưng thịnh kéo dài, gia chủ có thể đổi tùy ý, Thái Cực Cảnh lại không được.
Mà lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng Văn Mặc ủng hộ Nhậm gia, bọn họ đều biết, theo bọn họ thấy, hai người ở Nhậm gia cùng Văn gia đều phải là tồn tại cao vời, nhưng bây giờ...
- Nhậm gia chủ, lão tổ.
Lúc này, Văn Dũng mới bình tĩnh lại, đi lên chào hỏi Nhậm Kiệt, sau đó chào Văn Mặc.
Văn Dũng chào hỏi Nhậm Kiệt trước, sau mới đến Văn Mặc, càng làm không ít người bất ngờ.
Đó là Thái Cực Cảnh lão tổ trong tộc, bối phận, lực lượng, đủ làm gia chủ cẩn thận đối đãi, nhưng hôm nay hắn lại chào Nhậm Kiệt trước, sau mới đến....
Đầu tiên là phản ứng của lão Đan Vương Ngọc Trường Không và Văn Mặc, sau đó Văn Dũng chào hỏi, cũng làm nhiều người bất ngờ chấn động, đây là chuyện gì.
Chẳng lẽ, bọn họ cố ý diễn trò, chạy ra Kim Loan Đại Điện đóng kịch?
Không thể nào, tồn tại như Thái Cực Cảnh, làm sao lại đối đãi gia chủ trẻ tuổi như thế, điều này... quá không thể tưởng tượng.
Đừng nói bọn họ, ngay cả hoàng đế cũng không khỏi nhíu mày, nhưng dù sao cũng là chí tôn một nước, nếu như vậy thì hắn cũng không nói thêm, chỉ là ánh mắt nhìn Nhậm Kiệt đã thay đổi rất nhiều.
- Mọi nhìn cái gì, tuy rằng bổn gia chủ rất điển trai, nhưng bây giờ là khi nào, không phải khai chiến sao, sao không ai nói lời nào, không biết chia sẻ, không biết bày kế cho bệ hạ. Hộ bộ không nói chuyện an bài vận chuyển lương tiền thế nào, quân bộ không nói khí giới, an bài nhân viên hay sao, mọi người ngây ngốc ở đó làm gì. Thường nói nuôi quân ngàn ngày, bệ hạ nuôi các người nhiều năm như vậy, bây giờ xảy ra chuyện, sao không ai lên tiếng.
Trong hoàng cung, ngoài ngự thư phòng cùng những chỗ đặc thù khác, Nhậm Kiệt vẫn không thể tùy ý tra xét, nhưng chỗ khác thì đã sớm phá giải trận pháp.
Hơn nữa vừa rồi ở bên ngoài để lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn Mặc như vội vàng đụng và phòng ngự hoàng cung, hắn lại càng che giấu, nhẹ nhàng tra xét tình hình trong Kim Loan Đại Điện.
Cảnh bốn người vây công Văn Dũng, Nhậm Kiệt cũng biết, cho nên mới xông vào liền đánh bay hai người, lúc này không khách khí nhìn bốn người bọn họ, ngang với trực tiếp mắng to.
Lúc trước Nhậm Kiệt nghe tiếng trống liền chuẩn bị đi, Văn Mặc cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không vừa lúc chạy đến, Nhậm Kiệt lâm thời nổi ý, trực tiếp cho hai lão cùng theo mình vào hoàng cung, thoạt nhìn là bọn họ tự dẫn theo mình xông vào.
Nếu là trước khi bản thân chưa đủ mạnh mẽ, Nhậm Kiệt sẽ không làm thế, nhưng bây giờ, bài tẩy của Nhậm Kiệt đã không còn là Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không mà người khác thấy. Hơn nữa mọi người đều biết rõ sự tồn tại của bọn họ, vậy không lợi dụng thì mới là lãng phí.
- Những chuyện này hình như còn chưa đến phiên Nhậm gia chủ quan tâm, bệ hạ còn chưa nói, nào đến phiên ngươi hỏi.
Cao Chiến Uyên là Thượng thư Hộ bộ, cộng thêm vừa bị đụng thương, tuy rằng đã lau sạch máu, nhưng vẫn căm hận trừng Nhậm Kiệt. Nghe lời Nhậm Kiệt còn cầm Hộ bộ nói chuyện, hắn tự nhiên không chịu nghe.
Nếu không phải đằng sau Nhậm Kiệt còn có hai đại Thái Cực Cảnh, rõ ràng là hai người này phát lực đụng bọn họ, vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cho nên lúc này hắn tức giận nói Nhậm Kiệt, ánh mắt lại rất khó hiểu nhìn hai vị lão gia.
Nói thế nào hai vị này cũng là Thái Cực Cảnh, sao bây giờ làm như thị vệ đứng cạnh Nhậm Kiệt, lúc trước Nhậm Kiệt cả ngày dẫn đội thị vệ của phụ thân hắn để lại, đi rêu rao khắp nơi, lợi dụng võ lực đè người, bây giờ lại dẫn hai đại Thái Cực Cảnh, đây là chuyện gì chứ.
Đối với ánh mắt khác thường của các đại thận, thậm chí là hoàng đế cùng Cao Chiến Uyên, hai vị Thái Cực Cảnh lại làm như không thấy.
Đến cảnh giới như bọn họ, nếu còn không có chút lòng dạ này, vậy còn làm Thái Cực Cảnh gì. Hơn nữa bọn họ đều là lão tổ một nhà, tuy rằng lực lượng không bằng lão tổ Thái Cực Cảnh tầng tám, nhưng cũng nắm giữ một gia tộc, hoàn toàn không cần để ý tới ánh mắt, suy nghĩ của người khác. Hơn nữa ở trong lòng bọn họ, càng rõ ràng nhất sự lợi hại của Nhậm Kiệt, người khác cho rằng Nhậm Kiệt dựa hơi bọn họ, nhưng bọn họ lại biết chính là Nhậm Kiệt giúp bọn họ.
Bất luận là phát triển trước đó hay về sau, đều không thoát khỏi Nhậm Kiệt. Những điều Nhậm Kiệt làm, người thường không thể hiểu được, hắn hùng mạnh, người ngoài cũng không thể suy đoán.
Hơn nữa đến cảnh giới bọn họ, đặc biệt là gần đây có tăng lên, gặp được Nhậm Kiệt lại càng cảm giác hắn sâu không lường. Hơn nữa hiện tại Nhậm Kiệt dẫn dắt hai gia tộc, Minh Ngọc sơn trang hoàn toàn nhập vào Nhậm gia, Văn gia cùng Nhậm gia liên thủ toàn diện, dưới tình huống cùng tiến cùng lùi, bọn họ sẽ không cảm thấy thân là Thái Cực Cảnh đi theo sau Nhậm Kiệt lại có gì mất mặt, ngược lại thường có được dẫn dắt, học được nhiều thứ. Điểm này, lúc trước Nhậm Kiệt trở về, nói chuyện với lục gia Nhậm Thiên Tung liền thể hiện rõ ràng.
- Ồ, quên mất ngươi là Thượng thư Hộ bộ!
Nhậm Kiệt vừa nghe Cao Chiến Uyên nói, vỗ trán như mới nhớ ra, nhưng đột nhiên sắc mặt trầm xuống, giọng như sấm nổ vang dội cả Kim Loan Đại Điện, thậm chí là cả hoàng cung:
- Nhưng mà hạng chỉ số thông minh như ngươi lên làm Thượng thư Hộ bộ, ta thật là lo lắng cho Minh Ngọc Hoàng Triều, chẳng lẽ ngươi không biết chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết hay sao. Hôm nay quốc gia xảy ra chuyện, ngươi không phân ưu giải nạn với bệ hạ, bây giờ ta truy hỏi các ngươi nghĩ ra cái gì, các ngươi bố trí xong chuyện lương tiền chưa, ngươi lại nói không đến lượt bổn gia chủ quan tâm. Ngươi rắp tâm cái gì, ngươi làm Thượng thư Hộ bộ như thế nào.
Lời như sấm nổ, vừa rồi bọn họ vây công Văn Dũng, nhưng đến Nhậm Kiệt lại như bị sét đánh.
Từ sau khi trải qua lôi kiếp, Nhậm Kiệt khống chế âm thanh, sấm sét có được hiểu biết mới, hôm nay rống giận như sấm nổ, tuy rằng lực lượng không mạnh, nhưng uy thế quá sức tưởng tượng.
Hơn nữa một câu chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết, vang vọng không ngừng.
- A... Ngươi... hộc...
Cao Chiến Uyên vốn là muốn chụp mũ Nhậm Kiệt, giống như lúc đối phó Văn Dũng, bệ hạ còn chưa nói, ngươi tính là gì, ngươi chỉ là gia chủ Nhậm gia, không phải mệnh quan triều đình không phải cấp trên của hắn, nào có tư cách hỏi tới. Đáng tiếc, lời hàm súc của hắn, người khác đều hiểu, nhưng Nhậm Kiệt vừa nói, càng trực tiếp bắn trả, vả mặt, làm Cao Chiến Uyên rơi vào khốn cảnh.
Hơn nữa Nhậm Kiệt nói như sấm, cộng thêm va đụng khi nãy, Nhậm Kiệt đã âm thầm ẩn giấu một cỗ ám kính.
Phụt một cái, phun một ngụm máu, người ngã xuống đất hôn mê.
Vừa nãy thoạt nhìn là người mạnh mẽ xông vào kéo theo dòng khí, nhưng tuyệt đối là cố ý khống chế, vừa lúc đụng hai người bị thương nhưng lại không quá nghiêm trọng.
Nhưng lúc này Nhậm Kiệt lên tiếng, làm hai người giận muốn ói máu.
- Nhậm Kiệt... ngươi thật to gan, dám tự tiện xông vào hoàng cung.
Phương Thiên Ân miễn cưỡng bò dậy, giận dữ chỉ vào Nhậm Kiệt mắng.
- Tự tiện xông vào hoàng cung, đầu ngươi có bệnh hả?
Nhậm Kiệt nhìn Phương Thiên Ân, nói:
- Bổn gia chủ nghe được tiếng trống nên đến, có điều sợ chậm trễ lỡ chuyện, nhờ hai lão gia tử kéo theo chạy đến. Uổng ngươi là đứng đầu một nhà, cho ngươi làm gia chủ, nhà của ngươi không suy bại mới là lạ.
Nhậm Kiệt sẽ không khách khí với hắn, thân mà gia chủ Nhậm gia, dù cho trên người không có chức quan, xảy ra chuyện thì hắn đến đây cũng là đương nhiên, không ai bới ra lỗi gì.
- Thì ra là lão Đan Vương cùng Văn Mặc lão tổ, người đâu, dọn chỗ cho hai lão gia ]
ngồi.
Người thường bên dưới không quen, hoàng đế lại rõ ràng, lúc này nhìn bọn họ lại theo sau Nhậm Kiệt, rõ ràng là mang theo Nhậm Kiệt bay đến, làm cho hoàng đế nhướng mày.
Nhậm Kiệt có ý gì, đã lâu không xuất hiện, vừa xuất hiện liền dẫn hai Thái Cực Cảnh xông vào hoàng cung.
Hắn có ý gì, nghĩ cái gì?
Nhưng mặc kệ thế nào, hoàng đế cũng sẽ không sơ suất với hai người này.
- A... Thái Cực Cảnh!
- Lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn Mặc lão tổ Văn gia, trời ạ, là hai đại Thái Cực Cảnh, khó trách vừa rồi không cảm nhận được.
- Nhậm Kiệt này.. thật là quá.... quá khoa trương, để hai đại Thái Cực Cảnh mang theo hắn bay tới.
- Cái gì chứ, rõ ràng là cố ý, nhưng mà có thể dẫn hai đại Thái Cực Cảnh xuất hiện, thật là quá uy phong.
Lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn Mặc lão tổ, người khác không biết, nhưng các đại gia chủ vẫn biết, bao gồm cả Phương Thiên Ân vừa rồi làm ra vẻ không biết, nhưng hoàng đế vừa nói, những người thật không biết liền bị dọa nhảy dựng.
Trong lòng tuyệt đối là hâm mộ đố kỵ, Thái Cực Cảnh đó, chỉ riêng tuổi thọ khủng bố, đã làm người ta phi thường mơ ước. Ở trong người tu luyện cũng là tồn tại cao vời, ở trong mắt người thường chính là trong truyền thuyết. Mà Nhậm Kiệt lại để hai đại Thái Cực Cảnh đi theo sau trực tiếp xông vào hoàng cung, thật là quá kiêu ngạo.
Dù sao ai cũng biết quan hệ giữa Nhậm Kiệt và hoàng gia, trước đó Nhậm Kiệt bế quan, lại không ngờ vừa xuất hiện lại dẫn hai đại Thái Cực Cảnh xuất hiện trên Kim Loan Đại Điện, chấn động không tầm thường.
Mà có những người, trong lòng tràn đầy mừng rỡ, đều cảm thấy sảng khoái.
Tuy rằng lúc này chưa nói gì, nhưng vừa lên liền làm Phương Thiên Ân, Cao Chiến Uyên bị thiệt thòi, còn gia chủ dẫn hai đại Thái Cực Cảnh xuất hiện với phương thức này, đây là mạnh mẽ tuyệt đối, làm những người theo Nhậm gia Văn gia cảm thấy sảng khoái không thôi.
- Ừm.
Đạt tới Thái Cực Cảnh, dù cho đối mặt với hoàng đế cũng không sao cả, chỉ khẽ gật đầu, thậm chí không cần nói gì, nhưng không ai ngồi, vẫn lẳng lặng đứng sau Nhậm Kiệt
Cảnh tượng này, làm người trên Kim Loan Đại Điện đều ngây dại, đây là chuyện gì?
Không phải chứ, hai vị này đi theo trấn tràng cảnh còn chưa tính, nhưng bây giờ đang làm thị vệ hả?
Đó là tồn tại Thái Cực Cảnh đấy, ngay cả trong gia tộc hùng mạnh có lão tổ Thái Cực Cảnh, vậy cũng là cao vời vợi, tôn quý hơn cả gia tộc đương thời, gia tộc hoàn toàn không thể chỉ huy. Mà bọn họ muốn thay đổi gia chủ, lại chỉ là chuyện một câu thôi.
Bởi vì Thái Cực Cảnh tồn tại ít thì 500 năm, lâu thì thậm chí ngàn năm, bọn họ mới là đảm bảo cho gia tộc hưng thịnh kéo dài, gia chủ có thể đổi tùy ý, Thái Cực Cảnh lại không được.
Mà lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng Văn Mặc ủng hộ Nhậm gia, bọn họ đều biết, theo bọn họ thấy, hai người ở Nhậm gia cùng Văn gia đều phải là tồn tại cao vời, nhưng bây giờ...
- Nhậm gia chủ, lão tổ.
Lúc này, Văn Dũng mới bình tĩnh lại, đi lên chào hỏi Nhậm Kiệt, sau đó chào Văn Mặc.
Văn Dũng chào hỏi Nhậm Kiệt trước, sau mới đến Văn Mặc, càng làm không ít người bất ngờ.
Đó là Thái Cực Cảnh lão tổ trong tộc, bối phận, lực lượng, đủ làm gia chủ cẩn thận đối đãi, nhưng hôm nay hắn lại chào Nhậm Kiệt trước, sau mới đến....
Đầu tiên là phản ứng của lão Đan Vương Ngọc Trường Không và Văn Mặc, sau đó Văn Dũng chào hỏi, cũng làm nhiều người bất ngờ chấn động, đây là chuyện gì.
Chẳng lẽ, bọn họ cố ý diễn trò, chạy ra Kim Loan Đại Điện đóng kịch?
Không thể nào, tồn tại như Thái Cực Cảnh, làm sao lại đối đãi gia chủ trẻ tuổi như thế, điều này... quá không thể tưởng tượng.
Đừng nói bọn họ, ngay cả hoàng đế cũng không khỏi nhíu mày, nhưng dù sao cũng là chí tôn một nước, nếu như vậy thì hắn cũng không nói thêm, chỉ là ánh mắt nhìn Nhậm Kiệt đã thay đổi rất nhiều.
- Mọi nhìn cái gì, tuy rằng bổn gia chủ rất điển trai, nhưng bây giờ là khi nào, không phải khai chiến sao, sao không ai nói lời nào, không biết chia sẻ, không biết bày kế cho bệ hạ. Hộ bộ không nói chuyện an bài vận chuyển lương tiền thế nào, quân bộ không nói khí giới, an bài nhân viên hay sao, mọi người ngây ngốc ở đó làm gì. Thường nói nuôi quân ngàn ngày, bệ hạ nuôi các người nhiều năm như vậy, bây giờ xảy ra chuyện, sao không ai lên tiếng.
Trong hoàng cung, ngoài ngự thư phòng cùng những chỗ đặc thù khác, Nhậm Kiệt vẫn không thể tùy ý tra xét, nhưng chỗ khác thì đã sớm phá giải trận pháp.
Hơn nữa vừa rồi ở bên ngoài để lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn Mặc như vội vàng đụng và phòng ngự hoàng cung, hắn lại càng che giấu, nhẹ nhàng tra xét tình hình trong Kim Loan Đại Điện.
Cảnh bốn người vây công Văn Dũng, Nhậm Kiệt cũng biết, cho nên mới xông vào liền đánh bay hai người, lúc này không khách khí nhìn bốn người bọn họ, ngang với trực tiếp mắng to.
Lúc trước Nhậm Kiệt nghe tiếng trống liền chuẩn bị đi, Văn Mặc cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không vừa lúc chạy đến, Nhậm Kiệt lâm thời nổi ý, trực tiếp cho hai lão cùng theo mình vào hoàng cung, thoạt nhìn là bọn họ tự dẫn theo mình xông vào.
Nếu là trước khi bản thân chưa đủ mạnh mẽ, Nhậm Kiệt sẽ không làm thế, nhưng bây giờ, bài tẩy của Nhậm Kiệt đã không còn là Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không mà người khác thấy. Hơn nữa mọi người đều biết rõ sự tồn tại của bọn họ, vậy không lợi dụng thì mới là lãng phí.
- Những chuyện này hình như còn chưa đến phiên Nhậm gia chủ quan tâm, bệ hạ còn chưa nói, nào đến phiên ngươi hỏi.
Cao Chiến Uyên là Thượng thư Hộ bộ, cộng thêm vừa bị đụng thương, tuy rằng đã lau sạch máu, nhưng vẫn căm hận trừng Nhậm Kiệt. Nghe lời Nhậm Kiệt còn cầm Hộ bộ nói chuyện, hắn tự nhiên không chịu nghe.
Nếu không phải đằng sau Nhậm Kiệt còn có hai đại Thái Cực Cảnh, rõ ràng là hai người này phát lực đụng bọn họ, vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cho nên lúc này hắn tức giận nói Nhậm Kiệt, ánh mắt lại rất khó hiểu nhìn hai vị lão gia.
Nói thế nào hai vị này cũng là Thái Cực Cảnh, sao bây giờ làm như thị vệ đứng cạnh Nhậm Kiệt, lúc trước Nhậm Kiệt cả ngày dẫn đội thị vệ của phụ thân hắn để lại, đi rêu rao khắp nơi, lợi dụng võ lực đè người, bây giờ lại dẫn hai đại Thái Cực Cảnh, đây là chuyện gì chứ.
Đối với ánh mắt khác thường của các đại thận, thậm chí là hoàng đế cùng Cao Chiến Uyên, hai vị Thái Cực Cảnh lại làm như không thấy.
Đến cảnh giới như bọn họ, nếu còn không có chút lòng dạ này, vậy còn làm Thái Cực Cảnh gì. Hơn nữa bọn họ đều là lão tổ một nhà, tuy rằng lực lượng không bằng lão tổ Thái Cực Cảnh tầng tám, nhưng cũng nắm giữ một gia tộc, hoàn toàn không cần để ý tới ánh mắt, suy nghĩ của người khác. Hơn nữa ở trong lòng bọn họ, càng rõ ràng nhất sự lợi hại của Nhậm Kiệt, người khác cho rằng Nhậm Kiệt dựa hơi bọn họ, nhưng bọn họ lại biết chính là Nhậm Kiệt giúp bọn họ.
Bất luận là phát triển trước đó hay về sau, đều không thoát khỏi Nhậm Kiệt. Những điều Nhậm Kiệt làm, người thường không thể hiểu được, hắn hùng mạnh, người ngoài cũng không thể suy đoán.
Hơn nữa đến cảnh giới bọn họ, đặc biệt là gần đây có tăng lên, gặp được Nhậm Kiệt lại càng cảm giác hắn sâu không lường. Hơn nữa hiện tại Nhậm Kiệt dẫn dắt hai gia tộc, Minh Ngọc sơn trang hoàn toàn nhập vào Nhậm gia, Văn gia cùng Nhậm gia liên thủ toàn diện, dưới tình huống cùng tiến cùng lùi, bọn họ sẽ không cảm thấy thân là Thái Cực Cảnh đi theo sau Nhậm Kiệt lại có gì mất mặt, ngược lại thường có được dẫn dắt, học được nhiều thứ. Điểm này, lúc trước Nhậm Kiệt trở về, nói chuyện với lục gia Nhậm Thiên Tung liền thể hiện rõ ràng.
- Ồ, quên mất ngươi là Thượng thư Hộ bộ!
Nhậm Kiệt vừa nghe Cao Chiến Uyên nói, vỗ trán như mới nhớ ra, nhưng đột nhiên sắc mặt trầm xuống, giọng như sấm nổ vang dội cả Kim Loan Đại Điện, thậm chí là cả hoàng cung:
- Nhưng mà hạng chỉ số thông minh như ngươi lên làm Thượng thư Hộ bộ, ta thật là lo lắng cho Minh Ngọc Hoàng Triều, chẳng lẽ ngươi không biết chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết hay sao. Hôm nay quốc gia xảy ra chuyện, ngươi không phân ưu giải nạn với bệ hạ, bây giờ ta truy hỏi các ngươi nghĩ ra cái gì, các ngươi bố trí xong chuyện lương tiền chưa, ngươi lại nói không đến lượt bổn gia chủ quan tâm. Ngươi rắp tâm cái gì, ngươi làm Thượng thư Hộ bộ như thế nào.
Lời như sấm nổ, vừa rồi bọn họ vây công Văn Dũng, nhưng đến Nhậm Kiệt lại như bị sét đánh.
Từ sau khi trải qua lôi kiếp, Nhậm Kiệt khống chế âm thanh, sấm sét có được hiểu biết mới, hôm nay rống giận như sấm nổ, tuy rằng lực lượng không mạnh, nhưng uy thế quá sức tưởng tượng.
Hơn nữa một câu chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết, vang vọng không ngừng.
- A... Ngươi... hộc...
Cao Chiến Uyên vốn là muốn chụp mũ Nhậm Kiệt, giống như lúc đối phó Văn Dũng, bệ hạ còn chưa nói, ngươi tính là gì, ngươi chỉ là gia chủ Nhậm gia, không phải mệnh quan triều đình không phải cấp trên của hắn, nào có tư cách hỏi tới. Đáng tiếc, lời hàm súc của hắn, người khác đều hiểu, nhưng Nhậm Kiệt vừa nói, càng trực tiếp bắn trả, vả mặt, làm Cao Chiến Uyên rơi vào khốn cảnh.
Hơn nữa Nhậm Kiệt nói như sấm, cộng thêm va đụng khi nãy, Nhậm Kiệt đã âm thầm ẩn giấu một cỗ ám kính.
Phụt một cái, phun một ngụm máu, người ngã xuống đất hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.