Chương 589: Tiểu nhân đắc chí
Thắng Kỷ
25/06/2015
Hả, là tên nhát gan kia?
Lúc này đoàn người Nhậm Kiệt nấp trong góc, không gian này rất lớn, hơn nữa lực thần hồn của Nhậm Kiệt đủ mạnh, thực tế bọn họ đến còn sớm hơn Tư Mã Thiên Thần một bước, đã vào trước lúc Lam Thiên đột phá. Nhưng Nhậm Kiệt không nóng vội ra tay, mà bố trí trận pháp ẩn giấu, lẳng lặng mà nhìn.
Khi thấy Du Thủy xuất hiện giữa lúc Lộc Lân lão tổ giằng co với Tư Mã Thiên Thần, lại là một câu bảo vật dành cho người có đức, suýt nữa Nhậm Kiệt cũng bị chọc cười.
Không khỏi nhớ lại cảnh khi vừa vào di tích này, xem ra lực lượng tên này tăng lên rất nhiều, nhưng khiêu khích Lộc Lân lão tổ, Tư Mã Thiên Thần, hình như hắn còn chưa đủ tư cách này. Tên nhút nhát như hắn, sao đột nhiên gan to ra vậy?
- Là ngươi? Đừng nói Nhậm Kiệt kỳ quái, Lộc Lân lão tổ cũng sững sờ, lúc trước gặp qua một lần, tự nhiên biết. Lộc Lân lão tổ nhìn Du Thủy, trong mắt tràn đầy khinh thường: - Không biết tự lượng sức, đồ không biết sống chết, chỗ này nào có chuyện của ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách...
Tuy rằng Du Thủy cũng là lão tổ Thái Cực Cảnh, nhưng miễn cưỡng đạt đến lão tổ, vốn không lọt được vào mắt Lộc Lân lão tổ, huống gì lúc này hắn đã đột phá.
Hiện tại chỉ có trình độ lão tổ ngàn tuổi mới làm hắn kiêng kỵ, như là Tư Mã Thiên Thần, vô hạn gần tới lão tổ ngàn tuổi, chỉ cách đại viên mãn một bước.
Lúc trước hắn có thể thoải mái đánh chết Du Thủy lão tổ, hiện tại tên này còn dám ra la lối, Lộc Lân lão tổ cũng cảm thấy kẻ này không biết sống chết.
- Đùng... Lộc Lân lão tổ chưa hết lời, Du Thủy đột nhiên vung tay, không biết lúc này có một cây roi dài, cách xa mười mấy dặm đánh ra, đã trực tiếp xuất hiện ở trên đầu Lộc Lân lão tổ.
Nhanh, nhanh đến trực tiếp xé rách không gian, bên này đánh ra là bên kia xuất hiện.
- Không xong... Lộc Lân lão tổ chưa nói hết, đã ý thức được không ổn, tốc độ nhanh nhất lướt sang bên cạnh, bùng nổ pháp lực vốn để đối phó , Tư Mã Thiên Thần đủ để hủy diệt núi cao vạn trượng.
- Đùng... A... Né tránh hết tốc lực, phát huy lực lượng, vẫn không đủ để Lộc Lân lão tổ né tránh một roi này, càng không thể ngăn cản. Lực lượng khủng bố của hắn chỉ như đậu hủ trước cây roi kia, xé vỡ dễ dàng, đánh mạnh lên mặt và bả vai hắn. Tuy rằng toàn lực né tránh, mặt chỉ bị quẹt qua một chút, nhưng cũng để lại khe sâu thấu xương.
Còn bả vai thì máu thịt bầy nhầy, lực phòng ngự thân thể trước một roi này lại yếu ớt vô cùng, xương vỡ vụn, máu thịt lẫn lộn nhìn quá dọa người.
- Cái gì... Ngay cả Tư Mã Thiên Thần cũng hoảng sợ, lực thần hồn khống chế, Lôi Đình Trảo xuất hiện, trên đường trải qua mấy lần kỳ ngộ đã lên đến Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, lúc này lóe lên nhắm vào Du Thủy lão tổ.
- Thích không, lúc này biết bổn lão tổ là người có đức rồi chứ. Lúc trước làm bị thương bổn lão tổ còn giành đồ của ta, chẳng qua chỉ là chút lãi nhỏ thôi. Nói cho ngươi, bổn lão tổ sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào đắc tội bổn lão tổ. Sớm nói với các ngươi, bảo vật là dành cho người có đức, không nhìn lại các ngươi là đức hạnh gì, lại muốn giành giật với bổn lão tổ. Du Thủy lão tổ nhướng mày, cầm cây roi đen thui, cây roi lớn nhỏ tùy ý, lúc này ở trong tay hắn lại không có gì đặc thù, nhưng vừa rồi đã bày ra uy lực đặc thù.
Lúc này tâm tình Du Thủy lão tổ vô cùng sảng khoái, đi vào di tích này, đụng tường khắp nơi, ba lần bốn lượt bị người ức hiếp, cuối cùng đến lượt mình trở người.
Du Thủy lão tổ chẳng những đột phá cảnh giới lão tổ, Thái Cực Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, mấu chốt là hắn lấy được món trọng bảo này. Giữa đường hắn đánh chết nhiều người, quả thật là dựa vào bảo bối này, hắn mới một đường tìm đến đây.
- A... Lộc Lân lão tổ ngửa mặt rống giận, Kỳ Lân Võng ầm ầm xuất hiện, nhưng lần này không công kích, lập tức bao phủ thân thể, nháy mắt hấp thu tiên linh khí mênh mông, ầm ầm kết hợp với thân thể, ngưng tụ ra một con thần thú giống lộc giống kỳ lân. Miệng mũi phun lửa, bốn vó đạp lửa, lập tức tăng tốc khủng bố cực hạn, nháy mắt vọt đến trước mặt Du Thủy lão tổ.
Du Thủy lão tổ không ngờ Lộc Lân lão tổ bị đánh cho một roi, lại bùng nổ khủng bố như vậy.
Cây roi màu đen trong tay hắn quét qua, nháy mắt xoay tròn to ra, tạo thành tầng tầng phòng ngự.
Oành! Ầm ầm rung mạnh, Lộc Lân lão tổ va đụng khủng bố làm Du Thủy lão tổ bị đụng văng mười mấy dặm, về mặt lực lượng thì rõ ràng kém hơn nhiều.
Bùm bùm bùm... Bụp bụp... Nhưng phòng ngự của cây roi đen cũng chia cắt suy yếu, cuối cùng hóa giải lực lượng khủng bố của Lộc Lân lão tổ.
- Phụt... Du Thủy lão tổ phun máu, liền mặt mũi dữ tợn, hung hăng nói: - Má nó, hậu duệ thần thú phải không, xem bổn lão tổ xử lý ngươi thế nào.
Nói rồi, cây roi hớp động, nháy mắt đánh ra trăm ngàn cái, Kỳ Lân Võng là Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, nhưng bị cây roi quật vào, lại không ngừng lóe lên co rút, như con thần thú bị quất cho không ngừng rút nhỏ.
Bên trên chớp động tia sáng, Lộc Lân lão tổ sắc mặt kịch biến, vội vàng né tranh, nhưng không cách nào vượt qua được cây roi kia, uy lực quá sức tưởng tượng.
Bùm! Cuối cùng, Kỳ Lân Võng bị tổn hại nghiêm trọng, một cánh tay của Lộc Lân lão tổ suýt nữa vỡ vụn, lập tức thân thể bùng lên ngọn lửa, thi triển cấm thuật thần thông đặc thù, nháy mắt lướt qua ngàn dặm, tiêu hao quá độ mà thở dốc. May mắn đến chỗ này không như bên ngoài, tiên linh khí khổng lồ để hắn khôi phục nhanh chóng, nếu là ở ngoài thì thảm rồi.
Nhưng ngay cả thế, sắc mặt Lộc Lân lão tổ vẫn khó coi cực điểm. Vừa rồi là chân chính bị đánh lui, cả người muốn vỡ vụn, hơn nữa Kỳ Lân Võng cũng bị tổn hại, sao... sao lại thế được?
Tên phế vật này, lúc trước mình dễ dàng một chiêu trọng thương, nếu không phải mình không muốn tiêu hao lực lượng, giết hắn cũng không tốn sức gì, nhưng giờ... hắn lại đánh bại mình.
- Ha ha... Du Thủy lão tổ cũng bị thương không nhẹ, nhưng hắn không để ý, điên cuồng hấp thu tiên linh khí xung quanh, cười to đắc ý: - Bây giờ biết bổn lão tổ lợi hại rồi chứ, cho các ngươi dám lớn lối trước mặt bổn lão tổ, các ngươi còn ai nữa, không phục cứ đến đây.
Tư Mã Thiên Thần không khỏi nhíu mày, ánh mắt chú ý vào cây roi của Du Thủy lão tổ, rốt cuộc đó là gì, to nhỏ tự nhiên, quất ra như xé rách không gian, sắc bén đến Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm Kỳ Lân Võng cũng không cản nổi, ngay cả công kích mãnh liệt của Lộc Lân lão tổ cũng có thể chia cắt được.
- Đây là tiểu nhân đắc chí điển hình, nhưng mà cây roi của hắn là thứ tốt, hắc hắc, loại người này lại rất dễ đối phó, lén lút giết là dễ nhất. Lúc này, Sát Thủ Vương nhìn Du Thủy lão tổ, cũng chú ý cây roi của hắn, vừa nhìn là biết Du Thủy lão tổ có thể đánh bại Lộc Lân lão tổ toàn là dựa vào cây roi này.
- Hả... Cổ Tiểu Bảo khịt mũi: - Ta nhận ra nó, bên trên có mùi của... à, là tóc.
Tóc, ánh mắt Nhậm Kiệt sáng lên, nó là sợi tóc của Cổ Thần khai thiên lập địa để lại, khó trách lợi hại đến thế, là một sợi tóc nguyên vẹn của tóc Cổ Thần.
- Trước tiên xem đã, chỗ này có cổ quái. Hả, không đúng... Bùm bùm... Nhậm Kiệt đang nói, đột nhiên lực lượng khổng lồ dao động, mặt trời gần đó bỗng nhiên nóng rực, chẳng những vậy, quả cầu sét ở giữa cũng tỏa ra dao động sấm sét, dẫn tới hai mặt trời mặt trăng chưa diễn hóa xong cũng tỏa ra lực lượng khác nhau.
Lực lượng đan xen, không gian dao động kịch liệt, bùm bùm nổ vang, ngay cả trận pháp che giấu của ngay cả Nhậm Kiệt bố trí cũng bị ảnh hưởng, khó mà ẩn nấp tiếp được. Ngoài bọn họ ra, ở một mặt khác cũng còn ba cỗ lực lượng bại lộ.
Du Thủy lão tổ đang đắc ý, tính toán xử lý Tư Mã Thiên Thần, sau đó trở thành người có đức, thu lấy ba món trọng bảo này, bỗng nhiên cũng cả kinh, hoàn toàn không ngờ còn người ẩn nấp trong này.
- Đáng ghét, là các ngươi! Du Thủy lão tổ cảm nhận được khí tức của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, đồng thời lực thần hồn cũng nhìn thấy Cao Bằng dẫn Tào Lộ cùng Phương Viêm xuất hiện, sắc mặt trầm xuống khóe miệng co rút.
- Hả? Cao Bằng kỳ quái nhìn nhật nguyệt to lớn, nhìn nó phát ra lực lượng, cùng quả cầu lóe lên sấm sét, khẽ cau mày.
- Thôi, đã bại lộ, muốn xem trò hay cũng không được, nhưng mà chỗ này vô cùng cổ quái, thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như thế, quá nhiều trùng hợp đặt một chỗ thì không còn trùng hợp nữa. Lúc trước ta đã cảm thấy không đúng, bây giờ quả thật có cổ quái, lát nữa mọi người cẩn thận, kẻ địch của chúng ta chỉ sợ vượt xa những người trước mặt. Nhậm Kiệt vừa động lực thần hồn, nói với mọi người, nhấc tay loại bỏ trận pháp ẩn nấp, khí tức đã lộ, ẩn nấp tiếp cũng không có ý nghĩa
- Không chỉ những người trước mặt, tổ cha nó, bị tiểu tử ngươi làm hồ đồ, có chuyện gì? Sát Thủ Vương nghe mà mơ hồ.
Lúc này đoàn người Nhậm Kiệt nấp trong góc, không gian này rất lớn, hơn nữa lực thần hồn của Nhậm Kiệt đủ mạnh, thực tế bọn họ đến còn sớm hơn Tư Mã Thiên Thần một bước, đã vào trước lúc Lam Thiên đột phá. Nhưng Nhậm Kiệt không nóng vội ra tay, mà bố trí trận pháp ẩn giấu, lẳng lặng mà nhìn.
Khi thấy Du Thủy xuất hiện giữa lúc Lộc Lân lão tổ giằng co với Tư Mã Thiên Thần, lại là một câu bảo vật dành cho người có đức, suýt nữa Nhậm Kiệt cũng bị chọc cười.
Không khỏi nhớ lại cảnh khi vừa vào di tích này, xem ra lực lượng tên này tăng lên rất nhiều, nhưng khiêu khích Lộc Lân lão tổ, Tư Mã Thiên Thần, hình như hắn còn chưa đủ tư cách này. Tên nhút nhát như hắn, sao đột nhiên gan to ra vậy?
- Là ngươi? Đừng nói Nhậm Kiệt kỳ quái, Lộc Lân lão tổ cũng sững sờ, lúc trước gặp qua một lần, tự nhiên biết. Lộc Lân lão tổ nhìn Du Thủy, trong mắt tràn đầy khinh thường: - Không biết tự lượng sức, đồ không biết sống chết, chỗ này nào có chuyện của ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách...
Tuy rằng Du Thủy cũng là lão tổ Thái Cực Cảnh, nhưng miễn cưỡng đạt đến lão tổ, vốn không lọt được vào mắt Lộc Lân lão tổ, huống gì lúc này hắn đã đột phá.
Hiện tại chỉ có trình độ lão tổ ngàn tuổi mới làm hắn kiêng kỵ, như là Tư Mã Thiên Thần, vô hạn gần tới lão tổ ngàn tuổi, chỉ cách đại viên mãn một bước.
Lúc trước hắn có thể thoải mái đánh chết Du Thủy lão tổ, hiện tại tên này còn dám ra la lối, Lộc Lân lão tổ cũng cảm thấy kẻ này không biết sống chết.
- Đùng... Lộc Lân lão tổ chưa hết lời, Du Thủy đột nhiên vung tay, không biết lúc này có một cây roi dài, cách xa mười mấy dặm đánh ra, đã trực tiếp xuất hiện ở trên đầu Lộc Lân lão tổ.
Nhanh, nhanh đến trực tiếp xé rách không gian, bên này đánh ra là bên kia xuất hiện.
- Không xong... Lộc Lân lão tổ chưa nói hết, đã ý thức được không ổn, tốc độ nhanh nhất lướt sang bên cạnh, bùng nổ pháp lực vốn để đối phó , Tư Mã Thiên Thần đủ để hủy diệt núi cao vạn trượng.
- Đùng... A... Né tránh hết tốc lực, phát huy lực lượng, vẫn không đủ để Lộc Lân lão tổ né tránh một roi này, càng không thể ngăn cản. Lực lượng khủng bố của hắn chỉ như đậu hủ trước cây roi kia, xé vỡ dễ dàng, đánh mạnh lên mặt và bả vai hắn. Tuy rằng toàn lực né tránh, mặt chỉ bị quẹt qua một chút, nhưng cũng để lại khe sâu thấu xương.
Còn bả vai thì máu thịt bầy nhầy, lực phòng ngự thân thể trước một roi này lại yếu ớt vô cùng, xương vỡ vụn, máu thịt lẫn lộn nhìn quá dọa người.
- Cái gì... Ngay cả Tư Mã Thiên Thần cũng hoảng sợ, lực thần hồn khống chế, Lôi Đình Trảo xuất hiện, trên đường trải qua mấy lần kỳ ngộ đã lên đến Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, lúc này lóe lên nhắm vào Du Thủy lão tổ.
- Thích không, lúc này biết bổn lão tổ là người có đức rồi chứ. Lúc trước làm bị thương bổn lão tổ còn giành đồ của ta, chẳng qua chỉ là chút lãi nhỏ thôi. Nói cho ngươi, bổn lão tổ sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào đắc tội bổn lão tổ. Sớm nói với các ngươi, bảo vật là dành cho người có đức, không nhìn lại các ngươi là đức hạnh gì, lại muốn giành giật với bổn lão tổ. Du Thủy lão tổ nhướng mày, cầm cây roi đen thui, cây roi lớn nhỏ tùy ý, lúc này ở trong tay hắn lại không có gì đặc thù, nhưng vừa rồi đã bày ra uy lực đặc thù.
Lúc này tâm tình Du Thủy lão tổ vô cùng sảng khoái, đi vào di tích này, đụng tường khắp nơi, ba lần bốn lượt bị người ức hiếp, cuối cùng đến lượt mình trở người.
Du Thủy lão tổ chẳng những đột phá cảnh giới lão tổ, Thái Cực Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, mấu chốt là hắn lấy được món trọng bảo này. Giữa đường hắn đánh chết nhiều người, quả thật là dựa vào bảo bối này, hắn mới một đường tìm đến đây.
- A... Lộc Lân lão tổ ngửa mặt rống giận, Kỳ Lân Võng ầm ầm xuất hiện, nhưng lần này không công kích, lập tức bao phủ thân thể, nháy mắt hấp thu tiên linh khí mênh mông, ầm ầm kết hợp với thân thể, ngưng tụ ra một con thần thú giống lộc giống kỳ lân. Miệng mũi phun lửa, bốn vó đạp lửa, lập tức tăng tốc khủng bố cực hạn, nháy mắt vọt đến trước mặt Du Thủy lão tổ.
Du Thủy lão tổ không ngờ Lộc Lân lão tổ bị đánh cho một roi, lại bùng nổ khủng bố như vậy.
Cây roi màu đen trong tay hắn quét qua, nháy mắt xoay tròn to ra, tạo thành tầng tầng phòng ngự.
Oành! Ầm ầm rung mạnh, Lộc Lân lão tổ va đụng khủng bố làm Du Thủy lão tổ bị đụng văng mười mấy dặm, về mặt lực lượng thì rõ ràng kém hơn nhiều.
Bùm bùm bùm... Bụp bụp... Nhưng phòng ngự của cây roi đen cũng chia cắt suy yếu, cuối cùng hóa giải lực lượng khủng bố của Lộc Lân lão tổ.
- Phụt... Du Thủy lão tổ phun máu, liền mặt mũi dữ tợn, hung hăng nói: - Má nó, hậu duệ thần thú phải không, xem bổn lão tổ xử lý ngươi thế nào.
Nói rồi, cây roi hớp động, nháy mắt đánh ra trăm ngàn cái, Kỳ Lân Võng là Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, nhưng bị cây roi quật vào, lại không ngừng lóe lên co rút, như con thần thú bị quất cho không ngừng rút nhỏ.
Bên trên chớp động tia sáng, Lộc Lân lão tổ sắc mặt kịch biến, vội vàng né tranh, nhưng không cách nào vượt qua được cây roi kia, uy lực quá sức tưởng tượng.
Bùm! Cuối cùng, Kỳ Lân Võng bị tổn hại nghiêm trọng, một cánh tay của Lộc Lân lão tổ suýt nữa vỡ vụn, lập tức thân thể bùng lên ngọn lửa, thi triển cấm thuật thần thông đặc thù, nháy mắt lướt qua ngàn dặm, tiêu hao quá độ mà thở dốc. May mắn đến chỗ này không như bên ngoài, tiên linh khí khổng lồ để hắn khôi phục nhanh chóng, nếu là ở ngoài thì thảm rồi.
Nhưng ngay cả thế, sắc mặt Lộc Lân lão tổ vẫn khó coi cực điểm. Vừa rồi là chân chính bị đánh lui, cả người muốn vỡ vụn, hơn nữa Kỳ Lân Võng cũng bị tổn hại, sao... sao lại thế được?
Tên phế vật này, lúc trước mình dễ dàng một chiêu trọng thương, nếu không phải mình không muốn tiêu hao lực lượng, giết hắn cũng không tốn sức gì, nhưng giờ... hắn lại đánh bại mình.
- Ha ha... Du Thủy lão tổ cũng bị thương không nhẹ, nhưng hắn không để ý, điên cuồng hấp thu tiên linh khí xung quanh, cười to đắc ý: - Bây giờ biết bổn lão tổ lợi hại rồi chứ, cho các ngươi dám lớn lối trước mặt bổn lão tổ, các ngươi còn ai nữa, không phục cứ đến đây.
Tư Mã Thiên Thần không khỏi nhíu mày, ánh mắt chú ý vào cây roi của Du Thủy lão tổ, rốt cuộc đó là gì, to nhỏ tự nhiên, quất ra như xé rách không gian, sắc bén đến Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm Kỳ Lân Võng cũng không cản nổi, ngay cả công kích mãnh liệt của Lộc Lân lão tổ cũng có thể chia cắt được.
- Đây là tiểu nhân đắc chí điển hình, nhưng mà cây roi của hắn là thứ tốt, hắc hắc, loại người này lại rất dễ đối phó, lén lút giết là dễ nhất. Lúc này, Sát Thủ Vương nhìn Du Thủy lão tổ, cũng chú ý cây roi của hắn, vừa nhìn là biết Du Thủy lão tổ có thể đánh bại Lộc Lân lão tổ toàn là dựa vào cây roi này.
- Hả... Cổ Tiểu Bảo khịt mũi: - Ta nhận ra nó, bên trên có mùi của... à, là tóc.
Tóc, ánh mắt Nhậm Kiệt sáng lên, nó là sợi tóc của Cổ Thần khai thiên lập địa để lại, khó trách lợi hại đến thế, là một sợi tóc nguyên vẹn của tóc Cổ Thần.
- Trước tiên xem đã, chỗ này có cổ quái. Hả, không đúng... Bùm bùm... Nhậm Kiệt đang nói, đột nhiên lực lượng khổng lồ dao động, mặt trời gần đó bỗng nhiên nóng rực, chẳng những vậy, quả cầu sét ở giữa cũng tỏa ra dao động sấm sét, dẫn tới hai mặt trời mặt trăng chưa diễn hóa xong cũng tỏa ra lực lượng khác nhau.
Lực lượng đan xen, không gian dao động kịch liệt, bùm bùm nổ vang, ngay cả trận pháp che giấu của ngay cả Nhậm Kiệt bố trí cũng bị ảnh hưởng, khó mà ẩn nấp tiếp được. Ngoài bọn họ ra, ở một mặt khác cũng còn ba cỗ lực lượng bại lộ.
Du Thủy lão tổ đang đắc ý, tính toán xử lý Tư Mã Thiên Thần, sau đó trở thành người có đức, thu lấy ba món trọng bảo này, bỗng nhiên cũng cả kinh, hoàn toàn không ngờ còn người ẩn nấp trong này.
- Đáng ghét, là các ngươi! Du Thủy lão tổ cảm nhận được khí tức của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, đồng thời lực thần hồn cũng nhìn thấy Cao Bằng dẫn Tào Lộ cùng Phương Viêm xuất hiện, sắc mặt trầm xuống khóe miệng co rút.
- Hả? Cao Bằng kỳ quái nhìn nhật nguyệt to lớn, nhìn nó phát ra lực lượng, cùng quả cầu lóe lên sấm sét, khẽ cau mày.
- Thôi, đã bại lộ, muốn xem trò hay cũng không được, nhưng mà chỗ này vô cùng cổ quái, thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như thế, quá nhiều trùng hợp đặt một chỗ thì không còn trùng hợp nữa. Lúc trước ta đã cảm thấy không đúng, bây giờ quả thật có cổ quái, lát nữa mọi người cẩn thận, kẻ địch của chúng ta chỉ sợ vượt xa những người trước mặt. Nhậm Kiệt vừa động lực thần hồn, nói với mọi người, nhấc tay loại bỏ trận pháp ẩn nấp, khí tức đã lộ, ẩn nấp tiếp cũng không có ý nghĩa
- Không chỉ những người trước mặt, tổ cha nó, bị tiểu tử ngươi làm hồ đồ, có chuyện gì? Sát Thủ Vương nghe mà mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.