Tạ Thiếu Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 1:

Tiêu Xuyên Tử

16/11/2024

Trong lúc Dịch Tư Linh nhận được tin nhắn làm hỏng hoàn toàn tâm trạng đang vui thì có một cậu ấm nhà giàu đứng cạnh bàn, mời cô uống một ly.

Cậu ấm này là con trai thứ ba của chủ tịch ngân hàng Dư Tín, thường ngày quen thói kiêu ngạo, được rất nhiều người đẹp vây quanh, cho nên khi thấy anh ta đứng ưỡn ngực, ra chiều đứng đắn như hiện tại, cô lại cảm thấy khá buồn cười.

Dịch Tư Linh mỉm cười với anh ta, ngón tay được làm nail xinh xắn gõ vào màn hình điện thoại, ra hiệu hiện tại cô đang bận, sau đó thôi không nhìn cũng chẳng ngó ngàng gì tới anh ta nữa.

Tin nhắn kia do một người bạn trong giới của cô gửi tới. Bình thường thỉnh thoảng cô có chơi mạt chược với người này, quan hệ không thân thiết nhưng cũng không đến nỗi xa lạ. Nào ngờ bỗng nhiên người này lại gửi tin nhắn cho cô, nội dung tin nhắn làm cô sốc gần chết.

[Cưng à, nghe nói cậu sắp kết hôn! Chúc mừng nhé!]

Dịch Tư Linh không hiểu người này nói gì, ngỡ ngàng cắn môi, suy nghĩ mãi một lúc lâu rồi nhắn lại một dấu hỏi.

Người kia lại còn cười cô giả vờ: [Ôi chao! Dù sao mọi người cũng đều biết cả rồi, cậu mau nói đi! Vị hôn phu của cậu là ai?]

Cậu ấm đứng cạnh bàn chờ một lúc lâu, thấy Dịch Tư Linh hoàn toàn không buồn đếm xỉa tới mình, nét mặt thoáng lộ vẻ khó chịu. Anh ta bèn quay sang nâng ly với người phụ nữ ngồi đối diện Dịch Tư Linh. Người phụ nữ này xoa dịu tình hình giúp Dịch Tư Linh, cô ấy nở nụ cười đãi bôi, uống một ngụm cho cậu ấm kia có đường lui, không đến nỗi mất mặt.

Dịch Tư Linh không rảnh quan tâm những chuyện rắc rối trong xã giao như vậy. Lúc này trong đầu cô chỉ toàn là “kết hôn”, “vị hôn phu”. Trong lòng cô bực bội vô cùng, đôi mắt trong veo nheo lại nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy ngẫm điều gì đấy.

Tầm nhìn của nơi này cực kỳ đẹp, ngồi ở đây nhìn xuống có thể thấy cả cảng Victoria*.

*Cảng Victoria là một cảng nước sâu tự nhiên của Trung Quốc. Ngày nay, khu vực cảng này đã trở thành một trung tâm thương mại lớn, một địa điểm du lịch quan trọng, thu hút nhiều du khách quốc tế cũng như cư dân bản địa.

Buổi sáng mới mưa nhỏ một lát, bầu trời lúc này như được gột rửa, xanh trong, sáng ngời, sạch sẽ. Những tòa nhà chọc trời phản chiếu ánh nắng lấp lóa đứng sừng sững hai bên bờ sông khoáng đạt. Máy bay trực thăng đủng đỉnh bay ngang qua những khối bê tông cốt thép với mật độ dày đặc này.

Nắng gắt chói mắt, Dịch Tư Linh ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác, nét mặt vẫn còn nguyên vẻ ngỡ ngàng.

Lúc này cô đang tham gia bữa tiệc khai trương một nhà hàng món Thái cao cấp, khung cảnh xung quanh rất náo nhiệt. Chủ nhà hàng là người có mạng lưới quan hệ rộng, giỏi xã giao nên có rất nhiều khách tới ủng hộ. Có không ít người quen trong giới muốn tới cụng ly với Dịch Tư Linh nhưng thấy cô ngồi ngẩn người nên đều biết ý không lại làm phiền.

Tội gì phải làm cô cả Dịch mất vui, ngay cả cậu ba Dư còn chẳng được cô nể mặt cơ mà.

“Rốt cuộc chị làm sao vậy?” Dịch Lạc Linh nhìn người ngồi đối diện mấy lần nhưng đối phương đều không nói gì, đành phải hỏi.

Dịch Tư Linh bỏ điện thoại xuống ghế sô pha: “Chị sắp phải kết hôn rồi.” Nồi lẩu Tom Yum* trên bàn bốc hơi nghi ngút, làn khói trắng che mờ đi khuôn mặt xinh đẹp của cô.

*Lẩu Tom Yum là một món ăn quốc dân của Thái Lan, thuộc top 8 món ăn ngon và phổ biến nhất trên thế giới do CNN bầu chọn, món lẩu này có phần nước dùng đậm đà thường được nấu từ tôm, đôi khi có thêm xương ống hoặc nấm rơm, vị chua cay đặc trưng cùng với các loại gia vị thơm và thảo mộc như sả, lá chanh Thái, riềng, nước cốt chanh, ớt đỏ nghiền nhuyễn được nêm nếm hài hòa trong nước dùng.

Bộ não của Dịch Lạc Linh bị quá tải trước tin tức quá đỗi nặng ký này, cô ấy sửng sốt mấy giây mới hỏi lại: “… Kết hôn gì cơ?”

“Thì đấy, kết hôn cái gì cơ chứ.” Dịch Tư Linh buồn bực khoanh tay phụng phịu.



Dịch Lạc Linh dở khóc dở cười, mềm lòng trước lời hờn dỗi của Dịch Tư Linh, không biết làm sao được đành hỏi: “Lại là paparazzi báo nào tung tin đồn chị kết hôn làm chị không vui à? Ba già còn chẳng nói gì, chị kết hôn gì chứ, kết hôn với ai chứ?”

Tuy nói vậy nhưng thực ra trong lòng cả hai chị em đều không chắc chắn.

Tháng trước, Dịch Khôn Sơn công khai nhận phỏng vấn của chương trình [Thế giới Kinh tế Tài chính]. Cánh làm truyền thông Hong Kong luôn rất hứng thú với các tin đồn, thích nói đùa mấy câu nằm ngoài lĩnh vực kinh tế tài chính nhưng lại có thể tăng tỉ lệ khán giả xem chương trình: “Ông Dịch, chắc hẳn ông cũng biết mọi người đều rất tò mò về ông cũng như bốn cô con gái cưng của ông, đương nhiên là mọi người còn tò mò về con rể tương lai của ông hơn.” Người dẫn chương trình nói đùa xong tiếp tục hỏi: “Vậy ông có tiện tiết lộ cho khán giả được biết ông đã có ứng cử viên thích hợp cho vị trí ‘phò mã’ chưa ạ?”

Dịch Khôn Sơn đợi mọi người cười xong mới thong thả đáp: “Đúng là tôi đã tìm được một người khá tốt.”

Người dẫn chương trình hỏi đùa: “Vậy xem ra chuyện tốt đã cận kề rồi phải không ạ?”

Dịch Khôn Sơn cũng nói đùa: “Tôi sẽ cố gắng. Cố gắng tìm được một người chồng mẫu mực cho con gái đầu của tôi trước khi tôi tròn năm mươi tuổi.” Dưới khán đài, mọi người cười ồ lên. Người dẫn chương trình nói: “Ông Dịch quả là hài hước! Vậy chúng tôi xin mong chờ và chúc phúc cho con gái ông!”

Dịch Tư Linh chính là cô con gái đầu xui xẻo này của nhà họ Dịch. Chuyện hôn nhân của cô luôn là đề tài được mọi người trong giới bàn tán sôi nổi, là điểm nóng của các tin đồn.

“Có điều…” Dịch Lạc Linh cúi đầu thở dài: “Gần đây ba già rất kỳ lạ, nói linh tinh trong lúc phỏng vấn đã đành, lại còn ám chỉ này nọ nữa… Tuần trước em còn bắt gặp ông ấy đi chơi golf với chủ tịch Trịnh, hai người họ còn ôm nhau một cái, chị nghĩ liệu có phải là…”

“Em hai!” Dịch Tư Linh tức giận ngắt lời cô ấy: “Chị cảnh cáo em nhé, em hai, em không được phép rủa chị!”

Dịch Lạc Linh là con gái thứ hai trong nhà, nhỏ hơn Dịch Tư Linh hai tuổi.

Dịch Lạc Linh biết mình không nên giẫm vào chiếc đuôi của mèo con, nếu giẫm phải đuôi, mèo con sẽ xù lông lên. Thế nhưng, điều gì cần nói thì cô ấy vẫn phải nói: “Chị đã đá tay họ Trịnh tồi tệ ấy rồi, lỡ như bạn trai cũ lại trở thành chồng thì đúng là xui xẻo. Có điều em nghĩ tới nghĩ lui, khả năng ba chọn nhà họ Trịnh là cao nhất, chị phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi.”

“Không đời nào.”

Dịch Lạc Linh kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mia à, vậy giờ em giả sử nếu như ba già khăng khăng bắt chị làm dâu nhà họ Trịnh thì chị sẽ làm gì?”

Dịch Tư Linh im lặng một lúc lâu rồi hất cằm lên, hừ khẽ: “Thế thì cứ cưới thôi. Gã tồi đó dám cưới chị thì chẳng lẽ chị lại không dám cưới anh ta à? Chị sợ anh ta chắc?”

Dịch Lạc Linh day xương mày, đổi sang giọng điệu dịu dàng hơn, vừa dỗ dành vừa cố gắng phân tích: “Mia à, có chuyện này em nhất định phải nhắc nhở chị, gã tồi kia chỉ mới chia tay chị một tháng thôi đã cặp với một em người mẫu xinh tươi mơn mởn rồi. Chị đừng nói là chị định sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt đấy nhé. Em nói vậy cho chị sớm đường chuẩn bị, chị thử nghĩ xem chị sẽ giải quyết tình huống ấy như thế nào đi chứ đừng hờn dỗi với em.”

Gã tồi mà hai chị em đang nói tới là con trai thứ hai của nhà họ Trịnh, tên là Trịnh Khải Quân, anh ta là bạn trai cũ của Dịch Tư Linh. Lúc hai người mới bắt đầu hẹn hò, cậu hai Trịnh cực kỳ ngoan ngoãn, nghe lời Dịch Tư Linh, không hề làm gì sai trái. Không biết hai tháng trước anh ta nghĩ thế nào mà lại làm căng với cô chỉ vì một chút chuyện vặt vãnh, tuyên bố nếu Dịch Tư Linh không chịu thua thì anh ta nhất định sẽ không nhượng bộ.

Nhưng anh ta quên mất rằng, Dịch Tư Linh vốn không phải kiểu người sẽ chịu thua. Lời đã nói ra rồi làm sao có thể thu lại được nữa? Cậu hai Trịnh sĩ diện, cho nên mối tình này cứ thế kết thúc.

Tháng trước, Dịch Tư Linh lại mới nghe tin về anh ta. Paparazzi chụp được ảnh cậu Trịnh đưa người tình mới vào một khách sạn sang trọng – khách sạn của Dịch Tư Linh. Chuyện này biến Dịch Tư Linh thành trò cười trong giới, cho nên cô vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.

“Chị đâu có hờn dỗi gì em đâu. Chị làm vậy không gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt. Chị với anh ta chỉ là gặp dịp thì chơi, đấy gọi là diễn, em thì biết cái gì.” Giọng nói của cô vừa cưng chiều lại vừa ngả ngớn, còn rõ ngang ngược.



Dịch Lạc Linh tức điên, chỉ muốn nhào tới véo Dịch Tư Linh, may mà nhịn được. Nếu cô ấy mà lỡ tay véo Dịch Tư Linh thì lại phải tốn nhiều tiền để dỗ dành, thế thì quả là lỗ vốn.

Lúc này, có nhân viên phục vụ tới, lịch sự nói một người đàn ông họ Trương muốn mời hai chị em họ uống một ly Mojito. Trò gì vậy chứ, Dịch Tư Linh thuận miệng đuổi đi, tiếp tục chủ đề trước đó: “Dù sao chị có lấy ai thì cũng đều là gặp dịp thì chơi thôi, ít ra Trịnh Khải Quân còn là người quen, những người khác đến mặt chị còn chẳng biết nữa là.”

Cô bỗng nhiên nói nhỏ lại, hàng mi dài cụp xuống, ngón tay mân mê chiếc vòng tay kim cương đeo ở cổ tay, khuôn mặt xinh đẹp bị làn khói che mờ, lộ vẻ ấm ức khó tả: “Em tưởng chị muốn vậy chắc.”

Một cô con gái nhà giàu được mọi người cưng chiều như cô rất ít khi phải ấm ức điều gì.

Dịch Lạc Linh thấy vậy không khỏi khó chịu. Cô ấy biết chuyện hôn nhân của Dịch Tư Linh chắc chắn sẽ do ba mẹ sắp đặt, ngay chính cô ấy cũng vậy thôi, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn, khuôn mặt lạnh nhạt của cô ấy lộ vẻ buồn bã: “Thôi, em nói không lại chị. Nếu như ba thực sự chốt gã tồi đó thì chi bằng chị kiếm bạn trai mới đi, chọc tức anh ta chơi.”

Dịch Lạc Linh nói xong lại hối hận, thầm mắng mình bị điên, ngay cả loại câu đổ thêm dầu vào lửa này mà cũng dám nói với Dịch Tư Linh. Cô ấy đang định nói chữa thì đôi mắt u buồn của người ngồi đối diện chợt sáng lên…

“Lạc à! Quả nhiên em đúng là Gia Cát Lượng của chị!” Cô gái kích động tới độ lạc giọng.

“Chỉ cần hiện tại chị kiếm được bạn trai mới, không cần biết là thật hay giả, kiểu gì tên họ Trịnh kia cũng đều sẽ tức chết cho mà xem, chưa biết chừng anh ta còn thấy mất mặt, chủ động từ hôn ấy chứ! Ý em là vậy đúng không?”

“...”

Dịch Lạc Linh mấp máy môi, thở dài bất đắc dĩ.



Hai món ngọt cuối cùng là kem dâu tây và pudding sữa dừa. Bà chủ Lộ Mễ tới mời rượu, tiện thể cảm ơn Dịch Tư Linh một lần nữa vì đã cho cô ấy thuê mặt bằng.

Nhà hàng này nằm trên tầng trên cao của khách sạn Tinh Đỉnh, là một trong những địa điểm đẹp nhất ở Hong Kong*, tấc đất tấc vàng, có rất nhiều người muốn thuê. Lộ Mễ phải nịnh Dịch Tư Linh vui mới thuê được cửa hàng này.

*Hong Kong hay còn gọi là Hồng Kông, đều là chỉ một địa điểm, giống như cách gọi cà phê hay cafe thôi, không có gì sai.

Dù sao khách sạn này cũng là của Dịch Tư Linh. Tòa nhà này, mảnh đất này đều là của cô.

Tâm trạng Dịch Tư Linh dịu lại, thái độ ứng xử khá tốt. Lộ Mễ càng thêm ân cần, nịnh bợ mượt như bôi mỡ vào miệng. Cô ấy vốn là cựu thí sinh thi hoa hậu Hong Kong, mấy năm trước lấy được chồng nhà giàu, tất cả là nhờ tinh thần dám nghĩ dám làm lại thêm khéo léo.

Trong lúc họ đang nói chuyện, nhân viên phục vụ ban nãy lại quay lại, lịch sự nói: “Thưa cô Dịch Tư Linh, có anh Tạ muốn mời cô tới phòng VIP của anh ấy nói chuyện phiếm vài câu, không biết liệu cô có rảnh không.”

Nhân viên phục vụ không biết gì về những chuyện rắc rối liên quan tới tiền tài danh vọng, chỉ biết chuyển lời giùm, không ngờ vừa nói xong, bầu không khí lại trở nên khó coi.

Mời cô cả Dịch tới phòng VIP nói chuyện phiếm.

Đúng là to ông to bà quá nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tạ Thiếu Sủng Thê Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook