Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ
Chương 137:
Phù Đảo
11/10/2022
Ma tu ngụy trang thân phận từ bên ngoài đi ngang qua, Ngu Sở thu lại ánh mắt.
Mấy năm nay, độ sinh động của ma tu đã đạt tới đỉnh cao trong gần trăm năm qua, chúng thường xuyên ngụy trang lẻn vào đất liền, có thể nói là tre già măng mọc.
Dựa theo việc ma tu bị Tu Tiên giới chèn ép trong mấy trăm năm nếu đặt ở trước đây là bọn họ tuyệt đối sẽ không có can đảm như vậy.
…… Thật giống như tiên đoán hồn phách của ma thần có khả năng hiện thân trong mấy năm gần đây làm hành vi của đám ma tu càng lớn mật hơn.
Không nói đến chuyện dã tâm Tu Ma giới muốn tiến công Tu Tiên giới là thế nhân đều biết, chỉ cần dựa theo những ma tu bị bắt làm tù binh trước đây thà rằng chịu khổ cũng không muốn nói ra chuyện của ma thần thì thấy được bọn chúng tuyệt đối sùng bái và cuồng nhiệt với ma thần đến mức nào.
Đấy là còn không nhìn thấy hình dạng này của Quân Lạc Trần, nếu đám ma tu mà biết Quân Lạc Trần đã hiện thế thì chỉ sợ sẽ khiến cho toàn bộ Tu Ma giới rung chuyển lớn, phỏng chừng đám ma tu đều sẽ khuynh sào xuất động tìm Quân Lạc Trần.
Chỉ là…… Đại hào Quân Lạc Trần từng nói qua hắn không hy vọng phát sinh chiến tranh, chỉ nghĩ muốn tam giới hòa bình.
Không biết những câu này có giữ lời hay không, cũng không hiểu được tiểu hào hắn có thể có ý tưởng đồng dạng như thế hay không.
Bất luận như thế nào thì hai giới tu tiên tu ma đã yên lặng mấy trăm năm cũng bởi vậy rất có thể lại xuất hiện cuộc đại chiến.
Ý nguyện bản thân của Quân Lạc Trần sẽ trực tiếp quyết định xu thế tương lai.
Ngu Sở trầm tư hồi lâu, nàng tạm thời từ bỏ thử dò xét Quân Lạc Trần, sau khi chuẩn bị bữa sáng sẽ đưa hắn về sân rồi đi nhìn xem ý đồ mấy ma tu tiến đến nơi này.
Sau khi nghĩ xong xuôi, nàng giương mắt lên nhìn về phía Quân Lạc Trần.
Tuy ký ức của Quân Lạc Trần không được đầy đủ nhưng hắn cực kỳ nhạy bén, thời điểm bỗng nhiên lực chú ý của Ngu Sở dừng ở trên đường phố thì gần như hắn lập tức nhận ra.
Nhưng hắn lại rất am hiểu xem xét thế cục, khi Ngu Sở chú ý tới dị thường rồi lâm vào suy nghĩ thì hắn cũng không mở miệng, mãi cho đến khi nàng thu lại ánh mắt mới hỏi, “Làm sao vậy?”
Loại mẫn cảm và cực kỳ cẩn thận săn sóc hoàn toàn không hợp với tên tuổi ‘ma thần’ nghe tới đã thấy bạo ngược cuồng ngạo của hắn.
“Không có việc gì.” Ngu Sở bình tĩnh nói, “Ăn từ từ, ăn xong liền phải đi về.”
Quân Lạc Trần nhìn chăm chú vào Ngu Sở, một lúc sau hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi cơm nước xong, hai người trở về theo con đường cũ.
So với sự phấn khởi khi ra cửa thì lúc trở về rõ ràng Ngu Sở và Quân Lạc Trần đều im lặng.
Trận pháp Ngu Sở tạo ra nên chỉ có chính nàng mới có thể đóng mở.
Trở lại bên ngoài tiểu viện, Ngu Sở đẩy cửa ra rồi nàng nhìn về phía Quân Lạc Trần.
“Đi thôi.” Nàng nói, “Nếu ngày mai còn có thời gian thì ta sẽ tới xem ngươi.”
Nghĩ nghĩ; Ngu Sở lại mang tiểu thuyết, truyện ký, thoại bản và một số sách khác từ trong không gian của mình đưa toàn bộ cho Quân Lạc Trần, lại để bút mực giấy đặt ở trên sách.
“Xem chậm một chút, đi ngủ sớm đi, đủ để ngươi tống cổ thời gian.” Ngu Sở chậm rãi nói, “Nếu nhớ tới cái gì thì viết lên trên giấy…… Có thể chứ?”
Quân Lạc Trần gật đầu rất thuận theo, hắn đi vào trong viện, vừa định xoay người nói một tiếng gặp lại, kết quả là vừa mới quay lại trong nháy mắt thì cửa đã đóng ngay trước mặt hắn.
Hắn không khỏi thở dài một tiếng rồi ôm sách vở cùng một đống bụt mực và mấy đồ linh tinh chậm rì rì trở về phòng.
Bên kia, Ngu Sở bắt đầu tìm kiếm những ma tu lén lút đó.
Hiện giờ thực lực của nàng rất cao siêu, những ma tu đó muốn tránh tai mắt người, tránh được những người khác nhưng không trốn thoát khỏi nàng.
Rất nhanh Ngu Sở đã tìm được tung tích của bọn chúng, sau khi theo dõi được một lúc, xác định được bọn chúng tiến đến An Thành không có mực tiêu đặc biệt gì, càng như là tới càn quét thành nên mới hiện thân bắt lấy bọn chúng.
An Thành là địa phương của Ngu phủ, cho dù Ngu Sở xem như chặt đứt quan hệ với Ngu gia nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người của ma tu xuất hiện ở đây.
Nàng trực tiếp ném người vào trong không gian, chờ đến sau khi ra khỏi thành sẽ tạo trận pháp rồi ném người vào tiến hành thẩm vấn.
Xuyên thư lân hồi giả có thể nói là phiên bản nâng cấp loại hình toàn năng của binh lính đặc công, thế nên thẩm vấn ma tu vẫn là dư dả.
Ngu Sở nhanh chóng lấy được tin tức mình muốn.
Dựa theo lời cung khai của những tên này thì các thế lực thượng tầng của Tu Ma giới không biết lấy được tin tức từ nơi nào mà đều rất chắc chắn trong năm nay hồn phách của ma thần sẽ xuất hiện ở Nhân giới.
Cho nên hiện giờ các thế lực lớn ở Tu Ma giới đều phái ra người của mình để tiến hành tìm kiếm toàn bộ đại lục Cửu Châu, hy vọng có thể tìm được ma thần trước một bước so với những người khác.
Mấy năm nay nhóm người tu tiên bắt được ma tu ở khắp nơi, bất luận là khi bắt được đối phương đang làm cái gì thì ngọn nguồn cho hành động đó của bọn chúng đều chỉ vào một mục đích --- Tìm ma thần.
Vì thế mà đám ma tu lao lực tâm cơ tìm kiếm tư liệu trong cổ văn bí tịch, lại có suy nghĩ muốn lấy huyết trận để triệu hoán, còn hết lần này đến lần khác thâm nhập vào các nơi ở đại lục tra tìm ma thần rơi xuống.
Hơn nữa không phải là bọn chúng tra một lần liền kết thúc, ma tu bị phái ra giống như đội cảm tử, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ lẻn vào các thành lớn nhỏ tiến hành tra xét loại trừ.
Ngu Sở bắt được mấy người này đã là nhóm tra xét lần thứ ba ở An Thành.
Đại bản doanh của Tu Tiên giới và căn cơ đều ở phương nam, linh khí ở phương nam dư thừa nhất, tuy phương bắc cũng có một số núi cao ít người lui tới có linh khí nhưng số lượng môn phái tu tiên vẫn còn ít, dựa theo địa vực phân chia thì nơi này là địa giới của phật tu và các lưu phái khác.
Tu vi của mấy tên ma tu này đã đến Kim Đan, so với đệ tử các môn phái khác thì trình độ đều rất cao, muốn ẩn nấp bản thân, không bị người tu tiên ngẫn nhiên đến tìm được, vẫn đơn giản hơn so với phương nam.
Ngu Sở hỏi xong, biết bọn chúng tới vì Quân Lạc Trần nhưng còn chưa biết hắn xuất hiện nên nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ người tu tiên đã không cần cúi đầu nhún nhường ma tu, sau khi Ngu Sở giải quyết sạch sẽ thì mới thông báo về chuyện này cho Võ Hoành Vĩ.
Võ Hoành Vĩ nghe xong những chuyện đã trải qua thì cũng hơi nặng nề.
“Xem ra hồn phách trở thành người của ma thần đúng là chuyện tám chín phần mười.” Hắn nói với vẻ ngưng trọng, “Nếu lúc trước người nọ thật sự là ma thần, như vậy là khi hắn hiện thế thì khả năng chỉ có ngươi có thể đại biểu Tu Tiên giới chúng ta tiếp xúc đàm phán với hắn.”
Đâu chỉ là tiếp xúc cùng hắn, Ngu Sở đã đem người giam trong viện sắp đến sáu bảy ngày, hôm nay còn đưa người ra ngoài ăn bữa cơm.
“Dù sao chuyện này ta đã nói cho ngài rồi, khu vực phương bắc này các ngài muốn hợp tác với thế lực khác hay điều động môn phái tu tiên ở phương bắc thì các ngài tự mình thương lượng.” Ngu Sở nói, “Ta còn muốn đưa đồ đệ thăm người thân, những việc khác không tham dự.”
Nàng đóng máy tuyền tin rồi sau đó trực tiếp chạy về Thiên La sơn trang.
Ngu Sở cũng không nói chuyện giam giữ Quân Lạc Trần cho Võ Hoành Vĩ.
Tuy Võ Hoành Vĩ là đồng bọn rất tốt nhưng ông lại đại biểu cho thế lực tu tiên chủ lưu, trước khi nàng làm rõ ràng chuyện Quân Lạc Trần có nhận thức nàng hay không thì cũng không muốn Tu Tiên giới tham gia vào việc này.
Khi Ngu Sở trở lại Thiên La sơn trang cũng mới cùng lắm là buổi sáng, cách bữa tiệc giữa trưa còn một khoảng thời gian.
Bởi vì trộm đi ra ngoài nên Ngu Sở cũng trộm trở lại viện. Quả nhiên là ngoại trừ các đồ đệ ra thì người của sơn trang cũng không biết nàng từng đi ra ngoài.
“Sư tôn, người đã về rồi.” Lý Thanh Thành ở trong viện cười nói.
Cũng không biết Lục Ngôn Khanh giải thích với bọn họ thế nào. Nhưng dựa theo tính cách của hắn thì Ngu Sở chưa bảo đưa chuyện này ra nói cho những người khác thì hắn cũng sẽ không để lộ bí mật.
Ngu Sở đáp, “Đều ở sao?”
“Ngoại trừ Thẩm Hoài An thì mọi người đều ở.” Lý Thanh Thành nói, “Sư huynh đi ôn chuyện với người của Thẩm gia rồi ạ.”
Ngu Sở hơi gật đầu.
Để Thẩm Hoài An tâm sự với phụ mẫu nhiều hơn cũng khá tốt.
Nàng vốn là đang lo lắng sau khi phu thê trang chủ có người con thứ hai thì có thể vô ý thức sơ sẩy Thẩm Hoài An hay không, hiện giờ vừa thấy việc làm của phu thê có căng có lỏng, khá là tốt.
Lầu chính bên kia, Thẩm Hoài An dùng vẻ mặt đau khổ ngồi ở trên ghế bị phụ mẫu vây quanh khuyên bảo, không còn có bộ dáng khí phách lạnh lùng khi ở Tu Tiên giới nữa.
“An Nhi, con gọi cô nương kia xuất hiện đi.” Thẩm Hồng nói, “Để chúng ta đơn độc nói chuyện với nàng.”
“Không được!” Thẩm Hoài An không biết phải làm sao, “Cha, chuyện chưa đâu vào đâu cả, hai người nói chuyện với người ta thì xem như có ý gì đây. Còn nữa……”
Hắn thấp giọng nói, “Còn nữa, hiện tại chúng con đều lấy tu luyện là chính, không có thời gian làm những chuyện khác. Hơn nữa……”
Âm thanh cuối cùng của Thẩm Hoài An nhỏ đến mức gần như không nhe thấy được.
“…… Nhỡ đâu nàng không có ý kia thì cha nương làm thế không nói đến xấu hổ, về sau chúng con đều khó làm sư huynh muội được mất.”
“Nhưng ---”
“Tiểu Cốc còn nhỏ.” Thẩm Hoài An nghiêm trang cắt ngang ông.
“Không nhỏ!” Thẩm Hồng sốt ruột, “Con hai mươi sáu tuổi, người ta hai mươi hai tuổi, tuổi vừa đẹp, nơi nào nhỏ?”
“Ôi chao, được rồi được rồi.”
Thẩm phu nhân không xem nổi nữa nên bắt lấy Thẩm Hồng kéo ông cách nhi tử ra xa một chút, ông vừa mới sốt ruột là cả người sắp dán lên đến nơi.
Thẩm phu nhân thấp giọng nói, “Ông gấp gáp cái gì? Một lúc nữa giữa trưa có tiệc thì chẳng phải là có thể thấy sao?”
“Ta, ta chẳng phải là quan tâm hay sao.” Thẩm Hồng không biết nói thế nào.
“Ông đừng nhúng tay, cuối cùng lại làm ngược lại hoàn toàn mất.” Thẩm phu nhân nhíu mày, “Nhi tử của chúng ta có thể thông suốt, có thể nhìn trúng cô nương còn có thể thích người ta. Đây đã là phần mộ tổ tiên bốc khói nhẹ rồi,chuyện trước kia tám đời không dám nghĩ đấy, ông đừng làm loạn lại thất bại bây giờ!”
Thẩm Hồng nghĩ nghĩ, cuối cùng không khỏi tâm phục khẩu phục.
“Bà nói đúng.” Ông tán đồng.
“Cha, nương.” Thẩm Hoài An bất đắc dĩ, “Con còn ở đây mà hai người đã nói bậy về con rồi?”
“Nương cũng không phải nói con.” Thẩm phu nhân ngồi xuống bên người hắn rồi thở dài, “Khi con còn nhỏ nương và cha con lo lắng nhất một chuyện, chính là con có sống cô độc suốt quãng đời còn lại hay không.”
Thẩm Hoài An là thiên tài vạn năm mới ra đời nhưng trong mắt hắn chỉ có võ học, lại quá thông minh.
Phải biết rằng thậm chí thời niên thiếu Thẩm Hoài An không hề thích nữ nhân xinh đẹp, bởi vì từng gặp mấy cô nương xinh đẹp của võ lâm thế gia lại không có bản lĩnh gì.
Mà khi hắn thấy nữ tính không xinh đẹp như vậy nhưng rất lợi hại thì cũng không có lòng ái mộ một chút nào mà chỉ nghĩ đả đảo người ta.
Khi đó làm hai phu thê sầu sắp chết, chỉ có thể an ủi nhau, chờ hài tử trưởng thành thì tốt rồi.
Hiện giờ bỗng nhiên cục đá sắt Thẩm Hoài An nở hoa, hiểu được việc thích cô nương, mà cô nương kia vẫn là đồng môn, thậm chí còn xinh đẹp như vậy, thân phận cũng xứng đôi như thế phu thê trang chủ có thể không vui vẻ sao được!
Ôm tâm tình thấp thỏm kích động này, cuối cùng bọn họ cũng nghênh đón được cơ hội ăn cơm lần thứ hai cùng với Tinh Thần Cung.
Thẩm Hoài An bị phụ mẫu càm ràm suốt cả buổi sáng nên lúc ăn cơm còn tự ngồi ở chỗ xa nhất.
Khi mọi người ngồi xuống, cũng không biết cố ý hay vô tình mà làm Cốc Thu Vũ ngồi ở bên người Thẩm Hoài An một cách rất tự nhiên.
Rõ ràng là hai người ngồi dựa gần nhau đều hơi cứng đờ.
Hai người ngồi đối diện với phu thê trang chủ, phu thê trang chủ vừa lúc có thể quan sát Tiểu Cốc kỹ càng hơn.
Nếu luận bộ dạng tới xem thì Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc là hai loại hình hoàn toàn bất đồng, hai người đều không phải có khuôn mặt mỹ nhân chính thống, khí chất lại không giống người thường.
Tiểu Hồ là vẻ bên ngoài trưởng thành như nội tâm lại đơn thuần. Cốc Thu Vũ tương phản, nàng có vẻ bề ngoài đơn thuần tươi đẹp nhưng kỳ thật bên trong lại nguy hiểm đen tối.
Chẳng qua Tiểu Cốc được Ngu Sở nuôi lớn, không đi đường vòng, không hắc hóa nên hiện giờ tâm tính sạch sẽ được lắng đọng xuống, khí chất vốn có của thiên ma nữ hiện giờ cũng thuần túy hơn nhiều.
Phu thê trang chủ càng xem càng vừa lòng, càng xem càng thích, xem đến mức cả người Cốc Thu Vũ căng chặt lên.
Thẩm Hoài An vừa quẫn bách vừa xấu hổ, còn hơi sợ, cũng không biết là đang sợ cái gì. Tiểu Cốc không biết được sự khẩn trương trong lòng hắn, còn hắn thì duỗi tay ra vỗ nàng.
Chính Cốc Thu Vũ cũng không biết sao Thẩm Hoài An còn tới phiền nàng, nàng giơ tay lên véo Thẩm Hoài An.
Thẩm Hoài An tê rần, nắm tay rụt trở về, không biết vì sao mà lòng cũng yên ổn lại.
Thoải mái.
Mấy năm nay, độ sinh động của ma tu đã đạt tới đỉnh cao trong gần trăm năm qua, chúng thường xuyên ngụy trang lẻn vào đất liền, có thể nói là tre già măng mọc.
Dựa theo việc ma tu bị Tu Tiên giới chèn ép trong mấy trăm năm nếu đặt ở trước đây là bọn họ tuyệt đối sẽ không có can đảm như vậy.
…… Thật giống như tiên đoán hồn phách của ma thần có khả năng hiện thân trong mấy năm gần đây làm hành vi của đám ma tu càng lớn mật hơn.
Không nói đến chuyện dã tâm Tu Ma giới muốn tiến công Tu Tiên giới là thế nhân đều biết, chỉ cần dựa theo những ma tu bị bắt làm tù binh trước đây thà rằng chịu khổ cũng không muốn nói ra chuyện của ma thần thì thấy được bọn chúng tuyệt đối sùng bái và cuồng nhiệt với ma thần đến mức nào.
Đấy là còn không nhìn thấy hình dạng này của Quân Lạc Trần, nếu đám ma tu mà biết Quân Lạc Trần đã hiện thế thì chỉ sợ sẽ khiến cho toàn bộ Tu Ma giới rung chuyển lớn, phỏng chừng đám ma tu đều sẽ khuynh sào xuất động tìm Quân Lạc Trần.
Chỉ là…… Đại hào Quân Lạc Trần từng nói qua hắn không hy vọng phát sinh chiến tranh, chỉ nghĩ muốn tam giới hòa bình.
Không biết những câu này có giữ lời hay không, cũng không hiểu được tiểu hào hắn có thể có ý tưởng đồng dạng như thế hay không.
Bất luận như thế nào thì hai giới tu tiên tu ma đã yên lặng mấy trăm năm cũng bởi vậy rất có thể lại xuất hiện cuộc đại chiến.
Ý nguyện bản thân của Quân Lạc Trần sẽ trực tiếp quyết định xu thế tương lai.
Ngu Sở trầm tư hồi lâu, nàng tạm thời từ bỏ thử dò xét Quân Lạc Trần, sau khi chuẩn bị bữa sáng sẽ đưa hắn về sân rồi đi nhìn xem ý đồ mấy ma tu tiến đến nơi này.
Sau khi nghĩ xong xuôi, nàng giương mắt lên nhìn về phía Quân Lạc Trần.
Tuy ký ức của Quân Lạc Trần không được đầy đủ nhưng hắn cực kỳ nhạy bén, thời điểm bỗng nhiên lực chú ý của Ngu Sở dừng ở trên đường phố thì gần như hắn lập tức nhận ra.
Nhưng hắn lại rất am hiểu xem xét thế cục, khi Ngu Sở chú ý tới dị thường rồi lâm vào suy nghĩ thì hắn cũng không mở miệng, mãi cho đến khi nàng thu lại ánh mắt mới hỏi, “Làm sao vậy?”
Loại mẫn cảm và cực kỳ cẩn thận săn sóc hoàn toàn không hợp với tên tuổi ‘ma thần’ nghe tới đã thấy bạo ngược cuồng ngạo của hắn.
“Không có việc gì.” Ngu Sở bình tĩnh nói, “Ăn từ từ, ăn xong liền phải đi về.”
Quân Lạc Trần nhìn chăm chú vào Ngu Sở, một lúc sau hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi cơm nước xong, hai người trở về theo con đường cũ.
So với sự phấn khởi khi ra cửa thì lúc trở về rõ ràng Ngu Sở và Quân Lạc Trần đều im lặng.
Trận pháp Ngu Sở tạo ra nên chỉ có chính nàng mới có thể đóng mở.
Trở lại bên ngoài tiểu viện, Ngu Sở đẩy cửa ra rồi nàng nhìn về phía Quân Lạc Trần.
“Đi thôi.” Nàng nói, “Nếu ngày mai còn có thời gian thì ta sẽ tới xem ngươi.”
Nghĩ nghĩ; Ngu Sở lại mang tiểu thuyết, truyện ký, thoại bản và một số sách khác từ trong không gian của mình đưa toàn bộ cho Quân Lạc Trần, lại để bút mực giấy đặt ở trên sách.
“Xem chậm một chút, đi ngủ sớm đi, đủ để ngươi tống cổ thời gian.” Ngu Sở chậm rãi nói, “Nếu nhớ tới cái gì thì viết lên trên giấy…… Có thể chứ?”
Quân Lạc Trần gật đầu rất thuận theo, hắn đi vào trong viện, vừa định xoay người nói một tiếng gặp lại, kết quả là vừa mới quay lại trong nháy mắt thì cửa đã đóng ngay trước mặt hắn.
Hắn không khỏi thở dài một tiếng rồi ôm sách vở cùng một đống bụt mực và mấy đồ linh tinh chậm rì rì trở về phòng.
Bên kia, Ngu Sở bắt đầu tìm kiếm những ma tu lén lút đó.
Hiện giờ thực lực của nàng rất cao siêu, những ma tu đó muốn tránh tai mắt người, tránh được những người khác nhưng không trốn thoát khỏi nàng.
Rất nhanh Ngu Sở đã tìm được tung tích của bọn chúng, sau khi theo dõi được một lúc, xác định được bọn chúng tiến đến An Thành không có mực tiêu đặc biệt gì, càng như là tới càn quét thành nên mới hiện thân bắt lấy bọn chúng.
An Thành là địa phương của Ngu phủ, cho dù Ngu Sở xem như chặt đứt quan hệ với Ngu gia nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người của ma tu xuất hiện ở đây.
Nàng trực tiếp ném người vào trong không gian, chờ đến sau khi ra khỏi thành sẽ tạo trận pháp rồi ném người vào tiến hành thẩm vấn.
Xuyên thư lân hồi giả có thể nói là phiên bản nâng cấp loại hình toàn năng của binh lính đặc công, thế nên thẩm vấn ma tu vẫn là dư dả.
Ngu Sở nhanh chóng lấy được tin tức mình muốn.
Dựa theo lời cung khai của những tên này thì các thế lực thượng tầng của Tu Ma giới không biết lấy được tin tức từ nơi nào mà đều rất chắc chắn trong năm nay hồn phách của ma thần sẽ xuất hiện ở Nhân giới.
Cho nên hiện giờ các thế lực lớn ở Tu Ma giới đều phái ra người của mình để tiến hành tìm kiếm toàn bộ đại lục Cửu Châu, hy vọng có thể tìm được ma thần trước một bước so với những người khác.
Mấy năm nay nhóm người tu tiên bắt được ma tu ở khắp nơi, bất luận là khi bắt được đối phương đang làm cái gì thì ngọn nguồn cho hành động đó của bọn chúng đều chỉ vào một mục đích --- Tìm ma thần.
Vì thế mà đám ma tu lao lực tâm cơ tìm kiếm tư liệu trong cổ văn bí tịch, lại có suy nghĩ muốn lấy huyết trận để triệu hoán, còn hết lần này đến lần khác thâm nhập vào các nơi ở đại lục tra tìm ma thần rơi xuống.
Hơn nữa không phải là bọn chúng tra một lần liền kết thúc, ma tu bị phái ra giống như đội cảm tử, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ lẻn vào các thành lớn nhỏ tiến hành tra xét loại trừ.
Ngu Sở bắt được mấy người này đã là nhóm tra xét lần thứ ba ở An Thành.
Đại bản doanh của Tu Tiên giới và căn cơ đều ở phương nam, linh khí ở phương nam dư thừa nhất, tuy phương bắc cũng có một số núi cao ít người lui tới có linh khí nhưng số lượng môn phái tu tiên vẫn còn ít, dựa theo địa vực phân chia thì nơi này là địa giới của phật tu và các lưu phái khác.
Tu vi của mấy tên ma tu này đã đến Kim Đan, so với đệ tử các môn phái khác thì trình độ đều rất cao, muốn ẩn nấp bản thân, không bị người tu tiên ngẫn nhiên đến tìm được, vẫn đơn giản hơn so với phương nam.
Ngu Sở hỏi xong, biết bọn chúng tới vì Quân Lạc Trần nhưng còn chưa biết hắn xuất hiện nên nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ người tu tiên đã không cần cúi đầu nhún nhường ma tu, sau khi Ngu Sở giải quyết sạch sẽ thì mới thông báo về chuyện này cho Võ Hoành Vĩ.
Võ Hoành Vĩ nghe xong những chuyện đã trải qua thì cũng hơi nặng nề.
“Xem ra hồn phách trở thành người của ma thần đúng là chuyện tám chín phần mười.” Hắn nói với vẻ ngưng trọng, “Nếu lúc trước người nọ thật sự là ma thần, như vậy là khi hắn hiện thế thì khả năng chỉ có ngươi có thể đại biểu Tu Tiên giới chúng ta tiếp xúc đàm phán với hắn.”
Đâu chỉ là tiếp xúc cùng hắn, Ngu Sở đã đem người giam trong viện sắp đến sáu bảy ngày, hôm nay còn đưa người ra ngoài ăn bữa cơm.
“Dù sao chuyện này ta đã nói cho ngài rồi, khu vực phương bắc này các ngài muốn hợp tác với thế lực khác hay điều động môn phái tu tiên ở phương bắc thì các ngài tự mình thương lượng.” Ngu Sở nói, “Ta còn muốn đưa đồ đệ thăm người thân, những việc khác không tham dự.”
Nàng đóng máy tuyền tin rồi sau đó trực tiếp chạy về Thiên La sơn trang.
Ngu Sở cũng không nói chuyện giam giữ Quân Lạc Trần cho Võ Hoành Vĩ.
Tuy Võ Hoành Vĩ là đồng bọn rất tốt nhưng ông lại đại biểu cho thế lực tu tiên chủ lưu, trước khi nàng làm rõ ràng chuyện Quân Lạc Trần có nhận thức nàng hay không thì cũng không muốn Tu Tiên giới tham gia vào việc này.
Khi Ngu Sở trở lại Thiên La sơn trang cũng mới cùng lắm là buổi sáng, cách bữa tiệc giữa trưa còn một khoảng thời gian.
Bởi vì trộm đi ra ngoài nên Ngu Sở cũng trộm trở lại viện. Quả nhiên là ngoại trừ các đồ đệ ra thì người của sơn trang cũng không biết nàng từng đi ra ngoài.
“Sư tôn, người đã về rồi.” Lý Thanh Thành ở trong viện cười nói.
Cũng không biết Lục Ngôn Khanh giải thích với bọn họ thế nào. Nhưng dựa theo tính cách của hắn thì Ngu Sở chưa bảo đưa chuyện này ra nói cho những người khác thì hắn cũng sẽ không để lộ bí mật.
Ngu Sở đáp, “Đều ở sao?”
“Ngoại trừ Thẩm Hoài An thì mọi người đều ở.” Lý Thanh Thành nói, “Sư huynh đi ôn chuyện với người của Thẩm gia rồi ạ.”
Ngu Sở hơi gật đầu.
Để Thẩm Hoài An tâm sự với phụ mẫu nhiều hơn cũng khá tốt.
Nàng vốn là đang lo lắng sau khi phu thê trang chủ có người con thứ hai thì có thể vô ý thức sơ sẩy Thẩm Hoài An hay không, hiện giờ vừa thấy việc làm của phu thê có căng có lỏng, khá là tốt.
Lầu chính bên kia, Thẩm Hoài An dùng vẻ mặt đau khổ ngồi ở trên ghế bị phụ mẫu vây quanh khuyên bảo, không còn có bộ dáng khí phách lạnh lùng khi ở Tu Tiên giới nữa.
“An Nhi, con gọi cô nương kia xuất hiện đi.” Thẩm Hồng nói, “Để chúng ta đơn độc nói chuyện với nàng.”
“Không được!” Thẩm Hoài An không biết phải làm sao, “Cha, chuyện chưa đâu vào đâu cả, hai người nói chuyện với người ta thì xem như có ý gì đây. Còn nữa……”
Hắn thấp giọng nói, “Còn nữa, hiện tại chúng con đều lấy tu luyện là chính, không có thời gian làm những chuyện khác. Hơn nữa……”
Âm thanh cuối cùng của Thẩm Hoài An nhỏ đến mức gần như không nhe thấy được.
“…… Nhỡ đâu nàng không có ý kia thì cha nương làm thế không nói đến xấu hổ, về sau chúng con đều khó làm sư huynh muội được mất.”
“Nhưng ---”
“Tiểu Cốc còn nhỏ.” Thẩm Hoài An nghiêm trang cắt ngang ông.
“Không nhỏ!” Thẩm Hồng sốt ruột, “Con hai mươi sáu tuổi, người ta hai mươi hai tuổi, tuổi vừa đẹp, nơi nào nhỏ?”
“Ôi chao, được rồi được rồi.”
Thẩm phu nhân không xem nổi nữa nên bắt lấy Thẩm Hồng kéo ông cách nhi tử ra xa một chút, ông vừa mới sốt ruột là cả người sắp dán lên đến nơi.
Thẩm phu nhân thấp giọng nói, “Ông gấp gáp cái gì? Một lúc nữa giữa trưa có tiệc thì chẳng phải là có thể thấy sao?”
“Ta, ta chẳng phải là quan tâm hay sao.” Thẩm Hồng không biết nói thế nào.
“Ông đừng nhúng tay, cuối cùng lại làm ngược lại hoàn toàn mất.” Thẩm phu nhân nhíu mày, “Nhi tử của chúng ta có thể thông suốt, có thể nhìn trúng cô nương còn có thể thích người ta. Đây đã là phần mộ tổ tiên bốc khói nhẹ rồi,chuyện trước kia tám đời không dám nghĩ đấy, ông đừng làm loạn lại thất bại bây giờ!”
Thẩm Hồng nghĩ nghĩ, cuối cùng không khỏi tâm phục khẩu phục.
“Bà nói đúng.” Ông tán đồng.
“Cha, nương.” Thẩm Hoài An bất đắc dĩ, “Con còn ở đây mà hai người đã nói bậy về con rồi?”
“Nương cũng không phải nói con.” Thẩm phu nhân ngồi xuống bên người hắn rồi thở dài, “Khi con còn nhỏ nương và cha con lo lắng nhất một chuyện, chính là con có sống cô độc suốt quãng đời còn lại hay không.”
Thẩm Hoài An là thiên tài vạn năm mới ra đời nhưng trong mắt hắn chỉ có võ học, lại quá thông minh.
Phải biết rằng thậm chí thời niên thiếu Thẩm Hoài An không hề thích nữ nhân xinh đẹp, bởi vì từng gặp mấy cô nương xinh đẹp của võ lâm thế gia lại không có bản lĩnh gì.
Mà khi hắn thấy nữ tính không xinh đẹp như vậy nhưng rất lợi hại thì cũng không có lòng ái mộ một chút nào mà chỉ nghĩ đả đảo người ta.
Khi đó làm hai phu thê sầu sắp chết, chỉ có thể an ủi nhau, chờ hài tử trưởng thành thì tốt rồi.
Hiện giờ bỗng nhiên cục đá sắt Thẩm Hoài An nở hoa, hiểu được việc thích cô nương, mà cô nương kia vẫn là đồng môn, thậm chí còn xinh đẹp như vậy, thân phận cũng xứng đôi như thế phu thê trang chủ có thể không vui vẻ sao được!
Ôm tâm tình thấp thỏm kích động này, cuối cùng bọn họ cũng nghênh đón được cơ hội ăn cơm lần thứ hai cùng với Tinh Thần Cung.
Thẩm Hoài An bị phụ mẫu càm ràm suốt cả buổi sáng nên lúc ăn cơm còn tự ngồi ở chỗ xa nhất.
Khi mọi người ngồi xuống, cũng không biết cố ý hay vô tình mà làm Cốc Thu Vũ ngồi ở bên người Thẩm Hoài An một cách rất tự nhiên.
Rõ ràng là hai người ngồi dựa gần nhau đều hơi cứng đờ.
Hai người ngồi đối diện với phu thê trang chủ, phu thê trang chủ vừa lúc có thể quan sát Tiểu Cốc kỹ càng hơn.
Nếu luận bộ dạng tới xem thì Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc là hai loại hình hoàn toàn bất đồng, hai người đều không phải có khuôn mặt mỹ nhân chính thống, khí chất lại không giống người thường.
Tiểu Hồ là vẻ bên ngoài trưởng thành như nội tâm lại đơn thuần. Cốc Thu Vũ tương phản, nàng có vẻ bề ngoài đơn thuần tươi đẹp nhưng kỳ thật bên trong lại nguy hiểm đen tối.
Chẳng qua Tiểu Cốc được Ngu Sở nuôi lớn, không đi đường vòng, không hắc hóa nên hiện giờ tâm tính sạch sẽ được lắng đọng xuống, khí chất vốn có của thiên ma nữ hiện giờ cũng thuần túy hơn nhiều.
Phu thê trang chủ càng xem càng vừa lòng, càng xem càng thích, xem đến mức cả người Cốc Thu Vũ căng chặt lên.
Thẩm Hoài An vừa quẫn bách vừa xấu hổ, còn hơi sợ, cũng không biết là đang sợ cái gì. Tiểu Cốc không biết được sự khẩn trương trong lòng hắn, còn hắn thì duỗi tay ra vỗ nàng.
Chính Cốc Thu Vũ cũng không biết sao Thẩm Hoài An còn tới phiền nàng, nàng giơ tay lên véo Thẩm Hoài An.
Thẩm Hoài An tê rần, nắm tay rụt trở về, không biết vì sao mà lòng cũng yên ổn lại.
Thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.