Chương 455: Trốn tìm?
Thắng Kỷ
12/06/2015
Chỉ một chút liền tìm được. Nhậm Kiệt nghe tới đây, hết lời để nói, mình cũng không phải cùng hắn chơi trò trốn tìm à. Nhậm Kiệt nhìn về phía Cổ Tiểu Bảo, ánh mắt tên này chỉ có vui sướng, cũng không phải ra vẻ. Nghĩ lại cũng cảm thấy kỳ quái, làm sao hắn có thể tìm ra mình, mình che giấu hành tung, lại còn không đổi cả mặt nạ, nhưng mà không ngờ tên này lại tìm được mình dễ dàng như vậy. Phải biết Thủy Thiên Nhất Sắc Thành này rộng lớn xiết bao, bên trong lại có bố trí trận pháp có thể cách trở khí tức, trận pháp, không ngờ tên này vẫn có thể tìm được. Giỏi thật.
- Lợi hại! Ngươi có thể nói cho ta biết, sao ngươi tìm được ta không? Nhậm Kiệt cười nhìn Cổ Tiểu Bảo, giọng điệu giống như dỗ dành hài tử. Tuy nhiên tên này lại cao to, đen đúa hơn mình rất nhiều.
- Được thôi! Cổ Tiểu Bảo cười gật đầu nói: - Chỉ cần ta nhớ kỹ khí tức sư phụ ngươi, chỉ cần ngươi không xóa đi, là ta sẽ tìm được ngươi. Trong thôn thường ta tìm kiếm yêu thú hoặc tìm người là lợi hại nhất, yêu thú nào cũng không thoát khỏi ta. Nhưng sau khi sư phụ ngươi đi vào phòng này, ta tới gần liền cảm nhận được lực lượng ngươi tu luyện, ta đoán ngươi đang ở đây, sau đó ta phát hiện ra ngươi ở đây thật. Ha ha, ta lợi hại không?
Cổ Tiểu Bảo nói xong, lại lần nữa hưng phấn hướng về phía Nhậm Kiệt hỏi, bộ dạng giống như ta tìm thấy ngươi rồi nhé.
Bản lĩnh đặc thù.
Nhậm Kiệt lập tức nhận định đây là thiên phú đặc thù của Cổ TIểu Bảo.
Nhưng Nhậm Kiệt cũng sửng sốt, gã lại có thể cảm nhận được lực lượng mình tu luyện, đây cũng không phải vấn đề thiên phú à, tại sao vậy? Nhậm Kiệt lập tức nghĩ tới một chuyện, lúc mình truy lùng Phương Viêm ở trong Ngọc Kinh Thành gặp phải người áo đen kia, hắn vừa vận chuyển lực lượng, mình cũng lập tức nhận ra...
- Gia gia ngươi có biết ngươi tới đây không? Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút. Ngươi vận chuyển lực lượng của ngươi một chút đi! Nhậm Kiệt lòng ngạc nhiên, bảo Cổ Tiểu Bảo ngồi xuống, điều tra tình huống một chút.
- Ừ, không biết, hắc hắc... Cổ Tiểu Bảo ngồi xuống, vò đầu cười đắc ý nói: - Gia gia không cho ta đi ra, nhưng ta thật sự rất muốn học bản lãnh sư phụ đánh Độc Giác Trư Yêu Vương kia để bảo vệ gia gia.
Cổ Tiểu Bảo vừa nói vừa liếc nhìn linh quả trên bàn, thứ bày ở đây tự nhiên không bình thường, hắn cũng không khách khí đưa tay ra cầm hai quả lên gặp.
Nhậm Kiệt cười nhìn hắn ăn hết hai quả linh quả lớn gấp đôi nắm tay, cũng không thúc giục, chờ hắn ăn xong rồi mới hỏi thăm tiếp.
- Cái này ăn ngon thật, ta biết nơi nào có nó, nhưng mà lại bị một đám người khác chiếm mất rồi. Làn trước ta và gia gia đi hái, gia gia và đám người kia nói chuyện một hồi lâu, ừ, cái này ăn ngon hơn... Cổ Tiểu Bảo ăn không ngừng, rất nhanh quét sạch linh quả trên bàn, tiếp đó vỗ bụng vui vẻ nhìn Nhậm Kiệt nói: - Sư phụ ngươi thật tốt, nếu còn nữa thì thật tốt.
- Ồ... Nhậm Kiệt cười nói: - Ngươi trả lời vấn đề của ta xong, ngươi muốn ăn bao nhiêu ta đều cho ngươi ăn!
- Thật sự? Sư phụ ngươi không gạt ta chứ? Cổ Tiểu Bảo mừng rỡ đứng phắt dậy.
Nhậm Kiệt không còn lời để nói, những thứ này hiệu quả không lớn với hắn, chỉ là mới mẻ nên nếm một chút thôi, gã gật đầu nói: - Yên tâm đi, sẽ không gạt ngươi đâu.
- Tốt! Sư phụ, có chuyện gì, hỏi nhanh đi.
- Đừng gấp! Nhậm Kiệt phất tay bảo hắn ngồi xuống, nói: - Ngươi vận chuyển lực lượng của mình, ta muốn xem ngươi làm sao nhận ra được ta.
- Ầm! Cổ Tiểu Bảo ầm ầm thúc giục lực lượng, trong nháy mắt một cỗ lực lượng khổng lồ phóng xuất ra, lực lượng lại đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn tầng sáu, khá kinh khủng.
Nhưng đây không phải thứ khiến Nhậm Kiệt giật mình, khiến hắn giật mình là, hắn cảm giác Ngọc Hoàng Quyết của mình hơi dao động, cảm giác này còn mạnh hơn cả lúc hắn gặp hắc y nhân kia.
Nhậm Kiệt có thể khẳng định, cho dù Cổ Tiểu Bảo núp ở trong trận pháp, mình vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết là lập tức nhận ra sự hiện hữu của hắn, ít nhất là như thế dưới tình huống đối phương không phòng bị.
Cảm giác này vừa có chút tương tự hắc y nhân kia, lại vừa có chút khác biệt.
Vốn Nhậm Kiệt cũng không quản Cổ Tiểu Bảo có bí mật gì, nhưng mà lúc này lại liên quan tới mình, lại có liên quan tới hắc y nhân bên cạnh Phương Viêm, Nhậm Kiệt không thể không hỏi han cẩn thận.
Nhưng đang lúc Nhậm Kiệt muốn hỏi han thêm, dò xét rõ ràng hơn một chút, bỗng nhiên thần hồn lực đang khóa đám người Thủy Chí Bằng lại xảy ra vấn đề.
Vốn với tốc độ của bọn họ, Nhậm Kiệt cũng không lo lắng gì, nhưng đột nhiên lại có một vị Thái Cực Cảnh chạy tới, mang bọn họ nhanh chóng rời đi. Nhậm Kiệt đứng phắt dậy, nhất định phải đuổi theo, nếu không bọn họ có thể thoát khỏi phạm vi thần hồn lực của mình.
Nhưng khi nhìn thấy Cổ Tiểu Bảo, hơi chút do dự, Nhậm Kiệt lại lấy ra rất nhiều đồ ăn.
- Oa... Nhìn thấy đồ ăn ngon, Cổ Tiểu Bảo trợn tròn mắt, ánh mắt vui mừng giống như tu luyện giả nhìn thấy di tích, thấy bảo tàng vậy.
- Ngươi ở đây chờ, ta ra ngoài có một số việc, chờ ta trở về ta sẽ cho ngươi ăn ngon hơn, chơi vui hơn.
- Vâng, vâng... Sư phụ xin yên tâm đi, có những thứ này ta tuyệt đối không đi. Sư phụ ngươi tốt quá, ta rất thích ngươi... Cổ Tiểu Bảo kích động ôm chồm lấy.
Nhậm Kiệt hết chỗ nói rồi, giơ tay lên bố trí một ít trận pháp, sau đó bo cho tiểu nhị một ít linh ngọc, không dám chậm trễ nữa, lập tức rời khỏi Thủy Thiên Nhất Sắc Thành, nhanh chóng đuổi theo.
Về phần Cổ Tiểu Bảo, có một đống đồ ngon Nhậm Kiệt cho, chỉ biết cắm đầu vào ăn không quan tâm chuyện khác nữa.
Lúc này cách Thủy Thiên Nhất Sắc Thành tám ngàn dặm, tốc độ đám người Thủy Chí Bằng, Tư Mã Dần bỗng nhiên tăng vọt mười mấy lần.
- Á... Chuyện quái gì vậy, chuyện quái gì? - Cẩn thận, tốc độ nhanh quá! - Đây là? Đám người Thiên Thủy Tông lập tức hoảng hồn. Thủy Chí Bằng thì tốt hơn một chút, bởi vì lúc hắn cảm thấy không thích hợp, nhìn sang Tư Mã Dần, phát hiện hắn đang cười, bộ dạng kia giống như không chút lo lắng về đám người Thánh Đan Tông vậy.
- Chư vị không cần kinh hoảng. Đây chính là tiền bối Thiên Yêu Thú Hồng bảo vệ Thánh Đan Tông ta. Thấy mấy người Thiên Thủy Tông kinh hoảng, Tư Mã Dần bình tĩnh giảng giải.
Lần này mọi người mới biết, thì ra bọn họ đang ở trên bản thể Thiên Yêu, trong lòng không khỏi cả kinh. Yêu thú trở thành Thiên Yêu là vô cùng kinh khủng, hơn nữa tốc độ Thiên Yêu thể hiện lúc này cũng đúng là kinh người.
- Hai vị lão tổ phát hiện động phủ có biến, bảo ta đón các ngươi nhanh tới đó, các ngươi ngồi cho vững.
Một thanh âm thỏ thẻ vang lên, lại là giọng một cô gái, sau đó Hồng Quán Thiên Yêu mình đỏ như lửa, giang cánh đập nhanh, tốc độ tăng vọt, tất cả xung quanh trở nên mơ hồ.
- Oanh... Đột nhiên tốc độ tăng vọt, áp lực tăng mạnh, khiến hai đại tông chủ đều không thể không vận chuyển pháp lực chống cự lại. Tốc độ Thái Cực Cảnh đã rất nhanh, mà Hồng Quán Thiên Yêu này lại vô cùng am hiểu tốc độ, mặc dù chỉ là Thái Cực Cảnh tầng hai, nhưng dù Thái Cực Cảnh tầng sáu cũng khó sánh nổi.
Tông chủ Thủy Chí Bằng cũng hít một hơi khí lạnh. Trách không được lão tổ nói Thánh Đan Tông này không tầm thường, cho dù Thiên Thủy Tông chiếm thiên thời, địa lợi, nhân hòa cũng chỉ đánh ngang tay, dù tông mình cũng có Thiên Yêu Thú trấn tông, nhưng tuyệt không thể dễ dàng vận dụng, thậm chí không thể để rời khỏi tông môn, hoàn toàn không thể sánh được với Thánh Đan Tông này.
Cũng chính vì Hồng Quán Thiên Yêu đột nhiên xuất hiện nên Nhậm Kiệt mới giật mình, cảm thấy không đúng.
Thiên Yêu này tốc độ thật kinh người, cũng may mình tu luyện Tiểu Na Di Bộ Pháp, nếu không không thể đuổi kịp. Nhậm Kiệt vận toàn lực bay đi, tốc độ không kém Thái Cực Cảnh tầng sáu, lại có thần hồn lực cường đại, nên miễn cưỡng không bị bỏ tụt lại phía sau.
Vốn phải mất một ngày mới tới nơi, hiện tại không cần tới nửa canh giờ đã chạy tới. Đây là một khe núi hẹp trong 1 thung lũng cách Thiên Thủy Tông 8 vạn 3000 dặm.
Hồng Quán Thiên Yêu mang người song tông bay xuống, một đường đáp xuống, vách đá càng ngày càng hẹp, sau khi tiến sâu vào trong 50 cây số, hai bên vách đá cách nhau không đủ trăm thước, thân thể khổng lồ của Hồng Quán Thiên Yêu cũng khó xuyên qua. Trong nháy mắt nó biến thành một nữ nhân chừng 26, 27 tuổi, một thân áo bào đỏ chói mắt, tóc đỏ, mi đỏ, vô cùng đặc biệt.
Nhưng lúc này mọi người đều để tâm vào bảo tàng trong động phủ của Trường Hồng đạo nhân, huống chi dù Hồng Quán Thiêu Yêu này có xinh đẹp hơn nữa thì cũng không ai dám đánh chủ ý lên nàng.
Nữ nhân Hồng Quán đáp xuống một bãi đá ngồi xuống sau lưng một lão nhân mặt tròn. Lão nhân này đúng là Tư Mã Thiên Thần, mà đối diện lão là một nam tử, mặt trái hoàn toàn trơ xương, mắt trái cũng bị hủy hoại, nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Người này đúng là lão tổ Thiên Thủy Tông Thủy Phi Tường. Tu luyện tới cảnh giới như lão còn bị một vết thương như vậy, lại không có biện pháp khôi phục lại, có thể thấy thương thế này nghiêm trọng mức nào. Mà phía sau Thủy Phi Tường cũng ngồi một người râu tóc rối loạn, nhìn như mới bị đốt cháy vậy. Gã nhìn chằm chằm Hồng Quán, ánh mắt bất hảo.
Hồng Quán đắc ý, trừng mắt nhìn tên Thái Cực Cảnh đứng phía sau Thủy Phi Tường. Người này tên là Thủy Trạch Xuyên của Thiên Thủy Tông. Tu vi Thái Cực Cảnh tầng 4. Thái Cực Cảnh thì thế nào? Không phải bị mình đánh cho thành ra thế này sao? Nếu không phải lão tổ hai bên ngăn cản, thì hắn chắc chắn thảm hơn.
- Bái kiến lão tổ, bái kiến lão tổ... Tư Mã Dần và Thủy Chí Bằng tiến lên bái kiến lão tổ tông môn mình. - Mọi người đều đã phát bản mạng huyết thệ, bổn lão tổ cũng mang các ngươi tới đây, chuyện còn lại phải xem các ngươi. Tư Mã Thiên Thần nhìn Tư Mã Dần nói, cũng là nói cho Thủy Phi Tường nghe.
- Năm đó Trường Hồng đạo nhân lợi hại vô cùng, lại là một Tông sư trận pháp trung cấp, lực lượng đã vô hạn tiếp cận Pháp Thần. Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng trận pháp vẫn không người bình thường có thể phá mở được. Tuy ta cũng là Tông sư trận pháp sơ cấp, cao thủ trận pháp trong tông cũng đều tới đây, nhưng ngươi cũng không được lười biếng. Tuy đã phát qua bản mạng huyết thệ, nhưng Thủy Phi Tường vẫn căng thẳng nhìn Tư Mã Thiên Thần nói.
Trong tông môn có thể có nhiều vị Thái Cực Cảnh, nhưng chỉ có một vị lão tổ thôi. Chỉ có điều, thực lực lão tổ cũng không giống như thực lực tông môn, hai người lúc trước cũng chiến đấu sống chết một phen, chính vì không phân cao thấp nên mới thỏa hiệp.
- Hừ... Tư Mã Thiên Thần hừ lạnh một tiếng nói: - Đều tới trình độ này, ta còn muốn tiến vào hơn cả ngươi đấy. Hiện tại ta toàn lực rút lấy ký ức chuyến thế của Vạn Trường Hồng còn chưa thức tỉnh, hy vọng có chút hữu dụng, các ngươi đừng chậm trễ.
- Tốt lắm, động thủ. Thủy Phi Tường cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp động thủ, lão mang theo sáu vị cao thủ trận pháp song tông, bắt đầu phá mở cấm chế và trận pháp trong nham bích.
- Thì ra là thế, trách không được mang nhiều người như vậy. Nhậm Kiệt sử dụng thân pháp của Sát Thủ Vương tiếp cận, sau đó tìm một nơi an toàn dùng thần hồn lực khóa lại, quan sát mọi chuyện phía dưới.
- Lợi hại! Ngươi có thể nói cho ta biết, sao ngươi tìm được ta không? Nhậm Kiệt cười nhìn Cổ Tiểu Bảo, giọng điệu giống như dỗ dành hài tử. Tuy nhiên tên này lại cao to, đen đúa hơn mình rất nhiều.
- Được thôi! Cổ Tiểu Bảo cười gật đầu nói: - Chỉ cần ta nhớ kỹ khí tức sư phụ ngươi, chỉ cần ngươi không xóa đi, là ta sẽ tìm được ngươi. Trong thôn thường ta tìm kiếm yêu thú hoặc tìm người là lợi hại nhất, yêu thú nào cũng không thoát khỏi ta. Nhưng sau khi sư phụ ngươi đi vào phòng này, ta tới gần liền cảm nhận được lực lượng ngươi tu luyện, ta đoán ngươi đang ở đây, sau đó ta phát hiện ra ngươi ở đây thật. Ha ha, ta lợi hại không?
Cổ Tiểu Bảo nói xong, lại lần nữa hưng phấn hướng về phía Nhậm Kiệt hỏi, bộ dạng giống như ta tìm thấy ngươi rồi nhé.
Bản lĩnh đặc thù.
Nhậm Kiệt lập tức nhận định đây là thiên phú đặc thù của Cổ TIểu Bảo.
Nhưng Nhậm Kiệt cũng sửng sốt, gã lại có thể cảm nhận được lực lượng mình tu luyện, đây cũng không phải vấn đề thiên phú à, tại sao vậy? Nhậm Kiệt lập tức nghĩ tới một chuyện, lúc mình truy lùng Phương Viêm ở trong Ngọc Kinh Thành gặp phải người áo đen kia, hắn vừa vận chuyển lực lượng, mình cũng lập tức nhận ra...
- Gia gia ngươi có biết ngươi tới đây không? Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút. Ngươi vận chuyển lực lượng của ngươi một chút đi! Nhậm Kiệt lòng ngạc nhiên, bảo Cổ Tiểu Bảo ngồi xuống, điều tra tình huống một chút.
- Ừ, không biết, hắc hắc... Cổ Tiểu Bảo ngồi xuống, vò đầu cười đắc ý nói: - Gia gia không cho ta đi ra, nhưng ta thật sự rất muốn học bản lãnh sư phụ đánh Độc Giác Trư Yêu Vương kia để bảo vệ gia gia.
Cổ Tiểu Bảo vừa nói vừa liếc nhìn linh quả trên bàn, thứ bày ở đây tự nhiên không bình thường, hắn cũng không khách khí đưa tay ra cầm hai quả lên gặp.
Nhậm Kiệt cười nhìn hắn ăn hết hai quả linh quả lớn gấp đôi nắm tay, cũng không thúc giục, chờ hắn ăn xong rồi mới hỏi thăm tiếp.
- Cái này ăn ngon thật, ta biết nơi nào có nó, nhưng mà lại bị một đám người khác chiếm mất rồi. Làn trước ta và gia gia đi hái, gia gia và đám người kia nói chuyện một hồi lâu, ừ, cái này ăn ngon hơn... Cổ Tiểu Bảo ăn không ngừng, rất nhanh quét sạch linh quả trên bàn, tiếp đó vỗ bụng vui vẻ nhìn Nhậm Kiệt nói: - Sư phụ ngươi thật tốt, nếu còn nữa thì thật tốt.
- Ồ... Nhậm Kiệt cười nói: - Ngươi trả lời vấn đề của ta xong, ngươi muốn ăn bao nhiêu ta đều cho ngươi ăn!
- Thật sự? Sư phụ ngươi không gạt ta chứ? Cổ Tiểu Bảo mừng rỡ đứng phắt dậy.
Nhậm Kiệt không còn lời để nói, những thứ này hiệu quả không lớn với hắn, chỉ là mới mẻ nên nếm một chút thôi, gã gật đầu nói: - Yên tâm đi, sẽ không gạt ngươi đâu.
- Tốt! Sư phụ, có chuyện gì, hỏi nhanh đi.
- Đừng gấp! Nhậm Kiệt phất tay bảo hắn ngồi xuống, nói: - Ngươi vận chuyển lực lượng của mình, ta muốn xem ngươi làm sao nhận ra được ta.
- Ầm! Cổ Tiểu Bảo ầm ầm thúc giục lực lượng, trong nháy mắt một cỗ lực lượng khổng lồ phóng xuất ra, lực lượng lại đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn tầng sáu, khá kinh khủng.
Nhưng đây không phải thứ khiến Nhậm Kiệt giật mình, khiến hắn giật mình là, hắn cảm giác Ngọc Hoàng Quyết của mình hơi dao động, cảm giác này còn mạnh hơn cả lúc hắn gặp hắc y nhân kia.
Nhậm Kiệt có thể khẳng định, cho dù Cổ Tiểu Bảo núp ở trong trận pháp, mình vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết là lập tức nhận ra sự hiện hữu của hắn, ít nhất là như thế dưới tình huống đối phương không phòng bị.
Cảm giác này vừa có chút tương tự hắc y nhân kia, lại vừa có chút khác biệt.
Vốn Nhậm Kiệt cũng không quản Cổ Tiểu Bảo có bí mật gì, nhưng mà lúc này lại liên quan tới mình, lại có liên quan tới hắc y nhân bên cạnh Phương Viêm, Nhậm Kiệt không thể không hỏi han cẩn thận.
Nhưng đang lúc Nhậm Kiệt muốn hỏi han thêm, dò xét rõ ràng hơn một chút, bỗng nhiên thần hồn lực đang khóa đám người Thủy Chí Bằng lại xảy ra vấn đề.
Vốn với tốc độ của bọn họ, Nhậm Kiệt cũng không lo lắng gì, nhưng đột nhiên lại có một vị Thái Cực Cảnh chạy tới, mang bọn họ nhanh chóng rời đi. Nhậm Kiệt đứng phắt dậy, nhất định phải đuổi theo, nếu không bọn họ có thể thoát khỏi phạm vi thần hồn lực của mình.
Nhưng khi nhìn thấy Cổ Tiểu Bảo, hơi chút do dự, Nhậm Kiệt lại lấy ra rất nhiều đồ ăn.
- Oa... Nhìn thấy đồ ăn ngon, Cổ Tiểu Bảo trợn tròn mắt, ánh mắt vui mừng giống như tu luyện giả nhìn thấy di tích, thấy bảo tàng vậy.
- Ngươi ở đây chờ, ta ra ngoài có một số việc, chờ ta trở về ta sẽ cho ngươi ăn ngon hơn, chơi vui hơn.
- Vâng, vâng... Sư phụ xin yên tâm đi, có những thứ này ta tuyệt đối không đi. Sư phụ ngươi tốt quá, ta rất thích ngươi... Cổ Tiểu Bảo kích động ôm chồm lấy.
Nhậm Kiệt hết chỗ nói rồi, giơ tay lên bố trí một ít trận pháp, sau đó bo cho tiểu nhị một ít linh ngọc, không dám chậm trễ nữa, lập tức rời khỏi Thủy Thiên Nhất Sắc Thành, nhanh chóng đuổi theo.
Về phần Cổ Tiểu Bảo, có một đống đồ ngon Nhậm Kiệt cho, chỉ biết cắm đầu vào ăn không quan tâm chuyện khác nữa.
Lúc này cách Thủy Thiên Nhất Sắc Thành tám ngàn dặm, tốc độ đám người Thủy Chí Bằng, Tư Mã Dần bỗng nhiên tăng vọt mười mấy lần.
- Á... Chuyện quái gì vậy, chuyện quái gì? - Cẩn thận, tốc độ nhanh quá! - Đây là? Đám người Thiên Thủy Tông lập tức hoảng hồn. Thủy Chí Bằng thì tốt hơn một chút, bởi vì lúc hắn cảm thấy không thích hợp, nhìn sang Tư Mã Dần, phát hiện hắn đang cười, bộ dạng kia giống như không chút lo lắng về đám người Thánh Đan Tông vậy.
- Chư vị không cần kinh hoảng. Đây chính là tiền bối Thiên Yêu Thú Hồng bảo vệ Thánh Đan Tông ta. Thấy mấy người Thiên Thủy Tông kinh hoảng, Tư Mã Dần bình tĩnh giảng giải.
Lần này mọi người mới biết, thì ra bọn họ đang ở trên bản thể Thiên Yêu, trong lòng không khỏi cả kinh. Yêu thú trở thành Thiên Yêu là vô cùng kinh khủng, hơn nữa tốc độ Thiên Yêu thể hiện lúc này cũng đúng là kinh người.
- Hai vị lão tổ phát hiện động phủ có biến, bảo ta đón các ngươi nhanh tới đó, các ngươi ngồi cho vững.
Một thanh âm thỏ thẻ vang lên, lại là giọng một cô gái, sau đó Hồng Quán Thiên Yêu mình đỏ như lửa, giang cánh đập nhanh, tốc độ tăng vọt, tất cả xung quanh trở nên mơ hồ.
- Oanh... Đột nhiên tốc độ tăng vọt, áp lực tăng mạnh, khiến hai đại tông chủ đều không thể không vận chuyển pháp lực chống cự lại. Tốc độ Thái Cực Cảnh đã rất nhanh, mà Hồng Quán Thiên Yêu này lại vô cùng am hiểu tốc độ, mặc dù chỉ là Thái Cực Cảnh tầng hai, nhưng dù Thái Cực Cảnh tầng sáu cũng khó sánh nổi.
Tông chủ Thủy Chí Bằng cũng hít một hơi khí lạnh. Trách không được lão tổ nói Thánh Đan Tông này không tầm thường, cho dù Thiên Thủy Tông chiếm thiên thời, địa lợi, nhân hòa cũng chỉ đánh ngang tay, dù tông mình cũng có Thiên Yêu Thú trấn tông, nhưng tuyệt không thể dễ dàng vận dụng, thậm chí không thể để rời khỏi tông môn, hoàn toàn không thể sánh được với Thánh Đan Tông này.
Cũng chính vì Hồng Quán Thiên Yêu đột nhiên xuất hiện nên Nhậm Kiệt mới giật mình, cảm thấy không đúng.
Thiên Yêu này tốc độ thật kinh người, cũng may mình tu luyện Tiểu Na Di Bộ Pháp, nếu không không thể đuổi kịp. Nhậm Kiệt vận toàn lực bay đi, tốc độ không kém Thái Cực Cảnh tầng sáu, lại có thần hồn lực cường đại, nên miễn cưỡng không bị bỏ tụt lại phía sau.
Vốn phải mất một ngày mới tới nơi, hiện tại không cần tới nửa canh giờ đã chạy tới. Đây là một khe núi hẹp trong 1 thung lũng cách Thiên Thủy Tông 8 vạn 3000 dặm.
Hồng Quán Thiên Yêu mang người song tông bay xuống, một đường đáp xuống, vách đá càng ngày càng hẹp, sau khi tiến sâu vào trong 50 cây số, hai bên vách đá cách nhau không đủ trăm thước, thân thể khổng lồ của Hồng Quán Thiên Yêu cũng khó xuyên qua. Trong nháy mắt nó biến thành một nữ nhân chừng 26, 27 tuổi, một thân áo bào đỏ chói mắt, tóc đỏ, mi đỏ, vô cùng đặc biệt.
Nhưng lúc này mọi người đều để tâm vào bảo tàng trong động phủ của Trường Hồng đạo nhân, huống chi dù Hồng Quán Thiêu Yêu này có xinh đẹp hơn nữa thì cũng không ai dám đánh chủ ý lên nàng.
Nữ nhân Hồng Quán đáp xuống một bãi đá ngồi xuống sau lưng một lão nhân mặt tròn. Lão nhân này đúng là Tư Mã Thiên Thần, mà đối diện lão là một nam tử, mặt trái hoàn toàn trơ xương, mắt trái cũng bị hủy hoại, nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Người này đúng là lão tổ Thiên Thủy Tông Thủy Phi Tường. Tu luyện tới cảnh giới như lão còn bị một vết thương như vậy, lại không có biện pháp khôi phục lại, có thể thấy thương thế này nghiêm trọng mức nào. Mà phía sau Thủy Phi Tường cũng ngồi một người râu tóc rối loạn, nhìn như mới bị đốt cháy vậy. Gã nhìn chằm chằm Hồng Quán, ánh mắt bất hảo.
Hồng Quán đắc ý, trừng mắt nhìn tên Thái Cực Cảnh đứng phía sau Thủy Phi Tường. Người này tên là Thủy Trạch Xuyên của Thiên Thủy Tông. Tu vi Thái Cực Cảnh tầng 4. Thái Cực Cảnh thì thế nào? Không phải bị mình đánh cho thành ra thế này sao? Nếu không phải lão tổ hai bên ngăn cản, thì hắn chắc chắn thảm hơn.
- Bái kiến lão tổ, bái kiến lão tổ... Tư Mã Dần và Thủy Chí Bằng tiến lên bái kiến lão tổ tông môn mình. - Mọi người đều đã phát bản mạng huyết thệ, bổn lão tổ cũng mang các ngươi tới đây, chuyện còn lại phải xem các ngươi. Tư Mã Thiên Thần nhìn Tư Mã Dần nói, cũng là nói cho Thủy Phi Tường nghe.
- Năm đó Trường Hồng đạo nhân lợi hại vô cùng, lại là một Tông sư trận pháp trung cấp, lực lượng đã vô hạn tiếp cận Pháp Thần. Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng trận pháp vẫn không người bình thường có thể phá mở được. Tuy ta cũng là Tông sư trận pháp sơ cấp, cao thủ trận pháp trong tông cũng đều tới đây, nhưng ngươi cũng không được lười biếng. Tuy đã phát qua bản mạng huyết thệ, nhưng Thủy Phi Tường vẫn căng thẳng nhìn Tư Mã Thiên Thần nói.
Trong tông môn có thể có nhiều vị Thái Cực Cảnh, nhưng chỉ có một vị lão tổ thôi. Chỉ có điều, thực lực lão tổ cũng không giống như thực lực tông môn, hai người lúc trước cũng chiến đấu sống chết một phen, chính vì không phân cao thấp nên mới thỏa hiệp.
- Hừ... Tư Mã Thiên Thần hừ lạnh một tiếng nói: - Đều tới trình độ này, ta còn muốn tiến vào hơn cả ngươi đấy. Hiện tại ta toàn lực rút lấy ký ức chuyến thế của Vạn Trường Hồng còn chưa thức tỉnh, hy vọng có chút hữu dụng, các ngươi đừng chậm trễ.
- Tốt lắm, động thủ. Thủy Phi Tường cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp động thủ, lão mang theo sáu vị cao thủ trận pháp song tông, bắt đầu phá mở cấm chế và trận pháp trong nham bích.
- Thì ra là thế, trách không được mang nhiều người như vậy. Nhậm Kiệt sử dụng thân pháp của Sát Thủ Vương tiếp cận, sau đó tìm một nơi an toàn dùng thần hồn lực khóa lại, quan sát mọi chuyện phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.