Chương 777: Vô cùng thẳng thắn
Thắng Kỷ
13/07/2015
Người ta tập kích Tàn Hồn trước đây, hãy còn mới mẻ trong ký ức của họ, hiện tại mỗi người đều có tăng tiến, trong đó có không ít người còn chiếm được Tiên khí và một chút đan dược, người trong Tàn Hồn vốn đều là tôi luyện trong thây chất thành núi máu chảy thành sông mà ra, hiện tại lần nữa gặp người của Nhậm gia, dù thấy bọn họ cũng bất đồng với trước kia, nhưng cũng muốn chém giết một phen.
Thế mà đột nhiên Hoa Cảnh hạ lệnh rút lui không giải thích được, trong lòng mỗi người đều không thoải mái, đây là chuyện gì vậy?
Vừa mới phí sức xông vào, kết quả người đối phương vừa xuất hiện liền rút lui, Tàn Hồn từ khi nào xảy ra loại chuyện như vậy.
Nhưng lệnh của giáo chủ, chỉ phải nghe theo rút lui, nhưng không nghĩ rằng ngay lúc đang rút lui, Hoa Cảnh lại bị một bóng đen ở bên cạnh chém chết.
Điều này làm cho người trong Tàn Hồn đều phẫn nộ, điên cuồng đuổi theo bóng người kia, vừa rồi bóng người đó lại bất tri bất giác lẫn vào giữa bọn họ, mà bọn họ đều không cảm nhận được.
- Bên này... Sát! Đúng lúc này, trong cận vệ đội gần như từ đầu đến giờ không nói gì đột nhiên phát ra một thanh âm, đúng là thanh âm hùng hậu cường đại của Đồng Cường, ngay sau đó cả cận vệ đội đã đón đi lên.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Cận vệ đội liền trực tiếp đụng độ với những người Tàn Hồn, cản lại bọn họ.
"Vèo..." Mà đúng lúc này, trong cận vệ đội bóng đen kia không cảm giác có bất kỳ cảm giác xa lạ nào, thân ảnh nhỏ gầy quay người lại, rồi lại trong nháy mắt biến mất, lần nữa xuất hiện lại có một người trong Tàn Hồn bị đánh chết.
Chỉ có điều cho tới bây giờ, cũng không có người nào thấy được hình dáng của nàng, chỉ có người trong cận vệ đội thì rất quen thuộc.
Nàng so với cận vệ đội còn trầm mặc hơn, qua nhiều năm như vậy đều không có nói dù chỉ một lời thừa, nhưng nàng luôn đi theo cận vệ đội mà lớn lên, thường tự mình đi ma luyện. Nàng chính là Tôn Nhị được Nhậm Kiệt mang về từ nhỏ, chỉ có điều sau đó nàng đi theo một con đường đặc biệt khác. Cho nên nàng giống như là một người biến mất. Trước kia nàng cũng thường thi hành nhiệm vụ, nhưng cũng chưa bao giờ hiện thân, cho tới hôm nay đột nhiên đánh chết Giáo chủ Tàn Hồn Hoa Cảnh, mới để cho mọi người biết sự tồn tại của nàng.
- A... Đan Tuyền thấy Hoa Cảnh bị giết, một bụng tức giận vừa rồi, thời khắc này đầy khẩn trương vì hoảng sợ.
Bởi vì Tàn Hồn chính là với ám sát mà thành danh, mà bóng người kia lại lẫn vào trong Tàn Hồn, ở bên cạnh Hoa Cảnh mà hắn cũng không phát hiện, sau khi bị giết chết ngay sát bên mới bị phát hiện, điều này kinh khủng tới cỡ nào.
Trời ạ! Đám người Nhậm gia kia rốt cuộc có phải là người không?
- Giáo chủ chết rồi! Lúc này khiếp sợ nhất chính là Tàn Hồn Thiên Tử, biến cố này làm hắn cũng bối rối, trong lúc nhất thời vẫn chưa hoàn toàn ý thức được kế tiếp nên làm gì. Tuy rằng trước đây trong lòng hắn có rất nhiều ý nghĩ, nhưng giờ này sự việc xảy ra quá đột ngột, hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
- Lý Vạn Pháp, Thanh Long! Vạn Pháp Giáo cùng Yêu Thần Giáo các ngươi còn nhìn cái gì mà nhìn! Chúng ta dựa vào cái gì mở ra kho báu Tiên giới? Còn không phải hết thảy muốn tiêu diệt Nhậm gia sao? Một khi Tiên giới khôi phục, nếu như biết các ngươi như thế, các ngươi cứ chờ bị trừng phạt đi!
- Chính các ngươi ngẫm lại, hậu quả không phải các ngươi có thể gánh nổi!
- Đều là đại giáo vô thượng, lúc bình thường chuyện gì khác còn có thể, nhưng chuyện như bây giờ cũng giống như Hoàng triều thượng cổ vạn năm trước, nhất thiết phải liên thủ!
- Tình huống hiện giờ các ngươi cũng nhìn thấy đấy, các ngươi còn không động thủ, hoặc là muốn trốn tránh, cuối cùng cũng giống như Hoa Cảnh kia thôi...
- Nếu không liên thủ, bọn họ chẳng qua là muốn phân ra để giết, chờ chúng ta bị tiêu diệt, các ngươi cho rằng khoảng cách các ngươi bị diệt được bao lâu?
Hoa Cảnh định rời đi khiến mọi người căm tức, ngoài ý muốn, không nghĩ ra vì sao, nhưng Hoa Cảnh bị giết thì lại hoàn toàn khiến mọi người khiếp sợ.
Ngay cả Thanh Long, Lý Vạn Pháp bọn họ trước đây luôn đứng một bên làm khách quan, đều ngây dại. Bọn họ không nghĩ tới Nhậm gia lại hung mãnh như vậy, càng không nghĩ tới Nhậm gia đáng sợ như vậy.
Hoa Cảnh bị giết làm bọn họ chấn động thật sâu, mà lúc này lần nữa vang lên thanh âm của Đan Tuyền, hai người cũng đều có hơi do dự, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng của bọn họ cũng đang đánh trống.
Bọn họ cũng không hiểu vì sao Nhậm gia không động tới bọn họ, nhưng Nhậm gia biểu hiện ra thực lực cũng vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Mà lời nói của Đan Tuyền, cũng đích xác đánh động bọn họ.
Vừa nghe Đan Tuyền nói như vậy, đồng thời nhìn thấy Lý Vạn Pháp, Thanh Long có hơi do dự, Vân Phượng Nhi cùng Lý Thiên Thành cũng cân nhắc, lúc này hẳn là nên nói một chút.
"Vèo... Vèo..." Ngay lúc Tôn Nhị tự tay đánh chết Hoa Cảnh, đồng thời, hai người khác trong Tàn Hồn uy hiếp Tôn Nhị đến rút lui, trong nháy mắt hai người đó liền một phân thành hai mảnh, sau đó hai bóng người chậm rãi xuất hiện ở bên cạnh Tôn Nhị, đúng là vợ chồng Sát Thủ Vương bọn họ. Hai người như cũ mang mặt nạ cười. Trong mắt người khác Tôn Nhị giống như biến mất, nhưng Tôn Nhị có thể có thành tựu hiện nay, cũng tuyệt đối có công lao lớn của bọn họ.
Mà hai người bọn họ giờ này cường hãn, uy hiếp to lớn, những người trong đại giáo vô thượng kia dù đột phá đến Thiên Tiên, thậm chí đến gần Kim Tiên mà nhìn thấy đều cảm thấy kinh khủng.
- Nha đầu Tôn Nhị, đã nhiều năm như vậy... Mà ngay khoảnh khắc Tôn Nhị đánh chết Hoa Cảnh, Văn Thi Ngữ không nhịn được nhẹ giọng thở dài. Trên thực tế Tôn Nhị đã nhiều năm giống như biến mất, đích xác rất đặc biệt, bất quá rốt cục giờ này nàng đã làm được.
- Mỗi người đều có con đường của riêng mình, chuyện ngoài ý muốn lần đó không thể vãn hồi, nàng chú định sẽ đi lên một con đường như vậy, may mà nàng thành công. Chuyện nơi này giao cho muội, nên dọn dẹp thì dọn dẹp đi... Ừm... Nhậm Kiệt cũng cảm khái nói một câu, bất quá hiện tại hắn cũng không có nhiều tinh lực lắm, bởi vì hiện tại chuyện luyện hóa đại thế giới Cổ Thần Vương đã càng ngày càng nhức đầu, lực lượng nhiều đến mức Nhậm Kiệt đã sắp không có cách nào chứa đựng.
Hắn nhất thiết phải nghĩ biện pháp, hơi chút phân tâm gọi về những người ít nhất đã trải qua gần ngàn năm để cải thiện tăng lên... hắn đã nghĩ biện pháp nên làm chuyện này.
Bởi vì hắn biết, cuối cùng bất đắc dĩ thì phải vứt bỏ, nếu không sẽ bị căng phồng mà chết. Nhưng bỏ qua cơ hội này, sau này muốn tìm cũng khó, cho dù Cuồng Ngưu nói thời đại hỗn độn, thời đại hồng hoang cũng chưa từng nghe nói qua có loại cơ duyên này, loại chuyện tốt này.
Cho nên Nhậm Kiệt phải tận lực tranh thủ, chính hắn có thể chứa đựng bao nhiêu thì chứa bao nhiêu, có thể dùng đến trên người người nhà, bằng hữu mình cũng được; chính hắn đã toàn lực hấp thu, nhưng nề hà cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông không đáng kể chút nào. Trên thực tế, ngay cả Hình Vẫn Tiên Vương khôi phục lực lượng Tiên Vương chung vào một chỗ, năm vị Tiên Vương đồng thời điên cuồng hấp thu cũng ảnh hưởng không lớn, trừ phi có Bán Thánh...
Nhậm Kiệt nghĩ trong lòng tới đây, đồng thời, nói chuyện với Văn Thi Ngữ, mà trùng hợp vào lúc này Đan Tuyền ngầm nói với Thanh Long, Lý Vạn Pháp bọn họ.
"Vèo..."
Trong chớp nhoáng này, trong đầu Nhậm Kiệt giống như lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt có một ý nghĩ.
"Lúc này không ra tay còn đợi đến khi nào, cơ hội tốt như vậy không dùng, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội! Không sai, biện pháp này tốt lắm, ít nhất đáng để thử một lần, hơn nữa cũng đến lúc rồi..."
- Thiên Thành! Mang Lý Vạn Pháp vào đây! Nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt lên tiếng phân phó Văn Thi Ngữ, những chuyện khác hắn lười đi quản tới cũng không cần đi để ý tới, bởi vì hắn biết đây chỉ là mới bắt đầu, chân chính làm cho bọn họ giật mình còn ở phía sau.
Nhìn như bọn họ chỉ là mới vừa đột phá Thiên Tiên, nhưng đó chẳng qua là bọn họ vừa mới tiến vào đại thế giới Cổ Thần Vương, Nhậm Kiệt còn chưa luyện hóa xong toàn bộ đại thế giới bọn họ đã làm được.
Còn dư lại bọn họ ít nhất vượt qua hơn một ngàn năm, chân chính biến đổi là bản chất thân thể của bọn họ, rất nhanh bọn họ sẽ biểu hiện ra.
Cho nên mặt khác Nhậm Kiệt dùng tiên hồn lực liên lạc với Lý Thiên Thành.
- Dạ! Lý Thiên Thành nghe Nhậm Kiệt nói, lập tức mừng rỡ, hắn luôn chờ cái này đây, liền không chậm trễ chút nào hành động.
Đột nhiên Lý Thiên Thành đi tới bên cạnh Lý Vạn Pháp, không đợi Lý Vạn Pháp kịp phản ứng trong nháy mắt đặt tay lên vai Lý Vạn Pháp, mang theo Lý Vạn Pháp vọt thẳng tới.
- A... Chuyện gì vậy? Ngươi đây là... Lý Vạn Pháp cũng không nghĩ tới, hắn căn bản không có đề phòng không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, còn muốn thúc giục pháp lực chống cự đã không được. Trên thực tế lực lượng của Lý Thiên Thành đã vượt qua hắn, còn là dưới tình huống bất ngờ hắn không hề phòng bị, khống chế được hắn, hắn khó có hành động gì khác.
- Giáo chủ, đắc tội! Ngàn vạn lần chớ phản kháng cũng nói cho những người khác đừng nhúc nhích, ta sẽ không dùng phương thức này làm thương tổn ngài, chỉ là mang ngài đi vào có một số việc, lão đại ta có chuyện muốn nói với ngài! Lý Thiên Thành không để ý tới những người phía sau Vạn Pháp Giáo la ó, cũng không để ý tới những thứ khác, chỉ đơn giản nói một chút với Lý Vạn Pháp.
Rất đơn giản, trước mắt còn không biết ý đồ của lão đại, cho nên hắn cũng không muốn làm cho sự tình náo loạn.
- Lão đại... Lão đại... của ngươi! Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lý Vạn Pháp đều sững sờ, đây là tình huống gì vậy.
- Đi vào ngài sẽ biết! Lý Thiên Thành cũng không giải thích, dứt khoát không giải thích, mang Lý Vạn Pháp trực tiếp xông vào trong thông đạo không gian mà Cổ Tiểu Bảo bọn họ vừa mới lao ra ngoài.
"Ầm..." Hết thảy thanh âm, chiến đấu bên ngoài lập tức biến mất, đây là một mảnh đại thế giới hủy diệt, lực lượng dao động kinh khủng, trận pháp vận chuyển kinh khủng, trong này đã không còn nhìn ra thiên địa, bởi vì có cảm giác đã hoàn toàn hòa tan chung một lò.
Giống như đi vào hư không, trong hỗn độn, Lý Vạn Pháp nhìn thấy đều vô cùng khiếp sợ.
- Oa... Oa... Đây là tình huống gì vậy? Lão đại... huynh ở đâu? Lý Thiên Thành kinh hãi nhìn chung quanh, hắn đều có chút mơ hồ.
"Ầm..." Ngay sau đó, không gian chung quanh biến đổi, Nhậm Kiệt dùng tiên hồn lực trực tiếp bọc bọn họ lại, trong nháy mắt mang hai người dịch chuyển vào trong tiểu thế giới, vừa lúc xuất hiện trong không gian tăng tốc thời gian 50 lần, lúc này ở bên trong năm vị Tiên Vương đang tu luyện, đang điên cuồng hấp thu lực lượng.
- Oa... Quá lợi hại... Lý Thiên Thành thấy năm vị Tiên Vương tu luyện, hấp thu lực lượng, hoàn toàn hoảng sợ ngây người.
Hắn vừa mới đột phá, cũng kiến thức qua lực lượng kinh khủng của Thiên Châu bọn họ, nhưng hắn cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng chân chính trông thấy cấp bậc Tiên Vương, trong chớp nhoáng này, hắn có một loại cảm giác như tu luyện giả khi chỉ là Luyện Thể Cảnh gặp được Pháp Thần Cảnh.
Cao cao tại thượng, chí cao vô thượng, không gì không làm được.
- A... Về phần Lý Vạn Pháp thì đã hoàn toàn ngây người như phỗng.
Đây mới chính là tồn tại khiến người ta chỉ có thể nhìn lên! Nhất là thời khắc trạng thái Tiên Vương toàn bộ khai hỏa hỏa lực, trạng thái toàn lực tu luyện này, tình huống như thế tuyệt đối là vạn năm khó gặp. Cho dù ở Tiên giới có Tiên Vương, cũng không có khả năng gặp Tiên Vương ở tình huống như thế, càng không có khả năng Tiên Vương để cho người khác thấy mình lúc tu luyện.
Huống chi còn là năm vị Tiên Vương đồng thời tu luyện, càng đáng sợ là trong này không phải Tiên giới.
- Kiếm Tiên Giáo, Đan Tiên Giáo, Tàn Hồn là phải hoàn toàn bị tiêu diệt, Vạn Pháp Giáo cùng Yêu Thần Giáo ta không định tiêu diệt, bởi vì Lý Thiên Thành đúng lúc là người của Vạn Pháp Giáo, cũng là tiểu đệ của bổn gia chủ. Dĩ nhiên, bổn gia chủ cũng chưa chắc có hứng thú hoàn toàn thu phục hay không, bất quá có chuyện phải nói một chút: Hãy giao ra đây ngọc giản đi vào chỗ Thánh Bia, chuyện này không cho thương lượng! Nhậm Kiệt nói rất đơn giản, hắn cũng không có nói quá nhiều, bởi vì chuyện còn lại tin rằng Lý Vạn Pháp tự mình hiểu lấy.
Mà lúc này Lý Vạn Pháp cũng thật sự đã hiểu, nếu không hiểu chính là kẻ ngốc! Ý của Nhậm Kiệt rất rõ ràng: hiện tại hắn muốn tiêu diệt các đại giáo vô thượng bọn họ trong đại thế giới này chẳng khác nào trò đùa.
Có thể nói, chỉ tùy tiện một vị trong này ra tay, trong nháy mắt có thể xóa sạch hết thảy tồn tại bọn họ.
Dù nói muốn đoạt lấy, cũng là chuyện rất dễ dàng. Lý Vạn Pháp mới chỉ tính là hiểu rõ một chuyện, thật ra đây chỉ là luyện binh mà thôi! Đây là Nhậm gia chủ đang dùng đại giáo vô thượng bọn họ để luyện binh! Hiển nhiên bọn họ tăng lên điều đó cũng nằm trong dư liệu của Nhậm gia chủ.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Lý Thiên Thành, Lý Thiên Thành hướng về phía hắn cười cười. Lúc này Lý Vạn Pháp cũng không có mảy may sinh ra hận ý với Lý Thiên Thành.
Thậm chí hắn cảm thấy mình may mắn, nhưng hắn lại không thể không đối mặt với cục diện hiện tại. Hiện tại đầu óc hắn loạn thành một đoàn, tại sao Nhậm gia lại có lực lượng kinh khủng như vậy, lực lượng vượt quá tưởng tượng như vậy.
Càng làm cho hắn lo lắng là, bọn họ muốn ngọc giản đi vào Thánh Bia, bọn họ muốn làm gì?
Hắn muốn hỏi, vấn đề hắn muốn hỏi nhiều lắm, nhưng hắn biết mình vốn không có tư cách hỏi rõ.
Mà chỉ cần giao ra ngọc giản một cái, kỳ thật chẳng khác nào như làm ra một quyết định! Đầu óc Lý Vạn Pháp đã vô cùng hỗn loạn, hắn biết đây coi như là Nhậm Kiệt đã cho hắn mặt mũi, bởi vì hắn hoàn toàn không cần thiết thương lượng như vậy, nhưng...
- Giáo chủ! Thật ra ngài cũng không cần do dự quá mức, bởi vì ngài có cho hay không kết quả đều giống nhau. Hơn nữa trên thế giới này vĩnh viễn không có chuyện vẹn toàn đôi bên, về phần Tiên giới, lời nói thật chúng ta có tình cảm gì với bọn họ sao? Có cần thiết làm hết thảy vì bọn họ sao? Bọn họ thực sự quản tới chuyện hạ giới sao? Hay là như vầy đi, nếu như ngài quá lo lắng không bằng để ta nói gia chủ giúp Vạn Pháp Giáo chúng ta tìm một không gian đặc biệt, ngay cả Tiên giới cũng không thể dễ dàng đi vào! Lý Thiên Thành thấy Lý Vạn Pháp đứng ngẩn ngơ thật lâu, không nhịn được lên tiếng nói.
Hắn không biết khuyên bảo người cho lắm, tính lôi kéo cũng không vững, lực độ cũng không mạnh, nhưng rất trực tiếp, vô cùng thẳng thắn...
Thế mà đột nhiên Hoa Cảnh hạ lệnh rút lui không giải thích được, trong lòng mỗi người đều không thoải mái, đây là chuyện gì vậy?
Vừa mới phí sức xông vào, kết quả người đối phương vừa xuất hiện liền rút lui, Tàn Hồn từ khi nào xảy ra loại chuyện như vậy.
Nhưng lệnh của giáo chủ, chỉ phải nghe theo rút lui, nhưng không nghĩ rằng ngay lúc đang rút lui, Hoa Cảnh lại bị một bóng đen ở bên cạnh chém chết.
Điều này làm cho người trong Tàn Hồn đều phẫn nộ, điên cuồng đuổi theo bóng người kia, vừa rồi bóng người đó lại bất tri bất giác lẫn vào giữa bọn họ, mà bọn họ đều không cảm nhận được.
- Bên này... Sát! Đúng lúc này, trong cận vệ đội gần như từ đầu đến giờ không nói gì đột nhiên phát ra một thanh âm, đúng là thanh âm hùng hậu cường đại của Đồng Cường, ngay sau đó cả cận vệ đội đã đón đi lên.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Cận vệ đội liền trực tiếp đụng độ với những người Tàn Hồn, cản lại bọn họ.
"Vèo..." Mà đúng lúc này, trong cận vệ đội bóng đen kia không cảm giác có bất kỳ cảm giác xa lạ nào, thân ảnh nhỏ gầy quay người lại, rồi lại trong nháy mắt biến mất, lần nữa xuất hiện lại có một người trong Tàn Hồn bị đánh chết.
Chỉ có điều cho tới bây giờ, cũng không có người nào thấy được hình dáng của nàng, chỉ có người trong cận vệ đội thì rất quen thuộc.
Nàng so với cận vệ đội còn trầm mặc hơn, qua nhiều năm như vậy đều không có nói dù chỉ một lời thừa, nhưng nàng luôn đi theo cận vệ đội mà lớn lên, thường tự mình đi ma luyện. Nàng chính là Tôn Nhị được Nhậm Kiệt mang về từ nhỏ, chỉ có điều sau đó nàng đi theo một con đường đặc biệt khác. Cho nên nàng giống như là một người biến mất. Trước kia nàng cũng thường thi hành nhiệm vụ, nhưng cũng chưa bao giờ hiện thân, cho tới hôm nay đột nhiên đánh chết Giáo chủ Tàn Hồn Hoa Cảnh, mới để cho mọi người biết sự tồn tại của nàng.
- A... Đan Tuyền thấy Hoa Cảnh bị giết, một bụng tức giận vừa rồi, thời khắc này đầy khẩn trương vì hoảng sợ.
Bởi vì Tàn Hồn chính là với ám sát mà thành danh, mà bóng người kia lại lẫn vào trong Tàn Hồn, ở bên cạnh Hoa Cảnh mà hắn cũng không phát hiện, sau khi bị giết chết ngay sát bên mới bị phát hiện, điều này kinh khủng tới cỡ nào.
Trời ạ! Đám người Nhậm gia kia rốt cuộc có phải là người không?
- Giáo chủ chết rồi! Lúc này khiếp sợ nhất chính là Tàn Hồn Thiên Tử, biến cố này làm hắn cũng bối rối, trong lúc nhất thời vẫn chưa hoàn toàn ý thức được kế tiếp nên làm gì. Tuy rằng trước đây trong lòng hắn có rất nhiều ý nghĩ, nhưng giờ này sự việc xảy ra quá đột ngột, hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
- Lý Vạn Pháp, Thanh Long! Vạn Pháp Giáo cùng Yêu Thần Giáo các ngươi còn nhìn cái gì mà nhìn! Chúng ta dựa vào cái gì mở ra kho báu Tiên giới? Còn không phải hết thảy muốn tiêu diệt Nhậm gia sao? Một khi Tiên giới khôi phục, nếu như biết các ngươi như thế, các ngươi cứ chờ bị trừng phạt đi!
- Chính các ngươi ngẫm lại, hậu quả không phải các ngươi có thể gánh nổi!
- Đều là đại giáo vô thượng, lúc bình thường chuyện gì khác còn có thể, nhưng chuyện như bây giờ cũng giống như Hoàng triều thượng cổ vạn năm trước, nhất thiết phải liên thủ!
- Tình huống hiện giờ các ngươi cũng nhìn thấy đấy, các ngươi còn không động thủ, hoặc là muốn trốn tránh, cuối cùng cũng giống như Hoa Cảnh kia thôi...
- Nếu không liên thủ, bọn họ chẳng qua là muốn phân ra để giết, chờ chúng ta bị tiêu diệt, các ngươi cho rằng khoảng cách các ngươi bị diệt được bao lâu?
Hoa Cảnh định rời đi khiến mọi người căm tức, ngoài ý muốn, không nghĩ ra vì sao, nhưng Hoa Cảnh bị giết thì lại hoàn toàn khiến mọi người khiếp sợ.
Ngay cả Thanh Long, Lý Vạn Pháp bọn họ trước đây luôn đứng một bên làm khách quan, đều ngây dại. Bọn họ không nghĩ tới Nhậm gia lại hung mãnh như vậy, càng không nghĩ tới Nhậm gia đáng sợ như vậy.
Hoa Cảnh bị giết làm bọn họ chấn động thật sâu, mà lúc này lần nữa vang lên thanh âm của Đan Tuyền, hai người cũng đều có hơi do dự, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng của bọn họ cũng đang đánh trống.
Bọn họ cũng không hiểu vì sao Nhậm gia không động tới bọn họ, nhưng Nhậm gia biểu hiện ra thực lực cũng vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Mà lời nói của Đan Tuyền, cũng đích xác đánh động bọn họ.
Vừa nghe Đan Tuyền nói như vậy, đồng thời nhìn thấy Lý Vạn Pháp, Thanh Long có hơi do dự, Vân Phượng Nhi cùng Lý Thiên Thành cũng cân nhắc, lúc này hẳn là nên nói một chút.
"Vèo... Vèo..." Ngay lúc Tôn Nhị tự tay đánh chết Hoa Cảnh, đồng thời, hai người khác trong Tàn Hồn uy hiếp Tôn Nhị đến rút lui, trong nháy mắt hai người đó liền một phân thành hai mảnh, sau đó hai bóng người chậm rãi xuất hiện ở bên cạnh Tôn Nhị, đúng là vợ chồng Sát Thủ Vương bọn họ. Hai người như cũ mang mặt nạ cười. Trong mắt người khác Tôn Nhị giống như biến mất, nhưng Tôn Nhị có thể có thành tựu hiện nay, cũng tuyệt đối có công lao lớn của bọn họ.
Mà hai người bọn họ giờ này cường hãn, uy hiếp to lớn, những người trong đại giáo vô thượng kia dù đột phá đến Thiên Tiên, thậm chí đến gần Kim Tiên mà nhìn thấy đều cảm thấy kinh khủng.
- Nha đầu Tôn Nhị, đã nhiều năm như vậy... Mà ngay khoảnh khắc Tôn Nhị đánh chết Hoa Cảnh, Văn Thi Ngữ không nhịn được nhẹ giọng thở dài. Trên thực tế Tôn Nhị đã nhiều năm giống như biến mất, đích xác rất đặc biệt, bất quá rốt cục giờ này nàng đã làm được.
- Mỗi người đều có con đường của riêng mình, chuyện ngoài ý muốn lần đó không thể vãn hồi, nàng chú định sẽ đi lên một con đường như vậy, may mà nàng thành công. Chuyện nơi này giao cho muội, nên dọn dẹp thì dọn dẹp đi... Ừm... Nhậm Kiệt cũng cảm khái nói một câu, bất quá hiện tại hắn cũng không có nhiều tinh lực lắm, bởi vì hiện tại chuyện luyện hóa đại thế giới Cổ Thần Vương đã càng ngày càng nhức đầu, lực lượng nhiều đến mức Nhậm Kiệt đã sắp không có cách nào chứa đựng.
Hắn nhất thiết phải nghĩ biện pháp, hơi chút phân tâm gọi về những người ít nhất đã trải qua gần ngàn năm để cải thiện tăng lên... hắn đã nghĩ biện pháp nên làm chuyện này.
Bởi vì hắn biết, cuối cùng bất đắc dĩ thì phải vứt bỏ, nếu không sẽ bị căng phồng mà chết. Nhưng bỏ qua cơ hội này, sau này muốn tìm cũng khó, cho dù Cuồng Ngưu nói thời đại hỗn độn, thời đại hồng hoang cũng chưa từng nghe nói qua có loại cơ duyên này, loại chuyện tốt này.
Cho nên Nhậm Kiệt phải tận lực tranh thủ, chính hắn có thể chứa đựng bao nhiêu thì chứa bao nhiêu, có thể dùng đến trên người người nhà, bằng hữu mình cũng được; chính hắn đã toàn lực hấp thu, nhưng nề hà cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông không đáng kể chút nào. Trên thực tế, ngay cả Hình Vẫn Tiên Vương khôi phục lực lượng Tiên Vương chung vào một chỗ, năm vị Tiên Vương đồng thời điên cuồng hấp thu cũng ảnh hưởng không lớn, trừ phi có Bán Thánh...
Nhậm Kiệt nghĩ trong lòng tới đây, đồng thời, nói chuyện với Văn Thi Ngữ, mà trùng hợp vào lúc này Đan Tuyền ngầm nói với Thanh Long, Lý Vạn Pháp bọn họ.
"Vèo..."
Trong chớp nhoáng này, trong đầu Nhậm Kiệt giống như lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt có một ý nghĩ.
"Lúc này không ra tay còn đợi đến khi nào, cơ hội tốt như vậy không dùng, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội! Không sai, biện pháp này tốt lắm, ít nhất đáng để thử một lần, hơn nữa cũng đến lúc rồi..."
- Thiên Thành! Mang Lý Vạn Pháp vào đây! Nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt lên tiếng phân phó Văn Thi Ngữ, những chuyện khác hắn lười đi quản tới cũng không cần đi để ý tới, bởi vì hắn biết đây chỉ là mới bắt đầu, chân chính làm cho bọn họ giật mình còn ở phía sau.
Nhìn như bọn họ chỉ là mới vừa đột phá Thiên Tiên, nhưng đó chẳng qua là bọn họ vừa mới tiến vào đại thế giới Cổ Thần Vương, Nhậm Kiệt còn chưa luyện hóa xong toàn bộ đại thế giới bọn họ đã làm được.
Còn dư lại bọn họ ít nhất vượt qua hơn một ngàn năm, chân chính biến đổi là bản chất thân thể của bọn họ, rất nhanh bọn họ sẽ biểu hiện ra.
Cho nên mặt khác Nhậm Kiệt dùng tiên hồn lực liên lạc với Lý Thiên Thành.
- Dạ! Lý Thiên Thành nghe Nhậm Kiệt nói, lập tức mừng rỡ, hắn luôn chờ cái này đây, liền không chậm trễ chút nào hành động.
Đột nhiên Lý Thiên Thành đi tới bên cạnh Lý Vạn Pháp, không đợi Lý Vạn Pháp kịp phản ứng trong nháy mắt đặt tay lên vai Lý Vạn Pháp, mang theo Lý Vạn Pháp vọt thẳng tới.
- A... Chuyện gì vậy? Ngươi đây là... Lý Vạn Pháp cũng không nghĩ tới, hắn căn bản không có đề phòng không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, còn muốn thúc giục pháp lực chống cự đã không được. Trên thực tế lực lượng của Lý Thiên Thành đã vượt qua hắn, còn là dưới tình huống bất ngờ hắn không hề phòng bị, khống chế được hắn, hắn khó có hành động gì khác.
- Giáo chủ, đắc tội! Ngàn vạn lần chớ phản kháng cũng nói cho những người khác đừng nhúc nhích, ta sẽ không dùng phương thức này làm thương tổn ngài, chỉ là mang ngài đi vào có một số việc, lão đại ta có chuyện muốn nói với ngài! Lý Thiên Thành không để ý tới những người phía sau Vạn Pháp Giáo la ó, cũng không để ý tới những thứ khác, chỉ đơn giản nói một chút với Lý Vạn Pháp.
Rất đơn giản, trước mắt còn không biết ý đồ của lão đại, cho nên hắn cũng không muốn làm cho sự tình náo loạn.
- Lão đại... Lão đại... của ngươi! Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lý Vạn Pháp đều sững sờ, đây là tình huống gì vậy.
- Đi vào ngài sẽ biết! Lý Thiên Thành cũng không giải thích, dứt khoát không giải thích, mang Lý Vạn Pháp trực tiếp xông vào trong thông đạo không gian mà Cổ Tiểu Bảo bọn họ vừa mới lao ra ngoài.
"Ầm..." Hết thảy thanh âm, chiến đấu bên ngoài lập tức biến mất, đây là một mảnh đại thế giới hủy diệt, lực lượng dao động kinh khủng, trận pháp vận chuyển kinh khủng, trong này đã không còn nhìn ra thiên địa, bởi vì có cảm giác đã hoàn toàn hòa tan chung một lò.
Giống như đi vào hư không, trong hỗn độn, Lý Vạn Pháp nhìn thấy đều vô cùng khiếp sợ.
- Oa... Oa... Đây là tình huống gì vậy? Lão đại... huynh ở đâu? Lý Thiên Thành kinh hãi nhìn chung quanh, hắn đều có chút mơ hồ.
"Ầm..." Ngay sau đó, không gian chung quanh biến đổi, Nhậm Kiệt dùng tiên hồn lực trực tiếp bọc bọn họ lại, trong nháy mắt mang hai người dịch chuyển vào trong tiểu thế giới, vừa lúc xuất hiện trong không gian tăng tốc thời gian 50 lần, lúc này ở bên trong năm vị Tiên Vương đang tu luyện, đang điên cuồng hấp thu lực lượng.
- Oa... Quá lợi hại... Lý Thiên Thành thấy năm vị Tiên Vương tu luyện, hấp thu lực lượng, hoàn toàn hoảng sợ ngây người.
Hắn vừa mới đột phá, cũng kiến thức qua lực lượng kinh khủng của Thiên Châu bọn họ, nhưng hắn cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng chân chính trông thấy cấp bậc Tiên Vương, trong chớp nhoáng này, hắn có một loại cảm giác như tu luyện giả khi chỉ là Luyện Thể Cảnh gặp được Pháp Thần Cảnh.
Cao cao tại thượng, chí cao vô thượng, không gì không làm được.
- A... Về phần Lý Vạn Pháp thì đã hoàn toàn ngây người như phỗng.
Đây mới chính là tồn tại khiến người ta chỉ có thể nhìn lên! Nhất là thời khắc trạng thái Tiên Vương toàn bộ khai hỏa hỏa lực, trạng thái toàn lực tu luyện này, tình huống như thế tuyệt đối là vạn năm khó gặp. Cho dù ở Tiên giới có Tiên Vương, cũng không có khả năng gặp Tiên Vương ở tình huống như thế, càng không có khả năng Tiên Vương để cho người khác thấy mình lúc tu luyện.
Huống chi còn là năm vị Tiên Vương đồng thời tu luyện, càng đáng sợ là trong này không phải Tiên giới.
- Kiếm Tiên Giáo, Đan Tiên Giáo, Tàn Hồn là phải hoàn toàn bị tiêu diệt, Vạn Pháp Giáo cùng Yêu Thần Giáo ta không định tiêu diệt, bởi vì Lý Thiên Thành đúng lúc là người của Vạn Pháp Giáo, cũng là tiểu đệ của bổn gia chủ. Dĩ nhiên, bổn gia chủ cũng chưa chắc có hứng thú hoàn toàn thu phục hay không, bất quá có chuyện phải nói một chút: Hãy giao ra đây ngọc giản đi vào chỗ Thánh Bia, chuyện này không cho thương lượng! Nhậm Kiệt nói rất đơn giản, hắn cũng không có nói quá nhiều, bởi vì chuyện còn lại tin rằng Lý Vạn Pháp tự mình hiểu lấy.
Mà lúc này Lý Vạn Pháp cũng thật sự đã hiểu, nếu không hiểu chính là kẻ ngốc! Ý của Nhậm Kiệt rất rõ ràng: hiện tại hắn muốn tiêu diệt các đại giáo vô thượng bọn họ trong đại thế giới này chẳng khác nào trò đùa.
Có thể nói, chỉ tùy tiện một vị trong này ra tay, trong nháy mắt có thể xóa sạch hết thảy tồn tại bọn họ.
Dù nói muốn đoạt lấy, cũng là chuyện rất dễ dàng. Lý Vạn Pháp mới chỉ tính là hiểu rõ một chuyện, thật ra đây chỉ là luyện binh mà thôi! Đây là Nhậm gia chủ đang dùng đại giáo vô thượng bọn họ để luyện binh! Hiển nhiên bọn họ tăng lên điều đó cũng nằm trong dư liệu của Nhậm gia chủ.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Lý Thiên Thành, Lý Thiên Thành hướng về phía hắn cười cười. Lúc này Lý Vạn Pháp cũng không có mảy may sinh ra hận ý với Lý Thiên Thành.
Thậm chí hắn cảm thấy mình may mắn, nhưng hắn lại không thể không đối mặt với cục diện hiện tại. Hiện tại đầu óc hắn loạn thành một đoàn, tại sao Nhậm gia lại có lực lượng kinh khủng như vậy, lực lượng vượt quá tưởng tượng như vậy.
Càng làm cho hắn lo lắng là, bọn họ muốn ngọc giản đi vào Thánh Bia, bọn họ muốn làm gì?
Hắn muốn hỏi, vấn đề hắn muốn hỏi nhiều lắm, nhưng hắn biết mình vốn không có tư cách hỏi rõ.
Mà chỉ cần giao ra ngọc giản một cái, kỳ thật chẳng khác nào như làm ra một quyết định! Đầu óc Lý Vạn Pháp đã vô cùng hỗn loạn, hắn biết đây coi như là Nhậm Kiệt đã cho hắn mặt mũi, bởi vì hắn hoàn toàn không cần thiết thương lượng như vậy, nhưng...
- Giáo chủ! Thật ra ngài cũng không cần do dự quá mức, bởi vì ngài có cho hay không kết quả đều giống nhau. Hơn nữa trên thế giới này vĩnh viễn không có chuyện vẹn toàn đôi bên, về phần Tiên giới, lời nói thật chúng ta có tình cảm gì với bọn họ sao? Có cần thiết làm hết thảy vì bọn họ sao? Bọn họ thực sự quản tới chuyện hạ giới sao? Hay là như vầy đi, nếu như ngài quá lo lắng không bằng để ta nói gia chủ giúp Vạn Pháp Giáo chúng ta tìm một không gian đặc biệt, ngay cả Tiên giới cũng không thể dễ dàng đi vào! Lý Thiên Thành thấy Lý Vạn Pháp đứng ngẩn ngơ thật lâu, không nhịn được lên tiếng nói.
Hắn không biết khuyên bảo người cho lắm, tính lôi kéo cũng không vững, lực độ cũng không mạnh, nhưng rất trực tiếp, vô cùng thẳng thắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.