Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ
Chương 143:
Phù Đảo
05/11/2022
Ngu Sở đi cùng Quân Lạc Trần tới Vân Thành.
Dọc theo đường đi, hai người cũng chưa từng giao lưu gì với nhau.
Ngu Sở ít nói, Quân Lạc Trần lại tự biết thân phận của hai người họ khác biệt, bất luận hắn muốn nói cái gì thì trước mắt Ngu Sở đều sẽ không muốn thật tình giao lưu với hắn.
Nói nhiều thành ra có vẻ có mưu đồ khác nên Quân Lạc Trần vẫn luôn duy trì yên lặng.
Nhưng Ngu Sở lại chủ động mở miệng.
“Ngươi đã nhớ tới những gì?” Nàng hỏi.
Quân Lạc Trần ngẩng đầu.
“……Mấy chục ngày qua ta vẫn luôn muốn nhanh chóng nhớ tới.” Quân Lạc Trần nói, “Nhưng dường như ký ức của chính ta đã bị phong tỏa vậy, vô luận ta có nhớ tới những chuyện khác nhiều ít thế nào thì đối với ký ức bản thân mình vẫn khó có thể gợi lên. Chẳng qua……”
Hắn nhìn về phía Ngu Sở.
“Đêm hôm qua ta hình như mơ thấy một số hư ảnh mơ hồ và cảnh tượng đều chỉ hướng An Thành.”
“Ví dụ như?”
“Lúc ấy ta mơ thấy tửu lầu kia và một tòa phủ đệ, chỉ là ta không rõ lắm phủ đệ kia ở nơi nào.” Quân Lạc Trần nói, “Hậu viện phủ đệ đó hình như chôn thứ gì, có lẽ sẽ có manh mối.”
Nghe được Quân Lạc Trần nói vậy, nháy mắt lòng Ngu Sở trầm xuống.
Quân Lạc Trần không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên Ngu Sở trở nên không vui như thế.
Tuy hắn nghi hoặc nhưng biết dù mình có hỏi thì Ngu Sở cũng sẽ không nói thật cho hắn nên hắn cũng không nói lời nào.
Vẫn luôn im lặng như vậy mà tới An Thành, Ngu Sở thu lại pháp bảo. Hai người trực tiếp lẻn vào trong thành, sau khi ngụy trang xong ở một góc mới đi ra hẻm nhỏ.
Một tháng trước Ngu Sở có thông báo với Võ Hoành Vĩ về việc phương bắc có ma tu lẻn vào, hiện giờ vừa thấy trên đường ở An Thành hình như người tu tiên nhiều hơn một chút so với trước đây.
Có vẻ như Võ Hoành Vĩ đã liên hệ với môn phái tu tiên ở phương bắc để cho bọn họ tăng mạnh đề phòng trong thành trấn ở nhân loại.
Những người tu tiên này đều có khí cụ pháp bảo tìm kiếm ma tu, chẳng qua Quân Lạc Trần cũng không phải người tu ma như những người khác, tuy năng lượng hỗn độn trong thân thể hắn tương tự như ma lực nhưng cũng không phải cùng một loại, càng sẽ không bị người phát hiện.
Sau khi hai người ngụy trang lại đi tới tửu lầu Viễn Vọng Các lần nữa, cũng chính là nơi Vọng Tinh Lâu đã từng tồn tại.
Lần này bọn họ tới đúng vào thời điểm ăn cơm, trong tửu lầu đều là khách nhân, tiếng rộn ràng nhốn nháo ăn uống linh đình. Tiểu nhị nâng lên hai cánh tay đang giơ mâm đi qua lối đi nhỏ bên trong, cảnh tượng khí thế ngất trời.
“Hai vị khách quan, xin mời vào bên trong!” Tiểu nhị đón khách cười nói, “Lầu một đã không có chỗ ngồi rồi, xin mời hai vị lên trên lầu ngồi ạ.”
Ngu Sở và Quân Lạc Trần đi lên lầu hai. Lúc này đây Ngu Sở không muốn sương phòng, hai người ngồi xuống một vị trí trong đại đường ở lầu hai.
“Khách quan, hai vị muốn đua bàn với người khác không ạ? Nếu không đua thì……”
Tiểu nhị còn chưa nói xong thì Ngu Sở đã đặt một khối bạc vụn nhỏ ở trên bàn rồi tùy tiện gọi vài món thức ăn.
Chờ đến khi tiểu nhị rời đi, Ngu Sở ngẩng đầu thì nhìn thấy Quân Lạc Trần vẫn luôn quan sát bên trong tửu quán này.
“Có nhớ tới cái gì không?” Ngu Sở hỏi.
Quân Lạc Trần nâng tay lên nhẹ nhàng chỉ hướng về một bên.
“Nơi đó không nên là dạng này.” Quân Lạc Trần.
Ngu Sở nhìn theo phương hướng Quân Lạc Trần chỉ thì thấy nơi hắn chỉ là lan can bên cạnh của đại đường ở lầu hai.
Nguyên bản của tửu lầu này là Vọng Tinh Lâu, xem như là nơi thưởng rượu lịch sự tao nhã, toàn bộ kiến trúc của lâu rất giống kịch trường thời hiện đại, hai ba bốn lâu đều để trống một khoảng, bên trên có thể cúi đầu xuống xem cầm sư vũ nữ trong ao ở lầu một biểu diễn.
Vốn mỗi tầng cũng có tiểu đài dành cho biểu diễn giả, chẳng qua sau khi Viễn Vọng Các tiếp nhận thì đều sửa lại, toàn bộ đều bày biện bàn ghế để chứa được càng nhều thực khách.
Ngón tay Quân Lạc Trần chỉ có vẻ như là bên cạnh lầu hai nhưng trên thực tế hắn chỉ chính là lan can từ lầu hai có thể nhìn đến sân biểu diễn ở lầu một.
Hai người liền ngồi ở bên cạnh đó, Ngu Sở cúi đầu thì chỉ có thể nhìn thấy các bàn đầy khách nhân dưới lầu.
“Vậy hẳn là dạng gì?” Ngu Sở thu hồi lại ánh mắt rồi nhìn về phía Quân Lạc Trần.
Quân Lạc Trần vẫn im lặng tựa như đang trầm tư.
Một lát sau hắn mới nói, “Không nên ầm ĩ như vậy, nên có chút tiếng đàn.”
Vốn dĩ Quân Lạc Trần cho rằng nếu mình nhớ tới điều gì đó thì Ngu Sở nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng lại tương phản hoàn toàn, ánh mắt nàng dừng ở trên người hắn một lúc lâu cho đến khi bị đánh gãy bởi tiểu nhị bưng đồ ăn lên.
Ngu Sở không nói gì nhưng Quân Lạc Trần có thể cảm giác được đến nàng không vui, cực kỳ không vui.
Thậm chí Quân Lạc Trần không biết vì sao sẽ như vậy.
Khi ăn cơm, bầu không khí giữa hai người vẫn luôn nặng nề.
Gần như Ngu Sở không ăn uống gì, nàng cầm đũa nhưng chỉ ăn chút ít được một lát liền không ăn nữa.
Quân Lạc Trần cũng không ăn nhiều, bản thân hắn vốn không cần ăn quá nhiều thức ăn, thêm nữa là tâm tình nặng nề của Ngu Sở cũng ảnh hưởng tới hắn.
Hai người thuận miệng ăn một ít rồi ngồi trong chốc lát.
Ngu Sở đánh vỡ im lặng, nàng hỏi, “Cần mang ngươi đi ra sau bếp và địa phương khác nhìn không?”
Quân Lạc Trần lắc đầu.
Nếu tại đây không có gì để làm thì hai người liền rời khỏi tửu quán.
Ra khỏi Viễn Vọng Các, hai người chậm rãi tản bộ trên phố lớn ngõ nhỏ ở An Thành, Ngu Sở hy vọng dùng phương thức như vậy làm Quân Lạc Trần nhớ tới một ít chuyện chân thật hơn trong trí nhớ mơ hồ.
So với một tháng trước dạo An Thành với Ngu Sở thì lúc này đây Quân Lạc Trần không mê mang như hồi đó, ngẫu nhiên đi đến một số địa phương hắn sẽ bỗng nhiên nói ra một số chuyện về địa phương này.
Quan trọng nhất chính là hắn nói những chuyện đó cơ bản đều là việc ở ba mươi bốn mươi năm trước, hiện giờ cơ bản đều đã bị sửa đến thay đổi hoàn toàn.
Quân Lạc Trần dần dần bộc lộ ra sự hiểu biết về An Thành thì hơi thở của Ngu Sở càng lạnh băng hơn.
Khi đi đến cuối cùng, Quân Lạc Trần rất rõ ràng có thể cảm giác được lực chú ý của Ngu Sở đã không ở trên người hắn, không biết nàng suy nghĩ cái gì mà thần sắc âm trầm đáng sợ.
Quân Lạc Trần dừng bước.
Lúc này Ngu Sở mới lấy lại tinh thần, nàng ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”
Quân Lạc Trần nhìn chăm chú về hướng nàng.
“Nàng cảm thấy lo âu về ký ức của ta.” Hắn đáp.
Ngu Sở ngẩn ra.
“Ta không có.” Nàng nói, “Ngươi lo lắng nhiều rồi.”
“Nhưng ta có thể cảm giác được cảm xúc của nàng càng ngày càng không ổn định.” Quân Lạc Trần yên lặng nhìn chăm chú vào Ngu Sở, “Thực ra đáy lòng nàng không hề muốn biết chân tướng một chút nào, chẳng lẽ không phải như vậy sao?”
Ngu Sở im lặng.
“Kỳ thực nếu nàng không muốn biết thì không cần miễn cưỡng chính mình.” Quân Lạc Trần nói, “Không có người yêu cầu nàng nhất định phải biết cái gì, từ bỏ cũng là một loại lựa chọn.”
“Ta không có khả năng từ bỏ, cuộc đời của ta không có cái từ này.” Gần như Ngu Sở không cần nghĩ ngợi đã trả lời, nàng nhìn về phía Quân Lạc Trần, “Ngươi nói không sai, có lẽ ta không thích chân tướng kia nhưng ta nhất định phải biết nó.”
Hai người đối diện nhau, Quân Lạc Trần muốn nói lại thôi, còn biểu cảm của Ngu Sở kiên định không chút nào lùi bước.
Qua một lúc lâu, Quân Lạc Trần không còn cách nào khác đành thu lại ánh mắt.
“Nàng rất cường đại, rất cứng cỏi.” Hắn nhận xét, “Cho nên nàng chưa bao giờ để ý chính mình có thể bị thương hay không.”
Ngu Sở không trả lời.
Có lẽ sự thật chính là như thế, Ngu Sở rất am hiểu bị thương, rốt cuộc thì dù có bị trọng thương nhiều đến đâu đều có thể chậm rãi chữa khỏi.
Nàng chưa bao giờ sẽ trốn tránh m=bất luận chuyện gì. Chẳng sợ đi tới sẽ làm nàng máu tươi đầm đìa nhưng tính sao đây?
Toàn bộ cảm xúc thất thố dọc theo đường đi này cuối cùng cũng bị Ngu Sở đè nén xuống.
Quân Lạc Trần nói muốn tìm một phủ đệ, Ngu Sở trực tiếp dẫn hắn đi qua những phố lớn ngõ nhỏ khu vực cư trú.
“Nàng biết cần đưa ta tới nơi nào sao?” Quân Lạc Trần nghi hoặc, “Ta cũng không biết chính mình nhìn thấy gì nhưng hình như nàng hoàn toàn biết rõ được nên đưa ta tới đâu vậy.”
“Lòng ta có một suy đoán.” Ngu Sở nói, “Còn có phải hay không thì tới đó sẽ biết.”
Cuối cùng, Ngu Sở mang theo Quân Lạc Trần dừng lại trước mặt một tòa phủ đệ.
Quân Lạc Trần ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu treo ở mặt trên.
“Chu phủ?” Quân Lạc Trần nhìn về phía Ngu Sở, “Nơi mà nàng muốn đưa ta tới đó là nơi này?”
“Trước khi Chu thị chuyển tới thì nơi này có chủ nhân khác.”
Ngu Sở nhìn về phía hắn nói với vẻ ý vị thâm trường, “Chủ nhân đời trước họ Tô, danh Dung Hiên.”
Quân Lạc Trần ngẩn ra.
Không đợi hắn trả lời thì Ngu Sở đã duỗi tay ra nắm lấy cánh tay hắn.
“Đi thôi.” Nàng nhàn nhạt nói, “Nhìn xem bên trong có đồ vật mà trong ảo cảnh ngươi đã thấy hay không.”
Ngu Sở và Quân Lạc Trần bay vào phủ đệ, một đường hướng vào bên trong, Ngu Sở càng cảm giác tòa phủ đệ này hoàn toàn bất đồng với phủ đệ bình thường.
Phủ đệ bình thường dùng kiến trúc là chủ, hoa cỏ cây cối chỉ để điểm xuyết. Mà phủ đệ của Chu phủ có rất ít kiến trúc, cả một mảng lớn đều là hoa viên bụi cỏ, còn có đình viện cầu nhỏ ngắm nước chảy qua, cảnh sắc nhất lưu.
Thậm chí Ngu Sở chú ý tới dường như Chu phủ có rất nhiều kiến trúc đều là đã từng phá vỡ cảnh quan đi để trùng kiến lại.
Nhưng cứ việc Chu gia đã lấp rất nhiều chỗ nhưng cảnh quan lưu lại vẫn còn nhiều hơn rất nhiều so với phủ đệ bình thường khác, thậm chí ở một góc trong đó còn có một khu rừng trúc nhỏ.
Chỉ cần tránh né bọn hạ nhân là hai người gần như không cần tốn nhiều sức đã tới chỗ sâu bên trong Chu phủ.
Sau khi đi vào hậu viện, Ngu Sở đóng cửa lại, tùy tay dán một tờ ẩn nấp phù, làm hậu viện tạm thời không bị những người khác của Chu gia chú ý tới.
Nàng xoay người nhìn về phía Quân Lạc Trần.
“Đây là cảnh tượng ngươi nhìn thấy ở trong mộng sao?” Ngu Sở hỏi.
Lời nói mới ra khỏi miệng thì nàng phát hiện Quân Lạc Trần không thích hợp.
Bắt đầu từ khi đi vào phủ đệ này thì hình như thân thể Quân Lạc Trần càng ngày càng cứng đờ, hiện tại cả người trực tiếp cương tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Đồng tử của hắn co lại, ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào phía trước.
Ngu Sở dõi theo ánh mắt hắn nhìn lại thì nhìn thấy nơi chính giữa trong hậu viện hoa hoa cỏ cỏ đầy ắp có một thân cây khô đã điêu tàn nhìn có vẻ rất đột ngột.
Bên người nó đều hoa tươi mơn mởn, lá xanh tươi tốt càng khiến cho cây khô bị vây quanh ở bên trong trở nên hiu quạnh và không hợp.
“Ta nhớ rõ cây này.” Quân Lạc Trần lẩm bẩm.
Hắn cất bước đi tới, xuyên qua khóm khoa bụi cỏi rồi đi tới bên thân cây khô, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve thân cây.
Ngu Sở cũng đi theo tới, nàng nhìn chăm chú vào khung cảnh này, trái tim giống như có cây búa tạ dùng sức gõ lên ngực nàng làm ngực buồn đến khó chịu.
Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vận khí xua tan đi luồng nhiệt làm người đau đầu mới mở to mắt lại lần nữa.
“Ngươi nói chôn đồ vật.” Ngu Sở trầm giọng, “Nhưng lại dưới tàng cây này?”
Quân Lạc Trần vuốt ve thân cây, biểu cảm hơi bừng tỉnh.
“Quân Lạc Trần!” Ngu Sở không thể không mở miệng gọi, hơn nữa trong giọng nói bỏ thêm chút lực độ.
Cuối cùng nam nhân hoảng hốt lấy lại tỉnh táo, hắn nhìn về phía Ngu Sở, trong giọng nói mơ hồ mà ‘hử?’ một tiếng nhưng rõ ràng ý thức còn không theo kịp.
Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Ngươi nói có nơi chôn đồ vật là nơi này sao?”
Quân Lạc Trần gật gật đầu theo bản năng, cuối cùng ánh mắt của hắn tỉnh táo trở lại.
Một góc trong hậu viện có để công cụ, Ngu Sở lấy một cái xẻng trong số đó đưa cho hắn.
Quân Lạc Trần nhận lấy, muốn đào theo phần rễ cây ở đằng trước, không nghĩ tới cái xẻng vừa mới chạm vào đất thì như bị thứ gì đó bắn lên vậy.
“Phiến đất này bị hạ kết giới?” Ngu Sở nhíu mày hỏi.
Quân Lạc Trần không trả lời, hắn giống như lặp lại một đoạn hành động theo ký ức, tự thao tác lên.
Hắn quay đầu nhìn về phía Ngu Sở, “Có thể cho ta một thanh đao không?”
Ngu Sở lấy ra một thanh chủy thủ từ trong không gian ra đưa cho Quân Lạc Trần.
Quân Lạc Trần rút vỏ đao ra dùng lưỡi đao cắt qua bàn tay của chính mình một cách sạch sẽ lưu loát, nháy mắt máu tươi chảy xuống theo lưỡi đao và bàn tay hắn, từng giọt nhỏ xuống đất.
Hắn buông đao ra, miệng vết thương trên bàn tay nháy mắt khỏi hẳn.
Máu của Quân Lạc Trần rơi lên nền đất phát ra ánh sáng mỏng manh, vài giây sau, mặt đất rung lên, một hộp gỗ màu đỏ được điêu khắc tinh mỹ chui lên từ dưới đất dừng trên tay hắn.
Thời điểm được đến chiếc hộp này, gần như Quân Lạc Trần quay đầu nhìn Ngu Sở theo bản năng.
Ngu Sở ở bên người hắn, nàng nhìn chăm chú vào hộp gỗ màu đỏ trong tay hắn, ánh mắt tối đi.
Nàng biết chỉ cần mở hộp này ra thì có một số việc có khả năng sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhưng…… Nàng không có cách nào chịu đựng được mình sống trong thế giới ba phải cái nào cũng được, nàng không có biện pháp nhẫn nại loại cảm giác này chẳng sợ dù một phút một giây.
Ánh mắt Ngu Sở dần trở nên lạnh đi.
Nàng cắn chặt răng rồi trầm giọng nói, “Mở!”
Dường như Quân Lạc Trần cũng hơi khẩn trương, hắn lấy lại bình tĩnh rồi mở khóa trên hộp.
Trên hộp vải nhung có một viên hạt châu đang lẳng lặng ở đó.
Lập tức Ngu Sở nhận ra đây là Ức Linh châu, là hạt châu chứa đựng ký ức quan trọng của chính tu luyện giả, lấy huyết vì khế.
Sau khi bị phong ấn, chỉ có máu của chủ nhân hoặc đối tượng được chỉ định là có thể kêu gọi được ký ức được ghi chép bên trong.
“Thoạt nhìn thì ngươi chôn ký ức của mình trong viện này.” Ngu Sở trầm giọng, “Mở ra nó, cái gì ngươi cũng sẽ biết.”
Quân Lạc Trần nhẹ nhàng gật đầu, hắn duỗi tay cầm lấy hạt châu, giữa những ngón tay thon dài của nam nhân, Ức Linh châu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hắn đưa hạt châu trong suốt lên trán mình rồi nhắm hai mắt lại.
Chỉ thấy ánh sáng của Ức Linh châu bỗng nhiên phát sáng mạnh mẽ, ánh sáng chói mắt bao phủ toàn bộ hậu viện.
Ngu Sở nhìn thấy hạt châu trong vầng sáng đó đang hòa tan tiêu tán giống như dung nhập vào trán Quân Lạc Trần vậy!
Ánh sáng biến mất, tất cả khôi phục lại bình thường, Quân Lạc Trần buông tay, đôi mắt của hắn vẫn nhắm chặt.
Qua vài giây, thân hình của hắn hơi lay động rồi cứ như vậy mà ngã xuống.
Ngu Sở đỡ lấy hắn theo bản năng nhưng cảm giác được thân thể hắn đã hoàn toàn mất đi năng lực khống chế, nàng đành phải nhẹ nhàng đặt Quân Lạc Trần lên cỏ.
Nam nhân nằm trên mặt đất, tóc đen vương vãi trên bờ vai càng nổi bật sắc mặt tái nhợt của hắn.
Ngu Sở duỗi tay cầm lấy cổ tay của hắn, tức khắc nhíu mày lại.
Nguồn năng lượng hắc ám sâu thẳm trong cơ thể hắn đang vô cùng nhiễu loạn và kích động, như tùy thời đều có thể bùng nổ.
Ngu Sở sợ vạn nhất hắn bùng nổ liên lụy toàn bộ thành trấn bèn nhanh chóng quyết định bế nam nhân lên rời xa An Thành ra ngoài rừng rậm cách mấy chục dặm mới dừng lại, lại nhanh chóng vứt ra bùa chú đã chuẩn bị trước đó, bằng thời gian ngắn khoanh vùng khu rừng xung quanh họ, tạo nên phù trận che chắn.
Lúc này nàng mới có thời gian cúi đầu nhìn nam nhân trong lồng ngực.
“Quân Lạc Trần!” Nàng thấp giọng gọi.
Quân Lạc Trần vẫn nhắm chặt hai mắt, trên người hắn bắt đầu hiện lên chú ấn màu đó lúc ẩn lúc hiện khi Ngu Sở nhìn thấy lúc còn ở Đế Thành. Thật giống như…… Hai Quân Lạc Trần đang dung hợp lẫn nhau vậy.
Trong lúc đó, lực lượng lấy hình thức khói đen của Quân Lạc Trần bắt đầu trào ra nhanh chóng tràn ngập ở bên trong kết giới, bao trùm cả Ngu Sở trong đó.
Ngu Sở bị làn khói đen vây quanh nên đương nhiên là sẽ cảm nhận được nguy hiểm hoặc áp bách, nhưng nàng lại không hề có cảm giác nguy cơ này.
Lực lượng của Quân Lạc Trần bắt đầu hỗn loạn, thậm chí có khả năng bạo tẩu.
Kết giới là Ngu Sở lâm thời tạo ra , nếu lực lượng của hắn lại tiếp tục khuếch tán tiếp thì rất có thể kết giới sẽ bị rách vì không chịu nổi.
Nàng buông cánh tay của nam nhân ra, ngẩng đầu rồi nhíu mày nói, “Tới tình trạng hiện tại mà ngươi vẫn còn không chịu nói gì, không chịu làm gì sao?”
Ngu Sở chất vấn hệ thống.
Có thể là tính huống xác thật khẩn cấp nên lúc này đây hệ thống không giả chết, nàng nhanh chóng nghe được tiếng máy móc độc hữu trong đầu khi hệ thống đăng nhập.
“Ký chú Ngu Sở, ta đã đưa Trảm Ma kiếm cho ngươi.” Hệ thống nói, “Ngươi không muốn giết hắn còn muốn nghĩ cái gì đây?”
Ngu Sở cười lạnh.
“Ta muốn khôi phục ký ức của ta.” Nàng nói.
Hệ thống im lặng một lúc lâu.
“Ngươi xác định muốn làm như vậy sao?” Hệ thống hỏi, “Ngươi biết quy tắc của bạch phòng.”
Đương nhiên là Ngu Sở biết, ‘bạch phòng’ mà hệ thống bồi dưỡng luân hồi giả giống như thợ làm vườn cắt tỉa cành cây vậy, cắt đi những trói buộc không cần tồn tại cho đến khi luân hồi giả biểu hiện làm nó vừa lòng.
Những trói buộc đó chính là ký ức.
Thoạt nhìn nàng là người được chọn quá không đủ tiêu chuẩn đào tạo cho nên ngay cả một chút ký ức cũng không lưu lại.
“Không có những ký ức dư thừa thì ngươi sẽ không có khuyết điểm, không có uy hiếp, không làm người có cảm xúc yếu mềm, ngươi là nhân loại hoàn mỹ nhất ở thế giới này.” Hệ thống nói, “Ký ức này ngoại trừ làm ngươi trở nên không hoàn mỹ thì không có chỗ tốt nào khác. Cứ việc như vậy ngươi vẫn xác định muốn lấy lại ký ức sao?”
“Các ngươi biết như thế nào dùng số liệu cứu vớt thế giới nhưng vĩnh viễn sẽ không thật sự hiểu nhân loại.” Ngu Sở lãm đạm nói, “Khuyết điểm nhân tính cũng không phải làm trói buộc, đó là mấu chốt của một người có hoàn chỉnh hay không.”
Nàng ngẩng đầu gằng từng câu từng chữ, “Trả lại cho ta ký ức các ngươi đã cướp đi, hiện tại.”
Hệ thống im lặng trong nháy mắt.
“Được rồi, có sẽ đúng là chúng ta không hiểu nhân loại. Mỗi luân hồi giả mất đi ký ức cuối cùng đều muốn chúng ta trả lại, chẳng sợ chân tướng sẽ làm bọn họ cực kỳ bi thương hoặc hối hận quyết định của chính mình.” Hệ thống nói, “Có lẽ đối với nhân loại các ngươi mà nói nó quan trọng như vậy đi.”
“Ký chú Ngu Sở, hy vọng ngươi sẽ không giống như những người khác vì hối hận tất cả quyết định của mình hiện giờ.”
Giọng nói của hệ thống biến mất, cùng lúc đó có một loại ký ức quen thuộc dũng mãnh tràn vào não bộ của Ngu Sở làm nàng nheo mắt lại.
Tái nhập ký ức lúc này đây tiêu phí thời gian càng dài thì càng đau đớn hơn.
Trong khói đen đang tàn sát bừa bãi, Ngu Sở nhăn lại lông mày, nàng cúi đầu, toàn bộ sống lưng đều rung lên.
Tay nàng siết chặt thành quyền, khớp xương trở nên trắng bệch, móng tay sắp cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Cơ thể của Ngu Sở cong xuống như bị ký ức đè ép đến suy sụp, gần như nằm lên ngực Quân Lạc Trần, qua vài giây nàng mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía Quân Lạc Trần.
“--- Tô Dung Hiên!” Nàng cắn răng kêu.
Thân thể của Quân Lạc Trần chấn động, khói đen đang kích động khắp nơi cũng ngừng lại theo rồi biến mất không thấy.
Hắn chậm rãi mở to mắt, biểu tình mê mang mờ mịt giống như đang hãm sâu vào ác mộng thì có người đánh thức, lại qua vài giây thì ánh mắt của Quân Lạc Trần mới dần dần trở nên tỉnh táo.
Hắn nhìn về phía Ngu Sở, tiếng nói khàn khàn và nỉ non, “…… Sở Sở?”
_____________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Sau bao ngày ốm quay quắt mình đã đỡ hơn nhiều, cơ mà mỗi lần mình ngồi máy là bị bố mình càm ràm. Đến giờ mình không biết mình đã trễ hẹn bao nhiêu ngày nữa rồi.
Ban đầu mình định chia chương để up, về sau đi đi về về thế nào cố nốt nên giờ mới up được nè.
Dự là các chương về sau sẽ dài lắm ak nên những chương nào dài dài thì mình sẽ chia chương nha, chứ để chờ 1 chương hoàn chỉnh thì dài lê thê lắm. 1 chương bằng 2 chương thì mình edit chạy dateline cũng ốm mà các bạn chờ cũng mòn mỏi.
Dọc theo đường đi, hai người cũng chưa từng giao lưu gì với nhau.
Ngu Sở ít nói, Quân Lạc Trần lại tự biết thân phận của hai người họ khác biệt, bất luận hắn muốn nói cái gì thì trước mắt Ngu Sở đều sẽ không muốn thật tình giao lưu với hắn.
Nói nhiều thành ra có vẻ có mưu đồ khác nên Quân Lạc Trần vẫn luôn duy trì yên lặng.
Nhưng Ngu Sở lại chủ động mở miệng.
“Ngươi đã nhớ tới những gì?” Nàng hỏi.
Quân Lạc Trần ngẩng đầu.
“……Mấy chục ngày qua ta vẫn luôn muốn nhanh chóng nhớ tới.” Quân Lạc Trần nói, “Nhưng dường như ký ức của chính ta đã bị phong tỏa vậy, vô luận ta có nhớ tới những chuyện khác nhiều ít thế nào thì đối với ký ức bản thân mình vẫn khó có thể gợi lên. Chẳng qua……”
Hắn nhìn về phía Ngu Sở.
“Đêm hôm qua ta hình như mơ thấy một số hư ảnh mơ hồ và cảnh tượng đều chỉ hướng An Thành.”
“Ví dụ như?”
“Lúc ấy ta mơ thấy tửu lầu kia và một tòa phủ đệ, chỉ là ta không rõ lắm phủ đệ kia ở nơi nào.” Quân Lạc Trần nói, “Hậu viện phủ đệ đó hình như chôn thứ gì, có lẽ sẽ có manh mối.”
Nghe được Quân Lạc Trần nói vậy, nháy mắt lòng Ngu Sở trầm xuống.
Quân Lạc Trần không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên Ngu Sở trở nên không vui như thế.
Tuy hắn nghi hoặc nhưng biết dù mình có hỏi thì Ngu Sở cũng sẽ không nói thật cho hắn nên hắn cũng không nói lời nào.
Vẫn luôn im lặng như vậy mà tới An Thành, Ngu Sở thu lại pháp bảo. Hai người trực tiếp lẻn vào trong thành, sau khi ngụy trang xong ở một góc mới đi ra hẻm nhỏ.
Một tháng trước Ngu Sở có thông báo với Võ Hoành Vĩ về việc phương bắc có ma tu lẻn vào, hiện giờ vừa thấy trên đường ở An Thành hình như người tu tiên nhiều hơn một chút so với trước đây.
Có vẻ như Võ Hoành Vĩ đã liên hệ với môn phái tu tiên ở phương bắc để cho bọn họ tăng mạnh đề phòng trong thành trấn ở nhân loại.
Những người tu tiên này đều có khí cụ pháp bảo tìm kiếm ma tu, chẳng qua Quân Lạc Trần cũng không phải người tu ma như những người khác, tuy năng lượng hỗn độn trong thân thể hắn tương tự như ma lực nhưng cũng không phải cùng một loại, càng sẽ không bị người phát hiện.
Sau khi hai người ngụy trang lại đi tới tửu lầu Viễn Vọng Các lần nữa, cũng chính là nơi Vọng Tinh Lâu đã từng tồn tại.
Lần này bọn họ tới đúng vào thời điểm ăn cơm, trong tửu lầu đều là khách nhân, tiếng rộn ràng nhốn nháo ăn uống linh đình. Tiểu nhị nâng lên hai cánh tay đang giơ mâm đi qua lối đi nhỏ bên trong, cảnh tượng khí thế ngất trời.
“Hai vị khách quan, xin mời vào bên trong!” Tiểu nhị đón khách cười nói, “Lầu một đã không có chỗ ngồi rồi, xin mời hai vị lên trên lầu ngồi ạ.”
Ngu Sở và Quân Lạc Trần đi lên lầu hai. Lúc này đây Ngu Sở không muốn sương phòng, hai người ngồi xuống một vị trí trong đại đường ở lầu hai.
“Khách quan, hai vị muốn đua bàn với người khác không ạ? Nếu không đua thì……”
Tiểu nhị còn chưa nói xong thì Ngu Sở đã đặt một khối bạc vụn nhỏ ở trên bàn rồi tùy tiện gọi vài món thức ăn.
Chờ đến khi tiểu nhị rời đi, Ngu Sở ngẩng đầu thì nhìn thấy Quân Lạc Trần vẫn luôn quan sát bên trong tửu quán này.
“Có nhớ tới cái gì không?” Ngu Sở hỏi.
Quân Lạc Trần nâng tay lên nhẹ nhàng chỉ hướng về một bên.
“Nơi đó không nên là dạng này.” Quân Lạc Trần.
Ngu Sở nhìn theo phương hướng Quân Lạc Trần chỉ thì thấy nơi hắn chỉ là lan can bên cạnh của đại đường ở lầu hai.
Nguyên bản của tửu lầu này là Vọng Tinh Lâu, xem như là nơi thưởng rượu lịch sự tao nhã, toàn bộ kiến trúc của lâu rất giống kịch trường thời hiện đại, hai ba bốn lâu đều để trống một khoảng, bên trên có thể cúi đầu xuống xem cầm sư vũ nữ trong ao ở lầu một biểu diễn.
Vốn mỗi tầng cũng có tiểu đài dành cho biểu diễn giả, chẳng qua sau khi Viễn Vọng Các tiếp nhận thì đều sửa lại, toàn bộ đều bày biện bàn ghế để chứa được càng nhều thực khách.
Ngón tay Quân Lạc Trần chỉ có vẻ như là bên cạnh lầu hai nhưng trên thực tế hắn chỉ chính là lan can từ lầu hai có thể nhìn đến sân biểu diễn ở lầu một.
Hai người liền ngồi ở bên cạnh đó, Ngu Sở cúi đầu thì chỉ có thể nhìn thấy các bàn đầy khách nhân dưới lầu.
“Vậy hẳn là dạng gì?” Ngu Sở thu hồi lại ánh mắt rồi nhìn về phía Quân Lạc Trần.
Quân Lạc Trần vẫn im lặng tựa như đang trầm tư.
Một lát sau hắn mới nói, “Không nên ầm ĩ như vậy, nên có chút tiếng đàn.”
Vốn dĩ Quân Lạc Trần cho rằng nếu mình nhớ tới điều gì đó thì Ngu Sở nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng lại tương phản hoàn toàn, ánh mắt nàng dừng ở trên người hắn một lúc lâu cho đến khi bị đánh gãy bởi tiểu nhị bưng đồ ăn lên.
Ngu Sở không nói gì nhưng Quân Lạc Trần có thể cảm giác được đến nàng không vui, cực kỳ không vui.
Thậm chí Quân Lạc Trần không biết vì sao sẽ như vậy.
Khi ăn cơm, bầu không khí giữa hai người vẫn luôn nặng nề.
Gần như Ngu Sở không ăn uống gì, nàng cầm đũa nhưng chỉ ăn chút ít được một lát liền không ăn nữa.
Quân Lạc Trần cũng không ăn nhiều, bản thân hắn vốn không cần ăn quá nhiều thức ăn, thêm nữa là tâm tình nặng nề của Ngu Sở cũng ảnh hưởng tới hắn.
Hai người thuận miệng ăn một ít rồi ngồi trong chốc lát.
Ngu Sở đánh vỡ im lặng, nàng hỏi, “Cần mang ngươi đi ra sau bếp và địa phương khác nhìn không?”
Quân Lạc Trần lắc đầu.
Nếu tại đây không có gì để làm thì hai người liền rời khỏi tửu quán.
Ra khỏi Viễn Vọng Các, hai người chậm rãi tản bộ trên phố lớn ngõ nhỏ ở An Thành, Ngu Sở hy vọng dùng phương thức như vậy làm Quân Lạc Trần nhớ tới một ít chuyện chân thật hơn trong trí nhớ mơ hồ.
So với một tháng trước dạo An Thành với Ngu Sở thì lúc này đây Quân Lạc Trần không mê mang như hồi đó, ngẫu nhiên đi đến một số địa phương hắn sẽ bỗng nhiên nói ra một số chuyện về địa phương này.
Quan trọng nhất chính là hắn nói những chuyện đó cơ bản đều là việc ở ba mươi bốn mươi năm trước, hiện giờ cơ bản đều đã bị sửa đến thay đổi hoàn toàn.
Quân Lạc Trần dần dần bộc lộ ra sự hiểu biết về An Thành thì hơi thở của Ngu Sở càng lạnh băng hơn.
Khi đi đến cuối cùng, Quân Lạc Trần rất rõ ràng có thể cảm giác được lực chú ý của Ngu Sở đã không ở trên người hắn, không biết nàng suy nghĩ cái gì mà thần sắc âm trầm đáng sợ.
Quân Lạc Trần dừng bước.
Lúc này Ngu Sở mới lấy lại tinh thần, nàng ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”
Quân Lạc Trần nhìn chăm chú về hướng nàng.
“Nàng cảm thấy lo âu về ký ức của ta.” Hắn đáp.
Ngu Sở ngẩn ra.
“Ta không có.” Nàng nói, “Ngươi lo lắng nhiều rồi.”
“Nhưng ta có thể cảm giác được cảm xúc của nàng càng ngày càng không ổn định.” Quân Lạc Trần yên lặng nhìn chăm chú vào Ngu Sở, “Thực ra đáy lòng nàng không hề muốn biết chân tướng một chút nào, chẳng lẽ không phải như vậy sao?”
Ngu Sở im lặng.
“Kỳ thực nếu nàng không muốn biết thì không cần miễn cưỡng chính mình.” Quân Lạc Trần nói, “Không có người yêu cầu nàng nhất định phải biết cái gì, từ bỏ cũng là một loại lựa chọn.”
“Ta không có khả năng từ bỏ, cuộc đời của ta không có cái từ này.” Gần như Ngu Sở không cần nghĩ ngợi đã trả lời, nàng nhìn về phía Quân Lạc Trần, “Ngươi nói không sai, có lẽ ta không thích chân tướng kia nhưng ta nhất định phải biết nó.”
Hai người đối diện nhau, Quân Lạc Trần muốn nói lại thôi, còn biểu cảm của Ngu Sở kiên định không chút nào lùi bước.
Qua một lúc lâu, Quân Lạc Trần không còn cách nào khác đành thu lại ánh mắt.
“Nàng rất cường đại, rất cứng cỏi.” Hắn nhận xét, “Cho nên nàng chưa bao giờ để ý chính mình có thể bị thương hay không.”
Ngu Sở không trả lời.
Có lẽ sự thật chính là như thế, Ngu Sở rất am hiểu bị thương, rốt cuộc thì dù có bị trọng thương nhiều đến đâu đều có thể chậm rãi chữa khỏi.
Nàng chưa bao giờ sẽ trốn tránh m=bất luận chuyện gì. Chẳng sợ đi tới sẽ làm nàng máu tươi đầm đìa nhưng tính sao đây?
Toàn bộ cảm xúc thất thố dọc theo đường đi này cuối cùng cũng bị Ngu Sở đè nén xuống.
Quân Lạc Trần nói muốn tìm một phủ đệ, Ngu Sở trực tiếp dẫn hắn đi qua những phố lớn ngõ nhỏ khu vực cư trú.
“Nàng biết cần đưa ta tới nơi nào sao?” Quân Lạc Trần nghi hoặc, “Ta cũng không biết chính mình nhìn thấy gì nhưng hình như nàng hoàn toàn biết rõ được nên đưa ta tới đâu vậy.”
“Lòng ta có một suy đoán.” Ngu Sở nói, “Còn có phải hay không thì tới đó sẽ biết.”
Cuối cùng, Ngu Sở mang theo Quân Lạc Trần dừng lại trước mặt một tòa phủ đệ.
Quân Lạc Trần ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu treo ở mặt trên.
“Chu phủ?” Quân Lạc Trần nhìn về phía Ngu Sở, “Nơi mà nàng muốn đưa ta tới đó là nơi này?”
“Trước khi Chu thị chuyển tới thì nơi này có chủ nhân khác.”
Ngu Sở nhìn về phía hắn nói với vẻ ý vị thâm trường, “Chủ nhân đời trước họ Tô, danh Dung Hiên.”
Quân Lạc Trần ngẩn ra.
Không đợi hắn trả lời thì Ngu Sở đã duỗi tay ra nắm lấy cánh tay hắn.
“Đi thôi.” Nàng nhàn nhạt nói, “Nhìn xem bên trong có đồ vật mà trong ảo cảnh ngươi đã thấy hay không.”
Ngu Sở và Quân Lạc Trần bay vào phủ đệ, một đường hướng vào bên trong, Ngu Sở càng cảm giác tòa phủ đệ này hoàn toàn bất đồng với phủ đệ bình thường.
Phủ đệ bình thường dùng kiến trúc là chủ, hoa cỏ cây cối chỉ để điểm xuyết. Mà phủ đệ của Chu phủ có rất ít kiến trúc, cả một mảng lớn đều là hoa viên bụi cỏ, còn có đình viện cầu nhỏ ngắm nước chảy qua, cảnh sắc nhất lưu.
Thậm chí Ngu Sở chú ý tới dường như Chu phủ có rất nhiều kiến trúc đều là đã từng phá vỡ cảnh quan đi để trùng kiến lại.
Nhưng cứ việc Chu gia đã lấp rất nhiều chỗ nhưng cảnh quan lưu lại vẫn còn nhiều hơn rất nhiều so với phủ đệ bình thường khác, thậm chí ở một góc trong đó còn có một khu rừng trúc nhỏ.
Chỉ cần tránh né bọn hạ nhân là hai người gần như không cần tốn nhiều sức đã tới chỗ sâu bên trong Chu phủ.
Sau khi đi vào hậu viện, Ngu Sở đóng cửa lại, tùy tay dán một tờ ẩn nấp phù, làm hậu viện tạm thời không bị những người khác của Chu gia chú ý tới.
Nàng xoay người nhìn về phía Quân Lạc Trần.
“Đây là cảnh tượng ngươi nhìn thấy ở trong mộng sao?” Ngu Sở hỏi.
Lời nói mới ra khỏi miệng thì nàng phát hiện Quân Lạc Trần không thích hợp.
Bắt đầu từ khi đi vào phủ đệ này thì hình như thân thể Quân Lạc Trần càng ngày càng cứng đờ, hiện tại cả người trực tiếp cương tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Đồng tử của hắn co lại, ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào phía trước.
Ngu Sở dõi theo ánh mắt hắn nhìn lại thì nhìn thấy nơi chính giữa trong hậu viện hoa hoa cỏ cỏ đầy ắp có một thân cây khô đã điêu tàn nhìn có vẻ rất đột ngột.
Bên người nó đều hoa tươi mơn mởn, lá xanh tươi tốt càng khiến cho cây khô bị vây quanh ở bên trong trở nên hiu quạnh và không hợp.
“Ta nhớ rõ cây này.” Quân Lạc Trần lẩm bẩm.
Hắn cất bước đi tới, xuyên qua khóm khoa bụi cỏi rồi đi tới bên thân cây khô, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve thân cây.
Ngu Sở cũng đi theo tới, nàng nhìn chăm chú vào khung cảnh này, trái tim giống như có cây búa tạ dùng sức gõ lên ngực nàng làm ngực buồn đến khó chịu.
Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vận khí xua tan đi luồng nhiệt làm người đau đầu mới mở to mắt lại lần nữa.
“Ngươi nói chôn đồ vật.” Ngu Sở trầm giọng, “Nhưng lại dưới tàng cây này?”
Quân Lạc Trần vuốt ve thân cây, biểu cảm hơi bừng tỉnh.
“Quân Lạc Trần!” Ngu Sở không thể không mở miệng gọi, hơn nữa trong giọng nói bỏ thêm chút lực độ.
Cuối cùng nam nhân hoảng hốt lấy lại tỉnh táo, hắn nhìn về phía Ngu Sở, trong giọng nói mơ hồ mà ‘hử?’ một tiếng nhưng rõ ràng ý thức còn không theo kịp.
Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Ngươi nói có nơi chôn đồ vật là nơi này sao?”
Quân Lạc Trần gật gật đầu theo bản năng, cuối cùng ánh mắt của hắn tỉnh táo trở lại.
Một góc trong hậu viện có để công cụ, Ngu Sở lấy một cái xẻng trong số đó đưa cho hắn.
Quân Lạc Trần nhận lấy, muốn đào theo phần rễ cây ở đằng trước, không nghĩ tới cái xẻng vừa mới chạm vào đất thì như bị thứ gì đó bắn lên vậy.
“Phiến đất này bị hạ kết giới?” Ngu Sở nhíu mày hỏi.
Quân Lạc Trần không trả lời, hắn giống như lặp lại một đoạn hành động theo ký ức, tự thao tác lên.
Hắn quay đầu nhìn về phía Ngu Sở, “Có thể cho ta một thanh đao không?”
Ngu Sở lấy ra một thanh chủy thủ từ trong không gian ra đưa cho Quân Lạc Trần.
Quân Lạc Trần rút vỏ đao ra dùng lưỡi đao cắt qua bàn tay của chính mình một cách sạch sẽ lưu loát, nháy mắt máu tươi chảy xuống theo lưỡi đao và bàn tay hắn, từng giọt nhỏ xuống đất.
Hắn buông đao ra, miệng vết thương trên bàn tay nháy mắt khỏi hẳn.
Máu của Quân Lạc Trần rơi lên nền đất phát ra ánh sáng mỏng manh, vài giây sau, mặt đất rung lên, một hộp gỗ màu đỏ được điêu khắc tinh mỹ chui lên từ dưới đất dừng trên tay hắn.
Thời điểm được đến chiếc hộp này, gần như Quân Lạc Trần quay đầu nhìn Ngu Sở theo bản năng.
Ngu Sở ở bên người hắn, nàng nhìn chăm chú vào hộp gỗ màu đỏ trong tay hắn, ánh mắt tối đi.
Nàng biết chỉ cần mở hộp này ra thì có một số việc có khả năng sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhưng…… Nàng không có cách nào chịu đựng được mình sống trong thế giới ba phải cái nào cũng được, nàng không có biện pháp nhẫn nại loại cảm giác này chẳng sợ dù một phút một giây.
Ánh mắt Ngu Sở dần trở nên lạnh đi.
Nàng cắn chặt răng rồi trầm giọng nói, “Mở!”
Dường như Quân Lạc Trần cũng hơi khẩn trương, hắn lấy lại bình tĩnh rồi mở khóa trên hộp.
Trên hộp vải nhung có một viên hạt châu đang lẳng lặng ở đó.
Lập tức Ngu Sở nhận ra đây là Ức Linh châu, là hạt châu chứa đựng ký ức quan trọng của chính tu luyện giả, lấy huyết vì khế.
Sau khi bị phong ấn, chỉ có máu của chủ nhân hoặc đối tượng được chỉ định là có thể kêu gọi được ký ức được ghi chép bên trong.
“Thoạt nhìn thì ngươi chôn ký ức của mình trong viện này.” Ngu Sở trầm giọng, “Mở ra nó, cái gì ngươi cũng sẽ biết.”
Quân Lạc Trần nhẹ nhàng gật đầu, hắn duỗi tay cầm lấy hạt châu, giữa những ngón tay thon dài của nam nhân, Ức Linh châu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hắn đưa hạt châu trong suốt lên trán mình rồi nhắm hai mắt lại.
Chỉ thấy ánh sáng của Ức Linh châu bỗng nhiên phát sáng mạnh mẽ, ánh sáng chói mắt bao phủ toàn bộ hậu viện.
Ngu Sở nhìn thấy hạt châu trong vầng sáng đó đang hòa tan tiêu tán giống như dung nhập vào trán Quân Lạc Trần vậy!
Ánh sáng biến mất, tất cả khôi phục lại bình thường, Quân Lạc Trần buông tay, đôi mắt của hắn vẫn nhắm chặt.
Qua vài giây, thân hình của hắn hơi lay động rồi cứ như vậy mà ngã xuống.
Ngu Sở đỡ lấy hắn theo bản năng nhưng cảm giác được thân thể hắn đã hoàn toàn mất đi năng lực khống chế, nàng đành phải nhẹ nhàng đặt Quân Lạc Trần lên cỏ.
Nam nhân nằm trên mặt đất, tóc đen vương vãi trên bờ vai càng nổi bật sắc mặt tái nhợt của hắn.
Ngu Sở duỗi tay cầm lấy cổ tay của hắn, tức khắc nhíu mày lại.
Nguồn năng lượng hắc ám sâu thẳm trong cơ thể hắn đang vô cùng nhiễu loạn và kích động, như tùy thời đều có thể bùng nổ.
Ngu Sở sợ vạn nhất hắn bùng nổ liên lụy toàn bộ thành trấn bèn nhanh chóng quyết định bế nam nhân lên rời xa An Thành ra ngoài rừng rậm cách mấy chục dặm mới dừng lại, lại nhanh chóng vứt ra bùa chú đã chuẩn bị trước đó, bằng thời gian ngắn khoanh vùng khu rừng xung quanh họ, tạo nên phù trận che chắn.
Lúc này nàng mới có thời gian cúi đầu nhìn nam nhân trong lồng ngực.
“Quân Lạc Trần!” Nàng thấp giọng gọi.
Quân Lạc Trần vẫn nhắm chặt hai mắt, trên người hắn bắt đầu hiện lên chú ấn màu đó lúc ẩn lúc hiện khi Ngu Sở nhìn thấy lúc còn ở Đế Thành. Thật giống như…… Hai Quân Lạc Trần đang dung hợp lẫn nhau vậy.
Trong lúc đó, lực lượng lấy hình thức khói đen của Quân Lạc Trần bắt đầu trào ra nhanh chóng tràn ngập ở bên trong kết giới, bao trùm cả Ngu Sở trong đó.
Ngu Sở bị làn khói đen vây quanh nên đương nhiên là sẽ cảm nhận được nguy hiểm hoặc áp bách, nhưng nàng lại không hề có cảm giác nguy cơ này.
Lực lượng của Quân Lạc Trần bắt đầu hỗn loạn, thậm chí có khả năng bạo tẩu.
Kết giới là Ngu Sở lâm thời tạo ra , nếu lực lượng của hắn lại tiếp tục khuếch tán tiếp thì rất có thể kết giới sẽ bị rách vì không chịu nổi.
Nàng buông cánh tay của nam nhân ra, ngẩng đầu rồi nhíu mày nói, “Tới tình trạng hiện tại mà ngươi vẫn còn không chịu nói gì, không chịu làm gì sao?”
Ngu Sở chất vấn hệ thống.
Có thể là tính huống xác thật khẩn cấp nên lúc này đây hệ thống không giả chết, nàng nhanh chóng nghe được tiếng máy móc độc hữu trong đầu khi hệ thống đăng nhập.
“Ký chú Ngu Sở, ta đã đưa Trảm Ma kiếm cho ngươi.” Hệ thống nói, “Ngươi không muốn giết hắn còn muốn nghĩ cái gì đây?”
Ngu Sở cười lạnh.
“Ta muốn khôi phục ký ức của ta.” Nàng nói.
Hệ thống im lặng một lúc lâu.
“Ngươi xác định muốn làm như vậy sao?” Hệ thống hỏi, “Ngươi biết quy tắc của bạch phòng.”
Đương nhiên là Ngu Sở biết, ‘bạch phòng’ mà hệ thống bồi dưỡng luân hồi giả giống như thợ làm vườn cắt tỉa cành cây vậy, cắt đi những trói buộc không cần tồn tại cho đến khi luân hồi giả biểu hiện làm nó vừa lòng.
Những trói buộc đó chính là ký ức.
Thoạt nhìn nàng là người được chọn quá không đủ tiêu chuẩn đào tạo cho nên ngay cả một chút ký ức cũng không lưu lại.
“Không có những ký ức dư thừa thì ngươi sẽ không có khuyết điểm, không có uy hiếp, không làm người có cảm xúc yếu mềm, ngươi là nhân loại hoàn mỹ nhất ở thế giới này.” Hệ thống nói, “Ký ức này ngoại trừ làm ngươi trở nên không hoàn mỹ thì không có chỗ tốt nào khác. Cứ việc như vậy ngươi vẫn xác định muốn lấy lại ký ức sao?”
“Các ngươi biết như thế nào dùng số liệu cứu vớt thế giới nhưng vĩnh viễn sẽ không thật sự hiểu nhân loại.” Ngu Sở lãm đạm nói, “Khuyết điểm nhân tính cũng không phải làm trói buộc, đó là mấu chốt của một người có hoàn chỉnh hay không.”
Nàng ngẩng đầu gằng từng câu từng chữ, “Trả lại cho ta ký ức các ngươi đã cướp đi, hiện tại.”
Hệ thống im lặng trong nháy mắt.
“Được rồi, có sẽ đúng là chúng ta không hiểu nhân loại. Mỗi luân hồi giả mất đi ký ức cuối cùng đều muốn chúng ta trả lại, chẳng sợ chân tướng sẽ làm bọn họ cực kỳ bi thương hoặc hối hận quyết định của chính mình.” Hệ thống nói, “Có lẽ đối với nhân loại các ngươi mà nói nó quan trọng như vậy đi.”
“Ký chú Ngu Sở, hy vọng ngươi sẽ không giống như những người khác vì hối hận tất cả quyết định của mình hiện giờ.”
Giọng nói của hệ thống biến mất, cùng lúc đó có một loại ký ức quen thuộc dũng mãnh tràn vào não bộ của Ngu Sở làm nàng nheo mắt lại.
Tái nhập ký ức lúc này đây tiêu phí thời gian càng dài thì càng đau đớn hơn.
Trong khói đen đang tàn sát bừa bãi, Ngu Sở nhăn lại lông mày, nàng cúi đầu, toàn bộ sống lưng đều rung lên.
Tay nàng siết chặt thành quyền, khớp xương trở nên trắng bệch, móng tay sắp cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Cơ thể của Ngu Sở cong xuống như bị ký ức đè ép đến suy sụp, gần như nằm lên ngực Quân Lạc Trần, qua vài giây nàng mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía Quân Lạc Trần.
“--- Tô Dung Hiên!” Nàng cắn răng kêu.
Thân thể của Quân Lạc Trần chấn động, khói đen đang kích động khắp nơi cũng ngừng lại theo rồi biến mất không thấy.
Hắn chậm rãi mở to mắt, biểu tình mê mang mờ mịt giống như đang hãm sâu vào ác mộng thì có người đánh thức, lại qua vài giây thì ánh mắt của Quân Lạc Trần mới dần dần trở nên tỉnh táo.
Hắn nhìn về phía Ngu Sở, tiếng nói khàn khàn và nỉ non, “…… Sở Sở?”
_____________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Sau bao ngày ốm quay quắt mình đã đỡ hơn nhiều, cơ mà mỗi lần mình ngồi máy là bị bố mình càm ràm. Đến giờ mình không biết mình đã trễ hẹn bao nhiêu ngày nữa rồi.
Ban đầu mình định chia chương để up, về sau đi đi về về thế nào cố nốt nên giờ mới up được nè.
Dự là các chương về sau sẽ dài lắm ak nên những chương nào dài dài thì mình sẽ chia chương nha, chứ để chờ 1 chương hoàn chỉnh thì dài lê thê lắm. 1 chương bằng 2 chương thì mình edit chạy dateline cũng ốm mà các bạn chờ cũng mòn mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.