Chương 315: Tông chủ Thánh Đan Tông
Thắng Kỷ
28/05/2015
- Ngọc Thành trang chủ! Ngài đi đi! Tuy nhiên hành động nhỏ một chút, chớ dọa Hải Vương người đứng đầu tám đại Vương giả chúng ta! Ha ha... Phỏng chừng hắn vừa mới bị hoảng sợ! Nhậm Kiệt nói, cười lớn trêu đùa Hải Vương.
Hải Vương nghe nói vậy cũng không có phản ứng, nhưng bởi vì vừa rồi lửa giận trong lòng đã nổi lên, thời khắc này thật ra lần đầu tiên không quen nhìn một người như vậy. Nhậm gia từ lúc nào xuất hiện một tên gia chủ quần áo lụa là, không có chút phong phạm gia chủ, làm việc vô liêm sỉ như thế, ghê tởm như vậy!
Ngọc Thành đi qua, thật sự trong lòng Hải Vương có chút phòng bị, nhưng cũng không thể cự tuyệt Ngọc Thành vừa rồi thiếu chút nữa bị mình đánh chết, thời khắc này hai tay bị đứt đoạn miễn cưỡng dùng đan dược, dựa vào pháp lực chống đỡ, nhất là hắn phải nghĩ biện pháp mở ra di tích.
Dĩ nhiên, Ngọc Thành cũng chỉ biết một số thứ không hoàn toàn gì đó trải qua vạn năm truyền xuống tới nay, may mà sau khi khởi động ngọc giản bên trong có ít dẫn đường, nhưng Ngọc Thành cũng lo lắng đề phòng, tốc độ thật ra cũng không nhanh. Nhậm Kiệt không quản nhiều như vậy, một khắc không thể đạt thành yêu cầu của hắn, hắn sẽ không tính toán nhấc chân lên.
Mà lúc này, Hải Lượng bị Nhậm Kiệt đạp đầu lún trong đá, trên đầu đều là máu, hai tay nắm chặt, trong lòng hừng hực lửa giận, gần như cả người sắp nổ tung.
Ngay lúc Nhậm Kiệt đàm phán đấu trí đấu lực cùng Hải Vương, ở xa ngoài ngàn dặm có một số người đang nhanh chóng vọt tới bên này, bọn họ cũng không có hết tốc lực phi hành trên không trung, bởi vì phi hành trên không trung mà muốn ẩn tàng hành tung rất khó, cho nên đều phi thân trên đất bằng.
Dĩ nhiên, đạt tới trình độ nhất định, phi thân như vậy tốc độ cũng không chậm. Chỉ có điều bọn họ cũng không biết, cho dù hành tung của bọn họ như thế cũng không giấu được.
- Cạc cạc... Nếu như có thể nuốt vào một thân máu thịt của người đứng đầu tám đại Vương giả, khẳng định lực lượng của bản cung phụng có thể đột phá cực hạn! Lúc này, một nam nhân bộ dáng đặc biệt hung ác, tóc xỏa bay phất phơ bên hông, trên mặt lông tóc dày rậm, cả người tản ra yêu khí nồng đậm... hắn hưng phấn phát ra tiếng cười quỷ dị.
Tiếng cười của hắn khiến mấy tên thủ hạ đi theo phía sau đều rùng mình sợ hãi, nhưng không có một người nào dám lên tiếng. Nên biết vị này chính là Thị Huyết Yêu Lang, tam cung phụng đứng hàng thứ ba trong ba đại cung phụng của hoàng gia, cho dù là người bên mình, cũng có người bởi vì chọc giận hắn bị hắn nuốt sống.
- Ngươi đừng mơ mộng hão huyền! Cho dù có đại cung phụng đến đây ba người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc có thể đối phó được Hải Vương Hải Vô Thường kia. Lần này chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm xem bọn chúng muốn làm gì là được. Nếu như thật có chỗ tốt gì cũng kiếm một chút, đến lúc đó bệ hạ bên kia sẽ có ban thưởng! Ha ha... nếu như có 300 xử nữ cho bổn lang quân hưởng dụng, thì rất nhanh tám đại Vương giả sẽ biến thành chín đại Vương giả! Đi phía trước là một người mặt đánh phấn bóng loáng, mắt ngọc mày ngài, hai bên tóc rũ xuống, một bộ dáng tuấn tú, hơi có một chút bà nương... lúc này hắn đang nhanh chóng phi thân vọt tới, vừa nhón tay khẽ vén tóc mai, vừa nói chuyện tốt.
- Hừ! Thập Lục Lang! Năm đó nếu không phải ngươi sử dụng quỷ kế, ta chính là nhị cung phụng; nếu không phải ngươi quá ác tâm, sớm hay muộn có một ngày ta sẽ nuốt ngươi! Thị Huyết Yêu Lang tuy rằng cùng đi chung với vị trước mặt này, nhưng hắn lại rất khó chịu.
Con bà nó! Tên Lang này chính là một tên bại hoại mượn nữ nhân tu luyện, bởi vì đã từng một đêm tân hôn liên tiếp thượng lên 16 tân nương, nên tự phong là Thập Lục Lang. Tên này bị vô số người đuổi giết, không ai nghĩ tới hắn lại trở thành nhị cung phụng.
Ngọc Kinh Thành đều biết hoàng gia có cung phụng, nhưng đối với tình huống cung phụng thì người biết cũng rất ít, rất ít.
- Ngươi cứ chờ làm linh thú tọa giá của ta đi! Ha ha...
Thập Lục Lang đắc ý cười nói, rồi tiếp tục tăng tốc. Thị Huyết Yêu Lang phẫn nộ vừa mắng vừa đi theo phía sau, đoàn người nhanh chóng đến gần chỗ Nhậm Kiệt bọn họ.
Đồng thời ở nơi này, bởi vì Tề Thiên chiến đấu cùng Hải Vương gây động tĩnh quá lớn, chung quanh còn có một số lực lượng đang chạy đến, mà có một số phụ trách điều tra tình báo, cũng rối rít truyền về tình huống nơi này.
Thánh Đan Tông, trưởng lão Lô Vĩ tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng còn không đến mức trí mạng, sau khi khôi phục một chút liền mang theo Quách Tú đang hôn mê bất tỉnh chạy về Thánh Đan Tông. Mặc dù Thánh Đan Tông cách An Dương hành tỉnh không xa lắm, nhưng nói vậy cũng phải xem là người nào.
Cho dù Âm Dương Cảnh âm hồn bình thường, muốn mang người phi hành cũng cần rất lâu, cũng chỉ có đạt tới dương hồn mới có thể tốt hơn một chút. Lô Vĩ tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng dù sao cũng là tồn tại dương hồn, không có mang theo những người khác, chỉ mang một mình Quách Tú đang bị thương trở về Thánh Đan Tông.
- A... A... Thánh Đan Tông rất rộng lớn, mùi đan dược tràn ngập bên trong đại điện, đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét vô cùng thê thảm.
Chỉ thấy Quách Tú vừa mới tỉnh, đau đớn thống khổ gào thét thảm thiết, cả người hắn quả thực phẫn nộ như sắp nổ tung.
"Phù!" Gào thét một hồi, Quách Tú phun ra một búng máu tươi, cả người lập tức rũ xuống.
- Cho hắn uống vào, sau đó mang hắn đi trị liệu thương thế! Lúc này, trên đại điện một người chân không chấm đất bay đến trước mặt Quách Tú, giơ tay búng ra một viên đan dược, bay thẳng vào trong tay Lô Vĩ.
- Dạ! Lô Vĩ vội vàng đáp một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua đan dược trong tay, lập tức há hốc miệng.
"Trời ạ! Linh đan tuyệt phẩm! Con bà nó, Thánh Đan Tông quả nhiên xa xỉ, chỉ có vậy đã dùng linh đan tuyệt phẩm a! Nếu như loại đan dược này xuất hiện ở những nơi khác, cho dù là Âm Dương Cảnh dương hồn như mình, cũng không biết có bao nhiêu tán tu muốn liều mạng tranh đoạt đấy!
Đối với người trước mắt này, Lô Vĩ cũng không dám có một chút bất kính, bởi vì vị tông chủ chừa hai hàng râu mép, tuổi thoạt nhìn chỉ chừng bốn mươi này, chính là Tư Mã Dần ngồi vững trên ghế tông chủ Thánh Đan Tông trăm năm. Nghe nói hắn cũng tùy lúc tùy thời có thể đột phá đến Thái Cực Cảnh.
So với Minh Ngọc Hoàng Triều, Thiên Hải Đế Quốc thì Thánh Đan Tông còn kém một chút, nhưng ở chung quanh hải vực mười mấy vạn dặm nơi này, Tư Mã Dần chính là tồn tại giống như Trời, không ai dám làm trái bất cứ mệnh lệnh gì của hắn.
- Không! Ta không trở về, ta muốn giết chết Nhậm Kiệt, ta muốn giết hắn, không giết hắn ta tuyệt đối không bỏ qua... Quách Tú nuốt vào đan dược tuyệt phẩm Tư Mã Dần cho, nhưng lại kêu lên vô cùng kiên trì.
- Tiểu sư đệ! Lần này Nhậm Kiệt dẫn theo bên cạnh tồn tại rất mạnh, hơn nữa lúc này còn có Hải Vương tham dự, thậm chí còn có những lực lượng khác ở đó, ngươi tốt hơn là trước dưỡng lành thương thế. Ngươi là đệ tử của lão tổ, mối thù phụ thân ngươi, Thánh Đan Tông chúng ta khẳng định sẽ báo cho ngươi! Tư Mã Dần thoạt nhìn rất bình hòa, tuy rằng thân là người chủ một tông nhưng có vẻ rất dễ thân cận.
Về phần thân phận của Quách Tú, thì do đích thân lão tổ ấn định, bởi vì vị lão tổ Thánh Đan Tông kia bối phận cùng địa vị quá cao, không có biện pháp bàn tới, sau này lão tổ trực tiếp bảo Quách Tú dùng tư cách sư đệ với tông chủ Tư Mã Dần. Điều này hiển nhiên cũng là tránh cho tông chủ Tư Mã Dần cùng các trưởng lão, và Thái thượng trưởng lão khác khỏi lúng túng.
- Hắn chỉ là tên phế vật, quần áo lụa là phá gia bại tử, nếu không phải bên cạnh hắn có người, ta đã sớm cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong. Thù giết cha không đội trời chung, những chuyện khác ta đều có thể nghe tông chủ, nhưng chuyện này bất kể như thế nào ta cũng phải đích thân đi! Chỉ cần tông chủ giúp ta ngăn chặn tên bên cạnh hắn kia là được, ta nhất định phải tự tay giày xéo chết hắn, nếu không lòng ta vĩnh viễn khó mà giải tỏa! Ta nhất định phải tự tay giết chết hắn... giết chết hắn! Quách Tú nói hai câu trước ít nhiều coi như thanh tỉnh, nhưng phần sau vừa nhắc tới muốn giết chết Nhậm Kiệt, nhớ lại ba lần bốn lượt bị Nhậm Kiệt làm nhục, đánh bại, nghĩ đến đây Quách Tú cũng khó mà kiểm soát mình, hắn nghiến răng nghiến lợi căm hận nói.
Nhìn bộ dáng Quách Tú thế này, tên Nhậm Kiệt kia đã thành tâm ma của hắn. Lúc phẫn nộ thậm chí ngay cả pháp lực đều dao động như thế, nếu như thật không cho hắn đi theo, sau này chẳng những sẽ lưu lại khúc mắc, có khả năng lúc tu luyện sẽ có tâm ma, xảy ra chuyện gì đều rất khó nói.
Mặc dù đối với tên đệ tử đột nhiên được lão tổ coi trọng này, trong lòng Tư Mã Dần cũng không quan tâm lắm, nhưng chuyện lão tổ tự mình giao phó hắn cũng không dám qua loa, vạn nhất lão tổ xuất quan biết tên đệ tử của lão bị tẩu hỏa nhập ma hoặc là có tâm kết khó đột phá, vậy coi như phiền toái rồi.
Hải Vương lão già kia là người vô lợi không dậy sớm, nhất định là trên người thiếu nữ bị bắt kia có bí mật trọng đại, đúng là không thể bỏ qua.
- Cũng được! Trầm tư hồi lâu, Tư Mã Dần rất bất đắc dĩ nói: - Một khi đã như vậy, bản tông chủ sẽ đích thân mang theo ngươi đi một chuyến, chấm dứt chuyện ân oán này, cũng để cho người biết, đệ tử Thánh Đan Tông ta không có dễ khi dễ như vậy, người nào dám đụng đến người Thánh Đan Tông ta, nhất định phải bỏ ra cái giá đau khổ thê thảm, cho dù là gia chủ Nhậm gia cũng không ngoại lệ!
Lô Vĩ vừa rồi luôn cẩn thận ở một bên lắng nghe, thấy Quách Tú kiên trì muốn đi, Tư Mã Dần nhíu mày hắn cũng lo lắng đề phòng. Tư Mã Dần là nhân vật gì chứ, đường đường là Tông chủ Thánh Đan Tông, trong mắt đám tán tu hải ngoại bọn hắn, còn sợ hãi hơn giống như người thế tục bình thường nhìn thấy Hoàng thượng.
Mặc dù mình vừa mới đầu phục tên đệ tử của lão tổ này làm thiếu chủ, nhưng hắn chống đối tông chủ, không nghe tông chủ phân phó như vậy, vạn nhất...
Nhưng Lô Vĩ hoàn toàn không nghĩ tới, Tư Mã Dần trầm ngâm một lát, rồi lại đồng ý tự mình manh hắn ta đi, điều này làm cho Lô Vĩ không khỏi chấn động tâm thần. Thời khắc này rốt cuộc hắn hiểu rõ một chuyện, ít nhất nói rõ địa vị của Quách Tú này tại Thánh Đan Tông tuyệt đối cao hơn so với tưởng tượng của mình! Ha ha... Vậy cuộc sống sau này của mình có thể sống khá giả rồi!
- Đa tạ tông chủ sư huynh... Mối ân tình này Quách Tú ghi khắc trong tim... Quách Tú vừa nghe Tư Mã Dần đồng ý tự mình mang hắn đi, lập tức vui mừng lộ ra mặt. Tuy rằng hắn không biết vị tông chủ này rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, nhưng với chiêu bài tông chủ đã có thể tưởng tượng được. Hơn nữa trước kia thường nghe người ta nói tới một chút sự tích truyền kỳ của tông chủ, mà lúc này trong đầu hắn chỉ nghĩ, chỉ cần tông chủ tiêu diệt người bên cạnh Nhậm Kiệt, là mình có thể tùy ý giày xéo Nhậm Kiệt, báo thù giết cha, rửa sạch mối nhục trước đây...
---------------
Ngọc Thành nhanh chóng đi tới trước người Hải Vương, tuy rằng trước đó hai tay đã gãy nát, nhưng đạt tới cảnh giới như hắn bực này cho dù không cần hai tay cũng có thể làm được tất cả chuyện người bình thường làm, Ngọc Thành vừa tới gần trước hết tra xét tình huống của Ngọc Vô Song.
Sau đó phát hiện lực lượng trong cơ thể Ngọc Vô Song, loại lực lượng cuồng bạo trong đó khiến hắn đều cảm thấy run rẩy. Ngọc Thành không sợ hãi chút nào vô cùng phẫn nộ nhìn trừng trừng Hải Vương.
Người ở trong tay Hải Vương, vì an toàn của Ngọc Vô Song, đừng nói là hắn, cho dù là lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo ở đây cũng không dám làm càn.
Mà Hải Vương, đối với ánh mắt của Ngọc Thành nhìn mình như thế, lão hoàn toàn làm như không thấy, lúc này trong lòng lão có cẩn thận đề phòng lo lắng có biến, thật sự vẫn là tên Nhậm Kiệt, lão không nghĩ ra tên Nhậm Kiệt này rốt cuộc đóng vai trò gì ở Nhậm gia?
Thật sự đúng như tin tình báo đưa lên, là Nhậm Thiên Tung ở sau lưng khống chế hết thảy hay sao?
Hải Vương nghe nói vậy cũng không có phản ứng, nhưng bởi vì vừa rồi lửa giận trong lòng đã nổi lên, thời khắc này thật ra lần đầu tiên không quen nhìn một người như vậy. Nhậm gia từ lúc nào xuất hiện một tên gia chủ quần áo lụa là, không có chút phong phạm gia chủ, làm việc vô liêm sỉ như thế, ghê tởm như vậy!
Ngọc Thành đi qua, thật sự trong lòng Hải Vương có chút phòng bị, nhưng cũng không thể cự tuyệt Ngọc Thành vừa rồi thiếu chút nữa bị mình đánh chết, thời khắc này hai tay bị đứt đoạn miễn cưỡng dùng đan dược, dựa vào pháp lực chống đỡ, nhất là hắn phải nghĩ biện pháp mở ra di tích.
Dĩ nhiên, Ngọc Thành cũng chỉ biết một số thứ không hoàn toàn gì đó trải qua vạn năm truyền xuống tới nay, may mà sau khi khởi động ngọc giản bên trong có ít dẫn đường, nhưng Ngọc Thành cũng lo lắng đề phòng, tốc độ thật ra cũng không nhanh. Nhậm Kiệt không quản nhiều như vậy, một khắc không thể đạt thành yêu cầu của hắn, hắn sẽ không tính toán nhấc chân lên.
Mà lúc này, Hải Lượng bị Nhậm Kiệt đạp đầu lún trong đá, trên đầu đều là máu, hai tay nắm chặt, trong lòng hừng hực lửa giận, gần như cả người sắp nổ tung.
Ngay lúc Nhậm Kiệt đàm phán đấu trí đấu lực cùng Hải Vương, ở xa ngoài ngàn dặm có một số người đang nhanh chóng vọt tới bên này, bọn họ cũng không có hết tốc lực phi hành trên không trung, bởi vì phi hành trên không trung mà muốn ẩn tàng hành tung rất khó, cho nên đều phi thân trên đất bằng.
Dĩ nhiên, đạt tới trình độ nhất định, phi thân như vậy tốc độ cũng không chậm. Chỉ có điều bọn họ cũng không biết, cho dù hành tung của bọn họ như thế cũng không giấu được.
- Cạc cạc... Nếu như có thể nuốt vào một thân máu thịt của người đứng đầu tám đại Vương giả, khẳng định lực lượng của bản cung phụng có thể đột phá cực hạn! Lúc này, một nam nhân bộ dáng đặc biệt hung ác, tóc xỏa bay phất phơ bên hông, trên mặt lông tóc dày rậm, cả người tản ra yêu khí nồng đậm... hắn hưng phấn phát ra tiếng cười quỷ dị.
Tiếng cười của hắn khiến mấy tên thủ hạ đi theo phía sau đều rùng mình sợ hãi, nhưng không có một người nào dám lên tiếng. Nên biết vị này chính là Thị Huyết Yêu Lang, tam cung phụng đứng hàng thứ ba trong ba đại cung phụng của hoàng gia, cho dù là người bên mình, cũng có người bởi vì chọc giận hắn bị hắn nuốt sống.
- Ngươi đừng mơ mộng hão huyền! Cho dù có đại cung phụng đến đây ba người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc có thể đối phó được Hải Vương Hải Vô Thường kia. Lần này chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm xem bọn chúng muốn làm gì là được. Nếu như thật có chỗ tốt gì cũng kiếm một chút, đến lúc đó bệ hạ bên kia sẽ có ban thưởng! Ha ha... nếu như có 300 xử nữ cho bổn lang quân hưởng dụng, thì rất nhanh tám đại Vương giả sẽ biến thành chín đại Vương giả! Đi phía trước là một người mặt đánh phấn bóng loáng, mắt ngọc mày ngài, hai bên tóc rũ xuống, một bộ dáng tuấn tú, hơi có một chút bà nương... lúc này hắn đang nhanh chóng phi thân vọt tới, vừa nhón tay khẽ vén tóc mai, vừa nói chuyện tốt.
- Hừ! Thập Lục Lang! Năm đó nếu không phải ngươi sử dụng quỷ kế, ta chính là nhị cung phụng; nếu không phải ngươi quá ác tâm, sớm hay muộn có một ngày ta sẽ nuốt ngươi! Thị Huyết Yêu Lang tuy rằng cùng đi chung với vị trước mặt này, nhưng hắn lại rất khó chịu.
Con bà nó! Tên Lang này chính là một tên bại hoại mượn nữ nhân tu luyện, bởi vì đã từng một đêm tân hôn liên tiếp thượng lên 16 tân nương, nên tự phong là Thập Lục Lang. Tên này bị vô số người đuổi giết, không ai nghĩ tới hắn lại trở thành nhị cung phụng.
Ngọc Kinh Thành đều biết hoàng gia có cung phụng, nhưng đối với tình huống cung phụng thì người biết cũng rất ít, rất ít.
- Ngươi cứ chờ làm linh thú tọa giá của ta đi! Ha ha...
Thập Lục Lang đắc ý cười nói, rồi tiếp tục tăng tốc. Thị Huyết Yêu Lang phẫn nộ vừa mắng vừa đi theo phía sau, đoàn người nhanh chóng đến gần chỗ Nhậm Kiệt bọn họ.
Đồng thời ở nơi này, bởi vì Tề Thiên chiến đấu cùng Hải Vương gây động tĩnh quá lớn, chung quanh còn có một số lực lượng đang chạy đến, mà có một số phụ trách điều tra tình báo, cũng rối rít truyền về tình huống nơi này.
Thánh Đan Tông, trưởng lão Lô Vĩ tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng còn không đến mức trí mạng, sau khi khôi phục một chút liền mang theo Quách Tú đang hôn mê bất tỉnh chạy về Thánh Đan Tông. Mặc dù Thánh Đan Tông cách An Dương hành tỉnh không xa lắm, nhưng nói vậy cũng phải xem là người nào.
Cho dù Âm Dương Cảnh âm hồn bình thường, muốn mang người phi hành cũng cần rất lâu, cũng chỉ có đạt tới dương hồn mới có thể tốt hơn một chút. Lô Vĩ tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng dù sao cũng là tồn tại dương hồn, không có mang theo những người khác, chỉ mang một mình Quách Tú đang bị thương trở về Thánh Đan Tông.
- A... A... Thánh Đan Tông rất rộng lớn, mùi đan dược tràn ngập bên trong đại điện, đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét vô cùng thê thảm.
Chỉ thấy Quách Tú vừa mới tỉnh, đau đớn thống khổ gào thét thảm thiết, cả người hắn quả thực phẫn nộ như sắp nổ tung.
"Phù!" Gào thét một hồi, Quách Tú phun ra một búng máu tươi, cả người lập tức rũ xuống.
- Cho hắn uống vào, sau đó mang hắn đi trị liệu thương thế! Lúc này, trên đại điện một người chân không chấm đất bay đến trước mặt Quách Tú, giơ tay búng ra một viên đan dược, bay thẳng vào trong tay Lô Vĩ.
- Dạ! Lô Vĩ vội vàng đáp một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua đan dược trong tay, lập tức há hốc miệng.
"Trời ạ! Linh đan tuyệt phẩm! Con bà nó, Thánh Đan Tông quả nhiên xa xỉ, chỉ có vậy đã dùng linh đan tuyệt phẩm a! Nếu như loại đan dược này xuất hiện ở những nơi khác, cho dù là Âm Dương Cảnh dương hồn như mình, cũng không biết có bao nhiêu tán tu muốn liều mạng tranh đoạt đấy!
Đối với người trước mắt này, Lô Vĩ cũng không dám có một chút bất kính, bởi vì vị tông chủ chừa hai hàng râu mép, tuổi thoạt nhìn chỉ chừng bốn mươi này, chính là Tư Mã Dần ngồi vững trên ghế tông chủ Thánh Đan Tông trăm năm. Nghe nói hắn cũng tùy lúc tùy thời có thể đột phá đến Thái Cực Cảnh.
So với Minh Ngọc Hoàng Triều, Thiên Hải Đế Quốc thì Thánh Đan Tông còn kém một chút, nhưng ở chung quanh hải vực mười mấy vạn dặm nơi này, Tư Mã Dần chính là tồn tại giống như Trời, không ai dám làm trái bất cứ mệnh lệnh gì của hắn.
- Không! Ta không trở về, ta muốn giết chết Nhậm Kiệt, ta muốn giết hắn, không giết hắn ta tuyệt đối không bỏ qua... Quách Tú nuốt vào đan dược tuyệt phẩm Tư Mã Dần cho, nhưng lại kêu lên vô cùng kiên trì.
- Tiểu sư đệ! Lần này Nhậm Kiệt dẫn theo bên cạnh tồn tại rất mạnh, hơn nữa lúc này còn có Hải Vương tham dự, thậm chí còn có những lực lượng khác ở đó, ngươi tốt hơn là trước dưỡng lành thương thế. Ngươi là đệ tử của lão tổ, mối thù phụ thân ngươi, Thánh Đan Tông chúng ta khẳng định sẽ báo cho ngươi! Tư Mã Dần thoạt nhìn rất bình hòa, tuy rằng thân là người chủ một tông nhưng có vẻ rất dễ thân cận.
Về phần thân phận của Quách Tú, thì do đích thân lão tổ ấn định, bởi vì vị lão tổ Thánh Đan Tông kia bối phận cùng địa vị quá cao, không có biện pháp bàn tới, sau này lão tổ trực tiếp bảo Quách Tú dùng tư cách sư đệ với tông chủ Tư Mã Dần. Điều này hiển nhiên cũng là tránh cho tông chủ Tư Mã Dần cùng các trưởng lão, và Thái thượng trưởng lão khác khỏi lúng túng.
- Hắn chỉ là tên phế vật, quần áo lụa là phá gia bại tử, nếu không phải bên cạnh hắn có người, ta đã sớm cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong. Thù giết cha không đội trời chung, những chuyện khác ta đều có thể nghe tông chủ, nhưng chuyện này bất kể như thế nào ta cũng phải đích thân đi! Chỉ cần tông chủ giúp ta ngăn chặn tên bên cạnh hắn kia là được, ta nhất định phải tự tay giày xéo chết hắn, nếu không lòng ta vĩnh viễn khó mà giải tỏa! Ta nhất định phải tự tay giết chết hắn... giết chết hắn! Quách Tú nói hai câu trước ít nhiều coi như thanh tỉnh, nhưng phần sau vừa nhắc tới muốn giết chết Nhậm Kiệt, nhớ lại ba lần bốn lượt bị Nhậm Kiệt làm nhục, đánh bại, nghĩ đến đây Quách Tú cũng khó mà kiểm soát mình, hắn nghiến răng nghiến lợi căm hận nói.
Nhìn bộ dáng Quách Tú thế này, tên Nhậm Kiệt kia đã thành tâm ma của hắn. Lúc phẫn nộ thậm chí ngay cả pháp lực đều dao động như thế, nếu như thật không cho hắn đi theo, sau này chẳng những sẽ lưu lại khúc mắc, có khả năng lúc tu luyện sẽ có tâm ma, xảy ra chuyện gì đều rất khó nói.
Mặc dù đối với tên đệ tử đột nhiên được lão tổ coi trọng này, trong lòng Tư Mã Dần cũng không quan tâm lắm, nhưng chuyện lão tổ tự mình giao phó hắn cũng không dám qua loa, vạn nhất lão tổ xuất quan biết tên đệ tử của lão bị tẩu hỏa nhập ma hoặc là có tâm kết khó đột phá, vậy coi như phiền toái rồi.
Hải Vương lão già kia là người vô lợi không dậy sớm, nhất định là trên người thiếu nữ bị bắt kia có bí mật trọng đại, đúng là không thể bỏ qua.
- Cũng được! Trầm tư hồi lâu, Tư Mã Dần rất bất đắc dĩ nói: - Một khi đã như vậy, bản tông chủ sẽ đích thân mang theo ngươi đi một chuyến, chấm dứt chuyện ân oán này, cũng để cho người biết, đệ tử Thánh Đan Tông ta không có dễ khi dễ như vậy, người nào dám đụng đến người Thánh Đan Tông ta, nhất định phải bỏ ra cái giá đau khổ thê thảm, cho dù là gia chủ Nhậm gia cũng không ngoại lệ!
Lô Vĩ vừa rồi luôn cẩn thận ở một bên lắng nghe, thấy Quách Tú kiên trì muốn đi, Tư Mã Dần nhíu mày hắn cũng lo lắng đề phòng. Tư Mã Dần là nhân vật gì chứ, đường đường là Tông chủ Thánh Đan Tông, trong mắt đám tán tu hải ngoại bọn hắn, còn sợ hãi hơn giống như người thế tục bình thường nhìn thấy Hoàng thượng.
Mặc dù mình vừa mới đầu phục tên đệ tử của lão tổ này làm thiếu chủ, nhưng hắn chống đối tông chủ, không nghe tông chủ phân phó như vậy, vạn nhất...
Nhưng Lô Vĩ hoàn toàn không nghĩ tới, Tư Mã Dần trầm ngâm một lát, rồi lại đồng ý tự mình manh hắn ta đi, điều này làm cho Lô Vĩ không khỏi chấn động tâm thần. Thời khắc này rốt cuộc hắn hiểu rõ một chuyện, ít nhất nói rõ địa vị của Quách Tú này tại Thánh Đan Tông tuyệt đối cao hơn so với tưởng tượng của mình! Ha ha... Vậy cuộc sống sau này của mình có thể sống khá giả rồi!
- Đa tạ tông chủ sư huynh... Mối ân tình này Quách Tú ghi khắc trong tim... Quách Tú vừa nghe Tư Mã Dần đồng ý tự mình mang hắn đi, lập tức vui mừng lộ ra mặt. Tuy rằng hắn không biết vị tông chủ này rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, nhưng với chiêu bài tông chủ đã có thể tưởng tượng được. Hơn nữa trước kia thường nghe người ta nói tới một chút sự tích truyền kỳ của tông chủ, mà lúc này trong đầu hắn chỉ nghĩ, chỉ cần tông chủ tiêu diệt người bên cạnh Nhậm Kiệt, là mình có thể tùy ý giày xéo Nhậm Kiệt, báo thù giết cha, rửa sạch mối nhục trước đây...
---------------
Ngọc Thành nhanh chóng đi tới trước người Hải Vương, tuy rằng trước đó hai tay đã gãy nát, nhưng đạt tới cảnh giới như hắn bực này cho dù không cần hai tay cũng có thể làm được tất cả chuyện người bình thường làm, Ngọc Thành vừa tới gần trước hết tra xét tình huống của Ngọc Vô Song.
Sau đó phát hiện lực lượng trong cơ thể Ngọc Vô Song, loại lực lượng cuồng bạo trong đó khiến hắn đều cảm thấy run rẩy. Ngọc Thành không sợ hãi chút nào vô cùng phẫn nộ nhìn trừng trừng Hải Vương.
Người ở trong tay Hải Vương, vì an toàn của Ngọc Vô Song, đừng nói là hắn, cho dù là lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo ở đây cũng không dám làm càn.
Mà Hải Vương, đối với ánh mắt của Ngọc Thành nhìn mình như thế, lão hoàn toàn làm như không thấy, lúc này trong lòng lão có cẩn thận đề phòng lo lắng có biến, thật sự vẫn là tên Nhậm Kiệt, lão không nghĩ ra tên Nhậm Kiệt này rốt cuộc đóng vai trò gì ở Nhậm gia?
Thật sự đúng như tin tình báo đưa lên, là Nhậm Thiên Tung ở sau lưng khống chế hết thảy hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.