Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ
Chương 105:
Phù Đảo
18/07/2022
Nửa năm kế tiếp, quả nhiên là mọi người của Tinh Thần Cung đều thành thành thật thật ở trên núi tu luyện, thậm chí đến Vân Thành cũng thiếu.
Sau khi trở về được ba tháng thì Lục Ngôn Khanh thuận lợi đột phá Kim Đan viên mãn kỳ và tiến vào Nguyên Anh kỳ.
Trong vòng trăm năm có thể đột phá đến Kim Đan kỳ đã là thiên tài, nhưng hai mươi lăm tuổi đột phá đến Nguyên Anh kỳ, loại tốc độ hỏa tiễn này có thể chứng minh được Lục Ngôn Khanh là kỳ tài vạn năm có một.
Loại tố chất này thật sự đủ để làm nam chính khởi động được một thế giới.
Nhìn sư huynh làm được thì các sư đệ khác cũng càng thêm nỗ lực, ai cũng không nghĩ mình bị thụt lùi, kéo môn phái chân sau.
Tuy rằng hiện tại đối với khái niệm kéo chân sau này thì có vẻ như bọn họ yêu cầu hơi cao, nếu dựa theo ý tưởng của bọn họ thì đại đa số môn phái khác đều không làm được.
--- Đáng sợ nhất chính là, Ngu Sở cảm thấy các đồ đệ của nàng giống như đều rất có tương lai rất có hy vọng, đều có khả năng trong vòng mười năm đột phá tu vi và trở thành người tu tiên đánh vỡ kỷ lục tốc độ nhanh nhất.
Kỳ thật Ngu Sở ngẫu nhiên cũng nghĩ tới năm đồ đệ của mình, có thể quá trùng hợp hay không khi mỗi người đều là thiên tài lại mang trong mình tuyệt kỹ.
Chính là vì có hệ thống tồn tại nên nàng cảm thấy những việc này là hệ thống cố ý thúc đẩy trong cùng một dòng thời gian làm nàng đi tìm người có thể chống lại được các lão đại.
Ví dụ như Lục Ngôn Khanh, nếu nàng không cứu hắn thì hắn thật sự có khả năng bị chết khi mới chỉ mười hai tuổi. Còn Thẩm Hoài An, một gia tộc phương bắc cách xa người tu tiên thì có làm như thế nào cũng không có khả năng tìm được người tu tiên khác.
Đủ loại trùng hợp như vậy, ngoại trừ Tiêu Dực có liên quan tới nguyên tác ra thì dường như những người khác đều có cơ duyên ngẫu nhiên mà đến.
Lục Ngôn Khanh có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ cũng là đại biểu cho việc hắn thật sự buông xuống.
Thực ra các đồ đệ Tinh Thần Cung chủ tu là công pháp Tinh Thần, chủ lưu tu tiên để phụ trợ mà thôi.
Cho nên cứ việc hiện giờ Lục Ngôn Khanh đã đến Nguyên Anh kỳ thì vẫn không quá giống với tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác.
Người tu tiên bình thường đến Nguyên Anh kỳ thì trong đan điền sẽ có cảm giác biến thành cùng loại như phôi thai, dần dần chậm rãi đúc thành trẻ mới sinh. Sau đó đến Hóa Thần kỳ, đó là đem Nguyên Anh tu luyện được hòa tan và dung hợp thành một loại thần thông khác.
Mà Lục Ngôn Khanh sử dụng chính là công pháp Tinh Thần, cũng là dùng phương thức công phu Tinh Thần đi trùng cấp.
Lấy con đường tu tiên chính thống tới so sánh thì hiện giờ hắn đến Nguyên Anh kỳ, còn công pháp Tinh Thần được chia làm bốn đại cấp bậc đó là Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần; mỗi cấp bậc chia làm bốn tầng cảnh giới.
Hiện tại hẳn là Lục Ngôn Khanh đã đến cảnh giới Nguyệt nhị tầng.
Nội đan của hắn cũng không biến hóa thành Nguyên Anh mà giống như hạt giống nảy mầm từ dưới đất lên, toàn bộ thân mầm phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mà đan điền giống như mặt đất giữa không trung, còn Nhật Nguyệt Tinh Thần phảng phất như thiên địa không ngừng vận chuyển theo chu kỳ được đúc thành trong cơ thể, năng lực hấp thu vạn vật ở trên cả linh khí của Lục Ngôn Khanh được nâng cao hơn.
Lục Ngôn Khanh không vì tu vi của bản thân đã đột phá mà chậm trễ tu luyện, ngược lại hắn càng nỗ lực hơn, sợ chuyến đi Tây Vực sẽ xuất hiện nguy hiểm nên hắn muốn bảo hộ các sư đệ sư muội.
Thực ra không chỉ có hắn mà Ngu Sở cũng như vậy.
Công pháp của nàng tới Thần nhị cấp cao cấp nhất là có năng lực phi thăng, sau khi nàng phi thăng Tiên giới ở một thế giới khác thì có luyện đến Thần tam cấp mới rời đi thế giới kia.
Đối với thế giới tu tiên này mà nói Tinh cấp đã là cao nhất, Đại Thừa kỳ của Võ Hoành Vĩ thay đổi sang Tinh Thần công pháp mà nói thì hẳn là ở trên dưới Thần nhất, nhị cấp.
Trong một lần kết thúc tu luyện, Ngu Sở mở to mắt, nàng rời khỏi băng đàm lạnh băng đến tận xương, vừa lên bờ thì y phục ướt đẫm nháy mắt khô ráo.
Ngu Sở vuốt vuốt mái tóc của mình, phía sau nàng, nước suối lạnh băng vốn trong suốt đã bị máu nhuộm thành màu hồng nhạt.
Ngu Sở dựa vào hấp thu công lực ở một thế giới khác để tăng mạnh tốc độ tu luyện, nhưng từ sau khi tới Tinh cấp hậu kỳ thì quá trình thay đổi bắt đầu càng nguy hiểm và gian nan hơn.
Mỗi một lần tu luyện là không khác gì hủy hoại mình trong nháy mắt rồi lại đắp nặn mới chính mình.
Loại thống khổ này phỏng chừng cũng chỉ có Ngu Sở có thể chịu đựng được.
Càng đến mấy tầng sau càng khó.
May mắn Huyển Cổ sơn mạch là thượng cổ linh sơn, linh khí dư thừa hơn những nơi khác vô số lần, hai hồ nước suối sau núi của Ngu Sở cũng là thứ tốt, hai nước suối này liền nhau nhưng một cái lạnh băng đến tận xương và một cái ấm áp như mùa xuân.
Ngu Sở tu luyện ở trong nước, lại có linh khí thêm vào nên dường như bình cảnh cũng đến nhanh hơn đời trước một chút.
Rất nhanh nước suối màu hồng nhạt khôi phục màu sắc như bình thường.
Sau khi hong khô tóc, Ngu Sở trở lại viện đơn ở sau núi của mình rồi ngồi ở bên bàn đá.
Người tu tiên đều thích ở trên cao, chỉ cần tùy tiện ngồi xuống thì đều được nhìn phong cảnh, nhìn dãy núi không trung, dường như điều đó làm tâm tình cũng chậm rãi an tĩnh lại.
Nàng lại lấy ra bí tịch mà ngày đó hệ thống đưa cho nàng.
Ngày đó, sau khi ám chỉ thì quả nhiên hệ thống đưa cho nàng tư liệu phương diện về Tây Vực.
Không thể không nói, trước đây khi Ngu Sở làm nhiệm vụ thì mỗi ngày Ngu Sở đều phải mắng hệ thống chó chết, ai bảo hệ thống còn biết chịu khó sai sử người.
Đến hiện giờ hệ thống yên tĩnh bảo trì cảm giác tồn tại bằng không như vậy, khi đến lúc mấu chốt chủ động đòi hỏi tư liệu…… Cảm giác đó thật sự quá sảng khoái.
Hệ thống an tĩnh làm người quả thực chính là một vũ khí lớn sắc bén.
Tư liệu về Tây Vực đề ra một chút sư việc phát sinh trong nguyên tác.
Đại khái chính là nữ chính xuống núi rèn luyện cùng với các sư huynh, một đường có cơ duyên ngẫu nhiên trùng hợp mà bị dẫn tới Tây Vực và mở ra bản đồ mới.
Dọc theo đường đi cốt truyện còn đan xen một số tình tiết vả mặt linh tinh khác, ví dụ như có các sư huynh tri kỷ che chở dẫn tới hai sư muội ác độc khác ghen ghét nên cố ý làm nữ chủ xấu mặt, kết quả là không nghĩ tới tự vác đá nện chân mình, sự việc bị bại lộ thành ra bị chỉ trích.
Rồi sau đó nữ chủ ôn nhu mở miệng để các sư huynh tha thứ sư muội khiến các sư huynh càng yêu thích nàng hơn.
Sau khi đi vào Tây Vực, mọi người nhanh chóng bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài khác nhau của dị vực giữa Trung Nguyên và khu vực Giang Nam.
Đoàn người của nữ chủ ‘nhận được’ nhiệm vụ phó bản của vai phụ người qua đường, đại khái nói mỗi cách nửa tháng ở Tây Vực có bọn cướp tới cướp đoạt khiến dân chúng lầm than.
Bởi vì đây là truyện ngôn tình nữ chủ cho nên rất nhiều tình tiết triển khai luôn có quan hệ với nữ chủ, đương nhiên nữ chủ tâm địa lương thiện muốn xen vào.
Kết quả là về sau gặp vai ác là đầu lĩnh của bọn cướp ở Tây Vực, đầu lĩnh vừa gặp đã thương nữ chủ. Nhưng chẳng qua gã chỉ là phàm nhân cho nên chỉ xem như một con cá nhỏ trong biển rộng sau lưng nữ chủ mà thôi, chủ yếu dùng để phô bày ra mị lực của nàng.
Sau đó, đội ngũ cướp bóc lại tiến công thành trấn một lần nữa, đánh một trận chiến với binh lính thủ thành.
Người thường đánh giặc thì tuyệt đối là người tu tiên không thể tham dự. Nhưng nữ chủ lo lắng bá tánh bình thường nên có tham dự trận chiến này, dùng sức của một người đánh lùi đội quân cướp bóc.
Nàng không chỉ làm đối phương liên tiếp bại lui mà thậm chí trong khi dùng thuật pháp còn khiến đội ngũ của bọn cướp thiệt hại một nửa nên bọn chúng chỉ có thể hậm hực rời đi.
Vốn dĩ chuyện này đến đây là kết thúc nhưng bên trong thành lại sinh biến cố ---
Người của khu vực Tây Vực coi Thánh Nữ đại nhân là thần tiên mà tín ngưỡng bỗng nhiên phát cuồng đi liều mạng với nữ chủ, trọng thương nữ chủ rồi sau đó bị đoàn đội sư huynh của nữ chủ phẫn nộ lên khống chế.
Lúc này mọi người mới phát hiện hóa ra Thánh Nữ chỉ là ngụy trang, bản thể của nàng không phải người mà là hỗn huyết giữa yêu tu và người, là hồ mị tử.
Thánh Nữ hỗn huyết này đánh vỡ giới luật, đó chính là tuyệt đối không thể có tình riêng, nàng yêu một nhân vật nhỏ là thủ hạ của bọn cướp, mà nhân vật nhỏ bé này bị chết trên sa trường do nữ chủ tham dự trận chiến đó cho nên nàng mới muốn liều mạng với nữ chủ.
Vứt bỏ đi ngụy trang trước đây của mình, Thánh Nữ bị vặn vẹo tâm lý trở nên ác độc đương nhiên là nữ phản diện vai ác được che giấu trong bản đồ Tây Vực.
Dân chúng bị nàng lừa giạt thống hận không thôi, rất nhanh bị sư huynh của nữ chủ nghiền xương thành tro.
Trên đường trở về, bởi vì cách làm của mình nên nữ chủ bắt đầu hoài nghi bản thân có phải làm sai rồi hay không. Sau đó vì khúc mắc trong lòng mà nàng gặp được nam chủ đang ngụy trang, chính thức bắt đầu câu chuyện tình yêu.
Vì oán niệm quá sâu nên Thánh Nữ biến thành quỷ tu rồi sống lại, về sau cách một trăm chương lại lên sân khấu lần nữa, biến thành kẻ xấu càng đáng sợ hơn trước.
Ngu Sở xem xong tư liệu về nguyên tác, trong lòng nàng đã hiểu rõ đại khái.
Thoáng nhìn, trọng điểm của cuộc hành trình đi Tây Vực lần này là ở Thánh Nữ.
Cứ việc trong tư liệu miêu tả nàng thành một vai ác tội ác tày trời nhưng Ngu Sở cũng không cho là như vậy.
Loại vấn đề lớn nhất trong tiểu thuyết xưa cũ này đó chính là ngoại trừ nữ chính thì toàn bộ thế giới không có người bình thường --- Tất cả nữ phản diện lên sân khấu hoặc là kẻ ác độc hay đi ghen ghét nữ chủ, hoặc là vai hề đơn thuần. Mà nam nhân lên sân khấu chỉ cần hình thức kha khá thì nhất định sẽ bị nữ chủ hấp dẫn lấy.
Có một số tiểu thuyết, toàn bộ năng lượng của thế giới đều nghiêng hết lên trên người nữ chủ, giống như quyển sách này, toàn bộ thế giới đều vì nữ chủ mà tạo thành, cho nên sau khi trở thành thế giới hiện thực thì loại không cân bằng đến mức cực đoan này sẽ hủy diệt thế giới.
Lực lượng san bằng của bản thân thế giới cũng rất mạnh mẽ.
Nói cách khác, lần hành trình tới Tây Vực và đi tìm vị Thánh Nữ này thì cần tra tìm tư liệu có quan hệ với nàng, xem xem có thể thay đổi tương lai của nàng hay không.
Thay đổi tương lai của nàng có lẽ cũng sẽ cân bằng sự ổn định của Tây Vực, sẽ không tái xuất hiện tai nạn lớn như vậy nữa.
Thậm chí Ngu Sở có một loại dự cảm, nếu tuổi của nữ hài này không lớn thì có lẽ rất có khả năng là đồ đệ cuối cùng của nàng mà Thái Thăng chân nhân tiên đoán.
Còn việc nữ hài này có hỗn huyết bán yêu thì nàng thật sự không quá để ý.
Nhân tính phức tạp như vậy nào có thể chỉ dùng tới huyết thống để phán định.
Mấy tháng sau, chờ đến khi trạng thái Nguyên Anh kỳ của Lục Ngôn Khanh ổn định, sau khi nghỉ ngơi nửa năm thì mọi người Tinh Thần Cung lại bắt đầu đi ra ngoài chuẩn bị trước.
Cứ việc đã có kinh nghiệm đi xa nhà nhưng mọi người vẫn rất hưng phấn --- Rốt cuộc thì Giang Nam và phương bắc không có gì khác biệt nhưng ở Tây Vực, đây chính là nơi chỉ tồn tại trong các thoại bản hay Bình thư mà thôi.
Hiện giờ Tây Vực là giao giới của một số quốc gia, có vị trí xa xôi và cũng cách Tu Ma giới tương đối gần, vượt qua sa mạc rộng lớn chính là Tu Ma giới.
Mọi người sắp xếp các loại pháp bảo và y phục của mình, sớm thức dậy chờ xuất phát.
Ngu Sở cũng để không ít đồ vật trong không gian, chờ khi nàng đi ra từ sau núi thì nhìn thấy năm đồ đệ đã xếp hàng ngồi ở bậc thang trước đại điện.
Bộ dáng ngoan ngoãn đó của bọn họ giống như học sinh tiểu học chờ giáo viên đưa đi chơi xuân vậy.
Ngu Sở cười cười, lại lấy ra pháp bảo phi thuyền mà lần trước dùng để đi Đế Thành.
Mọi người lên thuyền, boong tàu có thể ngắm phong cảnh, trong khoang thuyền có thể nghỉ ngơi, quả thực quá tốt đẹp.
Lý Thanh Thành là người vui mừng nhất, tưởng tượng đến việc ra cửa nửa tháng không cần tu luyện làm hắn có thể múa may ngay tại chỗ.
Hắn quàng khăn quàng cổ trên đầu rồi hứng thú bừng bừng, “Mình rất vui vẻ, rốt cuộc lại được ra cửa rồi!”
“Vậy vui vẻ mấy ngày nữa đi.” Ngu Sở dội gáo nước lạnh, “Chờ sau khi trở về thì cũng vừa vặn con đại biểu Tinh Thần Cung đi tham gia tiên môn đại hội.”
Lý Thanh Thành vốn đang vui vẻ phấn chấn tức khắc uể oải rồi ra vẻ đáng thương ghé vào một bên ngắm phong cảnh.
……ÔI, ra cửa thì ra cửa, nói đến chuyện học tập làm gì chứ!
Sau khi trở về được ba tháng thì Lục Ngôn Khanh thuận lợi đột phá Kim Đan viên mãn kỳ và tiến vào Nguyên Anh kỳ.
Trong vòng trăm năm có thể đột phá đến Kim Đan kỳ đã là thiên tài, nhưng hai mươi lăm tuổi đột phá đến Nguyên Anh kỳ, loại tốc độ hỏa tiễn này có thể chứng minh được Lục Ngôn Khanh là kỳ tài vạn năm có một.
Loại tố chất này thật sự đủ để làm nam chính khởi động được một thế giới.
Nhìn sư huynh làm được thì các sư đệ khác cũng càng thêm nỗ lực, ai cũng không nghĩ mình bị thụt lùi, kéo môn phái chân sau.
Tuy rằng hiện tại đối với khái niệm kéo chân sau này thì có vẻ như bọn họ yêu cầu hơi cao, nếu dựa theo ý tưởng của bọn họ thì đại đa số môn phái khác đều không làm được.
--- Đáng sợ nhất chính là, Ngu Sở cảm thấy các đồ đệ của nàng giống như đều rất có tương lai rất có hy vọng, đều có khả năng trong vòng mười năm đột phá tu vi và trở thành người tu tiên đánh vỡ kỷ lục tốc độ nhanh nhất.
Kỳ thật Ngu Sở ngẫu nhiên cũng nghĩ tới năm đồ đệ của mình, có thể quá trùng hợp hay không khi mỗi người đều là thiên tài lại mang trong mình tuyệt kỹ.
Chính là vì có hệ thống tồn tại nên nàng cảm thấy những việc này là hệ thống cố ý thúc đẩy trong cùng một dòng thời gian làm nàng đi tìm người có thể chống lại được các lão đại.
Ví dụ như Lục Ngôn Khanh, nếu nàng không cứu hắn thì hắn thật sự có khả năng bị chết khi mới chỉ mười hai tuổi. Còn Thẩm Hoài An, một gia tộc phương bắc cách xa người tu tiên thì có làm như thế nào cũng không có khả năng tìm được người tu tiên khác.
Đủ loại trùng hợp như vậy, ngoại trừ Tiêu Dực có liên quan tới nguyên tác ra thì dường như những người khác đều có cơ duyên ngẫu nhiên mà đến.
Lục Ngôn Khanh có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ cũng là đại biểu cho việc hắn thật sự buông xuống.
Thực ra các đồ đệ Tinh Thần Cung chủ tu là công pháp Tinh Thần, chủ lưu tu tiên để phụ trợ mà thôi.
Cho nên cứ việc hiện giờ Lục Ngôn Khanh đã đến Nguyên Anh kỳ thì vẫn không quá giống với tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác.
Người tu tiên bình thường đến Nguyên Anh kỳ thì trong đan điền sẽ có cảm giác biến thành cùng loại như phôi thai, dần dần chậm rãi đúc thành trẻ mới sinh. Sau đó đến Hóa Thần kỳ, đó là đem Nguyên Anh tu luyện được hòa tan và dung hợp thành một loại thần thông khác.
Mà Lục Ngôn Khanh sử dụng chính là công pháp Tinh Thần, cũng là dùng phương thức công phu Tinh Thần đi trùng cấp.
Lấy con đường tu tiên chính thống tới so sánh thì hiện giờ hắn đến Nguyên Anh kỳ, còn công pháp Tinh Thần được chia làm bốn đại cấp bậc đó là Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần; mỗi cấp bậc chia làm bốn tầng cảnh giới.
Hiện tại hẳn là Lục Ngôn Khanh đã đến cảnh giới Nguyệt nhị tầng.
Nội đan của hắn cũng không biến hóa thành Nguyên Anh mà giống như hạt giống nảy mầm từ dưới đất lên, toàn bộ thân mầm phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mà đan điền giống như mặt đất giữa không trung, còn Nhật Nguyệt Tinh Thần phảng phất như thiên địa không ngừng vận chuyển theo chu kỳ được đúc thành trong cơ thể, năng lực hấp thu vạn vật ở trên cả linh khí của Lục Ngôn Khanh được nâng cao hơn.
Lục Ngôn Khanh không vì tu vi của bản thân đã đột phá mà chậm trễ tu luyện, ngược lại hắn càng nỗ lực hơn, sợ chuyến đi Tây Vực sẽ xuất hiện nguy hiểm nên hắn muốn bảo hộ các sư đệ sư muội.
Thực ra không chỉ có hắn mà Ngu Sở cũng như vậy.
Công pháp của nàng tới Thần nhị cấp cao cấp nhất là có năng lực phi thăng, sau khi nàng phi thăng Tiên giới ở một thế giới khác thì có luyện đến Thần tam cấp mới rời đi thế giới kia.
Đối với thế giới tu tiên này mà nói Tinh cấp đã là cao nhất, Đại Thừa kỳ của Võ Hoành Vĩ thay đổi sang Tinh Thần công pháp mà nói thì hẳn là ở trên dưới Thần nhất, nhị cấp.
Trong một lần kết thúc tu luyện, Ngu Sở mở to mắt, nàng rời khỏi băng đàm lạnh băng đến tận xương, vừa lên bờ thì y phục ướt đẫm nháy mắt khô ráo.
Ngu Sở vuốt vuốt mái tóc của mình, phía sau nàng, nước suối lạnh băng vốn trong suốt đã bị máu nhuộm thành màu hồng nhạt.
Ngu Sở dựa vào hấp thu công lực ở một thế giới khác để tăng mạnh tốc độ tu luyện, nhưng từ sau khi tới Tinh cấp hậu kỳ thì quá trình thay đổi bắt đầu càng nguy hiểm và gian nan hơn.
Mỗi một lần tu luyện là không khác gì hủy hoại mình trong nháy mắt rồi lại đắp nặn mới chính mình.
Loại thống khổ này phỏng chừng cũng chỉ có Ngu Sở có thể chịu đựng được.
Càng đến mấy tầng sau càng khó.
May mắn Huyển Cổ sơn mạch là thượng cổ linh sơn, linh khí dư thừa hơn những nơi khác vô số lần, hai hồ nước suối sau núi của Ngu Sở cũng là thứ tốt, hai nước suối này liền nhau nhưng một cái lạnh băng đến tận xương và một cái ấm áp như mùa xuân.
Ngu Sở tu luyện ở trong nước, lại có linh khí thêm vào nên dường như bình cảnh cũng đến nhanh hơn đời trước một chút.
Rất nhanh nước suối màu hồng nhạt khôi phục màu sắc như bình thường.
Sau khi hong khô tóc, Ngu Sở trở lại viện đơn ở sau núi của mình rồi ngồi ở bên bàn đá.
Người tu tiên đều thích ở trên cao, chỉ cần tùy tiện ngồi xuống thì đều được nhìn phong cảnh, nhìn dãy núi không trung, dường như điều đó làm tâm tình cũng chậm rãi an tĩnh lại.
Nàng lại lấy ra bí tịch mà ngày đó hệ thống đưa cho nàng.
Ngày đó, sau khi ám chỉ thì quả nhiên hệ thống đưa cho nàng tư liệu phương diện về Tây Vực.
Không thể không nói, trước đây khi Ngu Sở làm nhiệm vụ thì mỗi ngày Ngu Sở đều phải mắng hệ thống chó chết, ai bảo hệ thống còn biết chịu khó sai sử người.
Đến hiện giờ hệ thống yên tĩnh bảo trì cảm giác tồn tại bằng không như vậy, khi đến lúc mấu chốt chủ động đòi hỏi tư liệu…… Cảm giác đó thật sự quá sảng khoái.
Hệ thống an tĩnh làm người quả thực chính là một vũ khí lớn sắc bén.
Tư liệu về Tây Vực đề ra một chút sư việc phát sinh trong nguyên tác.
Đại khái chính là nữ chính xuống núi rèn luyện cùng với các sư huynh, một đường có cơ duyên ngẫu nhiên trùng hợp mà bị dẫn tới Tây Vực và mở ra bản đồ mới.
Dọc theo đường đi cốt truyện còn đan xen một số tình tiết vả mặt linh tinh khác, ví dụ như có các sư huynh tri kỷ che chở dẫn tới hai sư muội ác độc khác ghen ghét nên cố ý làm nữ chủ xấu mặt, kết quả là không nghĩ tới tự vác đá nện chân mình, sự việc bị bại lộ thành ra bị chỉ trích.
Rồi sau đó nữ chủ ôn nhu mở miệng để các sư huynh tha thứ sư muội khiến các sư huynh càng yêu thích nàng hơn.
Sau khi đi vào Tây Vực, mọi người nhanh chóng bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài khác nhau của dị vực giữa Trung Nguyên và khu vực Giang Nam.
Đoàn người của nữ chủ ‘nhận được’ nhiệm vụ phó bản của vai phụ người qua đường, đại khái nói mỗi cách nửa tháng ở Tây Vực có bọn cướp tới cướp đoạt khiến dân chúng lầm than.
Bởi vì đây là truyện ngôn tình nữ chủ cho nên rất nhiều tình tiết triển khai luôn có quan hệ với nữ chủ, đương nhiên nữ chủ tâm địa lương thiện muốn xen vào.
Kết quả là về sau gặp vai ác là đầu lĩnh của bọn cướp ở Tây Vực, đầu lĩnh vừa gặp đã thương nữ chủ. Nhưng chẳng qua gã chỉ là phàm nhân cho nên chỉ xem như một con cá nhỏ trong biển rộng sau lưng nữ chủ mà thôi, chủ yếu dùng để phô bày ra mị lực của nàng.
Sau đó, đội ngũ cướp bóc lại tiến công thành trấn một lần nữa, đánh một trận chiến với binh lính thủ thành.
Người thường đánh giặc thì tuyệt đối là người tu tiên không thể tham dự. Nhưng nữ chủ lo lắng bá tánh bình thường nên có tham dự trận chiến này, dùng sức của một người đánh lùi đội quân cướp bóc.
Nàng không chỉ làm đối phương liên tiếp bại lui mà thậm chí trong khi dùng thuật pháp còn khiến đội ngũ của bọn cướp thiệt hại một nửa nên bọn chúng chỉ có thể hậm hực rời đi.
Vốn dĩ chuyện này đến đây là kết thúc nhưng bên trong thành lại sinh biến cố ---
Người của khu vực Tây Vực coi Thánh Nữ đại nhân là thần tiên mà tín ngưỡng bỗng nhiên phát cuồng đi liều mạng với nữ chủ, trọng thương nữ chủ rồi sau đó bị đoàn đội sư huynh của nữ chủ phẫn nộ lên khống chế.
Lúc này mọi người mới phát hiện hóa ra Thánh Nữ chỉ là ngụy trang, bản thể của nàng không phải người mà là hỗn huyết giữa yêu tu và người, là hồ mị tử.
Thánh Nữ hỗn huyết này đánh vỡ giới luật, đó chính là tuyệt đối không thể có tình riêng, nàng yêu một nhân vật nhỏ là thủ hạ của bọn cướp, mà nhân vật nhỏ bé này bị chết trên sa trường do nữ chủ tham dự trận chiến đó cho nên nàng mới muốn liều mạng với nữ chủ.
Vứt bỏ đi ngụy trang trước đây của mình, Thánh Nữ bị vặn vẹo tâm lý trở nên ác độc đương nhiên là nữ phản diện vai ác được che giấu trong bản đồ Tây Vực.
Dân chúng bị nàng lừa giạt thống hận không thôi, rất nhanh bị sư huynh của nữ chủ nghiền xương thành tro.
Trên đường trở về, bởi vì cách làm của mình nên nữ chủ bắt đầu hoài nghi bản thân có phải làm sai rồi hay không. Sau đó vì khúc mắc trong lòng mà nàng gặp được nam chủ đang ngụy trang, chính thức bắt đầu câu chuyện tình yêu.
Vì oán niệm quá sâu nên Thánh Nữ biến thành quỷ tu rồi sống lại, về sau cách một trăm chương lại lên sân khấu lần nữa, biến thành kẻ xấu càng đáng sợ hơn trước.
Ngu Sở xem xong tư liệu về nguyên tác, trong lòng nàng đã hiểu rõ đại khái.
Thoáng nhìn, trọng điểm của cuộc hành trình đi Tây Vực lần này là ở Thánh Nữ.
Cứ việc trong tư liệu miêu tả nàng thành một vai ác tội ác tày trời nhưng Ngu Sở cũng không cho là như vậy.
Loại vấn đề lớn nhất trong tiểu thuyết xưa cũ này đó chính là ngoại trừ nữ chính thì toàn bộ thế giới không có người bình thường --- Tất cả nữ phản diện lên sân khấu hoặc là kẻ ác độc hay đi ghen ghét nữ chủ, hoặc là vai hề đơn thuần. Mà nam nhân lên sân khấu chỉ cần hình thức kha khá thì nhất định sẽ bị nữ chủ hấp dẫn lấy.
Có một số tiểu thuyết, toàn bộ năng lượng của thế giới đều nghiêng hết lên trên người nữ chủ, giống như quyển sách này, toàn bộ thế giới đều vì nữ chủ mà tạo thành, cho nên sau khi trở thành thế giới hiện thực thì loại không cân bằng đến mức cực đoan này sẽ hủy diệt thế giới.
Lực lượng san bằng của bản thân thế giới cũng rất mạnh mẽ.
Nói cách khác, lần hành trình tới Tây Vực và đi tìm vị Thánh Nữ này thì cần tra tìm tư liệu có quan hệ với nàng, xem xem có thể thay đổi tương lai của nàng hay không.
Thay đổi tương lai của nàng có lẽ cũng sẽ cân bằng sự ổn định của Tây Vực, sẽ không tái xuất hiện tai nạn lớn như vậy nữa.
Thậm chí Ngu Sở có một loại dự cảm, nếu tuổi của nữ hài này không lớn thì có lẽ rất có khả năng là đồ đệ cuối cùng của nàng mà Thái Thăng chân nhân tiên đoán.
Còn việc nữ hài này có hỗn huyết bán yêu thì nàng thật sự không quá để ý.
Nhân tính phức tạp như vậy nào có thể chỉ dùng tới huyết thống để phán định.
Mấy tháng sau, chờ đến khi trạng thái Nguyên Anh kỳ của Lục Ngôn Khanh ổn định, sau khi nghỉ ngơi nửa năm thì mọi người Tinh Thần Cung lại bắt đầu đi ra ngoài chuẩn bị trước.
Cứ việc đã có kinh nghiệm đi xa nhà nhưng mọi người vẫn rất hưng phấn --- Rốt cuộc thì Giang Nam và phương bắc không có gì khác biệt nhưng ở Tây Vực, đây chính là nơi chỉ tồn tại trong các thoại bản hay Bình thư mà thôi.
Hiện giờ Tây Vực là giao giới của một số quốc gia, có vị trí xa xôi và cũng cách Tu Ma giới tương đối gần, vượt qua sa mạc rộng lớn chính là Tu Ma giới.
Mọi người sắp xếp các loại pháp bảo và y phục của mình, sớm thức dậy chờ xuất phát.
Ngu Sở cũng để không ít đồ vật trong không gian, chờ khi nàng đi ra từ sau núi thì nhìn thấy năm đồ đệ đã xếp hàng ngồi ở bậc thang trước đại điện.
Bộ dáng ngoan ngoãn đó của bọn họ giống như học sinh tiểu học chờ giáo viên đưa đi chơi xuân vậy.
Ngu Sở cười cười, lại lấy ra pháp bảo phi thuyền mà lần trước dùng để đi Đế Thành.
Mọi người lên thuyền, boong tàu có thể ngắm phong cảnh, trong khoang thuyền có thể nghỉ ngơi, quả thực quá tốt đẹp.
Lý Thanh Thành là người vui mừng nhất, tưởng tượng đến việc ra cửa nửa tháng không cần tu luyện làm hắn có thể múa may ngay tại chỗ.
Hắn quàng khăn quàng cổ trên đầu rồi hứng thú bừng bừng, “Mình rất vui vẻ, rốt cuộc lại được ra cửa rồi!”
“Vậy vui vẻ mấy ngày nữa đi.” Ngu Sở dội gáo nước lạnh, “Chờ sau khi trở về thì cũng vừa vặn con đại biểu Tinh Thần Cung đi tham gia tiên môn đại hội.”
Lý Thanh Thành vốn đang vui vẻ phấn chấn tức khắc uể oải rồi ra vẻ đáng thương ghé vào một bên ngắm phong cảnh.
……ÔI, ra cửa thì ra cửa, nói đến chuyện học tập làm gì chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.