Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 127:

Phù Đảo

07/09/2022

Từ trước tới nay Ngu Sở không quen biểu lộ cảm xúc của mình ra, càng không quen để người khác nhìn một mặt này của nàng.

Người bình thường gặp phải chuyện đau đớn đều cần người khác an ủi, mà nàng lại tương phản hoàn toàn. Càng là khi cảm xúc hạ xuống thì Ngu Sở càng muốn một mình một chỗ.

Chẳng qua đối với nàng mà nói, nàng đã từng gặp phải quá nhiều chuyện như vậy nhưng đúng là không gặp được việc khiến cảm xúc của nàng mất khống chế.

Ngu Nhạc Cảnh rời đi rõ ràng đã ảnh hưởng thật lớn tới Ngu Sở, thực sự hoàn toàn bất đồng với tất cả những chuyện sinh tử mà trước kia nàng đã từng trải qua.

Tưởng tượng đến chuyện trước khi chết người mà đại ca không buông bỏ được vẫn là nàng làm ngực của Ngu Sở khó chịu, khó có thể khống chế cảm xúc của mình.

Khi nàng rời khỏi Ngu phủ, bước chân nàng hỗn loạn như đang muốn trốn tránh nơi đó.

Một khắc nàng cũng không có cách nào tiếp tục ở lại phủ đệ được, một lòng chỉ muốn rời đi. Chờ đến khi Ngu Sở tỉnh táo lại thì nàng đã đi tới đường cái trong An Thành.

Hiện giờ là sáng sớm, trên đường không có nhiều người, nhưng có những người bán hàng rong đã dựng quán lên sớm hơn một chút.

Ngu Sở bừng tỉnh rồi đi lại trên đường, còn trong lòng thì mê mang không thôi.

Ngoại trừ tiểu viện của Ngu Sở ra thì toàn bộ An Thành, thậm chí là Ngu phủ đều biến hóa rất nhiều, dáng vẻ gần như không khớp một chút nào so với trí nhớ bốn mươi năm trước của Ngu Sở Sở.

Đường phố được mở rộng và sạch sẽ hơn, cửa tiệm của tiểu thương ven đường cũng thay đổi chủ nhân.

Ngu Sở đi trên đường phố đan xen giữa xa lạ và quen thuộc, ngẫu nhiên nhận ra chỗ nào đó không biến hóa quá nhiều nhìn không nhịn được sẽ hồi tưởng lại khung cảnh bốn mươi năm trước Ngu Sở Sở còn nhỏ tuổi được Ngu Nhạc Cảnh còn thiếu niên mang ra ngoài chơi đùa.

Thật là kỳ quái, rõ ràng nàng không phải là Ngu Sở Sở nhưng lại hãm sâu vào ký ức đó không cách nào kiềm chế được. Hiện giờ trong lòng Ngu Sở đau đớn, thậm chí đã dần dần không phân rõ được đâu là chính mình, đâu là Sở Sở.

Ngu Sở không có chỗ để đi, trong lòng lại tràn đầy áp lực nhưng hiện tại cũng không muốn trở về Ngu phủ.

Nàng không muốn lại nhìn Ngu Nhạc Cảnh được xử lý hậu sự như thế nào, cũng không muốn nghe tiếng khóc của người Ngu gia. Giống như ở lại nơi đó thêm một giây đồng hồ cũng khiến nàng không chịu nổi.

Ngu Sở đứng ở đầu đường trong chốc lát, không có chỗ để đi, trong lòng hơi mờ mịt. Đúng lúc này bỗng nhiên nàng nhìn thấy một tửu lầu có cửa hiệu đã lâu đời.

Nhà tửu lầu này ở vị trí giữa phố chính, tên là Viễn Vọng Các, trong trí nhớ của Ngu Sở thì bốn mươi năm trước tiệm này đã mở cửa ở An Thành.

Không nghĩ tới đã mở vài chục năm rồi mà không đóng cửa, hơn nữa dường như việc kinh doanh còn lớn hơn, từ nơi nhỏ chuyển đến nơi có ba bốn tầng lầu, là một trong những tửu quán tốt nhất ở An Thành.

Ngu Sở không có chỗ để đi. nhìn thấy Viễn Võng Các mở cửa liền cất bước đi vào bên trong.

Hiện giờ mới là giờ Thìn, so với thời gian ở hiện đại thì mới đến bảy giờ, tuy tửu lầu mở cửa chính ra nhưng vẫn chưa buôn bán, ghế dựa ở đại đường còn để úp ngược ở trên bàn.

Khi Ngu Sở đi vào thì tiểu nhị trong tiệm đang vừa đổ nước vừa dọn dẹp mặt đất.

Bọn họ vừa ngẩng đầu không khỏi giật mình nhìn về phía Ngu Sở.

Y phục màu đen trên thân vội về chịu tang của Ngu Sở không giống phục sức của tiên trưởng bình thường nên bọn tiểu nhị không nhận ra thân phận người tu tiên của nàng.

Nhưng nhìn các ăn mặc của nàng cũng có thể nhìn ra lai lịch không nhỏ, trong đó có một tiểu nhị khách khí nói, “Vị tiểu thư này, tửu lầu của chúng tiểu nhân còn chưa mở nên làm phiền tiểu thư chờ một lát ạ.”

An Thành phồn hoa, cũng xem như Bất Dạ Thành, các tiệm cơn tửu lầu đều hoạt động đến sau nửa đêm, sáng sớm khi không có ai mới đóng của mấy canh giờ, chờ đến giờ Tỵ ngày hôm sau, cũng chính là trên dưới chín giờ sáng mới buôn bán.

Nàng đến đúng lúc người ta mới đang dọn dẹp vệ sinh.

Ngu Sở vẫn không nhiều lời mà trực tiếp vươn tay ra đặt một thỏi bạc ở trên mặt bàn.

“Ta muốn một nhã gian.” Nàng nhàn nhạt nói.

Trong số đó có một điếm tiểu nhị thoạt nhìn đứng đầu trong đám tiểu nhị đó nhìn thấy bạc thì tức khắc hắn buông thùng nước ra tiện nay lau lau trên người rồi cười nói, “Mời khách quan lên trên lầu, ngài muốn ăn món gì để tiểu nhân bảo sau bếp đi làm ạ.”

“Lấy loại rượu tốt nhất của các ngươi ra đây.” Ngu Sở nói, “Lấy thêm mấy vò.”

Điếm tiểu nhị liên tục đồng ý, còn tiểu nhị bên này mời nàng lên lầu.

“Nếu xem phong cảnh An Thành thì đặt nhã gian ‘Hoa Minh’ ở lầu ba là thích hợp nhất ạ.” Tiểu nhị vừa lên lầu vừa quay đầu nhìn Ngu Sở, “Nếu muốn ngắm các núi nhỏ thì vào nhã gian ‘Đông Khứ’ ở lầu bốn là tốt nhất. Khách quan muốn nhã gian nào ạ?”

“Lầu ba đi.” Ngu Sở không có nhiều hứng thú nên tùy ý trả lời.

Tiểu nhị đưa nàng tới nhã gian Hoa Minh ở lầu ba rồi đẩy cửa ra mời nàng đi vào.

Nhà gian này hướng về đường chính, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ đúng là phong cảnh rất tốt, có thể quan sát được phố chính phồn hoa nhất An Thành.

Ngu Sở ngồi bên cạnh bàn, tiểu nhị nhanh chóng đưa tới loại rượu tốt nhất tửu lầu của bọn họ, lại bỏ thêm mấy mân bày chút đồ nhắm rượu rồi nhanh chóng rời đi, không quấy rầy.

Ngu Sở nhìn chăm chú vào đường phố An Thành vừa quen thuộc vừa xa lạ, tận đáy lòng nàng cuồn cuộn rất nhiều cảm xúc phức tạp làm ngực nàng khó chịu.

Nàng rũ lông mi xuống, duỗi tay mở bình rượu rồi rót rượu vào trong chén.

Bắt đầu từ ký ức của mình, đã nhiều năm trôi qua Ngu Sở chưa bao giờ từng có cảm xúc mãnh liệt phức tạp như vậy.

Nàng chưa từng trải qua nên đương nhiên cũng không biết cách giải quyết hờn dỗi trong lòng mình, chỉ có thể rót rượu uống.

Rượu đi vào trong miệng mang theo vị ngọt lành nóng bỏng, đúng là rượu ngon thượng đẳng. Nếu có thể không say không về thì cũng coi như là chuyện may mắn.



Đáng tiếc thể chất của Ngu Sở khác hẳn với thường nhân, đã không hề có cảm giác với cồn, ngay cả tê mỏi thần kinh cũng không thể làm được.

Nàng nắm lầy chén rượu im lặng uống, nội tâm vẫn cứ đau đớn không có cách nào giảm bớt.

Đúng lúc này tựa hồ nàng nghe thấy tiếng ồn ào vang lên, hình như có tiếng người cãi vã đánh chửi ở cách đó không xa.

Mới ban đầy Ngu Sở cũng không muốn quản nhưng ngũ cảm của nàng quá nhạy bén, hôm nay lại là lúc đang buồn bực, âm thanh kia vẫn luôn quanh quẩn bên tai nàng.

Hình như không biết tiểu nhị của tửu lầu hay cửa tiệm nhà ai đang đá khất cái không chịu đi, ô ngôn toái ngữ làm phiền nàng nghe đến chóng mặt.

Nàng đẩy cửa ra mở miệng gọi, “Tiểu nhị.”

Tửu lầu đều biết cách làm việc, thấy Ngu Sở ra tay hào phóng nên sau khi bưng đồ ăn lên thì có một tiểu nhị ngồi xổm ở bậc thang lầu ba chờ đợi sai sử mọi lúc.

Nghe thấy giọng nói của nàng, tiểu nhị chạy tới cười hỏi, “Khách quan có cái gì sai bảo không ạ?”

Ngu Sở nhíu mày nói, “Người nào ở gần đây ồn ào vậy, ồn ào khiến người phiền quá.”

“Xin lỗi xin lỗi khách quan, tiểu nhân đi xuống xem thế nào ạ.” Tiểu nhị vội vàng nói.

Ngu Sở đóng cửa lại.

Điếm tiểu nhị làm việc nhanh chóng, hắn đi xuống thang lầu, đi vào cửa sau tửu lầu thì Ngu Sở nghe thấy hắn đang nói gì đó với những người khác, đối phương nhanh chóng dừng lại.

Vốn dĩ chuyện này nên dừng ở đây nhưng tu vi Ngu Sở cao, nàng chỉ ngồi ở chỗ này nhưng trên thực tế các bá tánh trên đường phố toàn bộ An Thành nói cái gì đều có thể nghe thấy.

Nàng đã rút lại ý thức chỉ bao trùm toàn bộ Viễn Vọng Các thì nghe được ba bốn tiểu nhị đối thoại một cách rành mạch.

“…… Thật đen đủi, đuổi cũng không đi, mắng cũng không đi, báo cáo quan phủ quan phủ cũng mặc kệ, vậy phải làm sao bây giờ?” Có tiểu nhị thấp giọng nói, “Bởi vì việc này mà quản sự đã mắng đệ rất nhiều lần rồi đấy.”

“Ôi, gia hỏa này ăn vạ ở hậu viện không đi, lại không sợ bị đánh, chúng ta có thể có biện pháp nào được?”

“Đệ thấy thấy người này không giống như khất cái bình thường, huynh thấy khuôn mặt kia của hắn đi, cảm giác như là công tử ca đầu óc có bệnh của nhà ai đi lạc vậy.” Một người khác nói, “Nếu không trước để hắn ở hậu viện một thời gian đi, nhỡ đâu có nhà ai tới tìm thì có lẽ chúng ta còn có thể lấy được chút tiền thưởng đấy.”

“Quy củ của tiểu lầu không phải đệ không biết, phòng bếp và hậu viện không thể có người ngoài được! Nếu để quản sự biết hậu viện chúng ta còn nuôi người không rõ lai lịch này thì khẳng định là sẽ đuổi chúng ta đi……”

“Ôi, xem hắn cũng đáng thương quá.”

“Mấy gia hỏa các đệ đừng đáng thương người khác một cách lung tung được!” Tiểu nhị vừa mới chờ ở ngoài nhã gian của Ngu Sở thấp giọng nói, “Các đệ không nhìn thấy đôi mắt của hắn dưới ánh mặt trời sao, hắn có dị đồng đấy! Nói không chừng không phải người mà mà yêu quái thì sao!”

“A? Huynh đừng làm đệ sợ, sao đệ không nhìn thấy nhỉ?”

“Lý đại ca, hình như đệ cũng thấy, các huynh nói xem, hắn có đồng tử màu vàng kim, lại không nói lời nào, không sợ đánh cũng không sợ đói, có thể là yêu quái mới vừa thành hình còn chưa học được cách giả trang làm con người hay không?”

“…… Không được, ngày mai chúng ta đi báo quan một lần nữa mới được!”

Vài tiểu nhị trò truyện từ hậu viện đến lúc tiến vào tửu lầu rồi sau đó không nói tới đề tài này nữa.

Ngu Sở nhăn lại lông mày.

Đồng tử màu vàng kim?

Đồng tử màu vàng kim thật sự là hiếm thấy, tuyệt đối không phải đồng tử của phàm nhân. Làm nàng nghĩ tới nam nhân kia, Quân Lạc Trần.

Chẳng lẽ cái người mà mấy điếm tiểu nhị cảm thấy là yêu quái cũng có liên hệ với Quân Lạc Trần?

Ngu Sở đang suy ngẫm thì ở bên này, cửa nhã gian của nàng có tiếng gõ vang lên, theo đó là giọng nói của tiểu nhị vừa nãy vang lên từ sau cánh cửa.

“Khach quan, yên tĩnh rồi ạ, đã quấy rầy ngài, mong ngày nhiều thứ lỗi cho.”

Ngu Sở dứt khoát mở cửa, điếm tiểu nhị thấy thế liền nở nụ cười lấy lòng.

“Người mà vừa mới bị các ngươi đánh kia, ta muốn gặp hắn.” Ngu Sở nói.

“A? Cái này…… Khách quan, chỉ là một tên khất cái hôi thối thôi, ngài không cần thiết phải thấy hắn đâu ạ.” Tiểu nhị nói, “Tửu lầu của chúng tiểu nhân có quy định không cho khất cái vào cửa, tiểu nhân cũng không dễ dàng……”

Điếm tiểu nhị mới nói được một nửa thì đôi mắt hắn nhìn thẳng.

Ngu Sở lại lấy ra một thỏi bạc đặt nhẹ nhàng trước mặt hắn.

“Có thể dẫn người tới không?” Ngu Sở nhàn nhạt nói.

Điếm tiểu nhị nhìn thỏi bạc, lại nhìn Ngu Sở rồi khẽ cắn môi.

“Có thể! Dù ngài muốn gặp Thiên Vương lão tử thì tiểu nhân cũng giúp ngài mời tới!”

Tiểu nhị thu bạc rồi chạy nhanh xuống dưới lầu.

Ngu Sở lẳng lặng uống rượu một mình, một lát sau có hai tiếng bước chân một trước một sau vang lên.

Cửa nhã gian chưa đóng, tiểu nhị lộ đầu ra rồi cười làm lành, “Khách quan, người mà ngài muốn đã mang đến rồi ạ. Nếu hắn mạo phạm ngài thì tùy thời gọi tiểu nhân, lập tức tiểu nhân tiến vào đuổi hắn đi!”

Ngu Sở gật đầu cho có lệ, nàng xua xua tay ý bảo tiểu nhị rời đi.



Tiểu nhị ‘ôi’ một tiếng, hắn rụt đầu lại rồi sau đó đẩy một người vào và đóng cửa lại.

Người này mặc áo choàn cũ nát màu đen, góc áo choàng đã cuốn nếp, giống như một đám mây màu đen nhánh đang vây lấy hắn.

Ngoại trừ tro bụi bám dính ngoài áo choàng thì hắn không chật vật và dơ bẩn như dân du cư.

Nam nhân này cúi đầu dựa vào cạnh cửa, toàn bộ thân thể đều hơi co cụm lại như đang có cảm giác sợ hãi nhưng lại không mở cửa chạy thoát đi.

Ngu Sở nắm chén rượu, nàng chậm rãi đưa ánh mắt từ dưới lên, cuối cùng nhìn về phần đầu đang cúi xuống của người này.

“Ngẩng đầu.” Ngu Sở nói.

Có vẻ như phản ứng của nam tử này hơi trì độn, hắn vẫn luôn cúi đầu, chậm nửa nhịp mới nhẹ nhàng ngẩng mặt lên.

Chỉ một cái liếc mắt này làm trái tim của Ngu Sở đang đắm chìm trong phiền muộn vì huynh trưởng đã ly thế đập chậm một nhịp.

Đây là một nam nhân có diện mạo cực kỳ anh tuấn, chỉ đảo mắt liếc nhìn một cái sẽ làm người sửng sốt không dời được ánh mắt.

Bên người Ngu Sở không thiếu tráng niên tài tuấn, bốn nam đệ tử môn hạ của nàng mỗi người đều rất anh tuấn. Nhưng đối lập với bọn họ thì nam tử này không hề kém chút nào, thậm chí còn hơn thế.

Mi cốt sắc bén, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng; một đôi mắt vốn nên có vẻ sâu xa nhưng lại mang theo thần sắc mà Ngu Sở quen thuộc.

Đó là ánh mắt quá đơn thuần sạch sẽ của hài tử mà nàng chỉ thấy ở Tiêu Dực và Là Sơ Lạc từng trưởng thành ở hoàn cảnh đặc thù mới có.

Nhưng biểu cảm này xuất hiện ở một nam nhân đã thành niên thì có vẻ hơi quá đột ngột, đặc biệt là bộ dạng nam nhân này tương đối thiên hướng về phong cánh thâm sâu kiên nghị.

Đặc biệt là đôi mắt của người ngày thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc.

Hai lần Ngu Sở gặp mặt Quân Lạc Trần thì cả hai lần đều chỉ thấy đôi mắt của hắn.

Nhìn thoáng qua thì đôi mắt của người này và Quân Lạc Trần giống nhau như đúc.

“Ngươi……” Ngu Sở trầm giọng, “Ngươi là ai?”

Nam nhân dựa vào cạnh cửa, hắn mím môi mỏng nhìn chăm chú vào Ngu Sở lại không nói chuyện.

Suýt chút nữa Ngu Sở cho rằng hắn sẽ không nói thì hắn lại mở miệng.

“Ta không biết.” Hắn thấp giọng nói, “Ta không nhớ rõ cái gì cả.”

--- Rất tốt, giọng nói giống Quân Lạc Trần như đúc.

Một câu hắn không biết chính mình là ai này làm Ngu Sở có suy đoán khác.

Chẳng là Quân Lạc Trần thật sự là ma thần bị trói buộc gì kia trong truyền thuyết, mà đây là mảnh hồn phách mà mỗi cách năm nghìn năm lại trọng sinh ở nhân gian một lần?

Nếu là phân thân trong sinh ở nhân gian của Quân Lạc Trần thì có thể nói rõ được vì sao hắn có đôi mắt, có giọng nói giống với Quân Lạc Trần, hơn cả là cái gì cũng không biết, không nhớ rõ.

Nhưng chỉ có một vấn đề làm người không cân nhắc ra được.

Đã nói khi hồn phách của ma thần xuất hiện sẽ có dị tượng cơ mà? Cứ không tiếng động gì đã xuất hiện, hơn nữa nơi hắn xuất hiện lại ở tửu lầu này là sao?

Nhất thời Ngu Sở cũng không có biện pháp hoàn toàn biết rõ ràng tình huống, nàng hơi hơi gật đầu ý bảo ngồi ở chỗ bàn đối diện.

“Ngồi.”

Nam nhân do dự một lúc vẫn chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện với Ngu Sở.

Thậm chí Ngu Sở còn có một cảm giác rất kỳ quái, hình như gia hỏa này thật sự không quen biết nàng, còn có tâm thái khẩn trương đề phòng nàng.

Chẳng qua cũng có thể là dù hắn không có ký ức những ngũ cảm vẫn nhạy bén như cũ.

Rốt cuộc bắt đầu từ lúc cảm thấy hắn là thế thân của Quân Lạc Trần thì bệnh nghề nghiệp của Ngu Sở theo bản năng đã tự ngẫm --- Nếu nhân lúc chuyện ma thần chưa phục hồi lại như cũ trước tiên tiêu diệt luôn thì không biết có cơ hội hay không?

Tuy Ngu Sở cảm thấy Quân Lạc Trần và Ân Quảng Ly không phải cùng một loại người, tuy tên tuổi của Quân Lạc Trần rất lớn nhưng mang lại cho nàng cảm giác rất thoải mái, nhưng để nàng từ bỏ cảnh giác là không có khả năng.

Chờ sau khi tỉnh táo lại, Ngu Sở mới chú ý tới bộ dáng căng chặt cứng đờ của nam nhân đó.

Nàng dung linh thức thử thì thấy hiện giờ đúng là nam nhân này hoàn toàn vô hại nên mới thả lỏng hơn.

Ngu Sở hòa hoãn không khí nói, “Đói không? Nếu đói thì tùy tiện ăn một chút cũng được.”

Nam nhân đang rũ đầu nâng mi lên nhìn nàng.

Đôi mắt tối màu của hắn để dưới ánh mặt trời đúng là sẽ hiện lên đồng tử màu vàng kim.

“Sau khi ăn bữa cơm này ngươi sẽ giết ta phải không?” Hắn đã nhận ra lúc Ngu Sở không hay biết gì đã lộ ra sát khí nên ngay thẳng hỏi.

Ngay cả người lạnh nhạt vô tình như Ngu Sở cũng nhất thời hơi cứng lại.

Nàng nghiêm mặt đáp, “Ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không giết người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook