Tạ Thiếu Sủng Thê Thành Nghiện
Chương 9:
Tiêu Xuyên Tử
20/11/2024
Dịch Tư Linh chọn vị trí giữa, nơi có tầm nhìn tốt nhất. Khi đi qua bàn bên cạnh, cô liếc mắt qua tấm bình phong, thấy một bóng dáng rất vững chãi, chất lượng bộ tây trang cũng rất cao cấp.
Cô không nhìn nhiều, vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
Hai bàn liền sát nhau, chỉ cách một chiếc bình phong.
Sau khi ngồi xuống, Dịch Hân Linh không muốn Dịch Tư Linh rối rắm nên chưa xem thực đơn đã gọi món ngay: “... Một phần bánh bao thịt bò, một bát mì trộn tương, tào phớ, một bát canh lòng dê nhỏ, bánh lừa cuộn nhân đậu đỏ và một đĩa bánh đặc sắc tổng hợp.”
Dịch Tư Linh: “Nhiều quá, không ăn hết được đâu.”
Dịch Hân Linh xua tay: “Không sao, thừa thì em đóng gói mang về cho bạn cùng phòng ăn.”
“Thế em gọi nhiều thêm một phần cho bọn họ đi chứ.” Dịch Tư Linh trách cô ấy không lịch sự, sao lại đem đồ ăn thừa cho người khác ăn cho được.
Dịch Hân Linh cười hì hì chê Dịch Tư Linh lắm chuyện: “Ai da, bọn em không để ý nhiều vậy đâu. Em cũng thường xuyên ăn đồ ăn vặt còn thừa của bọn họ mà.”
Dịch Tư Linh không hiểu “khái niệm” bạn cùng phòng ký túc xá là gì, cô học đại học ở Luân Đôn, sống trong biệt thự cao cấp xa hoa nhất Kensington giá 5 triệu bảng Anh. Cô không có bạn cùng phòng, chỉ có dì Lật, quản gia, rất nhiều người giúp việc quốc tịch khác nhau và vệ sĩ bảo vệ sự an toàn của cô.
Nhà hàng lên món rất nhanh. Bánh bao nóng hầm hập không nhỏ như trong tưởng tượng mà to bằng khoảng nắm tay, thịt nhiều đến độ sắp tràn cả ra, nước thịt ngon ngọt còn thấm vào vỏ bánh.
Trên bát tào phớ có hành thái nhỏ và mấy giọt dầu. Dịch Tư Linh cau mày, em ba của cô phải thuyết phục muốn rách môi thì cô mới miễn cưỡng nếm thử một miếng.
Tào phớ mặn? Dịch Tư Linh hoảng sợ.
Ăn mì trộn tương cũng là việc rất mất công, nước sốt dễ dính lên khóe miệng, vậy lên Dịch Tư Linh cuộn tròn từng sợi lại rồi mới ăn, cứ như đang ăn mì Ý.
Dịch Hân Linh không nhìn nổi, tìm đề tài hỏi: “Sao tự dưng chị lại đến chơi với em thế? Có phải em tư chọc giận chị không?” Vậy nên mới tới đây “tàn phá” cô ấy.
Dịch Tư Linh lấy khăn giấy lau khóe môi: “Không phải vì em.”
Dịch Hân Linh ngẩn người, buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn Dịch Tư Linh: “Không phải vì em thì vì ai?”
Dịch Tư Linh u sầu nhìn cây bạch quả ven đường: “Là...”
Cô nói một nửa rồi lại thôi, làm Dịch Hân Linh sốt ruột không chịu được: “Là cái gì cơ?”
“Ba già muốn bán chị tới thủ đô.” Dịch Tư Linh gắp một miếng bánh đậu xanh, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
“!”
Dịch Hân Linh thầm thét chói tai trong lòng. Câu này chứa đựng quá nhiều thông tin, cô ấy mới ba tháng không về nhà thôi mà: “Bán cho ai ở thủ đô cơ? Ai đồng ý mua chị Người này điên rồi à? Có tiền không có chỗ tiêu?”
Dịch Tư Linh bình tĩnh liếc nhìn cô ấy.
Dịch Hân Linh rụt vai: “Em không xen miệng nữa… Chị nói tiếp đi…”
“Tạ Tầm Chi.” Cứ nhắc tới cái tên này là Dịch Tư Linh lại thấy ghét. Cô nheo đôi mắt xinh đẹp, nói với giọng lạnh lùng: “Đồ già khú giả vờ đạo mạo, 30 tuổi, còn xấu nữa. Ba già đúng là nghèo điên rồi nên mới bắt chị cưới loại người này.”
Phía sau bình phong, Tạ Tầm Chi và ông Tề đều im lặng, sự xấu hổ lan đầy khắp không khí.
Ba chữ Tạ Tầm Chi kia thật sự quá rõ ràng.
Ông Tề không thể vờ như không nghe thấy, chỉ đành nhìn Tạ Tầm Chi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Tạ Tầm Chi bình tĩnh, thản nhiên như không, chỉ mỉm cười, tiếp tục nghe lời bàn tán đưa đến tận cửa.
“Sao lại thế? Sao tự dưng ba lại bắt chị kết hôn?” Vẻ mặt Dịch Hân Linh thay đổi, cô ấy không ăn nổi miếng nào nữa.
Chỉ là cô ấy không tin cho lắm, đôi khi Dịch Tư Linh rất thích khoa trương: “Chắc không đến mức già khú đâu, có phải chị nhầm hay không? Mắt nhìn của ba không tệ đến vậy đâu, mấy người lúc trước ba tìm cho chị đều đẹp trai còn gì?”
Dịch Tư Linh nở nụ cười khó chịu: “Đến một bức ảnh cũng không cho chị, nếu không xấu thì việc gì phải che che giấu giấu như thế? Không chỉ vậy thôi đâu, người đó còn dối trá, làm bộ làm tịch nữa.”
“Ra vẻ đạo mạo.” Dịch Tư Linh nói tiếp.
Phía sau, người đàn ông xấu xí, dối trá, ra vẻ đạo mạo khẽ nhướng mày.
Anh không những không buông chén trà nóng mà còn cầm chặt hơn. Ngay khi siết tay, những khớp xương rắn rỏi nhô liên trên làn da trắng lạnh, lộ ra đường cong vừa trôi chảy vừa sắc bén.
Loại trà trong chén là trà Vũ Tiền Long Tỉnh cao cấp, là đợt trà đầu tiên được thu hoạch vào mùa xuân năm nay. Trà vừa xanh vừa non, hương thơm nức mũi.
Tạ Tầm Chi lạnh nhạt uống một ngụm trà. Anh chợt nhớ tới dì Yến - người mai mối cho nhà anh - nói cô Dịch này vô cùng thú vị, cuộc sống hôn nhân nhất định sẽ muôn màu muôn vẻ, không hề nhàm chán.
Hóa ra cô Dịch thú vị kiểu này.
Anh tin là cuộc sống hôn nhân nhất định sẽ muôn màu muôn vẻ.
Ông Tề bị chọc cười, cô gái này thật là dí dỏm, xem ra học trò của ông ấy phải bận rộn rồi đây. Ông Tề nhỏ giọng trêu chọc: “Em làm chuyện xấu gì rồi thế? Gây thù chuốc oán với con gái nhà người ta, nên đánh.”
Trong ánh mắt trêu đùa của ông Tề, Tạ Tầm Chi bình tĩnh cười đáp: “Sau này em sẽ nhận lỗi với cô ấy.”
Nhân tiện hỏi một câu xem anh gây thù với cô lúc nào mà cô lại lan truyền lời đồn như vậy.
Tiếng hồ cầm trầm bổng, hết bài này đến bài khác, có cơn gió thổi qua, làm lá cây bạch quả ngoài cửa sổ bay tán loạn.
“Chờ lát, hình như em từng nghe thấy tên này rồi.” Dịch Hân Linh suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Là… người họ Tạ của tập đoàn Lam Diệu à?”
“Đúng vậy, chính là anh ta.” Dịch Tư Linh nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay bên mép bàn: “Em quen à?”
Dịch Hân Linh lắc đầu: “Em không chơi trong vòng đó, rất khó quen mấy người tai to mặt lớn như vậy. Nhưng mà em biết em gái của anh ấy, hẳn là không sai, em có bạn cùng phòng là em gái ruột của Tạ Tầm Chi.”
“Em gái ruột của Tạ Tầm Chi?”
“Đúng thế, tên là Tạ Ôn Ninh. Tuy cậu ấy không nhắc đến gia đình là mấy nhưng chị biết mà, làm sao giấu được chuyện nhà ai làm gì. Lúc khai giảng giáo viên yêu cầu bọn em điền bảng điều tra tình huống gia đình, người này đồn người kia, xong rồi ai cũng biết cậu ấy là công chúa nhỏ của nhà họ Tạ.”
Đại học Thủ đô ngọa hổ tàng long, sinh viên không giàu thì cũng có quyền, nếu không phải cậu chủ cô chủ có bối cảnh hoành tráng thì cũng là con cháu nhà giàu bạc triệu, làm cô ba nhà họ Dịch như cô ấy có vẻ không nổi bật lắm, tuy rằng cô ấy cũng đã rất nổi bật rồi.
Ban đầu Dịch Hân Linh còn sợ Tạ Ôn Ninh là kiểu bệnh công chúa, yểu điệu khó chiều, thầm nghĩ nếu sống không hòa hợp thì cô ấy sẽ mua nhà, chuyển ra ngoài sống. Dịch Hân Linh phục vụ một cô công chúa khó chiều như chị mình là đủ rồi, không rảnh để bao dung người khác. May mà tính cách Tạ Ôn Ninh rất tốt, nói năng dịu dàng, tuy sức khỏe của Tạ Ôn Ninh không tốt lắm nhưng Dịch Hân Linh cũng sẵn lòng chăm sóc cô ấy nhiều hơn. Hai người bọn họ thân nhau nhất trong cả ký túc xá.
Dịch Tư Linh không ngờ chuyện này lại lập tức có điểm đột phá.
“Em ấy không nói gì về anh trai mình với em à? Ví dụ như chuyện tình yêu tình báo gì đó?”
“...” Biểu cảm của Dịch Hân Linh trông rất kỳ lạ: “Cậu ấy kể chuyện anh trai mình với em làm gì. Nhưng mà nhà cậu ấy dạy dỗ rất nghiêm, đến bây giờ mà cậu ấy còn chưa hôn môi anh nào. Cậu ấy như vậy thì chắc anh trai cậu ấy cũng không có tai tiếng tình cảm gì cả đâu.”
“Em nhắn tin hỏi thử đi.” Dịch Tư Linh nhướng mày.
“Không được. Tự dưng nhắn WeChat cho Ninh Ninh để dò hỏi về anh cả của người ta thì kỳ quặc lắm.” Dịch Hân Linh phải suy xét đến chuyện xã giao lịch sự mà Dịch Tư Linh không cần suy xét đến.
“Nếu em mong chị lấy chồng xa, cả đời đều không gặp lại chị thì không cần gửi tin nhắn. Hừ!” Dịch Tư Linh cụp mắt, nói rất nhẹ nhàng.
“...”
.
Khi nhận được tin nhắn WeChat của Dịch Hân Linh, Tạ Ôn Ninh đang kiểm kê đồ đạc trong kho chứa đồ ở biệt phủ nhà họ Tạ với Dương Thù Hoa.
Mấy hôm nay Dương Thù Hoa bận rộn sửa sang sính lễ cho nhà họ Dịch. Bà ấy bảo quản gia mở cánh cửa mật mã bằng thép không gỉ nặng cả tấn của kho chứa đồ ra, trong đó có kho báu quý hiếm, đồ cổ mà nhà họ Tạ tích góp suốt trăm năm qua, ngoài ra còn có số lượng lớn tiền mặt và thỏi vàng nữa.
Ngoài bất động sản, xe và tiền mặt thì sính lễ còn phải có mấy món đồ thể diện hơn mới phải.
Dương Thù Hoa không thể để nhà họ Dịch gia chê cười bọn họ keo kiệt được. Đây là thể diện, cũng là thái độ, thể hiện rằng nhà họ Tạ rất ưng ý cuộc hôn nhân này, thật lòng muốn cưới Dịch Tư Linh về làm dâu cả.
“Ninh Ninh, bộ phỉ thúy này có đẹp không? Chất ngọc không tệ, chỉ là kiểu dáng có vẻ già cả, không biết Tư Linh có thích hay không?” Dương Thù Hoa chỉ vào một bộ trang sức làm bằng phỉ thúy đế vương lục.
Viên ngọc màu xanh lục đậm được điêu khắc thành hình mặt Phật vô cùng lớn, bằng khoảng chừng nắm tay của đàn ông trưởng thành. Vòng cổ được làm bằng kỹ thuật nạm hoa vàng tinh xảo, hoàng kim với phỉ thúy, mang ngụ ý kim ngọc lương duyên. Nguyên bộ hoa tai, nhẫn đều được làm từ cùng một khối nguyên liệu là đế vương lục lâu đời, hiện giờ đã là món đồ vô giá trên thị trường.
Nhưng kiểu dáng… đúng là hơi có phong cách của phu nhân nhà giàu lớn tuổi.
Tạ Ôn Ninh mỉm cười an ủi: “Mẹ, với phỉ thúy tỉ lệ này thì kiểu dáng không còn quan trọng nữa. Hình mặt Phật cũng không hề già, là giữ bình an mà. Chắc chắn chị dâu sẽ thích.”
“Chiếc mũ phượng này là do ông nội con mua lại trên tay người Anh. Mấy tên da trắng sao mà thưởng thức được thứ tốt của các cụ chúng ta chứ.”
Đây là chiếc mũ phượng trân châu điểm thúy từ năm Vạn Lịch thời nhà Minh. Mấy năm trước Tạ Nhân Hoa mua lại mấy món văn vật từ nước Anh, đa số đều được quyên tặng cho quốc gia, chỉ để lại một hai món, trong đó có chiếc mũ phượng của Hoàng hậu nhà Minh vô cùng quý giá này, định để lại cho dâu trưởng tương lai.
“Chiếc mũ phượng này lộng lẫy quá đi mất!”
“Đưa cả đôi bình hoa này cho hai vợ chồng son đi, để hai đứa bày trên đầu giường cắm hoa.”
Tạ Ôn Ninh cười: “Mẹ đúng là ngang tàng thật đấy.”
Dùng bình hoa đấu thái* hoa văn liền thời Càn Long trị giá tám con số để cắm hoa.
*Đấu thái: là một kỹ thuật trang trí đồ sứ của Trung Quốc.
Dương Thù Hoa tức giận liếc mắt nhìn con gái.
“Thêm cả cặp vòng tay phỉ thúy xoắn này, mấy cây trâm đá quý kia, cả hộp trang sức vàng mà tôi mới nhờ thợ thủ công làm năm nay nữa, còn cả bộ chén trà gốm nhữ*, bộ tủ sơn mài nạm vàng khảm trai này nữa.” Dương Thù Hoa lại chỉ vào không ít thứ, bảo chú Mai ghi nhớ cả lại.
*Đồ gốm Nhữ hay Nhữ diêu là một loại đồ gốm Trung Quốc nổi tiếng và rất hiếm, được sản xuất dưới thời nhà Tống.
“Chọn tới chọn lui đều là mấy đồ đã cũ, không biết con bé có thích mấy thứ này hay không nữa? Chỉ sợ con bé trẻ tuổi, càng thích mấy đồ xa xỉ như túi xách này kia.”
Tạ Ôn Ninh suy nghĩ, nói: “Hay để con hỏi bạn cùng phòng của con xem.”
“Ấy, con hỏi bạn cùng phòng của con làm cái gì?”
Tạ Ôn Ninh đưa điện thoại cho mẹ mình xem, trong giao diện tin nhắn, Dịch Hân Linh đang âm thầm hỏi chuyện liên quan đến anh cả của cô ấy.
“Con quên không nói với mẹ, em gái của chị dâu là bạn cùng phòng của con. Nhưng mà Hân Linh không nhắc đến việc này nên con cũng không tiện nhắc tới. Bây giờ cậu ấy hỏi con chuyện anh cả, con nghĩ giờ con có hỏi về chị gái của cậu ấy thì cũng không đường đột.”
Dương Thù Hoa vui mừng, không ngờ lại trùng hợp như vậy. Bà ấy vội vàng bảo Tạ Ôn Ninh tìm hiểu xem Dịch Tư Linh thích cái gì.
Dịch Hân Linh: “Bạn yêu ơi, tớ nhớ là cậu đứng thứ tư trong nhà đúng không?”
Tạ Ôn Ninh: “Đúng thế, tớ là em út trong nhà.”
Dịch Hân Linh: “Vậy cậu có hai anh trai à?”
Tạ Ôn Ninh: “Ừ, tớ có anh cả, chị hai và anh ba.”
Dịch Hân Linh: “Là thế này, tớ có đứa bạn muốn hỏi một chút, có phải anh cả cậu đang độc thân hay không?”
Tạ Ôn Ninh ngơ ngác, không hiểu câu hỏi này là sao. Đồng thời, Dịch Hân Linh ở đầu bên kia cũng xấu hổ đến mức dùng chân đào đất.
Bởi vì những lời này là do Dịch Tư Linh gửi.
Tạ Ôn Ninh: “Tất nhiên là anh ấy độc thân rồi… Anh tớ chưa từng có bạn gái, rất là giữ mình trong sạch.”
Dưới sự ép buộc của Dịch Tư Linh, Dịch Hân Linh tiếp tục cắn răng gõ chữ: “Cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì khác. Chỉ là đứa bạn kia của tớ dạo này đang gắng sức học quản lý thương mại, đọc mấy bài phân tích liên quan đến thu mua doanh nghiệp nên vô cùng ngưỡng mộ anh trai cậu. Bạn đó muốn hỏi thử xem có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của anh cả cậu không.”
Dịch Tư Linh nhìn mà cau mày: “Ai ngưỡng mộ anh ta chứ? Còn muốn chiêm ngưỡng phong thái của anh ta nữa? Hẳn là anh ta phải chiêm ngưỡng phong thái của chị mới đúng.”
Dịch Hân Linh chỉ ước có thể quỳ xuống trước cô cả này luôn: “... Đây là cách nói chuyện, cách nói chuyện… Em cũng đâu thể nói là chị của tớ đang điều tra anh cậu được?”
Dịch Tư Linh im lặng, tủi thân mà cắn một miếng bánh sơn tra.
Dịch Hân Linh: “Không cần phải nói với anh cậu đâu, không cần làm anh ấy phiền lòng vì chút chuyện nhỏ này. Bạn của tớ không có ý gì khác, cậu cứ yên tâm đi, chỉ đơn giản là ngưỡng mộ người giỏi giang như anh cậu mà thôi. Bạn đó không muốn quấy rầy, chỉ nhìn từ xa một lát là được.”
Tạ Ôn Ninh rất thông minh, người nhà họ Tạ đều thông minh. Nếu đối phương muốn giấu thì tất nhiên là cô ấy cũng không thể mạo muội.
Còn “người bạn” này, không có gì bất ngờ thì hẳn chính là chị dâu, có vẻ như chị dâu tương lai muốn tìm hiểu về anh cả của cô ấy trước khi kết hôn.
Sau khi suy nghĩ, Tạ Ôn Ninh cân nhắc từ ngữ: “Ngày kia có một buổi tiệc rượu, anh cả tớ sẽ tham gia, hay là để tớ cho bạn cậu một lá thư mời nhé?”
Dịch Hân Linh ngẩng đầu: “Tiệc rượu có được hay không?”
Mắt Dịch Tư Linh sáng long lanh.
Dịch Hân Linh biết ý Dịch Tư Linh chính là đồng ý, bèn ra dấu OK, sau đó lại nói thêm vài câu với Tạ Ôn Ninh rồi kết thúc câu chuyện. Hai người bọn họ, một người đang diễn, một người đang giả vờ.
Tạ Ôn Ninh: “Sáng mai tớ về ký túc xá đưa thư mời cho cậu, mai gặp nhé~”
Nhắn xong, Tạ Ôn Ninh lập tức mở khung thoại với Tạ Tầm Chi, mật báo: “Anh cả, chị dâu đang tìm hiểu về anh đấy. Em cho chị ấy thư mời đến buổi tiệc rượu ngày kia của nhà họ Trì, anh nhớ phải biểu hiện cho tốt! Nhất định phải mặc bộ nào thật đẹp trai ấy!”
“Đúng rồi, chị dâu còn nói là chị ấy vô cùng ngưỡng mộ anh, muốn chiêm ngưỡng phong thái của anh nữa! Anh cả cố lên! Tỏa sáng đi! Quyến rũ chị dâu đi!”
Không cần cảm ơn tin tức của Tạ Ôn Ninh, Tạ Tầm Chi đang ở hiện trường, nghe thấy cả quá trình thực sự
Tạ Tầm Chi nhắn một chữ “được” cho Tạ Ôn Ninh rồi tắt màn hình, không nhìn điện thoại nữa. Anh vắt chéo đôi chân dài, thong thả ung dung rót thêm trà cho ông Tê, trông tự tin, chu đáo nhưng thật ra lại thả lỏng, lười nhác.
Anh như một ngọn núi cao làm người khác phải ngước nhìn, mạnh mẽ nhưng không ngạo mạn, một chút cảm xúc nhạt nhòa bên khóe mắt đều bị giấu trong khe núi mênh mông kia.
Khuôn mặt của Tạ Tầm Chi rất đẹp, vô cùng tuấn tú. Nếu không phải khí thế của anh uy nghiêm cao quý thì với dáng người và diện mạo này, có lẽ anh sẽ bị nhận nhầm thành người mẫu kiếm cơm nhờ gương mặt.
Đề tài sau đó không còn xoay quanh cuộc hôn nhân của Tạ Tầm Chi nữa. Tuy ông Tề thích xem trò hay nhưng ông ấy cũng phải giữ chút mặt mũi cho học trò, không thể trêu chọc quá mức được.
Một lát sau, bàn bên cạnh có giọng nữ gọi phục vụ đóng gói. Sau đó, hai cô gái dính sát bên nhau, tay khoác tay mà đi ra ngoài.
Chiếc váy ngắn tôn lên vòng eo mảnh khảnh, rất trắng, lướt qua tầm mắt Tạ Tầm Chi.
Tạ Tầm Chi híp mắt, mượn động tác rót trà để lặng lẽ nghiêng đầu, dùng cách đối phương nhất định không thể phát hiện được để quan sát Dịch Tư Linh.
Ánh mắt lịch sự, nhưng âm thầm đánh giá thì không được coi là quân tử.
Dịch Tư Linh đang làm nũng với em gái, nói phiền ghê, sao lại cho cô ăn no vậy, đồng thời còn sờ sờ bụng.
“Ăn no thì vừa lúc đi gây chuyện với người ta đi. Anh ấy khổ thật đấy, không dưng lại chọc đến chị.”
Dịch Tư Linh nở nụ cười, đôi vòng tay kim cương trên cổ tay va vào nhau, phát ra tiếng “leng keng” xa xỉ: “Nếu anh ta nghe lời, ngoan ngoãn đồng ý yêu cầu từ hôn của chị thì chị sẽ tha cho anh ta. Không thì…”
“Nhỡ người ta đẹp trai thì sao? Em gái anh ấy xinh đẹp lắm, chỉ sợ ngày kia chị nhìn thấy người thật rồi đổi ý ngay trước giờ thôi. Hơn nữa anh ấy còn chưa từng yêu đương nữa, xịn lắm đấy.”
“Không thể nào, làm gì có người đàn ông nào như vậy.”
Dịch Tư Linh cười một tiếng.
Cô lại buông lời thề son thề sắt: “Nếu anh ta đẹp trai, lại không trăng hoa nữa thì chị sẽ cưới anh ta ngay.”
“... Cưới ngay thì hời cho người ta quá rồi.”
Dịch Tư Linh liên tục gật đầu: “Đúng thế, vậy thì cho phép anh ta làm ứng cử viên cho vị trí vị hôn phu của chị. Nếu anh ta biểu hiện tốt, cũng không phải là chị không thể miễn cưỡng cưới anh ta.”
Tạ Tầm Chi: “…”
Cô không nhìn nhiều, vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
Hai bàn liền sát nhau, chỉ cách một chiếc bình phong.
Sau khi ngồi xuống, Dịch Hân Linh không muốn Dịch Tư Linh rối rắm nên chưa xem thực đơn đã gọi món ngay: “... Một phần bánh bao thịt bò, một bát mì trộn tương, tào phớ, một bát canh lòng dê nhỏ, bánh lừa cuộn nhân đậu đỏ và một đĩa bánh đặc sắc tổng hợp.”
Dịch Tư Linh: “Nhiều quá, không ăn hết được đâu.”
Dịch Hân Linh xua tay: “Không sao, thừa thì em đóng gói mang về cho bạn cùng phòng ăn.”
“Thế em gọi nhiều thêm một phần cho bọn họ đi chứ.” Dịch Tư Linh trách cô ấy không lịch sự, sao lại đem đồ ăn thừa cho người khác ăn cho được.
Dịch Hân Linh cười hì hì chê Dịch Tư Linh lắm chuyện: “Ai da, bọn em không để ý nhiều vậy đâu. Em cũng thường xuyên ăn đồ ăn vặt còn thừa của bọn họ mà.”
Dịch Tư Linh không hiểu “khái niệm” bạn cùng phòng ký túc xá là gì, cô học đại học ở Luân Đôn, sống trong biệt thự cao cấp xa hoa nhất Kensington giá 5 triệu bảng Anh. Cô không có bạn cùng phòng, chỉ có dì Lật, quản gia, rất nhiều người giúp việc quốc tịch khác nhau và vệ sĩ bảo vệ sự an toàn của cô.
Nhà hàng lên món rất nhanh. Bánh bao nóng hầm hập không nhỏ như trong tưởng tượng mà to bằng khoảng nắm tay, thịt nhiều đến độ sắp tràn cả ra, nước thịt ngon ngọt còn thấm vào vỏ bánh.
Trên bát tào phớ có hành thái nhỏ và mấy giọt dầu. Dịch Tư Linh cau mày, em ba của cô phải thuyết phục muốn rách môi thì cô mới miễn cưỡng nếm thử một miếng.
Tào phớ mặn? Dịch Tư Linh hoảng sợ.
Ăn mì trộn tương cũng là việc rất mất công, nước sốt dễ dính lên khóe miệng, vậy lên Dịch Tư Linh cuộn tròn từng sợi lại rồi mới ăn, cứ như đang ăn mì Ý.
Dịch Hân Linh không nhìn nổi, tìm đề tài hỏi: “Sao tự dưng chị lại đến chơi với em thế? Có phải em tư chọc giận chị không?” Vậy nên mới tới đây “tàn phá” cô ấy.
Dịch Tư Linh lấy khăn giấy lau khóe môi: “Không phải vì em.”
Dịch Hân Linh ngẩn người, buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn Dịch Tư Linh: “Không phải vì em thì vì ai?”
Dịch Tư Linh u sầu nhìn cây bạch quả ven đường: “Là...”
Cô nói một nửa rồi lại thôi, làm Dịch Hân Linh sốt ruột không chịu được: “Là cái gì cơ?”
“Ba già muốn bán chị tới thủ đô.” Dịch Tư Linh gắp một miếng bánh đậu xanh, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
“!”
Dịch Hân Linh thầm thét chói tai trong lòng. Câu này chứa đựng quá nhiều thông tin, cô ấy mới ba tháng không về nhà thôi mà: “Bán cho ai ở thủ đô cơ? Ai đồng ý mua chị Người này điên rồi à? Có tiền không có chỗ tiêu?”
Dịch Tư Linh bình tĩnh liếc nhìn cô ấy.
Dịch Hân Linh rụt vai: “Em không xen miệng nữa… Chị nói tiếp đi…”
“Tạ Tầm Chi.” Cứ nhắc tới cái tên này là Dịch Tư Linh lại thấy ghét. Cô nheo đôi mắt xinh đẹp, nói với giọng lạnh lùng: “Đồ già khú giả vờ đạo mạo, 30 tuổi, còn xấu nữa. Ba già đúng là nghèo điên rồi nên mới bắt chị cưới loại người này.”
Phía sau bình phong, Tạ Tầm Chi và ông Tề đều im lặng, sự xấu hổ lan đầy khắp không khí.
Ba chữ Tạ Tầm Chi kia thật sự quá rõ ràng.
Ông Tề không thể vờ như không nghe thấy, chỉ đành nhìn Tạ Tầm Chi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Tạ Tầm Chi bình tĩnh, thản nhiên như không, chỉ mỉm cười, tiếp tục nghe lời bàn tán đưa đến tận cửa.
“Sao lại thế? Sao tự dưng ba lại bắt chị kết hôn?” Vẻ mặt Dịch Hân Linh thay đổi, cô ấy không ăn nổi miếng nào nữa.
Chỉ là cô ấy không tin cho lắm, đôi khi Dịch Tư Linh rất thích khoa trương: “Chắc không đến mức già khú đâu, có phải chị nhầm hay không? Mắt nhìn của ba không tệ đến vậy đâu, mấy người lúc trước ba tìm cho chị đều đẹp trai còn gì?”
Dịch Tư Linh nở nụ cười khó chịu: “Đến một bức ảnh cũng không cho chị, nếu không xấu thì việc gì phải che che giấu giấu như thế? Không chỉ vậy thôi đâu, người đó còn dối trá, làm bộ làm tịch nữa.”
“Ra vẻ đạo mạo.” Dịch Tư Linh nói tiếp.
Phía sau, người đàn ông xấu xí, dối trá, ra vẻ đạo mạo khẽ nhướng mày.
Anh không những không buông chén trà nóng mà còn cầm chặt hơn. Ngay khi siết tay, những khớp xương rắn rỏi nhô liên trên làn da trắng lạnh, lộ ra đường cong vừa trôi chảy vừa sắc bén.
Loại trà trong chén là trà Vũ Tiền Long Tỉnh cao cấp, là đợt trà đầu tiên được thu hoạch vào mùa xuân năm nay. Trà vừa xanh vừa non, hương thơm nức mũi.
Tạ Tầm Chi lạnh nhạt uống một ngụm trà. Anh chợt nhớ tới dì Yến - người mai mối cho nhà anh - nói cô Dịch này vô cùng thú vị, cuộc sống hôn nhân nhất định sẽ muôn màu muôn vẻ, không hề nhàm chán.
Hóa ra cô Dịch thú vị kiểu này.
Anh tin là cuộc sống hôn nhân nhất định sẽ muôn màu muôn vẻ.
Ông Tề bị chọc cười, cô gái này thật là dí dỏm, xem ra học trò của ông ấy phải bận rộn rồi đây. Ông Tề nhỏ giọng trêu chọc: “Em làm chuyện xấu gì rồi thế? Gây thù chuốc oán với con gái nhà người ta, nên đánh.”
Trong ánh mắt trêu đùa của ông Tề, Tạ Tầm Chi bình tĩnh cười đáp: “Sau này em sẽ nhận lỗi với cô ấy.”
Nhân tiện hỏi một câu xem anh gây thù với cô lúc nào mà cô lại lan truyền lời đồn như vậy.
Tiếng hồ cầm trầm bổng, hết bài này đến bài khác, có cơn gió thổi qua, làm lá cây bạch quả ngoài cửa sổ bay tán loạn.
“Chờ lát, hình như em từng nghe thấy tên này rồi.” Dịch Hân Linh suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Là… người họ Tạ của tập đoàn Lam Diệu à?”
“Đúng vậy, chính là anh ta.” Dịch Tư Linh nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay bên mép bàn: “Em quen à?”
Dịch Hân Linh lắc đầu: “Em không chơi trong vòng đó, rất khó quen mấy người tai to mặt lớn như vậy. Nhưng mà em biết em gái của anh ấy, hẳn là không sai, em có bạn cùng phòng là em gái ruột của Tạ Tầm Chi.”
“Em gái ruột của Tạ Tầm Chi?”
“Đúng thế, tên là Tạ Ôn Ninh. Tuy cậu ấy không nhắc đến gia đình là mấy nhưng chị biết mà, làm sao giấu được chuyện nhà ai làm gì. Lúc khai giảng giáo viên yêu cầu bọn em điền bảng điều tra tình huống gia đình, người này đồn người kia, xong rồi ai cũng biết cậu ấy là công chúa nhỏ của nhà họ Tạ.”
Đại học Thủ đô ngọa hổ tàng long, sinh viên không giàu thì cũng có quyền, nếu không phải cậu chủ cô chủ có bối cảnh hoành tráng thì cũng là con cháu nhà giàu bạc triệu, làm cô ba nhà họ Dịch như cô ấy có vẻ không nổi bật lắm, tuy rằng cô ấy cũng đã rất nổi bật rồi.
Ban đầu Dịch Hân Linh còn sợ Tạ Ôn Ninh là kiểu bệnh công chúa, yểu điệu khó chiều, thầm nghĩ nếu sống không hòa hợp thì cô ấy sẽ mua nhà, chuyển ra ngoài sống. Dịch Hân Linh phục vụ một cô công chúa khó chiều như chị mình là đủ rồi, không rảnh để bao dung người khác. May mà tính cách Tạ Ôn Ninh rất tốt, nói năng dịu dàng, tuy sức khỏe của Tạ Ôn Ninh không tốt lắm nhưng Dịch Hân Linh cũng sẵn lòng chăm sóc cô ấy nhiều hơn. Hai người bọn họ thân nhau nhất trong cả ký túc xá.
Dịch Tư Linh không ngờ chuyện này lại lập tức có điểm đột phá.
“Em ấy không nói gì về anh trai mình với em à? Ví dụ như chuyện tình yêu tình báo gì đó?”
“...” Biểu cảm của Dịch Hân Linh trông rất kỳ lạ: “Cậu ấy kể chuyện anh trai mình với em làm gì. Nhưng mà nhà cậu ấy dạy dỗ rất nghiêm, đến bây giờ mà cậu ấy còn chưa hôn môi anh nào. Cậu ấy như vậy thì chắc anh trai cậu ấy cũng không có tai tiếng tình cảm gì cả đâu.”
“Em nhắn tin hỏi thử đi.” Dịch Tư Linh nhướng mày.
“Không được. Tự dưng nhắn WeChat cho Ninh Ninh để dò hỏi về anh cả của người ta thì kỳ quặc lắm.” Dịch Hân Linh phải suy xét đến chuyện xã giao lịch sự mà Dịch Tư Linh không cần suy xét đến.
“Nếu em mong chị lấy chồng xa, cả đời đều không gặp lại chị thì không cần gửi tin nhắn. Hừ!” Dịch Tư Linh cụp mắt, nói rất nhẹ nhàng.
“...”
.
Khi nhận được tin nhắn WeChat của Dịch Hân Linh, Tạ Ôn Ninh đang kiểm kê đồ đạc trong kho chứa đồ ở biệt phủ nhà họ Tạ với Dương Thù Hoa.
Mấy hôm nay Dương Thù Hoa bận rộn sửa sang sính lễ cho nhà họ Dịch. Bà ấy bảo quản gia mở cánh cửa mật mã bằng thép không gỉ nặng cả tấn của kho chứa đồ ra, trong đó có kho báu quý hiếm, đồ cổ mà nhà họ Tạ tích góp suốt trăm năm qua, ngoài ra còn có số lượng lớn tiền mặt và thỏi vàng nữa.
Ngoài bất động sản, xe và tiền mặt thì sính lễ còn phải có mấy món đồ thể diện hơn mới phải.
Dương Thù Hoa không thể để nhà họ Dịch gia chê cười bọn họ keo kiệt được. Đây là thể diện, cũng là thái độ, thể hiện rằng nhà họ Tạ rất ưng ý cuộc hôn nhân này, thật lòng muốn cưới Dịch Tư Linh về làm dâu cả.
“Ninh Ninh, bộ phỉ thúy này có đẹp không? Chất ngọc không tệ, chỉ là kiểu dáng có vẻ già cả, không biết Tư Linh có thích hay không?” Dương Thù Hoa chỉ vào một bộ trang sức làm bằng phỉ thúy đế vương lục.
Viên ngọc màu xanh lục đậm được điêu khắc thành hình mặt Phật vô cùng lớn, bằng khoảng chừng nắm tay của đàn ông trưởng thành. Vòng cổ được làm bằng kỹ thuật nạm hoa vàng tinh xảo, hoàng kim với phỉ thúy, mang ngụ ý kim ngọc lương duyên. Nguyên bộ hoa tai, nhẫn đều được làm từ cùng một khối nguyên liệu là đế vương lục lâu đời, hiện giờ đã là món đồ vô giá trên thị trường.
Nhưng kiểu dáng… đúng là hơi có phong cách của phu nhân nhà giàu lớn tuổi.
Tạ Ôn Ninh mỉm cười an ủi: “Mẹ, với phỉ thúy tỉ lệ này thì kiểu dáng không còn quan trọng nữa. Hình mặt Phật cũng không hề già, là giữ bình an mà. Chắc chắn chị dâu sẽ thích.”
“Chiếc mũ phượng này là do ông nội con mua lại trên tay người Anh. Mấy tên da trắng sao mà thưởng thức được thứ tốt của các cụ chúng ta chứ.”
Đây là chiếc mũ phượng trân châu điểm thúy từ năm Vạn Lịch thời nhà Minh. Mấy năm trước Tạ Nhân Hoa mua lại mấy món văn vật từ nước Anh, đa số đều được quyên tặng cho quốc gia, chỉ để lại một hai món, trong đó có chiếc mũ phượng của Hoàng hậu nhà Minh vô cùng quý giá này, định để lại cho dâu trưởng tương lai.
“Chiếc mũ phượng này lộng lẫy quá đi mất!”
“Đưa cả đôi bình hoa này cho hai vợ chồng son đi, để hai đứa bày trên đầu giường cắm hoa.”
Tạ Ôn Ninh cười: “Mẹ đúng là ngang tàng thật đấy.”
Dùng bình hoa đấu thái* hoa văn liền thời Càn Long trị giá tám con số để cắm hoa.
*Đấu thái: là một kỹ thuật trang trí đồ sứ của Trung Quốc.
Dương Thù Hoa tức giận liếc mắt nhìn con gái.
“Thêm cả cặp vòng tay phỉ thúy xoắn này, mấy cây trâm đá quý kia, cả hộp trang sức vàng mà tôi mới nhờ thợ thủ công làm năm nay nữa, còn cả bộ chén trà gốm nhữ*, bộ tủ sơn mài nạm vàng khảm trai này nữa.” Dương Thù Hoa lại chỉ vào không ít thứ, bảo chú Mai ghi nhớ cả lại.
*Đồ gốm Nhữ hay Nhữ diêu là một loại đồ gốm Trung Quốc nổi tiếng và rất hiếm, được sản xuất dưới thời nhà Tống.
“Chọn tới chọn lui đều là mấy đồ đã cũ, không biết con bé có thích mấy thứ này hay không nữa? Chỉ sợ con bé trẻ tuổi, càng thích mấy đồ xa xỉ như túi xách này kia.”
Tạ Ôn Ninh suy nghĩ, nói: “Hay để con hỏi bạn cùng phòng của con xem.”
“Ấy, con hỏi bạn cùng phòng của con làm cái gì?”
Tạ Ôn Ninh đưa điện thoại cho mẹ mình xem, trong giao diện tin nhắn, Dịch Hân Linh đang âm thầm hỏi chuyện liên quan đến anh cả của cô ấy.
“Con quên không nói với mẹ, em gái của chị dâu là bạn cùng phòng của con. Nhưng mà Hân Linh không nhắc đến việc này nên con cũng không tiện nhắc tới. Bây giờ cậu ấy hỏi con chuyện anh cả, con nghĩ giờ con có hỏi về chị gái của cậu ấy thì cũng không đường đột.”
Dương Thù Hoa vui mừng, không ngờ lại trùng hợp như vậy. Bà ấy vội vàng bảo Tạ Ôn Ninh tìm hiểu xem Dịch Tư Linh thích cái gì.
Dịch Hân Linh: “Bạn yêu ơi, tớ nhớ là cậu đứng thứ tư trong nhà đúng không?”
Tạ Ôn Ninh: “Đúng thế, tớ là em út trong nhà.”
Dịch Hân Linh: “Vậy cậu có hai anh trai à?”
Tạ Ôn Ninh: “Ừ, tớ có anh cả, chị hai và anh ba.”
Dịch Hân Linh: “Là thế này, tớ có đứa bạn muốn hỏi một chút, có phải anh cả cậu đang độc thân hay không?”
Tạ Ôn Ninh ngơ ngác, không hiểu câu hỏi này là sao. Đồng thời, Dịch Hân Linh ở đầu bên kia cũng xấu hổ đến mức dùng chân đào đất.
Bởi vì những lời này là do Dịch Tư Linh gửi.
Tạ Ôn Ninh: “Tất nhiên là anh ấy độc thân rồi… Anh tớ chưa từng có bạn gái, rất là giữ mình trong sạch.”
Dưới sự ép buộc của Dịch Tư Linh, Dịch Hân Linh tiếp tục cắn răng gõ chữ: “Cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì khác. Chỉ là đứa bạn kia của tớ dạo này đang gắng sức học quản lý thương mại, đọc mấy bài phân tích liên quan đến thu mua doanh nghiệp nên vô cùng ngưỡng mộ anh trai cậu. Bạn đó muốn hỏi thử xem có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của anh cả cậu không.”
Dịch Tư Linh nhìn mà cau mày: “Ai ngưỡng mộ anh ta chứ? Còn muốn chiêm ngưỡng phong thái của anh ta nữa? Hẳn là anh ta phải chiêm ngưỡng phong thái của chị mới đúng.”
Dịch Hân Linh chỉ ước có thể quỳ xuống trước cô cả này luôn: “... Đây là cách nói chuyện, cách nói chuyện… Em cũng đâu thể nói là chị của tớ đang điều tra anh cậu được?”
Dịch Tư Linh im lặng, tủi thân mà cắn một miếng bánh sơn tra.
Dịch Hân Linh: “Không cần phải nói với anh cậu đâu, không cần làm anh ấy phiền lòng vì chút chuyện nhỏ này. Bạn của tớ không có ý gì khác, cậu cứ yên tâm đi, chỉ đơn giản là ngưỡng mộ người giỏi giang như anh cậu mà thôi. Bạn đó không muốn quấy rầy, chỉ nhìn từ xa một lát là được.”
Tạ Ôn Ninh rất thông minh, người nhà họ Tạ đều thông minh. Nếu đối phương muốn giấu thì tất nhiên là cô ấy cũng không thể mạo muội.
Còn “người bạn” này, không có gì bất ngờ thì hẳn chính là chị dâu, có vẻ như chị dâu tương lai muốn tìm hiểu về anh cả của cô ấy trước khi kết hôn.
Sau khi suy nghĩ, Tạ Ôn Ninh cân nhắc từ ngữ: “Ngày kia có một buổi tiệc rượu, anh cả tớ sẽ tham gia, hay là để tớ cho bạn cậu một lá thư mời nhé?”
Dịch Hân Linh ngẩng đầu: “Tiệc rượu có được hay không?”
Mắt Dịch Tư Linh sáng long lanh.
Dịch Hân Linh biết ý Dịch Tư Linh chính là đồng ý, bèn ra dấu OK, sau đó lại nói thêm vài câu với Tạ Ôn Ninh rồi kết thúc câu chuyện. Hai người bọn họ, một người đang diễn, một người đang giả vờ.
Tạ Ôn Ninh: “Sáng mai tớ về ký túc xá đưa thư mời cho cậu, mai gặp nhé~”
Nhắn xong, Tạ Ôn Ninh lập tức mở khung thoại với Tạ Tầm Chi, mật báo: “Anh cả, chị dâu đang tìm hiểu về anh đấy. Em cho chị ấy thư mời đến buổi tiệc rượu ngày kia của nhà họ Trì, anh nhớ phải biểu hiện cho tốt! Nhất định phải mặc bộ nào thật đẹp trai ấy!”
“Đúng rồi, chị dâu còn nói là chị ấy vô cùng ngưỡng mộ anh, muốn chiêm ngưỡng phong thái của anh nữa! Anh cả cố lên! Tỏa sáng đi! Quyến rũ chị dâu đi!”
Không cần cảm ơn tin tức của Tạ Ôn Ninh, Tạ Tầm Chi đang ở hiện trường, nghe thấy cả quá trình thực sự
Tạ Tầm Chi nhắn một chữ “được” cho Tạ Ôn Ninh rồi tắt màn hình, không nhìn điện thoại nữa. Anh vắt chéo đôi chân dài, thong thả ung dung rót thêm trà cho ông Tê, trông tự tin, chu đáo nhưng thật ra lại thả lỏng, lười nhác.
Anh như một ngọn núi cao làm người khác phải ngước nhìn, mạnh mẽ nhưng không ngạo mạn, một chút cảm xúc nhạt nhòa bên khóe mắt đều bị giấu trong khe núi mênh mông kia.
Khuôn mặt của Tạ Tầm Chi rất đẹp, vô cùng tuấn tú. Nếu không phải khí thế của anh uy nghiêm cao quý thì với dáng người và diện mạo này, có lẽ anh sẽ bị nhận nhầm thành người mẫu kiếm cơm nhờ gương mặt.
Đề tài sau đó không còn xoay quanh cuộc hôn nhân của Tạ Tầm Chi nữa. Tuy ông Tề thích xem trò hay nhưng ông ấy cũng phải giữ chút mặt mũi cho học trò, không thể trêu chọc quá mức được.
Một lát sau, bàn bên cạnh có giọng nữ gọi phục vụ đóng gói. Sau đó, hai cô gái dính sát bên nhau, tay khoác tay mà đi ra ngoài.
Chiếc váy ngắn tôn lên vòng eo mảnh khảnh, rất trắng, lướt qua tầm mắt Tạ Tầm Chi.
Tạ Tầm Chi híp mắt, mượn động tác rót trà để lặng lẽ nghiêng đầu, dùng cách đối phương nhất định không thể phát hiện được để quan sát Dịch Tư Linh.
Ánh mắt lịch sự, nhưng âm thầm đánh giá thì không được coi là quân tử.
Dịch Tư Linh đang làm nũng với em gái, nói phiền ghê, sao lại cho cô ăn no vậy, đồng thời còn sờ sờ bụng.
“Ăn no thì vừa lúc đi gây chuyện với người ta đi. Anh ấy khổ thật đấy, không dưng lại chọc đến chị.”
Dịch Tư Linh nở nụ cười, đôi vòng tay kim cương trên cổ tay va vào nhau, phát ra tiếng “leng keng” xa xỉ: “Nếu anh ta nghe lời, ngoan ngoãn đồng ý yêu cầu từ hôn của chị thì chị sẽ tha cho anh ta. Không thì…”
“Nhỡ người ta đẹp trai thì sao? Em gái anh ấy xinh đẹp lắm, chỉ sợ ngày kia chị nhìn thấy người thật rồi đổi ý ngay trước giờ thôi. Hơn nữa anh ấy còn chưa từng yêu đương nữa, xịn lắm đấy.”
“Không thể nào, làm gì có người đàn ông nào như vậy.”
Dịch Tư Linh cười một tiếng.
Cô lại buông lời thề son thề sắt: “Nếu anh ta đẹp trai, lại không trăng hoa nữa thì chị sẽ cưới anh ta ngay.”
“... Cưới ngay thì hời cho người ta quá rồi.”
Dịch Tư Linh liên tục gật đầu: “Đúng thế, vậy thì cho phép anh ta làm ứng cử viên cho vị trí vị hôn phu của chị. Nếu anh ta biểu hiện tốt, cũng không phải là chị không thể miễn cưỡng cưới anh ta.”
Tạ Tầm Chi: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.