Tạ Thiếu Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 7:

Tiêu Xuyên Tử

20/11/2024

[Chị nghi tình báo của em sai ở đâu đó rồi. Em có chắc là anh ta ở cái nơi quái quỷ này không đấy?]

[Không tin em xem đi.]

[Đừng bảo là anh ta ở trong di tích văn hóa đấy nhé?]

Dịch Tư Linh gửi thêm một vài bức ảnh và một đoạn video ngắn.

Giác quan thứ sáu mách bảo cô hãy đến địa bàn của nhà họ Tạ để thám thính tình hình (chứ không phải khảo sát môi trường sống sau khi cưới đâu nhé! Không hề!), thế nên cô hỏi Dịch Lạc Linh địa chỉ.

Ban đầu cô cứ đinh ninh Tạ Tầm Chi sẽ ở tại một căn biệt thự khổng lồ dựa núi gần nước, cách xa trung tâm thành phố. Không ngờ khi lái xe vào, suýt chút nữa xe cô đã quẹt trúng cái xe bán bánh rán, trái cây ăn sáng ở đầu ngõ.

Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra ở Hong Kong, nhà giàu thì có điên mới xây nhà riêng ở khu vực sầm uất, đông đúc người thế này.

To thì đúng là to thật. Dịch Tư Linh híp mắt, âm thầm đo đạc chiều dài của bức tường rào này đâu đó tầm hai trăm mét. Ngay cả một người đã thấy nhiều trang viên, biệt thự sang trọng như cô cũng cho rằng bức tường này dài một cách quá đáng, bởi vì đây là khu vực nằm kế cận trung tâm thành phố.

Nhà họ Tạ này thú vị thật. Rõ ràng họ phô trương tiền tài, quyền thế của mình (nhà rộng thênh thang, đất đai trải dài), vậy mà xây nhà thì khiêm tốn, kín đáo còn hơn gì (tường xám xám bụi bụi) đem lại cho người ta sự thần bí, hệt một con sư tử đực đang thư thái nghỉ ngơi trong rừng.

Dịch Tư Linh luôn cảm thấy mâu thuẫn về người này, luôn bĩu môi từ đầu đến cuối. Không ngăn được sự tò mò, cuối cùng cô vẫn quyết định lại gần cửa hông để quan sát kỹ càng hơn.

Kiến trúc kiểu này rất hiếm gặp ở Hong Kong, cô biết đây là nét đặc sắc của cố đô Bắc Kinh.

Tay nắm cổng mặt sư tử bằng đồng, mắt cửa với hoa văn sen, cái trống làm từ đá đá hán bạch ngọc, không gì là không thể hiện sự uy nghiêm của một gia đình quyền quý, làm người ta không dám cư xử lỗ mãng, gây áp lực cực kỳ to lớn cho người đối diện. Phía bên phải đóng một tấm bảng hiệu, Dịch Tư Linh lại gần hơn để xem cho rõ.

Đó là một biển báo di tích lịch sử được cấp bởi Cục Quản lý Di sản Văn hóa ở Bắc Kinh. Đây là công trình kiến trúc lịch sử nổi tiếng và được công bố là khu bảo vệ di tích văn hóa lịch sử trọng điểm vào năm 1984.

Ồ!

Đúng là di sản văn hóa thật này! Một nét tan vỡ bất chợt hiện lên trong mắt Dịch Tư Linh.

Người của nhà này sống trong di sản văn hóa!

Tự dưng cô hiểu ra rằng, một gia đình thế này mà dạy dỗ nên một người thừa kế hoàn hảo, trưởng thành và thận trọng là một chuyện bình thường biết bao.

Thảo nào Dịch Khôn Sơn cứ thích "học thuộc lòng" thay Tạ Tầm Chi mãi. Ông ấy có khuynh hướng thích kiểu thanh niên nhã nhặn, đàng hoàng, biết phép tắc thế này, gọi là "chững chạc".

Trước đây Dịch Khôn Sơn cũng từng bồi dưỡng cô như người thừa kế, lập ra cho cô rất nhiều quy tắc.

Các em của cô có thể đi chơi với bạn bè đến khi trời tối, có thể kết bạn với nhiều kiểu bạn khác nhau, có thể có kế hoạch riêng cho kỳ nghỉ của mình, có thể phát ra âm thanh khi dùng ly sứ và đĩa vào buổi trà chiều... Còn cô thì không. Cô có những tiết học gia sư nhiều không đếm xuể: Piano, tiếng Anh, tiếng Pháp, nghệ thuật, các loại lễ nghi, quản lý kinh doanh. Có thể nói rằng tuổi thơ của cô là một lịch trình học tập được soạn một cách công phu, đánh đầy dấu tick đỏ chót.

Không biết là ngày nào, Dịch Tư Linh - người vốn đang đi trên con đường được vẽ sẵn - lệch hướng, nảy ra những suy nghĩ chống đối bồng bột. Dịch Khôn Sơn tức đấm ngực dậm chân vì chuyện này, nói cô càng lớn lên càng không ra dáng con gái nết na dịu hiền.

Nhưng thật sự là Dịch Tư Linh đã chịu đựng quá đủ rồi. Cô đã chịu đựng quá đủ cảnh khuấy trà sữa tuyệt đối không được để muỗng cà phê chạm thành ly làm phát ra âm thanh, chịu đựng đủ cảnh mỗi lần uống trà thì chỉ được chạm môi vào một chỗ duy nhất trên tách trà, chịu đựng đủ việc làm gì cũng phải suy nghĩ cặn kẽ, không được thích gì làm nấy.

Không chỉ những quy tắc bên ngoài mà cô còn phải tuân thủ vô vàn quy tắc mà người thừa kế tài sản gia đình cần tuân thủ. Giống như cô chủ động đi vào cái lồng vàng, từ nay về sau tất cả những gì mà cô có đều sẽ cống hiến cho tập đoàn, không có khái niệm những gì riêng tư thuộc về bản thân mình.

Đối với Dịch Tư Linh, thế này còn kinh khủng hơn là kết hôn nữa.

Ít nhất sau khi kết hôn, chồng cô sẽ không và cũng không dám đặt ra quy định gì cho cô. Cô giàu mà, bảo đối phương cút đi cũng được.



Đương nhiên cô biết người quyền quý phép tắc cỡ nào. Người bình thường đừng bao giờ nên nghĩ tới việc này, bởi vì một khi làm dâu nhà giàu có thì chẳng khác gì trở thành cái nơi trút giận được trang điểm xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy, chỉ biết ngậm ngùi ôm nỗi chua xót ngổn ngang khôn kể một mình.

Cho dù Dịch Tư Linh không phải kiểu người mặc người ta trút giận lên mình, không phải trái hồng mềm mặc người ta gây khó dễ thì cũng khó lòng ngăn cản những kẻ phiền nhiễu xung quanh. Chắc chắn cuộc sống của cô sẽ không được như ý.

Nếu chồng cô còn là một lão già cứng nhắc, cuồng công việc, không biết lãng mạn là gì thì thôi cuộc đời này coi như bỏ.

Giữa ban ngày ban mặc mà Dịch Tư Linh đứng yên như tượng trước cửa nhà người ta, suy nghĩ vẩn vơ.

Cô không hề chú ý rằng cánh cổng đóng kín đang từ từ mở ra.

Tối hôm qua Tạ Ôn Ninh không ở ký túc xá mà về biệt phủ Tạ để tận hưởng hai ngày cuối tuần. Hai ngày nay ở lì trong nhà nên cô ấy thấy hơi ngột ngạt, cộng thêm ngày nào uống thuốc bắc miệng cũng đắng chát nên muốn ra ngoài mua bánh chanh táo đắt đỏ. Tạ Ôn Ninh lén lút chạy ra ngoài một lát nên chỉ dám đi cửa hông, nhưng vừa mở cửa thì cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng sững sờ trên bậc thang, chiếc kính râm to bản che kín nửa gương mặt cô.

Tạ Ôn Ninh ngẩn ngơ, gương mặt đột nhiên hơi ửng hồng.

Chị gái này đẹp quá... Cô ấy thầm nghĩ.

"Xin hỏi chị tìm ai ạ?"

Bỗng có một giọng nói dịu dàng đánh thức Dịch Tư Linh khỏi dòng suy nghĩ rối bời. Cô ngước mắt lên, mờ mịt đối diện với thiếu nữ nền nã, đáng yêu trước mắt.

"..."

Người của nhà họ Tạ à?

Hay là... Cô bạn gái mà Tạ Tầm Chi giấu cực kỳ kín?

Dịch Tư Linh khẽ thở phào, đôi mắt bị che giấu sau kính râm bình tĩnh trở lại.

Quá tốt!

Vừa đến đã moi được tin tức hót hòn họt, Dịch Tư Linh hoàn toàn không ngờ chiều hướng phát triển câu chuyện lại thuận lợi đến vậy. Cô không muốn rút dây động rừng nên phải mím môi giữ im lặng. Cô đã biết Tạ Tầm Chi không phải hạng người tốt lành gì rồi.

Bình tĩnh bảo mình đi nhầm đường xong, Dịch Tư Linh xoay người rời khỏi đây.

Tạ Ôn Ninh ngờ ngợ nhìn người phụ nữ ngồi vào xe thể thao, mới chớp mắt mà chỉ còn lại bóng dáng màu đỏ thật xa. Không hiểu sao cô ấy thấy có gì đó sai sai.

...

Xung quanh đều là những ngôi nhà được xây theo kiểu tứ hợp viện, đường hẻm thì lắm lối, không phải người bản địa rành đường ở đây thì sẽ khó ra đường chính. Chiếc xe Ferrari mất phương hướng, cứ loay hoay như con ruồi không đầu, Dịch Tư Linh càng lái càng phiền.

Chẳng biết đi vào ngõ hẻm nào mà có vài đứa trẻ lái xe đạp đi lướt qua chiếc Ferrari đang đi. Tiếng chuông lanh lảnh vang vọng giữa không khí se se lạnh.

"Ferrari! Ngầu bá cháy!"

"Lái xe là một chị gái xinh đẹp!"

"Chị gái còn đẹp hơn mẹ em nữa!"

Giọng đứa sau cao hơn đứa trước, như thể sợ cô không nghe thấy.

Dịch Tư Linh đang bực bội trong lòng, nghe thấy tiếng con nít cố tình hét rõ từng câu chữ thì cô nghiến răng mà cười. Bọn trẻ con này cũng có mắt nhìn đấy chứ?



Nhiều gian hàng bán đồ ăn sáng được dựng ở hai bên, những chiếc ghế nhựa được đặt ở ven đường không theo trật tự nào xem như bàn ăn đơn sơ. Ở đây rất đông, tất cả đều xếp hàng chờ tới lượt mình.

Bà chủ cho một lượng bột mịn vào nồi, tiếng "xì xì" vang lên, bột nhanh chóng chiên vàng rộm. Rồi bà chủ đập vài quả trứng vào, rắc dưa chua, khoai tây cắt sợi và hành lá cắt nhỏ rồi cuộn lại. Bác gái mở nắp hấp to, khói trắng cuồn cuộn bay ra, những chiếc bánh hấp béo ngậy và những chiếc bánh bao hấp chất thành đống trong lồng, khói bay nghi ngút.

Kể cả khi ở Hong Kong thì cô cũng rất ít khi chen vào chốn phố phường thế này. Bình thường cô toàn ngồi ở ghế sau của chiếc Bentley thơm ngát và thoải mái, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên thì sẽ liếc sang những nơi khác, nhưng vì cô đã biết hết rồi nên đâm ra chẳng mấy thú vị.

Bình thản, đơn giản, tất bật, niềm ấm áp nhỏ nhoi, đây được người ta gọi là cuộc sống của người lao động.

Khác hẳn thế giới của cô.

Cô là đóa hoa yêu kiều nhất trong thế giới ngập vàng son ấy. Chắc chắn cô không thể nào sống bình thản, đơn giản được mà phải nở rộ một cách rực rỡ, mà còn phải lười biếng nữa.

Lúc này, điện thoại rung lên, có tin nhắn tới.

Lạc Linh: [Địa chỉ không thể nào sai được, trong cái hẻm Điểu gì đó ấy.]

Lạc Linh: [Xin đấy... Cô cả ơi là cô cả... Chị đi do thám vòng quanh tường nhà anh ta luôn đó hả? Sao chị không vào? Chị cho em thấy mỗi tường thôi là sao?]

Dịch Tư Linh nhận lấy cái bánh nhân trứng từ chủ quầy. Sau khi lên xe, cô mở túi nilon, cẩn thận xé một miếng nhỏ rồi thổi cho đỡ nóng.

Bởi vì không tiện gõ tin nhắn nên cô gửi tin nhắn thoại qua: "Chị nghi sau khi vào đây, cả đời chị cũng không ra ngoài được nữa quá. Vả lại chị lén lút tới đây mà, bị Tạ Tầm Chi biết được là tiêu đời."

Cô gửi một bức ảnh bánh nhân trứng qua cho Dịch Lạc Linh: "Cái bánh này ngon tuyệt cú mèo, em muốn ăn không? Chị sẽ gửi máy bay một cái về cho em."

Lạc Linh: [... Khỏi.]

Lạc Linh: [Quay lại việc chính giùm em. Chị định tìm cơ hội gặp anh ta kiểu gì?]

Dịch Tư Linh ăn được gần một nửa cái bánh thì đặt nó vào ghế lái phụ: "Chịu, nhưng cơ bản thì chị đã tìm hiểu được rồi. Anh ta không phải gu của chị. Mấy ngày nay chị đi đây đi đó rồi mốt hẵng thương lượng với em ba."

Hai ngày nay không có tiết học, cô con gái đứng thứ ba nhà họ Dịch hẹn bạn tự lái tham quan các khu du lịch xung quanh, phải đến tối ngày mốt mới về Bắc Kinh.

"Đúng rồi, chị mới vừa nhìn thấy một cô gái ở nhà anh ta, em nghĩ đó có phải là bạn gái của anh ta không? Chị đang định điều tra đây, thời tới thời tới!" Dịch Tư Linh hào hứng chia sẻ tin tức tốt này.

Dịch Lạc Linh cạn lời hết sức: [Công chúa của tôi ơi, cô có thể sử dụng trí óc lộng lẫy dát vàng của cô được không hả? Nếu Tạ Tầm Chi muốn giấu bạn gái thì ai đời lại giấu tại nhà của anh ta và gia đình, giấu ngay trước mắt ba mẹ anh ta hả bà nội? Địa chỉ em gửi cho chị là địa chỉ nhà tổ nhà họ Trạch chứ không phải nhà riêng của anh ta đâu mà giấu với chả giếm.]

Tự dưng Dịch Tư Linh nhụt chí hơn hẳn: "Ừ."

Dịch Lạc Linh còn việc phải làm nên không nói nhiều: [Tóm lại chị hay lạc đề quá, đừng hỏi mấy câu ngoài lề nữa. Nhớ chuyển lời hỏi thăm sức khỏe của em đến em ba nhé.]

Cuộc đối thoại sắp sửa kết thúc thì Dịch Tư Linh sực nghĩ đến một chuyện, cô hỏi tiếp: [Tra thêm xe của anh ta được không?]

Nửa tiếng sau, Dịch Lạc Linh vạn năng, chịu thương chịu khó gửi thông tin biển số xe vào điện thoại của cô.

[S680 Pullman màu đen, biển số xe Kinh Axxxx8.]

[Em chỉ tra được chiếc này thôi.]

Dịch Tư Linh ngu người, đây là chiếc xe mà cô vừa bắt gặp trong cái ngõ đó mà?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tạ Thiếu Sủng Thê Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook