Tạ Thiếu Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 13:

Tiêu Xuyên Tử

20/11/2024

Trên tầng cao nhất của khách sạn Vân Hề là căn hộ riêng của Tạ Tầm Chi. Mỗi khi công việc bận rộn, không có thời gian về biệt phủ nhà họ Tạ, anh sẽ nghỉ chân tại đây.

Khóa vân tay mở ra, Tạ Tầm Chi bước vào trong.

Trong phòng thay đồ, chú Mai đang ủi những bộ âu phục mà Tạ Tầm Chi thường mặc. Nghe thấy tiếng động, ông ấy bước ra ngoài thì nhìn thấy người đàn ông đang tháo cà vạt, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Chú Mai hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Cuối cùng nút cà vạt cũng nới lỏng, Tạ Tầm Chi tháo cà vạt ra: “Tôi đã ở đó đủ lâu rồi.”

Sắc mặt chú Mai hơi kì lạ, ông ấy nói bóng nói gió: “Chẳng phải cậu đã nói là mợ chủ sẽ đến sao? Sao cậu không nói chuyện với cô ấy thêm chút nữa?”

Tạ Tầm Chi liếc nhìn chú Mai.

Chú Mai lập tức tỏ vẻ bình tĩnh, điệu bộ vô cùng mờ ám. Ông ấy đã nhận được sự nhờ vả của bà chủ, phải báo cáo lại tất cả những gì đã xảy ra tối nay, giờ có cơ hội hỏi, sao ông ấy có thể bỏ qua được.

Ông ấy mỉm cười nói: “Theo tôi thấy, chuyện lần trước tám phần là hiểu lầm, cậu chỉ cần nói chuyện rõ ràng với mợ chủ, đợi khi giải quyết được hiểu lầm thì mọi chuyện lại tốt đẹp.”

Ông ấy đang nói về chuyện Dịch Tư Linh có bạn trai. Chuyện này vẫn còn giấu người lớn, không ai trong nhà dám để lộ, ngay cả người bốc đồng nhất là Tạ Tri Khởi cũng giữ miệng kín như bưng.

Tạ Tầm Chi để cà vạt ở cửa, bước đến ghế sô pha ngồi xuống, rồi giơ tay tháo chiếc đồng hồ kim cương trị giá hàng chục triệu ra: “Chú đừng gọi lung tung.” Giọng anh khàn khàn, nặng nề nói ra mấy chữ.

Lúc này Chú Mai mới nhận ra giọng điệu anh có gì đó không ổn, hình như anh đã uống quá chén.

Ai quen Tạ Tầm Chi đều biết rằng tửu lượng của anh không tốt. Đừng nói đến rượu mạnh, rượu vang đỏ anh cũng chỉ có thể uống tối đa hai ly. Vậy nên bình thường trong các buổi tiệc xã giao cũng không có ai ép anh uống rượu, chỉ cầm ly chạm môi cho có lệ. Người đã đạt đến địa vị như anh, dù có uống rượu hay không cũng đã không ảnh hưởng đến kết quả của buổi xã giao.

“Sao cậu lại uống nhiều như vậy? Chẳng phải chỉ có cocktail thôi sao?” Chú Mai bước đến quầy bar, rót một ly nước ấm, lại thêm hai thìa mật chanh dây tự nấu, vừa khuấy vừa nghĩ gì đó, ông ấy lại nở nụ cười đầy ẩn ý: “Hẳn là vì uống với mợ chủ đúng không?”

Không thì ai lại có mặt mũi lớn như vậy chứ? Một buổi tiệc xã giao mà khiến Thái tử Tạ Tầm Chi uống nhiều đến vậy?

Động tác tháo đồng hồ của Tạ Tầm Chi khựng lại, cứ mợ chủ mợ chủ, nghe thật chói tai. Cuộc hôn nhân này có thành hay không vẫn là một dấu hỏi lớn, theo tình hình hiện tại, khả năng cao là sẽ bị hủy bỏ.

Nghĩ đến đây, chiếc đồng hồ kim cương trên tay mình lại trở nên thật mỉa mai. Anh đúng thật là mất trí nên mới nghe theo ý kiến ngu ngốc của mẹ và em gái, tự biến mình thành một con công lấp lánh.

Anh cứ phải thu hút sự chú ý của Dịch Tư Linh bằng những viên kim cương này sao? Tối nay, Dịch Tư Linh đã liếc mắt nhìn ai?

Cả ngày hôm nay thật là lố bịch, lố bịch đến mức khiến anh cảm thấy bực bội. Anh nắm chặt chiếc đồng hồ kim cương, ánh mắt tối sầm nhìn chú Mai, giọng nói lạnh lùng: “Ai là mợ chủ của chú?”

Toàn thân anh mặc tây trang cứng cáp, quai hàm sắc bén, tất cả đều là những đường nét thẳng tắp, lạnh lẽo, nghiêm túc đến mức gần như vô cảm.

Cơn giận vô cớ này thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi.

Chú Mai cảm thấy rất oan ức, ông ấy nghĩ thầm rằng cũng không phải chuyện lớn gì, dù sao thì hai người cũng sẽ kết hôn, sớm muộn gì cũng phải gọi như vậy.

Tạ Tầm Chi rất hiếm khi nổi giận, gần như chưa từng có, lần gần nhất anh nổi giận là ba năm trước, khi cậu út trong nhà đánh nhau với người khác ở trường, làm gãy tay người ta, gây chuyện ầm ĩ tới tận đồn công an.

Người luôn điềm đạm, hòa nhã, một khi cảm xúc thay đổi, càng khiến người khác cảm thấy không lạnh mà run.



“Là tôi dùng từ không chính xác. Mong cậu chủ đừng trách.” Chú Mai cười xòa, đặt ly nước mật ong lên bàn trà: “Là cô Dịch, là cô Dịch.”

Tạ Tầm Chi uống một ngụm, cảm thấy không có gì thú vị nữa, anh cầm ly nước mật ong lên, giọng điệu cũng trở nên hòa nhà hơn, hờ hững nói: “Xin lỗi chú Mai, tôi không có ý trách chú.”

Chú Mai thở dài: “Xin lỗi tôi làm gì.” Điều này chẳng khác nào làm ông ấy càng thấy áy náy thêm.

Cậu chủ của mình mặt nào cũng tốt, đối xử với cấp dưới cũng tốt.

Trong tập đoàn, dù là nhân viên bình thường chào hỏi, anh cũng sẽ mỉm cười gật đầu, không hề kiêu ngạo. Tuy nhiên, lại không nhiều nhân viên dám chào hỏi anh. Anh là một quý ông đích thực nhưng vẫn khiến nhiều người sợ hãi. Từ nhỏ, thân phận, địa vị, quyền lực, năng lực, khí thế của người đứng đầu đã được rèn luyện hun đúc con người anh, bất cứ điều gì cũng khiến anh dễ dàng lấy được sự ngưỡng mộ của mọi người, còn có sự khao khát.

“Tôi chỉ mong cậu được bình an, ông bà chủ có sức khỏe dồi dào, nhà họ Tạ ngày càng thịnh vượng.” Chú Mai đột nhiên cảm thán.

Ông ấy đã làm việc ở nhà họ Tạ cả đời, nhìn các cô cậu từ nhỏ dần lớn lên, trở thành những người có thể gánh vác một phần trách nhiệm, nhớ đến lại thấy thật kỳ diệu. Ông ấy không có nguyện vọng gì, chỉ mong mọi người có thể sống tốt. Nghĩ đến đây, ông ấy lại nói: “Tất nhiên, điều tôi mong mỏi nhất vẫn là cậu và cô Dịch có thể sống hạnh phúc.”

“....”

Sao lại nhắc đến Dịch Tư Linh nữa, Tạ Tầm Chi nhíu mày.

Vị công chúa kiêu kỳ ấy nhảy múa với người ta vui vẻ đến mức mặt mày hớn hở.

Anh vừa định lên tiếng nói ông ấy đừng nhắc đến cô nữa thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Chú Mai đi tới mở cửa, vệ sĩ bước vào, đứng ngay ở cửa ra vào. Tạ Tầm Chi uống nước mật ong, không nghe thấy họ nói gì nhưng vẫn nghe được hai chữ “cô Dịch”.

Sau khi vệ sĩ rời đi, chú Mai quay lại, báo cáo chi tiết: “Thưa cậu, cô Dịch đang ở ngoài, muốn gặp cậu.”

Tạ Tầm Chi: “...” Ly nước mật ong trong tay anh rung nhẹ: “Gặp tôi làm gì.” Anh nhẹ nhàng đặt ly xuống.

Chú Mai: “Tôi không biết.” Nghĩ một lúc, ông ấy lại nói: “Nhưng cô Dịch muốn gặp cậu thì cũng đâu cần lý do.”

Tạ Tầm Chi liếc nhìn ông ấy. Chú Mai rụt cổ lại, thầm nghĩ mình cũng đâu có nói gì sai.

Đầu Tạ Tầm Chi bắt đầu đau, anh vốn đã uống rượu khiến đầu óc mơ màng, giờ lại bị ba chữ “Dịch Tư Linh” khiến càng thêm bực bội.

Anh thừa nhận, anh là người rất truyền thống. Một khi đã kết hôn, anh đảm bảo rằng mình sẽ toàn tâm toàn ý với đối phương. Vì vậy, anh không thể chịu đựng được việc vị hôn thê của mình có bạn trai còn yêu đương cuồng nhiệt bên ngoài, có vô số người tình thi nhau tán tỉnh. Anh có thể chấp nhận việc vợ và mình có những khác biệt về mặt tính cách, tác phong, thói quen sinh hoạt nhưng không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân cởi mở. Một cuộc hôn nhân như vậy không cần tồn tại, nói ra chỉ khiến mọi người cười nhạo, đối với cả hai gia đình đều là mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Điều duy nhất anh có thể làm là tôn trọng cô, cố gắng bày tỏ ý định hủy bỏ hôn ước. Khi nghe điều này, đương nhiên là cô sẽ đồng ý, chỉ cần chờ cô đề nghị hủy hôn, anh sẽ thuận theo mà chấp nhận.

Nếu anh chủ động công khai đề nghị hủy hôn thì sẽ không tốt cho danh tiếng của cô. Một nàng công chúa kiêu kỳ như cô, có lẽ sẽ coi đó là một sự sỉ nhục lớn.

Bây giờ không phải lúc thích hợp để nói những điều này, bởi vì đã uống rượu nên trạng thái anh cũng không tốt lắm.

Tạ Tầm Chi đứng dậy: “Tôi đi nghỉ ngơi, chú ra nói với cô ấy rằng tôi uống quá chén và đã đi ngủ rồi. Chú cứ nói cho chu toàn là được.”

Cô biết thì tất nhiên là sẽ rời đi.



Chú Mai ngạc nhiên, không thể tin rằng Tạ Tầm Chi lại để việc này cho mình rồi thản nhiên lên lầu đi ngủ.

Mợ chủ còn ở ngoài kia!

Đầu chú Mai cũng bắt đầu đau, đau như búa bổ nhưng mợ chủ vẫn đang chờ bên ngoài, ông ấy đành phải kiên trì bước ra. Ông ấy còn chưa kịp chuẩn bị kỹ càng, vừa mở cửa ra, đã thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng ở hành lang.

Ánh đèn lạnh lẽo chiếu sáng hành lang, hàng chục chiếc đèn chùm pha lê xa hoa xếp dọc theo lối đi, treo lơ lửng trên đầu. Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, không chút thương tiếc làm lộ rõ mọi đường nét và khuyết điểm trên làn da con người.

Nhưng cô thì không, cô gần như hoàn hảo dưới ánh đèn khắc nghiệt này.

Nếu không phải chú Mai biết cô chính là Dịch Tư Linh thì chắc ông ấy đã nghĩ đây là một nữ minh tinh rực rỡ nào đó. Dù sao thì trước đây cũng không thiếu minh tinh tới gõ cửa nhà cậu chủ.

Chú Mai xúc động, cảm thấy vui mừng cho cậu chủ từ tận đáy lòng, nghĩ đến chuyện hai người này sinh con sẽ đẹp đẽ, thông minh, ngoan ngoãn biết bao! Viễn cảnh đó đã hiện rõ trước mắt ông ấy!

Ông ấy tiến lên trước, càng thêm cung kính: “Chào cô Dịch.”

Dịch Tư Linh quay lại nhìn ông ấy.

Không đợi cô hỏi, chú Mai đã tự giới thiệu: “Tôi là quản gia của cậu chủ, tôi tên là Mai Chính Thanh.”

“Chào chú, quản gia Mai.” Dịch Tư Linh chào hỏi: “Tạ Tầm Chi... Anh Tạ đâu rồi?”

Chú Mai nghĩ xem nên nói sao cho ổn nhưng ông ấy thật sự không giỏi nói dối nên đã nói theo lời chỉ dẫn của Tạ Tầm Chi: “Cô Dịch, tửu lượng của cậu chủ kém nên vừa về đến đã đi nghỉ rồi. Cậu ấy không ngờ là cô sẽ tới, thật ngại quá.”

Dịch Tư Linh nhíu mày, cái loại người gì đây, đang dự tiệc nửa chừng lại lên phòng ngủ? Bởi vì già cả rồi nên thể lực kém như vậy sao?

“Anh ta ngủ rồi à?”

Chú Mai nghe ra giọng nói Dịch Tư Linh có chút không vui, trong lòng hơi hoảng hốt. Ông ấy rất muốn cậu chủ để lại ấn tượng tốt trong lòng mợ chủ nên lập tức đổi ý: “Cô có muốn vào trong uống ly nước nóng không? Tôi sẽ đi gọi cậu chủ dậy.”

“Có trà sữa không? Không đường nhé.” Dịch Tư Linh cũng không khách sáo với ông ấy, cô đã chán ngấy rượu vang và cocktail ở bữa tiệc rồi.

Chú Mai gật đầu lia lịa: “Có chứ! Món gì cũng có, cô muốn uống loại nào?” Vừa nói, ông ấy vừa mời Dịch Tư Linh vào trong, trong lòng đang tính toán xem nên nói với cậu chủ thế nào thì cô đã vào trong.

Bước vào căn hộ này, Dịch Tư Linh khẽ nhướng mày. Dù chỉ là một căn hộ áp mái nhưng không chỉ có vườn ngoài trời mà còn có cả bể bơi riêng và thang máy bên trong, như một ngôi biệt thự trên không vậy.

Tên Tạ Tầm Chi này đúng là biết hưởng thụ, rõ ràng là bữa tiệc tối kia không hề thoải mái bằng ở đây.

Cô bước đến bên cửa sổ kính, ngắm nhìn cảnh đêm của Bắc Kinh.

“Cô thích trà Ô Long, trà Chính Sơn tiểu chủng hay trà Bích Loa Xuân? Sữa thì cô dùng sữa tách béo nguyên chất được không?” Chú Mai vừa chuẩn bị pha trà sữa cho Dịch Tư Linh vừa hỏi.

“Trà Ô Long đi.”

“Được!”

Dịch Tư Linh tiếp tục quan sát xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tạ Thiếu Sủng Thê Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook